Chương : 19
"Cốc.... cốc....cốc......"
Trước cửa phủ Vệ quốc tướng quân, một hồi tiếng đập cửa trầm trọng mà dồn dập vang lên, thủ vệ lão Trương không vui mà hét lên: "Ai a? Tới.. tới đây, đừng gõ nữa! Cũng không nhìn xem đây là cửa nhà ai mà gõ mạnh như thế, gõ hỏng rồi các ngươi bồi thường không nổi đâu."
Mỗi lần tướng quân đánh thắng trận trở về, luôn có không đếm xuể các quan lại tới cửa bái phỏng. Hắn một bên lẩm bẩm, một bên không chút để ý mở cửa ra một cái khe hở, hướng ra ngoài nhìn thăm dò, vừa nhìn thấy không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy ngoài cửa hai đội áo lam cẩm vệ chỉnh chỉnh tề tề mà đứng đó, ở giữa một chiếc xe ngựa xa hoa, cửa xe đóng chặt, bên hong xe ngựa có bốn gã nam tử phân ra mà đứng, mỗi người tay vịn trường kiếm bên hông, sắc mặt phi thường nghiêm túc. Nhìn cảnh tượng này, lão Trương trong lòng biết người này có thân phận không bình thường. Còn chưa chờ hắn mở miệng, thị vệ gõ cửa đã lớn tiếng trách mắng: "Ly Vương giá lâm, còn không mau mau mở cửa, kêu tướng quân nhà ngươi ra nghênh đón!"
Lão Trương vừa nghe được hai chữ "Ly Vương", mồ hôi lạnh tạch tạch mà xông ra. Hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì chính mình vừa rồi còn không có làm càn, cuống quít đem cửa mở ra, cung cung kính kính nói: "Vâng, tiểu nhân liền đi bẩm báo."
"Không cần." Sắc mặt Phó Trù bình tĩnh ôn hòa, làm như sớm đã đoán trước, từ trong viện vững bước đi ra. Lão Trương vội thối lui đến một bên, Phó Trù ra đại môn, đối với xe ngựa hơi hơi ôm quyền, hữu lễ nói: "Ly Vương đại giá quang lâm, bổn tướng không kịp từ xa tiếp đón, thỉnh Ly Vương chớ trách."
Một hộ vệ xốc lên màn xe, Tông Chính Vô Ưu nhảy xuống xe ngựa, động tác dứt khoát lưu loát. Hắn ngẩng đầu mà đứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phó Trù, mặt vô biểu tình nói: "Tướng quân không cần khách khí. Bổn vương không thỉnh mà đến, là vì bổn vương...... Vương Phi tương lai, nghe nói nàng tới phủ tướng quân làm khách, hiện sắc trời đã tối, bổn vương...... đích thân tới đón nàng hồi phủ."
Hắn đem hai chữ "Vương Phi" cắn chữ thật nặng, giống như hướng người khác tuyên cáo đó là "người" của hắn.
Vương Phi? Không gần nữ sắc như Ly Vương thế nhưng vì một nữ nhân tự mình tới cửa, đã đủ làm cho người kinh ngạc, còn xưng nàng là Ly Vương Phi tương lai, nhìn ra nữ tử này đối với hắn(TCVU) mà nói đã là không bình thường, tương lai, nhất định sẽ trở thành tử huyệt của hắn(TCVU)! Sắc mặt Phó Trù thay đổi trong nháy mắt, ôn hòa con ngươi tinh quang chợt lóe, giây lát lướt qua. Hắn(Phó Trù) quét mắt nhìn trăm tên cẩm vệ to lớn, khẽ nhíu mày, giống như nghi hoặc nói: "Ly Vương Phi tương lai ở trong phủ bổn tướng làm khách? Thật có chuyện này?" Hắn(Phó Trù) quay đầu lại đối với thủ vệ lão Trương nghiêm từ trách mắng: "Trương Càng, Ly Vương phi khi nào giá lâm phủ tướng quân, ngươi vì sao không bẩm báo với bổn tướng? Khiến bổn tướng chậm trễ tiếp đón Vương Phi, ngươi phải bị tội gì?!" Tự ý cất chứa Ly Vương Phi cũng không phải là việc nhỏ, hắn(Phó Trù) làm sao mà không nhận ra.
Phó tướng quân luôn luôn ôn hòa, nhưng khi trầm mặt xuống cũng rất dọa người, cho dù ngữ khí của hắn còn không coi là quá nặng, lại có thể gọi người từ đáy lòng run lên. Lão Trương hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất sợ hãi nói: "Hồi bẩm tướng quân, tiểu nhân, tiểu nhân...... Vẫn chưa nhìn thấy người được gọi là Ly Vương Phi a! Trong phủ hôm nay cũng chưa có khách nữ viếng thăm...... Thỉnh tướng quân minh giám!"
Phó Trù lúc này mới xoay người, mang theo khuôn mặt tươi cười nói: "Không biết Ly Vương từ chỗ nào biết được, Ly Vương Phi tương lai ở trong phủ bổn tướng? Có thể hay không là...... tin tức có chỗ nhầm lẫn?"
Tông Chính Vô Ưu bộ dáng xem diễn mà nhìn Phó Trù đã hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ, thị vệ sau lưng từ bên trong xe ngựa dọn ra một cái ghế dựa đỏ bằng gỗ, hắn kéo vạt áo lên tư thế ưu nhã mà ngồi xuống, khóe môi hơi câu lên, trong mắt lại không hề có ý cười, trầm giọng nói: "Tướng quân ý tứ là...... Bổn vương tin vào lời gièm pha, không có việc tự tìm việc?"
Phó Trù nói: "Bổn tướng tuyệt không có ý này, Ly Vương chớ nên hiểu lầm."
Tông Chính Vô Ưu mày rậm nhướng lên, trầm giọng nói: "Như vậy tướng quân...... Là không muốn giao người?"
Phó Trù cười nói: "Cả Ly Vương Phi tương lai là ai bổn tướng cũng không biết, Ly Vương kêu bổn tướng như thế nào mà giao người?"
Tông Chính Vô Ưu sắc mặt lạnh lùng, nói: "Bổn vương cho rằng tướng quân là người hiểu rất rõ!" Hắn cũng không tin, lấy ánh mắt Phó Trù đêm đó nhìn A Mạn, chẳng lẽ lại nhìn không ra nàng là thân nữ tử!
Phó Trù như cũ cười nói: "Thật sự không khéo, bổn tướng từ nhỏ ngu dốt, làm Ly Vương thất vọng rồi."
Bọn họ hai người ngoài mặt thoạt nhìn ai cũng có gương mặt tươi cười, nhưng nụ cười phía sau lại là ẩn giấu mũi nhọn, như sóng gió cuồng cuộn nổi lên dưới mặt hồ yên tĩnh.
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu tà mị, tiếng nói cực trầm: "Nếu như thế, đợi bổn vương tìm được người, sẽ nói cho tướng quân biết...... nàng là ai?! Người đâu, đi vào lục soát!" Hắn không giải thích, đã là ra mệnh lệnh.
"Vâng!" Trăm tên cẩm vệ tề ứng (cùng nhau đáp lại), thanh như hồng chung, đang muốn vào phủ lục soát, lại nghe một tiếng trầm trọng mạnh mẽ: "Chậm đã!" đè ép cả âm thanh của trăm người, làm tâm người chấn động.
Phó Trù trên mặt tươi cười rốt cuộc lạnh đi, con ngươi vốn ôn nhu đột nhiên hóa thành hai thanh trường kiếm lạnh lẽo sắc bén, mang theo khí thế nghiêm nghị kinh sợ nhân tâm, khiến trăm tên cẩm vệ đồng thời dừng lại động tác. Đây là trừ bỏ Vương gia ra, bọn họ chưa bao giờ từ người khác cảm thụ qua sự uy nghiêm vô thượng.
Phó Trù thu ánh mắt, hồi phục cảm giác ôn nhuận hòa khí, hắn mỉm cười đi về phía trước vài bước, nói: "Ly Vương muốn lục soát phủ Tướng Quân của bổn tướng, chỉ sợ là không ổn! Tuy nói Ly Vương thân phận cao quý, là một hoàng tử, lại có phong hào thân vương, nhưng bổn tướng thân là triều đình nhất phẩm đại quan, may mắn được bệ hạ thưởng thức, lệnh bổn tướng chỉ huy tam quân bảo vệ an nguy quốc gia của chúng ta. Nếu hôm nay không có bằng chứng liền tùy ý kêu người lục soát phủ đệ, như thế kêu bổn tướng sau này còn có uy tín gì hiệu lệnh tam quân? Huống hồ, văn bản mới của triều ta rõ ràng quy định, phàm trong triều phủ đệ của quan viên tam phẩm trở lên, chưa được ý chỉ của bệ hạ, ai cũng không có quyền lợi tự tiện điều tra." Hắn nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng không mềm không cứng.
