Chương 2: Không Muốn Cưới Cũng Phải Cưới
Không đợi ông Mạc nói gì, Mạc Giai Kỳ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn xuất hiện ở chân cầu thang, nói vọng ra :- “Mẹ, mẹ nói gì thế, con ngoan như vậy, sao có thể chịu ấm ức được chứ, mẹ cứ yên tâm con không sao đâu mà .”Hôm sau, tại hôn lễ, Mạc Giai Kỳ đang ở căn phòng bên trái, mười mấy người đang vây quanh cô.Nhưng trong một căn phòng khác, mặt Bạch Tuấn Thành tối sầm khiến người giúp trang điểm không dám bước đến.Lập tức, một lão giả trông rất có tinh thân, dưới sự dẫn dắt của người giúp đỡ, chống gậy xuất hiện trong phòng thay đồ của chú rể.“Tuấn Thành, lớn như vậy rồi còn muốn quậy sao?” Giọng nói của ông ấy tràn đây uy nghiêm, bởi vì cháu trai trưởng không nghe lời, nên ông Bạch chống gậy gõ gõ trên mặt đất, khiến nền gạch phát ra âm thanh giòn tan.Mỗi một cú gõ mạnh đều khiến trái tim của những người có mặt ở đây cũng phải nhảy dựng theo.Ông ấy chính là tướng quân Bạch trong miệng của người nhà họ Bạch , Bạch Dạ Hàn là một trong những đại tướng khai quốc.Tạ Mẫn Hành không giống với mọi người, anh không chỉ ngỗ nghịch với ông nội một lần nên sẽ không vì vậy mà sợ hãi, anh trước sau vẫn thả lỏng như vậy, chân vắt chéo nhau ngồi trên ghế sô pha:“Ông nội, nếu con không kết hôn thì ông sẽ trói con lại sao?”Cả đời tướng quân Bạch uy nghiêm, ông ấy đã quen với việc làm tướng quân nên không cho phép bắt cứ người nào thách thức quyên uy của mình, mà hiện tại Bạch Tuấn Thành chính là đang thách thức ông ấy.“Đứng thẳng, nghiêm.”.Từ nhỏ Bạch Tuấn Thành luôn được quản lý rất nghiêm ngặt, nghe được mệnh lệnh của sĩ quan, ngay lập tức đứng trên ghế sofa, tư thê quân sự chuẩn xác được thực hiện một cách nhanh chóng, tạo ra tư thế hoàn hảo.Tay tướng quân Bạch đang chống gậy đưa lên chỉ vào lòng Bạch Tuấn Thành nói:“Hôn lễ hôm nay, con không muốn cưới cũng phải cưới. Ông có thể trói con một lần thì cũng có thể trói lần hai, đừng quên thứ con muốn vẫn còn đang nằm trong tay ông, ngày nào ông chưa chết thì ngày đó con phải nghe lời ông.Nói xong, dưới sự giúp đỡ của quản gia, ông bước đi rời khỏi phòng.Lúc âm nhạc của hôn lễ vang lên, khoảnh khắc cánh cổng lớn được mở ra, Mạc Giai Kỳ thở sâu, nôn nóng, lần đầu kết hôn nên cô rất căng thẳng, điều cô làm tốt nhất chính là tự an ủi mình: Quân đến tướng chặn, nước đến đất cản.”Lúc bước bước đi đầu tiên, nội tâm hoảng loạn của Mạc Giai Kỳ bỗng nhiên bình tĩnh lại.Mạc Giai Kỳ cầm cánh tay của ba bước từng bước trên thảm đỏ, lúc cô nhìn thấy Bạch Tuấn Thành , khơảnh khắc Bạch Tuấn Thành quay đầu lại giống như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, hiển hiện trong tâm trí Mạc Giai Kỳ, đuổi mãi không đi.Đó là người mà cô sẽ gả lúc, này trong ánh mắt Mạc Giai Kỳ chỉ có duy nhất một người, là Bạch Tuấn Thành, chỉ một ánh nhìn đã chìm sâu vào lòng cô . Mạc Giai Kỳ không chớp mắt, tim cũng bắt đầu đập loạn không nghe lời, cô cắn chặt môi, bàn tay đang cầm bó hoa liên tục đổ mồ hôi, thấm vào găng tay trắng, gò má thì nóng rực.Tầm mắt của Bạch Tuấn Thành lướt qua ông nội đang ngồi phía dưới cười ha hả, anh không mấy phản ứng, thậm chí anh còn không thèm nhìn lấy Mạc Giai Kỳ, thế là bỏ lỡ ánh mắt sáng như tỉnh hà của cô. Ánh mắt anh luôn cố định nhìn về phía cửa, như đang thề thốt gì đó.-“Tôi đồng ý”.Bạch Tuấn Thành cúi gằm mặt, nhìn cô dâu thuộc về mình ở trước mặt, cô gái trẻ hơn anh cả chục tuổi.Bởi vì ép buộc, nên trong mắt anh tự động bỏ qua vẻ đẹp mỏng manh của Vân: Thư.Mạc Giai Kỳ rất đẹp, đẹp như một miếng ngọc bích không tì vết, đôi mắt hay cười tạo nên một vòng cung nhỏ, hàng lông mi cong vút, con ngươi trong mặt như hấp thu cảnh đẹp của trời đất, ánh mắt trong veo giản dị, đây chính là lý do tại sao ông bà Mạc bảo vệ cô rất kỹ.Vẻ đẹp của cô không mang tính công kích, nhìn thấy cô, có thể cảm nhận được cảm giác thân thiết. Lúc cô cười có hai chiếc răng khỉnh, nhìn đáng yêu lại không kém phần xinh xắn. Còn có gương mặt sáng sủa, Mạc Giai Kỳ thích hợp được yêu thương như một báu vật trong tay.Sau khi Bạch Tuấn Thành nhìn lướt qua, thì lập tức dời ánh mắt đi.Mạc Gia Kỳ chưa từng yêu đương, nên không biết cảm giác rung động là như thế nào, nói chính xác là cô chưa bao giờ rung động, nhưng lần này lại có chút khác biệt, cụ thể khác biệt ở đâu thì cô lại không rõ.Tim đập đến muốn nhảy ra ngoài.Nhìn thấy anh lại muốn lại gần anh, muốn cười với anh.Trong hôn lễ này có lẽ người vui vẻ nhất chính là tướng quân Bạch, người năm xưa đã đề nghị ra hôn lễ từ bé này.Nhìn cháu gái của đồng đội gả cho cháu trai trưởng của mình, hai người họ đứng cạnh nhau sao lại xứng đôi như vậy chứ, tướng quân Bạch cảm giác bản thân mình ưu tú quá rồi.