Chương 4
Edit: Seward
Sau khi Lâm Mộc Viễn tự giới thiệu xong, Lý Thắng sắp xếp cho cậu ngồi cạnh lớp trưởng Lương Khải Phi,ông có thể nhìn ra đứa nhỏ này mặc dù có quan hệ thân thích với Tần Thiên Mạch nhưng rõ ràng quan hệ giữa đứa nhỏ này với Tần Thiên Mạch không được tốt mấy, cho nên ông sắp xếp học sinh giỏi có thành tích học tập xuất sắc ngồi cùng bàn với Lâm Mộc Viễn. Điều này không chỉ giúp Lâm Mộc Viễn thích nghi với môi trường mới nhanh nhất có thể mà còn ngăn cản cậu không bị Tần Thiên Mạch dạy hư.
Lâm Mộc Viễn vừa ngồi xuống, bạn cùng bàn Lương Khải Phi đã nhiệt tình duỗi tay bày tỏ thái độ thân thiện với bạn cùng lớp mới, "Xin chào, bạn học Lâm Mộc Viễn,mình tên là Lương Khải Phi,là lớp trưởng ở lớp này. Về sau cậu cần giúp đỡ gì,cứ việc hỏi mình."
Bạn cùng lớp bên cạnh trêu ghẹo cười nói:"Chúng tớ đều gọi cậu ấy là má Phi. Cậu ấy là người rất nhiệt tình. Nếu cần cậu ấy giúp gì thì cứ hỏi. Đừng ngại."
Sự nhiệt tình của bạn cùng lớp khiến Lâm Mộc Viễn có chút do dự, sau đó cậu đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay với Lương Khải Phi, mặc dù cậu không thích con người nhưng bạn cùng lớp lại nhiệt tình như vậy,cậu không thể khiến người ta thất vọng được.
"Tôi cũng muốn bắt tay với bạn học mới!"
"Tôi cũng muốn!"
Một số bạn học thường thích tham gia náo nhiệt tụ tập lại một chỗ, tranh nhau muốn bắt tay bạn học mới đẹp trai này.
Lâm Mộc Viễn không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng sự khó chịu và bắt tay từng người một.
Chỗ ngồi của Tần Thiên Mạch ở ngay phía sau bọn họ, khoảng cách gần như vậy, hắn có thể nhìn thấy rõ động tác cùng biểu cảm của Lâm Mộc Viễn.
Hắn phát hiện Lâm Mộc Viễn có vẻ không thích tiếp xúc tứ chi với người lạ, hắn chợt nhớ ra ngày hôm qua khi họ rời khỏi Tần gia bằng ô tô, Lâm Mộc Viễn vừa lên xe đã cố ý giữ khoảng cách với hắn. Hắn vốn tưởng rằng Lâm Mộc Viễn sợ hắn nên vậy, hiện tại xem ra sự tình không đơn giản như vậy.
Có phải tiểu tử này mắc chứng tự kỷ?
Nghĩ kỹ thì, gia đình hắn đã quen biết Lâm gia nhiều năm,hắn thường xuyên nhìn thấy Lâm Mộc Phong nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Mộc Viễn.
Chắc chắn là vì Lâm Mộc Viễn mắc chứng tự kỷ nên không muốn gặp người ngoài.
Tần Thiên Mạch càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình có lý.
Không đúng, tại sao hắn phải quan tâm Lâm Mộc Viễn, cậu ta có bệnh tự kỷ hay không không liên quan gì đến hắn.
"Hắt xì!" Tần Thiên Mạch nhịn không được hắt xì một cái.
Nghe thấy hắn hắt xì, Lâm Mộc Viễn quay đầu nhỏ giọng nói với hắn: “Cậu nên tới phòng y tế lấy thuốc uống đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cảm lạnh sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."
Tần Thiên Mạch lơ đễnh nói, “Không đi."
Hắn không hề quan tâm đến cơn cảm lạnh nhỏ này chút nào.
Lâm Mộc Viễn bất đắc dĩ nói: “Vậy uống thêm nước nóng đi.”
"Không có cốc nước." Tần Thiên Mạch vừa nói vừa cầm chai nước khoáng trên bàn lên uống một ngụm, "Nhân tiện, cho tôi thêm một gói khăn giấy nữa."
