Chương 3
20
Tôi vô cùng nghi ngờ rằng tôi bị Quý Vân Bạch lén bỏ thuốc.
Rõ ràng đại não tôi đã truyền tín hiệu xuống là: Mau đi đi, tôi sẽ không giúp cậu!
Vậy mà đến khi tôi hồi thần, tôi đã đứng ở hiệu thuốc mua thuốc cho hắn, mà giờ phút này hắn đang nằm trên giường của tôi, nghe nhạc tôi tải về, xem những bức tranh tôi vẽ.
“Bị Chương Thiêm đánh?”
“Ừm.”
Chương Thiêm giống như ác ma trung thành bảo vệ em gái của mình, Quý Vân Bạch không bị đá/nh mới là kỳ lạ.
Cho nên, vì sao hắn thà chịu đá/nh cũng nhất định muốn cứng đối cứng với họ đây?
Hắn đau đến mức rên khẽ một tiếng, “Có thể nhẹ nhàng với tôi một chút không?”
“Vì cậu xứng đáng.” Nghĩ tới người bị đá/nh ngày mai có thể là tôi, động tác trên tay tôi lại nặng hơn một chút.
“Cậu và cảnh sát Đàm kia…” Cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được hiếu kỳ trong lòng.
“Muốn biết điều gì?” Hắn cười hỏi.
“Cậu thật sự đã từng ngồi tù sao, còn ngồi hai năm?”
Hắn dường như có chút kinh ngạc, nhưng không hoảng hốt, chỉ chậm rãi nói, “Gần giống như vậy, cậu sợ sao?”
Không biết vì sao, tuy hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng tôi có cảm giác dưới lớp mặt nạ thản nhiên ấy chính là sự giày vò thống khổ.
Thống khổ tới mức sống không bằng chet.
“Vết thương trên lưng cậu, vì sao lại có?” Khi thoa thuốc cho hắn, tôi mới phát hiện phía dưới vai hắn là mười mấy vết bỏng giống như do tàn thuốc gây ra.
Vết bỏng này tôi rất quen thuộc, trên đùi tôi cũng có mấy vết, là do cha tôi gây ra.
“Một giáo viên.”
Giáo viên?
Tôi không dám hỏi lại.
Bởi vì tôi có cảm giác hắn dường như đang mất tập trung.
“Câu hỏi cuối cùng, sao chiều nay cậu muốn chơi bóng rổ, còn chơi liều mạng như vậy?” Tôi chuyển đề tài.
Hắn tựa như một chú cún con ngoan ngoãn giương mắt nhìn tôi, “Cậu nói xem?”
Tôi yên lặng.
Từ góc độ này, hắn đang dùng khuôn mặt đầy vết thương nghiêng nghiêng nhìn tôi, cho dù quỷ thần cũng không chịu nổi, huống gì tôi chỉ là một người bình thường, vì vậy tâm trí tôi liền rối loạn.
Đúng lúc này, hắn nói, “Đến lượt tôi. Hỏi nhiều như vậy, cậu thích tôi sao?”
Tôi rũ mắt, ngừng thở mà nhìn hắn.
Được thôi, tôi thừa nhận tôi không dám đối diện với hắn, đành phải nghiêng đầu rời mắt.
Hắn lại nhẹ nhàng nghiêng đầu tôi lại để tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, để tôi thấy hắn đang rơi một giọt lệ.
“Tôi có thể ở đây không?” Hắn nắm tay tôi, đặt lên nơi mà trái tim tôi đang loạn nhịp trong lồng ngực.
Nhịp tim của tôi mỗi lúc một điên cuồng.
Tôi chợt muốn làm chuyện gì đó, hôn hắn cũng được, ôm hắn cũng không sao, nhưng nhất định phải làm gì đó để giảm bớt nỗi bất an đang xâm chiếm cơ thể tôi.
Một giây sau đó —
“Vu Hoan Hoan! Mày đang làm gì, sao còn chưa ngủ?!”
Mẹ tôi về rồi!
21
Tôi gấp đến muốn phát điên, vội vàng bảo hắn mặc lại áo sơ mi, sau đó chạy ra ngoài giữ chân mẹ tôi.
“Mẹ, không phải mẹ về thăm bà ngoại sao?” Tôi cầm cốc đi rót nước, nhưng lại khẩn trương đến độ trực tiếp uống nhầm nước sôi vừa mới nấu.
“Mày đang làm gì?” Mẹ tôi nghi hoặc nhìn tôi.
“Con làm bài tập.”
Bà ấy bắt đầu thay giày.
Tôi còn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy là xong, nào ngờ vừa mới quay người —
“Đôi giày này là của ai?”
!
Đôi giày của Quý Vân Bạch!
Cảnh tượng sau đó không khỏi có chút kích thích.
Mẹ tôi xách đôi giày đó tìm kiếm khắp căn nhà, phòng của tôi, WC cùng phòng bếp đều được tìm qua một lần.
“Của ai?”
“Con không biết.”
“Vu Hoan Hoan mày có biết xấu hổ hay không? Nếu mày dám cùng nam sinh nào làm ra những chuyện đồi phong bại tục, tao sẽ đánh chet mày!” Cuối cùng, bà ấy dùng chính đôi giày kia mà đánh tôi một hồi.
Nhưng cho dù bà ấy đánh thế nào, tôi cũng không hé răng nửa lời về Quý Vân Bạch.
Thành thật mà nói, tôi tuyệt đối không ngờ tới sẽ nhìn thấy Quý Vân Bạch đang suy yếu cực độ mà còn dám nhảy xuống đất từ lầu hai.
Cho nên tôi khăng khăng nói là không biết.
Mẹ tôi không tìm được ai thì bắt đầu lầm bầm tức giận, cuối cùng cho rằng đôi giày đó là của cha tôi.
Ngày hôm sau, tôi vừa đeo túi xách ra cửa liền nhìn thấy Quý Vân Bạch.
Hắn mỏi mệt như thể đã không ngủ suốt mấy đêm liền.
“Mẹ cậu đá/nh cậu?”
“Ừ, nên tốt nhất cậu tránh xa tôi một chút.” Tôi sợ mẹ tôi nhìn thấy.
“Được.” Hắn vẫn luôn bảo trì một khoảng cách không xa không gần mà đi theo tôi, “Xin lỗi.”
“Chuyện này không phải lỗi của cậu.”
Tôi cũng không biết phải nói gì.
Thật ra trước giờ tôi thường xuyên bị đá/nh, đã sớm đau đến mức cảm quan đều tê liệt, nhưng tôi không muốn bị hắn thấy.
“Cả đêm qua cậu vẫn luôn ở đây?” Ngay cả quần áo hắn cũng chưa thay.
“Cậu bảo tôi phải đi thế nào đây?” Nụ cười lại hiện ra trên khuôn mặt hắn.
“Cậu lo lắng cho tôi sao?”
Hắn sửng sốt một chút, “Ừ, sợ cậu bỏ chạy ra ngoài.”
