Chương : 18
Không khí từ từ thay đổi, hơn nữa tư thế hai người thân mật, trong không khí im lặng lại có chút mờ ám.
Du Khinh Trần: “Xuống khỏi người tôi trước.”
Thiều Nhiễm đã hoàn toàn không sợ hãi, nhưng vẫn vô liêm sỉ nói: “Chờ một chút, chờ tôi một lát nữa.”
Nói xong liền thoải mái vuốt lưng người này.
Du Khinh Trần hoàn toàn không có tà niệm, nhưng không biết đuôi cảm thấy thẹn vì muốn báo đáp âu yếm của con người này, tâm tình cũng rất tốt cọ mông nhân loại này.
Hai bên đều sờ thực vui vẻ, không khí vừa ấm áp mà sung sướng.
“Du Khinh Trần anh sao có thể sa đọa như vậy?” Thiều Nhiễm ghé vào bên tai người này, nhỏ giọng nói: “Lần này vậy mà quang minh chính đại chiếm tiện nghi của tôi.”
Du Khinh Trần bình tĩnh khống chế những cái đuôi không an phận: “Cậu muốn kéo dài đến bao giờ?”
Thiều Nhiễm buồn bã nói: “Anh sờ thế nào?”
Du Khinh Trần thốt ra: “Tôi không sờ.”
Nhưng đồng thời cái đuôi thành thực cơ khát cho đáp án, đương nhiên là chưa sờ đủ!
“Khẩu thị tâm phi.” Thiều Nhiễm cười xấu xa với người này, len lén tóm lấy tay người này đang đặt trên mông mình, nghĩ muốn tóm được chứng cớ.
Du Khinh Trần đề lại tay người này.
Thiều Nhiễm dương dương tự đắc, mờ ám nói: “Không thích tôi phản kháng sao?”
Du Khinh Trần nhắm mắt lại, muốn khiến cho mình tỉnh táo lại.
“Tay anh đang làm gì vậy,” Thiều Nhiễm thì thầm vào lỗ tai người này, “Sờ nữa đóa.”
Du Khinh Trần tuyệt đối rất là oan uổng, tay thành thật cũng không có sờ loạn. Nhưng không thể để đuôi của mình bại lộ, cho nên thản nhiên nói một câu: “Đừng nói lung tung.”
“Như thế nào,” Thiều Nhiễm ôm lấy cổ người này, “Cho anh sờ loạn, không cho tôi nói lung tung sao?”
Du Khinh Trần cứng nhắc nói: “Tôi không có.”
Hai người duy trì một tư thế thật lâu, Thiều Nhiễm kẹp chặt thắt lưng người này, nhịn không được thở dài: “Du Khinh Trần thể lực của anh sao lại tốt như vậy?”
Du Khinh Trần: “….”
“Không muốn nói chuyện với tôi sao?” Thiều Nhiễm vui đùa lưu manh với người này, “Vậy anh có biết phải lấy gì không?”
Du Khinh Trần lập tức nói: “Tôi làm sao biết?”
Thiều Nhiễm cọ cọ mũi với người này: “Anh rõ ràng biết.”
Du Khinh Trần không để ý tới con người này, tập trung tinh thần, rốt cục trời không phụ người có lòng, thành công thu hồi một nửa đuôi.
Cái đuôi thực tức giận, giống như kháng nghị dán chặt lên người Thiều Nhiễm cọ cọ, không được ngăn cản chúng ta cùng con người trao đổi cảm tình!
“Từ trên người tôi xuống trước đi.” Du Khinh Trần nói.
“Tôi thật ra đã muốn xuống dưới,” Thiều Nhiễm nhếch mày, “Nhưng tay anh đang đặt ở đâu vậy?”
Du Khinh Trần: “….” Không nghĩ sao một người rụt rè như mình lại có cái đuôi không biết thẹn như vậy.
“Tôi hỏi anh,” Thiều Nhiễm kề sát lỗ tai người này, “Anh không phải đối với tôi…..”
