Chương 2: Công Tôn Đại Kỳ
Công Tôn Tinh cầm hộp cơm, lưu loát tìm cái cớ cho mình đỡ quê: “Không cướp được cũng không sao, sáng sớm cô em đã làm đùi gà cho thầy rồi, ăn rất ngon.”
Lộ Sơ Dương thấy mà buồn cười, hắn mở miệng nói đỡ cho Bạch Thiều: “Bác sĩ Tiểu Bạch còn nhớ chú thích ăn cay đấy.”
“Chao ôi.” Công Tôn Tinh vẫy tay với chủ nhiệm Lâm vừa mới ra khỏi phòng mổ, đang vội trở lại văn phòng, “Xem cơm học trò tôi mang cho tôi này, bác Lâm ăn cơm chưa?”
“Ăn con khỉ.” Lâm Cường lườm ông một cái, đóng sầm cửa phòng làm việc.
Bước đại vào một phòng họp trống, Bạch Thiều đặt hộp cơm lên trên bàn dài, hỏi: “Hôm nay thầy có bận không ạ?”
“Bận chứ, ngày nào chả bận.” Công Tôn Tinh nói, “Buổi chiều còn phải trực phòng khám, chiều nay em rảnh không? Đi với thầy?”
“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu.
Lộ Sơ Dương nghe không hiểu, hắn bèn hỏi: “Bác sĩ Tiểu Bạch không phải thuộc phòng chăm sóc cuối đời à, tại sao còn phải đi khám bệnh cho khoa mắt?”
“Bác sĩ Tiểu Bạch là học trò của chú, đương nhiên phải theo chú đi khám bệnh rồi.” Công Tôn Tinh cười ha ha nói, ông liếc nhìn Bạch Thiều một chút, anh thì lại cúi đầu ăn cơm, không có ý định giải thích.
Lộ Sơ Dương bị ngó lơ, cũng yên tĩnh ăn cơm, không hề tò mò chuyện của Bạch Thiều nữa.
Không ít bác sĩ và y tá cũng đến phòng họp ăn trưa, bọn họ lục tục chào hỏi Công Tôn Tinh và Bạch Thiều, cũng có người quen biết Lộ Sơ Dương, một bữa cơm vô cùng vui vẻ náo nhiệt. Công Tôn Tinh thắng hữu như vân*, nhân duyên vô cùng tốt, ông có thể trò chuyện đôi ba câu với bất kỳ ai, ngay cả an tĩnh ẩn mình như Bạch Thiều cũng được lây ánh sáng của ông.
*Nghĩa là bạn tốt đều tụ tập một chỗ.
“Tiểu Bạch này, cuối tuần thầy đi công tác, Bánh Bao gửi chỗ em, nhờ em chăm nó giúp thầy.” Công Tôn Tinh nói.
“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu, múc một muỗng cơm cuối cùng bỏ vò miệng, sau đó anh đậy hộp cơm lại, thuận tiện cầm luôn hộp cơm của Công Tôn Tinh, chồng lên nhau, đi về phía phòng chứa nước để rửa sạch.
Công Tôn Tinh cười nói: “Tiểu Bạch thật chịu khó.”
Lộ Sơ Dương cũng cầm hộp cơm không lên, đứng sóng vai cùng Bạch Thiều bên bồn nước, hắn nói: “Anh và thầy của mình có quan hệ thật tốt.”
“Ừm.” Bạch Thiều nói, “Thầy thường xuyên bận việc, hay quên ăn cơm, nên bao tử không được khỏe.” Anh nghiêm túc rửa kỹ vết dầu mỡ ở kẽ hộp, “Buổi chiều tôi phải ngồi trực phòng khám, để ngày mai sẽ dẫn anh đi gặp bác Trữ giường số mười ba.”
“Chậc, tôi tưởng anh muốn tôi tự mình đi gặp bác ấy.” Lộ Sơ Dương nói.
“Cũng được.” Bạch Thiều không có ý kiến.
“Đừng chứ, tôi bị hội chứng sợ xã hội đó.” Lộ Sơ Dương nói.
“…” Bạch Thiều tắt vòi nước, quay đầu nhìn Lộ Sơ Dương, chân mày hơi nhíu lại, lộ ra nét mặt khó tin, “Anh bị sợ xã hội?”
