Chương 21
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Seward
"Con cá cướp bóc đồ của em trước đó đã được người của Cục quản lý yêu tinh đưa về biển. Nói đến vụ này anh thấy con cá kia cũng thật đáng thương. Trong lúc hắn đang tự luyện đã xảy ra rủi ro, khiến yêu lực bị bất ổn.Hắn bí mật bỏ trốn đến đây, vì không có tiền, không có danh tính, lại sợ bị lộ danh tính nên chỉ biết dùng ngoại hình để kiếm sống bằng cách cướp bóc một số học sinh gần trường của em để sống qua ngày.”
“Vậy em có thể coi như là vì dân trừ hại.” Lâm Mộc Viễn bóc một viên kẹo bỏ vào miệng,mùi sữa nồng đậm toả ra trong miệng, Lâm Mộc Viễn phồng má nhai nhai.
Cậu rất thích đồ ngọt, trước kia cậu thường xuyên đến đây, vì vậy trợ lý của Lâm Mộc Phong đã chuẩn bị rất nhiều đồ ngọt mà cậu yêu thích.
"Ăn ít đồ ngọt một chút, cẩn thận bị sâu răng." Lâm Mộc Phong nhắc nhở cậu, "Nếu răng bị sâu, đến lúc đó đi nha sĩ em lại khóc thiên thưởng địa*."
*Khóc lóc thảm thiết, thành ngữ Hán Việt, ghép âm là kū tiān qiāng dì, ý chỉ miệng hô trời, đầu đụng đất lớn tiếng khóc lóc. Xuất phát từ "Phong Cảnh Cá Lăng".
Mấy năm trước,Lâm Mộc Viễn không cẩn thận bị ngã và gãy mất một nửa chiếc răng của mình, trong bệnh viện lúc trám răng*cậu đã khóc long trời lở đất*, làm thu hút sự chú ý của người qua đường ghé mắt nhìn cậu. Cậu cũng không muốn trải qua loại kinh nghiệm này lần thứ hai.
*là hàn răng - một kỹ thuật nha khoa dùng vật liệu nhân tạo để bổ sung vào mô răng bị thiếu.
*Ám chỉ một sự việc gây ngạc nhiên tột độ hoặc có tác động lớn đến tâm lý người.
Nhắc đến răng, Lâm Mộc Viễn không khỏi rùng mình, “Răng của em vẫn tốt.”
Nha sĩ là giống loài đáng sợ nhất trên thế giới, không có người thứ hai!
Lâm Mộc Phong cười nói: "Được rồi, em tự mình đi chơi đi, anh còn có một số việc cần phải xử lý, buổi chiều anh đưa em về nhà làm đồ ăn ngon cho em.”
Nghe thấy được ăn ngon, hai mắt Lâm Mộc Viễn không khỏi sáng lên: “Thật tuyệt, cuối cùng em cũng có thể ăn đồ ăn do anh trai nấu. Anh không biết đâu, trong khoảng thời gian này em toàn ăn đồ ăn nhanh và đồ ăn ngoài, em ăn đến nỗi muốn ói đến nơi mỗi khi ăn luôn rồi. Em nói thuê bảo mẫu về nhà nấu ăn nhưng Tần Thiên Mạch không chịu đồng ý, nói rằng không quen có người lạ ở nhà, điều này làm em thật khó hiểu.”
Lâm Mộc Phong: "Hai đứa có thể tự mình học nấu ăn, học thêm một cái kỹ năng trong sinh hoạt cũng tốt."
Lâm Mộc Viễn trợn mắt nói: "Bọn em là học sinh cao trung, bận học vô cùng, làm sao có thời gian nấu ăn?"
Hơn nữa, ngày đầu tiên cậu đến thiếu chút nữa đốt cháy phòng bếp, Tần Thiên Mạch đã nghiêm cấm không cho cậu vào bếp,trông cậy vào việc cậu học nấu ăn là không thể nào, chẳng lẽ để Tần Thiên Mạch học nấu ăn?