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu sâu thẳm như đàm, câu môi cười như không cười nói: "Bổn vương cho rằng tướng quân hàng năm chinh chiến sa trường, chỉ có thời gian tham chiến, nghiên cứu sách lược như thế nào mang binh đánh giặc, lại không nghĩ rằng, tướng quân mới hồi triều một ngày, liền đối với công văn mới của triều đình rõ như lòng bàn tay, có thể thấy được tướng quân dụng tâm không nhỏ."
Phó Trù cười nói: "Ly Vương quá khen! Bổn tướng e sợ về sau có người không quen thuộc triều đình pháp lệnh mà phạm phải không nên phạm sai lầm, lúc này mới không thể không dành ra chút thời gian, tận lực giải thích một ít...... Làm Ly Vương chê cười."
Giữa bọn họ mỗi một lời mỗi một câu nhìn như bình thường, lại dấu diếm huyền cơ. Phó Trù ứng đối lý luận chặt chẽ, một giọt nước cũng không lọt. Nhưng Tông Chính Vô Ưu là người nào? Cả thánh chỉ đều không để vào mắt, thế thì làm sao mà đem triều đình pháp lệnh đặt ở trong mắt!
Bởi vì ban ngày trời đổ mưa, thời tiết hiện giờ có vẻ ẩm ướt, trong không khí có nhàn nhạt mùi thuốc súng. Tông Chính Vô Ưu cùng Phó Trù hai người đối diện, một người sắc bén lạnh nhạt, một người ôn nhu bình tĩnh, hai người bằng tuổi giống nhau, đều có thâm trầm biểu tình vượt mức bình thường làm cho người khác nhìn không thấu.
Tông Chính Vô Ưu nhìn sắc trời ám xuống, đã không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Bổn vương không muốn hao phí tâm tư cùng tướng quân ở chỗ này đánh đố. Bổn vương chỉ muốn biết, hôm nay tướng quân tự mình từ bên ngoài mang người về phủ, hiện tại ở nơi nào?"
Phó Trù không dự đoán được hắn(TCVU) nhanh như thế đã đem lời nói rõ ra, hơi hơi sửng sốt, tiện đà làm như bừng tỉnh ngộ ra, cười nói: "Thì ra Ly Vương nói chính là Li Nguyệt a?! Vương gia tới thực không khéo, nàng đã rời đi."
Tông Chính Vô Ưu âm thanh lạnh lùng nói: "Phải không? Nhưng bổn vương lại nghe nói nàng còn ở trong phủ tướng quân, nếu tướng quân thật sự không chịu giao người, vậy bổn vương...... Đành phải đắc tội!"
Hắn nói xong liền phất tay, lúc này cách đó không xa có một đạo âm thanh truyền đến: "Từ thật xa đã nghe thấy hình như âm thanh của Thất hoàng đệ, bổn Thái Tử lại đây nhìn một cái, không nghĩ tới thật đúng là...... Nha! Cẩm vệ của phủ Ly vương đều xuất động, đây là xảy ra chuyện gì?" Theo giọng nói rơi xuống Thái Tử Tông Chính Tiêu Nhân mang theo Dư đại nhân và vài tên tùy thân thị vệ đã đi tới.
Tông Chính Vô Ưu nhíu nhíu mày, lười liếc mắt đến hắn(thái tử) một cái, như cũ ngồi ổn định vững chắc. Phó Trù lại là cười đón đi lên hành lễ. Thái Tử ít có khách khí, thật thật tại tại mà đỡ hắn(Phó Trù) một phen, nói: "Phó tướng quân là trụ cột của triều đình ta, tương lai bổn Thái Tử còn có rất nhiều sự tình yêu cầu dựa vào tướng quân. Từ nay về sau...loại nghi thức xã giao liền miễn đi." Một câu nói này, đã biểu đạt rõ ràng dụng ý lần này tới đây của hắn(thái tử).
Phó Trù nhàn nhạt cười nói: "Như thế sẽ không phải, quân thần có khác, lễ không thể phế." Đối với ý tứ trong lời nói của Thái Tử, chỉ làm như không rõ.
Thái Tử trong lòng biết người giống hắn(Phó Trù) như vậy, cũng không dễ dàng lung lạc, đôi tay chắp sau lưng nhìn hai bên trăm tên cẩm vệ, rất có phong thái vương giả ngẩng đầu hỏi: "Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Phó Trù mặt mang trào phúng không dấu vết mà quét mắt lướt qua Tông Chính Vô Ưu, ôn hòa nói: "Thái Tử điện hạ, kỳ thật không có đại sự gì, chỉ là Ly Vương đối với thần...... có chút hiểu lầm mà thôi."
Thái Tử gật gật đầu, rất là thống khoái mà nói: "Nếu là hiểu lầm...... Thất hoàng đệ, người của ngươi đi xuống hết đi, nhiều cẩm vệ như thế dừng lại trước đại môn của phủ Tướng Quân giống cái gì? Người khác không biết, còn tưởng rằng có chuyện lớn gì." Dứt lời hắn duỗi tay chỉ vào thủ lĩnh đứng ở đằng trước trăm tên cẩm vệ, dùng mệnh lệnh nói: "Các ngươi, còn không mau mang theo mọi người rời đi, hồi phủ Ly Vương đi."
Không ai đáp lại, toàn bộ cẩm vệ làm như là chưa từng nghe thấy mắt điếc tai ngơi. Tông Chính Vô Ưu nhàn nhàn dựa vào lưng ghế, ánh mắt mang trào phúng, người của phủ Ly Vương trước nay đều chỉ nghe theo lệnh hắn(TCVU) một người mà thôi.
Sắc mặt Tông Chính Tiêu Nhân biến đến cực kỳ khó coi, tức khắc nỗi giận nói: "Các ngươi dám phản? Dám không nghe mệnh lệnh bổn Thái Tử?!"
Vẫn là không ai để ý đến hắn.
Tông Chính Vô Ưu buồn cười mà nhìn hắn(thái tử) một cái, loại tư thái này mà ở trước mặt hắn(TCVU) ra lệnh quả thực là cực kỳ buồn cười, hắn(TCVU) chậm rãi đứng lên, cười lạnh nói: "Thái Tử là đang nói bổn vương sao?"
Đôi con ngươi của Thái Tử lạnh băng tà tứ, trong lòng không khỏi đánh run, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ dường như không có việc gì, hắn là trữ quân của một nước không thể trước mặt tướng quân mà hắn muốn lung lạc mất hết mặt mũi. Thế là, hắn chậm rãi tới gần Tông Chính Vô Ưu, ở bên tai thấp giọng chỉ có hai người nghe đến: "Ngươi đừng quên, ngươi là như thế nào mới có thể sống trên đời này!" Là mạng của mẫu thân hắn đổi lấy, cái này thiên đại nhân tình (ân to bằng trời), hắn muốn Tông Chính Vô Ưu thời thời khắc khắc nhớ kỹ.
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu lập tức biến đổi, liếc xéo hắn(Thái tử), hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Thái Tử, ngươi cũng nên biết, lợi thế vô luận ra sao, đều có lúc sẽ hết hữu dụng." Nhiều năm như thế Tông Chính Tiêu Nhân vì muốn mạng hắn(TCVU), sau lưng bày không ít âm mưu quỷ kế. Tông Chính Vô Ưu làm sao mà không biết! Hắn(TCVU) lần lượt buông tha tiểu nhân âm hiểm này, chính là nể mặt mẫu thân hắn(TCVU), nếu không, Tông Chính Tiêu Nhân sớm đã chết vô số lần.
Rõ ràng là cười, Thái Tử lại cảm thấy ánh mắt Tông Chính Vô Ưu giống như từ trong địa ngục lộ ra, lạnh đến xương cốt, bất giác run lên, cái tấm chắn làm cho mọi việc đều thuận lợi đã muốn mất đi hiệu lực sao? Hắn(Thái tử) có thể nào cam tâm, lại lấy ra đòn sát thủ nói: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng quên, lời hứa của mẫu thân ngươi Vân Quý phi đối với mẫu tử ta!"
Tông Chính Vô Ưu đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén như đao, cả người đều tản ra một hàn khí làm người run rẩy, mẫu thân là kiêng kị lớn nhất trong cuộc đời hắn, ai cũng không được nhắc tới. Hắn gắt gao nhìn thẳng Thái Tử, lạnh lùng nói: "Nếu không có lời hứa kia, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở chỗ này cùng ta nói chuyện? Tông Chính Tiêu Nhân, cứ lấy việc ta đối với cái vị trí kia không có hứng thú, nhưng ngươi...... cũng đừng ép ta!"
