Chương 7
16
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Những người trong nhà thờ mặc áo choàng trắng đột nhiên xuất hiện, Santa cầm lấy thanh kiếm được người đứng trong nhà thờ ném cho và lao về phía tôi.
Trong mắt anh ta có sự hận thù mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Anh ta đột nhiên trở nên xấu xa, đột nhiên trở nên liều lĩnh, đột nhiên trở thành một người khác.
Anh ta bỏ rơi cô dâu mới của mình, chỉ muốn giết tôi.
Nhưng cô dâu mới của anh ta lại đứng chắn trước mặt tôi.
Như một ngôi sao băng rơi xuống, cô từ từ ngã xuống.
Ánh mắt căm hận của anh ta vẫn không hề giảm xuống chút nào, rút gươm đẩy Sheila sang một bên, máu chảy ra khắp nơi.
Máu ở khóe miệng Sheila trào ra, cô yếu ớt đưa tay về phía tôi, “Xin lỗi… Đáng lẽ con nên nghe lời người mới đúng.”
Phù thủy Kiếm đã phản ứng lại sau lần tấn công đầu tiên của anh ta, không cho anh ta cơ hội thứ hai để giết tôi, đồng thời cũng giải thoát cho tôi khỏi sự trói buộc ở vị trí này.
Anh ta bị Phù thủy Kiếm khống chế, còn tôi chỉ muốn đi xem Sheila của tôi.
Lần đầu tiên cô bé chảy nhiều máu như vậy, có phải cô bé đang rất đau không?
Tôi nhẹ nhàng bế cô lên, để cô nằm thoải mái nhất trong vòng tay tôi, giọng nói cô run rẩy, vẫn đang xin lỗi tôi.
“Đừng nói nữa, ta nhất định sẽ không để con có chuyện gì đâu! Con sẽ khỏe lại, ta sẽ đưa con về nhà!”
Tôi gần như cầu xin Phù thủy Vĩnh hằng kéo dài sự sống cho cô bé, dù là lấy mạng tôi ra để đổi cũng được!
Nhưng cô ấy nói cô ấy không làm được.
Cô ấy chỉ có thể kéo dài sự sống, không thể chữa trị vết thương nặng.
Santa bị khống chế đang điên cuồng chế giễu tôi, “Cuối cùng ngươi cũng có ngày này rồi! Phù thủy! Ta giết không được ngươi, cũng phải cho ngươi nếm thử mùi vị mất đi người thân! Thay cho ba mẹ và em gái của ta bị phù thủy hại chết! Chính vì ngươi gây chiến, ba mẹ và em gái ta mới phải chết thảm! Ngươi đáng đời! Đây là quả báo của ngươi!”
Sheila nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, “Hóa ra anh đối với tôi cũng chỉ đang lừa dối thôi đúng không?”
Santa nói một cách khinh thường, “Nếu không thì sao? Cô không nghĩ tôi thực sự yêu cô chứ? Từ ngày đầu tiên tiếp cận cô, tôi đã chờ đợi cơ hội này rồi, không ngờ cuối cùng lại bị cô chặn lại, nếu không ta vừa rồi nhất định sẽ thành công!”
Phù thủy Kiếm lập tức chém đứt đầu của anh ta, lắc lắc thanh kiếm trên tay để gạt đi máu còn dính trên đó.
Nhưng Sheila cũng không sống lại.
Cô ấy đã chết.
Cho đến chết vẫn còn nói xin lỗi với tôi.
Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều không dám lại gần tôi.
Tôi ôm cô ấy đi rất xa, trở về khu rừng mà tôi đã nhặt được cô ấy, tìm thấy một khoảng đất trống, hơn là tức giận, nỗi buồn mới là chủ đạo của toàn bộ linh hồn tôi.
Bọng mắt bắt đầu sưng lên.
Tôi đặt cô ấy xuống đất, dùng tay đào một cái hố từng chút một, đất ẩm ướt dính trên đầu ngón tay, đuôi tóc, váy, cuối cùng rơi xuống người cô ấy.
