Chương : 40
Lúc Ngô Thế Huân đi đón Ben Ben tan học thì nhận được một cuộc điện thoại từ thư kí: “Ngô Tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, phòng ở cùng phòng tắm đều đã sửa sang lại theo ý của anh rồi.”
“Tốt, cảm ơn.”
Ngô Thế Huân lái xe đến nhà trẻ đón Ben Ben, trên đường lúc đợi đèn đỏ thì lấy điện thoại gọi cho Lộc Hàm, nhưng bên kia đều là không nhấc máy. Ngô Thế Huân đoán chừng Lộc Hàm bề bộn nhiều việc, liền nhắn một tin nhắn rồi thôi.
Ben Ben cả ngày đều đắm chìm trong suy nghĩ đại Cam Cam cùng tiểu Cam Cam tâm trạng cực kì tốt, khiến cho nhóc con đặc biệt nghe lời, ngoan ngoãn đi học, cùng bạn bè chơi vẽ tranh, ngay cả cười vui cũng nhiều hơn trước, các thầy cô giáo đều phát hiện Ngô Phàm hôm nay hình không có bình thường, nhóc con trên mặt tràn đầy ngây thơ, đôi mắt đẹp lấp lánh nhìn thầy cô biểu cảm mừng rỡ, đúng là nhóc con có cái gì đó yêu thích rồi!
Ngô Thế Huân tới nhà trẻ, vẫn chưa đến giờ tan học bèn chờ ở cửa, Ben Ben nghiêng đầu hướng ra phía ngoài nhìn, chỉ thấy ba ba đứng đấy, lại không thấy ma ma đâu. Ben Ben duỗi dài cổ tròng mắt quay tròn, xác nhận Lộc Hàm chưa có tới, trong nội tâm hơi có chút mất hứng.
Nhóc muốn đại Cam Cam nhưng tại sao không có đến vậy? Tiểu Cam Cam vẫn chờ đại Cam Cam tới đón nha!
Ngô Thế Huân chờ đến hết giờ thì mang Ben Ben lên xe, lúc nịt giây nịt an toàn Ben Ben hỏi Ngô Thế Huân: “Ba ba, sao hôm nay đại Cam Cam chưa tới?”
Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn Ben Ben, xoa đầu con, nghĩ thầm đứa nhỏ này bây giờ gọi Lộc Hàm là Cam Cam luôn rồi hả? Lộc Hàm trên người có hương cam sao? Làm sao mình lại không biết nhỉ?
Ngô Thế Huân nói: “Công việc bên đó rất bề bộn.”
Ben Ben gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ hôm nay mình đúng là không nên đi học! Đi theo ma ma là tốt rồi!!
Ben Ben lập tức nói: “Con ngày mai không đi học nữa! Con muốn đi theo đại Cam Cam!”
“Không được!” Ngô Thế Huân nghiêm mặt nói, con nít tuổi này luôn có xu hướng không thích đi học, tuy nhiên cũng không thể chiều ý theo đòi hỏi của trẻ con được, Ngô Thế Huân đối với vấn đề này là tuyệt đối không đồng ý.
“Nhưng mà đại Cam Cam có đến đón con đâu!”
Ngô Thế Huân khởi động xe, theo kính chiếu hậu ở bên trong nhìn Ben Ben: “Con tốt nhất là cứ ngoan ngoãn đi học đi, đại Cam Cam ngày mai sẽ tới đón con!”
Ben Ben nhíu mày, “Ba ba có phải là đại Cam Cam đâu, làm sao ba biết!?”
“Ba ba cái gì cũng biết hết, con cứ nên là nghe lời ba ba đi!” Ngô Thế Huân nghiêm mặt nói.
Lộc Hàm không tới đón Ben Ben, Ben Ben ngồi trên ghế không nói lời nào, vô luận Ngô Thế Huân có nói gì nhóc đều không lên tiếng, ngồi ở phía sau mắt đưa ra cửa sổ, không thèm nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân thấy Ben Ben không nói lời nào, cũng không nói gì nữa,tập trung lái xe về nhà.
Ngô Thế Huân mở cửa, Ben Ben nhanh như chớp liền đẩy cửa đi vào, vừa cởi giầy liền đi chân trần trên mặt đất rồi nhảy đến ngồi trên ghế salon nhìn Ngô Thế Huân, im lặng mà trừng mắt còn có mím môi biểu cảm khó chịu.
Ngô Thế Huân cởi giày rồi đi đến chỗ con trai, bỏ ba lô sang một bên, anh dắt tay Ben Ben lên phòng.
Ben Ben quẫy đạp tứ tung, nhóc con cho rằng ba ba sắp phạt mình bèn dùng hết sức sống chết giãy giụa nhưng vẫn là không nói tiếng nào.
Ngô Thế Huân đem Ben Ben xách đến phòng trống ở lầu hai thì ngồi xổm xuống nhìn Ben Ben chỉ chỉ vào trong: “Con vào xem đi.”
Ben Ben nhướng mày: “Không thèm, phòng trống không có gì mà nhìn chứ?!”
“Cứ vào xem đi!” Ngô Thế Huân vừa nói vừa đưa tay đẩy cửa vào.
Ben Ben quay đầu giương mắt nhìn vào trong, bên trong vốn là phòng trống bụi bẩn bám đầy bây giờ lại quét dọn rất sạch sẽ, bên trong còn được bày trí rất dễ chịu.
Ngô Thế Huân ôm Ben Ben tiến vào phòng, trong phòng sạch sẽ sáng ngời, hướng nam có sân thượng rất lớn, gian phòng rất rộng rãi nhưng không có đặt giường nên có chút trống trải.
Ben Ben mở to hai mắt nhìn, nhìn trái xem phải, cuối cùng đột nhiên quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, “Sẽ có ai đến ở nhà mình hả ba?” Dừng một chút, trong mắt lộ ra nghi hoặc, “Người kia muốn tới ở!?” Bất chợt Ben Ben cảm thấy sợ! Ba ba vốn còn có một bạn trai mà!?
Biểu cảm của Ben Ben thay đổi trong nháy mắt, lúc đầu là thắc mắc nhìn quanh sau lại chuyển sang phẫn nộ, nhóc nhìn Ngô Thế Huân nắm chặt nắm tay nhỏ, từng chữ lạnh lùng nhả ra, “Con không cho phép người đó đến!”
Ngô Thế Huân nhìn Ben Ben tưởng tượng nhóc con thật giống như một con sói nhỏ, biết rõ lãnh địa của mình bị xâm phạm cho nên đang cực kì phẫn nộ, răng nanh nhỏ nhe ra móng vuốt cũng không che giấu, còn thiếu mỗi dựng đứng cái đuôi nữa là giống hệt một trăm phần trăm!
Ngô Thế Huân sờ lên đầu Ben Ben một cái: “Không phải người đó đâu”
Ben Ben: “Không phải?”
Trong phòng có một cái ghế tựa, Ngô Thế Huân ôm Ben Ben đến cho con ngồi trên ghế rồi cúi đầu nhìn con mình nói: “Không phải, đã chia tay rồi.”
“A?” Ben Ben giật mình.
Ngô Thế Huân: “Đã chia tay rồi, gian phòng này không phải cho người đó, gian phòng này là của đại Cam Cam.”
Ben Ben cả kinh ngây ngẩn cả người, mắt chớp liên tục, biểu lộ kinh ngạc dần biến thành hưng phấn.
“Thật sao? Là đại Cam Cam sao? Là của ba Lộc sao?!!” Ben Ben nói xong thanh âm càng lúc càng nhỏ, cả người nhảy nhảy lên, hưng phấn cầm lấy tay Ngô Thế Huân: “Là đại Cam Cam đấy! Đại Cam Cam!”
Ngô Thế Huân nhìn Ben Ben hưng phấn đến độ không nói được chuyện nữa rồi, con trai biểu lộ thần thái sinh động đáng yêu, không còn là biểu tình lãnh đạm nữa. Ngô Thế Huân nhìn Ben Ben như thế, trong nội tâm lại cảm thấy thật may mắn.
May mắn vì mình có thể gặp được Lộc Hàm, may mắn vì mình thích Lộc Hàm, may mắn vì khi đứng trước người đó bản thân cảm giác như tìm được một điều gì đó rất có giá trị.
