Chương 5
12
Nhiều phù thủy phản đối việc chấp nhận đầu hàng.
Họ chỉ muốn giết tất cả con người.
Một số phù thủy chấp nhận rằng ai cũng chỉ muốn có cuộc sống ổn định và không nhất thiết phải ngươi chết ta sống thì mới được.
Trong nội bộ được chia thành hai phe.
Bởi vì tôi đang khống chế cục diện.
Khi Sheila mười tám tuổi, một hoàng tử loài người đến cùng với vệ sĩ của mình để bàn việc đầu hàng.
Họ hy vọng tôi có thể ngừng xâm chiếm đất nước của họ và họ sẵn sàng hàng năm cống nạp cho chúng tôi.
Giống như những vương quốc khác đã đầu hàng trước đây, cụ thể phải được thảo luận chi tiết nên họ cũng chuyển vào cung điện của tôi.
Đây là điều hối hận nhất tôi từng làm trong đời.
Tôi không biết trên đường đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng vào ngày hoàng tử quay về, Sheila đã nói rằng cô ấy cũng sẽ quay lại cùng hoàng tử.
Cô ấy đang ở độ tuổi xinh đẹp, việc con gái loài người tò mò về những chàng trai cùng tuổi ở độ tuổi này là điều bình thường.
Nhưng tại sao cô lại chọn thị vệ?
Hoàng tử có mái tóc vàng, mắt xanh, anh tuấn cao ráo không tốt hơn à?!
Không, ngay cả hoàng tử cũng không!
Tôi khước từ thỉnh cầu của cô bé: “Không, con chưa bao giờ rời xa mẹ, sao con có thể một mình đến chỗ người khác?”
Nhưng cô lại nắm chặt cánh tay của thị vệ, thị vệ cũng không có ý định đẩy ra, giống như hai người đã thông đồng với nhau.
Tên khốn này! Anh ta thực sự đã lừa con gái tôi!
Cô bé nói muốn đến thăm thú thế giới nhân loại như thế nào và sẽ quay lại sớm, chưa kể cô bé là con gái của phù thủy và không ai dám chạm vào cô bé.
“Chính vì con là con gái của ta nên mới nguy hiểm hơn. Con có biết có bao nhiêu người muốn ta chết không? Nếu con rơi vào trong tay những người đó, con sẽ là người duy nhất khiến ta…”
Uy hiếp.
Tôi nhìn kỹ cô bé, nhưng ánh mắt của cô ấy trốn tránh không nói gì, tôi gạt bỏ sự kích động của mình và nói với cô một cách bình tĩnh nhất có thể: “Quyết định này quá đột ngột, từ trước đến nay con chưa bao giờ rời xa khỏi ta, chúng ta không thể nào ngồi xuống từ từ nói chuyện được sao?”
Cô bé từ bên cạnh tên thị vệ đáng ghét trở về bên cạnh tôi. Tôi bảo hoàng tử đợi một lát. Hoàng tử nói đó là lỗi của anh ta, đã không quản lý tốt những người xung quanh mình, và nói rằng nếu tôi không đồng ý, anh ta cũng sẽ không đồng ý để thị vệ đưa người đi.
Cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là lí lẽ.
Tôi đưa Sheila đến hành lang của cung điện, quay lại và hỏi cô ấy: “Các con gặp nhau như thế nào?”
Trong đôi mắt trong veo của cô không chút do dự, “Anh ấy trèo tường đột nhập vào vườn hoa của con, anh ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về thế giới con người bên ngoài, con chỉ muốn cùng anh ấy ra ngoài nhìn xem!”
“Anh ta bảo con đi cùng anh ta à?”
“Không, tự con muốn ra ngoài, con chưa bao giờ rời khỏi nơi này, xung quanh chỉ có khuôn mặt của dì và mẹ chưa từng thay đổi chút nào, con muốn nhìn thấy những người khác nhau!”
Càng nói, cô càng hưng phấn, trong mắt hiện lên sự phấn khích và mong chờ không thể kiềm chế được.