Thái Tử ngẩn ra cả người run lên, hắn hiểu chỉ cần Tông Chính Vô Ưu nguyện ý, hắn Tông Chính Tiêu Nhân là Thái Tử hay là khất cái (tên ăn mày), bất quá là một câu nói mà thôi!
Không khí tức khắc trở nên nặng nề khẩn trương, gió đầu hạ nhẹ nhàng thổi qua đều có thể làm cho thân thể người bất tri bất giác mà run lên. Đầu tiên là Ly Vương cùng tướng quân giằng co, giờ phút này lại tới thêm một Thái Tử, toàn bộ Lâm Thiên quốc ngoại trừ hoàng đế ra, ba người có quyền thế nhất đều ở chỗ này. Dư đại nhân lặng lẽ lui về sau mấy bước, tránh ở phía sau cẩm vệ không dám hé răng. Phó Trù lẳng lặng mà đứng ở một bên, giống như vô tri vô giác, sắc mặt hắn như cũ ôn hòa, chỉ trong mắt ngẫu nhiên xẹt qua một tia sáng kỳ dị, bởi vì quá nhanh, làm người xem không chân thật.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa trang trí hoa lệ hướng tới phủ Vệ quốc tướng quân.
"Hu...." một tiếng, xe ngựa dừng lại trước cổng lớn, một nữ tử mặc phượng bào, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, rèm châu che mặt, được thị nữ dìu dắt xuống xe ngựa. Ánh mắt mọi người đều hướng tới nàng nhìn qua, nữ tử cảm giác được không khí không bình thường, hơi hơi ngừng lại một chút, quét mắt qua mỗi người ở đây, sau đó hướng tới Tông Chính Vô Ưu đi qua, đơn giản thi lễ, cười nhạt nói: "Thì ra Ly Vương điện hạ cùng Thái Tử điện hạ cũng ở a, Dung Nhạc hữu lễ!"
Nàng đi tới gần, Tông Chính Vô Ưu chỉ cảm thấy một mùi son phấn phảng phất từ trong xương cốt phát ra xông vào mũi, tuy rằng không tính thực nồng nặc, nhưng cuộc đời hắn ghét nhất đó là loại mùi hương này, lập tức liền nhíu mày đối với một bên hộ vệ sử dụng ánh mắt, tên hộ vệ kia vội vàng tiến lên chắn lại, nữ tử áo đỏ bị bắt lùi lại vài bước.
Phó Trù tiến lên cùng nữ tử chào hỏi lẫn nhau, tiện đà cười nói: "Qua hai ngày nữa, đó là ngày bổn tướng cùng Dung Nhạc trưởng công chúa đại hôn, bổn tướng muốn trước khi đại hôn cùng công chúa qua lại quen biết lẫn nhau, thuận tiện mời công chúa đến xem trong phủ có chỗ nào không hài lòng, tuy không kịp một lần nữa xây dựng lại, nhưng có thể hơi thay đổi một chút bố trí cũng tốt. Lại không ngờ hôm nay thế nhưng lại trùng hợp như vậy, Thái Tử cùng Ly Vương còn có Dư đại nhân đều tụ họp ở chỗ này, nếu không chê, không ngại cùng nhau nhập phủ, bổn tướng an bài tiệc tối, đến lúc ấy chúng ta lại tiếp tục trò chuyện, như thế nào?"
Thái tử vốn đang lo lắng cho mình xuống đài không được, vừa nghe đến kiến nghị này, tự nhiên vui vẻ trầm trồ khen ngợi, Dư đại nhân càng là vội vàng phụ họa. Nữ tử áo đỏ gật đầu mà cười. Chỉ có Tông Chính Vô Ưu không có tỏ thái độ, hắn nghiêng mắt đánh giá nữ tử vốn nên trở thành thê tử hắn, lại bị hắn cự hôn. Liếc mắt nhìn một cái, thế nhưng phát hiện nữ tử này có thân hình cùng A Mạn cực kỳ giống nhau, ngay cả giơ tay nhấc chân đều tương tự đến kinh người, chỉ có âm thanh cùng hơi thở bất đồng, một người thanh uyển linh hoạt kỳ ảo, một người âm thanh hơi khàn khàn. Hắn thầm nghĩ trong lòng: Phó Trù lúc này mời nàng vào phủ, hay là có mục đích gì?
..........................................
Một tầng sương trắng tụ hợp tan ra mờ mờ ảo ảo, bốc hơi trong không khí. Trong bể nước ấm to lớn, Mạn Yêu không biết đã ngâm bao lâu, thân thể lạnh lẽo cuối cùng cũng ấm lên, nhưng tâm lại giống như bị đào bới ra đem để ở nơi băng thiên tuyết địa (trời băng đất tuyết), tản ra hàn khí sâu kín. Trong thân thể tựa hồ còn sót lại hơi ấm của người kia, đau đớn của "lần đầu tiên" sớm đã giảm đi, nàng cúi đầu, nhìn trên da thịt tuyết trắng dày đặc dấu hôn, tựa như không thể làm biến mất đi chứng cứ phạm tội, càng giống như là lên án sự khinh suất cùng ngu xuẩn của nàng.
Dời đi ánh mắt, nàng đờ đẫn nhìn sương mù tụ hợp lại trên tấm màn, hơi nước ngưng kết thành từng giọt từng giọt theo hoa văn chậm rãi chảy xuống, nhỏ giọt ở trên nền gạch trắng tinh, uốn lượn thành dòng. Bỗng nhiên, mành giật một cái, thực nhẹ thực nhẹ, cơ hồ nhìn không ra. Chung quanh cửa sổ đóng chặt, lấy đâu ra gió?
Ánh mắt nàng chợt lóe, trong mắt có lợi quang xẹt qua, nắm lấy quần áo bên cạnh hồ tắm không chút do dự nhét vào bên trong hồ nước, nàng dựa vào bên cạnh vách hồ, thân mình hướng về đáy hồ trượt đi xuống, nước ấm một tấc tấc qua ngực nàng, cổ, mắt mũi, đỉnh đầu, không tạo nên một tia gợn sóng nào. Cả người nàng đều dán ở đáy sát vách hồ, nhắm mắt lại, lỗ tai dính sát vào vách tường ngọc, bên ngoài động tĩnh mặc dù là rất nhỏ ở nàng trong tai cũng trở nên rõ ràng, có tiếng gió xẹt qua, là âm thanh thi triển khinh công cao cường, hạ vạt áo nhảy lên không, giây lát lướt qua, lại hồi phục không gian bình tĩnh như cũ.
Mạn Yêu vẫn chưa lập tức trồi lên mặt nước, mà là duy trì tư thế vốn có, lẳng lặng mà cảm thụ được không khí trong lồng ngực một chút một chút bị rút cạn, loại tử vong sắp xảy ra vì hít thở không thông cũng là một loại lựa chọn không tồi trong phương thức cáo biệt tình yêu. Nàng cần thiết làm cho chính mình nhớ thật kỹ, lừa gạt cùng lợi dụng ở trong thế giới nàng có mọi lúc mọi nơi, nàng cực kỳ chán ghét nhưng phải quen thuộc với nó. Còn tình yêu là một loại hy vọng xa vời, nếu không muốn bị người khác tổn thương, nhất định phải đem chính tâm mình luyện được kiên cường cứng rắn như thiết.
Kiên trì đến một khắc cuối cùng, ngực trấn đau đến giống như là còn sống mà bị người xé rách ra, nàng lúc này mới lao ra khỏi mặt nước, ở trong bọt nước văng khắp nơi ngửa đầu há to miệng dùng sức hô hấp, thế nhưng cảm giác thực sự vui sướng. Sinh mệnh luôn có đồ vật đáng giá lưu luyến, tỷ như... không khí. Nàng cong môi cười nhạt nhẽo.
Một lát sau, nước bắt đầu lạnh cả người, không khỏi cành mẹ đẻ cành con (chuyện này chưa xong chuyện khác lại đến), nàng không muốn lại gọi người tới thêm nước ấm. Trong không khí hơi nước dần dần tan đi, liếc mắt một cái phòng tắm hiện ra rõ ràng. Thời điểm nước lạnh đến thấu triệt, tóc nàng để trên thành hồ cũng đã khô không sai biệt lắm. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, lần này, nàng vẫn chưa lẻn vào trong nước, cả mí mắt cũng chưa động một chút.
Người nọ đi đến sau lưng nàng cách xa năm bước dừng lại, móc ra một cái bao vải nhạt màu dùng đôi tay nâng lên, quỳ một gối xuống đất, hạ giọng nói: "Thuộc hạ bái kiến công chúa, đây là Mai cô nương vì công chúa chuẩn bị xong quần áo và đồ trang sức."
