Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Seward
T
ần Thiên Mạch đến phòng học trong tiết thứ hai, vừa đến đã gục trên bàn ngủ ngon lành.
Lúc này vừa vặn là tiết vật lý, giáo viên vật lý tính tình nóng nảy, nhìn thấy Tần Thiên Mạch như vậy trong lòng vô cùng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
“Thời gian lên lớp lại đi ngủ, Tần Thiên Mạch, cậu cút ra ngoài kia đứng cho tôi!”
“Được,thưa thầy.” Tần Thiên Mạch uể oải đứng dậy, trực tiếp từ cửa sau đi ra ngoài.
Lâm Mộc Viễn thật sự phục hắn luôn, nếu cậu mà là giáo viên đối với thái độ tản mản của hắn chắc chắn cậu cũng tức điên lên.
Mười phút sau, Lâm Mộc Viễn lơ đãng ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện Tần Thiên Mạch đang chơi bóng rổ trên sân thể dục của trường, lấy tính cách của Tần Thiên Mạch, hắn làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời đứng bên ngoài.
Sau giờ học, Lâm Mộc Viễn cảm thấy có chút khát nước nên cậu đi xuống lầu mua một cốc trà sữa, đồng thời cũng mang cho Lương Khải Phi một cốc.
Khi quay lại, cậu đi ngang qua sân thể dục,cậu thấy Tần Thiên Mạch đã chơi xong bóng rổ, xung quanh có mấy nữ sinh đưa nước cho hắn.
Nghe Lương Khải Phi nói rằng Tần Thiên Mạch trong trường vô cùng nổi tiếng được rất nhiều nữ sinh yêu thích, khi mới vào cao trung, Tần Thiên Mạch mỗi ngày đều nhận được những bức thư tình từ các nữ sinh nhưng sau đó những bức thư tình đó đều bị Tần Thiên Mạch ném thẳng vào thùng rác,ngay cả như vậy, vẫn luôn có đông đảo các nữ sinh quyết tâm thu phục được cây cỏ Bá Vương* Tần Thiên Mạch.
Cậu thực sự không biết những nữ sinh này thích gì ở Tần Thiên Mạch, tính tình thúi muốn chết, ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra thì không có gì tốt đẹp, đại khái các nữ sinh đều yêu thích khuôn mặt của Tần Thiên Mạch?
Con người ngày nay cũng quá nông cạn rồi đẹp trai có ích gì?Có thể ăn được sao?
Tần Thiên Mạch không kiên nhẫn nhìn mấy nữ sinh trước mặt, đột nhiên hắn liếc thấy Lâm Mộc Viễn cách đó không xa trên tay đang cầm trà sữa.
Các nữ sinh xung quanh cũng nhìn thấy Lâm Mộc Viễn, mọi người nhịn không được mà nhỏ giọng thảo luận.
“Wow, người đó chính là tiểu ca ca mới chuyển đến ban 7, đẹp trai quá đi.”
“Nghe nói cậu ấy cùng Tần Thiên Mạch có quan hệ thân thích, nhà bọn họ đây là thừa thãi soái ca sao? Bọn họ ai cũng đẹp trai!”
“Ài, tớ gần như muốn trèo tường, theo đuổi Tần Thiên Mạch quá khó khăn, không biết theo đuổi tiểu ca ca kia có dễ hay không?”
“Nói giống như cậu có thể theo đuổi được ấy.”
“Cái này khó nói lắm,nói không chừng tiểu ca ca thích phong cách của tớ.”
“Cậu là kiểu nào?Da trắng xinh đẹp hay eo thon chân dài?”
“Tớ rất hâm mộ các nữ sinh ở ban 7. Có hai soái ca hoàn toàn khác nhau về mọi mặt ở chung 1 lớp, lúc nào cũng có thể thưởng thức 2 người họ ở khoảng cách gần.”
Lâm Mộc Viễn đang muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy Tần Thiên Mạch gọi cậu: “Lâm Mộc Viễn,cậu qua đây.”
Hứ,làm như cậu gọi tôi thì tôi phải qua đấy chắc?
Lâm Mộc Viễn còn đang tức giận vì chuyện lúc sáng, cậu giả vờ như không nghe thấy Tần Thiên Mạch gọi, quay người cầm hai cốc trà sữa quay người rời đi, Tần Thiên Mạch đột nhiên đuổi theo cậu ở phía sau.