“Tôi chạy ra ngoài, sau đó thì sao?” Tôi đột nhiên muốn biết hắn sẽ làm thế nào.
Thật ra tôi cũng từng bỏ chạy ra ngoài, khi cha mẹ tôi đá/nh nhau, khi cha tôi dùng tàn thuốc làm bỏng đùi tôi… Tôi đã bỏ chạy vô số lần.
Nhưng bỏ chạy thì có ích gì? Không đến nửa giờ đồng hồ, tôi không chịu nổi giá rét sợ hãi bên ngoài, chỉ có thể thê thảm chật vật trở về cầu xin họ mở cửa.
Sau đó, tôi lại càng thêm cẩn thận lấy lòng cha mẹ, mong họ sẽ đối xử với tôi không tàn nhẫn như vậy nữa.
“Vậy còn phải xem cậu có muốn đi cùng với tôi không.”
Rõ ràng ngữ khí của hắn có chút trêu chọc, nhưng tôi lại cảm thấy hắn đang nghiêm túc.
Đi đâu? Cùng nhau lưu lạc đầu đường xó chợ sao, Quý Vân Bạch?
22
Tôi đến trường như thường lệ.
Chương Thiêm nhìn thấy vết thương trên mặt tôi thì có chút tức giận, “Ai đá/nh cậu?”
“Tôi bị ngã.”
Hắn chống tay thở dài, “Sao ngay cả đi đường cậu cũng có thể bất cẩn bị ngã thành ra như vậy? Đúng là không biết phải làm sao với cậu.”
Vì thế trong tiết tự học buổi sáng, hắn bảo người ta đi luộc trứng gà, sau đó cẩn bận bóc trứng rồi giúp tôi chườm những nơi bị sưng tím.
Nhìn xem, đôi tay từng bạolực học đường những người khác, giờ phút này lại kiên nhẫn giúp tôi trị thương.
Đúng là châm chọc.
“Đừng, thầy giáo đang nhìn.”
Thực ra là Quý Vân Bạch đang nhìn.
Hình như hắn đang tức giận.
“Sợ cái gì, chăm sóc bạn cùng bàn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Chương Thiêm vẫn tự làm theo ý mình.
Tôi cảm thấy có chút phiền phức.
Đúng lúc này, thầy Chủ nhiệm đột nhiên gọi tôi lên văn phòng.
Tôi vội vàng đi theo thầy, sau khi đẩy cửa bước vào mới nhận ra có một nam nhân trung niên đang ngồi chờ sẵn.
Là Hiệu trưởng.
“Cô chính là bạn gái của Chương Thiêm?” Ông vừa mở miệng đã trực tiếp vào câu chuyện.
“Dạ không.” Tôi thấy mọi người đang nghiêm túc nhìn mình, không hiểu sao có một dự cảm bất an.
“Vậy đây là cái gì?” Hiệu trưởng đẩy một lá thư tới trước mặt tôi.
Tôi bị cơn giận bất ngờ của ông ấy dọa cho hoảng sợ, vội vàng cúi đầu đọc lá thư: “Hoan Hoan yêu dấu, tôi sớm đã biết cậu thích tôi…”
Đây là thư tình Chương Thiêm viết cho tôi, không biết vì sao lại xuất hiện trong tay cha hắn.
“Em không biết, chuyện này không liên quan tới em.” Tôi vội giải thích.
“Mời cha mẹ cô đến đây.” Ông ta không chịu nghe.
Tôi run rẩy ngồi chờ trong văn phòng.
Mẹ tôi làm việc trong căn tin trường học, vừa gọi liền lập tức xuất hiện.
Khi tới, chuyện đầu tiên bà làm là cho tôi một cái bạt tai như trời giáng, khiến tôi từ trên ghế ngã nhào xuống đất.
Sau đó, bà trực tiếp quỳ xuống cầu xin Hiệu trưởng đừng đình chỉ học tôi, “Tôi cam đoan, nó nhất định sẽ không hẹn hò yêu đương.”
Ta đột nhiên cảm thấy cõi lòng bi ai chua xót, mẹ làm sao cam đoan đây?
Không ngờ mẹ tôi thô bạo túm lấy áo tôi rồi lôi tôi về nhà.
“Đôi giày tối qua là của hắn?”
Tôi yên lặng không nói.
Nếu tôi nói đôi giày kia là của Quý Vân Bạch, nhất định mẹ tôi sẽ tới tìm hắn gây sự, nhưng nếu để bà hiểu lầm đó là giày của Chương Thiêm, ngoại trừ trút giận lên tôi thì bà ấy cũng không còn cách nào, dù sao cha của Chương Thiêm cũng là Hiệu trưởng.
Tôi cực kỳ sợ hãi, vì mẹ có rất nhiều cách để phạt tôi.
Sau đó bà ấy đi vào phòng, lấy cây kéo đã sớm hoen gỉ, túm tóc tôi bắt đầu cắt đi từng nắm.
“Mẹ, con không hẹn hò với hắn, là hắn thích con, không liên quan tới con, phải làm sao mẹ mới chịu tin con?” Tôi bật khóc, vừa khóc vừa cầu xin bà.
“Không quan trọng, dù sao cũng phải cho người ta một câu trả lời.” Bà vẫn lạnh lùng cắt đi mái tóc của tôi.
23
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên tôi không đến trường vào ngày đi học.
Hôm sau khi tôi tới lớp, đám Chương Ngọc được một trận cười ngặt nghẽo.
“Đồ dị hợm, đáng đời tội đi quyến rũ người khác.”
“Nó không biết soi gương sao, khuôn mặt này sẽ không khiến người khác buồn nôn chứ?”
…
Tôi không để ý bọn họ, chỉ cắm cúi làm bài.
Tôi nhất định phải cố gắng học tập, thi vào trường đại học tốt nhất, thoát khỏi nơi này.
Chỉ cần đỗ đại học là được, đỗ được đại học là tốt rồi, tôi không ngừng cổ vũ bản thân.
Chẳng qua, tôi phải làm sao đây, mắt tôi ướt nhòe rồi, sách vở cũng lấm lem nước mắt.
Tôi tự hỏi chính mình, tôi có thể chịu đựng được tới khi thi đại học sao?
Khi Chương Thiêm tới, hắn nhìn thấy dáng vẻ của tôi liền giật mình.
Có lẽ hắn cũng bị mái tóc xấu xí của tôi làm cho sững sờ đi, mái tóc dài mềm mại của tôi bây còn chỉ ngắn ngủn tới sau gáy, hơn nữa dài ngắn lộn xộn không đều, nham nhở như bị chó gặm.
“Cậu… sao vậy?”
“Cậu không biết sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Sao tôi biết được chứ?”
Tôi đột nhiên mỉm cười, sao hắn có thể biết được, đương nhiên hắn không biết.
“Thư tình cậu viết bị người cha làm Hiệu trưởng của cậu phát hiện, mẹ tôi cầu xin cha cậu mở lòng từ bi không đuổi học tôi, cắt tóc của tôi, sau đó tôi trở thành quái dị thế này. Bây giờ cậu đã biết chưa?”
