Chương : 77
Dạo gần đây, Chung Định gần như đều đi từ sáng sớm, nói là phải ra ngoài tiếp tục rao bán nhà, xe.
Nói như thế này, nghe qua quả thật khiến người ta thổn thức không thôi.
Thật ra thì, đương sự hai người lại chẳng để trong lòng.
Chung Định trước nay không để tâm đến tiền bạc.
Hứa Huệ Chanh từ nhỏ cuộc sống đã chẳng sung túc, nhưng cũng một nhà hạnh phúc vui vẻ trôi qua. Trong suy nghĩ của cô, nghèo có kiểu sống của nghèo, giàu có cách sống của giàu. Khi Chung Định mất đi bối cảnh cao không thể với tới, khoảng cách giữa cô và hắn lại càng thêm gần gũi.
Cô trên danh nghĩa là giúp hắn quản lý sổ sách, nhưng căn bản là cô chẳng có chút khái niệm quản lý tài chính gì hết.
Chừng mươi ngày, Chung Định sang tay thành công một căn hộ trong trung tâm thành phố.
Tiền bán nhà toàn bộ chuyển vào tài khoản của Hứa Huệ Chanh.
Cô ở đó tính toán lãi suất tiền gửi theo kỳ hạn, sau đó thì cực kỳ phấn khởi, “Chung tiên sinh, chúng ta cứ gửi tiền thế này một năm, mỗi tháng đều có 7.000 tiền lãi đó.”
Chung Định giương mắt nhìn chiếc răng khểnh thoáng lộ ra của cô, hừ nói, “Quả nhiên tri túc thường lạc.”
Qua vài ngày, Chung Định bán chiếc xe đã qua sửa chữa kia đi, tiền vẫn vào trong tài khoản của Hứa Huệ Chanh.
Sau khi cô biết được, cô có một loại tâm tình không sao nói nên lời. Có vui, có xót.
Qua trận vận động buổi đêm trước khi ngủ, Hứa Huệ Chanh nằm bẹp trên giường, không còn chút sức nào để nhúc nhích.
Đợi khi hô hấp của hai người chầm chậm bình ổn lại, không biết tại sao cô lại nghĩ đến việc này, bèn nhắc nhở, “Ngộ nhỡ em cuỗm tiền chạy mất thì anh thiệt to.”
Chung Định vẫn nằm sấp trên người cô, nghe câu này, hắn hơi chống người dậy, ngẩng đầu, “Nói em ngốc cũng không sai.”
“Sao…” Cô quay đầu nhìn hắn.
“Chạy rồi, thứ em có được chỉ có tiền.” Dáng vẻ của hắn có loại lười biếng sau khi được thỏa mãn, bàn tay hắn dạo chơi trên lưng của cô, “Ở lại, em có một đại soái ca có một không hai. Sau khi cân nhắc, cái nào lời hơn?”
Hứa Huệ Chanh nghe thế, nỗi chua xót trong lòng càng thêm đậm. Đây vốn phải là một ma vương ngông cuồng tự đại, không ai bì nổi, nhưng lại bị cô kéo vào phàm trần.
Tay phải của cô vòng qua ôm lấy cần cổ của hắn, “Em chọn đại soái ca.”
Chung Định cúi đầu xuống hôn lên dái tai của cô, khen ngợi, “Lựa chọn thông minh nhất đời của em chính là cái này đấy.”
----
Thứ bảy, Hứa Huệ Chanh không có lớp.
Từ sáng sớm tinh mơ Chung Định đã tâm huyết dâng trào, chở Hứa Huệ Chanh đến làng đại học. Nói rằng hai người học lực trung học bọn họ, phải đi dựa chút hơi nơi thư hương này.
Cô mặc hắn chém gió.
Trên đường đi qua một cửa hàng tiện lợi của một trường đại học, hắn kêu cô xuống xe, đi mua hai chai nước lựu ép nhập khẩu.
Hứa Huệ Chanh rất nghi ngờ, “Cửa hàng nhỏ như này, làm sao có nước lựu ép nhập khẩu…”
Cuối cùng Chung Định sửa lời, kêu cô đi mua hai chai nước suối bình thường.
Cô đồng ý.
Sau khi cô xuống xe, hắn hừ một câu, “Đi nhanh về thong thả.”
Tiệm tiện lợi này không lớn, hàng hóa nhét đầy ngập, chỉ chừa một lối đi nhỏ. Phía quầy bên trong, có một cậu trai đang khom lưng tìm gì đó.
Hứa Huệ Chanh thuận tay lấy hai chai nước suối trên kệ hàng, đi đến quầy tính tiền.
Cậu trai đứng thẳng người dậy, “Chào chị, tổng cộng ba đồng ạ.”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu trai, sau đó chấn động. Cô không biết mình có nhận nhầm người hay không, thế nhưng… thật sự là quá giống.
Cậu trai nhìn cô chăm chú, ánh mắt đảo quanh mặt cô. Dần dần, mặt cậu nổi lên vẻ không thể nào tin được. Cậu kéo cái khóa sau chỗ quầy hàng ra, mở rộng vòng tay, ôm lấy vai của cô, vòng lấy, che chở cô trong ngực mình.
Hứa Huệ Chanh mở to hai mắt, mờ mịt nhìn một loạt bao thuốc trên mặt quầy, nhưng lại nhìn không rõ. Tầm mắt của cô mờ nhạt rồi. Cô cứ thế ngây ngốc đứng đó, mỗi tay vẫn đang cầm một chai nước suối.
Cậu càng ôm cô càng chặt, đôi mắt cũng ướt đẫm.
Hứa Huệ Chanh đã hiểu, cô nhớ thương những gì, Chung Định đều biết hết.
Cô đặt hai chai nước xuống, vỗ về lưng cậu bé, khó nén nỗi nhớ mong gọi lên, “Thất Trúc….” Cậu thiếu niên trong kí ức đã cao hơn cả cô rồi.
“Chị, chị đã đi những đâu? Rốt cuộc là chị đã đi đâu?” Giọng của Hứa Thất Trúc rất kích động.
Hứa Huệ Chanh cái gì cũng chẳng thể nói nổi. Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền vội vàng tránh vùng khỏi vòm ngực của Hứa Thất Trúc, kéo lấy tay trái của cậu.
Quả nhiên, thiếu mất một ngón tay áp út.
Nước mắt lập tức tràn mi.
Ngày đó cô còn từng có lòng nghi ngờ, nghĩ rằng ngón tay mà mình nhận được, có thể không phải của Hứa Thất Trúc. Vào giây phút này, cô vui mừng vì bản thân đã khuất phục Chu Cát Vũ. Nếu không, gia đình cô đã vì cô mà nhận lấy những tổn hại còn nặng nề hơn.