Nói được một nửa đột nhiên dừng lại, Thiều Nhiễm nói lắp: “Tôi tôi tôi tôi tôi!”
Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Cái gì?”
Thiều Nhiễm: “Trên lỗ tai của anh có cái gì!”
Du Khinh Trần: “Nói lung tung cái gì?”
Thiều Nhiễm: “Thật sự có lông xù, cọ cọ vào khóe miệng tôi.”
Du Khinh Trần: “Có thể là tóc.”
Thiều Nhiễm nghi ngờ nhìn người này, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên lỗ tai người này, trơn mượt, không có lông xù.
Ngay cả như vậy, Thiều Nhiễm vẫn cảm thấy không thích hợp, ánh mắt nhìn người này mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Du Khinh Trần thừa dịp người này đang thất thần, nhịn không được xê dịch tay, ở trên mông người này sờ soạng một chút, hơn nữa tự giác đem trách nhiệm đổ lên cho cái đuôi.
« Được, được rồi, anh đừng sờ nữa, » Thiều Nhiễm bị người này sờ có hơi nóng, « Tôi không nhìn chằm chằm anh nữa. »
Du Khinh Trần ma xui quỷ khiến nhéo một chút.
« Đừng nhéo, » Thiều Nhiễm rốt cục không chịu được, « Tôi xuống dưới, cho tôi xuống đi. »
Nói xong liền từ trên người người này nhảy xuống.
« Anh sờ tôi…. Làm gì, » Thiều Nhiễm thanh thanh giọng nói, ra vẻ bình tĩnh, « Trên người tôi còn có chỗ khác sờ thoải mái hơn. »
Du Khinh Trần bình tĩnh nói : « Không có hứng thú. »
Thiều Nhiễm lắc đầu : « Tôi biết anh là người nói một đằng nghĩ một nẻo. »
« Haiz…. » Thiều Nhiễm nheo mắt lại, đột nhiên sờ soạng sau người người này.
Du Khinh Trần nghĩ con người này muốn sờ đuôi của mình, liều mạng rút đuôi về, rốt cục đem toàn bộ đuôi rút về.
Thiều Nhiễm muốn sờ sau người người này có cái gì, nhưng giữa đường lại đổi ý, vừa đổi tuyến đường, tấn công xuống phía dưới người này. Mới vừa đụng tới tiểu tiểu Trần liền rụt tay về.
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, không biết tiểu quái kia vì sao lại lớn như vậy.
Thiều Nhiễm khiếp sợ nhìn người này, sau một lúc há mồm nói : « Anh làm sao đã cứng như vậy mà còn có thể bình tĩnh ? »
Du Khinh Trần : « Tôi không có. »
« Tuyệt đối có, » Thiều Nhiễm hùng hổ chạm vào một cái, mặt còn đỏ lên, nhỏ giọng nói, « Như vậy mà còn nói không có ? »
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi : « Tôi vẫn như vậy. »
Thiều Nhiễm bị lời nói không biết xấu hổ của người này làm cho bái phục.
Du Khinh Trần : « Từ khi quen biết cậu, thường xuyên không có lý do gì lại như vậy. »
Thiều Nhiễm giật mình, hô hấp hơi rối loạn : « Tôi…. »
Du Khinh Trần : « Tôi cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. »
Nói rất bình thản, Thiều Nhiễm nghe lỗ tai liền nóng lên, đem mặt dán vào vai người này, nhẹ giọng nói : « Du Khinh Trần. »
« Ừ. »
« Kỳ thật tôi đại khái cũng giống như vậy…. » Thiều Nhiễm nói xong đột nhiên trừng lớn mắt, « Đây là cái gì ? »
Du Khinh Trần có dự cảm không tốt.
