Chương 23: Phòng của chúng ta
Mặc dù nói là đề nghị nhưng Hạo Lạc cứ như ép buộc cô phải chuyển đi vậy. Sáng sớm hôm sau đã cho người tới chuyển đồ. Hạ Uyển Kỳ máu dồn lên não, bực tức đến mức chống tay lớn giọng.
- Trình Hạo Lạc, anh có phép lịch sự không vậy? Anh như vậy tôi sẽ báo công an đấy!
- Tôi biết em sẽ không làm điều đó với tôi.
- Anh thách thức tôi?
- Nếu có bị quy vào tội bắt cóc thì tôi cũng tình nguyện, chỉ cần có thể mang em và con về bên cạnh tôi!
- Anh…
Bảo Bảo ngủ dậy còn đang mê man ngủ bước xuống lầu thì thấy đoàn người di chuyển vào nhà gom hết đồ đạc. Nhóc chớp chớp mắt chưa hiểu chuyện gì, chỉ đảo mắt quanh nhà tìm mẹ.
- Mẹ à, mình đi đâu vậy?
- Đi về nhà cùng ba!
Uyển Kỳ còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã xuất hiện. Anh cúi người bế Bảo Bảo lên, hôn lên má nhóc một cái rồi nhìn cô.
- Em chuẩn bị xong hết chưa?
Cô bất lực nhìn anh rồi cũng đành gật đầu. Bảo Bảo đưa tay vỗ vỗ lên ngực anh, đôi môi nhỏ nhắn dẫu ra vô cùng giận dỗi.
- Bảo Bảo không có ba đâu ạ, mẹ bảo ba của Bảo Bảo đang rất bận nên không thể ở cùng Bảo Bảo và mẹ.
- Vậy con có muốn ở cùng ba không?
- Dạ muốn, Bảo Bảo muốn có ba.
Hạo Lạc cảm nhận được sự mất mác tuyệt vọng của con. Trái tim của người làm cha cũng vì thế mà đau nhói. Rốt cuộc thì cả hai mẹ con đã vất vả như thế nào khi không có anh ở bên cạnh?
- Bảo Bảo ngoan, ba là ba của con. Sau này, ba sẽ ở bên cạnh con và mẹ, sẽ không vướng bận thêm nữa.
Nhóc con nhìn anh rồi nhìn mẹ như tìm kiếm câu trả lời. Uyển Kỳ nuốt khan cổ họng khẽ gật đầu.
- Sau này, ba sẽ ở bên cạnh chúng ta.
- Vậy sao baba trước giờ không ở cùng con và mẹ chứ? Tại ba không thương con sao?
Nhóc mếu máo tủi thân rồi dần khóc lớn lên, nhóc còn nhỏ tuy hiểu chuyện nhưng nhóc cũng biết tổn thương. Nhóc cũng cần có một mái nhà đầy đủ, có ba có mẹ đều yêu thương nhóc. Hạo Lạc ôm chặt lấy con vào lòng cắn chặt răng nhìn qua cô, Uyển Kỳ bỗng chốc cảm thấy có lỗi nên cũng đành im lặng. Bàn tay to lớn cùng bờ ngực ấm áp của ba khiến nhóc càng tủi thân khóc lớn. Hạo Lạc nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ đầy yêu thương.
- Ba yêu con, chỉ là ba bận chữa bệnh cho mọi người nên ba không thể sống bên cạnh con và mẹ. Bây giờ cả hai đã về rồi, ba nhất định sẽ ở bên cạnh hai người.
- Híc, ba hứa rồi đấy… baba của Bảo Bảo là người tốt… là anh hùng…
- Ba là anh hùng sao?
- Phải ạ, ba chữa trị bệnh cho mọi người. Ba là anh hùng… híc…
Hạo Lạc ôm lấy con bế vào xe, Uyển Kỳ cũng mau chóng đi theo. Về đến biệt thự anh liền cho người sắp xếp đồ cho cả hai. Uyển Kỳ mau chóng đi làm, Bảo Bảo ở nhà cùng hai dì giúp việc còn anh thì tới bệnh viện. Tối hôm ấy, Hạo Lạc trở về nhà nhìn bóng dáng nhỏ loay hoay trong căn bếp liền bật cười. Anh tiến lại nhìn vào bếp gật gù với mấy hành động chuyên nghiệp của Uyển Kỳ.
- Em nấu ăn giỏi vậy sao?
- Ơ, anh về rồi? Lên tắm đi, tôi dọn cơm ra ngay.
Hạo Lạc nhướn vai bước lên lầu tắm rửa. Uyển Kỳ sau khi dọn cơm ra liền gọi tiểu Bảo Bảo xuống. Tới bây giờ cũng chưa biết phòng mình ở đâu, vừa làm về đã rửa tay vào bếp làm bữa tối. Nhìn qua tiểu bánh bao cả ngày dài ở nhà còn đang vui vẻ vì có ba.
