Chương : 35
Ngô Thế Huân nhìn cậu: “Cậu lên lầu đi.”
Lộc Hàm nắm chặt di động gật đầu, xoay người vòng qua sô pha mở cửa đi ra khỏi thư phòng.
Ngô Thế Huân một mực yên lặng nhìn theo Lộc Hàm, gánh nặng trong lòng tuy rằng có vơi bớt, nhưng cảm xúc vẫn như trước rất khó chịu. Anh ngồi lại trước máy tính, mở hộp thư đọc lại tư liệu kia một lần nữa, kết hợp với những gì Lộc Hàm vừa kể, thầm sắp xếp chuyện của sáu năm về trước giờ đã phong phú hơn nhiều.
Cuối cùng, trong đầu anh chỉ còn hiện lên một hình ảnh – Lộc Hàm ngồi trên lan can ban công, xoay người nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Chu Điền, đột nhiên nhếch môi mỉm cười, trong nụ cười tràn đầy vẻ mỉa mai và tuyệt nhiên.
Ngô Thế Huân cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến hình ảnh kinh hãi kia, khi đó Lộc Hàm chỉ mới hai mươi tuổi, tại sao có thể ẩn nhẫn ba tháng, cuối cùng cho Chu Điền một đòn thống hận đả kích trí mạng như vậy?
Có lẽ em ấy rất hận Chu Điền chăng? Hay là hận vận mệnh vì sao lại tra tấn mình như thế? Bởi vì hận cho nên mới có thể chịu đựng lâu như thế sao?
Nếu Ngô Thế Huân đoán không lầm, cho dù lúc ấy Chu Điền không uy hiếp Lộc Hàm khiến cậu nhảy lầu, có lẽ Lộc Hàm cũng sẽ tìm một biện pháp khác để làm cho hư thai?
Lúc ấy Lộc Hàm căn bản không quan tâm đến đứa bé trong bụng, thậm chí ngay cả mạng của mình còn không màng kia mà!! Cậu chính là muốn cá chết lưới rách!!
Ngô Thế Huân hoảng hốt mở choàng hai mắt, anh đột nhiên nghĩ đến, nếu năm đó Lộc Hàm hận Chu Điền như vậy, thậm chí mang thai đến tháng thứ năm còn muốn tự tay giết đứa bé trong bụng, làm cho Chu Điền tuyệt vọng, vậy hiện giờ thì sao?
Sau khi Lộc Hàm ra khỏi thư phòng thì mở di động ra, xóa mấy tin nhắn của Hoàng Tử Thao đi.
Cậu quay về phòng Ben Ben, lặng lẽ đi vào đóng cửa phòng lại, Ben Ben nằm nghiêng trên giường nhỏ, trong phòng sáng trưng, đén bàn nhỏ nơi đầu giường cũng mở ra.
Lộc Hàm nhẹ chân đi qua, mới vừa ngồi vào mép giường, Ben Ben đột nhiên bỉu môi hấp háy đôi mắt nửa mê nửa tỉnh ngóc đầu lên: “Ba đã về rồi!?” Nói xong lắc lắc thân mình dịch đầu đến cạnh Lộc Hàm cọ cọ, mắt vẫn híp lại, căn bản là chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Ben Ben vừa mới bừng tỉnh, cảm giác có người vào cửa, lập tức ngóc đầu, vừa nhìn thấy Lộc Hàm thì nhanh chóng sáp lại ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, ánh sáng trong phòng khiến mắt nhóc mở không ra, nhóc bèn híp mắt dùng bàn tay nhỏ túm áo ngủ của Lộc Hàm, chặt chẹ nắm lấy không buông, lầm bầm: “Không được đi nữa nha!”
Lộc Hàm xoay người ôm đầu Ben Ben: “Không đi không đi nữa.”
Ben Ben chu miệng, mắt giờ này mới hơi tỉnh táo: “Thật sao? Ba ba không cướp ba đi sao?”
Lộc Hàm cười khẽ, hạ giọng nói: “Không đâu, baba sẽ không tới nữa đâu.”
Ben Ben an tâm, sau đó tiếp tục thoải mái túm áo ngủ của Lộc Hàm, mắt nhắm lại, rất nhanh đã ngủ mất.
Lộc Hàm vươn tay tắt đèn bàn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ánh sáng mờ nhạt, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ben Ben, trái tim như muốn tan chảy.
Với Lộc Hàm mà nói, đoạn hồi ức kia không phải cái gì đáng giá khiến người ta lưu luyến, nếu có thể, cậu hy vọng cả đời mình cũng không phải nhớ lại nữa, hiện giờ thậm chí chỉ mới kể sơ lược như vậy, cậu đã cảm thấy là một chuyện rất gây áp lực.
