Chương : 51
“Yêu đương” từ này, Hứa Huệ Chanh căn bản là không dám nghĩ đến.
Cô không xứng.
Kiều Diên cũng được, Chung Định cũng vậy, ở trong lòng cô, đều là những người được ông trời ưu ái. Mà cô, lại là một người phụ nữ lổm ngổm trong đống bùn đất, làm sao có thể bám víu kết thân được. Một cái hôn với Kiều Diên khi trước, đã khiến cô cảm thấy như kỳ tích lắm rồi.
“Chung tiên sinh…” Cô tránh né ánh mắt của hắn, “Đừng nói đùa.”
Chung Định chống người dậy, vươn tay bóp mặt cô, không để cho cô quay đầu đi, “Thử xem.” Hắn chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, cho nên không nắm chắc lắm. Nhưng hắn có ý tứ thế đó với cô, hắn hoàn toàn khẳng định.
Hắn tự nhận lòng đồng tình của hắn không hề nhiều đến mức độ này, lại càng không vì đồng tình mà tính toán khiến cô lỡ mất chuyến bay.
Chẳng có gì rầm rầm rộ rộ, oanh oanh liệt liệt. Cũng chẳng có lời ngon tiếng ngọt, hoa tiền nguyệt hạ. Cùng cô một ngày ba bữa, rất tốt.
Hứa Huệ Chanh bị ép nhìn về phía hắn. Người đàn ông trước mắt tướng mạo tốt, gia thế tốt, cô có điểm nào đáng để hắn thử xem chứ. Cô chủ động vạch vết sẹo của mình ra, “Em… rất bẩn.” Loại phụ nữ như cô, nhiều nhất được làm bạn giường của hắn đã hạnh phúc lắm rồi, cô không có tư cách.
Chung Định rũ nửa mắt, nhìn cô chăm chú, “Em có bệnh?”
“Không…” Cô lắc lắc đầu.
Hắn không đồng ý, “Vậy thì chẳng sao cả.”
“Thật sự rất bẩn…” Cô nhớ lại quá khứ của mình, nhắm mắt lại, ra sức kiềm nén nước mắt.
Ngón cái của hắn khẽ vuốt ve cằm cô, chẳng nói gì cả, cúi đầu hôn cô.
Cô sợ đến ngửa ra sau, hai tay chống lên trước ngực hắn.
Chung Định nếm lướt qua vài lượt, sau đó liền tiến công cướp đoạt.
Hứa Huệ Chanh chống đỡ không nổi, bị hắn lấn ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại. Cô rất bị động, dưới sự dây dưa của hắn, vừa hoảng vừa loạn.
Môi hắn dời tới bên tai của cô, vừa gặm, vừa cắn dái tai của cô, “Chỗ nào dơ? Tôi rửa cho em.”
Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, mắt bị phủ lên một tầng sương, sau đó nước mắt đột nhiên trào ra không dứt, ngăn cũng không ngăn lại được. Đây là lần đầu tiên, có một người đàn ông ôm ấp cô, hôn cô như vậy, giống như cô là một người con gái trong trắng vậy.
Nụ hôn của Chung Định, rơi xuống bờ vai, trước ngực của cô. Theo chiều hướng đi xuống dưới, áo len, áo ngực của cô cũng bị ném qua một bên.
Hắn thỉnh thoảng lại quay về bên môi của cô, khiêu khích, dẫn dụ cô. Cô nắm lấy vai của hắn, dưới kỹ xảo của hắn, cô cũng thử đáp trả lại.
Hai người hôn đến hoa lửa tung tóe.
Hứa Huệ Chanh là thật lòng hy vọng mình có thể làm cho người đàn ông ở trên thân mình cảm thấy vui vẻ, thế nhưng cô không biết phải làm thế nào. Cô càng khẩn trương thì lại càng thít chặt, bên dưới hoàn toàn không có phản ứng.
Chung Định kéo áo sơ mi của mình ra, cười khe khẽ, “Tiểu Sơn Trà, em chẳng cần phải nghĩ gì cả, cứ theo tôi là được.” Khuôn mặt cười đó dưới ánh đèn mờ tỏ, cực kỳ mê hoặc.
Theo, phải theo thế nào? Cô không biết. Cô chỉ biết mình khô khốc, cô sẽ rất đau, hơn nữa hắn cũng không thoải mái. Cô hỏi khẽ, “Có chất bôi trơn không…”
“Không.” Hắn lười nói nhiều với cô, gọn gàng cởi quần áo của mình ra.