Hứa Huệ Chanh đau lòng sờ sờ tay của Hứa Thất Trúc.
Ánh mắt của Hứa Thất Trúc chỉ tập trung trên mặt cô, cố gắng lồng ghép người phụ nữ trước mắt và người chị năm xưa lại với nhau.
Chị trắng hơn ngày trước nhiều, cũng mập ra.
Những đặc điểm bên ngoài này, khiến cho cậu được an ủi đôi chút, ít nhất chị của cậu hẳn đã sống không tệ, “Mấy năm nay chị đi đâu vậy? Sao chẳng liên lạc với gia đình gì cả?”
Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn cậu, vừa khóc đó rồi lại cười, “Thất Trúc lớn lên rồi, cao lên rồi.”
Năm cô rời khỏi nhà, cậu mới 11 tuổi. Cô vẫn còn nhớ, lúc cô xách hành lý ra khỏi cửa, thằng bé còn đi theo phía đằng sau. Sau khi xe lửa nổ máy, cậu còn vẫy tay, “Chị, rảnh rỗi nhớ về thường xuyên nhé.”
Cô mãi không một lần trở về.
“Chị, chị về nhà đi”, Hứa Thất Trúc trở tay nắm lấy tay của cô, “Em lớn rồi, có thể tìm việc làm rồi, không cần chị phải vất vả thế nữa. Chị về nhà đi.”
“Ừm… chị về nhà.” Mấy năm này, Hứa Huệ Chanh dựa vào lòng tin với tình cảm gia đình mới sống lay lắt qua ngày được, nếu không, thì trong những năm tháng tăm tối không ánh mặt trời đó, cô đã từ bỏ tính mạng của mình rồi.
Mặt Hứa Thất Trúc cuối cùng cũng giãn ra, cậu vội vàng lấy điện thoại ra bấm số, tay trái kéo lấy cổ tay của Hứa Huệ Chanh, sợ rằng cô lại không thấy nữa.
Sau khi bên kia điện thoại gọi thông, cậu không che giấu được vui mừng, “Mẹ, con gặp được chị rồi.” Cậu cười nhìn Hứa Huệ Chanh, tiếp tục nói, “Chị rất tốt, con cho chị nói chuyện với mẹ nhé.”
Tâm tình của Hứa Huệ Chanh cuộn trào sôi sục, cô run run nhận lấy điện thoại, “Mẹ…” Tiếng gọi này, chứa đựng nỗi mong nhớ của rất nhiều năm trời. Nước mắt vốn đã ngăn lại được của cô lại tuôn trào.
Mẹ Hứa ở đầu dây bên kia kêu “Ôi” một tiếng, “Trở về rồi.” Mẹ Hứa kềm không được nỗi kinh ngạc lẫn vui mừng, “Là Sửu Nha, thật sự là Sửu Nha…”
“Mẹ.” Hứa Huệ Chanh cố không khóc, gọi từng tiếng từng tiếng, “Mẹ…”
“Ôi.” Mẹ Hứa đột nhiên không biết nói gì nữa, chỉ lặp lại, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Cho đến khi tâm tình hai mẹ con hơi ổn định lại, mẹ Hứa lau đi nước mắt, “Sửu Nha rảnh thì về nhà ăn cơm, có được không nào?”
Hứa Huệ Chanh khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc, “Được.”
Lúc này, đúng lúc có một sinh viên bước vào mua đồ, nhìn thấy tình cảnh ở trước quầy tính tiền, cậu ta có phần kinh ngạc, đứng trước cửa do dự.
Hứa Huệ Chanh vội xoay lưng lại, lau nước mắt, “Mẹ, tối con sẽ gọi điện lại cho mẹ.”
“Được được, mẹ đi nói với cha con nghe tin tốt lành này trước.” Mẹ Hứa nói rất gấp gáp, có nỗi vui mừng không chờ đợi được.
Bên này sau khi cúp máy, Hứa Huệ Chanh vẫn không nhúc nhích. Đến khi Hứa Thất Trúc tiếp đón xong cậu sinh viên kia, cô mới quay người lại.
Hứa Thất Trúc nhận lấy điện thoại, rồi gọi cho bạn cùng phòng của mình, có ý kêu bạn cùng phòng của cậu đến làm thay cậu.
Cậu bạn học đó phải chừng 10 phút mới đến nơi.
Hứa Huệ Chanh nhớ đến Chung Định vẫn còn ở bên ngoài đợi, bèn giải thích với Hứa Thất Trúc, “Bạn… của chị… đợi ở ngoài… Chị đi nói với anh ấy một tiếng…”
Hứa Thất Trúc gật đầu, cười nói, “Chị, một lát chúng ta đi gần đây ăn cơm trưa nhé?”
“Được.” Tất nhiên được. Không chỉ cơm trưa, ngay cả cơm tối cô cũng muốn ăn với cậu.
Hứa Huệ Chanh ra ngoài gõ gõ cửa xe của Chung Định.
Sau khi hạ cửa kính xuống, hắn nhướng mày lên, “Đi rồi à?”
“Không phải.” Trong bụng cô thầm nghi hắn biết rõ mà còn cố hỏi, “Em gặp được em trai của mình rồi… Em ấy ở bên trong.”
Chung Định nhìn đôi mắt khóc đến đỏ au của cô, khóe môi xệch xuống, “Chạy đến trước mặt người đàn ông khác khóc thành thế này, xem anh là không khí à?”
“Đó là em trai của em.” Hứa Huệ Chanh dùng mu bàn tay lau mắt mình, “Rất lâu rồi em không gặp lại em ấy.”
“Lần sau không được thế nữa.” Hắn vươn tay nâng mặt cô lên, “Tiểu Sơn Trà trắng trẻo mập mạp này, cười lên là xinh đẹp nhất.”
Cô cúi đầu nhìn xuống gương mặt tuấn tú của hắn, khẽ khàng nói, “Cám ơn anh.”
“Ừm.” Giọng điệu rất đương nhiên.
“Anh… có muốn cùng ăn cơm với em trai em không?”
“Tùy thôi.”
Nếu Chung Định đã nói như vậy, vậy chính là tỏ ý hắn không kháng cự.
Thế nên Hứa Huệ Chanh lại quay về căn tiệm, đợi bạn học của Hứa Thất Trúc đến thay ca, rồi cô dẫn Hứa Thất Trúc đi ra phía xe.
