Chương : 165
Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu cũng không định tìm kiếm cùng với đám người Dã Lang, hai người đi về phía bụi cỏ gai bên cạnh để tìm kiếm.
“Cậu nói xem, nhìn đám cỏ ở nơi này mọc cao như vậy, có khả năng rơi ở đây sao?”
Đông Phương Thế Kiêu nhìn thoáng qua bụi cỏ rậm rạp ở bốn phía, nhíu mày, dạng này nhìn qua thì không thấy gì cả, chỉ có thể nhìn thấy từng mảng cỏ dại vàng vàng, cao đến gần đùi.
“Dựa theo tuyến đường mà nói, nếu như anh ấy rơi xuống cùng với xe, thì có khả năng lớn nhất là rơi xuống chỗ này!”
Mông Chỉ Nghi ngước mắt nhìn thoáng qua vách đá cao trên đỉnh đầu, lại liếc mắt nhìn về phía xác xủa chiếc xe đã hỏng kia, nhíu mày nói.
“Vậy nhỡ đâu không rơi ở đây, vậy thì phải làm sao?”
Nơi này quá lớn, cho dù muốn tìm người cũng không dễ dàng, huống chi là rơi từ chỗ cao như vậy xuống, thì cũng có khả năng khi rơi xuống cũng thịt nát xương tan mà thôi.
Đương nhiên, sự nghi ngờ này, Đông Phương Thế Kiêu cũng không nói với Mông Chỉ Nghi, chỉ là ánh mắt lo lắng vẫn luôn đặt lên trên người của Mông Chỉ Nghi.
Đến cả anh ta cũng hơi lo lắng, nếu như xảy ra chuyện lớn gì, thì Mông Chỉ Nghi sẽ như thế nào, khi nghĩ đến trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy đau đớn, thế nhưng anh ta biết vị trí của mình, vĩnh viễn cũng chỉ có thể đứng ở thân phận một người bạn thân để bảo vệ cô mà thôi!
“Sẽ không đâu, chắc chắn là anh ấy còn sống, nếu như không thể tìm thấy anh ấy ở nơi này, thì có hai trường hợp, một là anh ấy còn sống, đã tự tìm đường đi ra, hai là có khả năng đã bị thứ gì đó mang đi, nhưng chắc chắn là không có việc gì cả!”
Không biết vì sao, Mông Chỉ Nghi luôn cảm thấy rằng Đường Nại sẽ không cứ rời đi như vậy.
Tình cảm của anh đối với cô sâu đậm như thế nào, cô biết rõ, vì vậy Đường Nại sẽ không để lại cô một mình.
Cũng có thể là giờ phút này, Mông Chỉ Nghi chỉ có thể dùng loại suy nghĩ đó, không ngừng tự thôi miên chính mình.
Nhìn thấy sự kiên định trên mặt của Mông CHỉ Nghi, Đông Phương Thế Kiêu cúi mắt xuống, thở dài một tiếng!
Trong khi hai người đang chăm chú tìm kiếm ở bên này, thì bên kia Dã Lang, Cô Ưng và các anh em khác cũng đang tìm kiếm Đường Nại từng tấc đất, chỉ là phạm vi xung quanh quá lớn, muốn tìm một người cũng không dễ gì, huống chi bốn phía đều là bụi cỏ và bụi gai rậm rạp, không có tầm nhìn khoáng đạt.
Thậm chí ở đấy từng có vụ nổ, cho nên bọn họ cũng không thể tưởng tượng được cảnh thịt nát xương tan thì như thế nào.
“Dã Lang, người phụ nữ kia đã đi lâu như vậy, anh nói xem liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Mặc dù Cô Ưng cũng không có cảm tình tốt đẹp gì với Mông Chỉ Nghi cả, cảm thấy người phụ nữ đó không xứng đôi với lão đại có sự tồn tại như thần của anh ta, nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng là mợ chủ, nếu như bọn họ không bảo vệ tốt mợ chủ, thì khó đảm bảo được một số chuyện.
Nghe được lời của Cô Ưng, Dã Lang hơi ngạc nhiên, dù sao trong những người này, Cô Ưng cũng là người không hài lòng với mợ chủ nhất.
“Sao vậy, anh lo lắng cho cô ấy à?”
Dã Lang nhíu mày, gương mặt có vẻ buồn cười nhìn Cô Ưng.
Mặt của Cô Ưng đỏ lên, trừng mắt liếc Dã Lang, tức giận quay đầu đi chỗ khác mang theo mấy phần kiêu ngạo nói: “Nói cái gì vậy, tốt xấu gì thì người phụ nữ đó cũng là mợ chủ, tôi chỉ là không nghĩ đến thời điểm số một không có việc gì, thì khó có thể bàn giao lại với số một về cô ấy!”