Tôi chôn cất cô bé và chúc cô ngủ ngon.
Cũng chúc tôi trở nên bất khả chiến bại và không có điểm yếu.
17
Tôi bắt đầu điên cuồng tàn sát con người, còn hơn cả trước đây.
Các phù thủy nghĩ rằng tôi đã điên rồi, nhưng họ lại hoan hô tôi.
Tôi không chấp nhận bất kỳ sự đầu hàng nào của con người, cũng không chấp nhận sự đầu hàng, tôi chỉ chấp nhận cái chết.
Tôi đã nếm trải hậu quả của sự tử tế đối với con người.
Họ xảo quyệt, giỏi giả vờ với những lời nói dối, họ không xứng đáng sống.
Khi đêm khuya yên tĩnh, nghĩ đến cô bé bên gối ngày nào, tôi đau lòng đến không thể thở, đau đến mức bật khóc nức nở.
Nhưng cô không bao giờ có thể quay lại nữa.
Đó là bởi vì bị con người lừa gạt!
Phù thủy Vĩnh hằng khuyên tôi không nên đuổi cùng giết tận con người, không phải tất cả đều đáng chết, tôi không nghe, đuổi cô ấy ra khỏi cung điện.
Hoàng tử cũng muốn khuyên tôi, anh ấy một mình đến đây.
Tôi biết chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, nhưng nghĩ đến việc nếu không có anh ấy, Sheila cũng không thể gặp được người đàn ông đó, tôi càng tức giận hơn.
Tôi bắt anh ấy trói lại và ném về vương quốc của anh ấy, đồng thời tuyên bố rằng lần sau sẽ tấn công vương quốc của anh, hãy đợi đó!
Nhiều đêm dài, tôi chôn mình trong đau buồn.
Tại làng bên ngoài thị trấn, hoàng tử dẫn người đến cố gắng ngăn chặn cuộc tàn sát của tôi.
Khi tôi đang điên cuồng giết chóc, anh ấy lao vào tay tôi, cơ thể anh ấy ngay lập tức bị tôi đâm xuyên qua.
Anh ấy ôm tôi và bảo tôi nhìn xung quanh mà xem.
Hỏa hoạn lan rộng, con người chạy tán loạn, phù thủy như đang điên cuồng.
Ở đầu kia con đường, có một cô bé con người đang quỳ trên mặt đất khóc lóc gọi mẹ.
Và mẹ của cô ấy đang nằm trong vũng máu bên cạnh cô ấy.
Phía sau là ngọn lửa đang bùng lên dữ dội.
“Tôi lên là Sylfa.”
Hoàng tử mãi mãi nhắm mắt lại.
Tôi ôm chặt lấy cơ thể vẫn còn ấm áp của anh ấy, nước tràn ra khỏi khóe mắt.
Chiến tranh không có hồi kết, giết chóc không mang lại sự cứu rỗi, chỉ tạo ra thêm nhiều Sylfa hơn mà thôi.
Tôi lặng lẽ rời khỏi cuộc vui điên cuồng của phù thủy, để lại một bức thư rằng tôi đã chết, không cần phải tìm nữa.
Và cứ thế, tôi lang thang một mình trong thế giới con người trong hàng trăm năm.
Nghe nói trong đế quốc phù thủy nội loạn liên miên, không ít phù thủy đã bỏ đi, và sau đó dần dần cũng tan rã.
Phù thủy vẫn ẩn mình trong thế giới con người, đạt được một sự cân bằng nhất định.
Sau đó tôi nhặt được một cậu nhóc tóc vàng trông rất giống Sylfa.
Tôi đã giúp cậu ta giành lại ngai vàng, nhưng tôi không thể ở lại lâu nên lại rời đi.
Nhóm phù thủy đã tìm thấy hơi thở của tôi và truy tìm tôi.
