Chương 3
Sau khi cha con Úc gia rời đi, Minh Yên sắp xếp lại nội dung trong giấc mơ một chút, cô mơ không được đầy đủ lắm, chỉ là mơ hồ biết được Minh gia sau này phá sản là do một tay Úc Hàn Chi gây nên, hiện giờ truyền ra bên ngoài tin tức mình cùng Úc Hàn Chi đang ở bên nhau, hi vọng sẽ kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa.
Căn bản là Úc Hàn Chi cũng coi trọng thanh danh mặt mũi, nếu không thì ngay lúc này đã lập tức ra tay với Minh gia rồi.
"Đại tiểu thư, cô đã cả một ngày không ăn cái gì rồi, tôi hầm cho cô một bát tổ yến nha." Thải Nguyệt thấy cha con Úc gia rời đi rồi, lão gia thì tức giận ở trên thư phòng, lúc này mới hầm chén tổ yến bưng ra cho Minh Yên.
Minh Yên từ đêm qua đến giờ đúng là chưa ăn cái gì, dạ dày đói đến không cảm giác, cô cười khanh khách rồi vội vàng nhận lấy chén tổ yến, một bên vừa ăn vừa hỏi: "Cô không trở về à?"
Thải Nguyệt tính ra chỉ thì lớn hơn cô 2 tuổi, cũng không tính là người hầu của Minh gia, mẹ cô ấy và bà Lý trước kia đều là đầu bếp trong nhà, tay nghề rất tốt, nhưng sau này lại đổ bệnh, vẫn luôn phải uống thuốc trị liệu, mà hào môn thế gia thì lại kiêng kỵ mấy cái vấn đề này, vì thế nên đã đổi đầu bếp.
Minh gia vốn tính đuổi việc chị Lý, nhưng Minh Yên không đồng ý, Minh Hòa Bình cuối cùng cũng không còn cách gì, để Thải Nguyệt mỗi tháng về đây vài lần, làm điểm tâm cho Minh Yên, tiền lương cũng chiếu cố vô cùng.
Gia cảnh Thải Nguyệt vốn dĩ không được tốt, mà bà Lý ngày nào cũng phải uống thuốc trị liệu, vô cùng tốn tiền, vì thế nên cả nhà bà đối với Minh Yên như ân nhân của mình, thời điểm bà Lý không thể đến thì sẽ để con gái đến làm thay, lần này sinh nhật Minh Yên, cũng chính là Thải Nguyệt tới phụ giúp.
Cũng vì nguyên nhân này, Thải Nguyệt đối với Minh Yên là cô nói gì thì nghe nấy. Sau này Minh gia xảy ra chuyện, còn đã gặp chuyện còn có người thêm dầu vào lửa, duy nhất chỉ có gia đình Thải Nguyệt là giúp đỡ cô.
Từ giấc mơ đêm qua, Minh Yên chưa bao giờ thành tỉnh như lúc này.
"Tôi xin nghỉ 2 ngày, mẹ kêu tôi ở lại chăm sóc cô." Thải Nguyệt vội vàng nói: "Đại tiểu thư, hai ngày nay cô nhất định đừng ra cửa."
Hai hàng mi cong vút của Minh Yên run run, chiếc bóng như hình rẻ quạt rơi nhẹ trên mặt khiến cho hình bóng cô gái nhỏ càng thêm dịu dàng, cô nhẹ nhàng nói: "Cô nói với mẹ cô, tháng này an tâm tĩnh dưỡng, không cần đến đây làm tâm điểm cho tôi, buổi tối cô đến phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Thải Nguyệt gật đầu, đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Hoa Tư từ bên ngoài trở về, vội vàng che miệng không đề cập tới nữa.
"Đại tiểu thư." Hoa Tư vào phòng khách, không kiêu ngạo cũng không ninh hót kêu một tiếng, sau đó liền đi vào phòng.
"Chờ đã."
Thân thể Hoa Tư hơi cứng lại, đứng im không nhúc nhích, chỉ là khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lạnh nhạt, đối với việc bị Minh Yên làm khó dễ, Hoa Tư đã sớm thành thói quen.