Khi hắn kéo chân của cô ra, cô lại khóc.
Nếu như đây là lần đầu của cô, thì tốt biết mấy.
Cô kháng cự muốn khép chân lại, nhưng hắn lại mạnh mẽ tách ra, sau đó hắn hôn lên mặt cô, “Không đau, đừng khóc.”
Lúc dạo đầu Chung Định đã phát hiện ra, Hứa Huệ Chanh không phải hoàn toàn bị lãnh cảm. Chỉ là, thời gian chuẩn bị của cô phải rất lâu, rất lâu.
Sức khống chế của hắn ở mặt này có thể nói là cực giỏi, thế nhưng trong khoảng thời gian đó, vẫn là gian nan vô cùng. Thế cho nên, khi nguồn nước ít ỏi của cô rỉ ra, hắn liền mất khống chế.
Sự cứng rắn của hắn cùng sự mềm mại của cô, quay cuồng dưới lớp chăn màu xanh sậm.
Hứa Huệ Chanh bị xóc lên xóc xuống, cuối cùng cô cũng biết, phải theo hắn thế nào rồi.
Ánh sáng chói lọi ở thế giới xa lạ ấy, bao bọc lấy cô hoàn toàn. Sự rực rỡ cô chưa từng có được, nở rộ trong vòm ngực của hắn.
----
Lần này thì Hứa Huệ Chanh đã rốt ráo loại bỏ niềm nghi ngờ liên quan đến việc “Chung Định không được.” Hoặc là nên nói rằng, lúc trước là hắn giỏi kiềm chế. Mà một khi mặc cho phát triển, thì hắn rất biết cách giày vò.
Nhưng cô thì nóng lên rất chậm, cho nên tốn khá nhiều thời gian.
Xong việc, đã là 8 giờ.
Sau khi ngồi dậy, Chung Định điều chỉnh độ sáng của đèn, “Có đói chưa?”
“Vẫn ổn…” Hứa Huệ Chanh chưa ăn cơm tối, lúc này đã mất sức mệt mỏi. Chỉ là không tiện nói rõ. Cô cũng ngồi dậy theo, kéo chăn che chắn trước ngực mình.
Hắn nghiêng đầu nhìn động tác của cô, “Bây giờ còn che làm gì nữa.”
Cô cúi thấp đầu.
Tình cảnh ban nãy, cô cũng không biết làm sao phát triển thành. Trong lòng cô vẫn chưa xác định, hắn có thật lòng hay không.
Tay của Chung Định len vào trong chăn, chuẩn xác nắm lấy eo cô, khiến cho cô kinh ngạc kêu lên. Hắn nhếch khóe miệng, “Tuy rằng mập một chút, nhưng cảm giác thì vẫn coi như tương đối.”
Cô né tránh, bị mất thăng bằng, liền ngã xuống bên cạnh.
Hắn thuận thế lấn lên. “Nếu không đói bụng thì một lần nữa nào.”
Hứa Huệ Chanh vội vàng nói, “Chung tiên sinh, em đói lắm.”
Chung Định hừ một tiếng, “Dậy nào, xuống ăn cơm.”
Cô vội vàng kéo chăn, nhặt quần áo mình lên, sau đó quay đầu nhìn hắn một cái.
Hắn dù bận nhưng vẫn thong dong dựa vào đầu giường, cong môi cười, thể hiện rõ là không muốn bỏ qua cảnh cô thay đồ.
Cô do dự, cuối cùng xoay lưng lại với hắn, nhanh chóng mặc đồ lót của mình vào.
Chung Định nhìn vết sẹo mờ mờ sau lưng cô, hỏi, “Thuốc tôi cho em có dùng không?”
Hứa Huệ Chanh gật đầu, “Ngày nào em cũng xức.”
Hắn nhào tới, ở lằn roi sậm màu nhất của cô, in xuống một nụ hôn, sau đó buông cô ra, “Sau một thời gian nữa vết sẹo mất rồi, thì lại càng trắng trẻo mập mạp.”
Bời vì nụ hôn của hắn, cô cứng đờ người trong phút chốc, sau đó cô nói ra câu đố trong lòng mình, “Chung tiên sinh, tại sao?”
“Bời vì tôi muốn.”
Chung Định tùy ý đã thành quen.
Hắn không hề đặt ra những quy định cứng nhắc về phụ nữ, có phải là xử nữ không, học lực cao thấp, bối cảnh thế nào, hắn không hề để ý. Hắn biết quá khứ của cô, nhưng vẫn có tâm tư với cô.