Lộc Hàm không phải là người thích nhớ lại quá khứ, huống hồ là quá khứ không mấy tốt đẹp và đầy khó khăn đến vậy, nhưng cho dù thế nào tất cả những cảm xúc và tình cảm đã qua xen lẫn vào nhau mới tạo nên một Lộc Hàm trong quá khứ.
Nhưng kỳ thật, cho dù là quá khứ, hay hiện tại mình vẫn là mình, đều là Lộc Hàm cả.
Lộc Hàm gỡ bàn tay nhỏ của Ben Ben đang túm áo ngủ mình ra, nằm xuống một bên giường nhỏ, ôm bé con vào trong lòng rồi đắp chăn lên.
Cậu nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại tin nhắn sau cùng của Hoàng Tử Thao.
Cậu đột nhiên nghĩ, Hoàng Tử Thao này, nhiều năm như vậy tựa hồ vẫn y như cũ, kiêu ngạo và ích kỷ, luôn có thói quen đoán mò người khác để chính mình là người cuối cùng vớt được cá lớn.
Lộc Hàm nhịn không được nhếch khóe môi, trong lòng thầm cười lạnh.
Buổi sáng Ben Ben mở to hai mắt, đột nhiên phát hiện mình ngủ trong ngực Lộc Hàm, trong lòng vui mừng. Lúc này mới nhớ tới đêm qua lúc Lộc Hàm vào phòng hình như mình có tỉnh lại, sau đó túm quần áo không cho đi, cho nên lúc này mới giữ được người ở lại.
Ben Ben xoay xoay mông nhỏ quay qua đối mặt với Lộc Hàm, Lộc Hàm còn chưa tỉnh, gương mặt nhắm mắt ngủ vô cùng an tĩnh, Ben Ben mở to hai mắt nhìn Lộc Hàm, hận không thể thu Lộc Hàm vào trong ánh mắt nhìn cho đã.
Nhóc nghĩ tối qua mình tỉnh thật đúng lúc, bằng không nhất định sẽ ngủ mình ên một mạch tới sáng! Ba ba xấu xa nhất định là sẽ cướp người của mình! Hừ! ╭(╯^╰)╮
Ngô Thế Huân chỉ ngủ có vài giờ, làm cơm xong vẫn đứng ở ban công hút thuốc, lúc Lộc Hàm và Ben Ben nắm tay nhau đi xuống cầu thang anh vừa vặn xoay người, nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ tay trong tay của phụ huynh và bé con.
Ngô Thế Huân từ ban công đi vào ngồi xuống bên bàn ăn, Ben Ben bò lên ghế của mình, đặc biệt cảnh giác liếc nhìn Ngô Thế Huân một cái, không lên tiếng chào hỏi gì cả.
Ngô Thế Huân nhíu mày, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, nói: “Trước đây dạy con thế nào giờ quên hết rồi hả? Buổi sáng không biết chào hỏi ha!”
“Ba ba.” Ben Ben trệu trạo lên tiếng, ánh mắt hết nhìn Ngô Thế Huân, lại đảo qua Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân và Lộc Hàm nhìn nhau, cũng không biết Ben Ben tại sao lại như vậy, Ngô Thế Huân buồn bực, Lộc Hàm thì càng nghi hoặc, vừa nãy đánh răng rửa mặt vẫn còn bình thường mà!
Ba người ăn sáng xong Lộc Hàm chủ động đi rửa chén, lần này Ngô Thế Huân không ngăn cản, sau khi thấy Lộc Hàm dọn chén bát đi vào bếp, thò tay túm lấy cái đuôi nhỏ đang định đi theo vào bếp xách ra ngoài ban công.
Hai chân Ben Ben trên không trung đá đá, đầu cổ quay tứ tung tức tối nhìn Ngô Thế Huân, “Ba làm gì vậy?”
Ngô Thế Huân đặt nhóc con lên một cái ghế cao ở ngoài ban công, xoay người chọt chọt vào mi tâm: “Sao lại không lễ phép như thế? Buổi sáng cũng không biết chào hỏi ba ba hả?”
Nhóc con bỉu môi lạnh lùng nhìn Ngô Thế Huân, chỉ cần không có mặt Lộc Hàm, dáng vẻ của Ben Ben hoặc là xa cách, hoặc là bày ra biểu cảm chớ lại gần. Ben Ben nhìn Ngô Thế Huân, trong đôi mắt màu hổ phách phản chiếu gương mặt Ngô Thế Huân, nhóc con hừ một tiếng, chậm rãi nói: “Ai bảo đêm qua ba giành người với con!?”
Lúc đầu Ngô Thế Huân nghe mà không hiểu, vài giây sau mới kịp phản ứng, hóa ra tối qua vì muốn nói chuyện cùng Lộc Hàm, nên gọi cậu đi ra ngoài trong chốc lát, nhưng nhóc con sợ là hiểu lầm, cho rằng Lộc Hàm sẽ ngủ cùng Ngô Thế Huân.