Lâm Mộc Phong đột nhiên nhớ tới vừa rồi nói với Tần Thiên Mạch qua điện thoại: "Nói đến học tập,anh nói cho em một chuyện, hôm nay anh vừa nhờ Tần Thiên Mạch phụ đạo cho em, đồng thời anh đồng ý với cậu ấy, chỉ cần điểm thi cuối kỳ của em nằm trong top 30 của lớp, đến lúc nghỉ hè liền dẫn cậu ấy đến Thanh Khâu nghỉ dưỡng cùng chúng ta.”
Lâm Mộc Viễn sửng sốt: "Cậu ta đồng ý?”
Lâm Mộc Phong gật đầu, "Cậu ấy đồng ý. Với thành tích của Tần Thiên Mặc, cậu ấy dư sức để dạy dỗ em.Muốn đến Thanh Khâu nghỉ dưỡng thì em cần phải cố gắng thật nhiều."
"Cậu ta sao lại đồng ý chứ?" Lâm Mộc Viễn không nghĩ ra vì sao Tần Thiên Mạch lại đồng ý,nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Tần Thiên Mạch, Lâm Mộc Viễn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Tần Thiên Mạch phụ đạo cho cậu.
"Cậu là heo à,đề này đơn giản như vậy cũng không trả lời được. Tôi thật nghi ngờ đầu óc cậu có phải đều là bột nhão hay không!"
"Tôi vừa mới nói cho cậu đề này, tôi đổi cách hỏi khác cậu liền không biết? Hôm nay ra ngoài cậu quên mang theo não à?"
"Chỉ có mấy từ đơn thôi mà học thuộc nửa ngày cũng không biết, cậu là cá vàng chỉ có ký ức bảy giây ư?”
…
Nghĩ tới đây, Lâm Mộc Viễn kịch liệt lắc đầu, nếu để Tần Thiên Mạch phụ đạo, cậu nhất định sẽ bị mắng chết!
"Em không muốn cậu ta phụ đạo cho em." Lâm Mộc Viễn cự tuyệt chấp nhận và cố gắng thuyết phục anh trai từ bỏ ý nghĩa này,"Người đứng đầu khối của chúng em là bạn bè của em.Em có thể nhờ cậu ấy phụ đạo cho em.”
Phan Kiến Văn đã nói với cậu, có thể tìm hắn ta hỏi chuyện liên quan đến học tập bất cứ lúc.So với Tần Thiên Mạch thì cậu thà đến gặp Phan Kiến Văn để nhờ hắn ta phụ đạo cho cậu,mà cậu cũng không muốn đưa Tần Thiên Mạch đến Thanh Khâu nghỉ dưỡng cùng cậu. Thanh Khâu có rất nhiều Cửu Vĩ Hồ, mang theo một con người như Tần Thiên Mạch thật sự không tiện.
Nếu bí mật của cậu bị hắn phát hiện thì sao?
Lâm Mộc Phong không hề bị lay chuyển, "Em cùng Tần Thiên Mạch là bạn học cùng lớp, còn ở cùng nhau, để cậu ấy phụ đạo cho em là thích hợp nhất."
"Nhưng nếu chúng ta đi Thanh Khâu, mang theo một người như Tần Thiên Mạch thì sẽ không tiện." Lâm Mộc Viễn bắt lấy khía cạnh này mà nói.
"Không có gì không tiện." Lâm Mộc Phong cúi đầu nhìn văn kiện, "Thanh Khâu mặc dù là quê hương của Cửu Vĩ Hồ, nhưng ở đó cũng có rất nhiều con người. Từ người ngoài nhìn vào, cũng không khác gì một nơi bình thường,hơn nữa người ta không chê bai thành tích kém của em,em có tư cách gì mà kén chọn người khác?”
Lâm Mộc Viễn: "..."
Cậu là một kẻ học tra không có nhân quyền.
Ơ,không đúng, tại sao anh trai cậu lại có phương thức liên lạc của Tần Thiên Mạch? Hai người này căn bản không quen biết nhau!
"Anh,anh làm sao lại có phương thức liên lạc của Tần Thiên Mạch?" Lâm Mộc Viễn buồn bực hỏi.