Cô của quá khứ, không liên quan đến hắn, người hắn tìm hiểu, là cô của hiện tại.
Cô là người phụ nữ hiếm có duy nhất trên thế giới này, không hề có mục đích, hay toan tính gì với hắn.
----
Sau trận vận động trên giường này, Chung Định và Hứa Huệ Chanh đã coi như là quen nhau rồi. Hai người đều không hề nói đến chữ “thích”.
Ăn xong cơm tối, Chung Định lên thư phòng lầu trên.
Hứa Huệ Chanh dọn dẹp xong chén đũa, liền dự định trở về phòng nghỉ ngơi. Cô thật sự đang mệt.
Bước vào phòng tắm, cô mới tỉ mỉ kiểm tra dấu vết trên người mình. Dấu ấn phía trước ngực cực kỳ chói mắt.
Cô cười cười, trong hốc mắt có lệ.
Cô nhớ lại hắn nói khẽ bên tai cô, “Tiểu Sơn Trà, tôi không trả tiền đâu.” Cho nên, không phải là mua bán.
Tắm rửa xong, Hứa Huệ Chanh tắt đèn lên giường ngủ. Nhưng chẳng mấy chốc, cửa phòng bị mở ra, khiến cô giật cả mình.
Chung Định ở ngoài cửa bật đèn lên, vẻ mặt chẳng mấy dễ chịu, “Đi qua phòng tôi.”
Hứa Huệ Chanh sửng người một hồi, đầu óc xoay chuyển một chặp, mới thấp giọng nói, “Em tưởng… ngủ vẫn tách ra…” Cô nhớ ngày trước hắn có nói, hắn thích ngủ một mình.
“Làm cũng làm rồi, còn tách ra.” Giọng điệu của hắn hơi lạnh lùng, “Em cảm thấy trong này nhiều phòng lắm sao.”
Cô vội vàng nói rõ, “Không có.”
“Còn không nhanh chóng lăn qua đây.” Chung Định đóng rầm cửa rồi đi.
Tối ngày hôm đó, Hứa Huệ Chanh dọn những món thường dùng vào phòng Chung Định. Sau đó, lại làm nữa.
Trước lúc ngủ, bàn chân của cô vô ý chạm vào chân hắn, cô lẩm bẩm, “Chung tiên sinh, anh thật ấm áp.”
Chung Định nắm lấy tay cô, nhiệt độ không cao lắm, hắn bèn kéo cô vào lòng.
Cô dán người vào vòm ngực hắn. Trong mơ màng, lại có cảm giác hạnh phúc bình yên.
Cuối cùng, cô cũng đã có một bến đổ có thể dừng chân tạm thời.
----
Đối với tương lai, Hứa Huệ Chanh không ôm ấp quá nhiều hy vọng.
Chung Định cũng không nhắc đến chuyện sau này.
Cô chỉ có tâm tình quý trọng lấy hiện tại, chung sống cùng hắn. Cho dù có một này nào đó, hắn không từ mà biệt, thì cô vẫn sẽ thành tâm chúc phúc cho hắn.
Liên quan đến chuyện của Kiều Diên, cô suy tính thử gợi chuyện với Chung Định, nhưng lại không tìm được cơ hội.
Ngày 27 tháng chạp, Trần Hành Quy mời tiệc, Chung Định kéo Hứa Huệ Chanh đi cùng.
Kết quả, chạm phải một đám cả nam lẫn nữ.
Trước tiên là vẻ ngoài của Hứa Huệ Chanh.
Chung Định chọn quần áo và trang sức phối hợp cho cô, còn đưa cô đến tiệm tạo hình để trang điểm. Khuôn mặt trái xoan cổ điển của cô, giữa những mỹ nữ đủ loại phong cách thịnh hành, đặc biệt nổi bật.
Thứ nữa là thân phận của Hứa Huệ Chanh.
Đây là một bữa tiệc sang trọng.
Nam nữ dẫn theo đôi cặp, đều là những người trong tầng lớp thượng lưu. Cho dù Chung Định chỉ bao một Hứa Huệ Chanh, thì tối nay hắn cũng nên tìm một người đi cùng môn đăng hộ đối.
Càng quan trọng hơn là, vợ chưa cưới của Chung Định cũng đến rồi.
Thế nên, một bao dưỡng ở ngoài, một trong nhà định sẵn, xảy ra một cuộc va chạm lớn.