Trong lòng Ngô Thế Huân buồn cười, biểu cảm trên mặt không giữ được vẻ lạnh lùng nữa, nhếch môi nhìn con trai của mình, đùa nhóc: “Cuối cùng còn không phải ngủ cùng con đấy thôi.”
Ben Ben nắm tay nhỏ có vẻ tức giận: “Đó là nhờ con cố gắng tranh thủ!” Ngay sau đó nói thêm: “Sau này ba ba không được giành người với con!”
Ngô Thế Huân giả bộ nghiêm mặt, híp mắt, tiếp tục chọc nhóc con: “Nếu ba nói không thì sao?”
Ben Ben nắm chặt tay nhỏ cắn cắn môi dưới, đặc biệt nghiêm túc cân nhắc một hồi, rồi nghiêm túc nói: “Ba Lộc là của con!”
Ngô Thế Huân mím môi chọt chọt mi tâm Ben Ben, xoa đầu con.
Buổi sáng Ngô Thế Huân đưa Ben Ben đi nhà trẻ, Lộc Hàm tự đón xe đến tòa soạn báo.
Trước khi lên xe Ben Ben nhăn nhó cả nửa ngày, nói toàn những lời vô nghĩa —
“Con sẽ ngoan ngoãn, chiều ba có đi đón con được không?”
“Con còn muốn ăn bánh bích quy, lần trước ba làm ăn hết rồi!”
“Buổi tối con với ba tắm chung nha, không cho ba ba vào!”
“Ba phải ngủ với con nha! Ba ba của con buổi tối nhất định tăng ca! Sẽ không có ở nhà đâu!”
...
Lộc Hàm đón xe bên ngoài tiểu khu, ngồi trên xe rồi vẫn luôn nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn và biểu cảm láu lỉnh dễ thương của Ben Ben, còn thêm dáng vẻ giống như một cái đuôi nhỏ không ngừng tới lui đi theo mình, khóe miệng cậu cong lên, trên mặt hiện lên sự vui sướng.
Buổi sáng vào giờ cao điểm hay bị kẹt xe, Lộc Hàm không ngồi xe đến cổng tòa soạn báo, mà xuống xe ở ngã tư đường cách tòa soạn không xa, rồi đi bộ đến công ty.
Nhưng cậu không thể ngờ vào giờ này lại bị người ta chặn đường, Hoàng Tử Thao dù bận vẫn ung dung đứng đợi ở một bên cổng, đưa mắt nhìn cậu.
Lộc Hàm dừng bước, Hoàng Tử Thao thấy cậu bèn bước nhanh tới, đi vòng lên trước mặt: “Hôm qua tôi cho gọi điện thoại em không bắt máy, sau đó gởi tin nhắn, em có đọc không?”
Lộc Hàm nhìn hắn, không rõ hiện tại Hoàng Tử Thao chạy tới dây dưa là có ý gì? Nội tâm áy náy? Định bù đắp? Nhưng có gì mà phải bù? Hoàng Tử Thao là người thông minh, biết chuyện đã qua căn bản không có cách gì bù đắp được, một khi đã như vậy, cớ gì gửi những tin nhắn đó thậm chí còn tự chạy tới đây?
“Có đọc.” Lộc Hàm thản nhiên trả lời.
Ngày hôm qua Hoàng Tử Thao trở về suy nghĩ suốt đêm, hắn biết mối quan hệ giữa mình và Ngô Thế Huân đã hoàn toàn xong đời, với thân phận bối cảnh của Ngô Thế Huân, muốn điều tra chuyện năm đó nhất định có thể làm đến nhất thanh nhị sở, hơn nữa hắn cũng đã chia tay với Ngô Thế Huân. Nhưng lúc trước chia tay chẳng phải chính là vì Lộc Hàm sao? Thời điểm đó thậm chí hắn cũng chưa biết chuyện mang thai thuê có liên quan đến Ngô Thế Huân.
Hoàng Tử Thao cũng đã hiểu rõ ràng, hắn là vì Lộc Hàm mới chia tay với Ngô Thế Huân, cho nên cho dù trong mối quan hệ của ba người Ngô Thế Huân có sắm vai nào, hắn cũng sẽ không do dự nữa — hắn muốn mang Lộc Hàm trở về!
Vật chất tiền tài sự nghiệp nhân mạch, hiện giờ hắn đã có tất cả, cái duy nhất thiếu chính là một người có thể cho hắn yêu thương cùng tình cảm bao dung của gia đình, mà Lộc Hàm, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ cần bọn họ sống cùng nhau, Hoàng Tử Thao lập lời thề mình tuyệt đối sẽ yêu Lộc Hàm hơn trước kia, đối xử với em ấy thật tốt! Thậm chí hắn có thể xem nhẹ việc con trai của Ngô Thế Huân!
