CHƯƠNG 19: NGƯỜI PHỤ NỮ TRÊN TẤM ẢNH
CHƯƠNG 19: NGƯỜI PHỤ NỮ TRÊN TẤM ẢNH
“Hả?” Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm anh: “Không cần, tôi có thể đi được.”
“Bộ dạng hiện tại của em như thế này, làm sao đi được?”
Thẩm Dĩnh mím môi, ngữ khí kiên định nói: “ Tôi có thể đi được.”
Cho dù là bò, cô cũng sẽ bò được.
Cơ hội khó có được, bỏ lỡ lần này, lần sau không biết là sẽ chờ đến khi nào, tuy Lục Hi chỉ cần nói một câu thì cô có thể yên tâm nhưng Thẩm Dĩnh thông qua những ngày ở chung này cũng hiểu rõ người đàn ông trước mắt này không hề có nguyên tắc đi cho cửa sau.
Cho nên cô không thể bỏ lỡ được.
Lục Hi ngược lại không ngờ, một giây trước đau muốn khóc, một giây sau thì vì công việc mà cũng có thể liều mạng như thế, vốn dĩ muốn nói đổi thời gian phỏng vấn, hiện tại xem ra cũng không cần nữa rồi.
Cô có thể kiên trì như vậy là tốt.
Đáy mắt Lục Hi có vài phần tán thưởng, đứng dậy, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ: “Có thể đi được thì đừng đến muộn.”
…
Sự thật chứng minh, sức chiến đấu của Thẩm Dĩnh vẫn rất tốt, mười giờ sáng cô khập khiễng xuất hiện ở cửa lớn của công ty luật Hình Yên , đã có kinh nghiệm phỏng vấn nên rất dễ dàng đi đến trước quầy lễ tân.
Cô tìm được phòng hội nghị B-201, trước cửa vẫn còn bảy tám cô gái đang ngồi, xem ra tuổi không lớn, khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, lớn hơn một chút thì cũng là hai tám hai chín.
Thẩm Dĩnh cúi đầu liếc nhìn quần áo của mình, là chiếc váy màu đen trắng hôm qua Lục Hi chọn cho cô mặc, hôm nay cô trang điểm, cô cột toàn bộ tóc lên, nhìn nhanh nhẹn hơn nhiều.
“Haiz, nghe nói tổng giám đốc Lục Hi của Hình Yên rất đẹp trai, đặc biệt khuôn phép, hôm nay anh ấy không phải là tự mình phỏng vấn chúng ta chứ?” Một cô gái cách đó không xa đang nói chuyện thân thiết với người bên cạnh mình.
“Không phải chứ, Lục Hi bận rộn như vậy, đoán chừng là không có thời gian đâu, chẳng qua nếu thật sự là anh ấy phỏng vấn, cho dù có rớt thì cũng đáng giá rồi.”
Thẩm Dĩnh nghe thì nhíu chặt mày, nhịn không được nhìn về phía hai người đó, trong lòng nhịn không được mà nghi ngờ, Lục Hi đâu có tốt như vậy, toàn là các cô gái ngây thơ, căn bản nhìn không thấu khuôn mặt thật của tên sói xám lớn đó.
Phỏng vấn rất nhanh đã bắt đầu, ban giám khảo là ba người quản trị nhân sự của Hình Yên , mọi người đều ngồi cùng một chỗ, hình thức đối mặt.
Cuối cùng, Thẩm Dĩnh và một nam một nữ khác được lưu lại.
“Đợi một lát rồi trực tiếp vào vòng phỏng vấn thứ hai, phỏng vấn từng người riêng, mọi người chuẩn bị một chút.” Quản lí nhân sự nói xong thì đi vào một phòng hội nghị riêng khác.
Thẩm Dĩnh thấp thỏm ngồi bên ngoài cầu nguyện không phải là mình là người đầu tiên vào, nhưng sợ cái gì thì trúng cái đó, cô thật sự là người đầu tiên.