Tôi có cảm giác rằng không nên ngăn cản đứa nhỏ này đi khám phá thế giới.
Cô là con người, không phải phù thủy.
Có lẽ cô nên quay về thế giới của mình.
Tôi đồng ý và nhiều lần nhờ hoàng tử hãy chăm sóc cô thật tốt.
Hoàng tử sẵn sàng đồng ý và nói rằng anh ta cảm thấy vinh dự khi có thể đưa con gái của phù thủy về vương quốc của mình.
Mọi người đều biết cô bé là báu vật quý giá nhất của tôi nhưng cô bé lại không biết điều đó.
13
Trong những ngày Sheila đi vắng, các mụ phù thủy nói rằng tính khí của tôi ngày càng tệ.
Tôi chỉ nhớ cô ấy.
Cô bé chưa từng đi xa bao giờ, cũng không biết có được ăn ngon, ngủ ngon hay bị bắt nạt ở thế giới loài người.
Bị bắt nạt?
Không, tôi phải đi xem cô bé sống thế nào.
Tôi chộp lấy phù thủy đang bay và cưỡi chiếc chổi đã cũ kỹ của cô ấy đến thế giới loài người.
Cô ấy là một trong số ít phù thủy thích Sheila và coi cô bé như con gái của tôi.
Hầu hết các phù thủy chỉ coi Sheila là thú cưng của tôi.
Lợi dụng bóng tối, chúng tôi lặng lẽ đi vào cung điện, không thể phô trương ầm ĩ vào thành được, sợ đông người quá dễ gây náo loạn.
Sheila vẫn còn ở đây và tôi không thể khiến cô ấy gặp rắc rối được.
Chúng tôi bay qua hoa viên của cung điện và nhìn thấy hoàng tử trong hành lang lạnh lẽo.
Lúc đó, anh ta tình cờ ngẩng đầu lên, có lẽ là đang thưởng ngoạn ánh trăng.
Tóm lại thì anh ta cũng nhìn thấy tôi và mỉm cười và vẫy tay chào tôi.
Phù thủy Bay nhàn nhạt nói vài câu: “Cũng khá ưa nhìn đấy.”
Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy ý bảo cô ấy đáp xuống: “Vậy chúng ta đi gặp anh chàng đẹp trai này trước đi.”
Nguyên nhân chính là cung điện quá lớn, tôi không biết Sheila ở đâu.
Cây chổi vững vàng rơi xuống trong sân, anh ta từ trong bóng tối hành lang bước ra, đôi mắt xanh dịu dàng, khóe môi nở nụ cười hiền lành: “Chuyến thăm đột ngột như vậy, toi thậm chí còn không kịp chào hỏi cô.”
Tôi cảm giác như đằng sau lưng anh ta có hào quang nở rộ, tôi hỏi Phù thủy Bay có nhìn thấy ánh sáng không, Phù thủy Bay chọn cách im lặng đứng sang một bên.
“Là do tôi đường đột đến đây, Sheila ở đây vẫn ổn chứ?”
“Cô ấy là công chúa nhỏ của phù thủy, sao tôi có thể bỏ bê cô ấy được? Mọi chuyện với cô ấy đều ổn, tôi sẽ dẫn cô đi gặp cô ấy.”
Tôi đi theo anh ta qua nhiều hành lang tráng lệ hơn, cuối cùng cũng đến nơi ở của Sheila, Hoàng tử muốn gõ cửa trước, nhưng tôi cảm thấy bên trong có nhiều hơn một người nên tôi trực tiếp đạp cửa đi vào, “Sheila, không sao chứ”
Thứ đập vào mắt là một khung cảnh khó coi.
Tên thị vệ khốn nạn đó dám nhảy lên người Sheila!
Tôi sẽ giết anh ta!
Nhưng Silla đứng trước mặt anh ta, quần áo không chỉnh tề, sắc mặt còn có chút ửng đỏ, cô thực ra đang bảo vệ người đàn ông đó!