Quả nhiên Thiều Nhiễm khiếp sợ nói : « Tôi vừa rồi thật sự cảm thấy có lông xù ! »
Du Khinh Trần : « Ảo giác. »
Đã trải qua vài chuyện, Thiều Nhiễm thế nào cũng không thể tin, bởi vì sự tò mò thúc đẩy mạnh mẽ, « tạch » một tiếng mở đèn lên.
Trong phòng sáng lên, ánh mắt Thiều Nhiễm cũng không hề chớp, nhìn chằm chằm lỗ tai người này !
Du Khinh Trần thực bình tĩnh.
Thiều Nhiễm không phục, thổi khí vào lỗ tai người này, sau đó bình tĩnh xem biến.
Lỗ tai thực bình thường, chỉ có hơi hồng.
Thiều Nhiễm nhìn chằm chằm một lúc, rốt cục từ bỏ, nói mình vẫn còn sợ hãi muốn người này đưa mình về nhà.
Một con gián tinh tròn vo đứng ở xa xa ngửi thấy hương vị của con người, từ một tầng phụ đi đến tầng hai mươi bảy, không ăn không uống cũng không nghỉ ngơi, đi suốt hai tháng, rốt cục dựa vào nghị lực kiên cương chui vào ban công của con người, thoải mái bày ra cái bụng.
Khi Du Khinh Trần kéo màn, liền nhìn thấy một con tiểu yêu quái đang mơ ước Thiều Nhiễm.
Con gián tinh đột nhiên ngửi ngửi, cảm thấy không thích hợp, trợn mặt lên nhìn, vừa chạy vừa thét chói tai : « A a a a a có yêu quái ! »
Du Khinh Trần chặn đường đi của nó.
Con gián tinh run run lui ra sau, cảnh giác nói : « Anh đừng lại đây, tôi không ăn ngon đâu. »
Du Khinh Trần : « …. »
Con gián tinh đau khổ cầu xin, nước mắt giàn giụa : « Van cầu anh không cần ăn tôi, mẹ tôi đã sáu mươi rồi. »
Du Khinh Trần : « ….. »
Thấy người này không nói gì, còn giả vờ cao quý, con gián tinh giống như đại gia run lên cái râu trên đầu, hỏi : « Anh là yêu quái gì ? Tinh khí sao lại ít như vậy ? »
Nói xong liền cảm thấy một trận gió lạnh xẹt quá, con gián tinh sợ tới mức ôm lấy thân hình mập mạp của mình.
Cảm giác yêu trước mắt không giống với mình, con gián tinh không tình nguyện nói : « Hai chúng ta chia một nửa có được không ? »
Du Khinh Trần nhíu mày.
« Tôi biết anh cần bổ sung tinh khí, » con gián tinh trừng ánh mắt đen bóng, nổi giận đùng đùng nói, « Cho anh ăn toàn bộ, tôi cho anh ăn hết là được ! »
Du Khinh Trần không nói gì.
« Nhân loại này là của anh ? » Con gián hỏi.
Du Khinh Trần rốt cục ừ một tiếng.
« Du Khinh Trần, » Thiều Nhiễm đi tới, lấy khăn tắm ở trên ban công, dán sát vào người này, con ngươi trong suốt, « Muốn tắm cùng hay không ? »
Du Khinh Trần lắc đầu, nghiêng thân mình, ngăn cản con gián to như trứng chim cút ở trước mặt.
Con giãn duỗi móng vuốt, len lén hít hương thơm ngọt ngào của con người này, chảy nước miếng đầy đất.
« Phía sau có cái gì sao ? » Thiều Nhiễm tò mò nghiêng đầu.
Cổ chân mềm mại của con người vừa vặn hiện ra trong tầm mắt của mình, con gián chà xát móng vuốt, há to một mồm máu.
Đột nhiên có một trận gió thổi qua, thân mình con gián tinh lắc lắc, đứng cũng không vững.
Du Khinh Trần cảnh cáo liếc nhìn con gián tinh.