Chỉ cần Lộc Hàm trở về, hắn có thể quên đi quá khứ bốn năm ở nước ngoài, thanh thản ổn định cùng Lộc Hàm sống qua ngày. Tựa như cách hai người ở chung trước kia vậy, cùng lên lớp rồi tan học, có đôi khi còn cùng nhau nấu ăn, hoặc là khi hắn về trễ, Lộc Hàm đã chuẩn bị sẵn bữa tối và ngồi chờ hắn cùng ăn.
Hoàng Tử Thao suy nghĩ thật lâu, mỗi khi nghĩ đến Lộc Hàm lúc đó trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, ẩn chứa nỗi chờ mong vô hạn.
Hắn nhớ khi đó Lộc Hàm rất thích mình, chuyện đã qua kỳ thật cũng không hoàn toàn là lỗi cuả hắn, em ấy chắc sẽ tha thứ chứ? Đúng không? Hẳn là vậy.
Hoàng Tử Thao nhìn Lộc Hàm, đột nhiên không biết nên nói cái gì, suy nghĩ nửa ngày, mới lên tiếng: “Nếu em đã đọc mấy tin nhắn kia, vậy hẳn đã biết chuyện của tôi và Ngô Thế Huân... Tôi biết quan hệ của ba người chúng ta rất phức tạp, tôi cũng không muốn khiến em khó xử, nói cho em biết chính là không hy vọng em bị lừa gạt. Tôi nghĩ hắn hẳn là cũng đã biết quan hệ trước kia của chúng ta, giữa em và hắn còn có một đứa con trai, cho nên tôi nghĩ, lấy thái độ làm người của hắn nhất định là sẽ không nói cho em những gì mà em có quyền được biết, tôi cũng không hy vọng em bị hắn lừa.”
Hoàng Tử Thao nói thao thao bất tuyệt, Lộc Hàm chỉ lẳng lặng nghe, sau khi Hoàng Tử Thao nói xong nhìn Lộc Hàm, muốn thấy được cảm xúc trong mắt của cậu, lại phát hiện Lộc Hàm vô cùng bình tĩnh.
Ngựa xe như nước vội vàng chạy qua, sau một tiếng còi xe chói tai, Lộc Hàm chậm rãi nói: “Trước khi anh gửi tin nhắn, tôi đã biết mối quan hệ của anh và Ngô Thế Huân.”
“Cái gì?” Hoàng Tử Thao giật mình.
“Là Ngô Thế Huân nói cho tôi biết, anh ấy rất thẳng thắn, hơn nữa còn cho tôi biết, hai người đã chia tay.”
Trong đôi mắt màu hổ phách của Lộc Hàm, Hoàng Tử Thao thấy được hình ảnh đầy kinh ngạc của chính mình, hắn đã nghĩ không có khả năng đó, theo sự hiểu biết của hắn đối với Ngô Thế Huân, căn bản Ngô Thế Huân không phải là loại người hay bộc bạch nội tâm của chính mình! Hắn vì sao lại nói này nọ với Lộc Hàm? Tại sao sau khi đã biết rất rõ ràng mối quan hệ phức tạp giữa ba người, còn nói cho Lộc Hàm nghe?
Lộc Hàm nhìn Hoàng Tử Thao, thấy thần sắc của hắn từ thăm dò, dần biến thành nghi hoặc, đến cuối cùng là phẫn nộ.
“Vì sao? Làm sao hắn có thể nói những chuyện đó với em?!”
Lộc Hàm không trả lời vấn đề này, cậu cũng không liếc nhìn Hoàng Tử Thao lấy một cái, xoay người đi về hướng tòa soạn.
Đương nhiên Ngô Thế Huân sẽ không nói cho Lộc Hàm!
Trên thực tế Lộc Hàm cũng đã sớm không tin tất cả lí lẽ của Hoàng Tử Thao, tối hôm qua Hoàng Tử Thao gửi tin nhắn cậu một chữ cũng chẳng tin, vừa rồi nói vậy bất quá chỉ muốn thăm dò mà thôi! Mãi đến khi thấy biểu tình không thể tin được của Hoàng Tử Thao, Lộc Hàm mới xác định hắn nói thật.
Lộc Hàm giơ thẻ ra vào cho bảo vệ xem, tiếp đó đi vào đại sảnh của tòa soạn báo, dáng vẻ của cậu tự nhiên thoải mái, không có một chút khác lạ nào, chính là khóe miệng đột nhiên nhếch lên, trào phúng nở một nụ cười.
Ngô Thế Huân nói dối thì thế nào? Ít nhất cũng cho mình gặp con!! Hoàng Tử Thao thì sao? Gửi tin nhắn như vậy khuyên bảo mình là vì cái gì?! Có thật là muốn tốt cho mình, không để bị Ngô Thế Huân lừa gạt không?
Cậu nghĩ cuộc sống của mình sao có thể bị người như Hoàng Tử Thao phá hủy được chứ? Cậu có Ben Ben, sau này còn vô số điều tốt đẹp yên ấm trong cuộc sống đang chờ đợi mình, Hoàng Tử Thao thì là cái thá gì?!