Ngô Thế Huân ôm Ben Ben ngồi trên đùi mình, hai cha con bắt đầu bàn cách làm thế nào để Lộc Hàm đồng ý đến ở.
Ngô Thế Huân biết rõ Lộc Hàm là người sinh hoạt rất nguyên tắc, lúc ký hợp đồng đồng ý không dính dáng đến cuộc sống cá nhân, trên thực tế cũng đã làm như vậy, thời gian vừa qua, ngoại trừ công việc và Ben Ben, hai người đều là không có bất cứ quan hệ nào.
Lộc Hàm là người lạnh nhạt, ánh mắt nhìn bên ngoài chỉ có một sự thờ ơ. Ngô Thế Huân muốn tiến đến gần nhưng lại sợ, Lộc Hàm chịu quá nhiều đau khổ rồi, Ngô Thế Huân sợ một ngày nào đó mình lại làm tổn thương người kia một lần nữa.
Nhưng mà may mắn bây giờ giữa hai người không phải hoàn toàn là xa lạ, bọn họ có Ben Ben!
Ben Ben đối với Lộc Hàm là rất quan trọng, Ben Ben bỉu môi, nhăn mày, phụng phịu,…bất cứ là làm cái gì cũng đều khiến Lộc Hàm cảm thấy như muốn mang cả thế giới đến cho con trai vậy.
Ngô Thế Huân biết rõ chính mình không có cách nào nắm bắt được Lộc Hàm một cách dễ dàng được, nhưng nhất định phải nghĩ biện pháp, thật sự không thể chịu đựng được tương lai có một ngày chính mình nhìn thấy Lộc Hàm ôm Ben Ben, mà bên cạnh cậu là nam nhân khác, chỉ nghĩ vậy thôi, Ngô Thế Huân đã cảm thấy mọi thứ quanh mình như sụp đổ.
Ngô Thế Huân cùng Ben Ben hai cha con thì thầm to nhỏ, làm như thế nào để cho Lộc đồng ý đến sống ở đây.
Ben Ben nắm chặt nắm tay nhỏ, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nhìn Ngô Thế Huân: “Con sẽ giả khóc!?”
Ngô Thế Huân hỏi: “Con giả làm sao?”
Ben Ben nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhóc vốn không phải dạng con nít hay khóc, bị đánh còn không khóc, huống chi giả khóc, vì vậy nói: “Chắc chỉ có thể làm tiếng khóc thôi, nước mắt thì không rỉ ra được.”
Ngô Thế Huân biết rõ Ben Ben thế nào cũng khóc không được, vì vậy nói: “Con có thể nói buổi tối con muốn ba ba tới ngủ cùng con.”
Ben Ben gật gật đầu, thế nhưng lại nói: “Lỡ như ba Lộc đưa con về nhà ở tòa soạn thì sao?”
Ngô Thế Huân lúc này đều không có phát hiện mình bắt đầu dạy cho con nói dối: “Con nói rằng giường ở đó nằm không thoải mái.” Dừng một chút: “Nếu Lộc Hàm bảo sẽ đổi giường thì con nói phòng ngủ quá nhỏ.”
Ben Ben một vểnh lên miệng: “Rồi ba Lộc đổi phòng thì làm sao?”
Ngô Thế Huân nói: “Vậy thì càng dễ hơn nữa, con cứ nói lạ phòng không ngủ được!”
Ben Ben trong đầu như có bóng đèn sáng ngời, gật đầu vẫy đuôi, hai con ngươi sáng láng: “Hay quá!!!” Lại nói: “Con với đại Cam Cam sẽ ngủ trong phòng lớn này!”
Ngô Thế Huân sờ đầu con: “Được, nhưng trước tiên phải làm cho đại Cam Cam đồng ý đến ở đã!”
Ben Ben cắn môi hung hăng gật đầu: “Con nhất định mang được người đến!”
Ngô Thế Huân và Ben Ben vừa bàn xong cách làm sao đưa được người đến thì Lộc Hàm đã điện thoại tới rồi.
Ngô Thế Huân nhấc máy nhưng không nói gì chỉ đưa cho Ben Ben, vừa cầm điện thoại cho con, vừa nghe hai người nói chuyện.
Ben Ben hướng Ngô Thế Huân nhìn nhìn, đón lấy điện thoại, bắt đầu nói: “Cam Cam, sao hôm nay ba không đón con!?”
Ben Ben nói ra bao nhiêu Ngô Thế Huân đều nghe được hết, trong nội tâm cảm thấy thật ấm áp, Lộc Hàm đối với Ben Ben quan trọng đến mức nào mà có thể để biến một đứa nhóc lạnh lùng cao ngạo thành một đứa trẻ nũng nịu đáng yêu?
Lộc Hàm tại đầu bên kia điện thoại nghe được con trai gọi mình là Cam Cam, bật cười một cái rồi giải thích: “Vì hôm nay Cam Cam phải tăng ca. Con hôm nay có ngoan không?”
Ngô Thế Huân ở bên cạnh nghe, đột nhiên lại thấy thật kì diệu, Lộc Hàm bình thường lạnh lùng xa cách, hiện tại lại thường xuyên nở nụ cười, còn có tự nhiên ôn hòa hơn hẳn.
Ben Ben: “Ngoan, con rất ngoan! Hôm nay thầy giáo cho con vẽ các bạn cùng lớp, con đã vẽ lại hình của A Xán đó, con còn lên hát nữa!” Ben Ben bắt đầu ở trong điện thoại cùng Lộc Hàm kể hết những trò mình chơi ở nhà trẻ. Lộc Hàm tại đầu bên kia điện thoại từ đầu đến cuối kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng ”Ừ” một tiếng còn thỉnh thoảng khẽ cười.
Ngô Thế Huân giúp Ben Ben vịn tai nghe, trong lòng vừa ấm áp vừa ủy khuất, chính mình hiện tại hoàn toàn chen vào không lọt “Mẫu tử” bên đó rồi, Ngô Thế Huân ở bên cạnh vui vẻ lắng nghe, cũng mong muốn thỉnh thoảng mình được nhắc tới.
Ben Ben nói một hồi lâu, đột nhiên đưa mắt nhìn Ngô Thế Huân liếc một cái, hai cha con tâm ý tương thông, Ngô Thế Huân nhẹ gật đầu, Ben Ben bắt đầu đối Lộc Hàm lên giọng: “Con cúp máy nha, con còn chưa có ăn cơm nữa!”
Lộc Hàm: “Ăn cơm xong thì ngủ sớm đi, ngày mai ba qua đón con.”
Ben Ben há hốc mồm, làm bộ ngáp một cái: “Hôm qua con ngủ không ngon! Không thoải mái.”
Lộc Hàm sững sờ: “Không thoải mái?”
Ben Ben tranh thủ thời gian cuống cuồng gật đầu: “Đúng, đúng! Không thoải mái, đầu óc con bây giờ còn choáng váng đây, con không quen ngủ giường nhỏ!”
Ngô Thế Huân ôm Ben Ben, trong nội tâm thở dài, đây không phải là mình dạy nha, sao nhóc con lại nói ra thuận miệng vậy chứ? Ben Ben mà ngủ thì đừng nói là giường nhỏ gối nhỏ ngay cả thổi kèn đánh trống còn chưa chắc làm nó tỉnh.
Lộc Hàm không nghĩ tới con trai ngày hôm qua ngủ ở chỗ mình mà ngủ không được ngon giấc, nhất thời lại áy náy tự trách, nói: “Vậy hôm nay con nên đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ba sẽ đến đón con.”
Ben Ben không nói nữa, kịch bản là đang diễn, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai mới có thể gặp được đại Cam Cam. Ben Ben đột nhiên hưng phấn vặn vẹo mấy cái, bắt đầu nói to hơn: “Dạ, con biết rồi! Mà ba ơi, ở nhà con không có sữa tắm mùi cam, con muốn có sữa tắm mùi cam lắm!”
Lộc Hàm nghe Ben Ben làm nũng, lại còn muốn sữa tắm mùi cam, bất đắc dĩ nói: “Con ngoan ngoãn đi ngủ đi, mai ba mua cho con. Tạm biệt!”