Sắc mặt của hoàng tử cũng có chút tái nhợt: “Santa, cậu nói cậu sẽ bảo vệ sự an toàn của Sheila, đây là cách cậu bảo vệ cô ấy sao?”
Thị vệ cúi đầu không nói gì.
Nhưng tôi chỉ muốn giết người!
Con gái tôi mới xa tôi có mấy ngày mà lại bị một con người bẩn thỉu như vậy đụng chạm! Không thể tha thứ!
Tôi bước đến trước mặt Sheila, lạnh mặt đẩy cô ra, ma lực phẫn nộ tụ tập trong lòng bàn tay có thể xé nát người đàn ông này bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi đã không làm thế.
Sheila khóc và cầu xin tôi đừng làm tổn thương anh ta.
Thật hèn mọn, thật yếu ớt, thật sự rất đau khổ.
Tôi chưa bao giờ khiến cô phải chịu sự bất công như thế này, nhưng người đàn ông mới quen cô có vài ngày này đã khiến cô không còn hạnh phúc nữa.
Tôi oán hận, nhưng bất lực không thể làm gì được.
Sheila ôm lấy tôi khóc lóc thảm thiết: “Các dì phù thủy không thích con vì con là con người, còn con người chối bỏ con vì con là con gái của phù thủy. Chỉ có anh ấy nói rằng anh ấy không bận tâm mọi thứ về con, anh ấy bảo anh ấy sẽ mãi mãi yêu con.”
Tôi quỳ xuống lau nước mắt cho cô ấy, “Nhưng ta mới chính là người luôn yêu con. Sheila, con người không thể tin tưởng được, dù phù thủy chưa đủ thân thiện, nhưng chỉ cần có ta ở đó, họ sẽ không làm tổn thương con. Hãy quay lại với ta, con vẫn là báu vật quý giá nhất của ta.”
Khuôn mặt cô đẫm nước mắt khiến lòng tôi đau như cắt, và cô đã từ chối tôi.
Nhiều phù thủy phản đối việc chấp nhận đầu hàng.
Họ chỉ muốn giết tất cả con người.
Một số phù thủy chấp nhận rằng ai cũng chỉ muốn có cuộc sống ổn định và không nhất thiết phải ngươi chết ta sống thì mới được.
Trong nội bộ được chia thành hai phe.
Bởi vì tôi đang khống chế cục diện.
Khi Sheila mười tám tuổi, một hoàng tử loài người đến cùng với vệ sĩ của mình để bàn việc đầu hàng.
Họ hy vọng tôi có thể ngừng xâm chiếm đất nước của họ và họ sẵn sàng hàng năm cống nạp cho chúng tôi.
Giống như những vương quốc khác đã đầu hàng trước đây, cụ thể phải được thảo luận chi tiết nên họ cũng chuyển vào cung điện của tôi.
Đây là điều hối hận nhất tôi từng làm trong đời.
Tôi không biết trên đường đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng vào ngày hoàng tử quay về, Sheila đã nói rằng cô ấy cũng sẽ quay lại cùng hoàng tử.
Cô ấy đang ở độ tuổi xinh đẹp, việc con gái loài người tò mò về những chàng trai cùng tuổi ở độ tuổi này là điều bình thường.
Nhưng tại sao cô lại chọn thị vệ?
Hoàng tử có mái tóc vàng, mắt xanh, anh tuấn cao ráo không tốt hơn à?!
Không, ngay cả hoàng tử cũng không!
Tôi khước từ thỉnh cầu của cô bé: “Không, con chưa bao giờ rời xa mẹ, sao con có thể một mình đến chỗ người khác?”
Nhưng cô lại nắm chặt cánh tay của thị vệ, thị vệ cũng không có ý định đẩy ra, giống như hai người đã thông đồng với nhau.
Tên khốn này! Anh ta thực sự đã lừa con gái tôi!