Lâm Mộc Viễn tăng tốc bước nhanh hơn nhưng chân lại không dài bằng người kia, đi chưa được mấy bước, Tần Thiên Mạch đã sánh vai bên cạnh cậu.
“Vừa rồi cậu không nghe thấy tôi gọi sao?” Tần Thiên Mạch vừa mới vận động xong, hô hấp có chút không ổn.
Lâm Mộc Viễn vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Tôi không có nghe thấy.”
Trong lúc tức giận, cậu không muốn nói chuyện với hắn.
Tần Thiên Mạch cầm lấy cốc trà sữa trong tay cậu, đâm mạnh ống hút xuống uống một ngụm lớn.
“Đó là trà sữa của tôi!”Cậu thích đồ ngọt nên cố ý cho thêm nhiều đường hơn.
“Không phải cậu vẫn cầm một cốc khác sao?” Tần Thiên Mạch nuốt một ngụm trà sữa bị vị ngọt làm cho phát run, “Tôi không thích đồ ngọt, lần sau nhớ kỹ đừng cho thêm đường.”
“Ai quan tâm cậu có thích hay không!” Lâm Mộc Viễn tức giận đến mức muốn dùng đuôi tát hắn một cái, người này sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Tần Thiên Mạch hơi cụp mắt nhìn Lâm Mộc Viễn đang tức giận, cố ý trêu chọc cậu: “Bạn học nhỏ, tôi phát hiện hôm nay tính tình cậu không tốt?”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói,tối qua tôi tốt bụng quan tâm cho cậu mượn bài tập của tôi để chép nhưng cậu lại ném bài tập của tôi vào thùng rác?” Đây là việc con người có thể làm sao?
“Nói đến chuyện này, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.” Tần Thiên Mạch lạnh lùng nhìn cậu, “Đưa cho tôi 1 quyển bài tập đáp án đều sai, cậu có ý gì? Cố ý chỉnh tôi?”
Lâm Mộc Viễn sửng sốt: “…Sao cậu biết tất cả đáp án của tôi đều sai?”
Hôm nay trong giờ giảng của giáo viên, cậu mới phát hiện ra mình đã làm sai tất cả các câu hỏi vật lý mà ngày hôm qua cậu đã mất mấy giờ để làm, Tần Thiên Mạch một kẻ học tra hắn sao có thể phát hiện ra?
Tần Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng, “Liếc mắt có thể nhìn ra.”
Lâm Mộc Viễn cảm thấy có chút đả kích, ngay cả Tần Thiên Mạch 1 người học tra, liếc mắt có thể nhìn ra cậu làm toàn bộ bài thi đều sai nói như vậy thì trình độ của cậu chẳng phải kém hơn Tần Thiên Mạch sao?
Không, điều này tuyệt đối không có khả năng!
Cậu có thể chấp nhận thành tích của mình kém nhưng cậu không thể chấp nhận cậu kém hơn Tần Thiên Mạch.
“Thế nào, cậu không có gì để nói?” Tần Thiên Mạch ném trà sữa vào thùng rác bên cạnh, “Về sau đừng giở trò với tôi, nếu không lần sau đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình.”
Tần Thiên Mạch giơ nắm đấm ra trước mặt cậu xem như cảnh cáo.
Lâm Mộc Viễn đau lòng nhìn trà sữa bị ném vào thùng rác,bại gia hùng hài tử* sau khi nhấp một ngụm đã vứt cốc trà sữa đi!
*Hình như ý nghĩa của câu này là nói về sự tiêu sài lãng phí của đứa con họ Hùng khiến của cải,tài sản của gia đình mất hết.Ở đây muốn nói anh zai Tần Thiên Mạch lãng phí cốc trà sữa.(Này tớ tra baidu,gg,từ điển rồi ghép lại nên không đúng 100%, nếu ai hiểu rõ câu này cmt để tớ sửa nhé.Tớ cảm ơn.)
Hít một hơi thật sâu, Lâm Mộc Viễn đè nén sự tức giận nói: “Được rồi,về sau tôi không quan tâm đến cậu nữa, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nếu cậu vẫn không chịu, tôi có thể dọn ra khỏi nhà của cậu.”
Tần Thiên Mạch: “…Được.”
Giống như có chút là lạ ở chỗ nào đó?
Rõ ràng trước đó Lâm Mộc Viễn đã đồng ý làm người hầu của hắn,hiện tại tình huống này có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
Quên đi,chỉ cần Lâm Mộc Viễn ngoan ngoãn, không hành động như yêu quái thì mọi chuyện đều dễ dàng nói chuyện.
