Chương : 1
"Con đâu? Con đâu?" Người đàn ông nắm chặt bờ vai cô bóp mạnh.
"Con? Tôi tưởng anh không cần nó... tôi bóp chết rồi." Cô nở một nụ cười điên dại mái tóc rối bù bay trước gió.
"CÔ!... Đồ độc ác." Người đàn ông bóp chặt cổ cô.
"Loại người như cô không đáng sống trên đời này." Hắn ta lạnh lùng nói.
Sau đó lại là một ác mộng khác.
"Tiểu Tước! Em quay lại đi... Xin em." Hắn hớt hải chạy về phía trước nhưng bị đám người cản lại.
Bộ dáng lúc này của cô trông thật giống một con búp bê không linh hồn, quần áo trên người không lành lặn, chỗ thì bị xé rách.
Cô nhìn hắn, nhớ lại tất cả những chuyện trước kia hắn làm với mình. Hắn vì trả thù cho người yêu đã mất mà cưỡng ép cô, thậm chí vì hắn mà cô sinh non. Hắn buông lời nhục nhã cô, nhốt cô trong phòng tối khiến thần trí cô mơ hồ, điên loạn.
Cô chạy trốn khỏi hắn, cứ tưởng mình thoát khỏi tên ma quỷ đó thì hắn lại xuất hiện một lần nữa trong đời cô. Hắn nói lời yêu thương cưng chiều cô, dẫn dắt cô vào vũng bùn nhơ nhuốc. Cô cho hắn một cơ hội cuối cùng, cùng nắm tay hắn vào lễ đường. Nhưng hôm đó cô thành trò cười của toàn thành phố A.
Trong hôn lễ chú rể không xuất hiện, người tới tham dự vốn chỉ là những kẻ muốn cười nhạo cô. Sau đó... Cảnh sát xông vào lễ đường bắt cô đi với tội giết người.
Rất nhiều, rất nhiều chuyện hắn làm khiến cô đau lòng. Nhưng cô lại ngu ngốc tha thứ cho hắn.
"Kiều Bắc Thần! Anh thắng rồi... Thật ra ngay từ đầu anh đã thắng. Chỉ trách Chu Tước tôi ngu xuẩn yêu kẻ tàn độc như anh." Chu Tước vừa nói liền lùi ra sau vài bước.
"Không! Không phải đâu tiểu Tước... Lần này anh thực sự không lừa em. Anh yêu em... Xin em đừng lùi nữa." Kiều Bắc Thần giãy giụa khỏi đám vệ sĩ, muốn lao tới kéo cô lại nhưng không được.
"Kiều Bắc Thần, tôi không cần anh yêu tôi... Thứ tôi muốn là khiến phần đời của anh sống trong đau khổ, dằn vặt. Haha lần này là tôi thắng." Chu Tước nở nụ cười thê lương, hai mắt nhắm chặt ngã người ra đằng sau. Ở độ cao này, dù là rơi xuống nước cũng khiến cô tan xương nát thịt.
Cơ thể cô trở nên nhẹ bỗng thứ cô có thể nghe cuối cùng là tiếng hét đau thấu tim gan của Kiều Bắc Thần. Sau đó là tiếng gió gào thét, lồng ngực cô như muốn nổ tung đau đớn.
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tên ác quỷ đó. Cơ thể cô rơi mạnh xuống nước khiến cô đau tới nhíu mày.
Cô nghĩ "Kiều Bắc Thần, nếu có thể trở lại ban đầu cô sẽ mãi mãi không yêu hắn."
Đầu óc Chu Tước mê man, toàn thân chảy mồ hôi khiến cô khó chịu. Cô giật mình bật dậy...
"Lại là cơn ác mộng đó." Chu Tước đánh vài cái vào đầu mình. Dù chuyện đã qua 2 năm nhưng mãi vẫn khiến cô sợ hãi.
"Cạch!"
Cửa phòng đột ngột bị mở ra, một thân ảnh mập mạp bé xíu lon ton chạy vào phòng.
"Mẹ ơi... Mẹ ơi... Su hào đói... Mẹ." Đứa bé khoảng khoảng hai tuổi hét inh ỏi dừng trước giường.
"Mẹ ơi... Đói đói..." Su hào cố gắng trèo lên giường nhưng bé còn quá nhỏ lên liền bị ngã xuống.
"Oa oa... Mẹ ơi..." Vừa nghe thấy tiếng khóc của con khiến cô giật mình. Thấy tiểu bảo bối ăn vạ trên đất khiến cô bật cười, xuống giường ôm lấy bảo bối.
"Aaa... Ngoan a... Mẹ dẫn su hào đi ăn nha... Ngoan nào bảo bối của mẹ." Cô mỉm cười dịu dàng hiếm thấy.