Lâm Mộc Phong nói: “Sau khi em và Tần Thiên Mạch rời đi vào ngày hôm đó, anh đã hỏi chú Tần phương thức liên lạc của Tần Thiên Mạch, nếu có chuyện khẩn cấp không liên lạc được với em,anh vẫn có thể liên lạc với Tần Thiên Mạch, nhưng anh không ngờ hôm nay Tần Thiên Mạch còn chủ động gọi điện thoại cho anh, xem ra hai đứa ở chung với nhau cũng không tệ lắm."
“Cậu ta chủ động gọi cho anh?” Lâm Mộc Viễn kinh ngạc mở trừng to mắt, “Sao cậu ta lại gọi cho anh?”
"Để cùng anh xác nhận một chút,xem hôm nay em ra ngoài có phải tới gặp anh không, sợ em bị người ta lừa gạt ở bên ngoài."
Có vẻ như Tần Thiên Mạch nghi ngờ chuyện phát sinh lúc sáng nên đã gọi điện cho Lâm Mộc Phong để xác nhận tung tích của cậu.
****
Buổi chiều, hai anh em đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn mà Lâm Mộc Viễn yêu thích. Sau khi về nhà, Lâm Mộc Phong tự mình xuống bếp nấu một bàn cơm cho cậu.
Lâm Mộc Viễn dường như đã đói từ lâu,một trận gió vân tàn quyển*.Một bàn lớn đồ ăn hầu như đều vào bụng cậu.
*Nó có nghĩa là quét sạch mọi thứ và mô tả người hoặc động vật ăn uống rất nhanh.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Mộc Viễn ngã người xuống ghế sofa, hài lòng vỗ vỗ cái bụng căng phồng của mình: “Anh, anh nấu ăn là ngon nhất không ai sánh bằng.”
“Cái miệng ngọt này của em.”
Lâm Mộc Phong đóng gói cho cậu rất nhiều món tráng miệng và đồ ăn, để cậu mang về cho Tần Thiên Mạch.
Ăn uống xong cũng là lúc Lâm Mộc Viễn phải về.
Lúc sắp chia tay, Lâm Mộc Viễn chạm vào lá hoa súng, nói lời tạm biệt với nó: "Tiểu hoa súng,anh đi đây. Sau này nếu có nhớ anh thì cứ gọi điện cho anh, khi nào có thời gian rảnh anh sẽ đến thăm em."
Hoa súng quơ quơ chiếc lá với cậu.
Lâm Mộc Phong muốn đưa hoa súng đến nhà Hạ Thần nên đã sắp xếp cho tài xế của mình đưa Lâm Mộc Viễn về.
Trở về căn hộ của Tần Thiên Mạch cũng đã gần tám giờ tối, Tần Thiên Mạch đang ở trên sofa chơi game.
"Cậu ăn tối chưa? Tôi mang về rất nhiều đồ ăn ngon." Lâm Mộc Viễn hưng phấn khoe túi lớn nhỏ trong tay, "Có đồ ăn và món tráng miệng thơm ngon do anh trai tôi làm.”
Tần Thiên Mặc ngủ suốt buổi chiều, cũng chưa kịp ăn gì.
Vài phút sau, cả hai cùng ngồi vào bàn ăn.
Lâm Mộc Viễn nhân cơ hội này khoe tài nấu nướng của anh trai cậu với bạn cùng phòng: "Mau thử đi. Sườn xào chua ngọt và măng om dầu* của anh trai tôi làm rất ngon."
Tần Thiên Mạch ăn mấy miếng, hắn đột nhiên hiểu ra vì sao Lâm Mộc Viễn lại không thích đồ ăn hắn gọi bên ngoài. Cậu lớn lên toàn ăn loại đồ ăn và món tráng miệng ngon như này, đương nhiên không thể ăn đồ ăn nhiều dầu lại còn khó ăn gọi bên ngoài được.
Tài nấu nướng của Lâm Mộc Phong tốt như vậy, hẳn là luyện ra do thường xuyên nấu cơm cho Lâm Mộc Viễn.
Lâm Mộc Viễn lớn lên trong một gia đình ấm áp như vậy nên tính cách mới tốt như thế, các bạn cùng lớp đều thích cậu, không giống như hắn, từ nhỏ hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình,càng lớn lên tính cách càng ngày càng cực đoan.