Hắn đứng khựng tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt.
“Đương nhiên cậu không biết, cậu xuất thân cao quý, cho dù có mắc lỗi cũng bị phạt nặng nhất là một tuần tiền tiêu vặt, nhưng cậu không hề biết trên thế giới này thậm chí còn có những người không biết đến tiền tiêu vặt là gì. Vì sao cứ phải mang người khác ra làm trò đùa như vậy?”
“Trêu chọc bỡn cợt tôi vui lắm đúng không?”
Bởi vì lá thư tình mà tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó, tôi bị đá/nh một trận, bị cắt tóc, mà hắn lại chẳng hề hấn gì.
Đúng là nực cười.
Đều là con người, vì sao có người sinh ra đã được ngậm thìa bạc, sống trong nhung lụa ngọc ngà, cao cao tại thượng mà nhìn xuống những người khác?
“Tôi không trêu chọc cậu, tôi thật lòng.” Hắn muốn giải thích.
“Tôi biết, hiện tại tôi nói cho cậu, đời này tôi tuyệt đối sẽ không thích cậu.”
“Xin lỗi.” Hắn ném lá thư xuống, xông ra khỏi lớp, “Tôi đi tìm ông ấy.”
23
Nghe nói sau đó hắn và cha hắn cãi nhau một trận lớn, thậm chí cả trường đều nghe thấy tiếng Hiệu trưởng quát tháo.
Nhưng có ý nghĩa gì chứ?
Cùng lắm là bị phạt thêm một tuần tiền tiêu vặt mà thôi.
Những người bắt nạt có lẽ chưa từng nghĩ tới hành vi của họ sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng thế nào, giống như khi Quý Lan đã không còn trên đời nữa, họ vẫn còn nói, “Tôi bảo cô ta đi nhả y lầ u nó liền nhảy thật, là do cô ta ngốc chứ liên quan gì tới tôi?”
Vì vậy, cuối cùng chỉ có người bị bắt nạt phải chịu tổn thương.
Trước khi Quý Vân Bạch vào lớp, hắn vẫn luôn mỉm cười, sau khi nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức đen lại.
Hắn không an ủi tôi, thậm chí không nói với tôi một lời.
Cậu cũng cảm thấy tôi rất xấu đúng không, Quý Vân Bạch?
Đến giờ tự học buổi tối, trong lớp có thêm hai người cắt tóc đầu tấc.
Một người là Chương Thiêm, người còn lại là Quý Vân Bạch.
“Nhìn cái gì mà nhìn?! Ai còn dám cười, Chương Thiêm tôi đánh cho kẻ đó không nói nổi nữa!” Chương Thiêm nổi giận đạp bàn của mấy người kia.
Chưa hết giận, hắn đến bên bàn Quý Vân Bạch túm cổ áo hắn lôi ra ngoài, hai người họ bắt đầu to tiếng.
“Mày có ý gì? Ai cho mày cắt tóc? Em gái tao bị mày trêu đùa còn chưa đủ, bây giờ mày còn muốn ăn trong bát nhìn trong nồi sao?”
Quý Vân Bạch lau vết máu ở khóe miệng, cười lạnh lùng, “Tôi để ý em gái cậu khi nào?”
“Quý Vân Bạch, ý cậu là gì?” Chương Ngọc cũng tham gia vào cuộc cãi vã, “Cậu không thích tôi?”
Ngay cả liếc mắt hắn cũng lười ném cho cô ta, “Tôi nói thích cô khi nào?”
“Cậu nói dối, rõ ràng cậu nhận quà của tôi, chúng ta đã nắm tay, đã cùng nhau trò chuyện, cậu còn cười với tôi, sao cậu có thể không thích tôi?!” Chương Ngọc dường như phát điên, “Tôi thích cậu như vậy, sao cậu có thể không thích tôi???”
Có lẽ đã đạt đến tuyệt vọng nên chuyện gì cũng dám làm, Chương Ngọc rống lớn với Chương Thiêm, “Anh, nếu anh còn đá.nh Quý Vân Bạch em sẽ không để anh yên! Nhất định là do anh nên hắn mới đối xử với em như vậy!!!”
“Tên khốn này không thích em, hắn trêu đùa em, trêu đùa chúng ta, em còn thích hắn làm gì?!” Chương Thiêm quát xong lại chuẩn bị đá/nh Quý Vân Bạch.
Quý Vân Bạch không phản kháng lại, chỉ cười thật nhạt, “Cậu không hiếu kỳ vì sao cha cậu biết lá thư tình kia sao?”
Nắm tay của Chương Thiêm dừng lại đột ngột, “Sao?”
Quý Vân Bạch liếc nhìn Chương Ngọc một cái, “Vậy thì phải hỏi em gái yêu quý của cậu rồi.”
Chương Ngọc đã đưa lá thư tình đó cho Hiệu trưởng?
Tôi cũng ngây người.
Sau đó, Quý Vân Bạch rời khỏi cuộc nháo loạn, Chương Thiêm và Chương Ngọc quay sang cãi cọ.
“Vì sao mày luôn tùy hứng như vậy? Những gì tao đã làm cho mày còn chưa đủ sao? Đừng gọi tao là anh nữa, chuyện của chúng ta chưa xong đâu!”
Cho dù chỉ đứng ngoài xem kịch tôi cũng cảm thấy mệt mỏi kiệt sức, lặng lẽ trở về chỗ ngồi, đầu óc đau như búa bổ.
Ta ngẩn người nhìn bóng lưng của Quý Vân Bạch, hắn thật lợi hại.
Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Chương Thiêm cãi cọ với người cha Hiệu trưởng của hắn, Chương Ngọc và người anh trai luôn thương em như mạng của cô ta trở mặt với nhau, mà tôi đã đắc tội với cả Hiệu trưởng, giáo bá và hoa hậu giảng đường.
Giống như mọi thứ đều y nguyên, nhưng tất cả đã trở thành một mớ hỗn loạn.
Mà hắn, vẫn luôn mang tư thái tao nhã như đang đứng ngoài xem kịch.
Quý Vân Bạch, có phải cậu định thu tay lại đúng không?
24
Tôi vốn nghĩ đã đến lúc hắn nên dừng tay lại, nào ngờ là tôi đã đánh giá thấp hắn.
“Vì sao cậu lại chuyển đến trường này?” Tôi hỏi hắn.
“Vì gặp các cậu.”
Hắn vĩnh viễn là dáng vẻ ôn nhu đơn thuần như vậy, luôn luôn mỉm cười, nhưng trái tim lại lạnh buốt như được đẽo ra từ một khối băng.
Chẳng qua khi tan học, tôi lại thấy Quý Vân Bạch đến văn phòng của Hiệu trưởng.
Sau khi hắn đi ra, thầy Chủ nhiệm vô cùng lo lắng tới gọi Chương Thiêm và Chương Ngọc tới văn phòng.
Hiệu trưởng lên cơn đau thắt ngực.
