Chương 15
Edit: Seward
Cuối cùng, hai người bọn họ không đi ăn bữa cơm 1.000 tệ cho một người mà chọn món bún gạo bán ở quán ven đường với giá 10 tệ một phần.
"Kỳ thật tôi cũng không nghèo đến vậy, tôi mời cậu ăn thịt nướng hoặc lẩu vẫn được,cậu không cần giúp tôi tiết kiệm tiền đâu." Vu Hạo đưa đôi đũa dùng một lần cho Lâm Mộc Viễn.
Nồi bún gạo nóng hôi hổi được đặt lên bàn, Lâm Mộc Viễn ngửi thấy mùi bún gạo thơm ngào ngạt, cười nói: “Là do tôi muốn ăn bún gạo.”
Lâm Mộc Viễn tách đôi đũa,ăn mà không có chút gánh nặng nào của một thiếu gia giàu có.
Nhìn thấy Lâm Mộc Viễn ăn uống đến say sưa ngon lành,Vu Hạo lúc này mới tin rằng cậu thật sự muốn ăn bún gạo.
"À đúng rồi, hôm nay cậu tìm Tần Thiên Mạch giúp đỡ, cậu ta có nói gì không?" Lâm Mộc Viễn vừa ăn vừa hỏi hắn ta.
Vu Hạo suy nghĩ một chút, "Không có, cậu ta nghe nói cậu bị bắt nạt liền chạy tới mà không nói lời nào. Đúng rồi, rốt cuộc cậu và Tần Thiên Mạch đến cùng có phải có quan hệ thân thích không? Tại sao tôi cảm thấy quan hệ các cậu có chút vi diệu?"
"Bọn tôi không phải thân thích, hai vị trưởng bối nhà chúng tôi quan hệ tương đối tốt, bọn họ đương nhiên hy vọng hậu bối như bọn tôi cũng có một mối quan hệ tốt đẹp, vậy nên mới ném tôi vào trường học này.”
Vu Hạo giật mình: "Hoá ra là như vậy."
Ăn xong bún gạo, trên đường trở về, Lâm Mộc Viễn gọi điện cho Lâm Mộc Phong, báo cáo một chút tình huống hôm nay.
"Em xác định đối phương là cá sao?"
“Xác định.” Lâm Mộc Viễn kiên quyết nói: “Mũi của em không có khả năng ngửi sai.” Khứu giác của hồ ly bọn họ không phải chỉ trưng cho đẹp.
"Được rồi, vậy anh sẽ thông báo cho quản lý yêu tinh và yêu cầu họ cử người đi điều tra."
"Lát nữa anh sẽ chuyển chi phí sinh hoạt tháng này cho em. Em thích mua gì thì mua, đừng uỷ khuất chính mình."
Cúp điện thoại không lâu, Lâm Mộc Viễn nhận được tin chuyển khoản từ Lâm Mộc Phong,10.000 tệ.
Bao nuôi em với ạ QAQ.
Lâm Mộc Phong vô cùng cưng chiều người em trai nhặt được này, cậu chỉ là một học sinh trung học một tháng căn bản không tiêu nhiều tiền đến vậy, Lâm Mộc Phong sợ cậu ở bên ngoài ăn không đủ no, mỗi tháng đều cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt.
Trên đường trở về, Lâm Mộc Viễn cố ý đi đường vòng để mua một phần hạt dẻ rang đường từ một cửa hàng nổi tiếng trên mạng. Cậu đã từng nhìn thấy Tần Thiên Mạch mua hạt dẻ của họ, chắc hẳn hắn rất thích ăn.
Hôm nay Tần Thiên Mạch chịu ra tay giúp đỡ, Lâm Mộc Viễn quyết định mua một phần hạt dẻ rang đường để cảm ơn.
Sau khi mang hạt dẻ rang đường về, vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy hai công nhân đang thay khóa cửa, Tần Thiên Mạch đứng bên cạnh sắc mặt vô cùng thối.
Lâm Mộc Viễn nghi hoặc nhìn hắn,cậu vừa mới chuẩn bị cùng Tần Thiên Mạch thân thiết hơn khi ở chung, kết quả tên gia hoả này lại muốn đuổi cậu đi?
Tôi đã mua hạt dẻ rang đường cho cậu!
Lát nữa cậu sẽ ném vào thùng rác!
Nhìn thấy cậu về, Tần Thiên Mạch nói với người công nhân: "Lấy dấu vân tay của cậu ta nữa."
Lâm Mộc Viễn sửng sốt một chút, hóa ra không phải muốn đuổi cậu đi.