- Bảo Bảo, con biết phòng mẹ ở đâu không?
- Dì Tư bảo là tầng hai ngay bên trái cầu thang ý ạ.
Gật gù bước lên lầu, cô nghĩ bản thân cần được tắm trước khi ăn tối cho thoải mái. Mở tủ lấy ra một bộ đồ thoải mái, cô tự tin mở cửa phòng tắm rồi trợn tròn mắt hét lớn.
- Aaaaa
Hạo Lạc đang tắm cũng phải hốt hoảng vớ vội chiếc khăn tắm quấn ngàn hông. Uyển Kỳ dự bỏ chạy ra ngoài liền bị tay anh giữ chặt lại áp sát vào vách tường.
- Em sao lại vào đây? Không phải là muốn nhìn cơ thể tôi đó chứ?
- Anh… anh… sao lại ở trong phòng tôi?
- Phòng em? Từ khi nào căn phòng này là phòng của em vậy?
- Tôi… vậy thì tôi xin lỗi… tôi nhầm phòng…
Uyển Kỳ đẩy anh ra dự bỏ chạy nhưng chưa kịp chạy đã bị cánh tay rắn chắc kéo ngược trở lại. Hạo Lạc áp sát nửa thân trên khiến cô đỏ ửng mặt vội né tránh. Đôi môi mỏng của anh vì thế mà câu lên một nụ cười, vành tai mẫn cảm bị anh cúi xuống mơn trớn trêu đùa mà đã đỏ ửng. Hạo Lạc cắn nhẹ vành tai cô thì thầm
- Đây là phòng của chúng ta.
- Sao… sao cơ…
- Em tắm đi, tôi ra ngoài thay đồ.
Hạo Lạc vừa bước ra ngoài cô đã vội vàng đóng cửa lại. Nhịp tim vì thế mà đập loạn xạ trong lòng ngực. Tiến lại bồn rửa mặt, cô liên tục hất nước lên để lấy lại bình tĩnh.
- Uyển Kỳ, mày phải tỉnh táo lên.
Hạo Lạc bên ngoài không khỏi buồn cười với thái độ ngại ngùng của cô. Chọn cho mình bộ đồ thể thao thoải mái, anh cũng nhanh chóng chạy xuống nhà cùng Bảo Bảo. Ở lại đây e rằng cô sẽ ngại đến mức không chịu xuống ăn tối luôn mất.
- Trình Hạo Lạc, anh có phép lịch sự không vậy? Anh như vậy tôi sẽ báo công an đấy!
- Tôi biết em sẽ không làm điều đó với tôi.
- Anh thách thức tôi?
- Nếu có bị quy vào tội bắt cóc thì tôi cũng tình nguyện, chỉ cần có thể mang em và con về bên cạnh tôi!
- Anh…
Bảo Bảo ngủ dậy còn đang mê man ngủ bước xuống lầu thì thấy đoàn người di chuyển vào nhà gom hết đồ đạc. Nhóc chớp chớp mắt chưa hiểu chuyện gì, chỉ đảo mắt quanh nhà tìm mẹ.
- Mẹ à, mình đi đâu vậy?
- Đi về nhà cùng ba!
Uyển Kỳ còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã xuất hiện. Anh cúi người bế Bảo Bảo lên, hôn lên má nhóc một cái rồi nhìn cô.
- Em chuẩn bị xong hết chưa?
Cô bất lực nhìn anh rồi cũng đành gật đầu. Bảo Bảo đưa tay vỗ vỗ lên ngực anh, đôi môi nhỏ nhắn dẫu ra vô cùng giận dỗi.
- Bảo Bảo không có ba đâu ạ, mẹ bảo ba của Bảo Bảo đang rất bận nên không thể ở cùng Bảo Bảo và mẹ.
- Vậy con có muốn ở cùng ba không?
- Dạ muốn, Bảo Bảo muốn có ba.
Hạo Lạc cảm nhận được sự mất mác tuyệt vọng của con. Trái tim của người làm cha cũng vì thế mà đau nhói. Rốt cuộc thì cả hai mẹ con đã vất vả như thế nào khi không có anh ở bên cạnh?
- Bảo Bảo ngoan, ba là ba của con. Sau này, ba sẽ ở bên cạnh con và mẹ, sẽ không vướng bận thêm nữa.
Nhóc con nhìn anh rồi nhìn mẹ như tìm kiếm câu trả lời. Uyển Kỳ nuốt khan cổ họng khẽ gật đầu.
- Sau này, ba sẽ ở bên cạnh chúng ta.