Hừ cẩu nam nam ! con gián tinh không phục cúi đầu râu, trừng mắt nhìn cẩu nam nam, hy sinh từ ban công nhảy xuống.
Ngọn đèn mờ nhạt từ cửa phòng tắm lộ ra, bên trong truyền tới tiếng nước ào ào.
Trên sô pha bày một cái gối ôm, bên trên toàn là hương vị của Thiều Nhiễm. Mắt Du Khinh Trần nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, do dự một lúc, đem gối ôm kéo vào trong lòng ngực.
Du Khinh Trần cúi đầu, vô ý thức ngửi gối ôm, chóp mũi quanh quẩn hơi thở dễ ngửi, trong đầu trống rỗng.
Chờ phục hồi tình thần, chín cái đuôi không biết khi nào đã dán vào trên gối ôm, rất có trật tự nằm trên mặt đất, phía cuối còn cuộn lên độ cong duyên dáng.
Du Khinh Trần bình tĩnh nắm đuôi, ý đồ tóm chặt những cái đuôi này. Nhưng nhóm đuôi so với chủ của nó thành thực hơn, ngoại trừ chặt đứt, nếu không nói cái gì cũng không rời.
Tiếng nước trong phòng tắm dần dần ngừng lại, Du Khinh Trần không lập tức thu đuôi về được, hơi bối rối, nhìn ngó xung quanh một phen, cuối cùng cau mày không tình nguyện trốn ở sau bức màn.
Thiều Nhiễm lau tóc đẩy cửa ra, nhìn thấy sô pha trống trơn, hơi sửng sốt, nhìn quanh phòng, cũng không tìm thấy bóng dáng của người kia.
« Người đâu ? » Thiều Nhiễm lầm bẩm lầu bầu, từ từ đi về phía ban công.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Du Khinh Trần phía sau bức màn ôm chặt cái gối, nháy mắt sinh ra khẩn trương cùng sợ hãi trước nay chưa từng có, cái đuôi cũng rũ xuống.
Thiều Nhiễm nhìn bức màn phồng ra, liền nổi lên cảnh giác, từ từ kéo bức màn ra.
Du Khinh Trần: “Xuống khỏi người tôi trước.”
Thiều Nhiễm đã hoàn toàn không sợ hãi, nhưng vẫn vô liêm sỉ nói: “Chờ một chút, chờ tôi một lát nữa.”
Nói xong liền thoải mái vuốt lưng người này.
Du Khinh Trần hoàn toàn không có tà niệm, nhưng không biết đuôi cảm thấy thẹn vì muốn báo đáp âu yếm của con người này, tâm tình cũng rất tốt cọ mông nhân loại này.
Hai bên đều sờ thực vui vẻ, không khí vừa ấm áp mà sung sướng.
“Du Khinh Trần anh sao có thể sa đọa như vậy?” Thiều Nhiễm ghé vào bên tai người này, nhỏ giọng nói: “Lần này vậy mà quang minh chính đại chiếm tiện nghi của tôi.”
Du Khinh Trần bình tĩnh khống chế những cái đuôi không an phận: “Cậu muốn kéo dài đến bao giờ?”
Thiều Nhiễm buồn bã nói: “Anh sờ thế nào?”
Du Khinh Trần thốt ra: “Tôi không sờ.”
Nhưng đồng thời cái đuôi thành thực cơ khát cho đáp án, đương nhiên là chưa sờ đủ!
“Khẩu thị tâm phi.” Thiều Nhiễm cười xấu xa với người này, len lén tóm lấy tay người này đang đặt trên mông mình, nghĩ muốn tóm được chứng cớ.
Du Khinh Trần đề lại tay người này.
Thiều Nhiễm dương dương tự đắc, mờ ám nói: “Không thích tôi phản kháng sao?”
Du Khinh Trần nhắm mắt lại, muốn khiến cho mình tỉnh táo lại.
“Tay anh đang làm gì vậy,” Thiều Nhiễm thì thầm vào lỗ tai người này, “Sờ nữa đóa.”