“Phải.” Lộ Sơ Dương thoải mái gật đầu, “Tôi cũng không biết nói chuyện với người cao tuổi.”
Bạch Thiều vẫy vẫy hai cái hộp cơm cho ráo nước, không đáp lời Lộ Sơ Dương, sau đó rút một tờ khăn giấy lau khô tay, rồi moi ra một cây kẹo que vị vải từ trong túi, đưa cho hắn: “Bác Trữ cho tôi, anh ăn đi.”
“Hả?” Lộ Sơ Dương hoàn toàn không hiểu lối tư duy của Bạch Thiều.
“Bác Trữ thích tâm sự với người trẻ tuổi, đừng lo.” Bạch Thiều nói xong, cầm hộp cơm rời khỏi phòng chứa nước, trong phòng họp đã không thấy bóng dáng Công Tôn Tinh đâu, chắc là lại đi làm việc, Bạch Thiều cũng trở về phòng chăm sóc cuối đời nghỉ trưa như thường lệ.
Lộ Sơ Dương ngậm kẹo que, quai hàm phồng lên bước vào căn phòng bệnh đầy ánh mặt trời ôn hòa, máy quay phim chân thật ghi lại từng chút động tĩnh, nắng ấm ngày đông chiếu xuống, rút đi một chút khủng bố lạnh lẽo của tử vong. Hắn không có thói quen nghỉ trưa, bèn ngồi bên cửa sổ quan sát xung quanh, sắp xếp của phòng bệnh nơi đây khác với những khoa khác, trang trí và gia cụ hết sức chú ý đến sự ấm cúng thoải mái và tính thực dụng, cực kỳ giống chỗ ở hằng ngày của một gia đình lớn. Chỉ là gia đình này, một thoáng lơ đãng sẽ có người từ biệt nhân gian, rồi lại có người mới gia nhập, cùng nhau đợi chờ đoàn tàu tử thần.
Ngày hôm nay, hắn tiếp xúc với thật nhiều bí ẩn, phần lớn là những điểm bất hợp lý trên người Bạch Thiều, ngược lại thiếu quan tâm đến phòng chăm sóc cuối đời. Lộ Sơ Dương dùng đầu lưỡi cuốn kẹo que từ bên trái sang phải, nhàm chán vẽ lại bố cục chỗ này. Ở đây có bảy phòng bệnh, một phòng có bốn giường, tổng cộng hai mươi tám giường. Mỗi buổi sáng, bác sĩ sẽ đi thăm hai mươi tám giường một lần, kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, rồi căn cứ vào biểu hiện và yêu cầu của mỗi người để kê thuốc giảm đau, hoặc là sắp xếp cho thân nhân dẫn người bệnh đi tham gia một ít hoạt động. Chuyện hắn cần làm là, tuyển chọn vài bệnh nhân, ghi chép câu chuyện và sinh hoạt hàng ngày, nói một cách đơn giản, chính là quay lại quá trình từ tồn tại đến tử vong của bọn họ.
Điện thoại di động rung lên trong túi, Lộ Sơ Dương bật sáng màn hình, nhóm chat năm người bạn thân có ai đó đang nói chuyện.
[Méo phải Garfield: Cuối tuần có đứa nào đi nhậu không?]
[Cá chạch: Tao ok.]
[Tổ Nin: Tao cũng ok.]
[Gào gào: Đạo diễn Lộ của chúng ta có đi không? Dạo này khó hẹn ảnh nhất.]
[Lộ: Đi.]
[Méo phải Garfield: Chuyện lạ, thế để tao gọi thêm mấy em gái nữa.]
[Cá chạch: Quả nhiên đạo diễn Lộ không đi quay ở phòng cấp cứu thì mới rảnh đi nhậu.]
[Gào gào: Đạo diễn Lộ bây giờ đang quay ở đâu đấy?]
[Lộ: Phòng chăm sóc cuối đời, quay cảnh lâm chung.]
[Tổ Nin: Chậc, một nơi thật mới mẻ.]
[Méo phải Garfield: Gần đây mới quen mấy cô người mẫu, để tao làm mai cho đạo diễn Lộ.]
[Gào gào: Ê Garfield, não anh trừ gái ra còn chứa được cái gì thế?]
