Chương : 26
Buổi sáng đúng bảy giờ Ngô Thế Huân tỉnh giấc, nhiều năm như vậy ngoại trừ khi trên máy bay, còn không thì luôn luôn đúng giờ.
Anh có thói quen ngủ trần, sau khi rời giường chỉ mặc vào một cái quần lót màu đen kiểu viên đạn thì ra ngoài, mở cửa mới đi được hai bước, đột nhiên sựng lại, quay vào phòng mặc thêm bộ pyjama.
Sau khi rửa mặt xong xuống lầu làm điểm tâm, kỳ thật lúc đầu đồ ăn trong nhà vẫn do bảo mẫu làm, nhưng vì tính tình Ben Ben khó chịu, những năm gần đây hay xoi mói lỗi lầm của người khác, ghét cái này không thích cái kia, Ngô Thế Huân bèn dứt khoát tự mình xuất thủ.
Ngô Thế Huân cũng không biết nấu cơm, vài năm nay cứ mày mò từng chút một, tuy rằng nhóc con hay chê bai bảo mẫu nấu cơm khó ăn nhưng lại không dám mở miệng nói Ngô Thế Huân. Vì cằn nhằn bảo mẫu, bảo mẫu không dám làm gì cậu chủ nhỏ, nhưng kiếm chuyện với bố già, chắc chắn sẽ bị phạt quỳ bàn phím.
Nếu là thường ngày, buổi sáng Ngô Thế Huân hay nấu cháo, khuấy bột yến mạch, chiên trứng, uống sữa nóng, hay nước quả gì gì đó. Nhưng hôm nay trong nhà có tới ba người... Ba người...
Vì thế Ngô Thế Huân đứng bần thần trước kệ bếp ước chừng gần nửa giờ, mới bắt đầu làm điểm tâm.
Ben Ben buổi sáng thức dậy có thói quen duỗi chân đạp chăn vươn người, tay chân vừa định vươn ra, đột nhiên dừng động tác lại, mở to mắt đảo qua phía bên cạnh.
Lộc Hàm đã tỉnh, tay chống đầu nghiêng người nhìn Ben Ben.
Ben Ben cắn cắn môi dưới, ngoan ngoãn không đạp chăn, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn Lộc Hàm, miệng ngọt ngào (??) nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Lộc Hàm mỉm cười vuốt mái tóc mềm mềm của bé con, cũng nói theo: “Buổi sáng tốt lành.”
Ben Ben trợn tròn mắt nhìn Lộc Hàm, trong lòng rối rắm cả buổi, mới chậm rãi hỏi: “Con có thể ôm ba một chút không?” Đêm qua nhóc có thể lợi dụng bóng tối cộng thêm chính mình đang mơ ngủ mà ôm người ta, buổi sáng lại không thể nào chủ động như vậy, kỳ thật nhóc cũng không phải là một đứa bé hay ra vẻ đáng yêu, có điều đối với Lộc Hàm nhóc lại nhịn không được muốn tỏ ra mình rất ngoan biết cư xử, nhóc muốn mình được yêu thích, sợ bị ghét bỏ.
Lộc Hàm nhìn ánh mắt đầy nỗi chờ mong của Ben Ben, nâng đầu nhóc hôn lên mặt một hồi, sau đó đưa mặt đến trước bé con: “Hôn nào!”
Ben Ben vui mừng nhảy nhót, ôm cổ Lộc Hàm hôn “Bẹp bẹp” lên mặt, trong lòng ngọt đến tận tim.
Lộc Hàm cũng rời giường, đến cạnh giá treo lấy bộ quần áo mặc ngày hôm qua.
Ben Ben nhanh chóng cầm bộ pyjama để ở đầu giường mặc vào, nhóc cảm thấy thật mất mặt, đều do thối ba ba cả! Hôm qua tại sao lại bắt mình mặc quần in hình thế này chứ chứ?! Chỉ có bé gái mới mặc kiểu này thôi a!
Ben Ben phẫn nộ xỏ quần vào, chỉ chớp mắt Lộc Hàm đã thấy bé con mặc xong quần áo.
Ben Ben xuống giường, hai cha con cùng ra khỏi phòng, ở chỗ rẽ của hành lang lầu hai nhìn xuống phòng bếp trông thấy thân ảnh Ngô Thế Huân đang bận rộn.
Lộc Hàm dắt Ben Ben, hơi hơi sửng sốt, cậu nhìn thấy trên bàn ăn dài ở phòng khách dưới lầu đã bày vài dĩa đồ ăn, Ngô Thế Huân vẫn đang bận rộn, trong đại sảnh thoang thoảng hương vị dầu mè pha lẫn với mùi ngọt ngào của cháo và sữa. Bước chân Lộc Hàm hơi sựng lại, đáy lòng giống như bị hương vị hỗn hợp kỳ lạ này gõ mạnh vào.
Sáng nào Ben Ben cũng nhìn thấy Ngô Thế Huân bận rộn ở dưới lầu, cho nên không hề kinh ngạc, tay nhóc bị Lộc Hàm dắt, thấy người bên cạnh không bước đi, ngẩng đầu cất giọng thanh thúy: “Ba ba của con làm điểm tâm khó ăn lắm, lát nữa ba đừng ruồng bỏ ba ấy.”
Lộc Hàm khẽ cười, đưa tay sờ sờ đầu bé con.
Ngô Thế Huân tại phòng bếp: “...”