Ben Ben trong lòng bạo phát “Không! Con muốn ba! Muốn ba tới ăn cơm với con, ba không tới con sẽ không ăn, không ngủ luôn! Hừ!” ╭(╯^╰)╮ nói xong còn rất ngạo kiều ôm ngực.
Ngô Thế Huân thấy con trai đột nhiên như vậy nhếch môi một cái, cầm lấy di động, làm bộ bình tĩnh nói: “Cậu vừa rồi nói với nó cái gì? Hiện tại biểu cảm nó rất mất hứng.”
Lộc Hàm nghe Ngô Thế Huân nói Ben Ben mất hứng, trong nội tâm cũng cảm thấy không thoải mái, cậu đều là muốn mọi điều tốt nhất cho con, tuy nhiên cậu luôn cảm thấy chen vào cuộc sống của Ngô Thế Huân hình như không tốt lắm, nhưng mà cậu đã từng nói với Kim Chung Đại, cậu sẽ luôn ở bên cạnh con trai khi nó cần, đến một ngày con không cần cậu nữa, cậu sẽ rời đi.
Lộc Hàm không giải thích gì thêm, chỉ nói: “Tôi bây giờ qua có tiện không? Ben Ben muốn tôi đến.”
Ngô Thế Huân thấp con mắt xem Ben Ben, oắt con nghiêng lỗ tai mở to hai mắt lắng nghe.
“Được, cậu tới đi.” Ngừng một chút, “Mang quần áo tới luôn đi.” Dặn trước như vậy sẽ phòng được trường hợp Lộc Hàm lấy lý do không có quần áo thay ngủ mà trở về nhà.
“Ừ.”
Ben Ben ghé vào sát Ngô Thế Huân lắng nghe, nghe xong đầu bên kia điện thoại Lộc Hàm nói “Ừ”, vội vàng lớn tiếng nói: “Còn có sữa tắm mùi cam nữa!”
Ngô Thế Huân nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ben Ben, câu môi nở nụ cười, cúp điện thoại.
Lộc Hàm sau khi trở về cầm lấy khung tranh cát, đi qua đi lại mấy vòng trong phòng khách, không biết nên treo ở chỗ nào, bức tranh không lớn, nhưng đối với Lộc Hàm mà nói lại rất có ý nghĩa, cậu cảm thấy dù là treo chỗ nào cũng đều không đủ trang trọng.
Cuối cùng nghĩ nghĩ, cậu quyết định sẽ treo ở đối diện giường ngủ, vừa vặn mỗi ngày vừa tỉnh dậy đều sẽ thấy nó.
Trong nhà không có đinh, Lộc Hàm tạm thời đem tranh cát đặt ở trên tủ đầu giường. Cậu lấy quần áo và khăn tắm cho vào túi, còn không quên có sữa tắm mùi cam rồi mới rời đi.
Đến nhà Ngô Thế Huân cũng vừa lúc nhà hàng giao thức ăn tới, Ben Ben đứng tại cửa ra vào nhìn Lộc Hàm, lại nhìn túi xách trên tay Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân ngồi ở bên cạnh bàn nhìn Lộc Hàm đổi giày, lại nhìn Ben Ben, thầm nghĩ đứa nhỏ này gần đây thật sự là càng ngày càng khác trước rồi, không chừng có ngày Ngô Thế Huân còn không thể nhận ra nó là ai?!
Lộc Hàm đổi giày xong, gật đầu cùng Ngô Thế Huân chào hỏi, Ngô Thế Huân cũng gật đầu, đứng lên mời Lộc Hàm ngồi, trước tiên bây giờ cứ xem Lộc Hàm là khách là tốt nhất, có nhiều thứ nhất định sẽ phải theo trình tự, gấp gáp sẽ hỏng việc.
Ba người cùng ngồi vào bàn ăn cơm, Ben Ben vì có Lộc Hàm lại bắt đầu làm nũng, không chịu tự múc cơm ăn, đối với đồ ăn còn chọn chọn lựa lựa, lại là con không ăn cà rốt, con không ăn rau, còn có cá phải gỡ hết xương mới ăn được.
Ngô Thế Huân im lặng nhìn Lộc Hàm đặc biệt kiên nhẫn giúp oắt con chọn đồ ăn, không có biểu hiện ra nửa phần không kiên nhẫn hoặc là ngại phiền toái, rất cẩn thận gắp cà rốt khỏi bát, gỡ từng miếng thịt cá cho con, NGô Thế Huân rủ mắt xem đặc biệt thoải mái tựa như đang xem cảnh đẹp ý vui.
Ngô Thế Huân ăn xong thì có điện thoại từ công ty gọi xin chỉ thị tài chính bên công trình mới, Ngô Thế Huân biết rõ chính mình hôm nay lại phải phải tăng ca rồi.
Lộc Hàm vẫn còn đút con ăn cơm, Ngô Thế Huân ăn xong rửa mặt rồi nói với Lộc Hàm: “Công ty có chuyện, tôi phải đi một chuyến không biết khi nào về, cậu lo cho Ben Ben nhé.”
Lộc Hàm gật đầu, Ngô Thế Huân lại đối với Ben Ben nói: “Đi ngủ sớm một chút có biết không?” Biểu cảm nghiêm túc, nhưng ánh mắt hai cha con đều rõ ràng hiện lên ý tứ —— bước một thành công!
Ngô Thế Huân vừa đi, Lộc Hàm cho Ben Ben ăn xong thì dắt nhóc con đi tắm rửa, con trai đêm qua ngủ không ngon giấc, hôm nay cần phải đi ngủ sớm một chút.
Lộc Hàm cùng Ben Ben tắm cùng nhau, đại Cam Cam cùng tiểu Cam Cam còn có bọt xà phòng bay bay nữa.
Tắm xong Lộc Hàm đem con trai ôm vào giường, Ben Ben ôm lấy cổ Lộc Hàm không cho Lộc Hàm đi, vì vậy Lộc Hàm đành ôm con trong ngực dỗ ngủ.
Ben Ben vừa mới tắm rửa xong, toàn thân thơm ngào ngạt, đôi má đỏ bừng, tựa như một con mèo nhỏ rúc ở trong ngực Lộc Hàm.
Ben Ben cọ cọ Lộc Hàm hấp hấp mũi, thì thầm nói với Lộc Hàm: “Ba ơi, giường ở chỗ ba con ngủ không ngon, làm sao bây giờ?”
Lộc Hàm ôm Ben Ben, vấn đề này cậu cũng có nghĩ qua, không ngờ Ben Ben lại nói trước rồi: “Ba sẽ đổi giường nhé?”
Ben Ben lập tức lắc đầu, đem kịch bản mà ba ba đã bày ra nói: “Không không! Con là phải ngủ ở nhà con cơ.”
Lộc Hàm không biết làm sao, đành phải nói: “Tức là con chỉ có thể ngủ ở trong phòng nhà mình?”
Ben Ben bắt đầu vẫy đuôi: “Dạ dạ, ba tới ngủ chung với con đi, mình cùng ngủ chung mỗi ngày.”
Lộc Hàm: “Ba còn bận nhiều việc lắm, có thể không đến ngủ cùng con hàng ngày được đâu.”
Ben Ben mất hứng, chu môi: “Ba ngủ ở đây cũng có thể đi làm được mà, ba đến đây ở luôn đi!!”
Lộc Hàm nhìn Ben Ben, không biết nên nói như thế nào, cậu không biết nên làm sao giải thích cho con hiểu quan hệ giữa cậu với Ngô Thế Huân, hơn nữa suy đi nghĩ lại hiện tại cậu bây giờ cũng đã vi phạm hợp đồng đã kí rồi. Nhưng mà Ben Ben chờ mong chính mình cùng nhóc con ở chung Lộc Hàm cũng không đành lòng cự tuyệt.
Lộc Hàm cảm thấy như luôn có những chuyện khiến cậu do dự, cậu biết rõ điều đó là không thể nhưng cứ nghĩ tới Ben Ben, Lộc Hàm lại không có cách nào đem lý trí của mình hoàn toàn tỉnh táo được.