[Méo phải Garfield: Còn có tụi mày á ]
[Lộ: …]
Lộ Sơ Dương nhíu mày ấn tắt điện thoại, dù qua bao nhiêu lần, hắn vẫn không cách nào chịu nổi mấy câu sến súa của Tằng Gia Phi. Trong lúc tán dóc, giờ nghỉ trưa dần trôi qua, phòng bệnh lại náo nhiệt lên, các thân nhân mang theo hoa quả quà cáp đến thăm bệnh nhân, Lộ Sơ Dương mắt sắc thoáng thấy Bạch Thiều ra khỏi văn phòng, dự định đến phòng khám, hắn bèn đi tới nói: “Đi khám bệnh à, bác sĩ Tiểu Bạch.”
“Ừm.” Bạch Thiều hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lắm, thái dương vểnh lên một nhúm tóc mai, anh dụi mắt đóng cửa văn phòng, vẫy tay với Lộ Sơ Dương, đi theo hành lang hẹp dài đến khu khám bệnh.
Khoa mắt của bệnh viện Đồng Tâm là chuyên khoa giỏi nhất nhì Bắc Kinh, một số thứ tự khó cầu, Bạch Thiều đẩy cửa phòng khám, bước vào ngồi cạnh Công Tôn Tinh, trước mặt ông là một bà cụ mắc chứng đục thủy tinh thể.
“Em khám trước xem.” Công Tôn Tinh nói.
Bạch Thiều dựa theo quy trình tiêu chuẩn quan sát bệnh tình của bà cụ, anh giơ tay trái lên, một vết sẹo vặn vẹo bắt mắt kéo qua bốn ngón tay, Công Tôn Tinh mím môi, đ.è xuống sự tiếc nuối đột ngột dâng lên trong lòng. Ông là giáo viên hướng dẫn của Bạch Thiều khi anh học tiến sĩ, phương hướng ban đầu của Bạch Thiều vốn không phải bác sĩ chăm sóc cuối đời, mà là bác sĩ nhãn khoa. Đôi mắt con người vừa tinh vi phức tạp, lại vừa yếu ớt dễ dàng bị tổn thương, để trở thành một bác sĩ nhãn khoa, không chỉ cần lý luận tri thức phong phú, mà còn cần can đảm cẩn trọng, mắt chuẩn tay ổn, nhưng không biết làm sao tay trái của Bạch Thiều lại bị thương nặng, khiến anh không bao giờ có thể tiếp tục cầm dao phẫu thuật được nữa.
Công Tôn Tinh đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa mắt, cũng là một vị giáo sư có tiếng nói trong bệnh viện Đồng Tâm, trước khi xảy ra chuyện, Bạch Thiều là học trò ông hài lòng nhất. Thế nhưng ai ngờ đời lắm biến cố, mùa xuân hai năm trước, Bạch Thiều về nhà ăn tết, không biết gặp phải chuyện gì, đã chôn vùi sự nghiệp của bản thân.
Công Tôn Tinh không muốn trơ mắt nhìn một bác sĩ ưu tú bị lãng phí, ông vận dụng quan hệ sắp xếp cho Bạch Thiều vào nơi tiền ít việc thiếu như phòng chăm sóc cuối đời, làm bác sĩ phụ trách ở đó, rồi vẫn giống như cái thời còn hướng dẫn Bạch Thiều, mỗi lần ngồi trực phòng khám ông luôn dẫn anh theo, dốc lòng bồi dưỡng, dốc sức dạy dỗ.
Bạch Thiều kiểm tra xong tình trạng của bà cụ, trình bày chẩn đoán và phương thức trị liệu của mình với Công Tôn Tinh. Ông gật đầu, không hổ là học sinh xuất sắc nhất của ông, luôn đúng ý ông mà không cần bàn bạc.
Một buổi chiều, một người hỏi một người đáp, hoàn thành nhiệm vụ khám bệnh với hiệu suất cực cao, lúc sáu giờ tan ca, có bác sĩ đi ngang qua trêu chọc Công Tôn Tinh: “Chủ nhiệm, trực phòng khám còn mang theo hack à?”
“Sao, hâm mộ không.” Công Tôn Tinh cười vỗ vai Bạch Thiều, “Tiểu Bạch của chúng ta đỉnh của đỉnh.”
Bạch Thiều ngại ngùng cười cười với đồng nghiệp, nói: “Thầy ơi, em đi với thầy để đón Bánh Bao hay sao?”
