Chương 2
02
Bà Tư quỳ xuống, khâu miệng mình lại, vừa nhanh vừa dị hợm.
Tôi không kịp phản ứng, còn tưởng là mình vẫn đang mơ, liên tiếp véo tay mình mấy cái, con gà trống tôi đang ôm suýt nữa thì rơi xuống, lúc này tôi mới nhận ra mình không phải đang mơ.
Nhưng trong lúc trì hoãn này, bà Tư đã khâu vài mũi vào miệng, kéo sợi chỉ lên trên rồi khâu vào mắt trái.
Tôi làm theo bản năng, muốn trượt xuống quan tài để cứu bà ấy, nhưng sợi dây rơm buộc quanh eo khiến tôi không thể trượt xuống được.
Không còn cách nào khác, tôi đành ném con gà trống sang một bên, vừa dùng sức kéo mạnh sợi dây, vừa hét lớn: "Người đâu! Mau tới đây cứu người!"
Tôi ngồi trên quan tài suốt một ngày, giọng khàn đặc đi vì khói nhang, tiếng hét the thé mà bé xíu.
Bên ngoài vẫn còn có mấy người thân đến dự đám tang đang đánh bài, trộn lẫn cùng với tiếng người la hét, trong linh đường còn dùng loa phóng thanh bật chú Đại Bi nữa chứ, cho nên cái giọng khàn đặc này của tôi không thể truyền ra ngoài được.
Mãi cho đến khi tôi cởi bỏ hoàn toàn sợi dây rơm, trượt khỏi quan tài, một chân đá văng cái chiêng đang dựa vào bên tường, rồi vội vàng lao tới giật lấy cây kim trong tay bà Tư.
Nhưng lúc này mắt trái và miệng của bà ấy đã bị khâu kín hoàn toàn rồi, bà ấy bị tôi ấn chặt tay xuống, thế nhưng khóe miệng lại nhếch lên, như đang muốn cười.
Sợi chỉ đen bị kéo căng ra, từng giọt máu lăn xuống, trông càng thêm kinh khủng hơn.
Con mắt phải đục ngầu, giống như một viên thủy tinh bị khuấy động, xoay tròn trong hốc mắt.
Tôi sợ đến mức toàn thân như đơ ra, ấn chặt bàn tay đang cầm kim của bà ấy xuống, không ngừng la hét.
May mắn thay, lão đạo trưởng ở bên ngoài nghe thấy tiếng chiêng rơi xuống liền vội vàng đi vào.
Vừa nhìn thấy hành động kỳ lạ của bà Tư thì sắc mặt tái nhợt, nhưng lão lại kéo phắt tôi lên rồi nói: "Cháu ngồi lên quan tài trước đi, nhanh lên! Ngồi lên quan tài đi!"
Những người đi theo phía sau cũng sốt ruột hết cả lên, nhanh chóng ôm lấy con gà trống nhét vào lòng tôi, đi theo cha mẹ tôi, vừa ôm vừa kéo tôi ngồi lên quan tài.
Tôi gần như bị bọn họ đè xuống, quay đầu lại thấy chẳng có ai quan tâm đến bà Tư: “Mọi người cứu bà ấy trước đi!”
“Cháu mà không lên, tất cả mọi người sẽ phải chết!” Lão đạo trưởng quay sang hét vào mặt tôi, sau đó kéo chăn trải lên quan tài: “Lấy một ống mực, trộn với nước gạo nếp, quấn quan tài lại!”
Vừa nói, lão vừa kéo sợi dây rơm trói chân tôi lại rồi nói với tôi: “Cháu phải nhớ, tuyệt đối không được xuống nữa. Chính vì cháu không trấn được quan tài, cho nên bà Tư mới xảy ra chuyện. Từ bây giờ, dù thế nào đi chăng nữa, cũng không được xuống khỏi quan tài. Không được uống gì, cũng không được đi vệ sinh!”
Tôi cũng có phải là pháp khí gì đâu, tôi làm sao có thể trấn được quan tài?