.......................................
Sắc trời u ám, gió đêm mát lạnh, phủ Vệ quốc tướng quân, bởi vì có khách quý đến, đèn đuốc sáng trưng. Phó Trù an bài tốt yến tiệc, liền dẫn Dung Nhạc trưởng công chúa tham quan các nơi trong phủ, xem có hay không có chỗ nào cần thay đổi. Tông Chính Vô Ưu cũng có hứng thú mà cùng đi theo bọn họ, Thái Tử tự nhiên cũng không muốn bị bỏ lại.
Đoàn người chậm rãi đi vào hành lang hậu viên, Phó Trù chỉ vào bên tay trái một mảnh rừng trúc xanh biếc, cao giọng giới thiệu: "Phiến trúc này là hai năm trước ta kêu người trồng xuống, nàng nếu là không thích, có thể gọi người chặt bỏ đi. Phía sau rừng trúc này là Thanh Mịch Viên, bổn tướng cố ý vì công chúa, chuẩn bị làm tẩm cư...... Chúng ta qua nhìn xem đi."
Phó Trù ôn nhã mà làm cái tư thế mời, nữ tử áo đỏ cười gật đầu nói: "Được."
Thanh Mịch Viên, quả nhiên là thanh u yên tĩnh, lại không mất đi sự lịch sự tao nhã. Phó Trù cùng nữ tử áo đỏ đi ở đằng trước, từng cái nhà ở đều phải đi vào nhìn một cái.
Thái Tử theo trong chốc lát, thấy cảnh trí phủ Tướng Quân tương đối thanh nhã, luận xa hoa cùng tinh tế mỹ lệ, tất nhiên là không thể cùng phủ Thái Tử đánh đồng, bởi vậy, hắn cảm thấy không thú vị, chán đến chết mà nhìn nhìn người bên cạnh, lại phát hiện bình thường đối bất luận sự tình gì đều không để bụng - Tông Chính Vô Ưu, hôm nay thế nhưng tính tình thật tốt, hứng thú tốt, mỗi gian nhà ở đều phải đi vào nhìn một cái, không khỏi cảm thấy kỳ lạ nói: "Thất hoàng đệ hôm nay hứng thú sao tốt như thế? Ngày thường ngươi cả Ngự Hoa Viên đều lười đi đến nhìn một cái"
Tông Chính Vô Ưu hờ hững mà nhìn Tông Chính Tiêu Nhân, liếc mắt một cái không muốn để ý tới, mà ánh mắt hắn(TCVU) trước nay cũng chưa chân chính rời khỏi hai người ở đằng trước.
Hôm nay gió có chút lớn, Tông Chính Vô Ưu rơi sau hai người Phó Trù khoảng cách một đoạn ngắn, đối với từng đợt mùi son phấn trên người nữ tử được gió thổi lại đây mà nhíu mày, hắn nhớ mang máng lần đầu tiên ở trên đại điện, trên người nữ tử này cũng không có loại mùi son phấn như vậy, hôm nay ngược lại có chút kỳ lạ.
Ở khúc cuối Thanh Mịch Viên là một gian phòng tắm rộng lớn, phải đi qua hai đoạn đường cong, mỗi một đoạn đều thực hẹp, bước lên vài bước bậc thang, chỉ nghe Phó Trù nói: "Nơi này là phòng tắm, chiều nay có một vị bằng hữu của bổn tướng dùng qua, bởi vậy có một chút ẩm ướt. Công chúa sẽ không để ý đi?"
Nữ tử áo đỏ cười nói: "Không ngại."
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu trầm xuống, tất nhiên là biết theo như lời trong miệng Phó Trù mà nói người bằng hữu đó là ai. Hắn đi theo bước vào phòng tắm, đầu tiên ánh vào mi mắt hắn chính là tấm màn treo ở giữa cửa cùng bể tắm, cách trở phong cảnh bên trong, nữ tử áo đỏ đã không ở trong tầm mắt của hắn. Tông Chính Vô Ưu đang muốn tiến lên, lại thấy Phó Trù một phen ngăn trở tầm mắt hắn, chỉ vào tấm màn hơi ẩm đối với hạ nhân nói: "Tấm màn này sao còn treo ở nơi này? Còn không lấy xuống rửa sạch!"
Một người tỳ nữ nghe vậy vội vàng vào phòng đem màn thu xuống, toàn bộ phòng tắm liếc mắt một cái là nhìn thấy hết, trừ bỏ vách tường, mặt đất, hồ nước, chỉ còn lại có mấy người bọn họ, không còn cái khác.
Tông Chính Vô Ưu nhìn nữ tử áo đỏ nửa ngồi xổm ở bên hồ tắm, dùng tay đưa vào trong hồ nước chuyển động vài cái, hiện ra từng cơn gợn sóng màu ngọc bích, mảnh khảnh ngón tay oánh bạch càng giống như xanh miết bạch ngọc, tản ra ánh sáng nhu mĩ mê người. Hắn bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua ở bên cạnh ôn tuyền, A Mạn cũng từng dùng tay đưa vào trong nước tạo nên tầng tầng gợn sóng, lưng nàng cũng mảnh khảnh như thế này, lại mang theo sự quật cường.
Hắn không tự kìm hãm được muốn hướng nữ tử đi tới. Nữ tử hơi hơi quay đầu, nhàn nhạt cười nói: "Phòng tắm này tuy so không được với phòng tắm trong hoàng cung mà ta sử dụng xa hoa y mỹ, nhưng cũng đủ rộng lớn, chỉ tiếc nước này...... không phải là nước của ôn tuyền, thật lạnh!"
Nữ tử âm thanh thanh nhã linh hoạt kỳ ảo, tựa như tiếng trời. Nàng nói xong đứng dậy, làm như đang nhìn Phó Trù, dư quang nơi khóe mắt lại thoáng nhìn Tông Chính Vô Ưu, thấy ánh mắt hắn dừng ở trên tay nàng, sắc mặt nàng hơi đổi, không dấu vết mà dùng ống tay áo che lại tay, tựa hồ là giống như bị nước làm lạnh. Nàng lập tức đi ra khỏi cửa, nước trong hồ liền trở nên như cũ. Lúc đi ngang qua bên người Tông Chính Vô Ưu, lại là một mùi hương phấn son phác vào mũi, tựa hồ còn kèm theo một tia thanh nhã hương thơm, như có như không, không thể bắt giữ, chỉ vì bị son phấn hương khí che dấu đi.
Phó Trù ở sau lưng nàng xin lỗi cười nói: "Công chúa nói rất đúng, nhưng ở gần đây thật là không có ôn tuyền để mà dẫn nước, đành phải ủy khuất công chúa tạm chấp nhận." Sắc mặt của nữ tử áo đỏ đạm mạc không gợn sóng, đôi tay ở ống tay áo nắm chặt, không nói gì.
Tông Chính Vô Ưu nhìn lướt qua phòng tắm, cùng bước đi ra, dừng ở sau lưng bọn họ một khoảng cách, nhẹ nhàng vung tay lên, Lãnh Viêm lập tức hiện thân, ở bên tai hắn dùng âm thanh chỉ có bọn họ hai người mới nghe được, nói: "Bẩm Vương gia, đều tìm khắp nơi, không tìm được người."
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu thật rùng mình, hỏi: "Ngươi xác định nàng chưa từng rời khỏi phủ tướng quân?"
Lãnh Viêm thực khẳng định đáp: "Phải ạ." Có người Vô Ẩn lâu ở bốn phía nhìn chằm chằm, ruồi bọ bay ra đều có thể tra ra là đực hay là cái.
Tông Chính Vô Ưu trầm giọng nói: "Tiếp tục tìm. Phân phó đi xuống, cẩn thận lưu ý mỗi người hôm nay ra vào tướng quân. Bổn vương cũng không tin, nàng có thể trời cao độn địa?!"
Yến phòng thiết đãi khách thực rộng lớn, đủ để cất chứa mấy chục người. Mọi người từng người ngồi xuống, Thái Tử cùng Tông Chính Vô Ưu song song ngồi ở thượng vị, Phó Trù cùng Dung Nhạc trưởng công chúa ngồi đối diện nhau, Dư đại nhân ngồi ở dưới Phó Trù.
Yến hội mở màn, tất nhiên là trước khách sáo một phen, quan mặt lễ nghi Phó Trù làm được vô cùng chu đáo. Yến tiệc tối nay, không những mời đầu bếp nổi danh nhất ở kinh thành, còn gọi cô nương Thiên Hương Lâu đánh đàn khiêu vũ giúp vui.