Hai cha con cùng vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lộc Hàm vừa đánh răng vừa nhìn Ben Ben trong gương, một lớn một nhỏ, đứng sóng vai nhau.
Hai người hoàn tất việc vệ sinh buổi sáng thì đi xuống lầu, Ngô Thế Huân cũng vừa xong xuôi, mặc quần áo ở nhà ngồi trên ghế sa lông đọc báo, thấy bọn họ đi xuống ngước mắt liếc nhóc con một cái, lại bất động thanh sắc đảo qua khuôn mặt của Lộc Hàm.
Ben Ben kêu: “Ba ba.”
Lộc Hàm quay qua Ngô Thế Huân gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Ngô Thế Huân đứng lên: “Ăn sáng thôi.”
Ba người ngồi vào bàn ăn, lúc Ben Ben bò lên vị trí của mình thì hơi hơi ngạc nhiên, chân mày cau lại.
Ngô Thế Huân chiều con nhưng ăn uống vẫn giữ đúng nguyên tắc, nấu đồ ăn cho Ben Ben rất đơn giản thanh đạm, bữa sáng đều giống nhau có sữa, cháo trắng, trứng gà hay bột yến mạch cộng thêm hoa quả tươi, thế nhưng hôm nay lại phá lệ làm thêm sủi cảo, hoành thánh, bánh quẩy, cháo ngô hạnh nhân, còn có cả gà rán nữa.
Gà rán!!??
Ben Ben nhìn Ngô Thế Huân bằng ánh mắt “Chắc đầu óc baba hỏng nặng rồi”, bị Ngô Thế Huân trừng cho một cái.
Lộc Hàm nhìn thức ăn đầy bàn, cầm chén lên, lại nghiêng đầu nhìn nhìn Ben Ben, thấy bé con rũ mắt cúi đầu, thổi phù phù cháo hạt ngô trong bát.
Ngô Thế Huân ho một tiếng, vụng về nói: “Không cần lo, nó tự ăn được.”
Lộc Hàm gật đầu, cắm cúi ăn cơm.
Nói thật ra Lộc Hàm cảm thấy giật mình đối với việc một người đàn ông trưởng thành như Ngô Thế Huân thế nhưng lại tự mình làm điểm tâm, dù sao Ngô Thế Huân còn phải quản lý một công ty đã lên sàn, áp lực công việc khiến anh có đôi khi chẳng còn thời gian rảnh nữa.
Huống hồ Ngô Thế Huân có tiền, hoàn toàn có thể kêu bảo mẫu làm việc này. Nhưng Ngô Thế Huân lại không như vậy, mà tự mình làm tất cả mọi việc.
Ấn tượng của Lộc Hàm đối với Ngô Thế Huân thay đổi không ít, một người đàn ông một mình nuôi con, dù bề bộn công việc nhưng vẫn luôn giành thời gian để quan tâm chăm sóc con mình, khoan bàn đến việc anh có làm tốt hay không, chỉ riêng tình thương dành cho con trai, cũng đủ để anh là người cha điểm mười.
Lộc Hàm rũ mắt xuống, tuy bên ngoài vẫn là vẻ mặt thản nhiên thường ngày, nhưng tâm trí thì không đặt tại bàn ăn, thế nên vẫn chưa phát hiện có một người đang âm thầm quan sát mình.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm vài lần mà vẫn không nhìn ra nguyên nhân – Chẳng lẽ thật sự khó ăn như vậy sao?!
Ben Ben lại thừa dịp hai vị phụ huynh đang có tâm tư, vươn đũa về phía đĩa gà, vừa mới gắp lên, Ngô Thế Huân ngước mắt nghiêm nghị: “Bỏ xuống!”
Ben Ben không hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên động tác gắp miếng gà, lại nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm, ra vẻ như “Ma ma! Con thật sự là rất thích ăn đó!” Vô cùng nhu thuận, thậm chí hai hàng lông mi còn khẽ nhấp nháy.
Trong lòng Lộc Hàm mềm nhũn, nhìn Ngô Thế Huân nói: “Ăn một miếng chắc không sao đâu.” Rồi lại âm thầm nghĩ, quả thật trẻ con nên ít ăn đồ chiên.
Ngô Thế Huân nhướng mày, một từ “Không” sắp bật ra đành khó khăn nuốt xuống, Lộc Hàm cùng Ben Ben tuy rằng rất giống nhau, nhưng ngũ quan của Lộc Hàm sắc nét xinh đẹp. So với lúc ban đầu nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau, giờ phút này biểu cảm của Lộc Hàm nhu hòa hơn nhiều, tuy rằng nét mặt vẫn thản nhiên như trước, nhưng lại ẩn chứa một chút hòa nhã dịu dàng.
Tựa như một quả cam lớn vàng ươm thơm ngọt...sau khi bóc hết lớp vỏ…
Ngô Thế Huân hình dung một hồi, tâm hồn nhộn nhạo, không đành lòng từ chối, anh liếc nhóc con, rồi nói: “Chỉ được ăn một miếng!”
“Oh yeah!” Ben Ben vội vàng để miếng gà vào trong bát.
Sau khi ba người dùng xong bữa sáng, Lộc Hàm định giúp Ngô Thế Huân thu dọn chén dĩa vào bồn rửa, cậu xăn tay áo: “Để tôi làm cho.”
Ngô Thế Huân nhìn cậu: “Ben Ben đêm qua vẫn chưa tắm rửa, cậu tắm cho nó, tôi đi rửa chén.”