Hơn nữa chuyện của bà Tư thì có liên quan gì đến tôi…
Nhưng liếc nhìn bà Tư đã khâu hoàn toàn miệng và mắt của bà lại mà không làm đứt một sợi chỉ nào, cây kim vẫn còn đang treo lơ lửng ở đó, lạy một cách máy móc trước quan tài.
Tôi nghĩ đến dáng vẻ của bà khi khâu miệng và mắt của bà tôi lại, lòng tôi bắt đầu run lên.
Lão đạo trưởng cùng mấy người khác kéo bà Tư ra ngoài, bà ấy cũng không hề chống cự, ngoan ngoãn giống như một con búp bê có miệng và mắt được khâu lại bằng chỉ.
Tôi cũng không biết họ đã giải quyết chuyện của bà Tư như thế nào, cha mẹ tôi đứng bên cạnh quan tài, một người thì cố gắng đóng vai người tốt, một người thì cố gắng đóng vai phản diện, dặn dò tôi rằng dù thế nào đi nữa tôi cũng không được xuống khỏi quan tài.
Khi lão đạo trưởng quay lại, lão cầm lấy một bình mực, quấn những sợi chỉ, rồi quấn vòng quanh và cả hai đầu của quan tài.
Đêm đó, lão đạo trưởng ngồi ở trong linh đường, trông chừng tôi cho đến tận bình minh.
Ông ấy cũng lớn tuổi rồi, không thể chịu đựng được nữa, nên đã đổi cho Hồ đạo trưởng trẻ tuổi hơn vào cúng bái, đến tối ông ấy lại ngồi trấn quan cùng với tôi.
Vì đã xảy ra chuyện, cho nên cha mẹ tôi không cho tôi ăn gì hết, chỉ cho tôi một ít nước và hai ngụm mì để tôi khỏi phải đi vệ sinh.
Thế này thì làm sao mà trụ được!
Đến trưa, tôi đói đến mức choáng váng, cảm giác như sắp chết đói trên chiếc quan tài này rồi.
Nhưng những người thực hiện nghi lễ dường như không nghe thấy giọng nói của tôi.
Đến trưa mẹ mới qua bón nước cho tôi, tôi thực sự rất muốn ăn một chút gì đó.
Kết quả vừa mới mở miệng, mẹ tôi đã nhìn tôi rồi nói: “Bà Tư chết rồi”.
Tôi nghe vậy thì sững sờ, lão đạo trưởng bước vào với khuôn mặt tái mét, nhìn tôi một cái, rồi lấy ra một nắm đinh gang dài ba tấc, bảo cha tôi đóng một vòng xung quanh quan tài, đóng mỗi chiếc cách nhau một lòng bàn tay.
Sau đó quay sang nói với tôi: "Cháu đã xem video bà Tư khâm liệm cho bà nội cháu chưa? Con đã thấy những gì?"
Tôi đói đến mức choáng váng, nhưng cũng sốc trước cái chết của bà Tư.
Lúc này lại còn bị lão đạo trưởng truy hỏi, liệu tôi có bị giác ngộ luôn không vậy?
Tôi bối rối nói: “Các dì đều có video đấy ạ, ông tự đi xem đi.”
Hỏi tôi làm cái gì, ý lão là sao?
"Nói!" Sắc mặt lão đạo trưởng tái nhợt, quát lên với tôi: "Cháu đã nhìn thấy cái gì?"
“Thì cháu thấy họ dùng chỉ để khâu miệng và mắt của bà lại thôi.” Tôi bị lão quát như vậy thì lại càng trở nên rối hơn.
“Còn gì nữa không?” Lão đạo trưởng lại hỏi.
Mẹ tôi cố cầm nén nước mắt, toàn thân run rẩy, bà kéo lão đạo trưởng ra, nói với tôi rằng: “Khi bà Tư của con qua đời, miệng và mắt của bà bị khâu lại, còn tự rạch dạ dày của mình ra, nhét rất nhiều trứng gà vào, rồi lại tự mình khâu lại, mặc áo tơi nhảy thẳng từ cây cầu đá ở đầu làng xuống!”