“Bánh Bao ở cửa.” Công Tôn Tinh nói, “Cô em đến đón thầy, sẵn tiện dắt Bánh Bao tới.” Ông và Bạch Thiều cùng đi ra cửa khu khám bệnh, “Lát nữa thầy còn cuộc phẫu thuật, không cần đợi thầy ăn cơm.”
“Vâng, thế em đặt cơm sẵn trên bàn cho thầy.” Bạch Thiều nói.
Công Tôn Tinh gật đầu, ông và vợ kiên định theo chủ nghĩa DINKs*, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sinh con, ai ngờ lại gặp được Bạch Thiều, tự nhiên kiếm được một đứa con trai, quả thật là ân trời ban cho, ông hỏi: “Em có về quê ăn tết không?”
*Double Income, No Kids là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
“Không về ạ.” Bạch Thiều nói, “Thầy ăn tết như thế nào hả thầy?”
“Ở nhà, em cũng qua đón tết chung với thầy và cô đi.” Công Tôn Tinh nói, “Sẵn tiện phụ thầy nữa, nấu vài món cho cô em.”
Bạch Thiều gật đầu: “Vâng.”
Cách đó không xa, một người phụ nữ tuổi trung niên trông thanh lịch tao nhã vẫy tay với Công Tôn Tinh, trong tay bà dắt một chú chó Shiba màu trắng: “Công Tôn Đại Kỳ ơi.”
“… Đừng gọi anh bằng biệt danh này nữa được không.” Công Tôn Tinh lộ ra nét mặt bất đắc dĩ, trong mắt ông đầy cưng chiều, “Cô giáo Cát Cát.”
Trương Cát đưa sợi dây dắt chó Shiba cho Bạch Thiều, rồi hỏi, “Tiểu Bạch ngày hôm nay thế nào?”
“Em chào cô.” Bạch Thiều cầm lấy sợi dây, “Buổi chiều ngồi khám cùng thầy, rất tốt ạ.”
“Vui vẻ là được.” Trương Cát nói, “Sắp tết rồi, em có về quê không?”
“Em vẫn ở đây.” Bạch Thiều nói.
“Thế thì hay quá, chúng ta cùng nhau đón tết.” Trương Cát nói, “Tiểu Bạch vừa cần mẫn vừa chu đáo, tốt hơn Đại Kỳ nhiều.”
Lộ Sơ Dương thấy mà buồn cười, hắn mở miệng nói đỡ cho Bạch Thiều: “Bác sĩ Tiểu Bạch còn nhớ chú thích ăn cay đấy.”
“Chao ôi.” Công Tôn Tinh vẫy tay với chủ nhiệm Lâm vừa mới ra khỏi phòng mổ, đang vội trở lại văn phòng, “Xem cơm học trò tôi mang cho tôi này, bác Lâm ăn cơm chưa?”
“Ăn con khỉ.” Lâm Cường lườm ông một cái, đóng sầm cửa phòng làm việc.
Bước đại vào một phòng họp trống, Bạch Thiều đặt hộp cơm lên trên bàn dài, hỏi: “Hôm nay thầy có bận không ạ?”
“Bận chứ, ngày nào chả bận.” Công Tôn Tinh nói, “Buổi chiều còn phải trực phòng khám, chiều nay em rảnh không? Đi với thầy?”
“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu.
Lộ Sơ Dương nghe không hiểu, hắn bèn hỏi: “Bác sĩ Tiểu Bạch không phải thuộc phòng chăm sóc cuối đời à, tại sao còn phải đi khám bệnh cho khoa mắt?”
“Bác sĩ Tiểu Bạch là học trò của chú, đương nhiên phải theo chú đi khám bệnh rồi.” Công Tôn Tinh cười ha ha nói, ông liếc nhìn Bạch Thiều một chút, anh thì lại cúi đầu ăn cơm, không có ý định giải thích.
Lộ Sơ Dương bị ngó lơ, cũng yên tĩnh ăn cơm, không hề tò mò chuyện của Bạch Thiều nữa.
Không ít bác sĩ và y tá cũng đến phòng họp ăn trưa, bọn họ lục tục chào hỏi Công Tôn Tinh và Bạch Thiều, cũng có người quen biết Lộ Sơ Dương, một bữa cơm vô cùng vui vẻ náo nhiệt. Công Tôn Tinh thắng hữu như vân*, nhân duyên vô cùng tốt, ông có thể trò chuyện đôi ba câu với bất kỳ ai, ngay cả an tĩnh ẩn mình như Bạch Thiều cũng được lây ánh sáng của ông.