Trước cửa phủ Vệ quốc tướng quân, một hồi tiếng đập cửa trầm trọng mà dồn dập vang lên, thủ vệ lão Trương không vui mà hét lên: "Ai a? Tới.. tới đây, đừng gõ nữa! Cũng không nhìn xem đây là cửa nhà ai mà gõ mạnh như thế, gõ hỏng rồi các ngươi bồi thường không nổi đâu."
Mỗi lần tướng quân đánh thắng trận trở về, luôn có không đếm xuể các quan lại tới cửa bái phỏng. Hắn một bên lẩm bẩm, một bên không chút để ý mở cửa ra một cái khe hở, hướng ra ngoài nhìn thăm dò, vừa nhìn thấy không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy ngoài cửa hai đội áo lam cẩm vệ chỉnh chỉnh tề tề mà đứng đó, ở giữa một chiếc xe ngựa xa hoa, cửa xe đóng chặt, bên hong xe ngựa có bốn gã nam tử phân ra mà đứng, mỗi người tay vịn trường kiếm bên hông, sắc mặt phi thường nghiêm túc. Nhìn cảnh tượng này, lão Trương trong lòng biết người này có thân phận không bình thường. Còn chưa chờ hắn mở miệng, thị vệ gõ cửa đã lớn tiếng trách mắng: "Ly Vương giá lâm, còn không mau mau mở cửa, kêu tướng quân nhà ngươi ra nghênh đón!"
Lão Trương vừa nghe được hai chữ "Ly Vương", mồ hôi lạnh tạch tạch mà xông ra. Hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì chính mình vừa rồi còn không có làm càn, cuống quít đem cửa mở ra, cung cung kính kính nói: "Vâng, tiểu nhân liền đi bẩm báo."
"Không cần." Sắc mặt Phó Trù bình tĩnh ôn hòa, làm như sớm đã đoán trước, từ trong viện vững bước đi ra. Lão Trương vội thối lui đến một bên, Phó Trù ra đại môn, đối với xe ngựa hơi hơi ôm quyền, hữu lễ nói: "Ly Vương đại giá quang lâm, bổn tướng không kịp từ xa tiếp đón, thỉnh Ly Vương chớ trách."
Một hộ vệ xốc lên màn xe, Tông Chính Vô Ưu nhảy xuống xe ngựa, động tác dứt khoát lưu loát. Hắn ngẩng đầu mà đứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phó Trù, mặt vô biểu tình nói: "Tướng quân không cần khách khí. Bổn vương không thỉnh mà đến, là vì bổn vương...... Vương Phi tương lai, nghe nói nàng tới phủ tướng quân làm khách, hiện sắc trời đã tối, bổn vương...... đích thân tới đón nàng hồi phủ."
Hắn đem hai chữ "Vương Phi" cắn chữ thật nặng, giống như hướng người khác tuyên cáo đó là "người" của hắn.
Vương Phi? Không gần nữ sắc như Ly Vương thế nhưng vì một nữ nhân tự mình tới cửa, đã đủ làm cho người kinh ngạc, còn xưng nàng là Ly Vương Phi tương lai, nhìn ra nữ tử này đối với hắn(TCVU) mà nói đã là không bình thường, tương lai, nhất định sẽ trở thành tử huyệt của hắn(TCVU)! Sắc mặt Phó Trù thay đổi trong nháy mắt, ôn hòa con ngươi tinh quang chợt lóe, giây lát lướt qua. Hắn(Phó Trù) quét mắt nhìn trăm tên cẩm vệ to lớn, khẽ nhíu mày, giống như nghi hoặc nói: "Ly Vương Phi tương lai ở trong phủ bổn tướng làm khách? Thật có chuyện này?" Hắn(Phó Trù) quay đầu lại đối với thủ vệ lão Trương nghiêm từ trách mắng: "Trương Càng, Ly Vương phi khi nào giá lâm phủ tướng quân, ngươi vì sao không bẩm báo với bổn tướng? Khiến bổn tướng chậm trễ tiếp đón Vương Phi, ngươi phải bị tội gì?!" Tự ý cất chứa Ly Vương Phi cũng không phải là việc nhỏ, hắn(Phó Trù) làm sao mà không nhận ra.
Phó tướng quân luôn luôn ôn hòa, nhưng khi trầm mặt xuống cũng rất dọa người, cho dù ngữ khí của hắn còn không coi là quá nặng, lại có thể gọi người từ đáy lòng run lên. Lão Trương hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất sợ hãi nói: "Hồi bẩm tướng quân, tiểu nhân, tiểu nhân...... Vẫn chưa nhìn thấy người được gọi là Ly Vương Phi a! Trong phủ hôm nay cũng chưa có khách nữ viếng thăm...... Thỉnh tướng quân minh giám!"
Phó Trù lúc này mới xoay người, mang theo khuôn mặt tươi cười nói: "Không biết Ly Vương từ chỗ nào biết được, Ly Vương Phi tương lai ở trong phủ bổn tướng? Có thể hay không là...... tin tức có chỗ nhầm lẫn?"
Tông Chính Vô Ưu bộ dáng xem diễn mà nhìn Phó Trù đã hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ, thị vệ sau lưng từ bên trong xe ngựa dọn ra một cái ghế dựa đỏ bằng gỗ, hắn kéo vạt áo lên tư thế ưu nhã mà ngồi xuống, khóe môi hơi câu lên, trong mắt lại không hề có ý cười, trầm giọng nói: "Tướng quân ý tứ là...... Bổn vương tin vào lời gièm pha, không có việc tự tìm việc?"
Phó Trù nói: "Bổn tướng tuyệt không có ý này, Ly Vương chớ nên hiểu lầm."
Tông Chính Vô Ưu mày rậm nhướng lên, trầm giọng nói: "Như vậy tướng quân...... Là không muốn giao người?"
Phó Trù cười nói: "Cả Ly Vương Phi tương lai là ai bổn tướng cũng không biết, Ly Vương kêu bổn tướng như thế nào mà giao người?"
Tông Chính Vô Ưu sắc mặt lạnh lùng, nói: "Bổn vương cho rằng tướng quân là người hiểu rất rõ!" Hắn cũng không tin, lấy ánh mắt Phó Trù đêm đó nhìn A Mạn, chẳng lẽ lại nhìn không ra nàng là thân nữ tử!
Phó Trù như cũ cười nói: "Thật sự không khéo, bổn tướng từ nhỏ ngu dốt, làm Ly Vương thất vọng rồi."
Bọn họ hai người ngoài mặt thoạt nhìn ai cũng có gương mặt tươi cười, nhưng nụ cười phía sau lại là ẩn giấu mũi nhọn, như sóng gió cuồng cuộn nổi lên dưới mặt hồ yên tĩnh.
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu tà mị, tiếng nói cực trầm: "Nếu như thế, đợi bổn vương tìm được người, sẽ nói cho tướng quân biết...... nàng là ai?! Người đâu, đi vào lục soát!" Hắn không giải thích, đã là ra mệnh lệnh.
"Vâng!" Trăm tên cẩm vệ tề ứng (cùng nhau đáp lại), thanh như hồng chung, đang muốn vào phủ lục soát, lại nghe một tiếng trầm trọng mạnh mẽ: "Chậm đã!" đè ép cả âm thanh của trăm người, làm tâm người chấn động.
Phó Trù trên mặt tươi cười rốt cuộc lạnh đi, con ngươi vốn ôn nhu đột nhiên hóa thành hai thanh trường kiếm lạnh lẽo sắc bén, mang theo khí thế nghiêm nghị kinh sợ nhân tâm, khiến trăm tên cẩm vệ đồng thời dừng lại động tác. Đây là trừ bỏ Vương gia ra, bọn họ chưa bao giờ từ người khác cảm thụ qua sự uy nghiêm vô thượng.
Phó Trù thu ánh mắt, hồi phục cảm giác ôn nhuận hòa khí, hắn mỉm cười đi về phía trước vài bước, nói: "Ly Vương muốn lục soát phủ Tướng Quân của bổn tướng, chỉ sợ là không ổn! Tuy nói Ly Vương thân phận cao quý, là một hoàng tử, lại có phong hào thân vương, nhưng bổn tướng thân là triều đình nhất phẩm đại quan, may mắn được bệ hạ thưởng thức, lệnh bổn tướng chỉ huy tam quân bảo vệ an nguy quốc gia của chúng ta. Nếu hôm nay không có bằng chứng liền tùy ý kêu người lục soát phủ đệ, như thế kêu bổn tướng sau này còn có uy tín gì hiệu lệnh tam quân? Huống hồ, văn bản mới của triều ta rõ ràng quy định, phàm trong triều phủ đệ của quan viên tam phẩm trở lên, chưa được ý chỉ của bệ hạ, ai cũng không có quyền lợi tự tiện điều tra." Hắn nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng không mềm không cứng.