Mềm lòng, rồi do dự, cuối cùng lại nhắm mắt mà cứng rắn… Lộc Hàm cơ hồ cảm thấy mình càng ngày càng sống xa với cuộc sống trước khi Ben Ben xuất hiện rồi.
Ngô Thế Huân trở về công ty, đi thẳng đến phòng họp dù bay giờ là ban đêm nhưng do công việc gấp rút mọi người đều có mặt đầy đủ.
Cuộc họp bắt đầu, Ngô Thế Huân ngồi xuống ra hiệu bắt đầu thư ký, quản lý còn có mấy người nữa chăm chú nghe báo cáo, “Hạng mục nghiên cứu của chúng ta và bên kia đã bắt đầu hợp tác, bên kia cũng đã chọn ra người đại diện, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, kinh phí lúc đầu có chút rắc rối nhưng hiện tại đã giải quyết xong.”
Ngô Thế Huân: “Người đại diện cũng được bên kia quyết định sao?”
Thư ký gật đầu: “Đều đã hoàn tất, nhân lực, còn có thiết bị hỗ trợ đều đã thông qua.”
Ngô Thế Huân gật đầu, quản lý tiếp tục nói: “Mọi tiến trình đã ổn định, bây giờ chỉ còn việc chuẩn bị tiến hành.”
Ngô Thế Huân: “Người đưa ra hạng mục bên kia có vấn đề gì khác không?”
Quản lý: “Không có, mấy hôm trước có gọi cho người đó một cuộc điện thoại rồi, dù gì cũng là một danh mục rất lớn, danh lợi như vậy mấy ai từ chối được.”
Ngô Thế Huân hiểu ý ra hiệu cho mọi người giải tán. Chỉ còn một mình Ngô Thế Huân ngồi trong phòng họp, anh lấy Laptop mở mail ra xem, là tư liệu bị giả của Lộc Hàm lần trước.
Anh cũng phần nào dự tính đúng, Hoàng Tử Thao nhất định là không từ chối, hắn không đời nào buông tha một cơ hội lớn như vậy được.
Sáu năm trước vì tiền đồ mà bỏ rơi Lộc Hàm, nhưng mà Hoàng Tử Thao năm đó lựa chọn như thế thì cũng không gì đáng trách, chỉ là cách làm của hắn lại khiến cho người ta đau khổ, chia tay một câu cũng không có, dứt khoát rời đi không nói một lời.
Lúc đó lí trí của hắn đã đè bẹp tình yêu.
Tình yêu chỉ như một thứ bột mềm dẻo nào có được chút sức mạnh nào? Lý trí mới chính là thứ có giá trị nhất, cũng như đem tình yêu làm thành một cái bánh mì, người thiếu thốn chắc chắn sẽ tìm đến mà ăn, nhưng liệu không có thứ gì có giá trị thì làm sao họ mua được bánh mì?
Hoàng Tử Thao có lẽ vẫn còn tình cảm với Lộc Hàm, bằng không hôm đó sẽ không gọi điện chất vấn mình, nhưng còn thì sao chứ, hắn có còn là cái gì đối với Ngô Thế Huân đâu, Ngô Thế Huân đã nói rất rõ ràng bọn họ bây giờ đã chia tay rồi, vô luận hắn có là ai đi chăng nữa Ngô Thế Huân cũng nhất quyết không nhường Lộc Hàm cho hắn.
Lộc Hàm không còn tình cảm với Hoàng Tử Thao mà bây giờ Hoàng Tử Thao cũng vì tiền đồ mà xuất ngoại lần nữa, Ngô Thế Huân cảm thấy mình làm những chuyện này cũng có phần hèn hạ.
Không, Ngô Thế Huân chỉ là người đưa ra điều kiện, quyền lựa chọn hoàn toàn ở Hoàng Tử Thao, hắn có thể lựa chọn từ chối hạn mục mà ở lại theo đuổi Lộc Hàm, nhưng sự thật là hắn đã đồng ý.
Ngô Thế Huân tắt Laptop đứng lên, trong đầu chợt nghĩ Hoàng Tử Thao nếu như lựa chọn không đi bản thân mình phải làm sao bây giờ?
Ngô Thế Huân cắn môi, mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, âm thầm nói, sẽ không có nếu như, Hoàng Tử Thao đã chọn như vậy, mà dù như thế nào Ngô Thế Huân cũng sẽ không buông Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân về đến nhà thì đã rất muộn, bây giờ đã là ba giờ sáng, vừa mở cửa vào nhà đột nhiên phát hiện đèn vẫn còn sáng, Lộc Hàm ngồi ở trên ghế salon.
Ngô Thế Huân sửng sốt nhìn Lộc Hàm, cậu đứng lên, đặc biệt chăm chú nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân tiến đến, kéo kéo lại cổ áo, tim đột nhiên rầm rầm rầm nhảy vài cái, trực giác mách bảo rằng Lộc Hàm là có chuyện muốn nói.
Phòng khách chỉ mở một cái đèn bàn nho nhỏ, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm mặt đối mặt ngồi ở trên ghế sa lon, hai người gương mặt phản chiếu trong mắt nhau có phần mờ ảo, giữa cả hai là trầm mặc bao quanh.
Lộc Hàm cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ben Ben nói ngủ ở chỗ tôi không được ngon, lạ giường còn lạ phòng nữa.”
Ngô Thế Huân gật đầu: “Ừ, nó lạ giường thật sự là ngủ không được ngon.” (Chỉ là ngủ như heo chết thôi.)
Lộc Hàm: “Ben Ben có nói với tôi một chuyện, anh dù sao cũng là ba ba của nó tôi nghĩ trước hết vẫn là nên nói với anh.”
Ngô Thế Huân: “Cậu cứ nói.”
Lộc Hàm: “Ben Ben nói muốn tôi dọn đến đây ở với nó, nhưng chúng ta đã kí hợp đồng rồi, không thể xen vào cuộc sống của nhau.”
Ngô Thế Huân: “Ben Ben nói vậy sao?” (Đều là theo kịch bản tôi viết đấy.)
Lộc Hàm gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngô Thế Huân: “Ý cậu thì sao?”
Lộc Hàm ngạc nhiên nói: “Ben Ben là không biết quan hệ giữa chúng ta, nó nói như vậy đều nhìn dưới con mắt của trẻ con với cha với mẹ thôi, nhưng hiển nhiên chúng ta không phải là như vậy, nó hi vọng tôi đến ở, mà như vậy tôi sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.”
Lộc Hàm sau khi nói xong nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân không nhìn lại, hai mắt lại nhìn xuống bàn trà, giống như đang suy tư gì đó, cuối cùng mới đưa mắt lên nhìn Lộc Hàm nói: “Sẽ không ảnh hưởng gì đâu, cậu cứ đến ở.”
“?” Lộc Hàm nhịn không được lông mày nhíu lại, trong mắt giật mình phi thường rõ ràng: “Sẽ không ảnh hưởng thật sao?”
Ngô Thế Huân dựa vào ghế sô pha phía sau lưng: “Trẻ con không biết gì, nhưng chúng ta chẳng phải đều là người lớn sao? Ben Ben mong muốn có một gia đình, vậy thì cho nó một gia đình đi, một nhà ba người luôn là mơ ước của nó, hơn nữa nó rất thích cậu, phi thường thích, tôi không thể làm cho nó thất vọng được.”
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, trong lòng không khỏi cảm thấy thật vĩ đại, Ngô Thế Huân một mình nuôi con, trong nhà đều không thuê bảo mẫu, mọi việc đều là Ngô Thế Huân chính tay mình làm, lúc trước cậu cũng đã từng thấy đây là người cha điểm 10 rồi, không ngờ vì ước mơ của con đến cả chuyện này Ngô Thế Huân cũng có thể đồng ý.
Cái câu “Một nhà ba người” của Ngô Thế Huân cũng khiến cho Lộc Hàm không khỏi rung động, cậu cảm thấy như trái tim vốn bị bao phủ một lớp băng của mình đã bị phá vỡ rồi, có cái gì trong lòng đột nhiên đâm chồi ngoi đầu lên từng chút một.
“Một nhà ba người luôn là mơ ước của nó.”