"Đang êm đẹp sao phải đổi khóa? Khóa trước đó bị hỏng à?" Lâm Mộc Viễn buồn bực hỏi.
Tần Thiên Mạch lạnh lùng nói: "Tôi muốn đổi khoá, tránh khỏi có người không mời mà tới."
Lâm Mộc Viễn bối rối. Người nào không mời mà tới?
Nhìn Tần Thiên Mạch giống như không muốn giải thích, cậu cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Lúc về tôi đã mua một ít hạt dẻ rang đường. Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi." Lâm Mộc Viễn đưa hạt dẻ rang đường cho hắn.
“Cảm ơn.” Tần Thiên Mạch vừa vặn chưa ăn cơm chiều, hắn cũng không khách khí,trực tiếp nhận lấy.
Sau khi lấy dấu vân tay xong, Lâm Mộc Viễn bước vào, phát hiện trên bàn ăn đã bày sẵn đồ ăn, gồm có bốn món và một món canh.
"Thơm quá. Ai nấu những món này vậy?" Cả hai đều không biết nấu ăn. Họ thường gọi đồ ăn mang về hoặc ra ngoài ăn.
Tần Thiên Mạch đi đến bàn ăn, đổ một đĩa đồ ăn vào thùng rác, đang định đổ đĩa thứ hai, Lâm Mộc Viễn vội vàng bước tới ngăn cản: "Đừng lãng phí đồ ăn."
Tần Thiên Mạch tức giận nói: "Muốn ăn thì cậu ăn đi.”
Nói xong, Tần Thiên Mạch trực tiếp mang theo hạt dẻ rang đường trở về phòng.
Lâm Mộc Viễn bỗng nhiên kịp phản ứng, đây rõ ràng là người mà Tần Thiên Mạch không thích, không mời mà tới tự nấu một bàn đồ ăn,
cho nên hắn tức giận thay khóa cửa.
Nếu có chìa khóa căn hộ của Tần Thiên Mạch, hẳn là người thân cận của hắn, Lâm Mộc Viễn đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên cậu gặp ba mẹ Tần Thiên Mạch,hắn rõ ràng là có mâu thuẫn với ba mẹ mình, đặc biệt là với mẹ hắn. Chẳng lẽ mẹ Tần đến nấu ăn?
Nói đi cũng phải nói lại rốt cuộc mối hận thù giữa mẹ con bọn họ là gì? Bộ dáng đó giống như cả đời sẽ không bao giờ qua lại hay liên lạc gì với nhau.
Cậu đã ăn tối rồi, đương nhiên không thể ăn hết đồ ăn trên bàn. Mỗi món ăn cậu đều ăn một miếng, hương vị cũng không tệ lắm,đồ ngon vứt đi thật đáng tiếc.
Lâm Mộc Viễn đem tất cả đồ ăn này cất vào tủ lạnh, chuẩn bị ngày mai lại ăn.
Về đến phòng, Lâm Mộc Viễn tắm rửa xong, liền biến thành tiểu hồ ly,nằm lì trên giường chơi điện thoại.
Để ngăn cản Tần Thiên Mạch phát hiện bí mật của mình, cậu mỗi ngày đều biến thành tiểu hồ ly trước khi đi ngủ một lúc,với cậu mà nói tư thế hồ ly là dáng vẻ thoải mái nhất.
Hai cái móng vuốt nhỏ đầy lông bám vào mép điện thoại, tiểu hồ ly thảnh thơi chơi trò chơi tiêu khiển.
Bang bang bang bang.
Đột nhiên có tiếng gõ ở cửa sổ, sau đó vang lên giọng nói của một thiếu niên: "Tiểu Viễn, lại đây giúp tớ mở cửa sổ."
Giọng nói này rất quen thuộc với Lâm Mộc Viễn,đó là người bạn tốt của cậu Điền Cảnh Ngôn.
Điền Cảnh Ngôn là một con ốc đồng tu luyện thành người,bằng tuổi với Lâm Mộc Viễn, gia đình cậu ta sống dưới biển,cậu thì không có gia đình nên Cục quản lý yêu tinh đã sắp xếp cho cậu sống như một đứa trẻ mồ côi trong thế giới loài người.Điền Cảnh Ngôn không thích đi học, cho nên tốt nghiệp sơ trung xong liền nghỉ học.
9 năm giáo dục bắt buộc cũng áp dụng cho yêu tinh. Cục quản lý yêu tinh quy định rằng mọi yêu tinh đều phải tiếp nhận nền giáo dục bắt buộc này.
Lâm Mộc Viễn nhảy xuống giường dùng móng vuốt mở cửa sổ, một con ốc đồng nhỏ bò vào.