Lộc Hàm cũng không khách sáo, đang định xoay người, Ngô Thế Huân đột nhiên hỏi: “Ăn có được không?”
Lộc Hàm sựng lại, cảm thấy Ngô Thế Huân dường như đang hỏi một chuyện vô nghĩa, đành thuận miệng đáp: “Ngoại trừ gà chiên, mấy món khác giống nhau cả thôi.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Ngô Thế Huân: “...”
Lộc Hàm dẫn Ben Ben đi tắm, nhóc con chiều hôm qua sau khi tan học cũng đã tắm qua, có điều sau đó đi ra ngoài dạo một vòng mới về, quá mệt mỏi cho nên chưa tắm đã ngủ mất.
Sau khi chà xát xong Lộc Hàm xối nước cho con từ đầu tới chân thật sạch sẽ, hết sức nghiêm túc tỉ mỉ, giống như trong tay mình chính là một bảo bối vậy.
Ben Ben được tắm cho tỏa hương thơm ngào ngạt, mặt cũng đỏ bừng, Lộc Hàm định mặc quần áo cho nhóc, nhưng nói thế nào Ben Ben cũng không chịu, kiên trì tự mặc không cần người giúp. Lộc Hàm bèn ngồi xổm một bên nhìn bé con tự mình mặc quần áo, từng món một, lúc mặc quần lót còn thò tay vào trong điều chỉnh lại một chút.
Lộc Hàm vừa buồn cười lại cảm thấy an tâm, có một niềm hạnh phúc nho nhỏ đang dâng tràn trong lòng.
Lộc Hàm cùng Ben Ben mở cửa đi ra, thấy ở dưới lầu Ngô Thế Huân đã rửa xong bát đĩa cũng thay cả quần áo, Ben Ben hỏi vọng xuống: “Ba ba, ba định đi đâu vậy?”
Ngô Thế Huân ngước nhìn hai người nói: “Ba ra ngoài có công việc.”
“A.” Ben Ben cũng không hỏi nhiều, nhưng nhóc rất thông minh, trực giác mách bảo Ngô Thế Huân đi gặp bạn trai của mình.
Ben Ben bất động thanh sắc làm ra vẻ mình chẳng biết gì, dắt tay Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân và Lộc Hàm liếc nhìn nhau, hai người cùng gật đầu, khách khách khí khí, Ngô Thế Huân cũng cũng không nói thêm gì.
Ngô Thế Huân là bị Hoàng Tử Thao gọi điện kêu đi, giọng Hoàng Tử Thao ở đầu kia điện thoại nghe hết sức bình tĩnh: “Buổi sáng anh có rảnh không? Gặp nhau chút đi!”
Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, “Được.”
Hai người hẹn địa điểm, Ngô Thế Huân thay quần áo chuẩn bị đi, trước khi ra khỏi nhà lại nhìn vào mắt Lộc Hàm, trong lòng xác định một lần nữa.
Ngô Thế Huân cùng Hoàng Tử Thao hẹn nhau tại một quán cà phê, gần trường của Hoàng Tử Thao.
Lúc Ngô Thế Huân tới nơi Hoàng Tử Thao đã đến rồi, đang lẳng lặng ngồi uống cà phê bên cửa sổ, Ngô Thế Huân đến gần thì nhíu mày, anh ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Ngô Thế Huân ngồi xuống, thấy thần sắc Hoàng Tử Thao bình tĩnh, có điều đáy mắt u tối đầy tơ máu.
Ngô Thế Huân nhìn hắn, nhướng mày: “Em hôm qua uống rượu giải sầu một mình? Hay là đến quán bar?”
Hoàng Tử Thao nhếch môi cười mỉa: “Không ngờ vẫn còn được một câu quan tâm.”
Hắn vừa nói xong, cả hai người đều trầm mặc.
Hoàng Tử Thao đã gọi cà phê cho Ngô Thế Huân, anh hay uống cà phê đen, không đường không sữa, đậm đặc hương vị đắng chát, giống như tâm tình của mình bây giờ vậy.
Hoàng Tử Thao hỏi: “Hôm qua anh bảo có chuyện muốn nói với em? Anh muốn nói gì vậy?”
Ngô Thế Huân nhìn hắn: “Em cũng nói vừa lúc có việc muốn nói với tôi, Chuyện gì thế?”
Hoàng Tử Thao nhếch môi cười: “Vậy hai chúng ta ai lên tiếng trước đây?” Hoàng Tử Thao rất thông minh, luôn đem quyền lựa chọn vấn đề ném cho người khác.
Ngô Thế Huân uống một ngụm cà phê: ” Thế tôi nói trước vậy.”
Hoàng Tử Thao bình tĩnh gật đầu, ngón tay Ngô Thế Huân gõ gõ trên mặt bàn, cuối cùng thốt lên: “Hai chúng ta bên nhau được bốn năm, tôi nghĩ đã đến lúc chia tay rồi.” Ngô Thế Huân nói rất thẳng thắn.
Hoàng Tử Thao hơi kinh ngạc, không phải bởi vì lời Ngô Thế Huân vừa nói, mà là vì hai người bọn họ thế nhưng lại cùng lúc có ý muốn chia tay, bất quá trong đầu Hoàng Tử Thao suy nghĩ rất nhanh, tỉnh táo biết rằng mình không cần nói thêm gì nữa, hắn để Ngô Thế Huân mở miệng nói lời chia tay trước, còn mình thì trầm mặc, trong những trường hợp thế này, làm bên thụ động cũng đâu có gì xấu.