Edit: Seward
T
ần Thiên Mạch đến phòng học trong tiết thứ hai, vừa đến đã gục trên bàn ngủ ngon lành.
Lúc này vừa vặn là tiết vật lý, giáo viên vật lý tính tình nóng nảy, nhìn thấy Tần Thiên Mạch như vậy trong lòng vô cùng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
“Thời gian lên lớp lại đi ngủ, Tần Thiên Mạch, cậu cút ra ngoài kia đứng cho tôi!”
“Được,thưa thầy.” Tần Thiên Mạch uể oải đứng dậy, trực tiếp từ cửa sau đi ra ngoài.
Lâm Mộc Viễn thật sự phục hắn luôn, nếu cậu mà là giáo viên đối với thái độ tản mản của hắn chắc chắn cậu cũng tức điên lên.
Mười phút sau, Lâm Mộc Viễn lơ đãng ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện Tần Thiên Mạch đang chơi bóng rổ trên sân thể dục của trường, lấy tính cách của Tần Thiên Mạch, hắn làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời đứng bên ngoài.
Sau giờ học, Lâm Mộc Viễn cảm thấy có chút khát nước nên cậu đi xuống lầu mua một cốc trà sữa, đồng thời cũng mang cho Lương Khải Phi một cốc.
Khi quay lại, cậu đi ngang qua sân thể dục,cậu thấy Tần Thiên Mạch đã chơi xong bóng rổ, xung quanh có mấy nữ sinh đưa nước cho hắn.
Nghe Lương Khải Phi nói rằng Tần Thiên Mạch trong trường vô cùng nổi tiếng được rất nhiều nữ sinh yêu thích, khi mới vào cao trung, Tần Thiên Mạch mỗi ngày đều nhận được những bức thư tình từ các nữ sinh nhưng sau đó những bức thư tình đó đều bị Tần Thiên Mạch ném thẳng vào thùng rác,ngay cả như vậy, vẫn luôn có đông đảo các nữ sinh quyết tâm thu phục được cây cỏ Bá Vương* Tần Thiên Mạch.
Cậu thực sự không biết những nữ sinh này thích gì ở Tần Thiên Mạch, tính tình thúi muốn chết, ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra thì không có gì tốt đẹp, đại khái các nữ sinh đều yêu thích khuôn mặt của Tần Thiên Mạch?
Con người ngày nay cũng quá nông cạn rồi đẹp trai có ích gì?Có thể ăn được sao?
Tần Thiên Mạch không kiên nhẫn nhìn mấy nữ sinh trước mặt, đột nhiên hắn liếc thấy Lâm Mộc Viễn cách đó không xa trên tay đang cầm trà sữa.
Các nữ sinh xung quanh cũng nhìn thấy Lâm Mộc Viễn, mọi người nhịn không được mà nhỏ giọng thảo luận.
“Wow, người đó chính là tiểu ca ca mới chuyển đến ban 7, đẹp trai quá đi.”
“Nghe nói cậu ấy cùng Tần Thiên Mạch có quan hệ thân thích, nhà bọn họ đây là thừa thãi soái ca sao? Bọn họ ai cũng đẹp trai!”
“Ài, tớ gần như muốn trèo tường, theo đuổi Tần Thiên Mạch quá khó khăn, không biết theo đuổi tiểu ca ca kia có dễ hay không?”
“Nói giống như cậu có thể theo đuổi được ấy.”
“Cái này khó nói lắm,nói không chừng tiểu ca ca thích phong cách của tớ.”
“Cậu là kiểu nào?Da trắng xinh đẹp hay eo thon chân dài?”
“Tớ rất hâm mộ các nữ sinh ở ban 7. Có hai soái ca hoàn toàn khác nhau về mọi mặt ở chung 1 lớp, lúc nào cũng có thể thưởng thức 2 người họ ở khoảng cách gần.”
Lâm Mộc Viễn đang muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy Tần Thiên Mạch gọi cậu: “Lâm Mộc Viễn,cậu qua đây.”
Hứ,làm như cậu gọi tôi thì tôi phải qua đấy chắc?
Lâm Mộc Viễn còn đang tức giận vì chuyện lúc sáng, cậu giả vờ như không nghe thấy Tần Thiên Mạch gọi, quay người cầm hai cốc trà sữa quay người rời đi, Tần Thiên Mạch đột nhiên đuổi theo cậu ở phía sau.
