Chương 49: Tách linh
.
CÓ SPOIL NHẸ
Ô Hành Tuyết trầm ngâm.
Tiêu Phục Huyên không biết hắn đang trầm ngâm cái gì, nhưng trực giác cho hắn biết nhất định không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, đã nghe ma đầu kia nói với hắn: "Vậy cũng tách cho ta đi."
Tiêu Phục Huyên: "......"
Thiên Túc không nói một lời mà nhìn hắn. Rõ ràng mặt vô biểu tình nhưng có thể nhìn thấy một chút đau đầu...... không phải, là có xu hướng chỗ nào cũng đau.
"Ô Hành Tuyết......" – Hắn trầm giọng mở miệng.
_________
Tiêu Phục Huyên giật giật môi, một lát sau nhả ra hai chữ: "Sẽ không."
Ma đầu nói: "Không là được rồi, không khó chịu, còn có thể để lại hậu chiêu. Không tách một chút không phải là lỗ rồi sao?"
Tiêu Phục Huyên: "......"
Tiêu Phục Huyên: "Vậy lỗ đi."
Ma đầu: "......"
Đều nói Thiên Túc thượng tiên mềm cứng không ăn, lĩnh giáo.
Ma đầu nhấp môi nhìn hắn, suy tính một lúc, xoay người nói: "Ừm, ta đây đi hỏi Ninh Hoài Sam và Y Ngô Sinh một chút, xem bọn hắn có thể giúp hay –––––– "
Chữ "không" còn chưa kịp thốt ra, Ô Hành Tuyết đã cảm thấy bản thân bị người nào đó kéo lại.
Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Phục Huyên rũ nửa mắt, trầm giọng nói: "...... Đưa tay cho ta."
Trong mắt Ô Hành Tuyết hiện lên ý cười, đưa tay ra.
Nhưng rất nhanh sau đó ý cười liền dừng lại......
Bàn tay Tiêu Phục Huyên ấm áp sạch sẽ nắm lấy tay hắn, trong nháy mắt khí kình thuộc về một người khác theo nơi chạm nhau tràn vào mạch máu. Những khí kình đó bừa bãi giống như kiếm ý của Thiên Túc, khi rót tiến vào theo mạch máu hoàn toàn không có chút sơ hở.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng những khí kình đó chạy qua tất cả mệnh môn yếu huyệt toàn thân, sau khi đả thông toàn bộ lại từ khắp nơi đổ về tim.
Ngón tay Ô Hành Tuyết gần như là vô thức mà căng ra một chút.
Những khí kình mạnh mẽ khi đổ về tim bỗng nhiên lại dịu đi, gần như là ôn hoà mà bao bọc lại.
Trong nháy mắt kia hắn nghe thấy giọng Tiêu Phục Huyên âm u trầm thấp nói: "Ngươi xem linh thức là vật gì lại tuỳ ý tìm người khác giúp đỡ."
CÓ SPOIL NHẸ
Ô Hành Tuyết trầm ngâm.
Tiêu Phục Huyên không biết hắn đang trầm ngâm cái gì, nhưng trực giác cho hắn biết nhất định không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, đã nghe ma đầu kia nói với hắn: "Vậy cũng tách cho ta đi."
Tiêu Phục Huyên: "......"
Thiên Túc không nói một lời mà nhìn hắn. Rõ ràng mặt vô biểu tình nhưng có thể nhìn thấy một chút đau đầu...... không phải, là có xu hướng chỗ nào cũng đau.
"Ô Hành Tuyết......" – Hắn trầm giọng mở miệng.
_________
Tiêu Phục Huyên giật giật môi, một lát sau nhả ra hai chữ: "Sẽ không."
Ma đầu nói: "Không là được rồi, không khó chịu, còn có thể để lại hậu chiêu. Không tách một chút không phải là lỗ rồi sao?"
Tiêu Phục Huyên: "......"
Tiêu Phục Huyên: "Vậy lỗ đi."
Ma đầu: "......"
Đều nói Thiên Túc thượng tiên mềm cứng không ăn, lĩnh giáo.
Ma đầu nhấp môi nhìn hắn, suy tính một lúc, xoay người nói: "Ừm, ta đây đi hỏi Ninh Hoài Sam và Y Ngô Sinh một chút, xem bọn hắn có thể giúp hay –––––– "
Chữ "không" còn chưa kịp thốt ra, Ô Hành Tuyết đã cảm thấy bản thân bị người nào đó kéo lại.
Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Phục Huyên rũ nửa mắt, trầm giọng nói: "...... Đưa tay cho ta."
Trong mắt Ô Hành Tuyết hiện lên ý cười, đưa tay ra.
Nhưng rất nhanh sau đó ý cười liền dừng lại......
Bàn tay Tiêu Phục Huyên ấm áp sạch sẽ nắm lấy tay hắn, trong nháy mắt khí kình thuộc về một người khác theo nơi chạm nhau tràn vào mạch máu. Những khí kình đó bừa bãi giống như kiếm ý của Thiên Túc, khi rót tiến vào theo mạch máu hoàn toàn không có chút sơ hở.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng những khí kình đó chạy qua tất cả mệnh môn yếu huyệt toàn thân, sau khi đả thông toàn bộ lại từ khắp nơi đổ về tim.
Ngón tay Ô Hành Tuyết gần như là vô thức mà căng ra một chút.
Những khí kình mạnh mẽ khi đổ về tim bỗng nhiên lại dịu đi, gần như là ôn hoà mà bao bọc lại.
Trong nháy mắt kia hắn nghe thấy giọng Tiêu Phục Huyên âm u trầm thấp nói: "Ngươi xem linh thức là vật gì lại tuỳ ý tìm người khác giúp đỡ."