Hoàng Tử Thao cũng sẽ không ngốc mà nói — Vừa lúc, em cũng muốn chia tay với anh, hắn sẽ luôn vì bản thân mình tính toán xem làm điều gì thích hợp nhất. Hắn nhìn Ngô Thế Huân, ánh mắt mờ mịt, chớp chớp, rồi hỏi: “Tại sao? Em đã làm gì không phải à?”
Ngô Thế Huân nhìn hắn: “Em rất tốt, chúng ta đã bên nhau bốn năm, mặc dù có hai năm nơi đất khách, nhưng tình cảm vẫn rất ổn định, chia tay là lỗi ở tôi, thực xin lỗi.” Trong chuyện này Ngô Thế Huân cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn, cho nên hạ mình.
Hoàng Tử Thao: “Là bởi vì Ben Ben sao? Vì nó không thích, nên em không có cách nào vào nhà sao?” Nếu đã là bên thụ động, vậy thì phải diễn cho tới.
Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, rồi xuôi theo: “Phải. Tôi muốn đặt suy nghĩ của Ben Ben lên hàng đầu, hơn nữa tôi cũng hy vọng Ben Ben có thể cùng với người của tôi trong tương lai có thể hòa hợp ở chung, đứa bé kia tính tình kì quặc, có lẽ em sẽ không thích nó.”
Hoàng Tử Thao thở dài: “Em biết rồi.” Hắn rũ mắt xuống, chẳng nói gì, dáng vẻ suy sụp, nhìn qua tựa như đang rất thương tâm.
Tuy rằng Ngô Thế Huân nói ra được lời chia tay, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm thở phào, nhưng vẫn có hơi lo lắng phần Hoàng Tử Thao, dù sao việc này trách nhiệm cũng thuộc về mình, Hoàng Tử Thao đã theo anh bốn năm, không có gì bất ngờ xảy ra vốn có thể sống cùng nhau thật lâu thậm chí là cả đời.
Ngô Thế Huân cảm thấy rất có lỗi với Hoàng Tử Thao, hắn mới về nước, sự nghiệp vừa bắt đầu tình cảm lại thất bại, Ngô Thế Huân là một thương nhân, rất thực tế: “Ở Hyde tôi có hai căn biệt thự, thêm một ít cổ phiếu.”
Hoàng Tử Thao hiểu được ý của Ngô Thế Huân, tình cảm và tiền bạc, nhất đao lưỡng đoạn.
Hoàng Tử Thao ngồi dựa vào lưng ghế, thở dài với vẻ suy sụp nói: “Anh đi đi, em muốn ngồi một mình.”
Ngô Thế Huân nhìn Hoàng Tử Thao, không nói thêm gì nữa, cũng không hỏi vừa rồi Hoàng Tử Thao định nói chuyện gì, anh vốn là người sống nội tâm, cho dù chia tay cũng không biết nói lời an ủi dễ nghe, chỉ có thể dùng vật chất để bồi thường.
Sau khi Ngô Thế Huân đi Hoàng Tử Thao ngước mắt nhìn theo bóng lưng của Ngô Thế Huân, nhếch môi cười với vẻ trào phúng, uống hết ly cà phê. Làm tình nhân của Ngô Thế Huân rất thoải mái, bởi vì tuyệt đối sẽ không có tình trạng dây dưa tình cảm dài dòng, hiện giờ chia tay, đương nhiên cũng vô cùng rõ ràng lưu loát!
Vốn hắn cũng muốn chia tay, hiện giờ chẳng những đạt được mục đích, còn lời được biệt thự cùng cổ phiếu, thế mới nói Hoàng Tử Thao là người thông minh, có đôi khi còn rất may mắn.
Nhưng mà... Cũng luôn luôn có lúc hắn không gặp thời.
Tỷ như Lộc Hàm.
Hoàng Tử Thao hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, trước mắt hiện lên gương mặt thanh thoát xinh đẹp của Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân vừa đi, thì chính là thế giới của Lộc Hàm và Ben Ben.
Ben Ben trông như một quản gia dẫn Lộc Hàm đi hết các phòng lớn nhỏ trong nhà ngó qua một lần: huyền quan, phòng khách, nhà bếp, thư phòng của Ngô Thế Huân, ban công lớn, còn thêm phòng ở lầu hai.
Ben Ben thật sự đã dẫn Lộc Hàm đi tham quan phòng của Ngô Thế Huân.
Phòng ngủ của Ngô Thế Huân lộn xộn như đặc điểm chung của đàn ông, không bẩn, chăn gối xộc xệch, trên giường và bàn có hai gói thuốc, một cái bật lửa zippo thì nằm gần cửa, trên cái bàn đặt kề bên cửa sổ để vài tập văn kiện, có thể thấy được bình thường cũng thường xuyên đem việc về nhà làm.
Ben Ben nhún nhảy trên giường Ngô Thế Huân mấy cái, rồi nói: “Có một bí mật nhỏ, nói cho ba nghe nhưng ba đừng lộ ra là do con nói nhé.” Ben Ben thần thần bí bí thì thầm.
Lộc Hàm kề sát tai vào, ra vẻ mình cảm thấy rất hứng thú, Ben Ben lập tức sáp lại, còn bày đặt khum tay che miệng, nói: “Ba ba của con... Thích ngủ trần, để lộ chít chít mà ngủ!!”
