Chương 3: Kỳ Tài Tuyệt Thế
-Công tử, ngày hôm qua ngài đùa gì vậy?Ngày hôm sau, không biết có bao nhiêu học tử thành Liễu Hồ và những nhà giàu có tham gia lễ gặp mặt ngày hôm trước đều đang bàn luận về cuộc gặp gỡ của họ với nhị công tử nhà họ Phương, càng không biết có bao nhiêu người, âm thầm đoán Phương nhị công tử cùng Thanh Mộng cô nương ở cùng một đêm, rốt cuộc là có tư vị tuyệt vời thế nào, thèm chảy nước miếng, nhưng Phương nhị công tử này, vào sáng sớm đã leo lên xe ngựa ở cửa sau.Người đánh xe là người hầu cận Tiểu Thanh Liễu của hắn, từ phía trước quay đầu lại, vẻ mặt cười xấu xa nhìn hắn.Mà Phương nhị công tử cả đêm không ngủ, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng tâm trạng lại có vẻ rất tốt, trong tay đang nắm mấy quyển tranh chữ còn chưa khô mực, lật từng trang từng trang, càng xem trên mặt càng lộ ra nụ cười, gật đầu với tùy tùng đánh xe nói:-Giấu đầu lòi đuôi rồi, ba quyển đầu còn nghiêm túc, còn ẩn giấu, nhưng phía sau mệt đã để lộ yêu khí!Tùy tùng thấp giọng nói:-Vậy ý của ngài là...Phương nhị công tử nói:-Đi tới Dã Trà Liêu ở ngoài thành một chuyến, treo giải thưởng năm ngàn lượng vàng, diệt trừ nàng!Tiểu Thanh Liễu gật đầu nói:-Vẫn thông qua đường cũ?Phương nhị công tử lườm hắn ta một cái nói:-Chẳng lẽ Phương nhị công tử ta còn phải tự mình xuất thủ?Tiểu Thanh Liễu vội vàng rụt đầu về, cũng không dám hỏi nữa.Mà Phương nhị công tử thì vén mành lên, nhìn thoáng qua phía ngoài, chỉ thấy lúc này xe ngựa đã chạy lên đường lớn, trên đường tùy ý có thể thấy được những người khách quần áo gọn gàng, mang theo gương mặt say rượu, lôi vai kéo lưng, cười cười nói nói về nhà tìm phu nhân ăn cơm.-Những tên ngu xuẩn này...Hắn nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, hạ màn xe xuống rồi nói:-Cầm một đống bạc ném về phía ôn nhu hương, còn tưởng chiếm được tiện nghi, tự xưng là phong lưu, làm sao biết trên thực tế những tiểu nương õng ẹo này là một đám yêu quái ăn thịt người, vung bạc ra bên ngoài là chuyện nhỏ, nhìn như một đêm triền miên nhưng ngay cả vài tia tiên thiên khí cũng bị trộm đi rồi.Nói xong rồi lại khẽ nhíu mày.Một hồ yêu có thể tu luyện một cách đường hoàng trong thành Liễu Hồ là ỷ vào ai thế?Ở thế giới này, tuy có yêu hồ quỷ quái, nhưng có tu sĩ luyện khí, bên trong thành có thủ thành và rất nhiều thần tướng, ngoài thành có mấy lão tiên sinh của thư viện Bạch Sương tọa trấn, mắt sáng như đuốc, những thứ quỷ quái này không phải nên lẩn tránh ra xa ư, sao mà lại dám vào thành?Sắc mặt lại dần âm trầm.Chuyện phiền phức bực này, nếu không phải là vì mình đã hứa hẹn với huynh trưởng thì thật chẳng muốn để ý tới.An tâm làm công tử của mình tốt bao nhiêu?Vừa nghĩ, hắn vừa lấy một cây dù cũ kỹ ở bên cạnh, dùng sức để lại một dấu vết ở phía trước.Bây giờ trên dù đã có mười hai dấu vết gạch lung tung.Nhưng chỉ có Tiểu Thanh Liễu đánh xe phía trước mới biết, điều này đại biểu cho ba con yêu quái dưới sông, bốn tên đạo tặc ỷ vào đạo pháp tác quai tác quái, còn có một yêu phái luyện đan lừa bán trẻ con luyện đan, và bốn yêu tinh trà trộn trong thành đã bị loại bỏ khỏi thành Liễu Hồ.