Cuối cùng, hai người bọn họ không đi ăn bữa cơm 1.000 tệ cho một người mà chọn món bún gạo bán ở quán ven đường với giá 10 tệ một phần.
"Kỳ thật tôi cũng không nghèo đến vậy, tôi mời cậu ăn thịt nướng hoặc lẩu vẫn được,cậu không cần giúp tôi tiết kiệm tiền đâu." Vu Hạo đưa đôi đũa dùng một lần cho Lâm Mộc Viễn.
Nồi bún gạo nóng hôi hổi được đặt lên bàn, Lâm Mộc Viễn ngửi thấy mùi bún gạo thơm ngào ngạt, cười nói: “Là do tôi muốn ăn bún gạo.”
Lâm Mộc Viễn tách đôi đũa,ăn mà không có chút gánh nặng nào của một thiếu gia giàu có.
Nhìn thấy Lâm Mộc Viễn ăn uống đến say sưa ngon lành,Vu Hạo lúc này mới tin rằng cậu thật sự muốn ăn bún gạo.
"À đúng rồi, hôm nay cậu tìm Tần Thiên Mạch giúp đỡ, cậu ta có nói gì không?" Lâm Mộc Viễn vừa ăn vừa hỏi hắn ta.
Vu Hạo suy nghĩ một chút, "Không có, cậu ta nghe nói cậu bị bắt nạt liền chạy tới mà không nói lời nào. Đúng rồi, rốt cuộc cậu và Tần Thiên Mạch đến cùng có phải có quan hệ thân thích không? Tại sao tôi cảm thấy quan hệ các cậu có chút vi diệu?"
"Bọn tôi không phải thân thích, hai vị trưởng bối nhà chúng tôi quan hệ tương đối tốt, bọn họ đương nhiên hy vọng hậu bối như bọn tôi cũng có một mối quan hệ tốt đẹp, vậy nên mới ném tôi vào trường học này.”
Vu Hạo giật mình: "Hoá ra là như vậy."
Ăn xong bún gạo, trên đường trở về, Lâm Mộc Viễn gọi điện cho Lâm Mộc Phong, báo cáo một chút tình huống hôm nay.
"Em xác định đối phương là cá sao?"
“Xác định.” Lâm Mộc Viễn kiên quyết nói: “Mũi của em không có khả năng ngửi sai.” Khứu giác của hồ ly bọn họ không phải chỉ trưng cho đẹp.
"Được rồi, vậy anh sẽ thông báo cho quản lý yêu tinh và yêu cầu họ cử người đi điều tra."
"Lát nữa anh sẽ chuyển chi phí sinh hoạt tháng này cho em. Em thích mua gì thì mua, đừng uỷ khuất chính mình."
Cúp điện thoại không lâu, Lâm Mộc Viễn nhận được tin chuyển khoản từ Lâm Mộc Phong,10.000 tệ.
Bao nuôi em với ạ QAQ.
Lâm Mộc Phong vô cùng cưng chiều người em trai nhặt được này, cậu chỉ là một học sinh trung học một tháng căn bản không tiêu nhiều tiền đến vậy, Lâm Mộc Phong sợ cậu ở bên ngoài ăn không đủ no, mỗi tháng đều cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt.
Trên đường trở về, Lâm Mộc Viễn cố ý đi đường vòng để mua một phần hạt dẻ rang đường từ một cửa hàng nổi tiếng trên mạng. Cậu đã từng nhìn thấy Tần Thiên Mạch mua hạt dẻ của họ, chắc hẳn hắn rất thích ăn.
Hôm nay Tần Thiên Mạch chịu ra tay giúp đỡ, Lâm Mộc Viễn quyết định mua một phần hạt dẻ rang đường để cảm ơn.
Sau khi mang hạt dẻ rang đường về, vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy hai công nhân đang thay khóa cửa, Tần Thiên Mạch đứng bên cạnh sắc mặt vô cùng thối.
Lâm Mộc Viễn nghi hoặc nhìn hắn,cậu vừa mới chuẩn bị cùng Tần Thiên Mạch thân thiết hơn khi ở chung, kết quả tên gia hoả này lại muốn đuổi cậu đi?
Tôi đã mua hạt dẻ rang đường cho cậu!
Lát nữa cậu sẽ ném vào thùng rác!
Nhìn thấy cậu về, Tần Thiên Mạch nói với người công nhân: "Lấy dấu vân tay của cậu ta nữa."
Lâm Mộc Viễn sửng sốt một chút, hóa ra không phải muốn đuổi cậu đi.