Minh Yên thả cái muỗng nhỏ tinh xảo xuống, đưa mắt nhìn Hoa Tư, nếu như nói cô mang vẻ đẹp của tranh sơn dầu cổ điển, thì Hoa Tư lại giống bức tranh thủy mặc, gương mặt này lớn lên xinh đẹp nhẹ nhàng, chính là gương mặt khiến cho đàn ông yêu thương nhất, thanh thuần lại xinh đẹp, tóc dài đến eo, lại giống như tiểu bạch hoa bị lạc vào giới hào môn dơ bẩn, hấp dẫn ánh mắt của một đám công tử ăn chơi trác táng, bao gồm cả Lâm đại thiếu gia Lâm Hi.
Minh Yên không giống Hoa Tư, cuộc sống cô ta khó khăn cơ cực, sau lưng luôn bị người khác cười nhạo, lớn lên cũng không bằng người hầu gái.
Cô tính tình kiêu ngạo, lại thường xuyên làm khó dễ Hoa Tư, vì thế danh tiếng càng ngày càng kém, ngược lại Hoa Tư danh tiếng trong mắt con cháu thế gia lại ngày càng tốt, được một đám công tử si mê.
Minh Yên thấy cô ta mặc váy trắng, trong tay xách theo một cái túi, còn cầm thêm hộp quà tinh xảo, logo mặt trên là nhãn hiệu cô hay mua, một cái dây chuyền phải tới mười mấy vạn, đương nhiên không phải là thứ Hoa Tư có thể mua, cô tức khắc có chút đau đầu.
Cái này nhất định là do Lam Hi đưa, cô theo đuổi anh ta bảy năm, đối phương xem cô như tảng đá cứng nhắc không để vào mắt, ngược lại là đối với Hoa Tư thì như trân bảo. Ước chừng đây cũng chính là hào quang nữ chính.
"Cô cùng với mẹ Lý, theo tôi vào phòng." Minh Yên nói xong thì đứng dậy thôi, chỉnh lại áo quần rộng thùng thình.
Hoa Tư sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng đem dây chuyền trong tay để lên bàn trà, nhẹ nhẹ nói: "Đại tiểu thư, cái này là Lam thiếu gia kêu tôi chuyển cho cô, cô ngàn vạn lần đừng đuổi tôi cùng với mẹ tôi đi."
Minh Yên có chút kinh ngạc, Lam Hi mấy năm nay đúng là đã quen dùng kỹ xảo, ba người trong lòng đều rõ ràng.
Sợ cô làm khó dễ Hoa Tư, Lam Hi cứ cách một đoạn thời gian thì mua quà cho Hoa Tư, nếu như gặp phải chuyện không đúng, Hoa Tư liền đưa quà cho cô, cô được tặng quà một lần liền nghĩ đến lần hai, hình thành một cái vòng lẩn quẩn.
Trước kia cô nhận được quà từ chỗ của Hoa Tư liền vô cùng dương dương đắc ý, cho nên cũng sẽ không thật sự làm khó dễ cô ta. Chỉ là hiện giờ nhìn thấy hộp quà này, nội tâm Minh Yên một chút cũng không hề dao động. Nghĩ đến việc cô theo đuổi Lam Hi mấy năm trời, một là coi trọng gia cảnh vinh hoa phú quý của Lam Hi, một là muốn lên mặt với Hoa Tư, còn lại chính là do thói quen muốn được yêu thương.
Minh Yên nhăn nhẹ chân mày, nhàn nhạt nói: "Tới phòng tôi rồi nói tiếp."
Cô đi thẳng lên lầu, gõ vào cửa thư phòng ba cái.
Minh Hòa Bình nói chuyện với Úc Ân Dương cả nửa ngày, lúc ấy vì bị tức giận làm cho ngu ngốc, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, càng nghĩ lại càng tức, cảm thấy mặt mũi hình như đều đã đem ném hết cho chó gặm, ném đổ chén trà, tức giận nói: "Nếu con không muốn bị đánh thì cút ra xa một chút cho ba."
Minh Yên nghe xong thì phì cười ra tiếng, mở cửa phòng ra, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, gương mặt ủy khuất gọi ba ba: "Ba, con đây vẫn là nên đi vào quỳ xuống nhận lỗi vậy."