Sau giờ tự học, mọi người vừa nhìn xe cứu thương dừng ở trước cổng trường vừa ồn ào bàn tán.
Mà Quý Vân Bạch đứng giữa đám người, môi nhếch lên thành một nụ cười.
Cảnh tượng này dường như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Ngày Quý Lan nhảylầu cũng như vậy, xe cứu thương tới, mọi người ùa ra lan can bàn tán, chỉ có Chương Ngọc đứng giữa đám người mà mỉm cười.
Da đầu tôi chợt run lên.
Khi chúng tôi còn thân thiết, Quý Lan từng nói với tôi, “Thật ra tớ có một anh trai.”
“Anh ấy có giỏi không?” Tôi hỏi.
“Giỏi lắm, lại rất đẹp trai nữa.”
“Anh ấy đang học đại học sao?”
“Không.” Cô ấy dừng lại một chút, “Anh ấy không nhận tớ.”
A?
Lúc ấy tôi không dám hỏi thêm, vì cô ấy giống như sắp khóc rồi.
Anh trai cô ấy dường như có rất nhiều bí mật, giống Quý Vân Bạch cũng có rất nhiều bí mật.
Nhưng tôi không biết kết cục của câu chuyện này, bởi vì Quý Lan đã nhảylầu, những bí mật này đã cùng cô ấy chôn dưới ba tấc đất.
Đến khi tan học, tôi đi theo Quý Vân Bạch.
“Sao lại đi theo tôi?” Quý Vân Bạch buồn cười nhìn tôi.
“Là cậu làm?” Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, sâu không thấy đáy.
Tôi vĩnh viễn không đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Tôi không biết cậu đang nói gì.”
“Cậu đã làm gì Hiệu trưởng? Tôi thấy cậu đã vào văn phòng ông ấy.”
“Tôi nào lớn gan đến thế.”
Hắn không chịu nói thật.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, tôi cảm thấy gần như sụp đổ.
“Quý Vân Bạch, đừng giả vờ nữa.” Nói xong, nước mắt tôi ào ạt rơi xuống.
Hắn cao hơn tôi, từ trên nhìn xuống tôi, tựa như một vị Quân vương giành được chiến thắng.
“Được, không giả vờ.”
25
Hắn chờ tôi khóc xong rồi đưa tôi về nhà.
“Tôi cũng là một bước trong kế hoạch của cậu phải không?” Tôi vẫn chưa từ bỏ.
“Đúng.”
Tuy đáp án này nằm trong dự tính, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, tôi vẫn cảm thấy cõi lòng đau đến mức không thể hô hấp nổi.
“Nhưng cậu cũng là biến số duy nhất.” Hắn nhìn tôi, trong mắt có chút không nỡ.
“Muốn hỏi tôi đã từng thật lòng chưa?” Hắn lại mỉm cười, “Không, ngay từ đầu đã không có. Bởi vì em gái tôi từng thật lòng với cậu, còn cậu thì sao? Vu Hoan Hoan? Buổi tối cậu có mơ thấy nó không? Nó có khóc không? Cậu có ôm nó không?”
…
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cậu còn chưa chịu dừng lại sao?” Tôi vừa khóc vừa hỏi hắn.
“Dừng lại?” Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, “Không phải tất cả chỉ mới bắt đầu sao?”
Tôi cảm thấy thân thể như tan vỡ ra thành nhiều mảnh.
Đồ điên!
Tôi về nhà, tự thề với mình rằng cả đời này không muốn gặp lại hắn nữa.
Tôi mở nhật ký ra, bắt đầu viết.
“Quý Vân Bạch có một người em gái tên là Quý Lan, cô ấy chính là bạn học duy nhất của tôi trong những năm trung học.
Nửa năm trước, cô ấy chet ngay trước mắt tôi, những nam sinh khác lại chỉ chăm chú nhìn chằm chằm váy của cô ấy.
Tôi ngồi trong phòng học làm bài, cho dù toàn thân phát run, tôi cũng không dám lên tiếng vì cô ấy.
Khi cảnh sát Đàm đến lấy lời khai, tôi không nói những gì tôi đã nhìn thấy ra, tôi không dám nói cho cha mẹ cô ấy biết cô ấy bị bạolực học đường, tôi thậm chí còn không dám nhận cô ấy là bạn của tôi.
Sau đó, hắn tới, hắn ôn nhu đơn thuần, luôn mỉm cười với mọi người, nhưng lại có thể dìm mọi người xuống Địa ngục trong nháy mắt.”
…
Tôi gấp nhật ký lại, vừa rơi nước mắt vừa chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, tôi bị thanh âm bên ngoài đánh thức.
Người cha nghi ện rượu của tôi đang bạolực gia đình với mẹ tôi.
Tôi lao ra ngoài ngăn ông ta lại, ông ta tức giận nhấc một chiếc ghế lên đập thẳng xuống đầu tôi.
“Khốn_kiếp, cô dám lăng loàn ở bên ngoài, còn dám ly hôn với tôi!”
“Còn mày nữa, con nhóc chet tiệt, nuôi mày mười mấy năm, không ngờ lại chính là con hoang, hôm nay tao sẽ đánh chet mày!”
Thời điểm ông ta chuẩn bị nện xuống tôi một ghế nữa, mẹ tôi đột nhiên dùng hết sức lực còn lại mà nhào tới, dùng thân thể của bà mà bảo vệ cho tôi.
Quyền đấm cước đá không ngừng giáng xuống cơ thể gầy gò của mẹ tôi, tôi sợ tới mức ngay cả phát ra một tiếng nấc cũng không làm nổi.
Khi tôi tưởng rằng mẹ con tôi sẽ chet trong căn nhà này, bên ngoài chợt vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Gã đàn ông mới ban nãy còn hung tợn dữ dằn bày ra dáng vẻ “Thiên Vương đến đây tao cũng không sợ”, bây giờ lại lập tức cười khúm núm lấy lòng cảnh sát, “Người trong nhà xích mích cãi vã mấy câu mà thôi, tôi cũng không đá/nh bọn họ.”
Người tới là cảnh sát Đàm, sau khi nhìn thấy tôi, dường như bà ấy rất bất ngờ.
“Hắn có đá/nh cháu không?” Bà ấy hỏi tôi.
Cha tôi đứng một bên dùng ánh mắt uy hiếp tôi.
“Có.” Tôi xắn áo lên, để cho bà ấy và những cảnh sát khác nhìn thấy những vết thương trải rộng trên khắp cơ thể mình.
“Được rồi, cháu thả áo xuống đi.” Cảnh sát Đàm thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn tôi đầy đồng tình thương xót.
Cha tôi cuối cùng cũng phải theo cảnh sát về đồn.
Vừa ra khỏi cửa, tôi liền nhìn thấy Quý Vân Bạch đang đứng dưới gốc đa trước cửa nhà tôi, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn cuối cùng cũng không còn nụ cười ôn hòa thường trực, chỉ nhìn chằm chằm người cha đang đi theo các cảnh sát của tôi.