Sáng nay hắn đã dùng hết gói giấy rồi.
Lâm Mộc Viễn bất lực xòe tay ra: “Không có.” Hôm nay ra ngoài cậu chỉ mang theo một gói khăn giấy.
“Tý nữa sau giờ học đi mua cho tôi.” Tần Thiên Mạch bắt chéo 2 chân ra lệnh.
"Được." Lâm Mộc Viễn đồng ý, Tần Thiên Mạch vì cậu mà bị cảm lạnh, mua cho hắn một gói khăn giấy cũng không có gì sai.
Sau giờ học, Lâm Mộc Viễn và Lương Khải Phi đi đến siêu thị trường học mua đồ, cậu mua vài gói khăn giấy cho Tần Thiên Mạch rồi cậu đi đến nơi bán cốc nước, định mua một cốc nước cho mình. Nghĩ tới Tần Thiên Mặc không có cốc nước, cậu cũng mua cho hắn một cái.
Lâm Mộc Viễn thích những thứ có màu sắc rực rỡ nên cậu đã chọn hai chiếc cốc giữ nhiệt theo sở thích của mình.
Hai chiếc cốc giữ nhiệt có dung tích lớn, một màu đỏ và một màu xanh, một chiếc ghi “Ăn nhiều cơm" và chiếc còn lại ghi “Uống nhiều nước".
Lúc thanh toán Lương Khải Phi nhìn hai chiếc cốc giữ nhiệt thắc mắc hỏi: "Này, tại sao cậu lại mua hai chiếc cốc giữ nhiệt?”
"Tôi mua một cái cho Tần Thiên Mạch. Cậu ấy bị cảm, cần uống thêm nhiều nước nóng." Lâm Mộc Viễn định đưa cho Tần Thiên Mạch một chiếc cốc giữ nhiệt lớn màu đỏ, trên đó có dòng chữ “Uống nhiều nước", để nhắc hắn luôn nhớ uống thêm nhiều nước nóng.
Nhìn hai chiếc cốc giữ nhiệt màu sắc rực rỡ, Lương Khải Phi không khỏi giật giật mắt,cậu ta cảm thấy Tần Thiên Mạch có thể sẽ không thích món quà này cho lắm.
Đổ đầy nước nóng vào hai chiếc cốc giữ nhiệt, quay trở lại lớp học, Lâm Mộc Viễn đặt chiếc cốc giữ nhiệt màu đỏ lên bàn của Tần Thiên Mạch như một báu vật.
“Đây là cốc giữ nhiệt tôi mua cho cậu, bên trong có nước nóng,cậu nên uống thêm nước nóng đi, cảm lạnh sẽ khỏi nhanh hơn.”
Với cái cốc màu đỏ tươi cùng dòng chữ sáng loáng “Uống thêm nước”, chiếc cốc giữ nhiệt này muốn bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu xấu xí.
Không đợi Tần Thiên Mạch mở miệng nói ra sự ghét bỏ, Lâm Mộc Viễn đã cầm chiếc cốc giữ nhiệt màu xanh lá cây của mình đặt cạnh chiếc cốc màu đỏ, vui vẻ nói: "Cái này là của tôi,cậu nhìn xem một đỏ một xanh thật dễ nhìn."
Tần Thiên Mạch: "..."
Hắn vốn tưởng rằng Lâm Mộc Viễn cố ý mua cho hắn một chiếc cốc giữ nhiệt xấu xí như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cậu, hắn chợt nhận ra Lâm Mộc Viễn thật sự cho rằng hai chiếc cốc này rất đẹp.
Cái sở thích kiểu này một lời khó nói hết
Có điều cậu đã chủ động lấy lòng hắn, hắn đành miễn cưỡng nhận lấy cốc giữ nhiệt.
“Cậu nhớ uống nhiều nước nóng.” Lâm Mộc Viễn lúc quay người lại đặc biệt nhắc nhở hắn một câu.
"Tôi biết." Tần Thiên Mạch giọng điệu mặc dù vẫn có chút không kiên nhẫn nhưng lúc này vẻ mặt lạnh lùng không khỏi buông lỏng một chút.