“Thẩm Dĩnh , mời vào.”
“…” Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào, bộ dạng nghiêm túc ngồi xuống ghế dựa ở giữa phòng, ngẩng đầu nhìn ba vị giám khảo trước mặt: “Chào các vị giám khảo ạ, tôi tên là Thẩm Dĩnh , là…”
Cô nói đến đây bỗng nhiên nghẹn lời, con ngươi khẽ run, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông mặc đồ vest áo sơ mi trắng ngồi chính giữa, thì ra Lục Hi thật sự là chủ giám khảo?
“Cô Dĩnh?” Nhìn sơ yếu lí lịch của cô, quản lí nhân sự lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Dĩnh hoàn hồn, điều chỉnh lại tốt trạng thái của mình, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lục Hi thì nhịn không được mà căng thẳng, dẫn đến việc tự giới thiệu bản thân mình cũng có chút khó khăn.
“Tôi xem thì thấy một năm trước sau khi cô tốt nghiệp đại học Toronto đến giờ vẫn chưa đi làm việc, vì sao vậy?”
Nói đến việc này, Thẩm Dĩnh hơi xấu hổ: “Do bận chuyện kết hôn cho nên mới làm trễ nãi công việc.”
“Nhìn cô hiện tại để là trạng thái li hôn, tôi muốn biết là bởi vì ly hôn cho nên mới dẫn đến việc cô muốn tiếp tục đi tìm công việc về pháp luật sao?”
Quản lí nhân sự nói rất nhanh, Thẩm Dĩnh lại đang căng thẳng, vốn dĩ nghe không ra ý của cô ta đang muốn tìm hiểu, thế là thuận theo mà gật đầu: “Không sai.”
Lại hỏi liên tục một vài vấn đề, Thẩm Dĩnh đều nghiêm túc trả lời, lúc này, Lục Hi đang yên lặng bên cạnh bỗng đột nhiên lên tiếng: “Cô Dĩnh, thứ nhất, không có kinh nghiệm làm việc, thứ hai, không có kinh nghiệm thực tế, làm một người mới, cô cảm thấy ưu điểm trọng yếu của mình là gì mới đáng để Hình Yên nhận vào làm?”
Thẩm Dĩnh nghe thấy giọng nói của anh thì căng thẳng, luôn cảm thấy đó là một loại cảm giác tình yêu bí mật bị đưa ra ngoài ánh sáng, mặc dù người khác không biết nhưng cô vẫn cảm thấy chột dạ.
Đặc biệt là hiện giờ Lục Hi hỏi cô, cô cần phải lễ phép mà nhìn anh để trả lời, muốn né tránh cũng không được.
“Tuy tôi không có kinh nghiệm làm việc, nhưng mọi người cũng biết trường Toronto là một trường đại học chuyên về pháp luật có yêu cầu rất cao, lúc đầu tôi lấy được học bổng để nhập học, hơn nữa thành tích học tập luôn đứng đầu, luận văn của tôi cũng được đăng ở trên tập san của trường, tôi cảm thấy ưu điểm lớn nhất của tôi đó là có tính chuyên nghiệp, còn có sự hiểu biết rõ về pháp luật.”
“Vậy dùng một câu nói để cho thấy sự hiểu rõ của cô đi.”
Sau khi Thẩm Dĩnh trầm ngâm trong chốc lát thì nói: “Mọi người đều nói pháp luật không biết nói, nhưng không thể thay đổi được nó, nó có các tiêu chuẩn để tuyên án, nhưng tôi cho rằng, pháp luật cũng biết nói, nó có thể thông qua một luật sư tốt, phơi bày ra đủ các loại hình thức.”
Lục Hi khẽ cong môi dưới: “Cô Dĩnh cảm thấy làm công việc về pháp luật thứ quan trọng nhất là gì?”