Mười mấy năm trôi qua trong chớp mắt, nhóm phù thủy vẫn chưa có ý định buông tha cho tôi.
Đặc biệt là Phù thủy Kiếm, cô ấy không hiểu tại sao Sheila lại bị con người giết chết, mà tôi lại không còn trả thù nữa.
Vì vậy chúng tôi đã đánh nhau.
Cụ thể là cô ấy đơn phương gây chiến, hàng trăm năm qua cô ấy vẫn bạo lực như vậy.
Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, và tôi càng không muốn sử dụng phép thuật để thu hút thêm nhiều phù thủy khác vây xem.
Vì vậy tôi cố tình để cô ấy chém một nhát, rơi từ vách đá xuống.
Tôi trôi theo dòng nước rất xa.
Chết thì không đến nỗi có thể chết được, chỉ là vết thương ngâm lâu ngày hơi sưng.
Khi tôi chuẩn bị lên bờ, một tấm lưới lớn đột nhiên từ trên đầu tôi đổ xuống, kéo tôi lên.
Tôi nghĩ đó là một chiếc thuyền đánh cá đang làm việc, nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, tôi đối diện với đôi mắt xanh sâu thẳm của Sylfa.
Không đúng, Sylfa lẽ ra đã chết rồi.
Nhưng lại trông giống Sylfa đến vậy.
Anh nhếch mép cười rất quỷ dị, “Cũng may, ta còn tưởng em là một xác chết trôi sông, không ngờ vẫn còn thở.”
Sylfa sẽ không cười như vậy.
Tôi kéo lưới đánh cá che đầu xuống, miễn cưỡng cười: “Chúng ta quen nhau à?”
Lông mày anh đột nhiên tối sầm lại, “Mười lăm năm trước, em bỏ thuốc vào sữa của ta rồi bỏ chạy không một lời từ biệt trong khi anh đang hôn mê. Em quên nhanh như vậy sao? Đúng là một phù thủy không có lương tâm!”
Tôi nhớ ra rồi!
Mười lăm năm đã trôi qua, hoàng tử bé trông rất giống Sylfa đã thực sự trưởng thành thành Sylfa!
“Tôi không có lương tâm sao? Đừng quên ai đã giúp anh lấy lại ngai vàng.”
Anh cắn môi: “Sao em lại rời đi?”
“Mọi chuyện đã xong rồi, anh còn cần tôi giúp gì nữa đâu?”
“Tôi hỏi em tại sao em lại rời đi mà không nói lời từ biệt!”
Ôi chà, tức giận rồi.
Tôi không biết cách dỗ dành người khác.
Chạy thoát đi thôi!
Tôi quay người lại chuẩn bị nhảy xuống sông bơi trốn, khi chân vừa rời boong tàu, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên từ phía sau kéo lấy cổ áo sau của tôi, kéo tôi vào một vòng ngực rắn chắc.
Mới mười lăm năm không gặp, anh đã cao hơn tôi một cái đầu.
Hai tay ôm chặt lấy tôi, nói một câu, “Em hôi quá.”
Gì zdậy thím!?
“Tôi bị thương, lại ngâm mình trong nước lâu như vậy rồi, miệng vết thương đều đã lên mủ, không hôi mới lạ.”
“Bị thương?”
Anh nghi ngờ kéo mở chiếc áo choàng của tôi, lông mày càng nhăn lại, tôi không nhịn được muốn dùng ngón tay chọc phẳng nó, nhưng anh lại đột nhiên nắm lấy tay tôi, “Đi theo tôi về đi, không được phản kháng.”
Cười chết được, tôi dựa vào đâu mà phải nghe lời anh.
Lần trước gặp mặt còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, mới chỉ có cao thêm một chút là dám ra lệnh cho tôi rồi sao?