Du Khinh Trần tuyệt đối rất là oan uổng, tay thành thật cũng không có sờ loạn. Nhưng không thể để đuôi của mình bại lộ, cho nên thản nhiên nói một câu: “Đừng nói lung tung.”
“Như thế nào,” Thiều Nhiễm ôm lấy cổ người này, “Cho anh sờ loạn, không cho tôi nói lung tung sao?”
Du Khinh Trần cứng nhắc nói: “Tôi không có.”
Hai người duy trì một tư thế thật lâu, Thiều Nhiễm kẹp chặt thắt lưng người này, nhịn không được thở dài: “Du Khinh Trần thể lực của anh sao lại tốt như vậy?”
Du Khinh Trần: “….”
“Không muốn nói chuyện với tôi sao?” Thiều Nhiễm vui đùa lưu manh với người này, “Vậy anh có biết phải lấy gì không?”
Du Khinh Trần lập tức nói: “Tôi làm sao biết?”
Thiều Nhiễm cọ cọ mũi với người này: “Anh rõ ràng biết.”
Du Khinh Trần không để ý tới con người này, tập trung tinh thần, rốt cục trời không phụ người có lòng, thành công thu hồi một nửa đuôi.
Cái đuôi thực tức giận, giống như kháng nghị dán chặt lên người Thiều Nhiễm cọ cọ, không được ngăn cản chúng ta cùng con người trao đổi cảm tình!
“Từ trên người tôi xuống trước đi.” Du Khinh Trần nói.
“Tôi thật ra đã muốn xuống dưới,” Thiều Nhiễm nhếch mày, “Nhưng tay anh đang đặt ở đâu vậy?”
Du Khinh Trần: “….” Không nghĩ sao một người rụt rè như mình lại có cái đuôi không biết thẹn như vậy.
“Tôi hỏi anh,” Thiều Nhiễm kề sát lỗ tai người này, “Anh không phải đối với tôi…..”
Nói được một nửa đột nhiên dừng lại, Thiều Nhiễm nói lắp: “Tôi tôi tôi tôi tôi!”
Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Cái gì?”
Thiều Nhiễm: “Trên lỗ tai của anh có cái gì!”
Du Khinh Trần: “Nói lung tung cái gì?”
Thiều Nhiễm: “Thật sự có lông xù, cọ cọ vào khóe miệng tôi.”
Du Khinh Trần: “Có thể là tóc.”
Thiều Nhiễm nghi ngờ nhìn người này, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên lỗ tai người này, trơn mượt, không có lông xù.
Ngay cả như vậy, Thiều Nhiễm vẫn cảm thấy không thích hợp, ánh mắt nhìn người này mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Du Khinh Trần thừa dịp người này đang thất thần, nhịn không được xê dịch tay, ở trên mông người này sờ soạng một chút, hơn nữa tự giác đem trách nhiệm đổ lên cho cái đuôi.
« Được, được rồi, anh đừng sờ nữa, » Thiều Nhiễm bị người này sờ có hơi nóng, « Tôi không nhìn chằm chằm anh nữa. »
Du Khinh Trần ma xui quỷ khiến nhéo một chút.
« Đừng nhéo, » Thiều Nhiễm rốt cục không chịu được, « Tôi xuống dưới, cho tôi xuống đi. »
Nói xong liền từ trên người người này nhảy xuống.
« Anh sờ tôi…. Làm gì, » Thiều Nhiễm thanh thanh giọng nói, ra vẻ bình tĩnh, « Trên người tôi còn có chỗ khác sờ thoải mái hơn. »
Du Khinh Trần bình tĩnh nói : « Không có hứng thú. »
Thiều Nhiễm lắc đầu : « Tôi biết anh là người nói một đằng nghĩ một nẻo. »
« Haiz…. » Thiều Nhiễm nheo mắt lại, đột nhiên sờ soạng sau người người này.