Buổi trưa, Lương Khải Phi nhiệt tình mời Lâm Mộc Viễn cùng cậu ta ăn cơm trưa ở căng tin trường học.
Lâm Mộc Viễn không muốn đi, căng tin chật kín người, nghĩ đến việc ngồi ăn cùng nhiều người như vậy khiến cậu cảm thấy khó chịu, suốt một buổi học từ sáng tới trưa,cậu miễn cưỡng quen với việc ngồi trong phòng học với nhiều người như vậy.Căn tin đông nghịt người kia tạm thời vẫn là thôi đi.
Ngay lúc Lâm Mộc Viễn đang vắt óc tìm lý do, Tần Thiên Mạch phía sau đột nhiên lên tiếng: “Buổi trưa cậu ta sẽ cùng ăn với tôi.”
Lương Khải Phi tiếc nuối nói: “Vậy được rồi."
Hiện tại Tần thiếu gia đã lên tiếng,cậu ta đành phải từ bỏ ý định mời bạn học mới cùng nhau ăn cơm, vốn là muốn cho bạn học mới nếm thử món sườn chua ngọt nổi tiếng ở căng tin.
Sau khi Lương Khải Phi rời đi, Tần Thiên Mạch lười biếng hỏi Lâm Mộc Viễn: "Muốn ăn gì?"
Lâm Mộc Viễn buột miệng nói: "Gà!"
Tần Thiên Mạch nhớ tới trường học phố Tây có một quán gà ăn khá ngon, hắn đang định dẫn cậu đi ăn.
Hai người vừa bước ra khỏi phòng học, một nam sinh cao lớn đột nhiên đi về phía họ.
Nhìn thấy Tần Thiên Mạch,nam sinh đi tới bằng ba cùng hai bước,hưng phấn nói: "Tần ca, nghe nói lớp mày có một học sinh chuyển trường, hơn nữa còn có quan hệ thân thích với mày,mày khi nào có người thân thích?"
Nam sinh này tên là La Minh Du, là bạn thuở nhỏ của Tần Thiên Mặc, cậu ta hiểu rõ hơn ai hết về hoàn cảnh Tần gia, chưa từng nghe nói Tần gia có người thân thích nào bằng tuổi Tần Thiên Mặc.
Tần Thiên Mạch thản nhiên nhướng mày nhìn Lâm Mộc Viễn: "Tao hỏi mày, mày cũng có quan hệ thân thích với nhà tao?"
Lúc này La Minh Du mới chú ý tới Lâm Mộc Viễn ở bên cạnh Tần Thiên Mạch.
“Cậu là thân thích của Tần ca?" La Minh Du nhìn Lâm Mộc Viễn với ánh mắt dò xét, người này nhu nhuận lại còn đẹp mắt.
"Mày xác định hai người thật sự có quan hệ thân thích sao?" La Minh Du hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng, nếu xem xét thì 2 người bọn họ là hai chủng loại hoàn toàn khác nhau.
Lâm Mộc Viễn đang muốn mở miệng giải thích thì nghe được Tần Thiên Mạch nói: “Cậu ta là em trai Lâm Mộc Phong."
La Minh Du khiếp sợ há to mồm.
Tần Thiên Mạch khinh bỉ nhìn cậu ta: "Muốn tao nhét trứng vào miệng mày?"
La Minh Du bịt miệng mình lại: "Tao không phải quá khiếp sợ sao? Tao vẫn luôn nghe nói Lâm gia có một nhị thiếu gia nhưng không nghĩ tới lại là cậu ấy."
Lâm Mộc Viễn nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng lịch sự: "Xin chào, tôi tên Lâm Mộc Viễn."
"Tôi tên La Minh Du, lớn lên cùng Tần Thiên Mạch. Chúng tôi quen nhau từ khi mới mặc tã. Những việc xấu hổ cậu ta đã làm từ khi còn nhỏ, tôi đều biết.Mày..."
"Bọn tao chuẩn bị ăn trưa,mày có muốn đi cùng không?" Tần Thiên Mạch đánh gãy lời cậu ta.
La Minh Du hiển nhiên quen thuộc, "Được rồi, để chào đón bạn học mới Tiểu Lâm, tôi đãi cậu bữa này!”