Trong lòng của Thẩm Dĩnh cũng dần dần bình tĩnh lại, cũng không căng thẳng giống như lúc nãy: “Tôi cho rằng đó là công bằng chính trực, tỉnh táo khách quan.”
“Vậy cô bởi vì việc li hôn với chồng trước mà đi tìm công việc về pháp luật, về hai điểm này cô có thể làm được như cô nói không?” Lục Hi thuận theo câu hỏi, giống như là lơ đãng mà hỏi.
Nhưng Thẩm Dĩnh ngược lại được anh đánh thức, trách không được quản lí nhân sự vừa hỏi như vậy, là sợ cô bởi vì việc li hôn mới đi làm về công việc pháp luật sẽ có ẩn tình gì sao?
Thẩm Dĩnh vội càng giải thích: “Tôi có thể làm được, tôi trở lại công việc này đó là bởi vì tôi có đủ thời gian và tinh thần, thật ra cuộc sống hôn nhân hơn một năm đó, trong lòng tôi vẫn luôn muốn trở lại làm công việc này.”
Lời giải thích như vậy đã làm cho người nghe thoải mái rất nhiều, thời gian còn lại, Lục Hi cũng không mở miệng lần nào nữa, ngược lại là một người đàn ông khác ở bên cạnh hỏi một vài vấn đề liên quan đến nghề nghiệp, Thẩm Dĩnh đều trả lời tất cả.
Phỏng vấn kết thúc, Thẩm Dĩnh đứng lên, động tác có chút không lưu loát, quản lí nhân sự là nữ, lịch sự hỏi một câu: “Chân cô bị sao vậy?”?
Thẩm Dĩnh lúng túng cười: “Lúc tập thể dục không cẩn thận bị té ngã, không có gì đáng ngại, vài ngày sau là có thể khỏi rồi.”
Quản lí nhân sự gật đầu, sau khi đợi Thẩm Dĩnh đi ra rồi mới cong môi cười, nhịn không được mà trêu ghẹo: “Tập thể dục còn có thể bị té ngã, thật lợi hại.”
Lục Hi đang muốn lật xem sơ yếu lí lịch, nghe thấy lời này thì đầu ngón tay ngừng lại một chút, ý cười vụt qua trong đáy mắt rồi biến mất, nhanh đến mức làm cho người ta trở tay không kịp.
…
Sau khi Thẩm Dĩnh phỏng vấn xong, vừa mới đi ra đến cửa thì bị một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cản lại: “Cô Dĩnh, tôi là trợ lí của tổng giám đốc Lục, tên là Trịnh Tinh Cung , tổng giám đốc nói để cho cô đi đến phòng làm việc của ngài ấy.”
Anh ta nói nhỏ, Thẩm Dĩnh cũng biết ở đây nói không tiện, cũng không nói nhiều mà đi theo anh ta đến phòng làm việc, chẳng qua Trịnh Tinh Cung không để cô đi vào cửa chính, mà là anh ta đi vào phòng làm việc trước, mở cửa phụ ra trực tiếp xuyên qua phòng làm việc của Lục Hi .
Thẩm Dĩnh rất kinh ngạc: “Các anh còn có bí mật như vậy à?”
“…” Trịnh Tinh Cung cong môi: “Ngài cứ coi như đây là cửa phụ đi.”
Trịnh Tinh Cung sau khi rót cho cô ly nước ấm thì rời đi, phòng làm việc lớn như vậy mà chỉ có một mình cô, đợi một lúc cũng không có ai đi vào, cô liền đi đến cạnh bàn làm việc, muốn xem sách trên bàn của anh, ngược lại ngoài ý muốn nhìn thấy một khung hình được đặt trên bàn làm việc.
Là tấm hình đã cũ kĩ lắm rồi, đến nỗi không nhìn thấy rõ, trong hình là người con trai khí chất sạch sẽ, người con gái đang cười ngọt ngào, người con trai đưa tay ôm lấy bả vai người con gái, tư thế thân mật vô cùng.