Du Khinh Trần nghĩ con người này muốn sờ đuôi của mình, liều mạng rút đuôi về, rốt cục đem toàn bộ đuôi rút về.
Thiều Nhiễm muốn sờ sau người người này có cái gì, nhưng giữa đường lại đổi ý, vừa đổi tuyến đường, tấn công xuống phía dưới người này. Mới vừa đụng tới tiểu tiểu Trần liền rụt tay về.
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, không biết tiểu quái kia vì sao lại lớn như vậy.
Thiều Nhiễm khiếp sợ nhìn người này, sau một lúc há mồm nói : « Anh làm sao đã cứng như vậy mà còn có thể bình tĩnh ? »
Du Khinh Trần : « Tôi không có. »
« Tuyệt đối có, » Thiều Nhiễm hùng hổ chạm vào một cái, mặt còn đỏ lên, nhỏ giọng nói, « Như vậy mà còn nói không có ? »
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi : « Tôi vẫn như vậy. »
Thiều Nhiễm bị lời nói không biết xấu hổ của người này làm cho bái phục.
Du Khinh Trần : « Từ khi quen biết cậu, thường xuyên không có lý do gì lại như vậy. »
Thiều Nhiễm giật mình, hô hấp hơi rối loạn : « Tôi…. »
Du Khinh Trần : « Tôi cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. »
Nói rất bình thản, Thiều Nhiễm nghe lỗ tai liền nóng lên, đem mặt dán vào vai người này, nhẹ giọng nói : « Du Khinh Trần. »
« Ừ. »
« Kỳ thật tôi đại khái cũng giống như vậy…. » Thiều Nhiễm nói xong đột nhiên trừng lớn mắt, « Đây là cái gì ? »
Du Khinh Trần có dự cảm không tốt.
Quả nhiên Thiều Nhiễm khiếp sợ nói : « Tôi vừa rồi thật sự cảm thấy có lông xù ! »
Du Khinh Trần : « Ảo giác. »
Đã trải qua vài chuyện, Thiều Nhiễm thế nào cũng không thể tin, bởi vì sự tò mò thúc đẩy mạnh mẽ, « tạch » một tiếng mở đèn lên.
Trong phòng sáng lên, ánh mắt Thiều Nhiễm cũng không hề chớp, nhìn chằm chằm lỗ tai người này !
Du Khinh Trần thực bình tĩnh.
Thiều Nhiễm không phục, thổi khí vào lỗ tai người này, sau đó bình tĩnh xem biến.
Lỗ tai thực bình thường, chỉ có hơi hồng.
Thiều Nhiễm nhìn chằm chằm một lúc, rốt cục từ bỏ, nói mình vẫn còn sợ hãi muốn người này đưa mình về nhà.
Một con gián tinh tròn vo đứng ở xa xa ngửi thấy hương vị của con người, từ một tầng phụ đi đến tầng hai mươi bảy, không ăn không uống cũng không nghỉ ngơi, đi suốt hai tháng, rốt cục dựa vào nghị lực kiên cương chui vào ban công của con người, thoải mái bày ra cái bụng.
Khi Du Khinh Trần kéo màn, liền nhìn thấy một con tiểu yêu quái đang mơ ước Thiều Nhiễm.
Con gián tinh đột nhiên ngửi ngửi, cảm thấy không thích hợp, trợn mặt lên nhìn, vừa chạy vừa thét chói tai : « A a a a a có yêu quái ! »
Du Khinh Trần chặn đường đi của nó.
Con gián tinh run run lui ra sau, cảnh giác nói : « Anh đừng lại đây, tôi không ăn ngon đâu. »
Du Khinh Trần : « …. »
Con gián tinh đau khổ cầu xin, nước mắt giàn giụa : « Van cầu anh không cần ăn tôi, mẹ tôi đã sáu mươi rồi. »
Du Khinh Trần : « ….. »
Thấy người này không nói gì, còn giả vờ cao quý, con gián tinh giống như đại gia run lên cái râu trên đầu, hỏi : « Anh là yêu quái gì ? Tinh khí sao lại ít như vậy ? »
Nói xong liền cảm thấy một trận gió lạnh xẹt quá, con gián tinh sợ tới mức ôm lấy thân hình mập mạp của mình.