Nhưng tôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, không biết cái cô Phù thủy Kiếm có ở gần không, nếu dùng phép thuật, ở khoảng cách gần như vậy cô ta chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Hơn nữa, anh con nói anh bao ăn…
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Những người trong nhà thờ mặc áo choàng trắng đột nhiên xuất hiện, Santa cầm lấy thanh kiếm được người đứng trong nhà thờ ném cho và lao về phía tôi.
Trong mắt anh ta có sự hận thù mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Anh ta đột nhiên trở nên xấu xa, đột nhiên trở nên liều lĩnh, đột nhiên trở thành một người khác.
Anh ta bỏ rơi cô dâu mới của mình, chỉ muốn giết tôi.
Nhưng cô dâu mới của anh ta lại đứng chắn trước mặt tôi.
Như một ngôi sao băng rơi xuống, cô từ từ ngã xuống.
Ánh mắt căm hận của anh ta vẫn không hề giảm xuống chút nào, rút gươm đẩy Sheila sang một bên, máu chảy ra khắp nơi.
Máu ở khóe miệng Sheila trào ra, cô yếu ớt đưa tay về phía tôi, “Xin lỗi… Đáng lẽ con nên nghe lời người mới đúng.”
Phù thủy Kiếm đã phản ứng lại sau lần tấn công đầu tiên của anh ta, không cho anh ta cơ hội thứ hai để giết tôi, đồng thời cũng giải thoát cho tôi khỏi sự trói buộc ở vị trí này.
Anh ta bị Phù thủy Kiếm khống chế, còn tôi chỉ muốn đi xem Sheila của tôi.
Lần đầu tiên cô bé chảy nhiều máu như vậy, có phải cô bé đang rất đau không?
Tôi nhẹ nhàng bế cô lên, để cô nằm thoải mái nhất trong vòng tay tôi, giọng nói cô run rẩy, vẫn đang xin lỗi tôi.
“Đừng nói nữa, ta nhất định sẽ không để con có chuyện gì đâu! Con sẽ khỏe lại, ta sẽ đưa con về nhà!”
Tôi gần như cầu xin Phù thủy Vĩnh hằng kéo dài sự sống cho cô bé, dù là lấy mạng tôi ra để đổi cũng được!
Nhưng cô ấy nói cô ấy không làm được.
Cô ấy chỉ có thể kéo dài sự sống, không thể chữa trị vết thương nặng.
Santa bị khống chế đang điên cuồng chế giễu tôi, “Cuối cùng ngươi cũng có ngày này rồi! Phù thủy! Ta giết không được ngươi, cũng phải cho ngươi nếm thử mùi vị mất đi người thân! Thay cho ba mẹ và em gái của ta bị phù thủy hại chết! Chính vì ngươi gây chiến, ba mẹ và em gái ta mới phải chết thảm! Ngươi đáng đời! Đây là quả báo của ngươi!”
Sheila nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, “Hóa ra anh đối với tôi cũng chỉ đang lừa dối thôi đúng không?”
Santa nói một cách khinh thường, “Nếu không thì sao? Cô không nghĩ tôi thực sự yêu cô chứ? Từ ngày đầu tiên tiếp cận cô, tôi đã chờ đợi cơ hội này rồi, không ngờ cuối cùng lại bị cô chặn lại, nếu không ta vừa rồi nhất định sẽ thành công!”
Phù thủy Kiếm lập tức chém đứt đầu của anh ta, lắc lắc thanh kiếm trên tay để gạt đi máu còn dính trên đó.
Nhưng Sheila cũng không sống lại.
Cô ấy đã chết.
Cho đến chết vẫn còn nói xin lỗi với tôi.
Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều không dám lại gần tôi.
Tôi ôm cô ấy đi rất xa, trở về khu rừng mà tôi đã nhặt được cô ấy, tìm thấy một khoảng đất trống, hơn là tức giận, nỗi buồn mới là chủ đạo của toàn bộ linh hồn tôi.
Bọng mắt bắt đầu sưng lên.
Tôi đặt cô ấy xuống đất, dùng tay đào một cái hố từng chút một, đất ẩm ướt dính trên đầu ngón tay, đuôi tóc, váy, cuối cùng rơi xuống người cô ấy.