Nếu không phải là mặt mũi không thay đổi thì Thẩm Dĩnh gần như nhìn không ra người con trai trên đó là Lục Hi .
“Hả?” Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm anh: “Không cần, tôi có thể đi được.”
“Bộ dạng hiện tại của em như thế này, làm sao đi được?”
Thẩm Dĩnh mím môi, ngữ khí kiên định nói: “ Tôi có thể đi được.”
Cho dù là bò, cô cũng sẽ bò được.
Cơ hội khó có được, bỏ lỡ lần này, lần sau không biết là sẽ chờ đến khi nào, tuy Lục Hi chỉ cần nói một câu thì cô có thể yên tâm nhưng Thẩm Dĩnh thông qua những ngày ở chung này cũng hiểu rõ người đàn ông trước mắt này không hề có nguyên tắc đi cho cửa sau.
Cho nên cô không thể bỏ lỡ được.
Lục Hi ngược lại không ngờ, một giây trước đau muốn khóc, một giây sau thì vì công việc mà cũng có thể liều mạng như thế, vốn dĩ muốn nói đổi thời gian phỏng vấn, hiện tại xem ra cũng không cần nữa rồi.
Cô có thể kiên trì như vậy là tốt.
Đáy mắt Lục Hi có vài phần tán thưởng, đứng dậy, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ: “Có thể đi được thì đừng đến muộn.”
…
Sự thật chứng minh, sức chiến đấu của Thẩm Dĩnh vẫn rất tốt, mười giờ sáng cô khập khiễng xuất hiện ở cửa lớn của công ty luật Hình Yên , đã có kinh nghiệm phỏng vấn nên rất dễ dàng đi đến trước quầy lễ tân.
Cô tìm được phòng hội nghị B-201, trước cửa vẫn còn bảy tám cô gái đang ngồi, xem ra tuổi không lớn, khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, lớn hơn một chút thì cũng là hai tám hai chín.
Thẩm Dĩnh cúi đầu liếc nhìn quần áo của mình, là chiếc váy màu đen trắng hôm qua Lục Hi chọn cho cô mặc, hôm nay cô trang điểm, cô cột toàn bộ tóc lên, nhìn nhanh nhẹn hơn nhiều.
“Haiz, nghe nói tổng giám đốc Lục Hi của Hình Yên rất đẹp trai, đặc biệt khuôn phép, hôm nay anh ấy không phải là tự mình phỏng vấn chúng ta chứ?” Một cô gái cách đó không xa đang nói chuyện thân thiết với người bên cạnh mình.
“Không phải chứ, Lục Hi bận rộn như vậy, đoán chừng là không có thời gian đâu, chẳng qua nếu thật sự là anh ấy phỏng vấn, cho dù có rớt thì cũng đáng giá rồi.”
Thẩm Dĩnh nghe thì nhíu chặt mày, nhịn không được nhìn về phía hai người đó, trong lòng nhịn không được mà nghi ngờ, Lục Hi đâu có tốt như vậy, toàn là các cô gái ngây thơ, căn bản nhìn không thấu khuôn mặt thật của tên sói xám lớn đó.
Phỏng vấn rất nhanh đã bắt đầu, ban giám khảo là ba người quản trị nhân sự của Hình Yên , mọi người đều ngồi cùng một chỗ, hình thức đối mặt.
Cuối cùng, Thẩm Dĩnh và một nam một nữ khác được lưu lại.
“Đợi một lát rồi trực tiếp vào vòng phỏng vấn thứ hai, phỏng vấn từng người riêng, mọi người chuẩn bị một chút.” Quản lí nhân sự nói xong thì đi vào một phòng hội nghị riêng khác.
Thẩm Dĩnh thấp thỏm ngồi bên ngoài cầu nguyện không phải là mình là người đầu tiên vào, nhưng sợ cái gì thì trúng cái đó, cô thật sự là người đầu tiên.
“Thẩm Dĩnh , mời vào.”