Cảm giác yêu trước mắt không giống với mình, con gián tinh không tình nguyện nói : « Hai chúng ta chia một nửa có được không ? »
Du Khinh Trần nhíu mày.
« Tôi biết anh cần bổ sung tinh khí, » con gián tinh trừng ánh mắt đen bóng, nổi giận đùng đùng nói, « Cho anh ăn toàn bộ, tôi cho anh ăn hết là được ! »
Du Khinh Trần không nói gì.
« Nhân loại này là của anh ? » Con gián hỏi.
Du Khinh Trần rốt cục ừ một tiếng.
« Du Khinh Trần, » Thiều Nhiễm đi tới, lấy khăn tắm ở trên ban công, dán sát vào người này, con ngươi trong suốt, « Muốn tắm cùng hay không ? »
Du Khinh Trần lắc đầu, nghiêng thân mình, ngăn cản con gián to như trứng chim cút ở trước mặt.
Con giãn duỗi móng vuốt, len lén hít hương thơm ngọt ngào của con người này, chảy nước miếng đầy đất.
« Phía sau có cái gì sao ? » Thiều Nhiễm tò mò nghiêng đầu.
Cổ chân mềm mại của con người vừa vặn hiện ra trong tầm mắt của mình, con gián chà xát móng vuốt, há to một mồm máu.
Đột nhiên có một trận gió thổi qua, thân mình con gián tinh lắc lắc, đứng cũng không vững.
Du Khinh Trần cảnh cáo liếc nhìn con gián tinh.
Hừ cẩu nam nam ! con gián tinh không phục cúi đầu râu, trừng mắt nhìn cẩu nam nam, hy sinh từ ban công nhảy xuống.
Ngọn đèn mờ nhạt từ cửa phòng tắm lộ ra, bên trong truyền tới tiếng nước ào ào.
Trên sô pha bày một cái gối ôm, bên trên toàn là hương vị của Thiều Nhiễm. Mắt Du Khinh Trần nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, do dự một lúc, đem gối ôm kéo vào trong lòng ngực.
Du Khinh Trần cúi đầu, vô ý thức ngửi gối ôm, chóp mũi quanh quẩn hơi thở dễ ngửi, trong đầu trống rỗng.
Chờ phục hồi tình thần, chín cái đuôi không biết khi nào đã dán vào trên gối ôm, rất có trật tự nằm trên mặt đất, phía cuối còn cuộn lên độ cong duyên dáng.
Du Khinh Trần bình tĩnh nắm đuôi, ý đồ tóm chặt những cái đuôi này. Nhưng nhóm đuôi so với chủ của nó thành thực hơn, ngoại trừ chặt đứt, nếu không nói cái gì cũng không rời.
Tiếng nước trong phòng tắm dần dần ngừng lại, Du Khinh Trần không lập tức thu đuôi về được, hơi bối rối, nhìn ngó xung quanh một phen, cuối cùng cau mày không tình nguyện trốn ở sau bức màn.
Thiều Nhiễm lau tóc đẩy cửa ra, nhìn thấy sô pha trống trơn, hơi sửng sốt, nhìn quanh phòng, cũng không tìm thấy bóng dáng của người kia.
« Người đâu ? » Thiều Nhiễm lầm bẩm lầu bầu, từ từ đi về phía ban công.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Du Khinh Trần phía sau bức màn ôm chặt cái gối, nháy mắt sinh ra khẩn trương cùng sợ hãi trước nay chưa từng có, cái đuôi cũng rũ xuống.
Thiều Nhiễm nhìn bức màn phồng ra, liền nổi lên cảnh giác, từ từ kéo bức màn ra.