Lại nói, Minh Hòa Bình vốn cũng không phải loại người tốt đẹp gì, đều là gian thương đội lợi ích lên đầu, không thiếu những việc làm độc ác, vì kiếm tiền vẫn luôn tranh chấp ẩu đả ở mảnh đất kia, sau bị Úc Hàn Chi đưa ra rất nhiều minh chứng, tống vào ngục giam, Minh Yên biết những việc này xóa cũng không sạch được, tuy nhiên Minh Hòa Bình đối với cô lại rất tốt, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đánh cô dù chỉ một lần, tuy rằng cũng chưa lập quyền thừa kế cho cô, nhưng tiền mà ông kiếm được đều phục vụ cô ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều đặt cô lên đầu.
Đương nhiên thì cũng do cô biết cách làm nũng, Minh Yên bước vào thư phòng, cũng không thật sự là quỳ xuống, chạy tới trước bàn trà, cọ cọ lấy bình trà cực phẩm của ba cô, chờ Hoa Tư và Lý Quế Hoa bước vào, lúc này mới nói chuyện chính.
"Con kêu Hoa Tư với mẹ Lý đến làm cái gì?" Minh Hòa Bình phồng mũi trừng mắt nói: "Đừng có làm hư trà của ba, con không uống được, rót ra làm gì."
Minh Yên mở miệng nói: "Ba, Lam Hi hình như vẫn luôn theo đuổi Hoa Tư."
Minh Hòa Bình sắc mặt thay đổi một chút.
Hoa Tư thì sắc mặt trắng bệch, mẹ Lý nghe xong thì dơ tay đánh cô ta, một bên vừa đánh vừa khóc nói: "Lão gia, đại tiểu thư, nhất định là hiểu lầm rồi, con bé này dù có ăn gan hùm cũng không dám có loại tâm tư không chính đáng này, tôi về sẽ dạy lại nó."
Hoa Tư bị đánh, thân hình vẫn quật cường, không kêu lên một tiếng nào.
Minh Yên nặng nề đem chén trà trên tay đặt xuống, khuôn mặt trầm mặc, không cười nữa, từ nhỏ đến lớn, Lý Quế Hoa đối với Hoa Tư không phải đánh thì chính là mắng, nhưng đối với đứa con ruột như cô thì lại không tồi, chỉ là sau này khi xảy ra chuyện, nhìn thấy thế sự không ổn, trong một đêm liền đem tiền bỏ chạy.
Minh Yên đối với bà ấy cũng chưa phải nói là hận, nhưng cũng không chờ mong gì cái mối quan hệ mẹ con ruột thịt này.
Thấy Minh Yên tức giận, Lý Quế Hoa lập tức im miệng.
"Tôi cùng với Úc Hàn Chi vừa nhìn đã biết là bị người ta hãm hại, Minh gia mấy năm nay cây to đón gió, xảy ra không ít chuyện, ba, đây là thời điểm nên thu liễm lại chút ít." Minh Yên nửa thật nửa giả nói.
Minh Hòa Bình nghe vậy thì kinh hãi, trừng mắt lớn nhìn đứa con gái từng chẳng làm ra trò trống gì của mình: "Ý con là có người đang nhắm vào Minh gia?"
Minh Yên gật đầu, nhàn nhạt trả lời: "Hiện giờ con cùng với con nuôi của Úc gia xảy ra việc như vậy, Lam gia lại coi trọng mặt mũi, hơn nữa Lam Hi còn không thích con, hai nhà đã chẳng còn khả năng liên hôn, mà Lam gia có gia thế lớn như vậy, để cho bên ngoài thì lại đáng tiếc quá, không bằng ba nhận Hoa Tư làm con nuôi, Lam Hi lại thật sự rất thích Hoa Tư, chắc chắn sẽ đồng ý cùng nhà chúng ta liên hôn."
Minh Yên nói một hồi, trong thư phòng đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, không chỉ có Minh Hòa Bình ngây người ra, mà cả Hoa Tư cũng thế, tất cả đều không tin tưởng mà nhìn Minh Yên, duy nhất chỉ có Lý Quế Hoa là cả người run rẩy.
"Con không phải là chưa tỉnh rượu đấy chứ?" Minh Hòa Bình xém nữa muốn thử gõ gõ cái đầu cô xem bên trong nó chứa cái gì. Gia thế Lam Hi như vậy, lại là người vô cùng xuất sắc, cho dù đốt đèn cũng tìm không ra, cô nói bỏ là bỏ, còn muốn ông ta nhận một đứa người hầu làm con nuôi? Ngu ngốc vậy, ngu dữ lắm luôn. Đều là do ông ta cưng chiều cô quá mức, cưng chiều đến thành một cô gái ngốc nghếch.