“Bàn tay của bà ấy dường như mất kiểm soát, các ngón tay đều bị gãy và biến dạng!” Mẹ tôi sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, quỳ xuống nói với tôi: “Miên Miên à, con phải trấn quan cho thật tốt, nếu không anh của con sẽ chết mất! Coi như mẹ cầu xin con!”
Đầu tôi ong lên, trong giây lát đã hình dung ra được dáng vẻ lúc chết của bà Tư.
Lúc thì trong đầu toàn là “Đầu cây cầu đá”.
Lúc lại là nếu không trấn quan, anh tôi sẽ chết.
Những chuyện này căn bản không có liên quan gì đến nhau, tại sao mẹ tôi lại cầu xin tôi cơ chứ?
Cho đến khi lão đạo trưởng nói gì đó với mẹ tôi, sau đó kéo bà ấy đi, rồi lại đến bên quan tài và nói với tôi rằng: “Bà của cháu đã chết một cách kỳ lạ, cháu xem video xong chắc hẳn cũng đã biết. Những người có liên quan đến chuyện này đều bị trả thù cho đến chết, hồi còn sống, bà ấy quý cháu nhất, cháu trấn quan, bà ấy sẽ không nhẫn tâm bật quan tài mà chui ra, cháu biết chưa?”
“Nếu như cháu không trấn quan cho đàng hoàng, thì anh trai cháu sẽ là người chết đầu tiên, sau đó là cha mẹ cháu, tiếp đó là những người còn lại trong làng. Kể cả ta…” Ánh mắt lão đạo trưởng tối sầm.
Lão nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta cũng sẽ chết.”
“Bà nội cháu đã chết như thế nào ạ?” Đầu tôi giờ đây đã trở nên vô cùng mơ hồ.
Lão đạo trưởng chỉ lắc đầu rồi nói với tôi: “Không biết thì tốt hơn, nếu biết thì cháu sẽ là người chết trước.”
Sau đó bảo tôi nằm lên quan tài ngủ một lát nhân lúc trời vẫn còn chưa tối, đợi đến khi trời tối rồi, nhất định phải tỉnh táo lên.
Tôi bắt đầu thấy sợ hãi, nhưng vì đói quá đến mức chẳng còn sức lực gì cả, nên chỉ đành leo lên quan tài, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng vừa nằm xuống chưa được bao lâu, liền nghe thấy có tiếng người nói ồn ào, hình như là con gái của bà Tư đang chửi to: “Người tạo nghiệp chính là bà Bảy, bà ấy chết thì cũng đã chết rồi, mẹ tôi đã làm gì sai cơ chứ? Tại sao lại phải gánh chịu tai họa cùng bà ta, người phải bị trời phạt là bà Bảy, bà ta làm ra những chuyện không phải con người, nếu phải chết thì cả nhà họ Khổng phải chết chứ, trời ơi tại sao lại hại mẹ của tôi!”
Bà nội là một bà đỡ, tay nghề khéo léo của bà nổi tiếng khắp nơi, tất cả đều phải cảm ơn bà nội.
Bà tạo nghiệp gì cơ chứ?
Dường như Hồ đạo trưởng sợ tôi nghe thấy, vội vàng bật máy ghi âm lên, vặn âm lượng tối đa.
Tiếng la hét bên ngoài dường như ngày càng lớn hơn, nhưng lại không thể nghe thấy được.
Xem ra, đúng như lão đạo trưởng đã nói, tôi không được biết tại sao bà lại chết.
Giống như khi tôi nhìn thấy cách bà tôi được khâm liệm, cho nên bà Tư cũng chết như thế.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?
Còn cây cầu đá đó nữa, người đàn ông tối qua bảo tôi nhảy ra khỏi cầu đá, hôm nay bà Tư lại nhảy từ cầu đá đó xuống mà chết.
Vậy thì tôi có nên nhảy không?
Suy nghĩ mãi như vậy, tôi liền nằm lên quan tài mơ hồ ngủ thiếp đi.
Đến khi tôi tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối.