"Đang êm đẹp sao phải đổi khóa? Khóa trước đó bị hỏng à?" Lâm Mộc Viễn buồn bực hỏi.
Tần Thiên Mạch lạnh lùng nói: "Tôi muốn đổi khoá, tránh khỏi có người không mời mà tới."
Lâm Mộc Viễn bối rối. Người nào không mời mà tới?
Nhìn Tần Thiên Mạch giống như không muốn giải thích, cậu cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Lúc về tôi đã mua một ít hạt dẻ rang đường. Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi." Lâm Mộc Viễn đưa hạt dẻ rang đường cho hắn.
“Cảm ơn.” Tần Thiên Mạch vừa vặn chưa ăn cơm chiều, hắn cũng không khách khí,trực tiếp nhận lấy.
Sau khi lấy dấu vân tay xong, Lâm Mộc Viễn bước vào, phát hiện trên bàn ăn đã bày sẵn đồ ăn, gồm có bốn món và một món canh.
"Thơm quá. Ai nấu những món này vậy?" Cả hai đều không biết nấu ăn. Họ thường gọi đồ ăn mang về hoặc ra ngoài ăn.
Tần Thiên Mạch đi đến bàn ăn, đổ một đĩa đồ ăn vào thùng rác, đang định đổ đĩa thứ hai, Lâm Mộc Viễn vội vàng bước tới ngăn cản: "Đừng lãng phí đồ ăn."
Tần Thiên Mạch tức giận nói: "Muốn ăn thì cậu ăn đi.”
Nói xong, Tần Thiên Mạch trực tiếp mang theo hạt dẻ rang đường trở về phòng.
Lâm Mộc Viễn bỗng nhiên kịp phản ứng, đây rõ ràng là người mà Tần Thiên Mạch không thích, không mời mà tới tự nấu một bàn đồ ăn,
cho nên hắn tức giận thay khóa cửa.
Nếu có chìa khóa căn hộ của Tần Thiên Mạch, hẳn là người thân cận của hắn, Lâm Mộc Viễn đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên cậu gặp ba mẹ Tần Thiên Mạch,hắn rõ ràng là có mâu thuẫn với ba mẹ mình, đặc biệt là với mẹ hắn. Chẳng lẽ mẹ Tần đến nấu ăn?
Nói đi cũng phải nói lại rốt cuộc mối hận thù giữa mẹ con bọn họ là gì? Bộ dáng đó giống như cả đời sẽ không bao giờ qua lại hay liên lạc gì với nhau.
Cậu đã ăn tối rồi, đương nhiên không thể ăn hết đồ ăn trên bàn. Mỗi món ăn cậu đều ăn một miếng, hương vị cũng không tệ lắm,đồ ngon vứt đi thật đáng tiếc.
Lâm Mộc Viễn đem tất cả đồ ăn này cất vào tủ lạnh, chuẩn bị ngày mai lại ăn.
Về đến phòng, Lâm Mộc Viễn tắm rửa xong, liền biến thành tiểu hồ ly,nằm lì trên giường chơi điện thoại.
Để ngăn cản Tần Thiên Mạch phát hiện bí mật của mình, cậu mỗi ngày đều biến thành tiểu hồ ly trước khi đi ngủ một lúc,với cậu mà nói tư thế hồ ly là dáng vẻ thoải mái nhất.
Hai cái móng vuốt nhỏ đầy lông bám vào mép điện thoại, tiểu hồ ly thảnh thơi chơi trò chơi tiêu khiển.
Bang bang bang bang.
Đột nhiên có tiếng gõ ở cửa sổ, sau đó vang lên giọng nói của một thiếu niên: "Tiểu Viễn, lại đây giúp tớ mở cửa sổ."
Giọng nói này rất quen thuộc với Lâm Mộc Viễn,đó là người bạn tốt của cậu Điền Cảnh Ngôn.
Điền Cảnh Ngôn là một con ốc đồng tu luyện thành người,bằng tuổi với Lâm Mộc Viễn, gia đình cậu ta sống dưới biển,cậu thì không có gia đình nên Cục quản lý yêu tinh đã sắp xếp cho cậu sống như một đứa trẻ mồ côi trong thế giới loài người.Điền Cảnh Ngôn không thích đi học, cho nên tốt nghiệp sơ trung xong liền nghỉ học.
9 năm giáo dục bắt buộc cũng áp dụng cho yêu tinh. Cục quản lý yêu tinh quy định rằng mọi yêu tinh đều phải tiếp nhận nền giáo dục bắt buộc này.
Lâm Mộc Viễn nhảy xuống giường dùng móng vuốt mở cửa sổ, một con ốc đồng nhỏ bò vào.