(Còn tiếp
Tôi vô cùng nghi ngờ rằng tôi bị Quý Vân Bạch lén bỏ thuốc.
Rõ ràng đại não tôi đã truyền tín hiệu xuống là: Mau đi đi, tôi sẽ không giúp cậu!
Vậy mà đến khi tôi hồi thần, tôi đã đứng ở hiệu thuốc mua thuốc cho hắn, mà giờ phút này hắn đang nằm trên giường của tôi, nghe nhạc tôi tải về, xem những bức tranh tôi vẽ.
“Bị Chương Thiêm đánh?”
“Ừm.”
Chương Thiêm giống như ác ma trung thành bảo vệ em gái của mình, Quý Vân Bạch không bị đá/nh mới là kỳ lạ.
Cho nên, vì sao hắn thà chịu đá/nh cũng nhất định muốn cứng đối cứng với họ đây?
Hắn đau đến mức rên khẽ một tiếng, “Có thể nhẹ nhàng với tôi một chút không?”
“Vì cậu xứng đáng.” Nghĩ tới người bị đá/nh ngày mai có thể là tôi, động tác trên tay tôi lại nặng hơn một chút.
“Cậu và cảnh sát Đàm kia…” Cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được hiếu kỳ trong lòng.
“Muốn biết điều gì?” Hắn cười hỏi.
“Cậu thật sự đã từng ngồi tù sao, còn ngồi hai năm?”
Hắn dường như có chút kinh ngạc, nhưng không hoảng hốt, chỉ chậm rãi nói, “Gần giống như vậy, cậu sợ sao?”
Không biết vì sao, tuy hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng tôi có cảm giác dưới lớp mặt nạ thản nhiên ấy chính là sự giày vò thống khổ.
Thống khổ tới mức sống không bằng chet.
“Vết thương trên lưng cậu, vì sao lại có?” Khi thoa thuốc cho hắn, tôi mới phát hiện phía dưới vai hắn là mười mấy vết bỏng giống như do tàn thuốc gây ra.
Vết bỏng này tôi rất quen thuộc, trên đùi tôi cũng có mấy vết, là do cha tôi gây ra.
“Một giáo viên.”
Giáo viên?
Tôi không dám hỏi lại.
Bởi vì tôi có cảm giác hắn dường như đang mất tập trung.
“Câu hỏi cuối cùng, sao chiều nay cậu muốn chơi bóng rổ, còn chơi liều mạng như vậy?” Tôi chuyển đề tài.
Hắn tựa như một chú cún con ngoan ngoãn giương mắt nhìn tôi, “Cậu nói xem?”
Tôi yên lặng.
Từ góc độ này, hắn đang dùng khuôn mặt đầy vết thương nghiêng nghiêng nhìn tôi, cho dù quỷ thần cũng không chịu nổi, huống gì tôi chỉ là một người bình thường, vì vậy tâm trí tôi liền rối loạn.
Đúng lúc này, hắn nói, “Đến lượt tôi. Hỏi nhiều như vậy, cậu thích tôi sao?”
Tôi rũ mắt, ngừng thở mà nhìn hắn.
Được thôi, tôi thừa nhận tôi không dám đối diện với hắn, đành phải nghiêng đầu rời mắt.
Hắn lại nhẹ nhàng nghiêng đầu tôi lại để tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, để tôi thấy hắn đang rơi một giọt lệ.
“Tôi có thể ở đây không?” Hắn nắm tay tôi, đặt lên nơi mà trái tim tôi đang loạn nhịp trong lồng ngực.
Nhịp tim của tôi mỗi lúc một điên cuồng.
Tôi chợt muốn làm chuyện gì đó, hôn hắn cũng được, ôm hắn cũng không sao, nhưng nhất định phải làm gì đó để giảm bớt nỗi bất an đang xâm chiếm cơ thể tôi.
Một giây sau đó —
“Vu Hoan Hoan! Mày đang làm gì, sao còn chưa ngủ?!”
Mẹ tôi về rồi!
21
Tôi gấp đến muốn phát điên, vội vàng bảo hắn mặc lại áo sơ mi, sau đó chạy ra ngoài giữ chân mẹ tôi.
“Mẹ, không phải mẹ về thăm bà ngoại sao?” Tôi cầm cốc đi rót nước, nhưng lại khẩn trương đến độ trực tiếp uống nhầm nước sôi vừa mới nấu.
“Mày đang làm gì?” Mẹ tôi nghi hoặc nhìn tôi.
“Con làm bài tập.”
Bà ấy bắt đầu thay giày.
Tôi còn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy là xong, nào ngờ vừa mới quay người —
“Đôi giày này là của ai?”
!
Đôi giày của Quý Vân Bạch!
Cảnh tượng sau đó không khỏi có chút kích thích.
Mẹ tôi xách đôi giày đó tìm kiếm khắp căn nhà, phòng của tôi, WC cùng phòng bếp đều được tìm qua một lần.
“Của ai?”
“Con không biết.”
“Vu Hoan Hoan mày có biết xấu hổ hay không? Nếu mày dám cùng nam sinh nào làm ra những chuyện đồi phong bại tục, tao sẽ đánh chet mày!” Cuối cùng, bà ấy dùng chính đôi giày kia mà đánh tôi một hồi.
Nhưng cho dù bà ấy đánh thế nào, tôi cũng không hé răng nửa lời về Quý Vân Bạch.
Thành thật mà nói, tôi tuyệt đối không ngờ tới sẽ nhìn thấy Quý Vân Bạch đang suy yếu cực độ mà còn dám nhảy xuống đất từ lầu hai.
Cho nên tôi khăng khăng nói là không biết.
Mẹ tôi không tìm được ai thì bắt đầu lầm bầm tức giận, cuối cùng cho rằng đôi giày đó là của cha tôi.
Ngày hôm sau, tôi vừa đeo túi xách ra cửa liền nhìn thấy Quý Vân Bạch.
Hắn mỏi mệt như thể đã không ngủ suốt mấy đêm liền.
“Mẹ cậu đá/nh cậu?”
“Ừ, nên tốt nhất cậu tránh xa tôi một chút.” Tôi sợ mẹ tôi nhìn thấy.
“Được.” Hắn vẫn luôn bảo trì một khoảng cách không xa không gần mà đi theo tôi, “Xin lỗi.”
“Chuyện này không phải lỗi của cậu.”
Tôi cũng không biết phải nói gì.
Thật ra trước giờ tôi thường xuyên bị đá/nh, đã sớm đau đến mức cảm quan đều tê liệt, nhưng tôi không muốn bị hắn thấy.
“Cả đêm qua cậu vẫn luôn ở đây?” Ngay cả quần áo hắn cũng chưa thay.
“Cậu bảo tôi phải đi thế nào đây?” Nụ cười lại hiện ra trên khuôn mặt hắn.
“Cậu lo lắng cho tôi sao?”
Hắn sửng sốt một chút, “Ừ, sợ cậu bỏ chạy ra ngoài.”