“…” Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào, bộ dạng nghiêm túc ngồi xuống ghế dựa ở giữa phòng, ngẩng đầu nhìn ba vị giám khảo trước mặt: “Chào các vị giám khảo ạ, tôi tên là Thẩm Dĩnh , là…”
Cô nói đến đây bỗng nhiên nghẹn lời, con ngươi khẽ run, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông mặc đồ vest áo sơ mi trắng ngồi chính giữa, thì ra Lục Hi thật sự là chủ giám khảo?
“Cô Dĩnh?” Nhìn sơ yếu lí lịch của cô, quản lí nhân sự lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Dĩnh hoàn hồn, điều chỉnh lại tốt trạng thái của mình, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lục Hi thì nhịn không được mà căng thẳng, dẫn đến việc tự giới thiệu bản thân mình cũng có chút khó khăn.
“Tôi xem thì thấy một năm trước sau khi cô tốt nghiệp đại học Toronto đến giờ vẫn chưa đi làm việc, vì sao vậy?”
Nói đến việc này, Thẩm Dĩnh hơi xấu hổ: “Do bận chuyện kết hôn cho nên mới làm trễ nãi công việc.”
“Nhìn cô hiện tại để là trạng thái li hôn, tôi muốn biết là bởi vì ly hôn cho nên mới dẫn đến việc cô muốn tiếp tục đi tìm công việc về pháp luật sao?”
Quản lí nhân sự nói rất nhanh, Thẩm Dĩnh lại đang căng thẳng, vốn dĩ nghe không ra ý của cô ta đang muốn tìm hiểu, thế là thuận theo mà gật đầu: “Không sai.”
Lại hỏi liên tục một vài vấn đề, Thẩm Dĩnh đều nghiêm túc trả lời, lúc này, Lục Hi đang yên lặng bên cạnh bỗng đột nhiên lên tiếng: “Cô Dĩnh, thứ nhất, không có kinh nghiệm làm việc, thứ hai, không có kinh nghiệm thực tế, làm một người mới, cô cảm thấy ưu điểm trọng yếu của mình là gì mới đáng để Hình Yên nhận vào làm?”
Thẩm Dĩnh nghe thấy giọng nói của anh thì căng thẳng, luôn cảm thấy đó là một loại cảm giác tình yêu bí mật bị đưa ra ngoài ánh sáng, mặc dù người khác không biết nhưng cô vẫn cảm thấy chột dạ.
Đặc biệt là hiện giờ Lục Hi hỏi cô, cô cần phải lễ phép mà nhìn anh để trả lời, muốn né tránh cũng không được.
“Tuy tôi không có kinh nghiệm làm việc, nhưng mọi người cũng biết trường Toronto là một trường đại học chuyên về pháp luật có yêu cầu rất cao, lúc đầu tôi lấy được học bổng để nhập học, hơn nữa thành tích học tập luôn đứng đầu, luận văn của tôi cũng được đăng ở trên tập san của trường, tôi cảm thấy ưu điểm lớn nhất của tôi đó là có tính chuyên nghiệp, còn có sự hiểu biết rõ về pháp luật.”
“Vậy dùng một câu nói để cho thấy sự hiểu rõ của cô đi.”
Sau khi Thẩm Dĩnh trầm ngâm trong chốc lát thì nói: “Mọi người đều nói pháp luật không biết nói, nhưng không thể thay đổi được nó, nó có các tiêu chuẩn để tuyên án, nhưng tôi cho rằng, pháp luật cũng biết nói, nó có thể thông qua một luật sư tốt, phơi bày ra đủ các loại hình thức.”
Lục Hi khẽ cong môi dưới: “Cô Dĩnh cảm thấy làm công việc về pháp luật thứ quan trọng nhất là gì?”
Trong lòng của Thẩm Dĩnh cũng dần dần bình tĩnh lại, cũng không căng thẳng giống như lúc nãy: “Tôi cho rằng đó là công bằng chính trực, tỉnh táo khách quan.”