Cô không xứng.
Kiều Diên cũng được, Chung Định cũng vậy, ở trong lòng cô, đều là những người được ông trời ưu ái. Mà cô, lại là một người phụ nữ lổm ngổm trong đống bùn đất, làm sao có thể bám víu kết thân được. Một cái hôn với Kiều Diên khi trước, đã khiến cô cảm thấy như kỳ tích lắm rồi.
“Chung tiên sinh…” Cô tránh né ánh mắt của hắn, “Đừng nói đùa.”
Chung Định chống người dậy, vươn tay bóp mặt cô, không để cho cô quay đầu đi, “Thử xem.” Hắn chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, cho nên không nắm chắc lắm. Nhưng hắn có ý tứ thế đó với cô, hắn hoàn toàn khẳng định.
Hắn tự nhận lòng đồng tình của hắn không hề nhiều đến mức độ này, lại càng không vì đồng tình mà tính toán khiến cô lỡ mất chuyến bay.
Chẳng có gì rầm rầm rộ rộ, oanh oanh liệt liệt. Cũng chẳng có lời ngon tiếng ngọt, hoa tiền nguyệt hạ. Cùng cô một ngày ba bữa, rất tốt.
Hứa Huệ Chanh bị ép nhìn về phía hắn. Người đàn ông trước mắt tướng mạo tốt, gia thế tốt, cô có điểm nào đáng để hắn thử xem chứ. Cô chủ động vạch vết sẹo của mình ra, “Em… rất bẩn.” Loại phụ nữ như cô, nhiều nhất được làm bạn giường của hắn đã hạnh phúc lắm rồi, cô không có tư cách.
Chung Định rũ nửa mắt, nhìn cô chăm chú, “Em có bệnh?”
“Không…” Cô lắc lắc đầu.
Hắn không đồng ý, “Vậy thì chẳng sao cả.”
“Thật sự rất bẩn…” Cô nhớ lại quá khứ của mình, nhắm mắt lại, ra sức kiềm nén nước mắt.
Ngón cái của hắn khẽ vuốt ve cằm cô, chẳng nói gì cả, cúi đầu hôn cô.
Cô sợ đến ngửa ra sau, hai tay chống lên trước ngực hắn.
Chung Định nếm lướt qua vài lượt, sau đó liền tiến công cướp đoạt.
Hứa Huệ Chanh chống đỡ không nổi, bị hắn lấn ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại. Cô rất bị động, dưới sự dây dưa của hắn, vừa hoảng vừa loạn.
Môi hắn dời tới bên tai của cô, vừa gặm, vừa cắn dái tai của cô, “Chỗ nào dơ? Tôi rửa cho em.”
Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, mắt bị phủ lên một tầng sương, sau đó nước mắt đột nhiên trào ra không dứt, ngăn cũng không ngăn lại được. Đây là lần đầu tiên, có một người đàn ông ôm ấp cô, hôn cô như vậy, giống như cô là một người con gái trong trắng vậy.
Nụ hôn của Chung Định, rơi xuống bờ vai, trước ngực của cô. Theo chiều hướng đi xuống dưới, áo len, áo ngực của cô cũng bị ném qua một bên.
Hắn thỉnh thoảng lại quay về bên môi của cô, khiêu khích, dẫn dụ cô. Cô nắm lấy vai của hắn, dưới kỹ xảo của hắn, cô cũng thử đáp trả lại.
Hai người hôn đến hoa lửa tung tóe.
Hứa Huệ Chanh là thật lòng hy vọng mình có thể làm cho người đàn ông ở trên thân mình cảm thấy vui vẻ, thế nhưng cô không biết phải làm thế nào. Cô càng khẩn trương thì lại càng thít chặt, bên dưới hoàn toàn không có phản ứng.
Chung Định kéo áo sơ mi của mình ra, cười khe khẽ, “Tiểu Sơn Trà, em chẳng cần phải nghĩ gì cả, cứ theo tôi là được.” Khuôn mặt cười đó dưới ánh đèn mờ tỏ, cực kỳ mê hoặc.
Theo, phải theo thế nào? Cô không biết. Cô chỉ biết mình khô khốc, cô sẽ rất đau, hơn nữa hắn cũng không thoải mái. Cô hỏi khẽ, “Có chất bôi trơn không…”
“Không.” Hắn lười nói nhiều với cô, gọn gàng cởi quần áo của mình ra.