“Tôi chạy ra ngoài, sau đó thì sao?” Tôi đột nhiên muốn biết hắn sẽ làm thế nào.
Thật ra tôi cũng từng bỏ chạy ra ngoài, khi cha mẹ tôi đá/nh nhau, khi cha tôi dùng tàn thuốc làm bỏng đùi tôi… Tôi đã bỏ chạy vô số lần.
Nhưng bỏ chạy thì có ích gì? Không đến nửa giờ đồng hồ, tôi không chịu nổi giá rét sợ hãi bên ngoài, chỉ có thể thê thảm chật vật trở về cầu xin họ mở cửa.
Sau đó, tôi lại càng thêm cẩn thận lấy lòng cha mẹ, mong họ sẽ đối xử với tôi không tàn nhẫn như vậy nữa.
“Vậy còn phải xem cậu có muốn đi cùng với tôi không.”
Rõ ràng ngữ khí của hắn có chút trêu chọc, nhưng tôi lại cảm thấy hắn đang nghiêm túc.
Đi đâu? Cùng nhau lưu lạc đầu đường xó chợ sao, Quý Vân Bạch?
22
Tôi đến trường như thường lệ.
Chương Thiêm nhìn thấy vết thương trên mặt tôi thì có chút tức giận, “Ai đá/nh cậu?”
“Tôi bị ngã.”
Hắn chống tay thở dài, “Sao ngay cả đi đường cậu cũng có thể bất cẩn bị ngã thành ra như vậy? Đúng là không biết phải làm sao với cậu.”
Vì thế trong tiết tự học buổi sáng, hắn bảo người ta đi luộc trứng gà, sau đó cẩn bận bóc trứng rồi giúp tôi chườm những nơi bị sưng tím.
Nhìn xem, đôi tay từng bạolực học đường những người khác, giờ phút này lại kiên nhẫn giúp tôi trị thương.
Đúng là châm chọc.
“Đừng, thầy giáo đang nhìn.”
Thực ra là Quý Vân Bạch đang nhìn.
Hình như hắn đang tức giận.
“Sợ cái gì, chăm sóc bạn cùng bàn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Chương Thiêm vẫn tự làm theo ý mình.
Tôi cảm thấy có chút phiền phức.
Đúng lúc này, thầy Chủ nhiệm đột nhiên gọi tôi lên văn phòng.
Tôi vội vàng đi theo thầy, sau khi đẩy cửa bước vào mới nhận ra có một nam nhân trung niên đang ngồi chờ sẵn.
Là Hiệu trưởng.
“Cô chính là bạn gái của Chương Thiêm?” Ông vừa mở miệng đã trực tiếp vào câu chuyện.
“Dạ không.” Tôi thấy mọi người đang nghiêm túc nhìn mình, không hiểu sao có một dự cảm bất an.
“Vậy đây là cái gì?” Hiệu trưởng đẩy một lá thư tới trước mặt tôi.
Tôi bị cơn giận bất ngờ của ông ấy dọa cho hoảng sợ, vội vàng cúi đầu đọc lá thư: “Hoan Hoan yêu dấu, tôi sớm đã biết cậu thích tôi…”
Đây là thư tình Chương Thiêm viết cho tôi, không biết vì sao lại xuất hiện trong tay cha hắn.
“Em không biết, chuyện này không liên quan tới em.” Tôi vội giải thích.
“Mời cha mẹ cô đến đây.” Ông ta không chịu nghe.
Tôi run rẩy ngồi chờ trong văn phòng.
Mẹ tôi làm việc trong căn tin trường học, vừa gọi liền lập tức xuất hiện.
Khi tới, chuyện đầu tiên bà làm là cho tôi một cái bạt tai như trời giáng, khiến tôi từ trên ghế ngã nhào xuống đất.
Sau đó, bà trực tiếp quỳ xuống cầu xin Hiệu trưởng đừng đình chỉ học tôi, “Tôi cam đoan, nó nhất định sẽ không hẹn hò yêu đương.”
Ta đột nhiên cảm thấy cõi lòng bi ai chua xót, mẹ làm sao cam đoan đây?
Không ngờ mẹ tôi thô bạo túm lấy áo tôi rồi lôi tôi về nhà.
“Đôi giày tối qua là của hắn?”
Tôi yên lặng không nói.
Nếu tôi nói đôi giày kia là của Quý Vân Bạch, nhất định mẹ tôi sẽ tới tìm hắn gây sự, nhưng nếu để bà hiểu lầm đó là giày của Chương Thiêm, ngoại trừ trút giận lên tôi thì bà ấy cũng không còn cách nào, dù sao cha của Chương Thiêm cũng là Hiệu trưởng.
Tôi cực kỳ sợ hãi, vì mẹ có rất nhiều cách để phạt tôi.
Sau đó bà ấy đi vào phòng, lấy cây kéo đã sớm hoen gỉ, túm tóc tôi bắt đầu cắt đi từng nắm.
“Mẹ, con không hẹn hò với hắn, là hắn thích con, không liên quan tới con, phải làm sao mẹ mới chịu tin con?” Tôi bật khóc, vừa khóc vừa cầu xin bà.
“Không quan trọng, dù sao cũng phải cho người ta một câu trả lời.” Bà vẫn lạnh lùng cắt đi mái tóc của tôi.
23
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên tôi không đến trường vào ngày đi học.
Hôm sau khi tôi tới lớp, đám Chương Ngọc được một trận cười ngặt nghẽo.
“Đồ dị hợm, đáng đời tội đi quyến rũ người khác.”
“Nó không biết soi gương sao, khuôn mặt này sẽ không khiến người khác buồn nôn chứ?”
…
Tôi không để ý bọn họ, chỉ cắm cúi làm bài.
Tôi nhất định phải cố gắng học tập, thi vào trường đại học tốt nhất, thoát khỏi nơi này.
Chỉ cần đỗ đại học là được, đỗ được đại học là tốt rồi, tôi không ngừng cổ vũ bản thân.
Chẳng qua, tôi phải làm sao đây, mắt tôi ướt nhòe rồi, sách vở cũng lấm lem nước mắt.
Tôi tự hỏi chính mình, tôi có thể chịu đựng được tới khi thi đại học sao?
Khi Chương Thiêm tới, hắn nhìn thấy dáng vẻ của tôi liền giật mình.
Có lẽ hắn cũng bị mái tóc xấu xí của tôi làm cho sững sờ đi, mái tóc dài mềm mại của tôi bây còn chỉ ngắn ngủn tới sau gáy, hơn nữa dài ngắn lộn xộn không đều, nham nhở như bị chó gặm.
“Cậu… sao vậy?”
“Cậu không biết sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Sao tôi biết được chứ?”
Tôi đột nhiên mỉm cười, sao hắn có thể biết được, đương nhiên hắn không biết.
“Thư tình cậu viết bị người cha làm Hiệu trưởng của cậu phát hiện, mẹ tôi cầu xin cha cậu mở lòng từ bi không đuổi học tôi, cắt tóc của tôi, sau đó tôi trở thành quái dị thế này. Bây giờ cậu đã biết chưa?”