Hứa Thất Trúc nhìn thấy chiếc xe đó, trong lòng sửng sốt. Cậu từng nhìn thấy loại giống như thế này ở trên tạp chí của bạn học. Trước tiên đừng nói đến kiểu dáng, chỉ mỗi cái hiệu xe thôi đã không phải cấp bậc bình dân rồi.
Cô kéo Hứa Thất Trúc cùng ngồi ở sau xe.
Hứa Thất Trúc rất cẩn trọng.
Hứa Huệ Chanh giải thích ngắn gọn, “Chung tiên sinh, đây là em trai em, em trai ruột.” Cô còn đặc biệt nhấn mạnh từ “ruột.”
“Thất Trúc, đây là Chung tiên sinh.”
Trước kia Chung Định không cảm thấy ba chữ “Chung tiên sinh” này có gì không ổn, mà nay khi nghe thấy, lại cảm thấy khi so sánh với cách xưng hô hai từ “Thất Trúc”, thân sơ thấy rõ. Từ sau khi hắn và cô xác định quan hệ, cách gọi đó của cô chưa từng thay đổi. Hơn nữa cô rõ ràng không chỉ rõ ra thân phận chính xác của hắn.
“Ồ, cậu em vợ.”
Chung Định mở miệng nói câu này khiến cho cả Hứa Huệ Chanh và Hứa Thất Trúc đều ngây người.
Hứa Huệ Chanh đang nghĩ, bản thân và người nhà đã nhiều năm như vậy chưa gặp mặt, nếu như kéo một người đàn ông theo, có thể là quá đột ngột rồi. Thế nhưng Chung Định ở trước mắt đây rõ ràng là không vui.
Cô tỏ ra lúng túng, “… Thất Trúc… anh ấy… là bạn trai của chị.”
Hứa Thất Trúc càng thêm sửng sốt vì quan hệ giữa Hứa Huệ Chanh và Chung Định, ánh mắt của cậu nhanh chóng lướt qua giữa hai người, “Chào anh.”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái, khí chất bất phàm, tướng mạo hơn người.
Lại là anh rể của mình?
----
Ở gần trường đại học không có nhà hàng nào cao cấp, chỉ có những hàng quán bình dân. Con đường này, một bên là quán ăn, còn bên kia là ruộng rau.
Hứa Thất Trúc chọn một tiệm ăn Tứ Xuyên thường hay vào.
Chung Định tùy ý dừng xe ở trước cửa.
Sau khi Hứa Thất Trúc xuống xe, Hứa Huệ Chanh nhanh chóng kéo kéo Chung Định, “Nếu như anh ăn không quen thì về nhà em sẽ nấu cho anh ăn sau, bữa cơm này anh cứ ngồi cùng chúng em, được không?”
“Em với ai là chúng em hả?” Chung Định lành lạnh liếc cô một cái, “Xuống xe.”
Hứa Huệ Chanh e rằng hắn sẽ chê điều kiện của nơi này, lại nói, “Một chút anh đừng có kén chọn nhé.”
Chung Định không nói gì, tự mình xuống xe trước, sau đó mở cửa xe sau dùm cô, “Được rồi, nếu anh không thích ăn thì sẽ hút thuốc.”
Cô nghe ra ý thỏa hiệp trong lời hắn nói, mỉm cười.
Trong lúc ăn cơm, Hứa Thất Trúc hỏi thăm tình hình mấy năm nay của Hứa Huệ Chanh.
“Cái này…” Cô không dự tính sẽ kể đúng theo sự thật những chuyện đã gặp phải trong mấy năm nay, nhưng trong chốc lát nghĩ không ra được lời giải thích nào phù hợp, “Sau này hẵng nói đi.”
Hứa Thất Trúc rõ ràng có hoài nghi, cậu lại nhìn về phía Chung Định.
Tay của Chung Định đang nghịch một chiếc mặt dây chuyền, thỉnh thoảng còn tung hứng, hắn chú ý đến ánh mắt đánh giá của Hứa Thất Trúc, thản nhiên nhìn lại.
Hứa Huệ Chanh vội uống một ngụm trà, “Thất Trúc, trong nhà vẫn tốt chứ?”
“Vẫn tốt.”
Trong lòng Hứa Thất Trúc có thắc mắc, nhưng thấy Hứa Huệ Chanh không mấy sẵn lòng nhắc chuyện quá khứ, cậu cũng không ép tiếp nữa.
Cậu kể lại những chuyện đã qua trong Hứa gia.
Từ sau khi Hứa Huệ Chanh rời khỏi nhà, Mẹ Hứa duy trì thói quen mỗi ngày đều gọi điện thoại. Sau này đột nhiên không có tin tức gì, Mẹ Hứa sốt ruột đến chết đi được, đi hỏi cô gái cùng đi với Hứa Huệ Chanh. Cô gái đó chẳng biết gì cả.
Kinh tế Hứa gia không dư dả gì, thiếu đi một người làm việc là Hứa Huệ Chanh, rất nhiều công việc liền rơi vào Cha Hứa và Hứa Thất Trúc. Mắt của Mẹ Hứa không được như xưa, chỉ có thể giúp một số chuyện vặt. Thế nhưng dù có khó khăn hơn nữa, Hứa gia cũng không hề từ bỏ việc tìm kiếm con gái. Họ đăng tin rao vặt tìm người trên báo. Kéo dài cả một năm, vẫn bặt vô âm tín.
Sau này do căn nhà của Hứa gia nhiều năm tuổi quá rồi, có vài chỗ bị dột nước, Cha Hứa một mình dùng xi măng trét vá một hồi. Không bao lâu sau đó, một trận mưa lớn dội xuống, trần nhà lại dột.
Trùng hợp là khi đó, Cha Hứa có một người bạn làm môi giới địa ốc ở thành phố G, trong tay có một căn hộ hai tầng diện tích nhỏ. Chủ nhà đang muốn bán gấp, giá cả khá hời. Cha Hứa suy đi nghĩ lại, thành phố G cách thành phố C không bao xa, đến thành phố C tìm việc làm tốt hơn so với ở trong thôn nhiều. Thế là ông đáp tàu lửa, đi thành phố G một chuyến.
Trước lúc đi, ông dặn dò Hứa Thất Trúc chăm sóc mẹ cho thật tốt. Hứa Thất Trúc vẻ mặt cẩn trọng, gật đầu.
Sau nhiều lần đàm phán về giá cả căn nhà, cuối cùng cũng đã ổn thỏa. Cha Hứa hỏi bạn bè mượn chút tiền, gom đủ để đóng đợt đầu.