Lộc Hàm nắm chặt di động gật đầu, xoay người vòng qua sô pha mở cửa đi ra khỏi thư phòng.
Ngô Thế Huân một mực yên lặng nhìn theo Lộc Hàm, gánh nặng trong lòng tuy rằng có vơi bớt, nhưng cảm xúc vẫn như trước rất khó chịu. Anh ngồi lại trước máy tính, mở hộp thư đọc lại tư liệu kia một lần nữa, kết hợp với những gì Lộc Hàm vừa kể, thầm sắp xếp chuyện của sáu năm về trước giờ đã phong phú hơn nhiều.
Cuối cùng, trong đầu anh chỉ còn hiện lên một hình ảnh – Lộc Hàm ngồi trên lan can ban công, xoay người nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Chu Điền, đột nhiên nhếch môi mỉm cười, trong nụ cười tràn đầy vẻ mỉa mai và tuyệt nhiên.
Ngô Thế Huân cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến hình ảnh kinh hãi kia, khi đó Lộc Hàm chỉ mới hai mươi tuổi, tại sao có thể ẩn nhẫn ba tháng, cuối cùng cho Chu Điền một đòn thống hận đả kích trí mạng như vậy?
Có lẽ em ấy rất hận Chu Điền chăng? Hay là hận vận mệnh vì sao lại tra tấn mình như thế? Bởi vì hận cho nên mới có thể chịu đựng lâu như thế sao?
Nếu Ngô Thế Huân đoán không lầm, cho dù lúc ấy Chu Điền không uy hiếp Lộc Hàm khiến cậu nhảy lầu, có lẽ Lộc Hàm cũng sẽ tìm một biện pháp khác để làm cho hư thai?
Lúc ấy Lộc Hàm căn bản không quan tâm đến đứa bé trong bụng, thậm chí ngay cả mạng của mình còn không màng kia mà!! Cậu chính là muốn cá chết lưới rách!!
Ngô Thế Huân hoảng hốt mở choàng hai mắt, anh đột nhiên nghĩ đến, nếu năm đó Lộc Hàm hận Chu Điền như vậy, thậm chí mang thai đến tháng thứ năm còn muốn tự tay giết đứa bé trong bụng, làm cho Chu Điền tuyệt vọng, vậy hiện giờ thì sao?
Sau khi Lộc Hàm ra khỏi thư phòng thì mở di động ra, xóa mấy tin nhắn của Hoàng Tử Thao đi.
Cậu quay về phòng Ben Ben, lặng lẽ đi vào đóng cửa phòng lại, Ben Ben nằm nghiêng trên giường nhỏ, trong phòng sáng trưng, đén bàn nhỏ nơi đầu giường cũng mở ra.
Lộc Hàm nhẹ chân đi qua, mới vừa ngồi vào mép giường, Ben Ben đột nhiên bỉu môi hấp háy đôi mắt nửa mê nửa tỉnh ngóc đầu lên: “Ba đã về rồi!?” Nói xong lắc lắc thân mình dịch đầu đến cạnh Lộc Hàm cọ cọ, mắt vẫn híp lại, căn bản là chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Ben Ben vừa mới bừng tỉnh, cảm giác có người vào cửa, lập tức ngóc đầu, vừa nhìn thấy Lộc Hàm thì nhanh chóng sáp lại ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, ánh sáng trong phòng khiến mắt nhóc mở không ra, nhóc bèn híp mắt dùng bàn tay nhỏ túm áo ngủ của Lộc Hàm, chặt chẹ nắm lấy không buông, lầm bầm: “Không được đi nữa nha!”
Lộc Hàm xoay người ôm đầu Ben Ben: “Không đi không đi nữa.”
Ben Ben chu miệng, mắt giờ này mới hơi tỉnh táo: “Thật sao? Ba ba không cướp ba đi sao?”
Lộc Hàm cười khẽ, hạ giọng nói: “Không đâu, baba sẽ không tới nữa đâu.”
Ben Ben an tâm, sau đó tiếp tục thoải mái túm áo ngủ của Lộc Hàm, mắt nhắm lại, rất nhanh đã ngủ mất.
Lộc Hàm vươn tay tắt đèn bàn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ánh sáng mờ nhạt, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ben Ben, trái tim như muốn tan chảy.
Với Lộc Hàm mà nói, đoạn hồi ức kia không phải cái gì đáng giá khiến người ta lưu luyến, nếu có thể, cậu hy vọng cả đời mình cũng không phải nhớ lại nữa, hiện giờ thậm chí chỉ mới kể sơ lược như vậy, cậu đã cảm thấy là một chuyện rất gây áp lực.
Lộc Hàm không phải là người thích nhớ lại quá khứ, huống hồ là quá khứ không mấy tốt đẹp và đầy khó khăn đến vậy, nhưng cho dù thế nào tất cả những cảm xúc và tình cảm đã qua xen lẫn vào nhau mới tạo nên một Lộc Hàm trong quá khứ.