Hắn đứng khựng tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt.
“Đương nhiên cậu không biết, cậu xuất thân cao quý, cho dù có mắc lỗi cũng bị phạt nặng nhất là một tuần tiền tiêu vặt, nhưng cậu không hề biết trên thế giới này thậm chí còn có những người không biết đến tiền tiêu vặt là gì. Vì sao cứ phải mang người khác ra làm trò đùa như vậy?”
“Trêu chọc bỡn cợt tôi vui lắm đúng không?”
Bởi vì lá thư tình mà tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó, tôi bị đá/nh một trận, bị cắt tóc, mà hắn lại chẳng hề hấn gì.
Đúng là nực cười.
Đều là con người, vì sao có người sinh ra đã được ngậm thìa bạc, sống trong nhung lụa ngọc ngà, cao cao tại thượng mà nhìn xuống những người khác?
“Tôi không trêu chọc cậu, tôi thật lòng.” Hắn muốn giải thích.
“Tôi biết, hiện tại tôi nói cho cậu, đời này tôi tuyệt đối sẽ không thích cậu.”
“Xin lỗi.” Hắn ném lá thư xuống, xông ra khỏi lớp, “Tôi đi tìm ông ấy.”
23
Nghe nói sau đó hắn và cha hắn cãi nhau một trận lớn, thậm chí cả trường đều nghe thấy tiếng Hiệu trưởng quát tháo.
Nhưng có ý nghĩa gì chứ?
Cùng lắm là bị phạt thêm một tuần tiền tiêu vặt mà thôi.
Những người bắt nạt có lẽ chưa từng nghĩ tới hành vi của họ sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng thế nào, giống như khi Quý Lan đã không còn trên đời nữa, họ vẫn còn nói, “Tôi bảo cô ta đi nhả y lầ u nó liền nhảy thật, là do cô ta ngốc chứ liên quan gì tới tôi?”
Vì vậy, cuối cùng chỉ có người bị bắt nạt phải chịu tổn thương.
Trước khi Quý Vân Bạch vào lớp, hắn vẫn luôn mỉm cười, sau khi nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức đen lại.
Hắn không an ủi tôi, thậm chí không nói với tôi một lời.
Cậu cũng cảm thấy tôi rất xấu đúng không, Quý Vân Bạch?
Đến giờ tự học buổi tối, trong lớp có thêm hai người cắt tóc đầu tấc.
Một người là Chương Thiêm, người còn lại là Quý Vân Bạch.
“Nhìn cái gì mà nhìn?! Ai còn dám cười, Chương Thiêm tôi đánh cho kẻ đó không nói nổi nữa!” Chương Thiêm nổi giận đạp bàn của mấy người kia.
Chưa hết giận, hắn đến bên bàn Quý Vân Bạch túm cổ áo hắn lôi ra ngoài, hai người họ bắt đầu to tiếng.
“Mày có ý gì? Ai cho mày cắt tóc? Em gái tao bị mày trêu đùa còn chưa đủ, bây giờ mày còn muốn ăn trong bát nhìn trong nồi sao?”
Quý Vân Bạch lau vết máu ở khóe miệng, cười lạnh lùng, “Tôi để ý em gái cậu khi nào?”
“Quý Vân Bạch, ý cậu là gì?” Chương Ngọc cũng tham gia vào cuộc cãi vã, “Cậu không thích tôi?”
Ngay cả liếc mắt hắn cũng lười ném cho cô ta, “Tôi nói thích cô khi nào?”
“Cậu nói dối, rõ ràng cậu nhận quà của tôi, chúng ta đã nắm tay, đã cùng nhau trò chuyện, cậu còn cười với tôi, sao cậu có thể không thích tôi?!” Chương Ngọc dường như phát điên, “Tôi thích cậu như vậy, sao cậu có thể không thích tôi???”
Có lẽ đã đạt đến tuyệt vọng nên chuyện gì cũng dám làm, Chương Ngọc rống lớn với Chương Thiêm, “Anh, nếu anh còn đá.nh Quý Vân Bạch em sẽ không để anh yên! Nhất định là do anh nên hắn mới đối xử với em như vậy!!!”
“Tên khốn này không thích em, hắn trêu đùa em, trêu đùa chúng ta, em còn thích hắn làm gì?!” Chương Thiêm quát xong lại chuẩn bị đá/nh Quý Vân Bạch.
Quý Vân Bạch không phản kháng lại, chỉ cười thật nhạt, “Cậu không hiếu kỳ vì sao cha cậu biết lá thư tình kia sao?”
Nắm tay của Chương Thiêm dừng lại đột ngột, “Sao?”
Quý Vân Bạch liếc nhìn Chương Ngọc một cái, “Vậy thì phải hỏi em gái yêu quý của cậu rồi.”
Chương Ngọc đã đưa lá thư tình đó cho Hiệu trưởng?
Tôi cũng ngây người.
Sau đó, Quý Vân Bạch rời khỏi cuộc nháo loạn, Chương Thiêm và Chương Ngọc quay sang cãi cọ.
“Vì sao mày luôn tùy hứng như vậy? Những gì tao đã làm cho mày còn chưa đủ sao? Đừng gọi tao là anh nữa, chuyện của chúng ta chưa xong đâu!”
Cho dù chỉ đứng ngoài xem kịch tôi cũng cảm thấy mệt mỏi kiệt sức, lặng lẽ trở về chỗ ngồi, đầu óc đau như búa bổ.
Ta ngẩn người nhìn bóng lưng của Quý Vân Bạch, hắn thật lợi hại.
Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Chương Thiêm cãi cọ với người cha Hiệu trưởng của hắn, Chương Ngọc và người anh trai luôn thương em như mạng của cô ta trở mặt với nhau, mà tôi đã đắc tội với cả Hiệu trưởng, giáo bá và hoa hậu giảng đường.
Giống như mọi thứ đều y nguyên, nhưng tất cả đã trở thành một mớ hỗn loạn.
Mà hắn, vẫn luôn mang tư thái tao nhã như đang đứng ngoài xem kịch.
Quý Vân Bạch, có phải cậu định thu tay lại đúng không?
24
Tôi vốn nghĩ đã đến lúc hắn nên dừng tay lại, nào ngờ là tôi đã đánh giá thấp hắn.
“Vì sao cậu lại chuyển đến trường này?” Tôi hỏi hắn.
“Vì gặp các cậu.”
Hắn vĩnh viễn là dáng vẻ ôn nhu đơn thuần như vậy, luôn luôn mỉm cười, nhưng trái tim lại lạnh buốt như được đẽo ra từ một khối băng.
Chẳng qua khi tan học, tôi lại thấy Quý Vân Bạch đến văn phòng của Hiệu trưởng.
Sau khi hắn đi ra, thầy Chủ nhiệm vô cùng lo lắng tới gọi Chương Thiêm và Chương Ngọc tới văn phòng.
Hiệu trưởng lên cơn đau thắt ngực.