*Nghĩa là bạn tốt đều tụ tập một chỗ.
“Tiểu Bạch này, cuối tuần thầy đi công tác, Bánh Bao gửi chỗ em, nhờ em chăm nó giúp thầy.” Công Tôn Tinh nói.
“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu, múc một muỗng cơm cuối cùng bỏ vò miệng, sau đó anh đậy hộp cơm lại, thuận tiện cầm luôn hộp cơm của Công Tôn Tinh, chồng lên nhau, đi về phía phòng chứa nước để rửa sạch.
Công Tôn Tinh cười nói: “Tiểu Bạch thật chịu khó.”
Lộ Sơ Dương cũng cầm hộp cơm không lên, đứng sóng vai cùng Bạch Thiều bên bồn nước, hắn nói: “Anh và thầy của mình có quan hệ thật tốt.”
“Ừm.” Bạch Thiều nói, “Thầy thường xuyên bận việc, hay quên ăn cơm, nên bao tử không được khỏe.” Anh nghiêm túc rửa kỹ vết dầu mỡ ở kẽ hộp, “Buổi chiều tôi phải ngồi trực phòng khám, để ngày mai sẽ dẫn anh đi gặp bác Trữ giường số mười ba.”
“Chậc, tôi tưởng anh muốn tôi tự mình đi gặp bác ấy.” Lộ Sơ Dương nói.
“Cũng được.” Bạch Thiều không có ý kiến.
“Đừng chứ, tôi bị hội chứng sợ xã hội đó.” Lộ Sơ Dương nói.
“…” Bạch Thiều tắt vòi nước, quay đầu nhìn Lộ Sơ Dương, chân mày hơi nhíu lại, lộ ra nét mặt khó tin, “Anh bị sợ xã hội?”
“Phải.” Lộ Sơ Dương thoải mái gật đầu, “Tôi cũng không biết nói chuyện với người cao tuổi.”
Bạch Thiều vẫy vẫy hai cái hộp cơm cho ráo nước, không đáp lời Lộ Sơ Dương, sau đó rút một tờ khăn giấy lau khô tay, rồi moi ra một cây kẹo que vị vải từ trong túi, đưa cho hắn: “Bác Trữ cho tôi, anh ăn đi.”
“Hả?” Lộ Sơ Dương hoàn toàn không hiểu lối tư duy của Bạch Thiều.
“Bác Trữ thích tâm sự với người trẻ tuổi, đừng lo.” Bạch Thiều nói xong, cầm hộp cơm rời khỏi phòng chứa nước, trong phòng họp đã không thấy bóng dáng Công Tôn Tinh đâu, chắc là lại đi làm việc, Bạch Thiều cũng trở về phòng chăm sóc cuối đời nghỉ trưa như thường lệ.
Lộ Sơ Dương ngậm kẹo que, quai hàm phồng lên bước vào căn phòng bệnh đầy ánh mặt trời ôn hòa, máy quay phim chân thật ghi lại từng chút động tĩnh, nắng ấm ngày đông chiếu xuống, rút đi một chút khủng bố lạnh lẽo của tử vong. Hắn không có thói quen nghỉ trưa, bèn ngồi bên cửa sổ quan sát xung quanh, sắp xếp của phòng bệnh nơi đây khác với những khoa khác, trang trí và gia cụ hết sức chú ý đến sự ấm cúng thoải mái và tính thực dụng, cực kỳ giống chỗ ở hằng ngày của một gia đình lớn. Chỉ là gia đình này, một thoáng lơ đãng sẽ có người từ biệt nhân gian, rồi lại có người mới gia nhập, cùng nhau đợi chờ đoàn tàu tử thần.