Người ở trong linh đường ngược lại còn đông hơn cả ban ngày, lão đạo trưởng dẫn theo một nhóm người, canh gác hai bên quan tài, chuẩn bị làm lễ suốt đêm.
Tôi đói đến mức muốn uống một chút nước, nhưng khi vừa mở miệng thì lại hít phải một đống khói.
Khi cổ họng tôi đang khó chịu thì một bàn tay nhỏ bỗng chạm vào mặt tôi.
Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, khuôn mặt đỏ bừng đã trèo lên quan tài từ lúc nào.
Nó đưa đồ cúng tế đặt trước quan tài vào miệng tôi, mỉm cười ra hiệu cho tôi ăn.
Nhưng từ bao giờ trong thôn lại có một cô bé như thế này nhỉ?
Tôi còn đang ngây ra, thì một người khác lại trèo lên bên cạnh tôi, bưng ít nước dâng trước linh đường đưa lên miệng của tôi.
Thậm chí có hai người còn đưa tay giúp tôi cởi sợi dây quấn quanh eo ra.
Mấy đứa bé này đang bận rộn tháo dây, nhưng lão đạo trưởng và những người khác đang thực hiện các nghi lễ dường như không nhìn thấy điều đó.
Một bé gái lớn hơn, khoảng năm, sáu tuổi, còn rít lên với tôi rằng: "Mau chạy đi! Bọn họ sẽ bỏ đói mày và chôn mày cùng với bà nội đấy. Mau chạy đi!"
Bà Tư quỳ xuống, khâu miệng mình lại, vừa nhanh vừa dị hợm.
Tôi không kịp phản ứng, còn tưởng là mình vẫn đang mơ, liên tiếp véo tay mình mấy cái, con gà trống tôi đang ôm suýt nữa thì rơi xuống, lúc này tôi mới nhận ra mình không phải đang mơ.
Nhưng trong lúc trì hoãn này, bà Tư đã khâu vài mũi vào miệng, kéo sợi chỉ lên trên rồi khâu vào mắt trái.
Tôi làm theo bản năng, muốn trượt xuống quan tài để cứu bà ấy, nhưng sợi dây rơm buộc quanh eo khiến tôi không thể trượt xuống được.
Không còn cách nào khác, tôi đành ném con gà trống sang một bên, vừa dùng sức kéo mạnh sợi dây, vừa hét lớn: "Người đâu! Mau tới đây cứu người!"
Tôi ngồi trên quan tài suốt một ngày, giọng khàn đặc đi vì khói nhang, tiếng hét the thé mà bé xíu.
Bên ngoài vẫn còn có mấy người thân đến dự đám tang đang đánh bài, trộn lẫn cùng với tiếng người la hét, trong linh đường còn dùng loa phóng thanh bật chú Đại Bi nữa chứ, cho nên cái giọng khàn đặc này của tôi không thể truyền ra ngoài được.
Mãi cho đến khi tôi cởi bỏ hoàn toàn sợi dây rơm, trượt khỏi quan tài, một chân đá văng cái chiêng đang dựa vào bên tường, rồi vội vàng lao tới giật lấy cây kim trong tay bà Tư.
Nhưng lúc này mắt trái và miệng của bà ấy đã bị khâu kín hoàn toàn rồi, bà ấy bị tôi ấn chặt tay xuống, thế nhưng khóe miệng lại nhếch lên, như đang muốn cười.
Sợi chỉ đen bị kéo căng ra, từng giọt máu lăn xuống, trông càng thêm kinh khủng hơn.
Con mắt phải đục ngầu, giống như một viên thủy tinh bị khuấy động, xoay tròn trong hốc mắt.
Tôi sợ đến mức toàn thân như đơ ra, ấn chặt bàn tay đang cầm kim của bà ấy xuống, không ngừng la hét.
May mắn thay, lão đạo trưởng ở bên ngoài nghe thấy tiếng chiêng rơi xuống liền vội vàng đi vào.
Vừa nhìn thấy hành động kỳ lạ của bà Tư thì sắc mặt tái nhợt, nhưng lão lại kéo phắt tôi lên rồi nói: "Cháu ngồi lên quan tài trước đi, nhanh lên! Ngồi lên quan tài đi!"