Lộc Hàm: “...”
Anh có thói quen ngủ trần, sau khi rời giường chỉ mặc vào một cái quần lót màu đen kiểu viên đạn thì ra ngoài, mở cửa mới đi được hai bước, đột nhiên sựng lại, quay vào phòng mặc thêm bộ pyjama.
Sau khi rửa mặt xong xuống lầu làm điểm tâm, kỳ thật lúc đầu đồ ăn trong nhà vẫn do bảo mẫu làm, nhưng vì tính tình Ben Ben khó chịu, những năm gần đây hay xoi mói lỗi lầm của người khác, ghét cái này không thích cái kia, Ngô Thế Huân bèn dứt khoát tự mình xuất thủ.
Ngô Thế Huân cũng không biết nấu cơm, vài năm nay cứ mày mò từng chút một, tuy rằng nhóc con hay chê bai bảo mẫu nấu cơm khó ăn nhưng lại không dám mở miệng nói Ngô Thế Huân. Vì cằn nhằn bảo mẫu, bảo mẫu không dám làm gì cậu chủ nhỏ, nhưng kiếm chuyện với bố già, chắc chắn sẽ bị phạt quỳ bàn phím.
Nếu là thường ngày, buổi sáng Ngô Thế Huân hay nấu cháo, khuấy bột yến mạch, chiên trứng, uống sữa nóng, hay nước quả gì gì đó. Nhưng hôm nay trong nhà có tới ba người... Ba người...
Vì thế Ngô Thế Huân đứng bần thần trước kệ bếp ước chừng gần nửa giờ, mới bắt đầu làm điểm tâm.
Ben Ben buổi sáng thức dậy có thói quen duỗi chân đạp chăn vươn người, tay chân vừa định vươn ra, đột nhiên dừng động tác lại, mở to mắt đảo qua phía bên cạnh.
Lộc Hàm đã tỉnh, tay chống đầu nghiêng người nhìn Ben Ben.
Ben Ben cắn cắn môi dưới, ngoan ngoãn không đạp chăn, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn Lộc Hàm, miệng ngọt ngào (??) nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Lộc Hàm mỉm cười vuốt mái tóc mềm mềm của bé con, cũng nói theo: “Buổi sáng tốt lành.”
Ben Ben trợn tròn mắt nhìn Lộc Hàm, trong lòng rối rắm cả buổi, mới chậm rãi hỏi: “Con có thể ôm ba một chút không?” Đêm qua nhóc có thể lợi dụng bóng tối cộng thêm chính mình đang mơ ngủ mà ôm người ta, buổi sáng lại không thể nào chủ động như vậy, kỳ thật nhóc cũng không phải là một đứa bé hay ra vẻ đáng yêu, có điều đối với Lộc Hàm nhóc lại nhịn không được muốn tỏ ra mình rất ngoan biết cư xử, nhóc muốn mình được yêu thích, sợ bị ghét bỏ.
Lộc Hàm nhìn ánh mắt đầy nỗi chờ mong của Ben Ben, nâng đầu nhóc hôn lên mặt một hồi, sau đó đưa mặt đến trước bé con: “Hôn nào!”
Ben Ben vui mừng nhảy nhót, ôm cổ Lộc Hàm hôn “Bẹp bẹp” lên mặt, trong lòng ngọt đến tận tim.
Lộc Hàm cũng rời giường, đến cạnh giá treo lấy bộ quần áo mặc ngày hôm qua.
Ben Ben nhanh chóng cầm bộ pyjama để ở đầu giường mặc vào, nhóc cảm thấy thật mất mặt, đều do thối ba ba cả! Hôm qua tại sao lại bắt mình mặc quần in hình thế này chứ chứ?! Chỉ có bé gái mới mặc kiểu này thôi a!
Ben Ben phẫn nộ xỏ quần vào, chỉ chớp mắt Lộc Hàm đã thấy bé con mặc xong quần áo.
Ben Ben xuống giường, hai cha con cùng ra khỏi phòng, ở chỗ rẽ của hành lang lầu hai nhìn xuống phòng bếp trông thấy thân ảnh Ngô Thế Huân đang bận rộn.
Lộc Hàm dắt Ben Ben, hơi hơi sửng sốt, cậu nhìn thấy trên bàn ăn dài ở phòng khách dưới lầu đã bày vài dĩa đồ ăn, Ngô Thế Huân vẫn đang bận rộn, trong đại sảnh thoang thoảng hương vị dầu mè pha lẫn với mùi ngọt ngào của cháo và sữa. Bước chân Lộc Hàm hơi sựng lại, đáy lòng giống như bị hương vị hỗn hợp kỳ lạ này gõ mạnh vào.
Sáng nào Ben Ben cũng nhìn thấy Ngô Thế Huân bận rộn ở dưới lầu, cho nên không hề kinh ngạc, tay nhóc bị Lộc Hàm dắt, thấy người bên cạnh không bước đi, ngẩng đầu cất giọng thanh thúy: “Ba ba của con làm điểm tâm khó ăn lắm, lát nữa ba đừng ruồng bỏ ba ấy.”
Lộc Hàm khẽ cười, đưa tay sờ sờ đầu bé con.
Ngô Thế Huân tại phòng bếp: “...”
Hai cha con cùng vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lộc Hàm vừa đánh răng vừa nhìn Ben Ben trong gương, một lớn một nhỏ, đứng sóng vai nhau.