Cảm xúc của Lộc Hàm hiện giờ như có một cái gì đó đang níu giữ, trong tim tràn ngập một loại cảm xúc không biết gọi tên, trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại một câu nói duy nhất —— “Một nhà ba người”.
“Tốt, cảm ơn.”
Ngô Thế Huân lái xe đến nhà trẻ đón Ben Ben, trên đường lúc đợi đèn đỏ thì lấy điện thoại gọi cho Lộc Hàm, nhưng bên kia đều là không nhấc máy. Ngô Thế Huân đoán chừng Lộc Hàm bề bộn nhiều việc, liền nhắn một tin nhắn rồi thôi.
Ben Ben cả ngày đều đắm chìm trong suy nghĩ đại Cam Cam cùng tiểu Cam Cam tâm trạng cực kì tốt, khiến cho nhóc con đặc biệt nghe lời, ngoan ngoãn đi học, cùng bạn bè chơi vẽ tranh, ngay cả cười vui cũng nhiều hơn trước, các thầy cô giáo đều phát hiện Ngô Phàm hôm nay hình không có bình thường, nhóc con trên mặt tràn đầy ngây thơ, đôi mắt đẹp lấp lánh nhìn thầy cô biểu cảm mừng rỡ, đúng là nhóc con có cái gì đó yêu thích rồi!
Ngô Thế Huân tới nhà trẻ, vẫn chưa đến giờ tan học bèn chờ ở cửa, Ben Ben nghiêng đầu hướng ra phía ngoài nhìn, chỉ thấy ba ba đứng đấy, lại không thấy ma ma đâu. Ben Ben duỗi dài cổ tròng mắt quay tròn, xác nhận Lộc Hàm chưa có tới, trong nội tâm hơi có chút mất hứng.
Nhóc muốn đại Cam Cam nhưng tại sao không có đến vậy? Tiểu Cam Cam vẫn chờ đại Cam Cam tới đón nha!
Ngô Thế Huân chờ đến hết giờ thì mang Ben Ben lên xe, lúc nịt giây nịt an toàn Ben Ben hỏi Ngô Thế Huân: “Ba ba, sao hôm nay đại Cam Cam chưa tới?”
Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn Ben Ben, xoa đầu con, nghĩ thầm đứa nhỏ này bây giờ gọi Lộc Hàm là Cam Cam luôn rồi hả? Lộc Hàm trên người có hương cam sao? Làm sao mình lại không biết nhỉ?
Ngô Thế Huân nói: “Công việc bên đó rất bề bộn.”
Ben Ben gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ hôm nay mình đúng là không nên đi học! Đi theo ma ma là tốt rồi!!
Ben Ben lập tức nói: “Con ngày mai không đi học nữa! Con muốn đi theo đại Cam Cam!”
“Không được!” Ngô Thế Huân nghiêm mặt nói, con nít tuổi này luôn có xu hướng không thích đi học, tuy nhiên cũng không thể chiều ý theo đòi hỏi của trẻ con được, Ngô Thế Huân đối với vấn đề này là tuyệt đối không đồng ý.
“Nhưng mà đại Cam Cam có đến đón con đâu!”
Ngô Thế Huân khởi động xe, theo kính chiếu hậu ở bên trong nhìn Ben Ben: “Con tốt nhất là cứ ngoan ngoãn đi học đi, đại Cam Cam ngày mai sẽ tới đón con!”
Ben Ben nhíu mày, “Ba ba có phải là đại Cam Cam đâu, làm sao ba biết!?”
“Ba ba cái gì cũng biết hết, con cứ nên là nghe lời ba ba đi!” Ngô Thế Huân nghiêm mặt nói.
Lộc Hàm không tới đón Ben Ben, Ben Ben ngồi trên ghế không nói lời nào, vô luận Ngô Thế Huân có nói gì nhóc đều không lên tiếng, ngồi ở phía sau mắt đưa ra cửa sổ, không thèm nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân thấy Ben Ben không nói lời nào, cũng không nói gì nữa,tập trung lái xe về nhà.
Ngô Thế Huân mở cửa, Ben Ben nhanh như chớp liền đẩy cửa đi vào, vừa cởi giầy liền đi chân trần trên mặt đất rồi nhảy đến ngồi trên ghế salon nhìn Ngô Thế Huân, im lặng mà trừng mắt còn có mím môi biểu cảm khó chịu.
Ngô Thế Huân cởi giày rồi đi đến chỗ con trai, bỏ ba lô sang một bên, anh dắt tay Ben Ben lên phòng.
Ben Ben quẫy đạp tứ tung, nhóc con cho rằng ba ba sắp phạt mình bèn dùng hết sức sống chết giãy giụa nhưng vẫn là không nói tiếng nào.
Ngô Thế Huân đem Ben Ben xách đến phòng trống ở lầu hai thì ngồi xổm xuống nhìn Ben Ben chỉ chỉ vào trong: “Con vào xem đi.”
Ben Ben nhướng mày: “Không thèm, phòng trống không có gì mà nhìn chứ?!”
“Cứ vào xem đi!” Ngô Thế Huân vừa nói vừa đưa tay đẩy cửa vào.
Ben Ben quay đầu giương mắt nhìn vào trong, bên trong vốn là phòng trống bụi bẩn bám đầy bây giờ lại quét dọn rất sạch sẽ, bên trong còn được bày trí rất dễ chịu.
Ngô Thế Huân ôm Ben Ben tiến vào phòng, trong phòng sạch sẽ sáng ngời, hướng nam có sân thượng rất lớn, gian phòng rất rộng rãi nhưng không có đặt giường nên có chút trống trải.
Ben Ben mở to hai mắt nhìn, nhìn trái xem phải, cuối cùng đột nhiên quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, “Sẽ có ai đến ở nhà mình hả ba?” Dừng một chút, trong mắt lộ ra nghi hoặc, “Người kia muốn tới ở!?” Bất chợt Ben Ben cảm thấy sợ! Ba ba vốn còn có một bạn trai mà!?
Biểu cảm của Ben Ben thay đổi trong nháy mắt, lúc đầu là thắc mắc nhìn quanh sau lại chuyển sang phẫn nộ, nhóc nhìn Ngô Thế Huân nắm chặt nắm tay nhỏ, từng chữ lạnh lùng nhả ra, “Con không cho phép người đó đến!”
Ngô Thế Huân nhìn Ben Ben tưởng tượng nhóc con thật giống như một con sói nhỏ, biết rõ lãnh địa của mình bị xâm phạm cho nên đang cực kì phẫn nộ, răng nanh nhỏ nhe ra móng vuốt cũng không che giấu, còn thiếu mỗi dựng đứng cái đuôi nữa là giống hệt một trăm phần trăm!
Ngô Thế Huân sờ lên đầu Ben Ben một cái: “Không phải người đó đâu”
Ben Ben: “Không phải?”
Trong phòng có một cái ghế tựa, Ngô Thế Huân ôm Ben Ben đến cho con ngồi trên ghế rồi cúi đầu nhìn con mình nói: “Không phải, đã chia tay rồi.”
“A?” Ben Ben giật mình.
Ngô Thế Huân: “Đã chia tay rồi, gian phòng này không phải cho người đó, gian phòng này là của đại Cam Cam.”
Ben Ben cả kinh ngây ngẩn cả người, mắt chớp liên tục, biểu lộ kinh ngạc dần biến thành hưng phấn.
“Thật sao? Là đại Cam Cam sao? Là của ba Lộc sao?!!” Ben Ben nói xong thanh âm càng lúc càng nhỏ, cả người nhảy nhảy lên, hưng phấn cầm lấy tay Ngô Thế Huân: “Là đại Cam Cam đấy! Đại Cam Cam!”
Ngô Thế Huân nhìn Ben Ben hưng phấn đến độ không nói được chuyện nữa rồi, con trai biểu lộ thần thái sinh động đáng yêu, không còn là biểu tình lãnh đạm nữa. Ngô Thế Huân nhìn Ben Ben như thế, trong nội tâm lại cảm thấy thật may mắn.
May mắn vì mình có thể gặp được Lộc Hàm, may mắn vì mình thích Lộc Hàm, may mắn vì khi đứng trước người đó bản thân cảm giác như tìm được một điều gì đó rất có giá trị.