Minh Yên nhìn phản ứng của ba người, nói với Hoa Tư: "Hoa Tư, nếu như cô chưa từng xuất hiện ở Minh gia thì trời đất to lớn như vậy, mỗi người đều có thể sống tốt cuộc đời của mình, bất quá cô đã bước vào trong cái thế giới này hẳn là cũng biết gia thế và quyền lực quan trọng đến mức nào, ngày xưa tuy tôi hay làm khó dễ cô, nhưng dù sao chừng ấy năm cô cũng được Minh gia che chở an toàn, nếu không cô có thể chạy ra ngoài nhìn thử xem thế giới hào môn khắc nghiệt này sẽ đối xử với cô như thế nào, tôi nói với ba tôi sẽ nhận nuôi, cung cấp cho cô cái gọi là thân phận và địa vị, còn tương lai sau này thì phải xem cô quẫy đạp với số mệnh của mình như thế nào rồi."
Hoa Tư vẻ mặt biến sắc, cắn môi không nói, cô ta cũng biết những lời Minh Yên nói đều là sự thật, rất nhiều chuyện cho dù cô ta có muốn trốn cũng trốn không thoát, huống chi mẹ cô ta lại rất tham lam, sống chết bám dính lấy Minh gia, cô ta căn bản là chẳng còn bất kì sự lựa chọn nào.
"Ba, mấy năm nay Hoa Tư cũng được nuôi dưỡng ở Minh gia, cô ấy với con lớn lên cùng nhau, xem cô ấy là con nuôi cũng không khác nhau là mấy, chỉ là làm thêm một cái thủ tục giấy tờ, nhiều thêm một người con gái mà thôi, biết đâu sau này lại trở thành trợ thủ đắc lực cho ba, bên ngoài biết bao nhiêu người chờ hãm hại chúng ta, chúng ta lại có hẳn hai đứa con, khẳng định là lời to rồi." Minh Yên nhìn Minh Hòa Bình nói.
Minh Yên đối với lão nhân gia này thật ra lại rất hiểu biết, chỉ cần nói ra là Lam Hi thật ra thích Hoa Tư, việc này đã có thể thành công được một nửa, ngoài ra ba cô lại chính là một gian thương nha, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, cùng với sự nịnh nọt của cô, đối với cô trước nay đều là đồng ý vô điều kiện.
Cô vắt hết óc không phải là vì cuộc sống hòa bình của Minh gia sao, cô dù sao cũng là tu hú chiếm tổ 22 năm, là cô mắc nợ Hoa Tư, còn nữa nếu như Hoa Tư trở thành người thừa kế của Minh gia thì chuyện này ắt sẽ có kết cục khác, ít nhất thì khi Úc Hàn Chi ra tay với Minh gia, Lam Hi sẽ không có khả năng chỉ đưa mắt nhìn, thấy chết mà không cứu, cô cũng có thêm thời gian để tìm đường lui cho mình.
Có thể xem đây là một ván cờ cược sống cược chết, thắng bại cũng do ván cờ này quyết định.
"Con để ba nghĩ xem." Minh Hòa Bình vẫn có chút do dự, dù sao thì con ruột và con nuôi vẫn là khác một trời một vực, ông ta dù sao cũng là hi vọng Minh Yên cùng Lam Hi liên hôn hơn.
"Lão gia, đại tiểu thư, Hoa Tư làm sao có thể trở thành người của Minh gia được." Lý Quế Hoa lúc này mới phản ứng lại, khăng khăng phản đối.
"Mẹ Lý, Hoa Tư là con ruột của bà, bà không hi vọng cô ấy càng ngày càng tốt lên sao?" Minh Yên liếc bà ta một cái.
Lý Quế Hoa nháy mắt liền giật mình, cả người lo sợ, không dám nhìn thẳng vào Minh Yên.
"Con đói bụng rồi, cho ba 2 ngày, việc này ba cứ từ từ xem xét." Minh Yên đem chén trà đã lạnh bưng lên, uống một hơi cạn sạch, che lại cái dạ dày đáng thương của mình, xem ra còn phải cho ba cô vài bài học thêm nữa mới được.