Lúc rời khỏi thôn làng, Hứa gia sợ Hứa Huệ Chanh trở về tìm không thấy nhà, thế nên bèn chép một mẩu địa chỉ mới cho các láng giềng chòm xóm quen biết, chỉ mong con gái có thể tìm được đến nơi.
Hành động này, sau này đã cung cấp cho Chu Cát Vũ một con đường tắt để tìm được Hứa gia.
Dọn đến thành phố G không bao lâu, Cha Hứa liền đến thành phố C tìm việc làm. Ông làm bảo an trong một tiểu khu dân cư, một tháng về nhà hai lần. Bởi vì cha Hứa tính cách chính trực, làm việc có trách nhiệm, có vài hộ gia đình trong tiểu khu cứ đến lễ tết là lại biếu ông vài món quà nhỏ. Sau này tiểu khu được bầu là một trong “Mười khu phố văn minh nhất”, thế là toàn bộ công ty bảo an đều được tăng lương.
Cha Hứa được đề bạt lên phụ trách công cụ dụng cụ trong tiểu khu. Lúc này, đời sống của Hứa gia cũng dần dần khá lên. Vì được thăng chức, Cha Hứa không cần phải trực đêm nữa, số lần về nhà cũng nhiều lên.
Chuyện Hứa Thất Trúc bị mất ngón tay, đến giờ cậu vẫn không biết mình đã đắc tội người nào.
Một tối nào đó, cậu qua con phố khác để mua thuốc nhỏ mắt cho Mẹ Hứa, cậu muốn về sớm một chút, nên đi vào đường hẻm nhỏ, kết quả có hai tên to lớn bịt mặt xông ra.
Hai gã đó chắc hẳn biết tay cậu có nốt ruồi. Một trong hai tên bắt lấy tay của Hứa Thất Trúc, lật qua trở lại xem xét tỉ mỉ, sau đó nói, “Ở ngón áp úp.”
Sau khi chuyện đó xảy ra, Hứa Thất Trúc đã báo cảnh sát, thế nhưng con hẻm đó không có camera quan sát, đèn đường bên ngoài cũng khá tối, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ bóng lưng hai gã kia lúc bỏ đi.
Cuối cùng, vụ án không thể xử lý được.
Chuyện ngoài ý muốn này, khiến cho Mẹ Hứa khủng hoảng mất một thời gian. Sau này, theo thời gian dần trôi, bà cũng bình phục dần.
Năm ngoái Hứa Thất Trúc dự thi đại học ở thành phố D, thế nhưng cậu chỉ điền bừa lên thôi. Cậu muốn vào đại học ở thành phố C. Thành phố C ở trong vùng Tứ Xuyên, cậu sẽ tiện về nhà chăm sóc mẹ hơn. Thế nhưng cậu thi đại học không thuận lợi, bị phân đến thành phố D.
Bây giờ cuối cùng cậu cũng biết, đó không phải là không thuận lợi, mà đó chính là cơ hội cho cậu gặp lại chị mình.
----
Lúc nghe chuyện về ngón tay, sắc mặt của Hứa Huệ Chanh trở nên trắng bệch.
Chung Định ở bên cạnh nắm chặt tay cô, lực tay không lớn, nhiệt độ nơi lòng bàn tay rất ấm nóng.
Cô trở tay siết chặt tay hắn.
Hứa Thất Trúc nhìn thấy thế, an ủi rằng, “Không đau nữa, chị à. Bây giờ không còn đau nữa, cuộc sống hằng ngày cũng không có vấn đề gì.”
Cô âm thầm cắn chặt răng, chỉ sợ vừa lên tiếng sẽ nấc nghẹn.
Chung Định cầm ấm trà lên, rót cho cô một ly, “Cứ mãi tán gẫu về những chuyện đã qua, trà nguội hết rồi.”
“Ừm.” Hứa Huệ Chanh kiềm chế cảm xúc, chậm rãi nói, “Đã là quá khứ rồi.” Cô bây giờ có Chung Định thương yêu, còn tìm được cha mẹ em trai, cô đã hạnh phúc rồi.
Mẹ Hứa chẳng bao lâu sau lại gọi điện đến. Hứa Thất Trúc cười cười bắt điện thoại, “Mẹ, đừng sốt ruột, con đang đi ăn cơm với chị đây.”
Nhưng Mẹ Hứa sao có thể không nóng ruột được. Bà đêm ngày mong ngóng con gái về nhà, đã nhiều lần mơ thấy con gái bị một đám khói đen chụp lấy. Bà thường khóc đến tỉnh giấc, khóc đến nỗi đôi mắt lại càng thêm mờ mịt.
Đến khi điện thoại được truyền đến tay Hứa Huệ Chanh, Mẹ Hứa gọi, “Sửu Nha, về nhà đi…”
Hứa Huệ Chanh nghe thấy lời mẹ nói, làm gì còn kiềm chế được nữa, cô cực kỳ kích động, đồng ý, “Mẹ, con sẽ về nhà ngay.”
Chung Định liếc nhìn cô.
Hứa Thất Trúc nhìn Chung Định một cái.
Người đàn ông này từ khi ngồi xuống chẳng nói bao nhiêu, cũng không cười gì. Chiếc xe đỗ bên ngoài của anh ta thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Đương nhiên, anh ta ngồi ở nơi này, cũng rất hút mắt.
Hứa Thất Trúc phỏng đoán người bạn trai này là thật hay là giả, hoặc là, thứ hắn ta nhìn trúng có phải là ngoại hình của chị gái hay không.
Lúc trước Hứa Huệ Chanh là một cô gái da ngăm đen có tiếng. Cô ra ngoài làm việc đồng áng, dưới ánh nắng chói chan lâu ngày, da dẻ ngăm đen, vẻ duyên dáng của ngũ quan hoàn toàn bị làn da ngăm che lấp. Hơn nữa, thôn của họ gái đẹp nhiều, thế nên nhan sắc của chị cậu trở nên rất bình thường.
Ngày trước Hứa Thất Trúc không hiểu, sau này lớn lên rồi, nhìn lại những tấm hình trước kia của Hứa Huệ Chanh, cậu liền cảm thấy đám đàn ông con trai trong thôn đều mù mắt cả rồi. Rõ ràng chị cậu thừa hưởng tướng mạo từ mẹ, nếu như da dẻ trắng nõn, thì nhiều người theo phải biết.
Mà nay, tuy rằng chị có mập hơn trước một chút, nhưng ngũ quan vẫn như thế, đâu kém gì.