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu sâu thẳm như đàm, câu môi cười như không cười nói: "Bổn vương cho rằng tướng quân hàng năm chinh chiến sa trường, chỉ có thời gian tham chiến, nghiên cứu sách lược như thế nào mang binh đánh giặc, lại không nghĩ rằng, tướng quân mới hồi triều một ngày, liền đối với công văn mới của triều đình rõ như lòng bàn tay, có thể thấy được tướng quân dụng tâm không nhỏ."
Phó Trù cười nói: "Ly Vương quá khen! Bổn tướng e sợ về sau có người không quen thuộc triều đình pháp lệnh mà phạm phải không nên phạm sai lầm, lúc này mới không thể không dành ra chút thời gian, tận lực giải thích một ít...... Làm Ly Vương chê cười."
Giữa bọn họ mỗi một lời mỗi một câu nhìn như bình thường, lại dấu diếm huyền cơ. Phó Trù ứng đối lý luận chặt chẽ, một giọt nước cũng không lọt. Nhưng Tông Chính Vô Ưu là người nào? Cả thánh chỉ đều không để vào mắt, thế thì làm sao mà đem triều đình pháp lệnh đặt ở trong mắt!
Bởi vì ban ngày trời đổ mưa, thời tiết hiện giờ có vẻ ẩm ướt, trong không khí có nhàn nhạt mùi thuốc súng. Tông Chính Vô Ưu cùng Phó Trù hai người đối diện, một người sắc bén lạnh nhạt, một người ôn nhu bình tĩnh, hai người bằng tuổi giống nhau, đều có thâm trầm biểu tình vượt mức bình thường làm cho người khác nhìn không thấu.
Tông Chính Vô Ưu nhìn sắc trời ám xuống, đã không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Bổn vương không muốn hao phí tâm tư cùng tướng quân ở chỗ này đánh đố. Bổn vương chỉ muốn biết, hôm nay tướng quân tự mình từ bên ngoài mang người về phủ, hiện tại ở nơi nào?"
Phó Trù không dự đoán được hắn(TCVU) nhanh như thế đã đem lời nói rõ ra, hơi hơi sửng sốt, tiện đà làm như bừng tỉnh ngộ ra, cười nói: "Thì ra Ly Vương nói chính là Li Nguyệt a?! Vương gia tới thực không khéo, nàng đã rời đi."
Tông Chính Vô Ưu âm thanh lạnh lùng nói: "Phải không? Nhưng bổn vương lại nghe nói nàng còn ở trong phủ tướng quân, nếu tướng quân thật sự không chịu giao người, vậy bổn vương...... Đành phải đắc tội!"
Hắn nói xong liền phất tay, lúc này cách đó không xa có một đạo âm thanh truyền đến: "Từ thật xa đã nghe thấy hình như âm thanh của Thất hoàng đệ, bổn Thái Tử lại đây nhìn một cái, không nghĩ tới thật đúng là...... Nha! Cẩm vệ của phủ Ly vương đều xuất động, đây là xảy ra chuyện gì?" Theo giọng nói rơi xuống Thái Tử Tông Chính Tiêu Nhân mang theo Dư đại nhân và vài tên tùy thân thị vệ đã đi tới.
Tông Chính Vô Ưu nhíu nhíu mày, lười liếc mắt đến hắn(thái tử) một cái, như cũ ngồi ổn định vững chắc. Phó Trù lại là cười đón đi lên hành lễ. Thái Tử ít có khách khí, thật thật tại tại mà đỡ hắn(Phó Trù) một phen, nói: "Phó tướng quân là trụ cột của triều đình ta, tương lai bổn Thái Tử còn có rất nhiều sự tình yêu cầu dựa vào tướng quân. Từ nay về sau...loại nghi thức xã giao liền miễn đi." Một câu nói này, đã biểu đạt rõ ràng dụng ý lần này tới đây của hắn(thái tử).
Phó Trù nhàn nhạt cười nói: "Như thế sẽ không phải, quân thần có khác, lễ không thể phế." Đối với ý tứ trong lời nói của Thái Tử, chỉ làm như không rõ.
Thái Tử trong lòng biết người giống hắn(Phó Trù) như vậy, cũng không dễ dàng lung lạc, đôi tay chắp sau lưng nhìn hai bên trăm tên cẩm vệ, rất có phong thái vương giả ngẩng đầu hỏi: "Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Phó Trù mặt mang trào phúng không dấu vết mà quét mắt lướt qua Tông Chính Vô Ưu, ôn hòa nói: "Thái Tử điện hạ, kỳ thật không có đại sự gì, chỉ là Ly Vương đối với thần...... có chút hiểu lầm mà thôi."
Thái Tử gật gật đầu, rất là thống khoái mà nói: "Nếu là hiểu lầm...... Thất hoàng đệ, người của ngươi đi xuống hết đi, nhiều cẩm vệ như thế dừng lại trước đại môn của phủ Tướng Quân giống cái gì? Người khác không biết, còn tưởng rằng có chuyện lớn gì." Dứt lời hắn duỗi tay chỉ vào thủ lĩnh đứng ở đằng trước trăm tên cẩm vệ, dùng mệnh lệnh nói: "Các ngươi, còn không mau mang theo mọi người rời đi, hồi phủ Ly Vương đi."
Không ai đáp lại, toàn bộ cẩm vệ làm như là chưa từng nghe thấy mắt điếc tai ngơi. Tông Chính Vô Ưu nhàn nhàn dựa vào lưng ghế, ánh mắt mang trào phúng, người của phủ Ly Vương trước nay đều chỉ nghe theo lệnh hắn(TCVU) một người mà thôi.
Sắc mặt Tông Chính Tiêu Nhân biến đến cực kỳ khó coi, tức khắc nỗi giận nói: "Các ngươi dám phản? Dám không nghe mệnh lệnh bổn Thái Tử?!"
Vẫn là không ai để ý đến hắn.
Tông Chính Vô Ưu buồn cười mà nhìn hắn(thái tử) một cái, loại tư thái này mà ở trước mặt hắn(TCVU) ra lệnh quả thực là cực kỳ buồn cười, hắn(TCVU) chậm rãi đứng lên, cười lạnh nói: "Thái Tử là đang nói bổn vương sao?"
Đôi con ngươi của Thái Tử lạnh băng tà tứ, trong lòng không khỏi đánh run, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ dường như không có việc gì, hắn là trữ quân của một nước không thể trước mặt tướng quân mà hắn muốn lung lạc mất hết mặt mũi. Thế là, hắn chậm rãi tới gần Tông Chính Vô Ưu, ở bên tai thấp giọng chỉ có hai người nghe đến: "Ngươi đừng quên, ngươi là như thế nào mới có thể sống trên đời này!" Là mạng của mẫu thân hắn đổi lấy, cái này thiên đại nhân tình (ân to bằng trời), hắn muốn Tông Chính Vô Ưu thời thời khắc khắc nhớ kỹ.
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu lập tức biến đổi, liếc xéo hắn(Thái tử), hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Thái Tử, ngươi cũng nên biết, lợi thế vô luận ra sao, đều có lúc sẽ hết hữu dụng." Nhiều năm như thế Tông Chính Tiêu Nhân vì muốn mạng hắn(TCVU), sau lưng bày không ít âm mưu quỷ kế. Tông Chính Vô Ưu làm sao mà không biết! Hắn(TCVU) lần lượt buông tha tiểu nhân âm hiểm này, chính là nể mặt mẫu thân hắn(TCVU), nếu không, Tông Chính Tiêu Nhân sớm đã chết vô số lần.
Rõ ràng là cười, Thái Tử lại cảm thấy ánh mắt Tông Chính Vô Ưu giống như từ trong địa ngục lộ ra, lạnh đến xương cốt, bất giác run lên, cái tấm chắn làm cho mọi việc đều thuận lợi đã muốn mất đi hiệu lực sao? Hắn(Thái tử) có thể nào cam tâm, lại lấy ra đòn sát thủ nói: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng quên, lời hứa của mẫu thân ngươi Vân Quý phi đối với mẫu tử ta!"
Tông Chính Vô Ưu đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén như đao, cả người đều tản ra một hàn khí làm người run rẩy, mẫu thân là kiêng kị lớn nhất trong cuộc đời hắn, ai cũng không được nhắc tới. Hắn gắt gao nhìn thẳng Thái Tử, lạnh lùng nói: "Nếu không có lời hứa kia, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở chỗ này cùng ta nói chuyện? Tông Chính Tiêu Nhân, cứ lấy việc ta đối với cái vị trí kia không có hứng thú, nhưng ngươi...... cũng đừng ép ta!"