Minh Yên xuống lầu, lấy điện thoại ra gọi điện hẹn gặp Lam Hi.
Căn bản là Úc Hàn Chi cũng coi trọng thanh danh mặt mũi, nếu không thì ngay lúc này đã lập tức ra tay với Minh gia rồi.
"Đại tiểu thư, cô đã cả một ngày không ăn cái gì rồi, tôi hầm cho cô một bát tổ yến nha." Thải Nguyệt thấy cha con Úc gia rời đi rồi, lão gia thì tức giận ở trên thư phòng, lúc này mới hầm chén tổ yến bưng ra cho Minh Yên.
Minh Yên từ đêm qua đến giờ đúng là chưa ăn cái gì, dạ dày đói đến không cảm giác, cô cười khanh khách rồi vội vàng nhận lấy chén tổ yến, một bên vừa ăn vừa hỏi: "Cô không trở về à?"
Thải Nguyệt tính ra chỉ thì lớn hơn cô 2 tuổi, cũng không tính là người hầu của Minh gia, mẹ cô ấy và bà Lý trước kia đều là đầu bếp trong nhà, tay nghề rất tốt, nhưng sau này lại đổ bệnh, vẫn luôn phải uống thuốc trị liệu, mà hào môn thế gia thì lại kiêng kỵ mấy cái vấn đề này, vì thế nên đã đổi đầu bếp.
Minh gia vốn tính đuổi việc chị Lý, nhưng Minh Yên không đồng ý, Minh Hòa Bình cuối cùng cũng không còn cách gì, để Thải Nguyệt mỗi tháng về đây vài lần, làm điểm tâm cho Minh Yên, tiền lương cũng chiếu cố vô cùng.
Gia cảnh Thải Nguyệt vốn dĩ không được tốt, mà bà Lý ngày nào cũng phải uống thuốc trị liệu, vô cùng tốn tiền, vì thế nên cả nhà bà đối với Minh Yên như ân nhân của mình, thời điểm bà Lý không thể đến thì sẽ để con gái đến làm thay, lần này sinh nhật Minh Yên, cũng chính là Thải Nguyệt tới phụ giúp.
Cũng vì nguyên nhân này, Thải Nguyệt đối với Minh Yên là cô nói gì thì nghe nấy. Sau này Minh gia xảy ra chuyện, còn đã gặp chuyện còn có người thêm dầu vào lửa, duy nhất chỉ có gia đình Thải Nguyệt là giúp đỡ cô.
Từ giấc mơ đêm qua, Minh Yên chưa bao giờ thành tỉnh như lúc này.
"Tôi xin nghỉ 2 ngày, mẹ kêu tôi ở lại chăm sóc cô." Thải Nguyệt vội vàng nói: "Đại tiểu thư, hai ngày nay cô nhất định đừng ra cửa."
Hai hàng mi cong vút của Minh Yên run run, chiếc bóng như hình rẻ quạt rơi nhẹ trên mặt khiến cho hình bóng cô gái nhỏ càng thêm dịu dàng, cô nhẹ nhàng nói: "Cô nói với mẹ cô, tháng này an tâm tĩnh dưỡng, không cần đến đây làm tâm điểm cho tôi, buổi tối cô đến phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Thải Nguyệt gật đầu, đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Hoa Tư từ bên ngoài trở về, vội vàng che miệng không đề cập tới nữa.
"Đại tiểu thư." Hoa Tư vào phòng khách, không kiêu ngạo cũng không ninh hót kêu một tiếng, sau đó liền đi vào phòng.
"Chờ đã."
Thân thể Hoa Tư hơi cứng lại, đứng im không nhúc nhích, chỉ là khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lạnh nhạt, đối với việc bị Minh Yên làm khó dễ, Hoa Tư đã sớm thành thói quen.
Minh Yên thả cái muỗng nhỏ tinh xảo xuống, đưa mắt nhìn Hoa Tư, nếu như nói cô mang vẻ đẹp của tranh sơn dầu cổ điển, thì Hoa Tư lại giống bức tranh thủy mặc, gương mặt này lớn lên xinh đẹp nhẹ nhàng, chính là gương mặt khiến cho đàn ông yêu thương nhất, thanh thuần lại xinh đẹp, tóc dài đến eo, lại giống như tiểu bạch hoa bị lạc vào giới hào môn dơ bẩn, hấp dẫn ánh mắt của một đám công tử ăn chơi trác táng, bao gồm cả Lâm đại thiếu gia Lâm Hi.