Hứa Thất Trúc chỉ hy vọng, chị gái cậu và anh bạn trai này, có quan hệ đứng đắn.
Nói như thế này, nghe qua quả thật khiến người ta thổn thức không thôi.
Thật ra thì, đương sự hai người lại chẳng để trong lòng.
Chung Định trước nay không để tâm đến tiền bạc.
Hứa Huệ Chanh từ nhỏ cuộc sống đã chẳng sung túc, nhưng cũng một nhà hạnh phúc vui vẻ trôi qua. Trong suy nghĩ của cô, nghèo có kiểu sống của nghèo, giàu có cách sống của giàu. Khi Chung Định mất đi bối cảnh cao không thể với tới, khoảng cách giữa cô và hắn lại càng thêm gần gũi.
Cô trên danh nghĩa là giúp hắn quản lý sổ sách, nhưng căn bản là cô chẳng có chút khái niệm quản lý tài chính gì hết.
Chừng mươi ngày, Chung Định sang tay thành công một căn hộ trong trung tâm thành phố.
Tiền bán nhà toàn bộ chuyển vào tài khoản của Hứa Huệ Chanh.
Cô ở đó tính toán lãi suất tiền gửi theo kỳ hạn, sau đó thì cực kỳ phấn khởi, “Chung tiên sinh, chúng ta cứ gửi tiền thế này một năm, mỗi tháng đều có 7.000 tiền lãi đó.”
Chung Định giương mắt nhìn chiếc răng khểnh thoáng lộ ra của cô, hừ nói, “Quả nhiên tri túc thường lạc.”
Qua vài ngày, Chung Định bán chiếc xe đã qua sửa chữa kia đi, tiền vẫn vào trong tài khoản của Hứa Huệ Chanh.
Sau khi cô biết được, cô có một loại tâm tình không sao nói nên lời. Có vui, có xót.
Qua trận vận động buổi đêm trước khi ngủ, Hứa Huệ Chanh nằm bẹp trên giường, không còn chút sức nào để nhúc nhích.
Đợi khi hô hấp của hai người chầm chậm bình ổn lại, không biết tại sao cô lại nghĩ đến việc này, bèn nhắc nhở, “Ngộ nhỡ em cuỗm tiền chạy mất thì anh thiệt to.”
Chung Định vẫn nằm sấp trên người cô, nghe câu này, hắn hơi chống người dậy, ngẩng đầu, “Nói em ngốc cũng không sai.”
“Sao…” Cô quay đầu nhìn hắn.
“Chạy rồi, thứ em có được chỉ có tiền.” Dáng vẻ của hắn có loại lười biếng sau khi được thỏa mãn, bàn tay hắn dạo chơi trên lưng của cô, “Ở lại, em có một đại soái ca có một không hai. Sau khi cân nhắc, cái nào lời hơn?”
Hứa Huệ Chanh nghe thế, nỗi chua xót trong lòng càng thêm đậm. Đây vốn phải là một ma vương ngông cuồng tự đại, không ai bì nổi, nhưng lại bị cô kéo vào phàm trần.
Tay phải của cô vòng qua ôm lấy cần cổ của hắn, “Em chọn đại soái ca.”
Chung Định cúi đầu xuống hôn lên dái tai của cô, khen ngợi, “Lựa chọn thông minh nhất đời của em chính là cái này đấy.”
----
Thứ bảy, Hứa Huệ Chanh không có lớp.
Từ sáng sớm tinh mơ Chung Định đã tâm huyết dâng trào, chở Hứa Huệ Chanh đến làng đại học. Nói rằng hai người học lực trung học bọn họ, phải đi dựa chút hơi nơi thư hương này.
Cô mặc hắn chém gió.
Trên đường đi qua một cửa hàng tiện lợi của một trường đại học, hắn kêu cô xuống xe, đi mua hai chai nước lựu ép nhập khẩu.
Hứa Huệ Chanh rất nghi ngờ, “Cửa hàng nhỏ như này, làm sao có nước lựu ép nhập khẩu…”
Cuối cùng Chung Định sửa lời, kêu cô đi mua hai chai nước suối bình thường.
Cô đồng ý.
Sau khi cô xuống xe, hắn hừ một câu, “Đi nhanh về thong thả.”
Tiệm tiện lợi này không lớn, hàng hóa nhét đầy ngập, chỉ chừa một lối đi nhỏ. Phía quầy bên trong, có một cậu trai đang khom lưng tìm gì đó.
Hứa Huệ Chanh thuận tay lấy hai chai nước suối trên kệ hàng, đi đến quầy tính tiền.
Cậu trai đứng thẳng người dậy, “Chào chị, tổng cộng ba đồng ạ.”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu trai, sau đó chấn động. Cô không biết mình có nhận nhầm người hay không, thế nhưng… thật sự là quá giống.
Cậu trai nhìn cô chăm chú, ánh mắt đảo quanh mặt cô. Dần dần, mặt cậu nổi lên vẻ không thể nào tin được. Cậu kéo cái khóa sau chỗ quầy hàng ra, mở rộng vòng tay, ôm lấy vai của cô, vòng lấy, che chở cô trong ngực mình.
Hứa Huệ Chanh mở to hai mắt, mờ mịt nhìn một loạt bao thuốc trên mặt quầy, nhưng lại nhìn không rõ. Tầm mắt của cô mờ nhạt rồi. Cô cứ thế ngây ngốc đứng đó, mỗi tay vẫn đang cầm một chai nước suối.
Cậu càng ôm cô càng chặt, đôi mắt cũng ướt đẫm.
Hứa Huệ Chanh đã hiểu, cô nhớ thương những gì, Chung Định đều biết hết.
Cô đặt hai chai nước xuống, vỗ về lưng cậu bé, khó nén nỗi nhớ mong gọi lên, “Thất Trúc….” Cậu thiếu niên trong kí ức đã cao hơn cả cô rồi.
“Chị, chị đã đi những đâu? Rốt cuộc là chị đã đi đâu?” Giọng của Hứa Thất Trúc rất kích động.
Hứa Huệ Chanh cái gì cũng chẳng thể nói nổi. Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền vội vàng tránh vùng khỏi vòm ngực của Hứa Thất Trúc, kéo lấy tay trái của cậu.
Quả nhiên, thiếu mất một ngón tay áp út.
Nước mắt lập tức tràn mi.
Ngày đó cô còn từng có lòng nghi ngờ, nghĩ rằng ngón tay mà mình nhận được, có thể không phải của Hứa Thất Trúc. Vào giây phút này, cô vui mừng vì bản thân đã khuất phục Chu Cát Vũ. Nếu không, gia đình cô đã vì cô mà nhận lấy những tổn hại còn nặng nề hơn.