Ngày hôm nay, hắn tiếp xúc với thật nhiều bí ẩn, phần lớn là những điểm bất hợp lý trên người Bạch Thiều, ngược lại thiếu quan tâm đến phòng chăm sóc cuối đời. Lộ Sơ Dương dùng đầu lưỡi cuốn kẹo que từ bên trái sang phải, nhàm chán vẽ lại bố cục chỗ này. Ở đây có bảy phòng bệnh, một phòng có bốn giường, tổng cộng hai mươi tám giường. Mỗi buổi sáng, bác sĩ sẽ đi thăm hai mươi tám giường một lần, kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, rồi căn cứ vào biểu hiện và yêu cầu của mỗi người để kê thuốc giảm đau, hoặc là sắp xếp cho thân nhân dẫn người bệnh đi tham gia một ít hoạt động. Chuyện hắn cần làm là, tuyển chọn vài bệnh nhân, ghi chép câu chuyện và sinh hoạt hàng ngày, nói một cách đơn giản, chính là quay lại quá trình từ tồn tại đến tử vong của bọn họ.
Điện thoại di động rung lên trong túi, Lộ Sơ Dương bật sáng màn hình, nhóm chat năm người bạn thân có ai đó đang nói chuyện.
[Méo phải Garfield: Cuối tuần có đứa nào đi nhậu không?]
[Cá chạch: Tao ok.]
[Tổ Nin: Tao cũng ok.]
[Gào gào: Đạo diễn Lộ của chúng ta có đi không? Dạo này khó hẹn ảnh nhất.]
[Lộ: Đi.]
[Méo phải Garfield: Chuyện lạ, thế để tao gọi thêm mấy em gái nữa.]
[Cá chạch: Quả nhiên đạo diễn Lộ không đi quay ở phòng cấp cứu thì mới rảnh đi nhậu.]
[Gào gào: Đạo diễn Lộ bây giờ đang quay ở đâu đấy?]
[Lộ: Phòng chăm sóc cuối đời, quay cảnh lâm chung.]
[Tổ Nin: Chậc, một nơi thật mới mẻ.]
[Méo phải Garfield: Gần đây mới quen mấy cô người mẫu, để tao làm mai cho đạo diễn Lộ.]
[Gào gào: Ê Garfield, não anh trừ gái ra còn chứa được cái gì thế?]
[Méo phải Garfield: Còn có tụi mày á ]
[Lộ: …]
Lộ Sơ Dương nhíu mày ấn tắt điện thoại, dù qua bao nhiêu lần, hắn vẫn không cách nào chịu nổi mấy câu sến súa của Tằng Gia Phi. Trong lúc tán dóc, giờ nghỉ trưa dần trôi qua, phòng bệnh lại náo nhiệt lên, các thân nhân mang theo hoa quả quà cáp đến thăm bệnh nhân, Lộ Sơ Dương mắt sắc thoáng thấy Bạch Thiều ra khỏi văn phòng, dự định đến phòng khám, hắn bèn đi tới nói: “Đi khám bệnh à, bác sĩ Tiểu Bạch.”
“Ừm.” Bạch Thiều hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lắm, thái dương vểnh lên một nhúm tóc mai, anh dụi mắt đóng cửa văn phòng, vẫy tay với Lộ Sơ Dương, đi theo hành lang hẹp dài đến khu khám bệnh.
Khoa mắt của bệnh viện Đồng Tâm là chuyên khoa giỏi nhất nhì Bắc Kinh, một số thứ tự khó cầu, Bạch Thiều đẩy cửa phòng khám, bước vào ngồi cạnh Công Tôn Tinh, trước mặt ông là một bà cụ mắc chứng đục thủy tinh thể.
“Em khám trước xem.” Công Tôn Tinh nói.
Bạch Thiều dựa theo quy trình tiêu chuẩn quan sát bệnh tình của bà cụ, anh giơ tay trái lên, một vết sẹo vặn vẹo bắt mắt kéo qua bốn ngón tay, Công Tôn Tinh mím môi, đ.è xuống sự tiếc nuối đột ngột dâng lên trong lòng. Ông là giáo viên hướng dẫn của Bạch Thiều khi anh học tiến sĩ, phương hướng ban đầu của Bạch Thiều vốn không phải bác sĩ chăm sóc cuối đời, mà là bác sĩ nhãn khoa. Đôi mắt con người vừa tinh vi phức tạp, lại vừa yếu ớt dễ dàng bị tổn thương, để trở thành một bác sĩ nhãn khoa, không chỉ cần lý luận tri thức phong phú, mà còn cần can đảm cẩn trọng, mắt chuẩn tay ổn, nhưng không biết làm sao tay trái của Bạch Thiều lại bị thương nặng, khiến anh không bao giờ có thể tiếp tục cầm dao phẫu thuật được nữa.