Lâm Mộc Viễn tăng tốc bước nhanh hơn nhưng chân lại không dài bằng người kia, đi chưa được mấy bước, Tần Thiên Mạch đã sánh vai bên cạnh cậu.
“Vừa rồi cậu không nghe thấy tôi gọi sao?” Tần Thiên Mạch vừa mới vận động xong, hô hấp có chút không ổn.
Lâm Mộc Viễn vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Tôi không có nghe thấy.”
Trong lúc tức giận, cậu không muốn nói chuyện với hắn.
Tần Thiên Mạch cầm lấy cốc trà sữa trong tay cậu, đâm mạnh ống hút xuống uống một ngụm lớn.
“Đó là trà sữa của tôi!”Cậu thích đồ ngọt nên cố ý cho thêm nhiều đường hơn.
“Không phải cậu vẫn cầm một cốc khác sao?” Tần Thiên Mạch nuốt một ngụm trà sữa bị vị ngọt làm cho phát run, “Tôi không thích đồ ngọt, lần sau nhớ kỹ đừng cho thêm đường.”
“Ai quan tâm cậu có thích hay không!” Lâm Mộc Viễn tức giận đến mức muốn dùng đuôi tát hắn một cái, người này sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Tần Thiên Mạch hơi cụp mắt nhìn Lâm Mộc Viễn đang tức giận, cố ý trêu chọc cậu: “Bạn học nhỏ, tôi phát hiện hôm nay tính tình cậu không tốt?”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói,tối qua tôi tốt bụng quan tâm cho cậu mượn bài tập của tôi để chép nhưng cậu lại ném bài tập của tôi vào thùng rác?” Đây là việc con người có thể làm sao?
“Nói đến chuyện này, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.” Tần Thiên Mạch lạnh lùng nhìn cậu, “Đưa cho tôi 1 quyển bài tập đáp án đều sai, cậu có ý gì? Cố ý chỉnh tôi?”
Lâm Mộc Viễn sửng sốt: “…Sao cậu biết tất cả đáp án của tôi đều sai?”
Hôm nay trong giờ giảng của giáo viên, cậu mới phát hiện ra mình đã làm sai tất cả các câu hỏi vật lý mà ngày hôm qua cậu đã mất mấy giờ để làm, Tần Thiên Mạch một kẻ học tra hắn sao có thể phát hiện ra?
Tần Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng, “Liếc mắt có thể nhìn ra.”
Lâm Mộc Viễn cảm thấy có chút đả kích, ngay cả Tần Thiên Mạch 1 người học tra, liếc mắt có thể nhìn ra cậu làm toàn bộ bài thi đều sai nói như vậy thì trình độ của cậu chẳng phải kém hơn Tần Thiên Mạch sao?
Không, điều này tuyệt đối không có khả năng!
Cậu có thể chấp nhận thành tích của mình kém nhưng cậu không thể chấp nhận cậu kém hơn Tần Thiên Mạch.
“Thế nào, cậu không có gì để nói?” Tần Thiên Mạch ném trà sữa vào thùng rác bên cạnh, “Về sau đừng giở trò với tôi, nếu không lần sau đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình.”
Tần Thiên Mạch giơ nắm đấm ra trước mặt cậu xem như cảnh cáo.
Lâm Mộc Viễn đau lòng nhìn trà sữa bị ném vào thùng rác,bại gia hùng hài tử* sau khi nhấp một ngụm đã vứt cốc trà sữa đi!
*Hình như ý nghĩa của câu này là nói về sự tiêu sài lãng phí của đứa con họ Hùng khiến của cải,tài sản của gia đình mất hết.Ở đây muốn nói anh zai Tần Thiên Mạch lãng phí cốc trà sữa.(Này tớ tra baidu,gg,từ điển rồi ghép lại nên không đúng 100%, nếu ai hiểu rõ câu này cmt để tớ sửa nhé.Tớ cảm ơn.)
Hít một hơi thật sâu, Lâm Mộc Viễn đè nén sự tức giận nói: “Được rồi,về sau tôi không quan tâm đến cậu nữa, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nếu cậu vẫn không chịu, tôi có thể dọn ra khỏi nhà của cậu.”
Tần Thiên Mạch: “…Được.”
Giống như có chút là lạ ở chỗ nào đó?
Rõ ràng trước đó Lâm Mộc Viễn đã đồng ý làm người hầu của hắn,hiện tại tình huống này có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
Quên đi,chỉ cần Lâm Mộc Viễn ngoan ngoãn, không hành động như yêu quái thì mọi chuyện đều dễ dàng nói chuyện.