Nhưng kỳ thật, cho dù là quá khứ, hay hiện tại mình vẫn là mình, đều là Lộc Hàm cả.
Lộc Hàm gỡ bàn tay nhỏ của Ben Ben đang túm áo ngủ mình ra, nằm xuống một bên giường nhỏ, ôm bé con vào trong lòng rồi đắp chăn lên.
Cậu nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại tin nhắn sau cùng của Hoàng Tử Thao.
Cậu đột nhiên nghĩ, Hoàng Tử Thao này, nhiều năm như vậy tựa hồ vẫn y như cũ, kiêu ngạo và ích kỷ, luôn có thói quen đoán mò người khác để chính mình là người cuối cùng vớt được cá lớn.
Lộc Hàm nhịn không được nhếch khóe môi, trong lòng thầm cười lạnh.
Buổi sáng Ben Ben mở to hai mắt, đột nhiên phát hiện mình ngủ trong ngực Lộc Hàm, trong lòng vui mừng. Lúc này mới nhớ tới đêm qua lúc Lộc Hàm vào phòng hình như mình có tỉnh lại, sau đó túm quần áo không cho đi, cho nên lúc này mới giữ được người ở lại.
Ben Ben xoay xoay mông nhỏ quay qua đối mặt với Lộc Hàm, Lộc Hàm còn chưa tỉnh, gương mặt nhắm mắt ngủ vô cùng an tĩnh, Ben Ben mở to hai mắt nhìn Lộc Hàm, hận không thể thu Lộc Hàm vào trong ánh mắt nhìn cho đã.
Nhóc nghĩ tối qua mình tỉnh thật đúng lúc, bằng không nhất định sẽ ngủ mình ên một mạch tới sáng! Ba ba xấu xa nhất định là sẽ cướp người của mình! Hừ! ╭(╯^╰)╮
Ngô Thế Huân chỉ ngủ có vài giờ, làm cơm xong vẫn đứng ở ban công hút thuốc, lúc Lộc Hàm và Ben Ben nắm tay nhau đi xuống cầu thang anh vừa vặn xoay người, nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ tay trong tay của phụ huynh và bé con.
Ngô Thế Huân từ ban công đi vào ngồi xuống bên bàn ăn, Ben Ben bò lên ghế của mình, đặc biệt cảnh giác liếc nhìn Ngô Thế Huân một cái, không lên tiếng chào hỏi gì cả.
Ngô Thế Huân nhíu mày, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, nói: “Trước đây dạy con thế nào giờ quên hết rồi hả? Buổi sáng không biết chào hỏi ha!”
“Ba ba.” Ben Ben trệu trạo lên tiếng, ánh mắt hết nhìn Ngô Thế Huân, lại đảo qua Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân và Lộc Hàm nhìn nhau, cũng không biết Ben Ben tại sao lại như vậy, Ngô Thế Huân buồn bực, Lộc Hàm thì càng nghi hoặc, vừa nãy đánh răng rửa mặt vẫn còn bình thường mà!
Ba người ăn sáng xong Lộc Hàm chủ động đi rửa chén, lần này Ngô Thế Huân không ngăn cản, sau khi thấy Lộc Hàm dọn chén bát đi vào bếp, thò tay túm lấy cái đuôi nhỏ đang định đi theo vào bếp xách ra ngoài ban công.
Hai chân Ben Ben trên không trung đá đá, đầu cổ quay tứ tung tức tối nhìn Ngô Thế Huân, “Ba làm gì vậy?”
Ngô Thế Huân đặt nhóc con lên một cái ghế cao ở ngoài ban công, xoay người chọt chọt vào mi tâm: “Sao lại không lễ phép như thế? Buổi sáng cũng không biết chào hỏi ba ba hả?”
Nhóc con bỉu môi lạnh lùng nhìn Ngô Thế Huân, chỉ cần không có mặt Lộc Hàm, dáng vẻ của Ben Ben hoặc là xa cách, hoặc là bày ra biểu cảm chớ lại gần. Ben Ben nhìn Ngô Thế Huân, trong đôi mắt màu hổ phách phản chiếu gương mặt Ngô Thế Huân, nhóc con hừ một tiếng, chậm rãi nói: “Ai bảo đêm qua ba giành người với con!?”
Lúc đầu Ngô Thế Huân nghe mà không hiểu, vài giây sau mới kịp phản ứng, hóa ra tối qua vì muốn nói chuyện cùng Lộc Hàm, nên gọi cậu đi ra ngoài trong chốc lát, nhưng nhóc con sợ là hiểu lầm, cho rằng Lộc Hàm sẽ ngủ cùng Ngô Thế Huân.