Hứa Huệ Chanh đau lòng sờ sờ tay của Hứa Thất Trúc.
Ánh mắt của Hứa Thất Trúc chỉ tập trung trên mặt cô, cố gắng lồng ghép người phụ nữ trước mắt và người chị năm xưa lại với nhau.
Chị trắng hơn ngày trước nhiều, cũng mập ra.
Những đặc điểm bên ngoài này, khiến cho cậu được an ủi đôi chút, ít nhất chị của cậu hẳn đã sống không tệ, “Mấy năm nay chị đi đâu vậy? Sao chẳng liên lạc với gia đình gì cả?”
Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn cậu, vừa khóc đó rồi lại cười, “Thất Trúc lớn lên rồi, cao lên rồi.”
Năm cô rời khỏi nhà, cậu mới 11 tuổi. Cô vẫn còn nhớ, lúc cô xách hành lý ra khỏi cửa, thằng bé còn đi theo phía đằng sau. Sau khi xe lửa nổ máy, cậu còn vẫy tay, “Chị, rảnh rỗi nhớ về thường xuyên nhé.”
Cô mãi không một lần trở về.
“Chị, chị về nhà đi”, Hứa Thất Trúc trở tay nắm lấy tay của cô, “Em lớn rồi, có thể tìm việc làm rồi, không cần chị phải vất vả thế nữa. Chị về nhà đi.”
“Ừm… chị về nhà.” Mấy năm này, Hứa Huệ Chanh dựa vào lòng tin với tình cảm gia đình mới sống lay lắt qua ngày được, nếu không, thì trong những năm tháng tăm tối không ánh mặt trời đó, cô đã từ bỏ tính mạng của mình rồi.
Mặt Hứa Thất Trúc cuối cùng cũng giãn ra, cậu vội vàng lấy điện thoại ra bấm số, tay trái kéo lấy cổ tay của Hứa Huệ Chanh, sợ rằng cô lại không thấy nữa.
Sau khi bên kia điện thoại gọi thông, cậu không che giấu được vui mừng, “Mẹ, con gặp được chị rồi.” Cậu cười nhìn Hứa Huệ Chanh, tiếp tục nói, “Chị rất tốt, con cho chị nói chuyện với mẹ nhé.”
Tâm tình của Hứa Huệ Chanh cuộn trào sôi sục, cô run run nhận lấy điện thoại, “Mẹ…” Tiếng gọi này, chứa đựng nỗi mong nhớ của rất nhiều năm trời. Nước mắt vốn đã ngăn lại được của cô lại tuôn trào.
Mẹ Hứa ở đầu dây bên kia kêu “Ôi” một tiếng, “Trở về rồi.” Mẹ Hứa kềm không được nỗi kinh ngạc lẫn vui mừng, “Là Sửu Nha, thật sự là Sửu Nha…”
“Mẹ.” Hứa Huệ Chanh cố không khóc, gọi từng tiếng từng tiếng, “Mẹ…”
“Ôi.” Mẹ Hứa đột nhiên không biết nói gì nữa, chỉ lặp lại, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Cho đến khi tâm tình hai mẹ con hơi ổn định lại, mẹ Hứa lau đi nước mắt, “Sửu Nha rảnh thì về nhà ăn cơm, có được không nào?”
Hứa Huệ Chanh khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc, “Được.”
Lúc này, đúng lúc có một sinh viên bước vào mua đồ, nhìn thấy tình cảnh ở trước quầy tính tiền, cậu ta có phần kinh ngạc, đứng trước cửa do dự.
Hứa Huệ Chanh vội xoay lưng lại, lau nước mắt, “Mẹ, tối con sẽ gọi điện lại cho mẹ.”
“Được được, mẹ đi nói với cha con nghe tin tốt lành này trước.” Mẹ Hứa nói rất gấp gáp, có nỗi vui mừng không chờ đợi được.
Bên này sau khi cúp máy, Hứa Huệ Chanh vẫn không nhúc nhích. Đến khi Hứa Thất Trúc tiếp đón xong cậu sinh viên kia, cô mới quay người lại.
Hứa Thất Trúc nhận lấy điện thoại, rồi gọi cho bạn cùng phòng của mình, có ý kêu bạn cùng phòng của cậu đến làm thay cậu.
Cậu bạn học đó phải chừng 10 phút mới đến nơi.
Hứa Huệ Chanh nhớ đến Chung Định vẫn còn ở bên ngoài đợi, bèn giải thích với Hứa Thất Trúc, “Bạn… của chị… đợi ở ngoài… Chị đi nói với anh ấy một tiếng…”
Hứa Thất Trúc gật đầu, cười nói, “Chị, một lát chúng ta đi gần đây ăn cơm trưa nhé?”
“Được.” Tất nhiên được. Không chỉ cơm trưa, ngay cả cơm tối cô cũng muốn ăn với cậu.
Hứa Huệ Chanh ra ngoài gõ gõ cửa xe của Chung Định.
Sau khi hạ cửa kính xuống, hắn nhướng mày lên, “Đi rồi à?”
“Không phải.” Trong bụng cô thầm nghi hắn biết rõ mà còn cố hỏi, “Em gặp được em trai của mình rồi… Em ấy ở bên trong.”
Chung Định nhìn đôi mắt khóc đến đỏ au của cô, khóe môi xệch xuống, “Chạy đến trước mặt người đàn ông khác khóc thành thế này, xem anh là không khí à?”
“Đó là em trai của em.” Hứa Huệ Chanh dùng mu bàn tay lau mắt mình, “Rất lâu rồi em không gặp lại em ấy.”
“Lần sau không được thế nữa.” Hắn vươn tay nâng mặt cô lên, “Tiểu Sơn Trà trắng trẻo mập mạp này, cười lên là xinh đẹp nhất.”
Cô cúi đầu nhìn xuống gương mặt tuấn tú của hắn, khẽ khàng nói, “Cám ơn anh.”
“Ừm.” Giọng điệu rất đương nhiên.
“Anh… có muốn cùng ăn cơm với em trai em không?”
“Tùy thôi.”
Nếu Chung Định đã nói như vậy, vậy chính là tỏ ý hắn không kháng cự.
Thế nên Hứa Huệ Chanh lại quay về căn tiệm, đợi bạn học của Hứa Thất Trúc đến thay ca, rồi cô dẫn Hứa Thất Trúc đi ra phía xe.