Tôi chôn cất cô bé và chúc cô ngủ ngon.
Cũng chúc tôi trở nên bất khả chiến bại và không có điểm yếu.
17
Tôi bắt đầu điên cuồng tàn sát con người, còn hơn cả trước đây.
Các phù thủy nghĩ rằng tôi đã điên rồi, nhưng họ lại hoan hô tôi.
Tôi không chấp nhận bất kỳ sự đầu hàng nào của con người, cũng không chấp nhận sự đầu hàng, tôi chỉ chấp nhận cái chết.
Tôi đã nếm trải hậu quả của sự tử tế đối với con người.
Họ xảo quyệt, giỏi giả vờ với những lời nói dối, họ không xứng đáng sống.
Khi đêm khuya yên tĩnh, nghĩ đến cô bé bên gối ngày nào, tôi đau lòng đến không thể thở, đau đến mức bật khóc nức nở.
Nhưng cô không bao giờ có thể quay lại nữa.
Đó là bởi vì bị con người lừa gạt!
Phù thủy Vĩnh hằng khuyên tôi không nên đuổi cùng giết tận con người, không phải tất cả đều đáng chết, tôi không nghe, đuổi cô ấy ra khỏi cung điện.
Hoàng tử cũng muốn khuyên tôi, anh ấy một mình đến đây.
Tôi biết chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, nhưng nghĩ đến việc nếu không có anh ấy, Sheila cũng không thể gặp được người đàn ông đó, tôi càng tức giận hơn.
Tôi bắt anh ấy trói lại và ném về vương quốc của anh ấy, đồng thời tuyên bố rằng lần sau sẽ tấn công vương quốc của anh, hãy đợi đó!
Nhiều đêm dài, tôi chôn mình trong đau buồn.
Tại làng bên ngoài thị trấn, hoàng tử dẫn người đến cố gắng ngăn chặn cuộc tàn sát của tôi.
Khi tôi đang điên cuồng giết chóc, anh ấy lao vào tay tôi, cơ thể anh ấy ngay lập tức bị tôi đâm xuyên qua.
Anh ấy ôm tôi và bảo tôi nhìn xung quanh mà xem.
Hỏa hoạn lan rộng, con người chạy tán loạn, phù thủy như đang điên cuồng.
Ở đầu kia con đường, có một cô bé con người đang quỳ trên mặt đất khóc lóc gọi mẹ.
Và mẹ của cô ấy đang nằm trong vũng máu bên cạnh cô ấy.
Phía sau là ngọn lửa đang bùng lên dữ dội.
“Tôi lên là Sylfa.”
Hoàng tử mãi mãi nhắm mắt lại.
Tôi ôm chặt lấy cơ thể vẫn còn ấm áp của anh ấy, nước tràn ra khỏi khóe mắt.
Chiến tranh không có hồi kết, giết chóc không mang lại sự cứu rỗi, chỉ tạo ra thêm nhiều Sylfa hơn mà thôi.
Tôi lặng lẽ rời khỏi cuộc vui điên cuồng của phù thủy, để lại một bức thư rằng tôi đã chết, không cần phải tìm nữa.
Và cứ thế, tôi lang thang một mình trong thế giới con người trong hàng trăm năm.
Nghe nói trong đế quốc phù thủy nội loạn liên miên, không ít phù thủy đã bỏ đi, và sau đó dần dần cũng tan rã.
Phù thủy vẫn ẩn mình trong thế giới con người, đạt được một sự cân bằng nhất định.
Sau đó tôi nhặt được một cậu nhóc tóc vàng trông rất giống Sylfa.
Tôi đã giúp cậu ta giành lại ngai vàng, nhưng tôi không thể ở lại lâu nên lại rời đi.
Nhóm phù thủy đã tìm thấy hơi thở của tôi và truy tìm tôi.