Trong lòng Ngô Thế Huân buồn cười, biểu cảm trên mặt không giữ được vẻ lạnh lùng nữa, nhếch môi nhìn con trai của mình, đùa nhóc: “Cuối cùng còn không phải ngủ cùng con đấy thôi.”
Ben Ben nắm tay nhỏ có vẻ tức giận: “Đó là nhờ con cố gắng tranh thủ!” Ngay sau đó nói thêm: “Sau này ba ba không được giành người với con!”
Ngô Thế Huân giả bộ nghiêm mặt, híp mắt, tiếp tục chọc nhóc con: “Nếu ba nói không thì sao?”
Ben Ben nắm chặt tay nhỏ cắn cắn môi dưới, đặc biệt nghiêm túc cân nhắc một hồi, rồi nghiêm túc nói: “Ba Lộc là của con!”
Ngô Thế Huân mím môi chọt chọt mi tâm Ben Ben, xoa đầu con.
Buổi sáng Ngô Thế Huân đưa Ben Ben đi nhà trẻ, Lộc Hàm tự đón xe đến tòa soạn báo.
Trước khi lên xe Ben Ben nhăn nhó cả nửa ngày, nói toàn những lời vô nghĩa —
“Con sẽ ngoan ngoãn, chiều ba có đi đón con được không?”
“Con còn muốn ăn bánh bích quy, lần trước ba làm ăn hết rồi!”
“Buổi tối con với ba tắm chung nha, không cho ba ba vào!”
“Ba phải ngủ với con nha! Ba ba của con buổi tối nhất định tăng ca! Sẽ không có ở nhà đâu!”
...
Lộc Hàm đón xe bên ngoài tiểu khu, ngồi trên xe rồi vẫn luôn nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn và biểu cảm láu lỉnh dễ thương của Ben Ben, còn thêm dáng vẻ giống như một cái đuôi nhỏ không ngừng tới lui đi theo mình, khóe miệng cậu cong lên, trên mặt hiện lên sự vui sướng.
Buổi sáng vào giờ cao điểm hay bị kẹt xe, Lộc Hàm không ngồi xe đến cổng tòa soạn báo, mà xuống xe ở ngã tư đường cách tòa soạn không xa, rồi đi bộ đến công ty.
Nhưng cậu không thể ngờ vào giờ này lại bị người ta chặn đường, Hoàng Tử Thao dù bận vẫn ung dung đứng đợi ở một bên cổng, đưa mắt nhìn cậu.
Lộc Hàm dừng bước, Hoàng Tử Thao thấy cậu bèn bước nhanh tới, đi vòng lên trước mặt: “Hôm qua tôi cho gọi điện thoại em không bắt máy, sau đó gởi tin nhắn, em có đọc không?”
Lộc Hàm nhìn hắn, không rõ hiện tại Hoàng Tử Thao chạy tới dây dưa là có ý gì? Nội tâm áy náy? Định bù đắp? Nhưng có gì mà phải bù? Hoàng Tử Thao là người thông minh, biết chuyện đã qua căn bản không có cách gì bù đắp được, một khi đã như vậy, cớ gì gửi những tin nhắn đó thậm chí còn tự chạy tới đây?
“Có đọc.” Lộc Hàm thản nhiên trả lời.
Ngày hôm qua Hoàng Tử Thao trở về suy nghĩ suốt đêm, hắn biết mối quan hệ giữa mình và Ngô Thế Huân đã hoàn toàn xong đời, với thân phận bối cảnh của Ngô Thế Huân, muốn điều tra chuyện năm đó nhất định có thể làm đến nhất thanh nhị sở, hơn nữa hắn cũng đã chia tay với Ngô Thế Huân. Nhưng lúc trước chia tay chẳng phải chính là vì Lộc Hàm sao? Thời điểm đó thậm chí hắn cũng chưa biết chuyện mang thai thuê có liên quan đến Ngô Thế Huân.
Hoàng Tử Thao cũng đã hiểu rõ ràng, hắn là vì Lộc Hàm mới chia tay với Ngô Thế Huân, cho nên cho dù trong mối quan hệ của ba người Ngô Thế Huân có sắm vai nào, hắn cũng sẽ không do dự nữa — hắn muốn mang Lộc Hàm trở về!
Vật chất tiền tài sự nghiệp nhân mạch, hiện giờ hắn đã có tất cả, cái duy nhất thiếu chính là một người có thể cho hắn yêu thương cùng tình cảm bao dung của gia đình, mà Lộc Hàm, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ cần bọn họ sống cùng nhau, Hoàng Tử Thao lập lời thề mình tuyệt đối sẽ yêu Lộc Hàm hơn trước kia, đối xử với em ấy thật tốt! Thậm chí hắn có thể xem nhẹ việc con trai của Ngô Thế Huân!