Thương anh Mạch ghê:((
Edit: Seward
"Con cá cướp bóc đồ của em trước đó đã được người của Cục quản lý yêu tinh đưa về biển. Nói đến vụ này anh thấy con cá kia cũng thật đáng thương. Trong lúc hắn đang tự luyện đã xảy ra rủi ro, khiến yêu lực bị bất ổn.Hắn bí mật bỏ trốn đến đây, vì không có tiền, không có danh tính, lại sợ bị lộ danh tính nên chỉ biết dùng ngoại hình để kiếm sống bằng cách cướp bóc một số học sinh gần trường của em để sống qua ngày.”
“Vậy em có thể coi như là vì dân trừ hại.” Lâm Mộc Viễn bóc một viên kẹo bỏ vào miệng,mùi sữa nồng đậm toả ra trong miệng, Lâm Mộc Viễn phồng má nhai nhai.
Cậu rất thích đồ ngọt, trước kia cậu thường xuyên đến đây, vì vậy trợ lý của Lâm Mộc Phong đã chuẩn bị rất nhiều đồ ngọt mà cậu yêu thích.
"Ăn ít đồ ngọt một chút, cẩn thận bị sâu răng." Lâm Mộc Phong nhắc nhở cậu, "Nếu răng bị sâu, đến lúc đó đi nha sĩ em lại khóc thiên thưởng địa*."
*Khóc lóc thảm thiết, thành ngữ Hán Việt, ghép âm là kū tiān qiāng dì, ý chỉ miệng hô trời, đầu đụng đất lớn tiếng khóc lóc. Xuất phát từ "Phong Cảnh Cá Lăng".
Mấy năm trước,Lâm Mộc Viễn không cẩn thận bị ngã và gãy mất một nửa chiếc răng của mình, trong bệnh viện lúc trám răng*cậu đã khóc long trời lở đất*, làm thu hút sự chú ý của người qua đường ghé mắt nhìn cậu. Cậu cũng không muốn trải qua loại kinh nghiệm này lần thứ hai.
*là hàn răng - một kỹ thuật nha khoa dùng vật liệu nhân tạo để bổ sung vào mô răng bị thiếu.
*Ám chỉ một sự việc gây ngạc nhiên tột độ hoặc có tác động lớn đến tâm lý người.
Nhắc đến răng, Lâm Mộc Viễn không khỏi rùng mình, “Răng của em vẫn tốt.”
Nha sĩ là giống loài đáng sợ nhất trên thế giới, không có người thứ hai!
Lâm Mộc Phong cười nói: "Được rồi, em tự mình đi chơi đi, anh còn có một số việc cần phải xử lý, buổi chiều anh đưa em về nhà làm đồ ăn ngon cho em.”
Nghe thấy được ăn ngon, hai mắt Lâm Mộc Viễn không khỏi sáng lên: “Thật tuyệt, cuối cùng em cũng có thể ăn đồ ăn do anh trai nấu. Anh không biết đâu, trong khoảng thời gian này em toàn ăn đồ ăn nhanh và đồ ăn ngoài, em ăn đến nỗi muốn ói đến nơi mỗi khi ăn luôn rồi. Em nói thuê bảo mẫu về nhà nấu ăn nhưng Tần Thiên Mạch không chịu đồng ý, nói rằng không quen có người lạ ở nhà, điều này làm em thật khó hiểu.”
Lâm Mộc Phong: "Hai đứa có thể tự mình học nấu ăn, học thêm một cái kỹ năng trong sinh hoạt cũng tốt."
Lâm Mộc Viễn trợn mắt nói: "Bọn em là học sinh cao trung, bận học vô cùng, làm sao có thời gian nấu ăn?"
Hơn nữa, ngày đầu tiên cậu đến thiếu chút nữa đốt cháy phòng bếp, Tần Thiên Mạch đã nghiêm cấm không cho cậu vào bếp,trông cậy vào việc cậu học nấu ăn là không thể nào, chẳng lẽ để Tần Thiên Mạch học nấu ăn?