Ngô Thế Huân ôm Ben Ben ngồi trên đùi mình, hai cha con bắt đầu bàn cách làm thế nào để Lộc Hàm đồng ý đến ở.
Ngô Thế Huân biết rõ Lộc Hàm là người sinh hoạt rất nguyên tắc, lúc ký hợp đồng đồng ý không dính dáng đến cuộc sống cá nhân, trên thực tế cũng đã làm như vậy, thời gian vừa qua, ngoại trừ công việc và Ben Ben, hai người đều là không có bất cứ quan hệ nào.
Lộc Hàm là người lạnh nhạt, ánh mắt nhìn bên ngoài chỉ có một sự thờ ơ. Ngô Thế Huân muốn tiến đến gần nhưng lại sợ, Lộc Hàm chịu quá nhiều đau khổ rồi, Ngô Thế Huân sợ một ngày nào đó mình lại làm tổn thương người kia một lần nữa.
Nhưng mà may mắn bây giờ giữa hai người không phải hoàn toàn là xa lạ, bọn họ có Ben Ben!
Ben Ben đối với Lộc Hàm là rất quan trọng, Ben Ben bỉu môi, nhăn mày, phụng phịu,…bất cứ là làm cái gì cũng đều khiến Lộc Hàm cảm thấy như muốn mang cả thế giới đến cho con trai vậy.
Ngô Thế Huân biết rõ chính mình không có cách nào nắm bắt được Lộc Hàm một cách dễ dàng được, nhưng nhất định phải nghĩ biện pháp, thật sự không thể chịu đựng được tương lai có một ngày chính mình nhìn thấy Lộc Hàm ôm Ben Ben, mà bên cạnh cậu là nam nhân khác, chỉ nghĩ vậy thôi, Ngô Thế Huân đã cảm thấy mọi thứ quanh mình như sụp đổ.
Ngô Thế Huân cùng Ben Ben hai cha con thì thầm to nhỏ, làm như thế nào để cho Lộc đồng ý đến sống ở đây.
Ben Ben nắm chặt nắm tay nhỏ, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nhìn Ngô Thế Huân: “Con sẽ giả khóc!?”
Ngô Thế Huân hỏi: “Con giả làm sao?”
Ben Ben nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhóc vốn không phải dạng con nít hay khóc, bị đánh còn không khóc, huống chi giả khóc, vì vậy nói: “Chắc chỉ có thể làm tiếng khóc thôi, nước mắt thì không rỉ ra được.”
Ngô Thế Huân biết rõ Ben Ben thế nào cũng khóc không được, vì vậy nói: “Con có thể nói buổi tối con muốn ba ba tới ngủ cùng con.”
Ben Ben gật gật đầu, thế nhưng lại nói: “Lỡ như ba Lộc đưa con về nhà ở tòa soạn thì sao?”
Ngô Thế Huân lúc này đều không có phát hiện mình bắt đầu dạy cho con nói dối: “Con nói rằng giường ở đó nằm không thoải mái.” Dừng một chút: “Nếu Lộc Hàm bảo sẽ đổi giường thì con nói phòng ngủ quá nhỏ.”
Ben Ben một vểnh lên miệng: “Rồi ba Lộc đổi phòng thì làm sao?”
Ngô Thế Huân nói: “Vậy thì càng dễ hơn nữa, con cứ nói lạ phòng không ngủ được!”
Ben Ben trong đầu như có bóng đèn sáng ngời, gật đầu vẫy đuôi, hai con ngươi sáng láng: “Hay quá!!!” Lại nói: “Con với đại Cam Cam sẽ ngủ trong phòng lớn này!”
Ngô Thế Huân sờ đầu con: “Được, nhưng trước tiên phải làm cho đại Cam Cam đồng ý đến ở đã!”
Ben Ben cắn môi hung hăng gật đầu: “Con nhất định mang được người đến!”
Ngô Thế Huân và Ben Ben vừa bàn xong cách làm sao đưa được người đến thì Lộc Hàm đã điện thoại tới rồi.
Ngô Thế Huân nhấc máy nhưng không nói gì chỉ đưa cho Ben Ben, vừa cầm điện thoại cho con, vừa nghe hai người nói chuyện.
Ben Ben hướng Ngô Thế Huân nhìn nhìn, đón lấy điện thoại, bắt đầu nói: “Cam Cam, sao hôm nay ba không đón con!?”
Ben Ben nói ra bao nhiêu Ngô Thế Huân đều nghe được hết, trong nội tâm cảm thấy thật ấm áp, Lộc Hàm đối với Ben Ben quan trọng đến mức nào mà có thể để biến một đứa nhóc lạnh lùng cao ngạo thành một đứa trẻ nũng nịu đáng yêu?
Lộc Hàm tại đầu bên kia điện thoại nghe được con trai gọi mình là Cam Cam, bật cười một cái rồi giải thích: “Vì hôm nay Cam Cam phải tăng ca. Con hôm nay có ngoan không?”
Ngô Thế Huân ở bên cạnh nghe, đột nhiên lại thấy thật kì diệu, Lộc Hàm bình thường lạnh lùng xa cách, hiện tại lại thường xuyên nở nụ cười, còn có tự nhiên ôn hòa hơn hẳn.
Ben Ben: “Ngoan, con rất ngoan! Hôm nay thầy giáo cho con vẽ các bạn cùng lớp, con đã vẽ lại hình của A Xán đó, con còn lên hát nữa!” Ben Ben bắt đầu ở trong điện thoại cùng Lộc Hàm kể hết những trò mình chơi ở nhà trẻ. Lộc Hàm tại đầu bên kia điện thoại từ đầu đến cuối kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng ”Ừ” một tiếng còn thỉnh thoảng khẽ cười.
Ngô Thế Huân giúp Ben Ben vịn tai nghe, trong lòng vừa ấm áp vừa ủy khuất, chính mình hiện tại hoàn toàn chen vào không lọt “Mẫu tử” bên đó rồi, Ngô Thế Huân ở bên cạnh vui vẻ lắng nghe, cũng mong muốn thỉnh thoảng mình được nhắc tới.
Ben Ben nói một hồi lâu, đột nhiên đưa mắt nhìn Ngô Thế Huân liếc một cái, hai cha con tâm ý tương thông, Ngô Thế Huân nhẹ gật đầu, Ben Ben bắt đầu đối Lộc Hàm lên giọng: “Con cúp máy nha, con còn chưa có ăn cơm nữa!”
Lộc Hàm: “Ăn cơm xong thì ngủ sớm đi, ngày mai ba qua đón con.”
Ben Ben há hốc mồm, làm bộ ngáp một cái: “Hôm qua con ngủ không ngon! Không thoải mái.”
Lộc Hàm sững sờ: “Không thoải mái?”
Ben Ben tranh thủ thời gian cuống cuồng gật đầu: “Đúng, đúng! Không thoải mái, đầu óc con bây giờ còn choáng váng đây, con không quen ngủ giường nhỏ!”
Ngô Thế Huân ôm Ben Ben, trong nội tâm thở dài, đây không phải là mình dạy nha, sao nhóc con lại nói ra thuận miệng vậy chứ? Ben Ben mà ngủ thì đừng nói là giường nhỏ gối nhỏ ngay cả thổi kèn đánh trống còn chưa chắc làm nó tỉnh.
Lộc Hàm không nghĩ tới con trai ngày hôm qua ngủ ở chỗ mình mà ngủ không được ngon giấc, nhất thời lại áy náy tự trách, nói: “Vậy hôm nay con nên đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ba sẽ đến đón con.”
Ben Ben không nói nữa, kịch bản là đang diễn, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai mới có thể gặp được đại Cam Cam. Ben Ben đột nhiên hưng phấn vặn vẹo mấy cái, bắt đầu nói to hơn: “Dạ, con biết rồi! Mà ba ơi, ở nhà con không có sữa tắm mùi cam, con muốn có sữa tắm mùi cam lắm!”
Lộc Hàm nghe Ben Ben làm nũng, lại còn muốn sữa tắm mùi cam, bất đắc dĩ nói: “Con ngoan ngoãn đi ngủ đi, mai ba mua cho con. Tạm biệt!”