Minh Yên không giống Hoa Tư, cuộc sống cô ta khó khăn cơ cực, sau lưng luôn bị người khác cười nhạo, lớn lên cũng không bằng người hầu gái.
Cô tính tình kiêu ngạo, lại thường xuyên làm khó dễ Hoa Tư, vì thế danh tiếng càng ngày càng kém, ngược lại Hoa Tư danh tiếng trong mắt con cháu thế gia lại ngày càng tốt, được một đám công tử si mê.
Minh Yên thấy cô ta mặc váy trắng, trong tay xách theo một cái túi, còn cầm thêm hộp quà tinh xảo, logo mặt trên là nhãn hiệu cô hay mua, một cái dây chuyền phải tới mười mấy vạn, đương nhiên không phải là thứ Hoa Tư có thể mua, cô tức khắc có chút đau đầu.
Cái này nhất định là do Lam Hi đưa, cô theo đuổi anh ta bảy năm, đối phương xem cô như tảng đá cứng nhắc không để vào mắt, ngược lại là đối với Hoa Tư thì như trân bảo. Ước chừng đây cũng chính là hào quang nữ chính.
"Cô cùng với mẹ Lý, theo tôi vào phòng." Minh Yên nói xong thì đứng dậy thôi, chỉnh lại áo quần rộng thùng thình.
Hoa Tư sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng đem dây chuyền trong tay để lên bàn trà, nhẹ nhẹ nói: "Đại tiểu thư, cái này là Lam thiếu gia kêu tôi chuyển cho cô, cô ngàn vạn lần đừng đuổi tôi cùng với mẹ tôi đi."
Minh Yên có chút kinh ngạc, Lam Hi mấy năm nay đúng là đã quen dùng kỹ xảo, ba người trong lòng đều rõ ràng.
Sợ cô làm khó dễ Hoa Tư, Lam Hi cứ cách một đoạn thời gian thì mua quà cho Hoa Tư, nếu như gặp phải chuyện không đúng, Hoa Tư liền đưa quà cho cô, cô được tặng quà một lần liền nghĩ đến lần hai, hình thành một cái vòng lẩn quẩn.
Trước kia cô nhận được quà từ chỗ của Hoa Tư liền vô cùng dương dương đắc ý, cho nên cũng sẽ không thật sự làm khó dễ cô ta. Chỉ là hiện giờ nhìn thấy hộp quà này, nội tâm Minh Yên một chút cũng không hề dao động. Nghĩ đến việc cô theo đuổi Lam Hi mấy năm trời, một là coi trọng gia cảnh vinh hoa phú quý của Lam Hi, một là muốn lên mặt với Hoa Tư, còn lại chính là do thói quen muốn được yêu thương.
Minh Yên nhăn nhẹ chân mày, nhàn nhạt nói: "Tới phòng tôi rồi nói tiếp."
Cô đi thẳng lên lầu, gõ vào cửa thư phòng ba cái.
Minh Hòa Bình nói chuyện với Úc Ân Dương cả nửa ngày, lúc ấy vì bị tức giận làm cho ngu ngốc, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, càng nghĩ lại càng tức, cảm thấy mặt mũi hình như đều đã đem ném hết cho chó gặm, ném đổ chén trà, tức giận nói: "Nếu con không muốn bị đánh thì cút ra xa một chút cho ba."
Minh Yên nghe xong thì phì cười ra tiếng, mở cửa phòng ra, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, gương mặt ủy khuất gọi ba ba: "Ba, con đây vẫn là nên đi vào quỳ xuống nhận lỗi vậy."
Lại nói, Minh Hòa Bình vốn cũng không phải loại người tốt đẹp gì, đều là gian thương đội lợi ích lên đầu, không thiếu những việc làm độc ác, vì kiếm tiền vẫn luôn tranh chấp ẩu đả ở mảnh đất kia, sau bị Úc Hàn Chi đưa ra rất nhiều minh chứng, tống vào ngục giam, Minh Yên biết những việc này xóa cũng không sạch được, tuy nhiên Minh Hòa Bình đối với cô lại rất tốt, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đánh cô dù chỉ một lần, tuy rằng cũng chưa lập quyền thừa kế cho cô, nhưng tiền mà ông kiếm được đều phục vụ cô ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều đặt cô lên đầu.