Hứa Thất Trúc nhìn thấy chiếc xe đó, trong lòng sửng sốt. Cậu từng nhìn thấy loại giống như thế này ở trên tạp chí của bạn học. Trước tiên đừng nói đến kiểu dáng, chỉ mỗi cái hiệu xe thôi đã không phải cấp bậc bình dân rồi.
Cô kéo Hứa Thất Trúc cùng ngồi ở sau xe.
Hứa Thất Trúc rất cẩn trọng.
Hứa Huệ Chanh giải thích ngắn gọn, “Chung tiên sinh, đây là em trai em, em trai ruột.” Cô còn đặc biệt nhấn mạnh từ “ruột.”
“Thất Trúc, đây là Chung tiên sinh.”
Trước kia Chung Định không cảm thấy ba chữ “Chung tiên sinh” này có gì không ổn, mà nay khi nghe thấy, lại cảm thấy khi so sánh với cách xưng hô hai từ “Thất Trúc”, thân sơ thấy rõ. Từ sau khi hắn và cô xác định quan hệ, cách gọi đó của cô chưa từng thay đổi. Hơn nữa cô rõ ràng không chỉ rõ ra thân phận chính xác của hắn.
“Ồ, cậu em vợ.”
Chung Định mở miệng nói câu này khiến cho cả Hứa Huệ Chanh và Hứa Thất Trúc đều ngây người.
Hứa Huệ Chanh đang nghĩ, bản thân và người nhà đã nhiều năm như vậy chưa gặp mặt, nếu như kéo một người đàn ông theo, có thể là quá đột ngột rồi. Thế nhưng Chung Định ở trước mắt đây rõ ràng là không vui.
Cô tỏ ra lúng túng, “… Thất Trúc… anh ấy… là bạn trai của chị.”
Hứa Thất Trúc càng thêm sửng sốt vì quan hệ giữa Hứa Huệ Chanh và Chung Định, ánh mắt của cậu nhanh chóng lướt qua giữa hai người, “Chào anh.”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái, khí chất bất phàm, tướng mạo hơn người.
Lại là anh rể của mình?
----
Ở gần trường đại học không có nhà hàng nào cao cấp, chỉ có những hàng quán bình dân. Con đường này, một bên là quán ăn, còn bên kia là ruộng rau.
Hứa Thất Trúc chọn một tiệm ăn Tứ Xuyên thường hay vào.
Chung Định tùy ý dừng xe ở trước cửa.
Sau khi Hứa Thất Trúc xuống xe, Hứa Huệ Chanh nhanh chóng kéo kéo Chung Định, “Nếu như anh ăn không quen thì về nhà em sẽ nấu cho anh ăn sau, bữa cơm này anh cứ ngồi cùng chúng em, được không?”
“Em với ai là chúng em hả?” Chung Định lành lạnh liếc cô một cái, “Xuống xe.”
Hứa Huệ Chanh e rằng hắn sẽ chê điều kiện của nơi này, lại nói, “Một chút anh đừng có kén chọn nhé.”
Chung Định không nói gì, tự mình xuống xe trước, sau đó mở cửa xe sau dùm cô, “Được rồi, nếu anh không thích ăn thì sẽ hút thuốc.”
Cô nghe ra ý thỏa hiệp trong lời hắn nói, mỉm cười.
Trong lúc ăn cơm, Hứa Thất Trúc hỏi thăm tình hình mấy năm nay của Hứa Huệ Chanh.
“Cái này…” Cô không dự tính sẽ kể đúng theo sự thật những chuyện đã gặp phải trong mấy năm nay, nhưng trong chốc lát nghĩ không ra được lời giải thích nào phù hợp, “Sau này hẵng nói đi.”
Hứa Thất Trúc rõ ràng có hoài nghi, cậu lại nhìn về phía Chung Định.
Tay của Chung Định đang nghịch một chiếc mặt dây chuyền, thỉnh thoảng còn tung hứng, hắn chú ý đến ánh mắt đánh giá của Hứa Thất Trúc, thản nhiên nhìn lại.
Hứa Huệ Chanh vội uống một ngụm trà, “Thất Trúc, trong nhà vẫn tốt chứ?”
“Vẫn tốt.”
Trong lòng Hứa Thất Trúc có thắc mắc, nhưng thấy Hứa Huệ Chanh không mấy sẵn lòng nhắc chuyện quá khứ, cậu cũng không ép tiếp nữa.
Cậu kể lại những chuyện đã qua trong Hứa gia.
Từ sau khi Hứa Huệ Chanh rời khỏi nhà, Mẹ Hứa duy trì thói quen mỗi ngày đều gọi điện thoại. Sau này đột nhiên không có tin tức gì, Mẹ Hứa sốt ruột đến chết đi được, đi hỏi cô gái cùng đi với Hứa Huệ Chanh. Cô gái đó chẳng biết gì cả.
Kinh tế Hứa gia không dư dả gì, thiếu đi một người làm việc là Hứa Huệ Chanh, rất nhiều công việc liền rơi vào Cha Hứa và Hứa Thất Trúc. Mắt của Mẹ Hứa không được như xưa, chỉ có thể giúp một số chuyện vặt. Thế nhưng dù có khó khăn hơn nữa, Hứa gia cũng không hề từ bỏ việc tìm kiếm con gái. Họ đăng tin rao vặt tìm người trên báo. Kéo dài cả một năm, vẫn bặt vô âm tín.
Sau này do căn nhà của Hứa gia nhiều năm tuổi quá rồi, có vài chỗ bị dột nước, Cha Hứa một mình dùng xi măng trét vá một hồi. Không bao lâu sau đó, một trận mưa lớn dội xuống, trần nhà lại dột.
Trùng hợp là khi đó, Cha Hứa có một người bạn làm môi giới địa ốc ở thành phố G, trong tay có một căn hộ hai tầng diện tích nhỏ. Chủ nhà đang muốn bán gấp, giá cả khá hời. Cha Hứa suy đi nghĩ lại, thành phố G cách thành phố C không bao xa, đến thành phố C tìm việc làm tốt hơn so với ở trong thôn nhiều. Thế là ông đáp tàu lửa, đi thành phố G một chuyến.
Trước lúc đi, ông dặn dò Hứa Thất Trúc chăm sóc mẹ cho thật tốt. Hứa Thất Trúc vẻ mặt cẩn trọng, gật đầu.
Sau nhiều lần đàm phán về giá cả căn nhà, cuối cùng cũng đã ổn thỏa. Cha Hứa hỏi bạn bè mượn chút tiền, gom đủ để đóng đợt đầu.