Lâm Mộc Phong đột nhiên nhớ tới vừa rồi nói với Tần Thiên Mạch qua điện thoại: "Nói đến học tập,anh nói cho em một chuyện, hôm nay anh vừa nhờ Tần Thiên Mạch phụ đạo cho em, đồng thời anh đồng ý với cậu ấy, chỉ cần điểm thi cuối kỳ của em nằm trong top 30 của lớp, đến lúc nghỉ hè liền dẫn cậu ấy đến Thanh Khâu nghỉ dưỡng cùng chúng ta.”
Lâm Mộc Viễn sửng sốt: "Cậu ta đồng ý?”
Lâm Mộc Phong gật đầu, "Cậu ấy đồng ý. Với thành tích của Tần Thiên Mặc, cậu ấy dư sức để dạy dỗ em.Muốn đến Thanh Khâu nghỉ dưỡng thì em cần phải cố gắng thật nhiều."
"Cậu ta sao lại đồng ý chứ?" Lâm Mộc Viễn không nghĩ ra vì sao Tần Thiên Mạch lại đồng ý,nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Tần Thiên Mạch, Lâm Mộc Viễn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Tần Thiên Mạch phụ đạo cho cậu.
"Cậu là heo à,đề này đơn giản như vậy cũng không trả lời được. Tôi thật nghi ngờ đầu óc cậu có phải đều là bột nhão hay không!"
"Tôi vừa mới nói cho cậu đề này, tôi đổi cách hỏi khác cậu liền không biết? Hôm nay ra ngoài cậu quên mang theo não à?"
"Chỉ có mấy từ đơn thôi mà học thuộc nửa ngày cũng không biết, cậu là cá vàng chỉ có ký ức bảy giây ư?”
…
Nghĩ tới đây, Lâm Mộc Viễn kịch liệt lắc đầu, nếu để Tần Thiên Mạch phụ đạo, cậu nhất định sẽ bị mắng chết!
"Em không muốn cậu ta phụ đạo cho em." Lâm Mộc Viễn cự tuyệt chấp nhận và cố gắng thuyết phục anh trai từ bỏ ý nghĩa này,"Người đứng đầu khối của chúng em là bạn bè của em.Em có thể nhờ cậu ấy phụ đạo cho em.”
Phan Kiến Văn đã nói với cậu, có thể tìm hắn ta hỏi chuyện liên quan đến học tập bất cứ lúc.So với Tần Thiên Mạch thì cậu thà đến gặp Phan Kiến Văn để nhờ hắn ta phụ đạo cho cậu,mà cậu cũng không muốn đưa Tần Thiên Mạch đến Thanh Khâu nghỉ dưỡng cùng cậu. Thanh Khâu có rất nhiều Cửu Vĩ Hồ, mang theo một con người như Tần Thiên Mạch thật sự không tiện.
Nếu bí mật của cậu bị hắn phát hiện thì sao?
Lâm Mộc Phong không hề bị lay chuyển, "Em cùng Tần Thiên Mạch là bạn học cùng lớp, còn ở cùng nhau, để cậu ấy phụ đạo cho em là thích hợp nhất."
"Nhưng nếu chúng ta đi Thanh Khâu, mang theo một người như Tần Thiên Mạch thì sẽ không tiện." Lâm Mộc Viễn bắt lấy khía cạnh này mà nói.
"Không có gì không tiện." Lâm Mộc Phong cúi đầu nhìn văn kiện, "Thanh Khâu mặc dù là quê hương của Cửu Vĩ Hồ, nhưng ở đó cũng có rất nhiều con người. Từ người ngoài nhìn vào, cũng không khác gì một nơi bình thường,hơn nữa người ta không chê bai thành tích kém của em,em có tư cách gì mà kén chọn người khác?”
Lâm Mộc Viễn: "..."
Cậu là một kẻ học tra không có nhân quyền.
Ơ,không đúng, tại sao anh trai cậu lại có phương thức liên lạc của Tần Thiên Mạch? Hai người này căn bản không quen biết nhau!
"Anh,anh làm sao lại có phương thức liên lạc của Tần Thiên Mạch?" Lâm Mộc Viễn buồn bực hỏi.