Công Tôn Tinh đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa mắt, cũng là một vị giáo sư có tiếng nói trong bệnh viện Đồng Tâm, trước khi xảy ra chuyện, Bạch Thiều là học trò ông hài lòng nhất. Thế nhưng ai ngờ đời lắm biến cố, mùa xuân hai năm trước, Bạch Thiều về nhà ăn tết, không biết gặp phải chuyện gì, đã chôn vùi sự nghiệp của bản thân.
Công Tôn Tinh không muốn trơ mắt nhìn một bác sĩ ưu tú bị lãng phí, ông vận dụng quan hệ sắp xếp cho Bạch Thiều vào nơi tiền ít việc thiếu như phòng chăm sóc cuối đời, làm bác sĩ phụ trách ở đó, rồi vẫn giống như cái thời còn hướng dẫn Bạch Thiều, mỗi lần ngồi trực phòng khám ông luôn dẫn anh theo, dốc lòng bồi dưỡng, dốc sức dạy dỗ.
Bạch Thiều kiểm tra xong tình trạng của bà cụ, trình bày chẩn đoán và phương thức trị liệu của mình với Công Tôn Tinh. Ông gật đầu, không hổ là học sinh xuất sắc nhất của ông, luôn đúng ý ông mà không cần bàn bạc.
Một buổi chiều, một người hỏi một người đáp, hoàn thành nhiệm vụ khám bệnh với hiệu suất cực cao, lúc sáu giờ tan ca, có bác sĩ đi ngang qua trêu chọc Công Tôn Tinh: “Chủ nhiệm, trực phòng khám còn mang theo hack à?”
“Sao, hâm mộ không.” Công Tôn Tinh cười vỗ vai Bạch Thiều, “Tiểu Bạch của chúng ta đỉnh của đỉnh.”
Bạch Thiều ngại ngùng cười cười với đồng nghiệp, nói: “Thầy ơi, em đi với thầy để đón Bánh Bao hay sao?”
“Bánh Bao ở cửa.” Công Tôn Tinh nói, “Cô em đến đón thầy, sẵn tiện dắt Bánh Bao tới.” Ông và Bạch Thiều cùng đi ra cửa khu khám bệnh, “Lát nữa thầy còn cuộc phẫu thuật, không cần đợi thầy ăn cơm.”
“Vâng, thế em đặt cơm sẵn trên bàn cho thầy.” Bạch Thiều nói.
Công Tôn Tinh gật đầu, ông và vợ kiên định theo chủ nghĩa DINKs*, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sinh con, ai ngờ lại gặp được Bạch Thiều, tự nhiên kiếm được một đứa con trai, quả thật là ân trời ban cho, ông hỏi: “Em có về quê ăn tết không?”
*Double Income, No Kids là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
“Không về ạ.” Bạch Thiều nói, “Thầy ăn tết như thế nào hả thầy?”
“Ở nhà, em cũng qua đón tết chung với thầy và cô đi.” Công Tôn Tinh nói, “Sẵn tiện phụ thầy nữa, nấu vài món cho cô em.”
Bạch Thiều gật đầu: “Vâng.”
Cách đó không xa, một người phụ nữ tuổi trung niên trông thanh lịch tao nhã vẫy tay với Công Tôn Tinh, trong tay bà dắt một chú chó Shiba màu trắng: “Công Tôn Đại Kỳ ơi.”
“… Đừng gọi anh bằng biệt danh này nữa được không.” Công Tôn Tinh lộ ra nét mặt bất đắc dĩ, trong mắt ông đầy cưng chiều, “Cô giáo Cát Cát.”
Trương Cát đưa sợi dây dắt chó Shiba cho Bạch Thiều, rồi hỏi, “Tiểu Bạch ngày hôm nay thế nào?”
“Em chào cô.” Bạch Thiều cầm lấy sợi dây, “Buổi chiều ngồi khám cùng thầy, rất tốt ạ.”
“Vui vẻ là được.” Trương Cát nói, “Sắp tết rồi, em có về quê không?”
“Em vẫn ở đây.” Bạch Thiều nói.
“Thế thì hay quá, chúng ta cùng nhau đón tết.” Trương Cát nói, “Tiểu Bạch vừa cần mẫn vừa chu đáo, tốt hơn Đại Kỳ nhiều.”