Những người đi theo phía sau cũng sốt ruột hết cả lên, nhanh chóng ôm lấy con gà trống nhét vào lòng tôi, đi theo cha mẹ tôi, vừa ôm vừa kéo tôi ngồi lên quan tài.
Tôi gần như bị bọn họ đè xuống, quay đầu lại thấy chẳng có ai quan tâm đến bà Tư: “Mọi người cứu bà ấy trước đi!”
“Cháu mà không lên, tất cả mọi người sẽ phải chết!” Lão đạo trưởng quay sang hét vào mặt tôi, sau đó kéo chăn trải lên quan tài: “Lấy một ống mực, trộn với nước gạo nếp, quấn quan tài lại!”
Vừa nói, lão vừa kéo sợi dây rơm trói chân tôi lại rồi nói với tôi: “Cháu phải nhớ, tuyệt đối không được xuống nữa. Chính vì cháu không trấn được quan tài, cho nên bà Tư mới xảy ra chuyện. Từ bây giờ, dù thế nào đi chăng nữa, cũng không được xuống khỏi quan tài. Không được uống gì, cũng không được đi vệ sinh!”
Tôi cũng có phải là pháp khí gì đâu, tôi làm sao có thể trấn được quan tài?
Hơn nữa chuyện của bà Tư thì có liên quan gì đến tôi…
Nhưng liếc nhìn bà Tư đã khâu hoàn toàn miệng và mắt của bà lại mà không làm đứt một sợi chỉ nào, cây kim vẫn còn đang treo lơ lửng ở đó, lạy một cách máy móc trước quan tài.
Tôi nghĩ đến dáng vẻ của bà khi khâu miệng và mắt của bà tôi lại, lòng tôi bắt đầu run lên.
Lão đạo trưởng cùng mấy người khác kéo bà Tư ra ngoài, bà ấy cũng không hề chống cự, ngoan ngoãn giống như một con búp bê có miệng và mắt được khâu lại bằng chỉ.
Tôi cũng không biết họ đã giải quyết chuyện của bà Tư như thế nào, cha mẹ tôi đứng bên cạnh quan tài, một người thì cố gắng đóng vai người tốt, một người thì cố gắng đóng vai phản diện, dặn dò tôi rằng dù thế nào đi nữa tôi cũng không được xuống khỏi quan tài.
Khi lão đạo trưởng quay lại, lão cầm lấy một bình mực, quấn những sợi chỉ, rồi quấn vòng quanh và cả hai đầu của quan tài.
Đêm đó, lão đạo trưởng ngồi ở trong linh đường, trông chừng tôi cho đến tận bình minh.
Ông ấy cũng lớn tuổi rồi, không thể chịu đựng được nữa, nên đã đổi cho Hồ đạo trưởng trẻ tuổi hơn vào cúng bái, đến tối ông ấy lại ngồi trấn quan cùng với tôi.
Vì đã xảy ra chuyện, cho nên cha mẹ tôi không cho tôi ăn gì hết, chỉ cho tôi một ít nước và hai ngụm mì để tôi khỏi phải đi vệ sinh.
Thế này thì làm sao mà trụ được!
Đến trưa, tôi đói đến mức choáng váng, cảm giác như sắp chết đói trên chiếc quan tài này rồi.
Nhưng những người thực hiện nghi lễ dường như không nghe thấy giọng nói của tôi.
Đến trưa mẹ mới qua bón nước cho tôi, tôi thực sự rất muốn ăn một chút gì đó.
Kết quả vừa mới mở miệng, mẹ tôi đã nhìn tôi rồi nói: “Bà Tư chết rồi”.
Tôi nghe vậy thì sững sờ, lão đạo trưởng bước vào với khuôn mặt tái mét, nhìn tôi một cái, rồi lấy ra một nắm đinh gang dài ba tấc, bảo cha tôi đóng một vòng xung quanh quan tài, đóng mỗi chiếc cách nhau một lòng bàn tay.