Khi hắn kéo chân của cô ra, cô lại khóc.
Nếu như đây là lần đầu của cô, thì tốt biết mấy.
Cô kháng cự muốn khép chân lại, nhưng hắn lại mạnh mẽ tách ra, sau đó hắn hôn lên mặt cô, “Không đau, đừng khóc.”
Lúc dạo đầu Chung Định đã phát hiện ra, Hứa Huệ Chanh không phải hoàn toàn bị lãnh cảm. Chỉ là, thời gian chuẩn bị của cô phải rất lâu, rất lâu.
Sức khống chế của hắn ở mặt này có thể nói là cực giỏi, thế nhưng trong khoảng thời gian đó, vẫn là gian nan vô cùng. Thế cho nên, khi nguồn nước ít ỏi của cô rỉ ra, hắn liền mất khống chế.
Sự cứng rắn của hắn cùng sự mềm mại của cô, quay cuồng dưới lớp chăn màu xanh sậm.
Hứa Huệ Chanh bị xóc lên xóc xuống, cuối cùng cô cũng biết, phải theo hắn thế nào rồi.
Ánh sáng chói lọi ở thế giới xa lạ ấy, bao bọc lấy cô hoàn toàn. Sự rực rỡ cô chưa từng có được, nở rộ trong vòm ngực của hắn.
----
Lần này thì Hứa Huệ Chanh đã rốt ráo loại bỏ niềm nghi ngờ liên quan đến việc “Chung Định không được.” Hoặc là nên nói rằng, lúc trước là hắn giỏi kiềm chế. Mà một khi mặc cho phát triển, thì hắn rất biết cách giày vò.
Nhưng cô thì nóng lên rất chậm, cho nên tốn khá nhiều thời gian.
Xong việc, đã là 8 giờ.
Sau khi ngồi dậy, Chung Định điều chỉnh độ sáng của đèn, “Có đói chưa?”
“Vẫn ổn…” Hứa Huệ Chanh chưa ăn cơm tối, lúc này đã mất sức mệt mỏi. Chỉ là không tiện nói rõ. Cô cũng ngồi dậy theo, kéo chăn che chắn trước ngực mình.
Hắn nghiêng đầu nhìn động tác của cô, “Bây giờ còn che làm gì nữa.”
Cô cúi thấp đầu.
Tình cảnh ban nãy, cô cũng không biết làm sao phát triển thành. Trong lòng cô vẫn chưa xác định, hắn có thật lòng hay không.
Tay của Chung Định len vào trong chăn, chuẩn xác nắm lấy eo cô, khiến cho cô kinh ngạc kêu lên. Hắn nhếch khóe miệng, “Tuy rằng mập một chút, nhưng cảm giác thì vẫn coi như tương đối.”
Cô né tránh, bị mất thăng bằng, liền ngã xuống bên cạnh.
Hắn thuận thế lấn lên. “Nếu không đói bụng thì một lần nữa nào.”
Hứa Huệ Chanh vội vàng nói, “Chung tiên sinh, em đói lắm.”
Chung Định hừ một tiếng, “Dậy nào, xuống ăn cơm.”
Cô vội vàng kéo chăn, nhặt quần áo mình lên, sau đó quay đầu nhìn hắn một cái.
Hắn dù bận nhưng vẫn thong dong dựa vào đầu giường, cong môi cười, thể hiện rõ là không muốn bỏ qua cảnh cô thay đồ.
Cô do dự, cuối cùng xoay lưng lại với hắn, nhanh chóng mặc đồ lót của mình vào.
Chung Định nhìn vết sẹo mờ mờ sau lưng cô, hỏi, “Thuốc tôi cho em có dùng không?”
Hứa Huệ Chanh gật đầu, “Ngày nào em cũng xức.”
Hắn nhào tới, ở lằn roi sậm màu nhất của cô, in xuống một nụ hôn, sau đó buông cô ra, “Sau một thời gian nữa vết sẹo mất rồi, thì lại càng trắng trẻo mập mạp.”
Bời vì nụ hôn của hắn, cô cứng đờ người trong phút chốc, sau đó cô nói ra câu đố trong lòng mình, “Chung tiên sinh, tại sao?”
“Bời vì tôi muốn.”
Chung Định tùy ý đã thành quen.
Hắn không hề đặt ra những quy định cứng nhắc về phụ nữ, có phải là xử nữ không, học lực cao thấp, bối cảnh thế nào, hắn không hề để ý. Hắn biết quá khứ của cô, nhưng vẫn có tâm tư với cô.