Sau khi Lâm Mộc Viễn tự giới thiệu xong, Lý Thắng sắp xếp cho cậu ngồi cạnh lớp trưởng Lương Khải Phi,ông có thể nhìn ra đứa nhỏ này mặc dù có quan hệ thân thích với Tần Thiên Mạch nhưng rõ ràng quan hệ giữa đứa nhỏ này với Tần Thiên Mạch không được tốt mấy, cho nên ông sắp xếp học sinh giỏi có thành tích học tập xuất sắc ngồi cùng bàn với Lâm Mộc Viễn. Điều này không chỉ giúp Lâm Mộc Viễn thích nghi với môi trường mới nhanh nhất có thể mà còn ngăn cản cậu không bị Tần Thiên Mạch dạy hư.
Lâm Mộc Viễn vừa ngồi xuống, bạn cùng bàn Lương Khải Phi đã nhiệt tình duỗi tay bày tỏ thái độ thân thiện với bạn cùng lớp mới, "Xin chào, bạn học Lâm Mộc Viễn,mình tên là Lương Khải Phi,là lớp trưởng ở lớp này. Về sau cậu cần giúp đỡ gì,cứ việc hỏi mình."
Bạn cùng lớp bên cạnh trêu ghẹo cười nói:"Chúng tớ đều gọi cậu ấy là má Phi. Cậu ấy là người rất nhiệt tình. Nếu cần cậu ấy giúp gì thì cứ hỏi. Đừng ngại."
Sự nhiệt tình của bạn cùng lớp khiến Lâm Mộc Viễn có chút do dự, sau đó cậu đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay với Lương Khải Phi, mặc dù cậu không thích con người nhưng bạn cùng lớp lại nhiệt tình như vậy,cậu không thể khiến người ta thất vọng được.
"Tôi cũng muốn bắt tay với bạn học mới!"
"Tôi cũng muốn!"
Một số bạn học thường thích tham gia náo nhiệt tụ tập lại một chỗ, tranh nhau muốn bắt tay bạn học mới đẹp trai này.
Lâm Mộc Viễn không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng sự khó chịu và bắt tay từng người một.
Chỗ ngồi của Tần Thiên Mạch ở ngay phía sau bọn họ, khoảng cách gần như vậy, hắn có thể nhìn thấy rõ động tác cùng biểu cảm của Lâm Mộc Viễn.
Hắn phát hiện Lâm Mộc Viễn có vẻ không thích tiếp xúc tứ chi với người lạ, hắn chợt nhớ ra ngày hôm qua khi họ rời khỏi Tần gia bằng ô tô, Lâm Mộc Viễn vừa lên xe đã cố ý giữ khoảng cách với hắn. Hắn vốn tưởng rằng Lâm Mộc Viễn sợ hắn nên vậy, hiện tại xem ra sự tình không đơn giản như vậy.
Có phải tiểu tử này mắc chứng tự kỷ?
Nghĩ kỹ thì, gia đình hắn đã quen biết Lâm gia nhiều năm,hắn thường xuyên nhìn thấy Lâm Mộc Phong nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Mộc Viễn.
Chắc chắn là vì Lâm Mộc Viễn mắc chứng tự kỷ nên không muốn gặp người ngoài.
Tần Thiên Mạch càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình có lý.
Không đúng, tại sao hắn phải quan tâm Lâm Mộc Viễn, cậu ta có bệnh tự kỷ hay không không liên quan gì đến hắn.
"Hắt xì!" Tần Thiên Mạch nhịn không được hắt xì một cái.
Nghe thấy hắn hắt xì, Lâm Mộc Viễn quay đầu nhỏ giọng nói với hắn: “Cậu nên tới phòng y tế lấy thuốc uống đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cảm lạnh sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."
Tần Thiên Mạch lơ đễnh nói, “Không đi."
Hắn không hề quan tâm đến cơn cảm lạnh nhỏ này chút nào.
Lâm Mộc Viễn bất đắc dĩ nói: “Vậy uống thêm nước nóng đi.”
"Không có cốc nước." Tần Thiên Mạch vừa nói vừa cầm chai nước khoáng trên bàn lên uống một ngụm, "Nhân tiện, cho tôi thêm một gói khăn giấy nữa."