Hai người hoàn tất việc vệ sinh buổi sáng thì đi xuống lầu, Ngô Thế Huân cũng vừa xong xuôi, mặc quần áo ở nhà ngồi trên ghế sa lông đọc báo, thấy bọn họ đi xuống ngước mắt liếc nhóc con một cái, lại bất động thanh sắc đảo qua khuôn mặt của Lộc Hàm.
Ben Ben kêu: “Ba ba.”
Lộc Hàm quay qua Ngô Thế Huân gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Ngô Thế Huân đứng lên: “Ăn sáng thôi.”
Ba người ngồi vào bàn ăn, lúc Ben Ben bò lên vị trí của mình thì hơi hơi ngạc nhiên, chân mày cau lại.
Ngô Thế Huân chiều con nhưng ăn uống vẫn giữ đúng nguyên tắc, nấu đồ ăn cho Ben Ben rất đơn giản thanh đạm, bữa sáng đều giống nhau có sữa, cháo trắng, trứng gà hay bột yến mạch cộng thêm hoa quả tươi, thế nhưng hôm nay lại phá lệ làm thêm sủi cảo, hoành thánh, bánh quẩy, cháo ngô hạnh nhân, còn có cả gà rán nữa.
Gà rán!!??
Ben Ben nhìn Ngô Thế Huân bằng ánh mắt “Chắc đầu óc baba hỏng nặng rồi”, bị Ngô Thế Huân trừng cho một cái.
Lộc Hàm nhìn thức ăn đầy bàn, cầm chén lên, lại nghiêng đầu nhìn nhìn Ben Ben, thấy bé con rũ mắt cúi đầu, thổi phù phù cháo hạt ngô trong bát.
Ngô Thế Huân ho một tiếng, vụng về nói: “Không cần lo, nó tự ăn được.”
Lộc Hàm gật đầu, cắm cúi ăn cơm.
Nói thật ra Lộc Hàm cảm thấy giật mình đối với việc một người đàn ông trưởng thành như Ngô Thế Huân thế nhưng lại tự mình làm điểm tâm, dù sao Ngô Thế Huân còn phải quản lý một công ty đã lên sàn, áp lực công việc khiến anh có đôi khi chẳng còn thời gian rảnh nữa.
Huống hồ Ngô Thế Huân có tiền, hoàn toàn có thể kêu bảo mẫu làm việc này. Nhưng Ngô Thế Huân lại không như vậy, mà tự mình làm tất cả mọi việc.
Ấn tượng của Lộc Hàm đối với Ngô Thế Huân thay đổi không ít, một người đàn ông một mình nuôi con, dù bề bộn công việc nhưng vẫn luôn giành thời gian để quan tâm chăm sóc con mình, khoan bàn đến việc anh có làm tốt hay không, chỉ riêng tình thương dành cho con trai, cũng đủ để anh là người cha điểm mười.
Lộc Hàm rũ mắt xuống, tuy bên ngoài vẫn là vẻ mặt thản nhiên thường ngày, nhưng tâm trí thì không đặt tại bàn ăn, thế nên vẫn chưa phát hiện có một người đang âm thầm quan sát mình.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm vài lần mà vẫn không nhìn ra nguyên nhân – Chẳng lẽ thật sự khó ăn như vậy sao?!
Ben Ben lại thừa dịp hai vị phụ huynh đang có tâm tư, vươn đũa về phía đĩa gà, vừa mới gắp lên, Ngô Thế Huân ngước mắt nghiêm nghị: “Bỏ xuống!”
Ben Ben không hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên động tác gắp miếng gà, lại nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm, ra vẻ như “Ma ma! Con thật sự là rất thích ăn đó!” Vô cùng nhu thuận, thậm chí hai hàng lông mi còn khẽ nhấp nháy.
Trong lòng Lộc Hàm mềm nhũn, nhìn Ngô Thế Huân nói: “Ăn một miếng chắc không sao đâu.” Rồi lại âm thầm nghĩ, quả thật trẻ con nên ít ăn đồ chiên.
Ngô Thế Huân nhướng mày, một từ “Không” sắp bật ra đành khó khăn nuốt xuống, Lộc Hàm cùng Ben Ben tuy rằng rất giống nhau, nhưng ngũ quan của Lộc Hàm sắc nét xinh đẹp. So với lúc ban đầu nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau, giờ phút này biểu cảm của Lộc Hàm nhu hòa hơn nhiều, tuy rằng nét mặt vẫn thản nhiên như trước, nhưng lại ẩn chứa một chút hòa nhã dịu dàng.
Tựa như một quả cam lớn vàng ươm thơm ngọt...sau khi bóc hết lớp vỏ…
Ngô Thế Huân hình dung một hồi, tâm hồn nhộn nhạo, không đành lòng từ chối, anh liếc nhóc con, rồi nói: “Chỉ được ăn một miếng!”
“Oh yeah!” Ben Ben vội vàng để miếng gà vào trong bát.
Sau khi ba người dùng xong bữa sáng, Lộc Hàm định giúp Ngô Thế Huân thu dọn chén dĩa vào bồn rửa, cậu xăn tay áo: “Để tôi làm cho.”
Ngô Thế Huân nhìn cậu: “Ben Ben đêm qua vẫn chưa tắm rửa, cậu tắm cho nó, tôi đi rửa chén.”