“Vậy cô bởi vì việc li hôn với chồng trước mà đi tìm công việc về pháp luật, về hai điểm này cô có thể làm được như cô nói không?” Lục Hi thuận theo câu hỏi, giống như là lơ đãng mà hỏi.
Nhưng Thẩm Dĩnh ngược lại được anh đánh thức, trách không được quản lí nhân sự vừa hỏi như vậy, là sợ cô bởi vì việc li hôn mới đi làm về công việc pháp luật sẽ có ẩn tình gì sao?
Thẩm Dĩnh vội càng giải thích: “Tôi có thể làm được, tôi trở lại công việc này đó là bởi vì tôi có đủ thời gian và tinh thần, thật ra cuộc sống hôn nhân hơn một năm đó, trong lòng tôi vẫn luôn muốn trở lại làm công việc này.”
Lời giải thích như vậy đã làm cho người nghe thoải mái rất nhiều, thời gian còn lại, Lục Hi cũng không mở miệng lần nào nữa, ngược lại là một người đàn ông khác ở bên cạnh hỏi một vài vấn đề liên quan đến nghề nghiệp, Thẩm Dĩnh đều trả lời tất cả.
Phỏng vấn kết thúc, Thẩm Dĩnh đứng lên, động tác có chút không lưu loát, quản lí nhân sự là nữ, lịch sự hỏi một câu: “Chân cô bị sao vậy?”?
Thẩm Dĩnh lúng túng cười: “Lúc tập thể dục không cẩn thận bị té ngã, không có gì đáng ngại, vài ngày sau là có thể khỏi rồi.”
Quản lí nhân sự gật đầu, sau khi đợi Thẩm Dĩnh đi ra rồi mới cong môi cười, nhịn không được mà trêu ghẹo: “Tập thể dục còn có thể bị té ngã, thật lợi hại.”
Lục Hi đang muốn lật xem sơ yếu lí lịch, nghe thấy lời này thì đầu ngón tay ngừng lại một chút, ý cười vụt qua trong đáy mắt rồi biến mất, nhanh đến mức làm cho người ta trở tay không kịp.
…
Sau khi Thẩm Dĩnh phỏng vấn xong, vừa mới đi ra đến cửa thì bị một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cản lại: “Cô Dĩnh, tôi là trợ lí của tổng giám đốc Lục, tên là Trịnh Tinh Cung , tổng giám đốc nói để cho cô đi đến phòng làm việc của ngài ấy.”
Anh ta nói nhỏ, Thẩm Dĩnh cũng biết ở đây nói không tiện, cũng không nói nhiều mà đi theo anh ta đến phòng làm việc, chẳng qua Trịnh Tinh Cung không để cô đi vào cửa chính, mà là anh ta đi vào phòng làm việc trước, mở cửa phụ ra trực tiếp xuyên qua phòng làm việc của Lục Hi .
Thẩm Dĩnh rất kinh ngạc: “Các anh còn có bí mật như vậy à?”
“…” Trịnh Tinh Cung cong môi: “Ngài cứ coi như đây là cửa phụ đi.”
Trịnh Tinh Cung sau khi rót cho cô ly nước ấm thì rời đi, phòng làm việc lớn như vậy mà chỉ có một mình cô, đợi một lúc cũng không có ai đi vào, cô liền đi đến cạnh bàn làm việc, muốn xem sách trên bàn của anh, ngược lại ngoài ý muốn nhìn thấy một khung hình được đặt trên bàn làm việc.
Là tấm hình đã cũ kĩ lắm rồi, đến nỗi không nhìn thấy rõ, trong hình là người con trai khí chất sạch sẽ, người con gái đang cười ngọt ngào, người con trai đưa tay ôm lấy bả vai người con gái, tư thế thân mật vô cùng.
Nếu không phải là mặt mũi không thay đổi thì Thẩm Dĩnh gần như nhìn không ra người con trai trên đó là Lục Hi .