Lâm Mộc Phong nói: “Sau khi em và Tần Thiên Mạch rời đi vào ngày hôm đó, anh đã hỏi chú Tần phương thức liên lạc của Tần Thiên Mạch, nếu có chuyện khẩn cấp không liên lạc được với em,anh vẫn có thể liên lạc với Tần Thiên Mạch, nhưng anh không ngờ hôm nay Tần Thiên Mạch còn chủ động gọi điện thoại cho anh, xem ra hai đứa ở chung với nhau cũng không tệ lắm."
“Cậu ta chủ động gọi cho anh?” Lâm Mộc Viễn kinh ngạc mở trừng to mắt, “Sao cậu ta lại gọi cho anh?”
"Để cùng anh xác nhận một chút,xem hôm nay em ra ngoài có phải tới gặp anh không, sợ em bị người ta lừa gạt ở bên ngoài."
Có vẻ như Tần Thiên Mạch nghi ngờ chuyện phát sinh lúc sáng nên đã gọi điện cho Lâm Mộc Phong để xác nhận tung tích của cậu.
****
Buổi chiều, hai anh em đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn mà Lâm Mộc Viễn yêu thích. Sau khi về nhà, Lâm Mộc Phong tự mình xuống bếp nấu một bàn cơm cho cậu.
Lâm Mộc Viễn dường như đã đói từ lâu,một trận gió vân tàn quyển*.Một bàn lớn đồ ăn hầu như đều vào bụng cậu.
*Nó có nghĩa là quét sạch mọi thứ và mô tả người hoặc động vật ăn uống rất nhanh.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Mộc Viễn ngã người xuống ghế sofa, hài lòng vỗ vỗ cái bụng căng phồng của mình: “Anh, anh nấu ăn là ngon nhất không ai sánh bằng.”
“Cái miệng ngọt này của em.”
Lâm Mộc Phong đóng gói cho cậu rất nhiều món tráng miệng và đồ ăn, để cậu mang về cho Tần Thiên Mạch.
Ăn uống xong cũng là lúc Lâm Mộc Viễn phải về.
Lúc sắp chia tay, Lâm Mộc Viễn chạm vào lá hoa súng, nói lời tạm biệt với nó: "Tiểu hoa súng,anh đi đây. Sau này nếu có nhớ anh thì cứ gọi điện cho anh, khi nào có thời gian rảnh anh sẽ đến thăm em."
Hoa súng quơ quơ chiếc lá với cậu.
Lâm Mộc Phong muốn đưa hoa súng đến nhà Hạ Thần nên đã sắp xếp cho tài xế của mình đưa Lâm Mộc Viễn về.
Trở về căn hộ của Tần Thiên Mạch cũng đã gần tám giờ tối, Tần Thiên Mạch đang ở trên sofa chơi game.
"Cậu ăn tối chưa? Tôi mang về rất nhiều đồ ăn ngon." Lâm Mộc Viễn hưng phấn khoe túi lớn nhỏ trong tay, "Có đồ ăn và món tráng miệng thơm ngon do anh trai tôi làm.”
Tần Thiên Mặc ngủ suốt buổi chiều, cũng chưa kịp ăn gì.
Vài phút sau, cả hai cùng ngồi vào bàn ăn.
Lâm Mộc Viễn nhân cơ hội này khoe tài nấu nướng của anh trai cậu với bạn cùng phòng: "Mau thử đi. Sườn xào chua ngọt và măng om dầu* của anh trai tôi làm rất ngon."
Tần Thiên Mạch ăn mấy miếng, hắn đột nhiên hiểu ra vì sao Lâm Mộc Viễn lại không thích đồ ăn hắn gọi bên ngoài. Cậu lớn lên toàn ăn loại đồ ăn và món tráng miệng ngon như này, đương nhiên không thể ăn đồ ăn nhiều dầu lại còn khó ăn gọi bên ngoài được.
Tài nấu nướng của Lâm Mộc Phong tốt như vậy, hẳn là luyện ra do thường xuyên nấu cơm cho Lâm Mộc Viễn.
Lâm Mộc Viễn lớn lên trong một gia đình ấm áp như vậy nên tính cách mới tốt như thế, các bạn cùng lớp đều thích cậu, không giống như hắn, từ nhỏ hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình,càng lớn lên tính cách càng ngày càng cực đoan.
Thương anh Mạch ghê:((