Lộc Hàm cũng không khách sáo, đang định xoay người, Ngô Thế Huân đột nhiên hỏi: “Ăn có được không?”
Lộc Hàm sựng lại, cảm thấy Ngô Thế Huân dường như đang hỏi một chuyện vô nghĩa, đành thuận miệng đáp: “Ngoại trừ gà chiên, mấy món khác giống nhau cả thôi.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Ngô Thế Huân: “...”
Lộc Hàm dẫn Ben Ben đi tắm, nhóc con chiều hôm qua sau khi tan học cũng đã tắm qua, có điều sau đó đi ra ngoài dạo một vòng mới về, quá mệt mỏi cho nên chưa tắm đã ngủ mất.
Sau khi chà xát xong Lộc Hàm xối nước cho con từ đầu tới chân thật sạch sẽ, hết sức nghiêm túc tỉ mỉ, giống như trong tay mình chính là một bảo bối vậy.
Ben Ben được tắm cho tỏa hương thơm ngào ngạt, mặt cũng đỏ bừng, Lộc Hàm định mặc quần áo cho nhóc, nhưng nói thế nào Ben Ben cũng không chịu, kiên trì tự mặc không cần người giúp. Lộc Hàm bèn ngồi xổm một bên nhìn bé con tự mình mặc quần áo, từng món một, lúc mặc quần lót còn thò tay vào trong điều chỉnh lại một chút.
Lộc Hàm vừa buồn cười lại cảm thấy an tâm, có một niềm hạnh phúc nho nhỏ đang dâng tràn trong lòng.
Lộc Hàm cùng Ben Ben mở cửa đi ra, thấy ở dưới lầu Ngô Thế Huân đã rửa xong bát đĩa cũng thay cả quần áo, Ben Ben hỏi vọng xuống: “Ba ba, ba định đi đâu vậy?”
Ngô Thế Huân ngước nhìn hai người nói: “Ba ra ngoài có công việc.”
“A.” Ben Ben cũng không hỏi nhiều, nhưng nhóc rất thông minh, trực giác mách bảo Ngô Thế Huân đi gặp bạn trai của mình.
Ben Ben bất động thanh sắc làm ra vẻ mình chẳng biết gì, dắt tay Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân và Lộc Hàm liếc nhìn nhau, hai người cùng gật đầu, khách khách khí khí, Ngô Thế Huân cũng cũng không nói thêm gì.
Ngô Thế Huân là bị Hoàng Tử Thao gọi điện kêu đi, giọng Hoàng Tử Thao ở đầu kia điện thoại nghe hết sức bình tĩnh: “Buổi sáng anh có rảnh không? Gặp nhau chút đi!”
Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, “Được.”
Hai người hẹn địa điểm, Ngô Thế Huân thay quần áo chuẩn bị đi, trước khi ra khỏi nhà lại nhìn vào mắt Lộc Hàm, trong lòng xác định một lần nữa.
Ngô Thế Huân cùng Hoàng Tử Thao hẹn nhau tại một quán cà phê, gần trường của Hoàng Tử Thao.
Lúc Ngô Thế Huân tới nơi Hoàng Tử Thao đã đến rồi, đang lẳng lặng ngồi uống cà phê bên cửa sổ, Ngô Thế Huân đến gần thì nhíu mày, anh ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Ngô Thế Huân ngồi xuống, thấy thần sắc Hoàng Tử Thao bình tĩnh, có điều đáy mắt u tối đầy tơ máu.
Ngô Thế Huân nhìn hắn, nhướng mày: “Em hôm qua uống rượu giải sầu một mình? Hay là đến quán bar?”
Hoàng Tử Thao nhếch môi cười mỉa: “Không ngờ vẫn còn được một câu quan tâm.”
Hắn vừa nói xong, cả hai người đều trầm mặc.
Hoàng Tử Thao đã gọi cà phê cho Ngô Thế Huân, anh hay uống cà phê đen, không đường không sữa, đậm đặc hương vị đắng chát, giống như tâm tình của mình bây giờ vậy.
Hoàng Tử Thao hỏi: “Hôm qua anh bảo có chuyện muốn nói với em? Anh muốn nói gì vậy?”
Ngô Thế Huân nhìn hắn: “Em cũng nói vừa lúc có việc muốn nói với tôi, Chuyện gì thế?”
Hoàng Tử Thao nhếch môi cười: “Vậy hai chúng ta ai lên tiếng trước đây?” Hoàng Tử Thao rất thông minh, luôn đem quyền lựa chọn vấn đề ném cho người khác.
Ngô Thế Huân uống một ngụm cà phê: ” Thế tôi nói trước vậy.”
Hoàng Tử Thao bình tĩnh gật đầu, ngón tay Ngô Thế Huân gõ gõ trên mặt bàn, cuối cùng thốt lên: “Hai chúng ta bên nhau được bốn năm, tôi nghĩ đã đến lúc chia tay rồi.” Ngô Thế Huân nói rất thẳng thắn.
Hoàng Tử Thao hơi kinh ngạc, không phải bởi vì lời Ngô Thế Huân vừa nói, mà là vì hai người bọn họ thế nhưng lại cùng lúc có ý muốn chia tay, bất quá trong đầu Hoàng Tử Thao suy nghĩ rất nhanh, tỉnh táo biết rằng mình không cần nói thêm gì nữa, hắn để Ngô Thế Huân mở miệng nói lời chia tay trước, còn mình thì trầm mặc, trong những trường hợp thế này, làm bên thụ động cũng đâu có gì xấu.