Đương nhiên thì cũng do cô biết cách làm nũng, Minh Yên bước vào thư phòng, cũng không thật sự là quỳ xuống, chạy tới trước bàn trà, cọ cọ lấy bình trà cực phẩm của ba cô, chờ Hoa Tư và Lý Quế Hoa bước vào, lúc này mới nói chuyện chính.
"Con kêu Hoa Tư với mẹ Lý đến làm cái gì?" Minh Hòa Bình phồng mũi trừng mắt nói: "Đừng có làm hư trà của ba, con không uống được, rót ra làm gì."
Minh Yên mở miệng nói: "Ba, Lam Hi hình như vẫn luôn theo đuổi Hoa Tư."
Minh Hòa Bình sắc mặt thay đổi một chút.
Hoa Tư thì sắc mặt trắng bệch, mẹ Lý nghe xong thì dơ tay đánh cô ta, một bên vừa đánh vừa khóc nói: "Lão gia, đại tiểu thư, nhất định là hiểu lầm rồi, con bé này dù có ăn gan hùm cũng không dám có loại tâm tư không chính đáng này, tôi về sẽ dạy lại nó."
Hoa Tư bị đánh, thân hình vẫn quật cường, không kêu lên một tiếng nào.
Minh Yên nặng nề đem chén trà trên tay đặt xuống, khuôn mặt trầm mặc, không cười nữa, từ nhỏ đến lớn, Lý Quế Hoa đối với Hoa Tư không phải đánh thì chính là mắng, nhưng đối với đứa con ruột như cô thì lại không tồi, chỉ là sau này khi xảy ra chuyện, nhìn thấy thế sự không ổn, trong một đêm liền đem tiền bỏ chạy.
Minh Yên đối với bà ấy cũng chưa phải nói là hận, nhưng cũng không chờ mong gì cái mối quan hệ mẹ con ruột thịt này.
Thấy Minh Yên tức giận, Lý Quế Hoa lập tức im miệng.
"Tôi cùng với Úc Hàn Chi vừa nhìn đã biết là bị người ta hãm hại, Minh gia mấy năm nay cây to đón gió, xảy ra không ít chuyện, ba, đây là thời điểm nên thu liễm lại chút ít." Minh Yên nửa thật nửa giả nói.
Minh Hòa Bình nghe vậy thì kinh hãi, trừng mắt lớn nhìn đứa con gái từng chẳng làm ra trò trống gì của mình: "Ý con là có người đang nhắm vào Minh gia?"
Minh Yên gật đầu, nhàn nhạt trả lời: "Hiện giờ con cùng với con nuôi của Úc gia xảy ra việc như vậy, Lam gia lại coi trọng mặt mũi, hơn nữa Lam Hi còn không thích con, hai nhà đã chẳng còn khả năng liên hôn, mà Lam gia có gia thế lớn như vậy, để cho bên ngoài thì lại đáng tiếc quá, không bằng ba nhận Hoa Tư làm con nuôi, Lam Hi lại thật sự rất thích Hoa Tư, chắc chắn sẽ đồng ý cùng nhà chúng ta liên hôn."
Minh Yên nói một hồi, trong thư phòng đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, không chỉ có Minh Hòa Bình ngây người ra, mà cả Hoa Tư cũng thế, tất cả đều không tin tưởng mà nhìn Minh Yên, duy nhất chỉ có Lý Quế Hoa là cả người run rẩy.
"Con không phải là chưa tỉnh rượu đấy chứ?" Minh Hòa Bình xém nữa muốn thử gõ gõ cái đầu cô xem bên trong nó chứa cái gì. Gia thế Lam Hi như vậy, lại là người vô cùng xuất sắc, cho dù đốt đèn cũng tìm không ra, cô nói bỏ là bỏ, còn muốn ông ta nhận một đứa người hầu làm con nuôi? Ngu ngốc vậy, ngu dữ lắm luôn. Đều là do ông ta cưng chiều cô quá mức, cưng chiều đến thành một cô gái ngốc nghếch.