Cô của quá khứ, không liên quan đến hắn, người hắn tìm hiểu, là cô của hiện tại.
Cô là người phụ nữ hiếm có duy nhất trên thế giới này, không hề có mục đích, hay toan tính gì với hắn.
----
Sau trận vận động trên giường này, Chung Định và Hứa Huệ Chanh đã coi như là quen nhau rồi. Hai người đều không hề nói đến chữ “thích”.
Ăn xong cơm tối, Chung Định lên thư phòng lầu trên.
Hứa Huệ Chanh dọn dẹp xong chén đũa, liền dự định trở về phòng nghỉ ngơi. Cô thật sự đang mệt.
Bước vào phòng tắm, cô mới tỉ mỉ kiểm tra dấu vết trên người mình. Dấu ấn phía trước ngực cực kỳ chói mắt.
Cô cười cười, trong hốc mắt có lệ.
Cô nhớ lại hắn nói khẽ bên tai cô, “Tiểu Sơn Trà, tôi không trả tiền đâu.” Cho nên, không phải là mua bán.
Tắm rửa xong, Hứa Huệ Chanh tắt đèn lên giường ngủ. Nhưng chẳng mấy chốc, cửa phòng bị mở ra, khiến cô giật cả mình.
Chung Định ở ngoài cửa bật đèn lên, vẻ mặt chẳng mấy dễ chịu, “Đi qua phòng tôi.”
Hứa Huệ Chanh sửng người một hồi, đầu óc xoay chuyển một chặp, mới thấp giọng nói, “Em tưởng… ngủ vẫn tách ra…” Cô nhớ ngày trước hắn có nói, hắn thích ngủ một mình.
“Làm cũng làm rồi, còn tách ra.” Giọng điệu của hắn hơi lạnh lùng, “Em cảm thấy trong này nhiều phòng lắm sao.”
Cô vội vàng nói rõ, “Không có.”
“Còn không nhanh chóng lăn qua đây.” Chung Định đóng rầm cửa rồi đi.
Tối ngày hôm đó, Hứa Huệ Chanh dọn những món thường dùng vào phòng Chung Định. Sau đó, lại làm nữa.
Trước lúc ngủ, bàn chân của cô vô ý chạm vào chân hắn, cô lẩm bẩm, “Chung tiên sinh, anh thật ấm áp.”
Chung Định nắm lấy tay cô, nhiệt độ không cao lắm, hắn bèn kéo cô vào lòng.
Cô dán người vào vòm ngực hắn. Trong mơ màng, lại có cảm giác hạnh phúc bình yên.
Cuối cùng, cô cũng đã có một bến đổ có thể dừng chân tạm thời.
----
Đối với tương lai, Hứa Huệ Chanh không ôm ấp quá nhiều hy vọng.
Chung Định cũng không nhắc đến chuyện sau này.
Cô chỉ có tâm tình quý trọng lấy hiện tại, chung sống cùng hắn. Cho dù có một này nào đó, hắn không từ mà biệt, thì cô vẫn sẽ thành tâm chúc phúc cho hắn.
Liên quan đến chuyện của Kiều Diên, cô suy tính thử gợi chuyện với Chung Định, nhưng lại không tìm được cơ hội.
Ngày 27 tháng chạp, Trần Hành Quy mời tiệc, Chung Định kéo Hứa Huệ Chanh đi cùng.
Kết quả, chạm phải một đám cả nam lẫn nữ.
Trước tiên là vẻ ngoài của Hứa Huệ Chanh.
Chung Định chọn quần áo và trang sức phối hợp cho cô, còn đưa cô đến tiệm tạo hình để trang điểm. Khuôn mặt trái xoan cổ điển của cô, giữa những mỹ nữ đủ loại phong cách thịnh hành, đặc biệt nổi bật.
Thứ nữa là thân phận của Hứa Huệ Chanh.
Đây là một bữa tiệc sang trọng.
Nam nữ dẫn theo đôi cặp, đều là những người trong tầng lớp thượng lưu. Cho dù Chung Định chỉ bao một Hứa Huệ Chanh, thì tối nay hắn cũng nên tìm một người đi cùng môn đăng hộ đối.
Càng quan trọng hơn là, vợ chưa cưới của Chung Định cũng đến rồi.
Thế nên, một bao dưỡng ở ngoài, một trong nhà định sẵn, xảy ra một cuộc va chạm lớn.