Sáng nay hắn đã dùng hết gói giấy rồi.
Lâm Mộc Viễn bất lực xòe tay ra: “Không có.” Hôm nay ra ngoài cậu chỉ mang theo một gói khăn giấy.
“Tý nữa sau giờ học đi mua cho tôi.” Tần Thiên Mạch bắt chéo 2 chân ra lệnh.
"Được." Lâm Mộc Viễn đồng ý, Tần Thiên Mạch vì cậu mà bị cảm lạnh, mua cho hắn một gói khăn giấy cũng không có gì sai.
Sau giờ học, Lâm Mộc Viễn và Lương Khải Phi đi đến siêu thị trường học mua đồ, cậu mua vài gói khăn giấy cho Tần Thiên Mạch rồi cậu đi đến nơi bán cốc nước, định mua một cốc nước cho mình. Nghĩ tới Tần Thiên Mặc không có cốc nước, cậu cũng mua cho hắn một cái.
Lâm Mộc Viễn thích những thứ có màu sắc rực rỡ nên cậu đã chọn hai chiếc cốc giữ nhiệt theo sở thích của mình.
Hai chiếc cốc giữ nhiệt có dung tích lớn, một màu đỏ và một màu xanh, một chiếc ghi “Ăn nhiều cơm" và chiếc còn lại ghi “Uống nhiều nước".
Lúc thanh toán Lương Khải Phi nhìn hai chiếc cốc giữ nhiệt thắc mắc hỏi: "Này, tại sao cậu lại mua hai chiếc cốc giữ nhiệt?”
"Tôi mua một cái cho Tần Thiên Mạch. Cậu ấy bị cảm, cần uống thêm nhiều nước nóng." Lâm Mộc Viễn định đưa cho Tần Thiên Mạch một chiếc cốc giữ nhiệt lớn màu đỏ, trên đó có dòng chữ “Uống nhiều nước", để nhắc hắn luôn nhớ uống thêm nhiều nước nóng.
Nhìn hai chiếc cốc giữ nhiệt màu sắc rực rỡ, Lương Khải Phi không khỏi giật giật mắt,cậu ta cảm thấy Tần Thiên Mạch có thể sẽ không thích món quà này cho lắm.
Đổ đầy nước nóng vào hai chiếc cốc giữ nhiệt, quay trở lại lớp học, Lâm Mộc Viễn đặt chiếc cốc giữ nhiệt màu đỏ lên bàn của Tần Thiên Mạch như một báu vật.
“Đây là cốc giữ nhiệt tôi mua cho cậu, bên trong có nước nóng,cậu nên uống thêm nước nóng đi, cảm lạnh sẽ khỏi nhanh hơn.”
Với cái cốc màu đỏ tươi cùng dòng chữ sáng loáng “Uống thêm nước”, chiếc cốc giữ nhiệt này muốn bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu xấu xí.
Không đợi Tần Thiên Mạch mở miệng nói ra sự ghét bỏ, Lâm Mộc Viễn đã cầm chiếc cốc giữ nhiệt màu xanh lá cây của mình đặt cạnh chiếc cốc màu đỏ, vui vẻ nói: "Cái này là của tôi,cậu nhìn xem một đỏ một xanh thật dễ nhìn."
Tần Thiên Mạch: "..."
Hắn vốn tưởng rằng Lâm Mộc Viễn cố ý mua cho hắn một chiếc cốc giữ nhiệt xấu xí như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cậu, hắn chợt nhận ra Lâm Mộc Viễn thật sự cho rằng hai chiếc cốc này rất đẹp.
Cái sở thích kiểu này một lời khó nói hết
Có điều cậu đã chủ động lấy lòng hắn, hắn đành miễn cưỡng nhận lấy cốc giữ nhiệt.
“Cậu nhớ uống nhiều nước nóng.” Lâm Mộc Viễn lúc quay người lại đặc biệt nhắc nhở hắn một câu.
"Tôi biết." Tần Thiên Mạch giọng điệu mặc dù vẫn có chút không kiên nhẫn nhưng lúc này vẻ mặt lạnh lùng không khỏi buông lỏng một chút.