-Nhị công tử đã về.Lúc xe ngựa về tới Phương phủ thành Bắc, Phương Thốn đã nằm ngủ trong xe ngựa.Bên trong phủ, lão gia nhà họ Phương đang ăn sáng bên ngoài vừa nghe nhị nhi tử một đêm không về, lập tức nổi giận đùng đùng mà quăng đũa đi, cầm chổi lông gà cạnh cửa xông ra bên ngoài, ở trong lòng Phương mẫu lập tức lo lắng không thôi, khuyên can một tràng rồi đi theo ra ngoài, lúc gần tới cửa thì nhìn thấy nha hoàn cao lớn mập mạp cõng Phương nhị công tử đang ngủ mơ màng đi về phía nội đường thì gặp lửa giận cao ba trượng của Phương lão gia nghênh đón, vừa mắng vừa quơ chổi lông gà quát:-Đồ không có chí tiến thủ này, lại chạy đi lêu lổng nơi nào, hả, cửu thư thì không học đàng hoàng, công pháp cũng không học, hả, thư viện Bạch Sương tìm ngươi bao nhiêu lần, hả, ngươi lại ngại nơi đó quả khổ mà không chịu đi, còn không học một chút võ thuật đi? Hả, ngươi xem ca ca của ngươi xem, bảy tuổi vào thư viện, chín tuổi đã vào quận tông, còn ngươi nhìn lại ngươi, cả ngày đều chơi bời lêu lổng, hiện tại còn học cả chạy đến kỹ viện nữa, ngươi...Tiếng mắng cực kỳ hung dữ, chổi lông gà rung động dữ dội.Trong lòng nha hoàn cõng Phương Thốn ủy khuất: "Cái phất trần này của ngài quơ một lúc toàn đánh lên người ta…"-Lão gia xin ngài bớt giận, ngài xem Thốn ca nhi đã rất mệt rồi, để cho nó về phòng nghỉ ngơi trước...Phương mẫu chạy tới, lôi kéo khuyên nhủ Phương lão gia.-Nghỉ ngơi một chút? Nó làm gì mà phải nghỉ ngơi...Phương lão gia mắng chửi:-Đều là bà nuông chiều quen, giờ thành bộ dáng thế này cũng…Phương mẫu không vui:-Thấy nó không có chí tiến thủ, ông nói là ta chiều hư rồi, Xích Nhi cũng không chịu thua kém như thế, tại sao ông lại không nói gì?Phương lão gia mắng:-Xích Nhi nghe lời, nó giống ta!Phương mẫu phi một tiếng:-Thối lắm, không có chí tiến thủ mới là theo ông...-Cái này là theo bà...-Theo ông thì có...-...-...Hai người cãi nhau, nha hoàn bên cạnh không dám tiếp lời, một màn này thật sự là thấy quá nhiều rồi.-Đừng ồn nữa!Phương Thốn mở ra đôi mắt mơ mơ màng màng buồn ngủ, không nhịn được kêu một tiếng.Phương lão gia và Phương mẫu lập tức đều thu lại, Phương mẫu còn trách Phương lão gia một cái:-Ông xem, quấy nhiễu giấc ngủ của nhi tử rồi!Phương Thốn nói:-Cha, con hết tiền rồi, lát nữa cho con một ít để tiêu!Phương lão gia đang nổi nóng, nghe vậy trừng mắt lên:-Mới cho ngươi không bao lâu đã xài hết, ngươi là đồ...Phương Thốn quay đầu nói:-Nương, con không có tiền, lát nữa cho con chút tiền để tiêu!Phương mẫu vội hỏi:-Ài, nhi tử ngoan, lát tới phòng thu chi lấy đi...