Chương 24: 24: Vở Kịch Bắt Đầu
Cứ thế đánh tới anh, nhưng tại sao trái tim cô lại bảo không được làm hại người đàn ông này, ngay lúc này không dừng lại được cô đành nhanh chóng nhích cơ thể chuyển hướng sang phía bên cạnh.Nhưng thật không may cô lại chuyển hướng sang đúng cái bàn, tay cô liền đập mạnh xuống chiếc bàn, lăn xuống đất.Cạnh bàn nhọn đã rạch một khoảng sâu và dài trên cánh tay nhỏ nhắn, trắng nõn của cô.Máu tươi thi nhau ứa ra, cô liền ôm miệng vết thương đứng dậy, lạnh giọng.- Tôi không muốn gặp lại anh nữa, cút ra ngoài cho tôi.Mà Hàn Mặc Ngôn vẫn chưa hoàn hồn.Vốn anh chỉ muốn cho cô đánh một phát để cô hết giận mới dừng lại.Ai ngờ cô chuyển hướng.Nhìn máu từ tay cô chảy xuống, anh vẫn cứ đứng đực ra đó hiển nhiên là cũng không nghe thấy lời nói vừa rồi của cô.Thấy vậy, cô cũng mặc kệ anh ta, cô liền đi đến vali đồ của mình.Nhưng ngay sau đó anh lại chạy đến nắm lấy tay cô, hỏi liên hồi.- Em tại sao lại đổi hướng? Chẳng phải đánh vào người anh là được rồi sao? Tại sao lại tự gây hại cho bản thân chứ? Em...em...Phiền, cô liếc nhìn anh rồi dứt khoát giật tay ra, nhưng lại động vào vết thương khiến nó rách ra một tí nữa.Cô nhăn mày.- Hoảng gì chứ thân thể của tôi anh lo lắng như vậy làm gì?Anh không nói một tiếng nào nữa mạnh mẽ đè cô ngồi xuống giường rồi lại tự nhiên đến cái vali lấy băng keo cùng thuốc đến.- Lấy cả kim, chỉ nữa.Anh lạn vòng lại lấy thêm những thứ cô vừa nói.Anh ngồi xổm trước mặt cô.Ép buộc nắm lấy bàn tay bị thương của cô để trước mặt.Anh khử trùng trước rồi mới tiến hành khâu vết thương lại.Vết rách cũng không dài lắm nên chỉ khâu 3 mũi.Khi từng mũi kim đâm vào da thịt cô, anh liền cảm giác như đứt từng khúc ruột.Làm xong tất cả anh liền bắt ép cô nắm xuống giường nghỉ ngơi, lúc này vì mệt quá nên cô cũng mặc kệ anh ta ngủ luôn.Anh cứ thế ngồi cạnh cô suốt cả đêm.Sáng hôm sau khi cô tỉnh giấc, anh chắc...!cũng đã đi.Cô ngồi thẫn thờ trên giường một lúc lâu.Vì hôm qua xảy ra chuyện đó nên hôm nay cô dậy hơi muộn hơn mọi ngày một tí.Kế hoạch của cô vốn là khoảng 1 năm sau mới có thể thực hiện.Vì độc trong người của ông đã ông tại rất lâu nó đã ăn sâu vào trong nên phải cần một thời gian dài để giải cùng khôi phục hoàn toàn.Cô nói với anh như vậy là vì cô không muốn ai xen vào chuyện của bản thân.Nhưng từ tận đáy lòng cô cũng không muốn anh gặp nguy hiểm.Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô vẫn như bình thường nhàn tản đi xuống phòng ăn.Lạ là hôm nay lại có rất nhiều người ở đây, họ dường như là...!đang chờ cô?Ha, đến rồi.Cô bước xuống đi thẳng chiếc ghế đầu tiên, là chiếc ghế dành cho người đứng đầu Tư gia ngồi xuống, trong biết bao nhiêu con mắt kinh ngạc cùng khó chịu.Con nhóc này thật là, xem mình là người thừa kế chính thống thật ư?Cô thản nhiên lia cặp mắt sắc sảo qua từng vị được coi là "anh em" của bố mình, bậc "cha chú".- Chú bảo này Thuần Thuần...!- Trong đó người đàn ông ngồi cách chiếc ghế của cô không xa, hiển nhiên là chức vị cũng không kém, lên tiếng định chất vấn cô tại sao lại vô lễ như vậy.Nhưng ...- Đừng có bảo Thuần Thuần này, Thuần Thuần nọ tôi không thân quen với các người.- Cô lạnh giọng cắt ngang.Sau một hồi ngớ ra, vị chú kia đôi mắt tóe ra lửa, nhưng vẫn cố áp chế xuống bình tĩnh.Đang tính nói tiếp ý của mình thì lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô.- Chú ÚT đâu rồi, sao lại để mọi người chờ như thế này? Thật là...!- Cô nhếch môi cười khinh bỉ.Sau khi thấy nụ cười khinh bỉ đó của cô những người có mặt ở đây như bị tát thẳng vào mặt, bỏng rát.Cô ta, cô ta...Đúng vào lúc này, thì từ xa vang lên tiếng bước chân, cô phát giác ra là có người đang đi về hướng này.Nụ cười trên môi cô càng sâu.Thấy cô không nói gì nữa mà còn cười như vậy.Khiến cho bọn họ thật cảm thấy rất khó hiểu.Nhưng lại thấy cô cười nhìn ra cửa, họ cũng đưa mắt nhìn theo.Tư Thục vừa bước đẩy cửa vào liền nhìn thấy cô ngồi trên chiếc ghế của mình nở nụ cười khiêu khích.Đôi mắt của ông ta liền tối sầm xuống.Cô lại nói bằng khẩu hình chỉ để cho ông ta hiểu :"Vở kịch bắt đầu.Ngày tháng còn dài."Cô nhếch môi đứng dậy đi thẳng ra ngoài, hôm nay cô có việc phải bí mật trở về căn cứ trong nước một chuyến..