Ben Ben trong lòng bạo phát “Không! Con muốn ba! Muốn ba tới ăn cơm với con, ba không tới con sẽ không ăn, không ngủ luôn! Hừ!” ╭(╯^╰)╮ nói xong còn rất ngạo kiều ôm ngực.
Ngô Thế Huân thấy con trai đột nhiên như vậy nhếch môi một cái, cầm lấy di động, làm bộ bình tĩnh nói: “Cậu vừa rồi nói với nó cái gì? Hiện tại biểu cảm nó rất mất hứng.”
Lộc Hàm nghe Ngô Thế Huân nói Ben Ben mất hứng, trong nội tâm cũng cảm thấy không thoải mái, cậu đều là muốn mọi điều tốt nhất cho con, tuy nhiên cậu luôn cảm thấy chen vào cuộc sống của Ngô Thế Huân hình như không tốt lắm, nhưng mà cậu đã từng nói với Kim Chung Đại, cậu sẽ luôn ở bên cạnh con trai khi nó cần, đến một ngày con không cần cậu nữa, cậu sẽ rời đi.
Lộc Hàm không giải thích gì thêm, chỉ nói: “Tôi bây giờ qua có tiện không? Ben Ben muốn tôi đến.”
Ngô Thế Huân thấp con mắt xem Ben Ben, oắt con nghiêng lỗ tai mở to hai mắt lắng nghe.
“Được, cậu tới đi.” Ngừng một chút, “Mang quần áo tới luôn đi.” Dặn trước như vậy sẽ phòng được trường hợp Lộc Hàm lấy lý do không có quần áo thay ngủ mà trở về nhà.
“Ừ.”
Ben Ben ghé vào sát Ngô Thế Huân lắng nghe, nghe xong đầu bên kia điện thoại Lộc Hàm nói “Ừ”, vội vàng lớn tiếng nói: “Còn có sữa tắm mùi cam nữa!”
Ngô Thế Huân nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ben Ben, câu môi nở nụ cười, cúp điện thoại.
Lộc Hàm sau khi trở về cầm lấy khung tranh cát, đi qua đi lại mấy vòng trong phòng khách, không biết nên treo ở chỗ nào, bức tranh không lớn, nhưng đối với Lộc Hàm mà nói lại rất có ý nghĩa, cậu cảm thấy dù là treo chỗ nào cũng đều không đủ trang trọng.
Cuối cùng nghĩ nghĩ, cậu quyết định sẽ treo ở đối diện giường ngủ, vừa vặn mỗi ngày vừa tỉnh dậy đều sẽ thấy nó.
Trong nhà không có đinh, Lộc Hàm tạm thời đem tranh cát đặt ở trên tủ đầu giường. Cậu lấy quần áo và khăn tắm cho vào túi, còn không quên có sữa tắm mùi cam rồi mới rời đi.
Đến nhà Ngô Thế Huân cũng vừa lúc nhà hàng giao thức ăn tới, Ben Ben đứng tại cửa ra vào nhìn Lộc Hàm, lại nhìn túi xách trên tay Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân ngồi ở bên cạnh bàn nhìn Lộc Hàm đổi giày, lại nhìn Ben Ben, thầm nghĩ đứa nhỏ này gần đây thật sự là càng ngày càng khác trước rồi, không chừng có ngày Ngô Thế Huân còn không thể nhận ra nó là ai?!
Lộc Hàm đổi giày xong, gật đầu cùng Ngô Thế Huân chào hỏi, Ngô Thế Huân cũng gật đầu, đứng lên mời Lộc Hàm ngồi, trước tiên bây giờ cứ xem Lộc Hàm là khách là tốt nhất, có nhiều thứ nhất định sẽ phải theo trình tự, gấp gáp sẽ hỏng việc.
Ba người cùng ngồi vào bàn ăn cơm, Ben Ben vì có Lộc Hàm lại bắt đầu làm nũng, không chịu tự múc cơm ăn, đối với đồ ăn còn chọn chọn lựa lựa, lại là con không ăn cà rốt, con không ăn rau, còn có cá phải gỡ hết xương mới ăn được.
Ngô Thế Huân im lặng nhìn Lộc Hàm đặc biệt kiên nhẫn giúp oắt con chọn đồ ăn, không có biểu hiện ra nửa phần không kiên nhẫn hoặc là ngại phiền toái, rất cẩn thận gắp cà rốt khỏi bát, gỡ từng miếng thịt cá cho con, NGô Thế Huân rủ mắt xem đặc biệt thoải mái tựa như đang xem cảnh đẹp ý vui.
Ngô Thế Huân ăn xong thì có điện thoại từ công ty gọi xin chỉ thị tài chính bên công trình mới, Ngô Thế Huân biết rõ chính mình hôm nay lại phải phải tăng ca rồi.
Lộc Hàm vẫn còn đút con ăn cơm, Ngô Thế Huân ăn xong rửa mặt rồi nói với Lộc Hàm: “Công ty có chuyện, tôi phải đi một chuyến không biết khi nào về, cậu lo cho Ben Ben nhé.”
Lộc Hàm gật đầu, Ngô Thế Huân lại đối với Ben Ben nói: “Đi ngủ sớm một chút có biết không?” Biểu cảm nghiêm túc, nhưng ánh mắt hai cha con đều rõ ràng hiện lên ý tứ —— bước một thành công!
Ngô Thế Huân vừa đi, Lộc Hàm cho Ben Ben ăn xong thì dắt nhóc con đi tắm rửa, con trai đêm qua ngủ không ngon giấc, hôm nay cần phải đi ngủ sớm một chút.
Lộc Hàm cùng Ben Ben tắm cùng nhau, đại Cam Cam cùng tiểu Cam Cam còn có bọt xà phòng bay bay nữa.
Tắm xong Lộc Hàm đem con trai ôm vào giường, Ben Ben ôm lấy cổ Lộc Hàm không cho Lộc Hàm đi, vì vậy Lộc Hàm đành ôm con trong ngực dỗ ngủ.
Ben Ben vừa mới tắm rửa xong, toàn thân thơm ngào ngạt, đôi má đỏ bừng, tựa như một con mèo nhỏ rúc ở trong ngực Lộc Hàm.
Ben Ben cọ cọ Lộc Hàm hấp hấp mũi, thì thầm nói với Lộc Hàm: “Ba ơi, giường ở chỗ ba con ngủ không ngon, làm sao bây giờ?”
Lộc Hàm ôm Ben Ben, vấn đề này cậu cũng có nghĩ qua, không ngờ Ben Ben lại nói trước rồi: “Ba sẽ đổi giường nhé?”
Ben Ben lập tức lắc đầu, đem kịch bản mà ba ba đã bày ra nói: “Không không! Con là phải ngủ ở nhà con cơ.”
Lộc Hàm không biết làm sao, đành phải nói: “Tức là con chỉ có thể ngủ ở trong phòng nhà mình?”
Ben Ben bắt đầu vẫy đuôi: “Dạ dạ, ba tới ngủ chung với con đi, mình cùng ngủ chung mỗi ngày.”
Lộc Hàm: “Ba còn bận nhiều việc lắm, có thể không đến ngủ cùng con hàng ngày được đâu.”
Ben Ben mất hứng, chu môi: “Ba ngủ ở đây cũng có thể đi làm được mà, ba đến đây ở luôn đi!!”
Lộc Hàm nhìn Ben Ben, không biết nên nói như thế nào, cậu không biết nên làm sao giải thích cho con hiểu quan hệ giữa cậu với Ngô Thế Huân, hơn nữa suy đi nghĩ lại hiện tại cậu bây giờ cũng đã vi phạm hợp đồng đã kí rồi. Nhưng mà Ben Ben chờ mong chính mình cùng nhóc con ở chung Lộc Hàm cũng không đành lòng cự tuyệt.
Lộc Hàm cảm thấy như luôn có những chuyện khiến cậu do dự, cậu biết rõ điều đó là không thể nhưng cứ nghĩ tới Ben Ben, Lộc Hàm lại không có cách nào đem lý trí của mình hoàn toàn tỉnh táo được.
Mềm lòng, rồi do dự, cuối cùng lại nhắm mắt mà cứng rắn… Lộc Hàm cơ hồ cảm thấy mình càng ngày càng sống xa với cuộc sống trước khi Ben Ben xuất hiện rồi.