Minh Yên nhìn phản ứng của ba người, nói với Hoa Tư: "Hoa Tư, nếu như cô chưa từng xuất hiện ở Minh gia thì trời đất to lớn như vậy, mỗi người đều có thể sống tốt cuộc đời của mình, bất quá cô đã bước vào trong cái thế giới này hẳn là cũng biết gia thế và quyền lực quan trọng đến mức nào, ngày xưa tuy tôi hay làm khó dễ cô, nhưng dù sao chừng ấy năm cô cũng được Minh gia che chở an toàn, nếu không cô có thể chạy ra ngoài nhìn thử xem thế giới hào môn khắc nghiệt này sẽ đối xử với cô như thế nào, tôi nói với ba tôi sẽ nhận nuôi, cung cấp cho cô cái gọi là thân phận và địa vị, còn tương lai sau này thì phải xem cô quẫy đạp với số mệnh của mình như thế nào rồi."
Hoa Tư vẻ mặt biến sắc, cắn môi không nói, cô ta cũng biết những lời Minh Yên nói đều là sự thật, rất nhiều chuyện cho dù cô ta có muốn trốn cũng trốn không thoát, huống chi mẹ cô ta lại rất tham lam, sống chết bám dính lấy Minh gia, cô ta căn bản là chẳng còn bất kì sự lựa chọn nào.
"Ba, mấy năm nay Hoa Tư cũng được nuôi dưỡng ở Minh gia, cô ấy với con lớn lên cùng nhau, xem cô ấy là con nuôi cũng không khác nhau là mấy, chỉ là làm thêm một cái thủ tục giấy tờ, nhiều thêm một người con gái mà thôi, biết đâu sau này lại trở thành trợ thủ đắc lực cho ba, bên ngoài biết bao nhiêu người chờ hãm hại chúng ta, chúng ta lại có hẳn hai đứa con, khẳng định là lời to rồi." Minh Yên nhìn Minh Hòa Bình nói.
Minh Yên đối với lão nhân gia này thật ra lại rất hiểu biết, chỉ cần nói ra là Lam Hi thật ra thích Hoa Tư, việc này đã có thể thành công được một nửa, ngoài ra ba cô lại chính là một gian thương nha, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, cùng với sự nịnh nọt của cô, đối với cô trước nay đều là đồng ý vô điều kiện.
Cô vắt hết óc không phải là vì cuộc sống hòa bình của Minh gia sao, cô dù sao cũng là tu hú chiếm tổ 22 năm, là cô mắc nợ Hoa Tư, còn nữa nếu như Hoa Tư trở thành người thừa kế của Minh gia thì chuyện này ắt sẽ có kết cục khác, ít nhất thì khi Úc Hàn Chi ra tay với Minh gia, Lam Hi sẽ không có khả năng chỉ đưa mắt nhìn, thấy chết mà không cứu, cô cũng có thêm thời gian để tìm đường lui cho mình.
Có thể xem đây là một ván cờ cược sống cược chết, thắng bại cũng do ván cờ này quyết định.
"Con để ba nghĩ xem." Minh Hòa Bình vẫn có chút do dự, dù sao thì con ruột và con nuôi vẫn là khác một trời một vực, ông ta dù sao cũng là hi vọng Minh Yên cùng Lam Hi liên hôn hơn.
"Lão gia, đại tiểu thư, Hoa Tư làm sao có thể trở thành người của Minh gia được." Lý Quế Hoa lúc này mới phản ứng lại, khăng khăng phản đối.
"Mẹ Lý, Hoa Tư là con ruột của bà, bà không hi vọng cô ấy càng ngày càng tốt lên sao?" Minh Yên liếc bà ta một cái.
Lý Quế Hoa nháy mắt liền giật mình, cả người lo sợ, không dám nhìn thẳng vào Minh Yên.
"Con đói bụng rồi, cho ba 2 ngày, việc này ba cứ từ từ xem xét." Minh Yên đem chén trà đã lạnh bưng lên, uống một hơi cạn sạch, che lại cái dạ dày đáng thương của mình, xem ra còn phải cho ba cô vài bài học thêm nữa mới được.
Minh Yên xuống lầu, lấy điện thoại ra gọi điện hẹn gặp Lam Hi.