Thái Tử ngẩn ra cả người run lên, hắn hiểu chỉ cần Tông Chính Vô Ưu nguyện ý, hắn Tông Chính Tiêu Nhân là Thái Tử hay là khất cái (tên ăn mày), bất quá là một câu nói mà thôi!
Không khí tức khắc trở nên nặng nề khẩn trương, gió đầu hạ nhẹ nhàng thổi qua đều có thể làm cho thân thể người bất tri bất giác mà run lên. Đầu tiên là Ly Vương cùng tướng quân giằng co, giờ phút này lại tới thêm một Thái Tử, toàn bộ Lâm Thiên quốc ngoại trừ hoàng đế ra, ba người có quyền thế nhất đều ở chỗ này. Dư đại nhân lặng lẽ lui về sau mấy bước, tránh ở phía sau cẩm vệ không dám hé răng. Phó Trù lẳng lặng mà đứng ở một bên, giống như vô tri vô giác, sắc mặt hắn như cũ ôn hòa, chỉ trong mắt ngẫu nhiên xẹt qua một tia sáng kỳ dị, bởi vì quá nhanh, làm người xem không chân thật.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa trang trí hoa lệ hướng tới phủ Vệ quốc tướng quân.
"Hu...." một tiếng, xe ngựa dừng lại trước cổng lớn, một nữ tử mặc phượng bào, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, rèm châu che mặt, được thị nữ dìu dắt xuống xe ngựa. Ánh mắt mọi người đều hướng tới nàng nhìn qua, nữ tử cảm giác được không khí không bình thường, hơi hơi ngừng lại một chút, quét mắt qua mỗi người ở đây, sau đó hướng tới Tông Chính Vô Ưu đi qua, đơn giản thi lễ, cười nhạt nói: "Thì ra Ly Vương điện hạ cùng Thái Tử điện hạ cũng ở a, Dung Nhạc hữu lễ!"
Nàng đi tới gần, Tông Chính Vô Ưu chỉ cảm thấy một mùi son phấn phảng phất từ trong xương cốt phát ra xông vào mũi, tuy rằng không tính thực nồng nặc, nhưng cuộc đời hắn ghét nhất đó là loại mùi hương này, lập tức liền nhíu mày đối với một bên hộ vệ sử dụng ánh mắt, tên hộ vệ kia vội vàng tiến lên chắn lại, nữ tử áo đỏ bị bắt lùi lại vài bước.
Phó Trù tiến lên cùng nữ tử chào hỏi lẫn nhau, tiện đà cười nói: "Qua hai ngày nữa, đó là ngày bổn tướng cùng Dung Nhạc trưởng công chúa đại hôn, bổn tướng muốn trước khi đại hôn cùng công chúa qua lại quen biết lẫn nhau, thuận tiện mời công chúa đến xem trong phủ có chỗ nào không hài lòng, tuy không kịp một lần nữa xây dựng lại, nhưng có thể hơi thay đổi một chút bố trí cũng tốt. Lại không ngờ hôm nay thế nhưng lại trùng hợp như vậy, Thái Tử cùng Ly Vương còn có Dư đại nhân đều tụ họp ở chỗ này, nếu không chê, không ngại cùng nhau nhập phủ, bổn tướng an bài tiệc tối, đến lúc ấy chúng ta lại tiếp tục trò chuyện, như thế nào?"
Thái tử vốn đang lo lắng cho mình xuống đài không được, vừa nghe đến kiến nghị này, tự nhiên vui vẻ trầm trồ khen ngợi, Dư đại nhân càng là vội vàng phụ họa. Nữ tử áo đỏ gật đầu mà cười. Chỉ có Tông Chính Vô Ưu không có tỏ thái độ, hắn nghiêng mắt đánh giá nữ tử vốn nên trở thành thê tử hắn, lại bị hắn cự hôn. Liếc mắt nhìn một cái, thế nhưng phát hiện nữ tử này có thân hình cùng A Mạn cực kỳ giống nhau, ngay cả giơ tay nhấc chân đều tương tự đến kinh người, chỉ có âm thanh cùng hơi thở bất đồng, một người thanh uyển linh hoạt kỳ ảo, một người âm thanh hơi khàn khàn. Hắn thầm nghĩ trong lòng: Phó Trù lúc này mời nàng vào phủ, hay là có mục đích gì?
..........................................
Một tầng sương trắng tụ hợp tan ra mờ mờ ảo ảo, bốc hơi trong không khí. Trong bể nước ấm to lớn, Mạn Yêu không biết đã ngâm bao lâu, thân thể lạnh lẽo cuối cùng cũng ấm lên, nhưng tâm lại giống như bị đào bới ra đem để ở nơi băng thiên tuyết địa (trời băng đất tuyết), tản ra hàn khí sâu kín. Trong thân thể tựa hồ còn sót lại hơi ấm của người kia, đau đớn của "lần đầu tiên" sớm đã giảm đi, nàng cúi đầu, nhìn trên da thịt tuyết trắng dày đặc dấu hôn, tựa như không thể làm biến mất đi chứng cứ phạm tội, càng giống như là lên án sự khinh suất cùng ngu xuẩn của nàng.
Dời đi ánh mắt, nàng đờ đẫn nhìn sương mù tụ hợp lại trên tấm màn, hơi nước ngưng kết thành từng giọt từng giọt theo hoa văn chậm rãi chảy xuống, nhỏ giọt ở trên nền gạch trắng tinh, uốn lượn thành dòng. Bỗng nhiên, mành giật một cái, thực nhẹ thực nhẹ, cơ hồ nhìn không ra. Chung quanh cửa sổ đóng chặt, lấy đâu ra gió?
Ánh mắt nàng chợt lóe, trong mắt có lợi quang xẹt qua, nắm lấy quần áo bên cạnh hồ tắm không chút do dự nhét vào bên trong hồ nước, nàng dựa vào bên cạnh vách hồ, thân mình hướng về đáy hồ trượt đi xuống, nước ấm một tấc tấc qua ngực nàng, cổ, mắt mũi, đỉnh đầu, không tạo nên một tia gợn sóng nào. Cả người nàng đều dán ở đáy sát vách hồ, nhắm mắt lại, lỗ tai dính sát vào vách tường ngọc, bên ngoài động tĩnh mặc dù là rất nhỏ ở nàng trong tai cũng trở nên rõ ràng, có tiếng gió xẹt qua, là âm thanh thi triển khinh công cao cường, hạ vạt áo nhảy lên không, giây lát lướt qua, lại hồi phục không gian bình tĩnh như cũ.
Mạn Yêu vẫn chưa lập tức trồi lên mặt nước, mà là duy trì tư thế vốn có, lẳng lặng mà cảm thụ được không khí trong lồng ngực một chút một chút bị rút cạn, loại tử vong sắp xảy ra vì hít thở không thông cũng là một loại lựa chọn không tồi trong phương thức cáo biệt tình yêu. Nàng cần thiết làm cho chính mình nhớ thật kỹ, lừa gạt cùng lợi dụng ở trong thế giới nàng có mọi lúc mọi nơi, nàng cực kỳ chán ghét nhưng phải quen thuộc với nó. Còn tình yêu là một loại hy vọng xa vời, nếu không muốn bị người khác tổn thương, nhất định phải đem chính tâm mình luyện được kiên cường cứng rắn như thiết.
Kiên trì đến một khắc cuối cùng, ngực trấn đau đến giống như là còn sống mà bị người xé rách ra, nàng lúc này mới lao ra khỏi mặt nước, ở trong bọt nước văng khắp nơi ngửa đầu há to miệng dùng sức hô hấp, thế nhưng cảm giác thực sự vui sướng. Sinh mệnh luôn có đồ vật đáng giá lưu luyến, tỷ như... không khí. Nàng cong môi cười nhạt nhẽo.
Một lát sau, nước bắt đầu lạnh cả người, không khỏi cành mẹ đẻ cành con (chuyện này chưa xong chuyện khác lại đến), nàng không muốn lại gọi người tới thêm nước ấm. Trong không khí hơi nước dần dần tan đi, liếc mắt một cái phòng tắm hiện ra rõ ràng. Thời điểm nước lạnh đến thấu triệt, tóc nàng để trên thành hồ cũng đã khô không sai biệt lắm. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, lần này, nàng vẫn chưa lẻn vào trong nước, cả mí mắt cũng chưa động một chút.
Người nọ đi đến sau lưng nàng cách xa năm bước dừng lại, móc ra một cái bao vải nhạt màu dùng đôi tay nâng lên, quỳ một gối xuống đất, hạ giọng nói: "Thuộc hạ bái kiến công chúa, đây là Mai cô nương vì công chúa chuẩn bị xong quần áo và đồ trang sức."