- Vậy sao baba trước giờ không ở cùng con và mẹ chứ? Tại ba không thương con sao?
Nhóc mếu máo tủi thân rồi dần khóc lớn lên, nhóc còn nhỏ tuy hiểu chuyện nhưng nhóc cũng biết tổn thương. Nhóc cũng cần có một mái nhà đầy đủ, có ba có mẹ đều yêu thương nhóc. Hạo Lạc ôm chặt lấy con vào lòng cắn chặt răng nhìn qua cô, Uyển Kỳ bỗng chốc cảm thấy có lỗi nên cũng đành im lặng. Bàn tay to lớn cùng bờ ngực ấm áp của ba khiến nhóc càng tủi thân khóc lớn. Hạo Lạc nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ đầy yêu thương.
- Ba yêu con, chỉ là ba bận chữa bệnh cho mọi người nên ba không thể sống bên cạnh con và mẹ. Bây giờ cả hai đã về rồi, ba nhất định sẽ ở bên cạnh hai người.
- Híc, ba hứa rồi đấy… baba của Bảo Bảo là người tốt… là anh hùng…
- Ba là anh hùng sao?
- Phải ạ, ba chữa trị bệnh cho mọi người. Ba là anh hùng… híc…
Hạo Lạc ôm lấy con bế vào xe, Uyển Kỳ cũng mau chóng đi theo. Về đến biệt thự anh liền cho người sắp xếp đồ cho cả hai. Uyển Kỳ mau chóng đi làm, Bảo Bảo ở nhà cùng hai dì giúp việc còn anh thì tới bệnh viện. Tối hôm ấy, Hạo Lạc trở về nhà nhìn bóng dáng nhỏ loay hoay trong căn bếp liền bật cười. Anh tiến lại nhìn vào bếp gật gù với mấy hành động chuyên nghiệp của Uyển Kỳ.
- Em nấu ăn giỏi vậy sao?
- Ơ, anh về rồi? Lên tắm đi, tôi dọn cơm ra ngay.
Hạo Lạc nhướn vai bước lên lầu tắm rửa. Uyển Kỳ sau khi dọn cơm ra liền gọi tiểu Bảo Bảo xuống. Tới bây giờ cũng chưa biết phòng mình ở đâu, vừa làm về đã rửa tay vào bếp làm bữa tối. Nhìn qua tiểu bánh bao cả ngày dài ở nhà còn đang vui vẻ vì có ba.
- Bảo Bảo, con biết phòng mẹ ở đâu không?
- Dì Tư bảo là tầng hai ngay bên trái cầu thang ý ạ.
Gật gù bước lên lầu, cô nghĩ bản thân cần được tắm trước khi ăn tối cho thoải mái. Mở tủ lấy ra một bộ đồ thoải mái, cô tự tin mở cửa phòng tắm rồi trợn tròn mắt hét lớn.
- Aaaaa
Hạo Lạc đang tắm cũng phải hốt hoảng vớ vội chiếc khăn tắm quấn ngàn hông. Uyển Kỳ dự bỏ chạy ra ngoài liền bị tay anh giữ chặt lại áp sát vào vách tường.
- Em sao lại vào đây? Không phải là muốn nhìn cơ thể tôi đó chứ?
- Anh… anh… sao lại ở trong phòng tôi?
- Phòng em? Từ khi nào căn phòng này là phòng của em vậy?
- Tôi… vậy thì tôi xin lỗi… tôi nhầm phòng…
Uyển Kỳ đẩy anh ra dự bỏ chạy nhưng chưa kịp chạy đã bị cánh tay rắn chắc kéo ngược trở lại. Hạo Lạc áp sát nửa thân trên khiến cô đỏ ửng mặt vội né tránh. Đôi môi mỏng của anh vì thế mà câu lên một nụ cười, vành tai mẫn cảm bị anh cúi xuống mơn trớn trêu đùa mà đã đỏ ửng. Hạo Lạc cắn nhẹ vành tai cô thì thầm
- Đây là phòng của chúng ta.
- Sao… sao cơ…
- Em tắm đi, tôi ra ngoài thay đồ.
Hạo Lạc vừa bước ra ngoài cô đã vội vàng đóng cửa lại. Nhịp tim vì thế mà đập loạn xạ trong lòng ngực. Tiến lại bồn rửa mặt, cô liên tục hất nước lên để lấy lại bình tĩnh.
- Uyển Kỳ, mày phải tỉnh táo lên.
Hạo Lạc bên ngoài không khỏi buồn cười với thái độ ngại ngùng của cô. Chọn cho mình bộ đồ thể thao thoải mái, anh cũng nhanh chóng chạy xuống nhà cùng Bảo Bảo. Ở lại đây e rằng cô sẽ ngại đến mức không chịu xuống ăn tối luôn mất.