Cô bé nói muốn đến thăm thú thế giới nhân loại như thế nào và sẽ quay lại sớm, chưa kể cô bé là con gái của phù thủy và không ai dám chạm vào cô bé.
“Chính vì con là con gái của ta nên mới nguy hiểm hơn. Con có biết có bao nhiêu người muốn ta chết không? Nếu con rơi vào trong tay những người đó, con sẽ là người duy nhất khiến ta…”
Uy hiếp.
Tôi nhìn kỹ cô bé, nhưng ánh mắt của cô ấy trốn tránh không nói gì, tôi gạt bỏ sự kích động của mình và nói với cô một cách bình tĩnh nhất có thể: “Quyết định này quá đột ngột, từ trước đến nay con chưa bao giờ rời xa khỏi ta, chúng ta không thể nào ngồi xuống từ từ nói chuyện được sao?”
Cô bé từ bên cạnh tên thị vệ đáng ghét trở về bên cạnh tôi. Tôi bảo hoàng tử đợi một lát. Hoàng tử nói đó là lỗi của anh ta, đã không quản lý tốt những người xung quanh mình, và nói rằng nếu tôi không đồng ý, anh ta cũng sẽ không đồng ý để thị vệ đưa người đi.
Cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là lí lẽ.
Tôi đưa Sheila đến hành lang của cung điện, quay lại và hỏi cô ấy: “Các con gặp nhau như thế nào?”
Trong đôi mắt trong veo của cô không chút do dự, “Anh ấy trèo tường đột nhập vào vườn hoa của con, anh ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về thế giới con người bên ngoài, con chỉ muốn cùng anh ấy ra ngoài nhìn xem!”
“Anh ta bảo con đi cùng anh ta à?”
“Không, tự con muốn ra ngoài, con chưa bao giờ rời khỏi nơi này, xung quanh chỉ có khuôn mặt của dì và mẹ chưa từng thay đổi chút nào, con muốn nhìn thấy những người khác nhau!”
Càng nói, cô càng hưng phấn, trong mắt hiện lên sự phấn khích và mong chờ không thể kiềm chế được.
Tôi có cảm giác rằng không nên ngăn cản đứa nhỏ này đi khám phá thế giới.
Cô là con người, không phải phù thủy.
Có lẽ cô nên quay về thế giới của mình.
Tôi đồng ý và nhiều lần nhờ hoàng tử hãy chăm sóc cô thật tốt.
Hoàng tử sẵn sàng đồng ý và nói rằng anh ta cảm thấy vinh dự khi có thể đưa con gái của phù thủy về vương quốc của mình.
Mọi người đều biết cô bé là báu vật quý giá nhất của tôi nhưng cô bé lại không biết điều đó.
13
Trong những ngày Sheila đi vắng, các mụ phù thủy nói rằng tính khí của tôi ngày càng tệ.
Tôi chỉ nhớ cô ấy.
Cô bé chưa từng đi xa bao giờ, cũng không biết có được ăn ngon, ngủ ngon hay bị bắt nạt ở thế giới loài người.
Bị bắt nạt?
Không, tôi phải đi xem cô bé sống thế nào.
Tôi chộp lấy phù thủy đang bay và cưỡi chiếc chổi đã cũ kỹ của cô ấy đến thế giới loài người.
Cô ấy là một trong số ít phù thủy thích Sheila và coi cô bé như con gái của tôi.
Hầu hết các phù thủy chỉ coi Sheila là thú cưng của tôi.
Lợi dụng bóng tối, chúng tôi lặng lẽ đi vào cung điện, không thể phô trương ầm ĩ vào thành được, sợ đông người quá dễ gây náo loạn.
Sheila vẫn còn ở đây và tôi không thể khiến cô ấy gặp rắc rối được.
Chúng tôi bay qua hoa viên của cung điện và nhìn thấy hoàng tử trong hành lang lạnh lẽo.
Lúc đó, anh ta tình cờ ngẩng đầu lên, có lẽ là đang thưởng ngoạn ánh trăng.