"Con? Tôi tưởng anh không cần nó... tôi bóp chết rồi." Cô nở một nụ cười điên dại mái tóc rối bù bay trước gió.
"CÔ!... Đồ độc ác." Người đàn ông bóp chặt cổ cô.
"Loại người như cô không đáng sống trên đời này." Hắn ta lạnh lùng nói.
Sau đó lại là một ác mộng khác.
"Tiểu Tước! Em quay lại đi... Xin em." Hắn hớt hải chạy về phía trước nhưng bị đám người cản lại.
Bộ dáng lúc này của cô trông thật giống một con búp bê không linh hồn, quần áo trên người không lành lặn, chỗ thì bị xé rách.
Cô nhìn hắn, nhớ lại tất cả những chuyện trước kia hắn làm với mình. Hắn vì trả thù cho người yêu đã mất mà cưỡng ép cô, thậm chí vì hắn mà cô sinh non. Hắn buông lời nhục nhã cô, nhốt cô trong phòng tối khiến thần trí cô mơ hồ, điên loạn.
Cô chạy trốn khỏi hắn, cứ tưởng mình thoát khỏi tên ma quỷ đó thì hắn lại xuất hiện một lần nữa trong đời cô. Hắn nói lời yêu thương cưng chiều cô, dẫn dắt cô vào vũng bùn nhơ nhuốc. Cô cho hắn một cơ hội cuối cùng, cùng nắm tay hắn vào lễ đường. Nhưng hôm đó cô thành trò cười của toàn thành phố A.
Trong hôn lễ chú rể không xuất hiện, người tới tham dự vốn chỉ là những kẻ muốn cười nhạo cô. Sau đó... Cảnh sát xông vào lễ đường bắt cô đi với tội giết người.
Rất nhiều, rất nhiều chuyện hắn làm khiến cô đau lòng. Nhưng cô lại ngu ngốc tha thứ cho hắn.
"Kiều Bắc Thần! Anh thắng rồi... Thật ra ngay từ đầu anh đã thắng. Chỉ trách Chu Tước tôi ngu xuẩn yêu kẻ tàn độc như anh." Chu Tước vừa nói liền lùi ra sau vài bước.
"Không! Không phải đâu tiểu Tước... Lần này anh thực sự không lừa em. Anh yêu em... Xin em đừng lùi nữa." Kiều Bắc Thần giãy giụa khỏi đám vệ sĩ, muốn lao tới kéo cô lại nhưng không được.
"Kiều Bắc Thần, tôi không cần anh yêu tôi... Thứ tôi muốn là khiến phần đời của anh sống trong đau khổ, dằn vặt. Haha lần này là tôi thắng." Chu Tước nở nụ cười thê lương, hai mắt nhắm chặt ngã người ra đằng sau. Ở độ cao này, dù là rơi xuống nước cũng khiến cô tan xương nát thịt.
Cơ thể cô trở nên nhẹ bỗng thứ cô có thể nghe cuối cùng là tiếng hét đau thấu tim gan của Kiều Bắc Thần. Sau đó là tiếng gió gào thét, lồng ngực cô như muốn nổ tung đau đớn.
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tên ác quỷ đó. Cơ thể cô rơi mạnh xuống nước khiến cô đau tới nhíu mày.
Cô nghĩ "Kiều Bắc Thần, nếu có thể trở lại ban đầu cô sẽ mãi mãi không yêu hắn."
Đầu óc Chu Tước mê man, toàn thân chảy mồ hôi khiến cô khó chịu. Cô giật mình bật dậy...
"Lại là cơn ác mộng đó." Chu Tước đánh vài cái vào đầu mình. Dù chuyện đã qua 2 năm nhưng mãi vẫn khiến cô sợ hãi.
"Cạch!"
Cửa phòng đột ngột bị mở ra, một thân ảnh mập mạp bé xíu lon ton chạy vào phòng.
"Mẹ ơi... Mẹ ơi... Su hào đói... Mẹ." Đứa bé khoảng khoảng hai tuổi hét inh ỏi dừng trước giường.
"Mẹ ơi... Đói đói..." Su hào cố gắng trèo lên giường nhưng bé còn quá nhỏ lên liền bị ngã xuống.
"Oa oa... Mẹ ơi..." Vừa nghe thấy tiếng khóc của con khiến cô giật mình. Thấy tiểu bảo bối ăn vạ trên đất khiến cô bật cười, xuống giường ôm lấy bảo bối.
"Aaa... Ngoan a... Mẹ dẫn su hào đi ăn nha... Ngoan nào bảo bối của mẹ." Cô mỉm cười dịu dàng hiếm thấy.