Mười mấy năm trôi qua trong chớp mắt, nhóm phù thủy vẫn chưa có ý định buông tha cho tôi.
Đặc biệt là Phù thủy Kiếm, cô ấy không hiểu tại sao Sheila lại bị con người giết chết, mà tôi lại không còn trả thù nữa.
Vì vậy chúng tôi đã đánh nhau.
Cụ thể là cô ấy đơn phương gây chiến, hàng trăm năm qua cô ấy vẫn bạo lực như vậy.
Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, và tôi càng không muốn sử dụng phép thuật để thu hút thêm nhiều phù thủy khác vây xem.
Vì vậy tôi cố tình để cô ấy chém một nhát, rơi từ vách đá xuống.
Tôi trôi theo dòng nước rất xa.
Chết thì không đến nỗi có thể chết được, chỉ là vết thương ngâm lâu ngày hơi sưng.
Khi tôi chuẩn bị lên bờ, một tấm lưới lớn đột nhiên từ trên đầu tôi đổ xuống, kéo tôi lên.
Tôi nghĩ đó là một chiếc thuyền đánh cá đang làm việc, nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, tôi đối diện với đôi mắt xanh sâu thẳm của Sylfa.
Không đúng, Sylfa lẽ ra đã chết rồi.
Nhưng lại trông giống Sylfa đến vậy.
Anh nhếch mép cười rất quỷ dị, “Cũng may, ta còn tưởng em là một xác chết trôi sông, không ngờ vẫn còn thở.”
Sylfa sẽ không cười như vậy.
Tôi kéo lưới đánh cá che đầu xuống, miễn cưỡng cười: “Chúng ta quen nhau à?”
Lông mày anh đột nhiên tối sầm lại, “Mười lăm năm trước, em bỏ thuốc vào sữa của ta rồi bỏ chạy không một lời từ biệt trong khi anh đang hôn mê. Em quên nhanh như vậy sao? Đúng là một phù thủy không có lương tâm!”
Tôi nhớ ra rồi!
Mười lăm năm đã trôi qua, hoàng tử bé trông rất giống Sylfa đã thực sự trưởng thành thành Sylfa!
“Tôi không có lương tâm sao? Đừng quên ai đã giúp anh lấy lại ngai vàng.”
Anh cắn môi: “Sao em lại rời đi?”
“Mọi chuyện đã xong rồi, anh còn cần tôi giúp gì nữa đâu?”
“Tôi hỏi em tại sao em lại rời đi mà không nói lời từ biệt!”
Ôi chà, tức giận rồi.
Tôi không biết cách dỗ dành người khác.
Chạy thoát đi thôi!
Tôi quay người lại chuẩn bị nhảy xuống sông bơi trốn, khi chân vừa rời boong tàu, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên từ phía sau kéo lấy cổ áo sau của tôi, kéo tôi vào một vòng ngực rắn chắc.
Mới mười lăm năm không gặp, anh đã cao hơn tôi một cái đầu.
Hai tay ôm chặt lấy tôi, nói một câu, “Em hôi quá.”
Gì zdậy thím!?
“Tôi bị thương, lại ngâm mình trong nước lâu như vậy rồi, miệng vết thương đều đã lên mủ, không hôi mới lạ.”
“Bị thương?”
Anh nghi ngờ kéo mở chiếc áo choàng của tôi, lông mày càng nhăn lại, tôi không nhịn được muốn dùng ngón tay chọc phẳng nó, nhưng anh lại đột nhiên nắm lấy tay tôi, “Đi theo tôi về đi, không được phản kháng.”
Cười chết được, tôi dựa vào đâu mà phải nghe lời anh.
Lần trước gặp mặt còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, mới chỉ có cao thêm một chút là dám ra lệnh cho tôi rồi sao?
Nhưng tôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, không biết cái cô Phù thủy Kiếm có ở gần không, nếu dùng phép thuật, ở khoảng cách gần như vậy cô ta chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Hơn nữa, anh con nói anh bao ăn…