Buổi trưa, Lương Khải Phi nhiệt tình mời Lâm Mộc Viễn cùng cậu ta ăn cơm trưa ở căng tin trường học.
Lâm Mộc Viễn không muốn đi, căng tin chật kín người, nghĩ đến việc ngồi ăn cùng nhiều người như vậy khiến cậu cảm thấy khó chịu, suốt một buổi học từ sáng tới trưa,cậu miễn cưỡng quen với việc ngồi trong phòng học với nhiều người như vậy.Căn tin đông nghịt người kia tạm thời vẫn là thôi đi.
Ngay lúc Lâm Mộc Viễn đang vắt óc tìm lý do, Tần Thiên Mạch phía sau đột nhiên lên tiếng: “Buổi trưa cậu ta sẽ cùng ăn với tôi.”
Lương Khải Phi tiếc nuối nói: “Vậy được rồi."
Hiện tại Tần thiếu gia đã lên tiếng,cậu ta đành phải từ bỏ ý định mời bạn học mới cùng nhau ăn cơm, vốn là muốn cho bạn học mới nếm thử món sườn chua ngọt nổi tiếng ở căng tin.
Sau khi Lương Khải Phi rời đi, Tần Thiên Mạch lười biếng hỏi Lâm Mộc Viễn: "Muốn ăn gì?"
Lâm Mộc Viễn buột miệng nói: "Gà!"
Tần Thiên Mạch nhớ tới trường học phố Tây có một quán gà ăn khá ngon, hắn đang định dẫn cậu đi ăn.
Hai người vừa bước ra khỏi phòng học, một nam sinh cao lớn đột nhiên đi về phía họ.
Nhìn thấy Tần Thiên Mạch,nam sinh đi tới bằng ba cùng hai bước,hưng phấn nói: "Tần ca, nghe nói lớp mày có một học sinh chuyển trường, hơn nữa còn có quan hệ thân thích với mày,mày khi nào có người thân thích?"
Nam sinh này tên là La Minh Du, là bạn thuở nhỏ của Tần Thiên Mặc, cậu ta hiểu rõ hơn ai hết về hoàn cảnh Tần gia, chưa từng nghe nói Tần gia có người thân thích nào bằng tuổi Tần Thiên Mặc.
Tần Thiên Mạch thản nhiên nhướng mày nhìn Lâm Mộc Viễn: "Tao hỏi mày, mày cũng có quan hệ thân thích với nhà tao?"
Lúc này La Minh Du mới chú ý tới Lâm Mộc Viễn ở bên cạnh Tần Thiên Mạch.
“Cậu là thân thích của Tần ca?" La Minh Du nhìn Lâm Mộc Viễn với ánh mắt dò xét, người này nhu nhuận lại còn đẹp mắt.
"Mày xác định hai người thật sự có quan hệ thân thích sao?" La Minh Du hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng, nếu xem xét thì 2 người bọn họ là hai chủng loại hoàn toàn khác nhau.
Lâm Mộc Viễn đang muốn mở miệng giải thích thì nghe được Tần Thiên Mạch nói: “Cậu ta là em trai Lâm Mộc Phong."
La Minh Du khiếp sợ há to mồm.
Tần Thiên Mạch khinh bỉ nhìn cậu ta: "Muốn tao nhét trứng vào miệng mày?"
La Minh Du bịt miệng mình lại: "Tao không phải quá khiếp sợ sao? Tao vẫn luôn nghe nói Lâm gia có một nhị thiếu gia nhưng không nghĩ tới lại là cậu ấy."
Lâm Mộc Viễn nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng lịch sự: "Xin chào, tôi tên Lâm Mộc Viễn."
"Tôi tên La Minh Du, lớn lên cùng Tần Thiên Mạch. Chúng tôi quen nhau từ khi mới mặc tã. Những việc xấu hổ cậu ta đã làm từ khi còn nhỏ, tôi đều biết.Mày..."
"Bọn tao chuẩn bị ăn trưa,mày có muốn đi cùng không?" Tần Thiên Mạch đánh gãy lời cậu ta.
La Minh Du hiển nhiên quen thuộc, "Được rồi, để chào đón bạn học mới Tiểu Lâm, tôi đãi cậu bữa này!”