Chỉ cần Lộc Hàm trở về, hắn có thể quên đi quá khứ bốn năm ở nước ngoài, thanh thản ổn định cùng Lộc Hàm sống qua ngày. Tựa như cách hai người ở chung trước kia vậy, cùng lên lớp rồi tan học, có đôi khi còn cùng nhau nấu ăn, hoặc là khi hắn về trễ, Lộc Hàm đã chuẩn bị sẵn bữa tối và ngồi chờ hắn cùng ăn.
Hoàng Tử Thao suy nghĩ thật lâu, mỗi khi nghĩ đến Lộc Hàm lúc đó trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, ẩn chứa nỗi chờ mong vô hạn.
Hắn nhớ khi đó Lộc Hàm rất thích mình, chuyện đã qua kỳ thật cũng không hoàn toàn là lỗi cuả hắn, em ấy chắc sẽ tha thứ chứ? Đúng không? Hẳn là vậy.
Hoàng Tử Thao nhìn Lộc Hàm, đột nhiên không biết nên nói cái gì, suy nghĩ nửa ngày, mới lên tiếng: “Nếu em đã đọc mấy tin nhắn kia, vậy hẳn đã biết chuyện của tôi và Ngô Thế Huân... Tôi biết quan hệ của ba người chúng ta rất phức tạp, tôi cũng không muốn khiến em khó xử, nói cho em biết chính là không hy vọng em bị lừa gạt. Tôi nghĩ hắn hẳn là cũng đã biết quan hệ trước kia của chúng ta, giữa em và hắn còn có một đứa con trai, cho nên tôi nghĩ, lấy thái độ làm người của hắn nhất định là sẽ không nói cho em những gì mà em có quyền được biết, tôi cũng không hy vọng em bị hắn lừa.”
Hoàng Tử Thao nói thao thao bất tuyệt, Lộc Hàm chỉ lẳng lặng nghe, sau khi Hoàng Tử Thao nói xong nhìn Lộc Hàm, muốn thấy được cảm xúc trong mắt của cậu, lại phát hiện Lộc Hàm vô cùng bình tĩnh.
Ngựa xe như nước vội vàng chạy qua, sau một tiếng còi xe chói tai, Lộc Hàm chậm rãi nói: “Trước khi anh gửi tin nhắn, tôi đã biết mối quan hệ của anh và Ngô Thế Huân.”
“Cái gì?” Hoàng Tử Thao giật mình.
“Là Ngô Thế Huân nói cho tôi biết, anh ấy rất thẳng thắn, hơn nữa còn cho tôi biết, hai người đã chia tay.”
Trong đôi mắt màu hổ phách của Lộc Hàm, Hoàng Tử Thao thấy được hình ảnh đầy kinh ngạc của chính mình, hắn đã nghĩ không có khả năng đó, theo sự hiểu biết của hắn đối với Ngô Thế Huân, căn bản Ngô Thế Huân không phải là loại người hay bộc bạch nội tâm của chính mình! Hắn vì sao lại nói này nọ với Lộc Hàm? Tại sao sau khi đã biết rất rõ ràng mối quan hệ phức tạp giữa ba người, còn nói cho Lộc Hàm nghe?
Lộc Hàm nhìn Hoàng Tử Thao, thấy thần sắc của hắn từ thăm dò, dần biến thành nghi hoặc, đến cuối cùng là phẫn nộ.
“Vì sao? Làm sao hắn có thể nói những chuyện đó với em?!”
Lộc Hàm không trả lời vấn đề này, cậu cũng không liếc nhìn Hoàng Tử Thao lấy một cái, xoay người đi về hướng tòa soạn.
Đương nhiên Ngô Thế Huân sẽ không nói cho Lộc Hàm!
Trên thực tế Lộc Hàm cũng đã sớm không tin tất cả lí lẽ của Hoàng Tử Thao, tối hôm qua Hoàng Tử Thao gửi tin nhắn cậu một chữ cũng chẳng tin, vừa rồi nói vậy bất quá chỉ muốn thăm dò mà thôi! Mãi đến khi thấy biểu tình không thể tin được của Hoàng Tử Thao, Lộc Hàm mới xác định hắn nói thật.
Lộc Hàm giơ thẻ ra vào cho bảo vệ xem, tiếp đó đi vào đại sảnh của tòa soạn báo, dáng vẻ của cậu tự nhiên thoải mái, không có một chút khác lạ nào, chính là khóe miệng đột nhiên nhếch lên, trào phúng nở một nụ cười.
Ngô Thế Huân nói dối thì thế nào? Ít nhất cũng cho mình gặp con!! Hoàng Tử Thao thì sao? Gửi tin nhắn như vậy khuyên bảo mình là vì cái gì?! Có thật là muốn tốt cho mình, không để bị Ngô Thế Huân lừa gạt không?
Cậu nghĩ cuộc sống của mình sao có thể bị người như Hoàng Tử Thao phá hủy được chứ? Cậu có Ben Ben, sau này còn vô số điều tốt đẹp yên ấm trong cuộc sống đang chờ đợi mình, Hoàng Tử Thao thì là cái thá gì?!