Tóm lại thì anh ta cũng nhìn thấy tôi và mỉm cười và vẫy tay chào tôi.
Phù thủy Bay nhàn nhạt nói vài câu: “Cũng khá ưa nhìn đấy.”
Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy ý bảo cô ấy đáp xuống: “Vậy chúng ta đi gặp anh chàng đẹp trai này trước đi.”
Nguyên nhân chính là cung điện quá lớn, tôi không biết Sheila ở đâu.
Cây chổi vững vàng rơi xuống trong sân, anh ta từ trong bóng tối hành lang bước ra, đôi mắt xanh dịu dàng, khóe môi nở nụ cười hiền lành: “Chuyến thăm đột ngột như vậy, toi thậm chí còn không kịp chào hỏi cô.”
Tôi cảm giác như đằng sau lưng anh ta có hào quang nở rộ, tôi hỏi Phù thủy Bay có nhìn thấy ánh sáng không, Phù thủy Bay chọn cách im lặng đứng sang một bên.
“Là do tôi đường đột đến đây, Sheila ở đây vẫn ổn chứ?”
“Cô ấy là công chúa nhỏ của phù thủy, sao tôi có thể bỏ bê cô ấy được? Mọi chuyện với cô ấy đều ổn, tôi sẽ dẫn cô đi gặp cô ấy.”
Tôi đi theo anh ta qua nhiều hành lang tráng lệ hơn, cuối cùng cũng đến nơi ở của Sheila, Hoàng tử muốn gõ cửa trước, nhưng tôi cảm thấy bên trong có nhiều hơn một người nên tôi trực tiếp đạp cửa đi vào, “Sheila, không sao chứ”
Thứ đập vào mắt là một khung cảnh khó coi.
Tên thị vệ khốn nạn đó dám nhảy lên người Sheila!
Tôi sẽ giết anh ta!
Nhưng Silla đứng trước mặt anh ta, quần áo không chỉnh tề, sắc mặt còn có chút ửng đỏ, cô thực ra đang bảo vệ người đàn ông đó!
Sắc mặt của hoàng tử cũng có chút tái nhợt: “Santa, cậu nói cậu sẽ bảo vệ sự an toàn của Sheila, đây là cách cậu bảo vệ cô ấy sao?”
Thị vệ cúi đầu không nói gì.
Nhưng tôi chỉ muốn giết người!
Con gái tôi mới xa tôi có mấy ngày mà lại bị một con người bẩn thỉu như vậy đụng chạm! Không thể tha thứ!
Tôi bước đến trước mặt Sheila, lạnh mặt đẩy cô ra, ma lực phẫn nộ tụ tập trong lòng bàn tay có thể xé nát người đàn ông này bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi đã không làm thế.
Sheila khóc và cầu xin tôi đừng làm tổn thương anh ta.
Thật hèn mọn, thật yếu ớt, thật sự rất đau khổ.
Tôi chưa bao giờ khiến cô phải chịu sự bất công như thế này, nhưng người đàn ông mới quen cô có vài ngày này đã khiến cô không còn hạnh phúc nữa.
Tôi oán hận, nhưng bất lực không thể làm gì được.
Sheila ôm lấy tôi khóc lóc thảm thiết: “Các dì phù thủy không thích con vì con là con người, còn con người chối bỏ con vì con là con gái của phù thủy. Chỉ có anh ấy nói rằng anh ấy không bận tâm mọi thứ về con, anh ấy bảo anh ấy sẽ mãi mãi yêu con.”
Tôi quỳ xuống lau nước mắt cho cô ấy, “Nhưng ta mới chính là người luôn yêu con. Sheila, con người không thể tin tưởng được, dù phù thủy chưa đủ thân thiện, nhưng chỉ cần có ta ở đó, họ sẽ không làm tổn thương con. Hãy quay lại với ta, con vẫn là báu vật quý giá nhất của ta.”
Khuôn mặt cô đẫm nước mắt khiến lòng tôi đau như cắt, và cô đã từ chối tôi.