Lúc rời khỏi thôn làng, Hứa gia sợ Hứa Huệ Chanh trở về tìm không thấy nhà, thế nên bèn chép một mẩu địa chỉ mới cho các láng giềng chòm xóm quen biết, chỉ mong con gái có thể tìm được đến nơi.
Hành động này, sau này đã cung cấp cho Chu Cát Vũ một con đường tắt để tìm được Hứa gia.
Dọn đến thành phố G không bao lâu, Cha Hứa liền đến thành phố C tìm việc làm. Ông làm bảo an trong một tiểu khu dân cư, một tháng về nhà hai lần. Bởi vì cha Hứa tính cách chính trực, làm việc có trách nhiệm, có vài hộ gia đình trong tiểu khu cứ đến lễ tết là lại biếu ông vài món quà nhỏ. Sau này tiểu khu được bầu là một trong “Mười khu phố văn minh nhất”, thế là toàn bộ công ty bảo an đều được tăng lương.
Cha Hứa được đề bạt lên phụ trách công cụ dụng cụ trong tiểu khu. Lúc này, đời sống của Hứa gia cũng dần dần khá lên. Vì được thăng chức, Cha Hứa không cần phải trực đêm nữa, số lần về nhà cũng nhiều lên.
Chuyện Hứa Thất Trúc bị mất ngón tay, đến giờ cậu vẫn không biết mình đã đắc tội người nào.
Một tối nào đó, cậu qua con phố khác để mua thuốc nhỏ mắt cho Mẹ Hứa, cậu muốn về sớm một chút, nên đi vào đường hẻm nhỏ, kết quả có hai tên to lớn bịt mặt xông ra.
Hai gã đó chắc hẳn biết tay cậu có nốt ruồi. Một trong hai tên bắt lấy tay của Hứa Thất Trúc, lật qua trở lại xem xét tỉ mỉ, sau đó nói, “Ở ngón áp úp.”
Sau khi chuyện đó xảy ra, Hứa Thất Trúc đã báo cảnh sát, thế nhưng con hẻm đó không có camera quan sát, đèn đường bên ngoài cũng khá tối, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ bóng lưng hai gã kia lúc bỏ đi.
Cuối cùng, vụ án không thể xử lý được.
Chuyện ngoài ý muốn này, khiến cho Mẹ Hứa khủng hoảng mất một thời gian. Sau này, theo thời gian dần trôi, bà cũng bình phục dần.
Năm ngoái Hứa Thất Trúc dự thi đại học ở thành phố D, thế nhưng cậu chỉ điền bừa lên thôi. Cậu muốn vào đại học ở thành phố C. Thành phố C ở trong vùng Tứ Xuyên, cậu sẽ tiện về nhà chăm sóc mẹ hơn. Thế nhưng cậu thi đại học không thuận lợi, bị phân đến thành phố D.
Bây giờ cuối cùng cậu cũng biết, đó không phải là không thuận lợi, mà đó chính là cơ hội cho cậu gặp lại chị mình.
----
Lúc nghe chuyện về ngón tay, sắc mặt của Hứa Huệ Chanh trở nên trắng bệch.
Chung Định ở bên cạnh nắm chặt tay cô, lực tay không lớn, nhiệt độ nơi lòng bàn tay rất ấm nóng.
Cô trở tay siết chặt tay hắn.
Hứa Thất Trúc nhìn thấy thế, an ủi rằng, “Không đau nữa, chị à. Bây giờ không còn đau nữa, cuộc sống hằng ngày cũng không có vấn đề gì.”
Cô âm thầm cắn chặt răng, chỉ sợ vừa lên tiếng sẽ nấc nghẹn.
Chung Định cầm ấm trà lên, rót cho cô một ly, “Cứ mãi tán gẫu về những chuyện đã qua, trà nguội hết rồi.”
“Ừm.” Hứa Huệ Chanh kiềm chế cảm xúc, chậm rãi nói, “Đã là quá khứ rồi.” Cô bây giờ có Chung Định thương yêu, còn tìm được cha mẹ em trai, cô đã hạnh phúc rồi.
Mẹ Hứa chẳng bao lâu sau lại gọi điện đến. Hứa Thất Trúc cười cười bắt điện thoại, “Mẹ, đừng sốt ruột, con đang đi ăn cơm với chị đây.”
Nhưng Mẹ Hứa sao có thể không nóng ruột được. Bà đêm ngày mong ngóng con gái về nhà, đã nhiều lần mơ thấy con gái bị một đám khói đen chụp lấy. Bà thường khóc đến tỉnh giấc, khóc đến nỗi đôi mắt lại càng thêm mờ mịt.
Đến khi điện thoại được truyền đến tay Hứa Huệ Chanh, Mẹ Hứa gọi, “Sửu Nha, về nhà đi…”
Hứa Huệ Chanh nghe thấy lời mẹ nói, làm gì còn kiềm chế được nữa, cô cực kỳ kích động, đồng ý, “Mẹ, con sẽ về nhà ngay.”
Chung Định liếc nhìn cô.
Hứa Thất Trúc nhìn Chung Định một cái.
Người đàn ông này từ khi ngồi xuống chẳng nói bao nhiêu, cũng không cười gì. Chiếc xe đỗ bên ngoài của anh ta thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Đương nhiên, anh ta ngồi ở nơi này, cũng rất hút mắt.
Hứa Thất Trúc phỏng đoán người bạn trai này là thật hay là giả, hoặc là, thứ hắn ta nhìn trúng có phải là ngoại hình của chị gái hay không.
Lúc trước Hứa Huệ Chanh là một cô gái da ngăm đen có tiếng. Cô ra ngoài làm việc đồng áng, dưới ánh nắng chói chan lâu ngày, da dẻ ngăm đen, vẻ duyên dáng của ngũ quan hoàn toàn bị làn da ngăm che lấp. Hơn nữa, thôn của họ gái đẹp nhiều, thế nên nhan sắc của chị cậu trở nên rất bình thường.
Ngày trước Hứa Thất Trúc không hiểu, sau này lớn lên rồi, nhìn lại những tấm hình trước kia của Hứa Huệ Chanh, cậu liền cảm thấy đám đàn ông con trai trong thôn đều mù mắt cả rồi. Rõ ràng chị cậu thừa hưởng tướng mạo từ mẹ, nếu như da dẻ trắng nõn, thì nhiều người theo phải biết.
Mà nay, tuy rằng chị có mập hơn trước một chút, nhưng ngũ quan vẫn như thế, đâu kém gì.
Hứa Thất Trúc chỉ hy vọng, chị gái cậu và anh bạn trai này, có quan hệ đứng đắn.