Ngô Thế Huân trở về công ty, đi thẳng đến phòng họp dù bay giờ là ban đêm nhưng do công việc gấp rút mọi người đều có mặt đầy đủ.
Cuộc họp bắt đầu, Ngô Thế Huân ngồi xuống ra hiệu bắt đầu thư ký, quản lý còn có mấy người nữa chăm chú nghe báo cáo, “Hạng mục nghiên cứu của chúng ta và bên kia đã bắt đầu hợp tác, bên kia cũng đã chọn ra người đại diện, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, kinh phí lúc đầu có chút rắc rối nhưng hiện tại đã giải quyết xong.”
Ngô Thế Huân: “Người đại diện cũng được bên kia quyết định sao?”
Thư ký gật đầu: “Đều đã hoàn tất, nhân lực, còn có thiết bị hỗ trợ đều đã thông qua.”
Ngô Thế Huân gật đầu, quản lý tiếp tục nói: “Mọi tiến trình đã ổn định, bây giờ chỉ còn việc chuẩn bị tiến hành.”
Ngô Thế Huân: “Người đưa ra hạng mục bên kia có vấn đề gì khác không?”
Quản lý: “Không có, mấy hôm trước có gọi cho người đó một cuộc điện thoại rồi, dù gì cũng là một danh mục rất lớn, danh lợi như vậy mấy ai từ chối được.”
Ngô Thế Huân hiểu ý ra hiệu cho mọi người giải tán. Chỉ còn một mình Ngô Thế Huân ngồi trong phòng họp, anh lấy Laptop mở mail ra xem, là tư liệu bị giả của Lộc Hàm lần trước.
Anh cũng phần nào dự tính đúng, Hoàng Tử Thao nhất định là không từ chối, hắn không đời nào buông tha một cơ hội lớn như vậy được.
Sáu năm trước vì tiền đồ mà bỏ rơi Lộc Hàm, nhưng mà Hoàng Tử Thao năm đó lựa chọn như thế thì cũng không gì đáng trách, chỉ là cách làm của hắn lại khiến cho người ta đau khổ, chia tay một câu cũng không có, dứt khoát rời đi không nói một lời.
Lúc đó lí trí của hắn đã đè bẹp tình yêu.
Tình yêu chỉ như một thứ bột mềm dẻo nào có được chút sức mạnh nào? Lý trí mới chính là thứ có giá trị nhất, cũng như đem tình yêu làm thành một cái bánh mì, người thiếu thốn chắc chắn sẽ tìm đến mà ăn, nhưng liệu không có thứ gì có giá trị thì làm sao họ mua được bánh mì?
Hoàng Tử Thao có lẽ vẫn còn tình cảm với Lộc Hàm, bằng không hôm đó sẽ không gọi điện chất vấn mình, nhưng còn thì sao chứ, hắn có còn là cái gì đối với Ngô Thế Huân đâu, Ngô Thế Huân đã nói rất rõ ràng bọn họ bây giờ đã chia tay rồi, vô luận hắn có là ai đi chăng nữa Ngô Thế Huân cũng nhất quyết không nhường Lộc Hàm cho hắn.
Lộc Hàm không còn tình cảm với Hoàng Tử Thao mà bây giờ Hoàng Tử Thao cũng vì tiền đồ mà xuất ngoại lần nữa, Ngô Thế Huân cảm thấy mình làm những chuyện này cũng có phần hèn hạ.
Không, Ngô Thế Huân chỉ là người đưa ra điều kiện, quyền lựa chọn hoàn toàn ở Hoàng Tử Thao, hắn có thể lựa chọn từ chối hạn mục mà ở lại theo đuổi Lộc Hàm, nhưng sự thật là hắn đã đồng ý.
Ngô Thế Huân tắt Laptop đứng lên, trong đầu chợt nghĩ Hoàng Tử Thao nếu như lựa chọn không đi bản thân mình phải làm sao bây giờ?
Ngô Thế Huân cắn môi, mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, âm thầm nói, sẽ không có nếu như, Hoàng Tử Thao đã chọn như vậy, mà dù như thế nào Ngô Thế Huân cũng sẽ không buông Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân về đến nhà thì đã rất muộn, bây giờ đã là ba giờ sáng, vừa mở cửa vào nhà đột nhiên phát hiện đèn vẫn còn sáng, Lộc Hàm ngồi ở trên ghế salon.
Ngô Thế Huân sửng sốt nhìn Lộc Hàm, cậu đứng lên, đặc biệt chăm chú nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân tiến đến, kéo kéo lại cổ áo, tim đột nhiên rầm rầm rầm nhảy vài cái, trực giác mách bảo rằng Lộc Hàm là có chuyện muốn nói.
Phòng khách chỉ mở một cái đèn bàn nho nhỏ, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm mặt đối mặt ngồi ở trên ghế sa lon, hai người gương mặt phản chiếu trong mắt nhau có phần mờ ảo, giữa cả hai là trầm mặc bao quanh.
Lộc Hàm cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ben Ben nói ngủ ở chỗ tôi không được ngon, lạ giường còn lạ phòng nữa.”
Ngô Thế Huân gật đầu: “Ừ, nó lạ giường thật sự là ngủ không được ngon.” (Chỉ là ngủ như heo chết thôi.)
Lộc Hàm: “Ben Ben có nói với tôi một chuyện, anh dù sao cũng là ba ba của nó tôi nghĩ trước hết vẫn là nên nói với anh.”
Ngô Thế Huân: “Cậu cứ nói.”
Lộc Hàm: “Ben Ben nói muốn tôi dọn đến đây ở với nó, nhưng chúng ta đã kí hợp đồng rồi, không thể xen vào cuộc sống của nhau.”
Ngô Thế Huân: “Ben Ben nói vậy sao?” (Đều là theo kịch bản tôi viết đấy.)
Lộc Hàm gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngô Thế Huân: “Ý cậu thì sao?”
Lộc Hàm ngạc nhiên nói: “Ben Ben là không biết quan hệ giữa chúng ta, nó nói như vậy đều nhìn dưới con mắt của trẻ con với cha với mẹ thôi, nhưng hiển nhiên chúng ta không phải là như vậy, nó hi vọng tôi đến ở, mà như vậy tôi sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.”
Lộc Hàm sau khi nói xong nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân không nhìn lại, hai mắt lại nhìn xuống bàn trà, giống như đang suy tư gì đó, cuối cùng mới đưa mắt lên nhìn Lộc Hàm nói: “Sẽ không ảnh hưởng gì đâu, cậu cứ đến ở.”
“?” Lộc Hàm nhịn không được lông mày nhíu lại, trong mắt giật mình phi thường rõ ràng: “Sẽ không ảnh hưởng thật sao?”
Ngô Thế Huân dựa vào ghế sô pha phía sau lưng: “Trẻ con không biết gì, nhưng chúng ta chẳng phải đều là người lớn sao? Ben Ben mong muốn có một gia đình, vậy thì cho nó một gia đình đi, một nhà ba người luôn là mơ ước của nó, hơn nữa nó rất thích cậu, phi thường thích, tôi không thể làm cho nó thất vọng được.”
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, trong lòng không khỏi cảm thấy thật vĩ đại, Ngô Thế Huân một mình nuôi con, trong nhà đều không thuê bảo mẫu, mọi việc đều là Ngô Thế Huân chính tay mình làm, lúc trước cậu cũng đã từng thấy đây là người cha điểm 10 rồi, không ngờ vì ước mơ của con đến cả chuyện này Ngô Thế Huân cũng có thể đồng ý.
Cái câu “Một nhà ba người” của Ngô Thế Huân cũng khiến cho Lộc Hàm không khỏi rung động, cậu cảm thấy như trái tim vốn bị bao phủ một lớp băng của mình đã bị phá vỡ rồi, có cái gì trong lòng đột nhiên đâm chồi ngoi đầu lên từng chút một.
“Một nhà ba người luôn là mơ ước của nó.”
Cảm xúc của Lộc Hàm hiện giờ như có một cái gì đó đang níu giữ, trong tim tràn ngập một loại cảm xúc không biết gọi tên, trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại một câu nói duy nhất —— “Một nhà ba người”.