Chương 44: Uy Hiếp
“Chị nghĩ thế nào nếu tôi đưa quyển nhật ký của chị cho nhà chồng chị cùng phóng viên, mười bảy tuổi đã yêu đương, anh Hải sẽ nghĩ thế nào nếu biết mối tình đầu của chị, “Anh là ánh sáng duy nhất của cuộc đời em.” đã vậy còn hỗn láo với bề trên nguyền rủa bà nội.”Hàn Như không ngờ bọn họ lại ti tiện đến vậy đọc trộm nhật ký của cô, không nghĩ Vân Tâm lại đến mức độ này, nếu như để bọn họ nắm được điểm yếu của cô thì có lẽ cả đời này bọn họ sẽ như đỉa hút lấy máu thịt cô, nếu phóng viên có được quyển nhật ký sóng gió cũng không ít.“Tôi lại muốn xem khi cô công khai quyển nhật ký là tôi hay là cô gặp rắc rối, Hàn Tuyết xâm phạm quyền riêng tư của người khác là phạm pháp cô có thể thử xem.”“Chị họ, kiện bà nội của mình thì chị cũng nhận không ít gạch đá đâu nhỉ tôi thật sự muốn xem chị có bản lĩnh đó không.”Hàn Như gật đầu đi vào bên trong không muốn đôi co cùng Hàn Tuyết dù sao cô cũng nhanh tay ghi âm được những lời Hàn Tuyết vừa nói, kiện cô ta tội xâm phạm quyền riêng tư cũng đủ bằng chứng rồi.Hàn Như nhắn tin cho Lương Yên bảo luật sư của Hàm Thắng vào nhà cô có việc gấp, nếu cô không làm thì bọn họ sẽ ép cô vào đường chết thù mới nợ cũ cũng lên kết thúc rồi.“Bố, mẹ con đã mời luật sư khởi kiện bà nội cùng Hàn Tuyết tội xâm phạm quyền riêng tư bố mẹ mong hai người hiểu cho con.” Hàn Như lạnh nhạt nói.Vân Tâm kinh ngạc nhìn Hàn Như cô ta dám kiện bà, loại con cháu như cô ta ngay từ đầu bà đã biết không tốt đẹp gì mà.“Hàn Văn con xem nó vừa về đã gây sóng gió chia cắt nhà chúng ta con xem nó còn đòi kiện bà nó và em nó cái loại lòng lang dạ thú.”Vân Tâm vừa khóc vừa gào thét.“Bà nội tôi với bà ngày hôm nay chúng ta cùng cộng lại ân oán thôi, bà biết ông ngoại tôi có bệnh không an ủi thông gia thì thôi bà lại dùng giọng điệu khinh miệt nói ông tôi là gánh nặng của con cái ép người đang sống phải tự tử đấy là một tội.Âm mưu sắp xếp kẻ khác chen ngang vào gia đình tôi là tội thứ hai.Không để tôi gặp ông nội tôi lần cuối ép tôi thành đứa cháu bất hiếu là tội thứ ba.Đọc trộm nhật ký của tôi đe dọa tôi là tội tôi dùng để thanh toán với bà.”Hàn Như dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn Vân Tâm trong lòng cô bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng được bình yên nói hết lòng mình, nếu như bà ta không xuất hiện thì thời thơ ấu của Hàn Như sẽ như những người khác vô lo vô nghĩ, bố cô hiếu thảo đến nỗi mù quáng mẹ cô nhu nhược đến đáng thương đã tạo lên sự tăm tối của cô.Luật sư được Lương Yên gọi đến cung kính chào Hàm Thắng cùng Hàn Như, Luật sư làm việc rất nhanh sau một hồi liền đưa đơn kiện cho Hàn Như kí.“Như con có cần đến mức đó không bà nội trả lại nhật ký cho con có được không, con xem bà nội nhiều tuổi rồi, còn Hàn Tuyết còn trẻ như vậy.” Hàn Văn nhẹ giọng thương lượng với Hàn Tuyết, một bên là mẹ ông một bên là con gái làm ông vô cùng khó xử, cũng không dám nặng lời.con gái ông đã bị tổn thương nhiều như vậy bây giờ ông cũng không muốn quan hệ của họ xấu đi.“Bố con quên chưa nói với bố mẹ con đã sinh con là con trai được một tuổi rồi mai con bảo lái xe đưa bố mẹ xuống thành phố A thăm cháu, cháu cũng muốn gặp ông bà ngoại rồi.”Nguyễn Sở Lan, Hàn Văn như mở cờ trong bụng bọn họ có cháu ngoại rồi bọn họ phải mua thật nhiều quà bù đắp cho cháu ngoại mới được chuyện còn lại ai da bọn họ muốn quản cũng quản không nổi.Vân Tâm khuôn mặt vặn vẹo con trai đúng là loại không nhờ được.“Ôi ông trời xuống đây mà xem một nhà lòng lang dạ sói, sinh anh ra tôi nuôi anh lên người bây giờ anh lại để con anh kiện tôi đồ bất hiếu.”“Bà Nội tôi cũng muốn xem nếu ông trời thật sự xuống thì có đứng về phía bà hay không, mười ba tuổi bố tối phải đi làm thuê có bao nhiêu tiền đưa hết cho bà,mười tám tuổi bố tôi nhập ngũ bà chưa từng hỏi bố tôi sống hay chết mà chỉ quan tâm đến lương của bố tôi là bao nhiêu,đến khi bố tôi lấy vợ bà bắt bố mẹ tôi phải đưa hết lương cho bà đến tiền học của chúng tôi cũng phải xin bà, ông ngoại tôi ốm mẹ tối muốn cho ông tôi ít tiền bà cũng không đồng ý vậy tôi hỏi bà nhà chúng tôi nợ bà cái gì?nếu như có thể tôi cũng rất muốn cắt thịt mình để trả lại cho bà, chảy chung dòng máu với người giết ông ngoại mình làm tôi thấy kinh tởm.”