Sau giờ tự học, mọi người vừa nhìn xe cứu thương dừng ở trước cổng trường vừa ồn ào bàn tán.
Mà Quý Vân Bạch đứng giữa đám người, môi nhếch lên thành một nụ cười.
Cảnh tượng này dường như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Ngày Quý Lan nhảylầu cũng như vậy, xe cứu thương tới, mọi người ùa ra lan can bàn tán, chỉ có Chương Ngọc đứng giữa đám người mà mỉm cười.
Da đầu tôi chợt run lên.
Khi chúng tôi còn thân thiết, Quý Lan từng nói với tôi, “Thật ra tớ có một anh trai.”
“Anh ấy có giỏi không?” Tôi hỏi.
“Giỏi lắm, lại rất đẹp trai nữa.”
“Anh ấy đang học đại học sao?”
“Không.” Cô ấy dừng lại một chút, “Anh ấy không nhận tớ.”
A?
Lúc ấy tôi không dám hỏi thêm, vì cô ấy giống như sắp khóc rồi.
Anh trai cô ấy dường như có rất nhiều bí mật, giống Quý Vân Bạch cũng có rất nhiều bí mật.
Nhưng tôi không biết kết cục của câu chuyện này, bởi vì Quý Lan đã nhảylầu, những bí mật này đã cùng cô ấy chôn dưới ba tấc đất.
Đến khi tan học, tôi đi theo Quý Vân Bạch.
“Sao lại đi theo tôi?” Quý Vân Bạch buồn cười nhìn tôi.
“Là cậu làm?” Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, sâu không thấy đáy.
Tôi vĩnh viễn không đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Tôi không biết cậu đang nói gì.”
“Cậu đã làm gì Hiệu trưởng? Tôi thấy cậu đã vào văn phòng ông ấy.”
“Tôi nào lớn gan đến thế.”
Hắn không chịu nói thật.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, tôi cảm thấy gần như sụp đổ.
“Quý Vân Bạch, đừng giả vờ nữa.” Nói xong, nước mắt tôi ào ạt rơi xuống.
Hắn cao hơn tôi, từ trên nhìn xuống tôi, tựa như một vị Quân vương giành được chiến thắng.
“Được, không giả vờ.”
25
Hắn chờ tôi khóc xong rồi đưa tôi về nhà.
“Tôi cũng là một bước trong kế hoạch của cậu phải không?” Tôi vẫn chưa từ bỏ.
“Đúng.”
Tuy đáp án này nằm trong dự tính, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, tôi vẫn cảm thấy cõi lòng đau đến mức không thể hô hấp nổi.
“Nhưng cậu cũng là biến số duy nhất.” Hắn nhìn tôi, trong mắt có chút không nỡ.
“Muốn hỏi tôi đã từng thật lòng chưa?” Hắn lại mỉm cười, “Không, ngay từ đầu đã không có. Bởi vì em gái tôi từng thật lòng với cậu, còn cậu thì sao? Vu Hoan Hoan? Buổi tối cậu có mơ thấy nó không? Nó có khóc không? Cậu có ôm nó không?”
…
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cậu còn chưa chịu dừng lại sao?” Tôi vừa khóc vừa hỏi hắn.
“Dừng lại?” Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, “Không phải tất cả chỉ mới bắt đầu sao?”
Tôi cảm thấy thân thể như tan vỡ ra thành nhiều mảnh.
Đồ điên!
Tôi về nhà, tự thề với mình rằng cả đời này không muốn gặp lại hắn nữa.
Tôi mở nhật ký ra, bắt đầu viết.
“Quý Vân Bạch có một người em gái tên là Quý Lan, cô ấy chính là bạn học duy nhất của tôi trong những năm trung học.
Nửa năm trước, cô ấy chet ngay trước mắt tôi, những nam sinh khác lại chỉ chăm chú nhìn chằm chằm váy của cô ấy.
Tôi ngồi trong phòng học làm bài, cho dù toàn thân phát run, tôi cũng không dám lên tiếng vì cô ấy.
Khi cảnh sát Đàm đến lấy lời khai, tôi không nói những gì tôi đã nhìn thấy ra, tôi không dám nói cho cha mẹ cô ấy biết cô ấy bị bạolực học đường, tôi thậm chí còn không dám nhận cô ấy là bạn của tôi.
Sau đó, hắn tới, hắn ôn nhu đơn thuần, luôn mỉm cười với mọi người, nhưng lại có thể dìm mọi người xuống Địa ngục trong nháy mắt.”
…
Tôi gấp nhật ký lại, vừa rơi nước mắt vừa chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, tôi bị thanh âm bên ngoài đánh thức.
Người cha nghi ện rượu của tôi đang bạolực gia đình với mẹ tôi.
Tôi lao ra ngoài ngăn ông ta lại, ông ta tức giận nhấc một chiếc ghế lên đập thẳng xuống đầu tôi.
“Khốn_kiếp, cô dám lăng loàn ở bên ngoài, còn dám ly hôn với tôi!”
“Còn mày nữa, con nhóc chet tiệt, nuôi mày mười mấy năm, không ngờ lại chính là con hoang, hôm nay tao sẽ đánh chet mày!”
Thời điểm ông ta chuẩn bị nện xuống tôi một ghế nữa, mẹ tôi đột nhiên dùng hết sức lực còn lại mà nhào tới, dùng thân thể của bà mà bảo vệ cho tôi.
Quyền đấm cước đá không ngừng giáng xuống cơ thể gầy gò của mẹ tôi, tôi sợ tới mức ngay cả phát ra một tiếng nấc cũng không làm nổi.
Khi tôi tưởng rằng mẹ con tôi sẽ chet trong căn nhà này, bên ngoài chợt vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Gã đàn ông mới ban nãy còn hung tợn dữ dằn bày ra dáng vẻ “Thiên Vương đến đây tao cũng không sợ”, bây giờ lại lập tức cười khúm núm lấy lòng cảnh sát, “Người trong nhà xích mích cãi vã mấy câu mà thôi, tôi cũng không đá/nh bọn họ.”
Người tới là cảnh sát Đàm, sau khi nhìn thấy tôi, dường như bà ấy rất bất ngờ.
“Hắn có đá/nh cháu không?” Bà ấy hỏi tôi.
Cha tôi đứng một bên dùng ánh mắt uy hiếp tôi.
“Có.” Tôi xắn áo lên, để cho bà ấy và những cảnh sát khác nhìn thấy những vết thương trải rộng trên khắp cơ thể mình.
“Được rồi, cháu thả áo xuống đi.” Cảnh sát Đàm thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn tôi đầy đồng tình thương xót.
Cha tôi cuối cùng cũng phải theo cảnh sát về đồn.
Vừa ra khỏi cửa, tôi liền nhìn thấy Quý Vân Bạch đang đứng dưới gốc đa trước cửa nhà tôi, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn cuối cùng cũng không còn nụ cười ôn hòa thường trực, chỉ nhìn chằm chằm người cha đang đi theo các cảnh sát của tôi.
(Còn tiếp