.......................................
Sắc trời u ám, gió đêm mát lạnh, phủ Vệ quốc tướng quân, bởi vì có khách quý đến, đèn đuốc sáng trưng. Phó Trù an bài tốt yến tiệc, liền dẫn Dung Nhạc trưởng công chúa tham quan các nơi trong phủ, xem có hay không có chỗ nào cần thay đổi. Tông Chính Vô Ưu cũng có hứng thú mà cùng đi theo bọn họ, Thái Tử tự nhiên cũng không muốn bị bỏ lại.
Đoàn người chậm rãi đi vào hành lang hậu viên, Phó Trù chỉ vào bên tay trái một mảnh rừng trúc xanh biếc, cao giọng giới thiệu: "Phiến trúc này là hai năm trước ta kêu người trồng xuống, nàng nếu là không thích, có thể gọi người chặt bỏ đi. Phía sau rừng trúc này là Thanh Mịch Viên, bổn tướng cố ý vì công chúa, chuẩn bị làm tẩm cư...... Chúng ta qua nhìn xem đi."
Phó Trù ôn nhã mà làm cái tư thế mời, nữ tử áo đỏ cười gật đầu nói: "Được."
Thanh Mịch Viên, quả nhiên là thanh u yên tĩnh, lại không mất đi sự lịch sự tao nhã. Phó Trù cùng nữ tử áo đỏ đi ở đằng trước, từng cái nhà ở đều phải đi vào nhìn một cái.
Thái Tử theo trong chốc lát, thấy cảnh trí phủ Tướng Quân tương đối thanh nhã, luận xa hoa cùng tinh tế mỹ lệ, tất nhiên là không thể cùng phủ Thái Tử đánh đồng, bởi vậy, hắn cảm thấy không thú vị, chán đến chết mà nhìn nhìn người bên cạnh, lại phát hiện bình thường đối bất luận sự tình gì đều không để bụng - Tông Chính Vô Ưu, hôm nay thế nhưng tính tình thật tốt, hứng thú tốt, mỗi gian nhà ở đều phải đi vào nhìn một cái, không khỏi cảm thấy kỳ lạ nói: "Thất hoàng đệ hôm nay hứng thú sao tốt như thế? Ngày thường ngươi cả Ngự Hoa Viên đều lười đi đến nhìn một cái"
Tông Chính Vô Ưu hờ hững mà nhìn Tông Chính Tiêu Nhân, liếc mắt một cái không muốn để ý tới, mà ánh mắt hắn(TCVU) trước nay cũng chưa chân chính rời khỏi hai người ở đằng trước.
Hôm nay gió có chút lớn, Tông Chính Vô Ưu rơi sau hai người Phó Trù khoảng cách một đoạn ngắn, đối với từng đợt mùi son phấn trên người nữ tử được gió thổi lại đây mà nhíu mày, hắn nhớ mang máng lần đầu tiên ở trên đại điện, trên người nữ tử này cũng không có loại mùi son phấn như vậy, hôm nay ngược lại có chút kỳ lạ.
Ở khúc cuối Thanh Mịch Viên là một gian phòng tắm rộng lớn, phải đi qua hai đoạn đường cong, mỗi một đoạn đều thực hẹp, bước lên vài bước bậc thang, chỉ nghe Phó Trù nói: "Nơi này là phòng tắm, chiều nay có một vị bằng hữu của bổn tướng dùng qua, bởi vậy có một chút ẩm ướt. Công chúa sẽ không để ý đi?"
Nữ tử áo đỏ cười nói: "Không ngại."
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu trầm xuống, tất nhiên là biết theo như lời trong miệng Phó Trù mà nói người bằng hữu đó là ai. Hắn đi theo bước vào phòng tắm, đầu tiên ánh vào mi mắt hắn chính là tấm màn treo ở giữa cửa cùng bể tắm, cách trở phong cảnh bên trong, nữ tử áo đỏ đã không ở trong tầm mắt của hắn. Tông Chính Vô Ưu đang muốn tiến lên, lại thấy Phó Trù một phen ngăn trở tầm mắt hắn, chỉ vào tấm màn hơi ẩm đối với hạ nhân nói: "Tấm màn này sao còn treo ở nơi này? Còn không lấy xuống rửa sạch!"
Một người tỳ nữ nghe vậy vội vàng vào phòng đem màn thu xuống, toàn bộ phòng tắm liếc mắt một cái là nhìn thấy hết, trừ bỏ vách tường, mặt đất, hồ nước, chỉ còn lại có mấy người bọn họ, không còn cái khác.
Tông Chính Vô Ưu nhìn nữ tử áo đỏ nửa ngồi xổm ở bên hồ tắm, dùng tay đưa vào trong hồ nước chuyển động vài cái, hiện ra từng cơn gợn sóng màu ngọc bích, mảnh khảnh ngón tay oánh bạch càng giống như xanh miết bạch ngọc, tản ra ánh sáng nhu mĩ mê người. Hắn bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua ở bên cạnh ôn tuyền, A Mạn cũng từng dùng tay đưa vào trong nước tạo nên tầng tầng gợn sóng, lưng nàng cũng mảnh khảnh như thế này, lại mang theo sự quật cường.
Hắn không tự kìm hãm được muốn hướng nữ tử đi tới. Nữ tử hơi hơi quay đầu, nhàn nhạt cười nói: "Phòng tắm này tuy so không được với phòng tắm trong hoàng cung mà ta sử dụng xa hoa y mỹ, nhưng cũng đủ rộng lớn, chỉ tiếc nước này...... không phải là nước của ôn tuyền, thật lạnh!"
Nữ tử âm thanh thanh nhã linh hoạt kỳ ảo, tựa như tiếng trời. Nàng nói xong đứng dậy, làm như đang nhìn Phó Trù, dư quang nơi khóe mắt lại thoáng nhìn Tông Chính Vô Ưu, thấy ánh mắt hắn dừng ở trên tay nàng, sắc mặt nàng hơi đổi, không dấu vết mà dùng ống tay áo che lại tay, tựa hồ là giống như bị nước làm lạnh. Nàng lập tức đi ra khỏi cửa, nước trong hồ liền trở nên như cũ. Lúc đi ngang qua bên người Tông Chính Vô Ưu, lại là một mùi hương phấn son phác vào mũi, tựa hồ còn kèm theo một tia thanh nhã hương thơm, như có như không, không thể bắt giữ, chỉ vì bị son phấn hương khí che dấu đi.
Phó Trù ở sau lưng nàng xin lỗi cười nói: "Công chúa nói rất đúng, nhưng ở gần đây thật là không có ôn tuyền để mà dẫn nước, đành phải ủy khuất công chúa tạm chấp nhận." Sắc mặt của nữ tử áo đỏ đạm mạc không gợn sóng, đôi tay ở ống tay áo nắm chặt, không nói gì.
Tông Chính Vô Ưu nhìn lướt qua phòng tắm, cùng bước đi ra, dừng ở sau lưng bọn họ một khoảng cách, nhẹ nhàng vung tay lên, Lãnh Viêm lập tức hiện thân, ở bên tai hắn dùng âm thanh chỉ có bọn họ hai người mới nghe được, nói: "Bẩm Vương gia, đều tìm khắp nơi, không tìm được người."
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu thật rùng mình, hỏi: "Ngươi xác định nàng chưa từng rời khỏi phủ tướng quân?"
Lãnh Viêm thực khẳng định đáp: "Phải ạ." Có người Vô Ẩn lâu ở bốn phía nhìn chằm chằm, ruồi bọ bay ra đều có thể tra ra là đực hay là cái.
Tông Chính Vô Ưu trầm giọng nói: "Tiếp tục tìm. Phân phó đi xuống, cẩn thận lưu ý mỗi người hôm nay ra vào tướng quân. Bổn vương cũng không tin, nàng có thể trời cao độn địa?!"
Yến phòng thiết đãi khách thực rộng lớn, đủ để cất chứa mấy chục người. Mọi người từng người ngồi xuống, Thái Tử cùng Tông Chính Vô Ưu song song ngồi ở thượng vị, Phó Trù cùng Dung Nhạc trưởng công chúa ngồi đối diện nhau, Dư đại nhân ngồi ở dưới Phó Trù.
Yến hội mở màn, tất nhiên là trước khách sáo một phen, quan mặt lễ nghi Phó Trù làm được vô cùng chu đáo. Yến tiệc tối nay, không những mời đầu bếp nổi danh nhất ở kinh thành, còn gọi cô nương Thiên Hương Lâu đánh đàn khiêu vũ giúp vui.