Dã Lang cũng biết trong lòng Cô Ưng suy nghĩ như thế nào, nói thế nào thì người phụ nữ đó cũng là mợ chủ, là vợ của chủ nhân bọn họ, anh ta nhíu mày, nhìn qua bốn phía, cũng không thấy được Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu, nói:
“Nếu không thì để tôi phái hai người đi bảo vệ bọn họ, hay là để anh đi?”
“Tôi không đi, nhìn thấy tên kia tôi liền khó chịu.” Cô Ưng vừa nghĩ đến bộ dạng kiêu ngạo của Đông Phương Thế Kiêu liền khó chịu, còn ở gần mợ chủ như vậy, chắc chắn không phải là người tốt lành gì.
“Phụt! Ha ha!” Dã Lang bật cười một tiếng, nhìn bốn phía, mắt thấy mặt trời trên đỉnh đầu ngày càng lớn, đành phải nói:
“Thôi, vẫn là để tôi đi, tôi mang mấy người qua đó bảo vệ mợ chủ, đợi lát nữa sẽ đến, anh đi trước tìm kiếm đi.” Dã Lang vừa nói vừa mang theo mấy người đi.
Cô Ưng nhìn thoáng qua Dã Lang, tiếp tục lục soát.
Đột nhiên có một người của Thiên Ảnh Vệ hình như đã phát hiện ra cái gì, vội vàng chạy đến.
“Cô Ưng, hình như bên kia xảy ra chuyện.”
Vừa nghe thấy xảy ra chuyện, Cô Ưng lập tức nhíu mày lại đi theo người của Thiên Ảnh Vệ kia.
Nhẹ nhàng vén bụi cỏ ra, Cô Ưng đã nhìn thấy có vài bóng người đang lắc lư ở xa, xem ra không giống như người của nước Z, đang trò chuyện, chỉ tay với một vài người nước ngoài, giống như đang tranh luận cái gì đó, trên lưng còn có súng.
Cô Ưng im lặng nhìn đám người kia một lúc lâu, đợi đến khi có vẻ như bọn họ định rời đi, Cô Ưng mới thấp giọng nói với người của Thiên Ảnh Vệ bên cạnh: “Anh đi nói với Dã Lang dẫn người đến đây, tôi đi trước, theo sau bọn họ, tôi sẽ để lại kí hiệu ở ven đường.”
Người của Thiên Ảnh Vệ kia nghe được thì hơi chần chờ: “Không được, để tôi đi đi, một mình anh đi quá nguy hiểm.”
“Bảo anh thì anh cứ đi đi, dài dòng cái gì, đi báo cáo đi, tôi nhìn những người này cũng không đơn giản, có khả năng là những người buôn ma túy.”
Cô Ưng trầm giọng nói, sau đó đưa tay đẩy bụi cỏ đi ra, thận trọng đi theo hướng những người kia.
Người ảnh vệ kia nhìn thoáng qua bóng lưng của Cô Ưng, cảm thấy một mình Cô Ưng đi thì quá nguy hiểm rồi, nhỡ đâu những người kia có thêm đồng bọn ở đây, thì chẳng phải là càng thêm nguy hiểm hay sao, lúc này anh ta vội vàng đi tìm Dã Lang.
Dã Lang và hai người nữa của Thiên Ảnh Vệ cũng vừa mới tìm được Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu, dự định để hai người lại bảo vệ bọn họ, nhưng lại bị Mông Chỉ Nghi lạnh lùng từ chối.
“Mợ chủ, cô để hai người này đi theo bảo vệ cô đi, nhỡ đâu cô xảy ra chuyện gì, thì tôi không thể nào bàn giao với cậu chủ được đâu!” Dã Lang tiếp tục nói.
“Không cần, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh để cho bọn họ nhanh chóng đi tìm kiếm Đường Nại đi, nếu như trời tối vẫn không thể tìm thấy, vậy thì quá phiền toái rồi, khe núi ở ban đêm như thế này không thể so được với ban ngày, không chừng sẽ phát sinh vài chuyện gì đó!”
Mông Chỉ Nghi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút, mặc dù bây giờ mặt trời đang ở chính giữa, nhưng nơi này dù sao cũng là dưới khe núi, thời gian tối sẽ sớm hơn so với chỗ khác, khoảng bốn, năm giờ nơi này sẽ dần trở nên tối tăm.
Thời gian bình thường tốt nhất để tìm kiếm một người là sau hai mươi bốn giờ, cho đến bây giờ đã trôi qua một nửa, nếu như ba, bốn giờ nữa không thể tìm thấy bóng dáng của Đường Nại, vậy thì Đường Nại sẽ gặp nguy hiểm.
Nghe được lời này của Mông Chỉ Nghi, Dã Lang cũng trầm tư, đối mặt với gương mặt bình tĩnh và lạnh lùng của mợ chủ, cùng không khỏi có vài phần nghi ngờ.
Xem ra khả năng chiến đấu của mợ chủ cũng không tầm thường.
Sự phân tích tỉ mỉ và quả quyết này cũng không chênh lệch nhiều với cậu chủ.