Hoàng Tử Thao cũng sẽ không ngốc mà nói — Vừa lúc, em cũng muốn chia tay với anh, hắn sẽ luôn vì bản thân mình tính toán xem làm điều gì thích hợp nhất. Hắn nhìn Ngô Thế Huân, ánh mắt mờ mịt, chớp chớp, rồi hỏi: “Tại sao? Em đã làm gì không phải à?”
Ngô Thế Huân nhìn hắn: “Em rất tốt, chúng ta đã bên nhau bốn năm, mặc dù có hai năm nơi đất khách, nhưng tình cảm vẫn rất ổn định, chia tay là lỗi ở tôi, thực xin lỗi.” Trong chuyện này Ngô Thế Huân cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn, cho nên hạ mình.
Hoàng Tử Thao: “Là bởi vì Ben Ben sao? Vì nó không thích, nên em không có cách nào vào nhà sao?” Nếu đã là bên thụ động, vậy thì phải diễn cho tới.
Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, rồi xuôi theo: “Phải. Tôi muốn đặt suy nghĩ của Ben Ben lên hàng đầu, hơn nữa tôi cũng hy vọng Ben Ben có thể cùng với người của tôi trong tương lai có thể hòa hợp ở chung, đứa bé kia tính tình kì quặc, có lẽ em sẽ không thích nó.”
Hoàng Tử Thao thở dài: “Em biết rồi.” Hắn rũ mắt xuống, chẳng nói gì, dáng vẻ suy sụp, nhìn qua tựa như đang rất thương tâm.
Tuy rằng Ngô Thế Huân nói ra được lời chia tay, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm thở phào, nhưng vẫn có hơi lo lắng phần Hoàng Tử Thao, dù sao việc này trách nhiệm cũng thuộc về mình, Hoàng Tử Thao đã theo anh bốn năm, không có gì bất ngờ xảy ra vốn có thể sống cùng nhau thật lâu thậm chí là cả đời.
Ngô Thế Huân cảm thấy rất có lỗi với Hoàng Tử Thao, hắn mới về nước, sự nghiệp vừa bắt đầu tình cảm lại thất bại, Ngô Thế Huân là một thương nhân, rất thực tế: “Ở Hyde tôi có hai căn biệt thự, thêm một ít cổ phiếu.”
Hoàng Tử Thao hiểu được ý của Ngô Thế Huân, tình cảm và tiền bạc, nhất đao lưỡng đoạn.
Hoàng Tử Thao ngồi dựa vào lưng ghế, thở dài với vẻ suy sụp nói: “Anh đi đi, em muốn ngồi một mình.”
Ngô Thế Huân nhìn Hoàng Tử Thao, không nói thêm gì nữa, cũng không hỏi vừa rồi Hoàng Tử Thao định nói chuyện gì, anh vốn là người sống nội tâm, cho dù chia tay cũng không biết nói lời an ủi dễ nghe, chỉ có thể dùng vật chất để bồi thường.
Sau khi Ngô Thế Huân đi Hoàng Tử Thao ngước mắt nhìn theo bóng lưng của Ngô Thế Huân, nhếch môi cười với vẻ trào phúng, uống hết ly cà phê. Làm tình nhân của Ngô Thế Huân rất thoải mái, bởi vì tuyệt đối sẽ không có tình trạng dây dưa tình cảm dài dòng, hiện giờ chia tay, đương nhiên cũng vô cùng rõ ràng lưu loát!
Vốn hắn cũng muốn chia tay, hiện giờ chẳng những đạt được mục đích, còn lời được biệt thự cùng cổ phiếu, thế mới nói Hoàng Tử Thao là người thông minh, có đôi khi còn rất may mắn.
Nhưng mà... Cũng luôn luôn có lúc hắn không gặp thời.
Tỷ như Lộc Hàm.
Hoàng Tử Thao hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, trước mắt hiện lên gương mặt thanh thoát xinh đẹp của Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân vừa đi, thì chính là thế giới của Lộc Hàm và Ben Ben.
Ben Ben trông như một quản gia dẫn Lộc Hàm đi hết các phòng lớn nhỏ trong nhà ngó qua một lần: huyền quan, phòng khách, nhà bếp, thư phòng của Ngô Thế Huân, ban công lớn, còn thêm phòng ở lầu hai.
Ben Ben thật sự đã dẫn Lộc Hàm đi tham quan phòng của Ngô Thế Huân.
Phòng ngủ của Ngô Thế Huân lộn xộn như đặc điểm chung của đàn ông, không bẩn, chăn gối xộc xệch, trên giường và bàn có hai gói thuốc, một cái bật lửa zippo thì nằm gần cửa, trên cái bàn đặt kề bên cửa sổ để vài tập văn kiện, có thể thấy được bình thường cũng thường xuyên đem việc về nhà làm.
Ben Ben nhún nhảy trên giường Ngô Thế Huân mấy cái, rồi nói: “Có một bí mật nhỏ, nói cho ba nghe nhưng ba đừng lộ ra là do con nói nhé.” Ben Ben thần thần bí bí thì thầm.
Lộc Hàm kề sát tai vào, ra vẻ mình cảm thấy rất hứng thú, Ben Ben lập tức sáp lại, còn bày đặt khum tay che miệng, nói: “Ba ba của con... Thích ngủ trần, để lộ chít chít mà ngủ!!”
Lộc Hàm: “...”