Sau đó quay sang nói với tôi: "Cháu đã xem video bà Tư khâm liệm cho bà nội cháu chưa? Con đã thấy những gì?"
Tôi đói đến mức choáng váng, nhưng cũng sốc trước cái chết của bà Tư.
Lúc này lại còn bị lão đạo trưởng truy hỏi, liệu tôi có bị giác ngộ luôn không vậy?
Tôi bối rối nói: “Các dì đều có video đấy ạ, ông tự đi xem đi.”
Hỏi tôi làm cái gì, ý lão là sao?
"Nói!" Sắc mặt lão đạo trưởng tái nhợt, quát lên với tôi: "Cháu đã nhìn thấy cái gì?"
“Thì cháu thấy họ dùng chỉ để khâu miệng và mắt của bà lại thôi.” Tôi bị lão quát như vậy thì lại càng trở nên rối hơn.
“Còn gì nữa không?” Lão đạo trưởng lại hỏi.
Mẹ tôi cố cầm nén nước mắt, toàn thân run rẩy, bà kéo lão đạo trưởng ra, nói với tôi rằng: “Khi bà Tư của con qua đời, miệng và mắt của bà bị khâu lại, còn tự rạch dạ dày của mình ra, nhét rất nhiều trứng gà vào, rồi lại tự mình khâu lại, mặc áo tơi nhảy thẳng từ cây cầu đá ở đầu làng xuống!”
“Bàn tay của bà ấy dường như mất kiểm soát, các ngón tay đều bị gãy và biến dạng!” Mẹ tôi sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, quỳ xuống nói với tôi: “Miên Miên à, con phải trấn quan cho thật tốt, nếu không anh của con sẽ chết mất! Coi như mẹ cầu xin con!”
Đầu tôi ong lên, trong giây lát đã hình dung ra được dáng vẻ lúc chết của bà Tư.
Lúc thì trong đầu toàn là “Đầu cây cầu đá”.
Lúc lại là nếu không trấn quan, anh tôi sẽ chết.
Những chuyện này căn bản không có liên quan gì đến nhau, tại sao mẹ tôi lại cầu xin tôi cơ chứ?
Cho đến khi lão đạo trưởng nói gì đó với mẹ tôi, sau đó kéo bà ấy đi, rồi lại đến bên quan tài và nói với tôi rằng: “Bà của cháu đã chết một cách kỳ lạ, cháu xem video xong chắc hẳn cũng đã biết. Những người có liên quan đến chuyện này đều bị trả thù cho đến chết, hồi còn sống, bà ấy quý cháu nhất, cháu trấn quan, bà ấy sẽ không nhẫn tâm bật quan tài mà chui ra, cháu biết chưa?”
“Nếu như cháu không trấn quan cho đàng hoàng, thì anh trai cháu sẽ là người chết đầu tiên, sau đó là cha mẹ cháu, tiếp đó là những người còn lại trong làng. Kể cả ta…” Ánh mắt lão đạo trưởng tối sầm.
Lão nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta cũng sẽ chết.”
“Bà nội cháu đã chết như thế nào ạ?” Đầu tôi giờ đây đã trở nên vô cùng mơ hồ.
Lão đạo trưởng chỉ lắc đầu rồi nói với tôi: “Không biết thì tốt hơn, nếu biết thì cháu sẽ là người chết trước.”
Sau đó bảo tôi nằm lên quan tài ngủ một lát nhân lúc trời vẫn còn chưa tối, đợi đến khi trời tối rồi, nhất định phải tỉnh táo lên.
Tôi bắt đầu thấy sợ hãi, nhưng vì đói quá đến mức chẳng còn sức lực gì cả, nên chỉ đành leo lên quan tài, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng vừa nằm xuống chưa được bao lâu, liền nghe thấy có tiếng người nói ồn ào, hình như là con gái của bà Tư đang chửi to: “Người tạo nghiệp chính là bà Bảy, bà ấy chết thì cũng đã chết rồi, mẹ tôi đã làm gì sai cơ chứ? Tại sao lại phải gánh chịu tai họa cùng bà ta, người phải bị trời phạt là bà Bảy, bà ta làm ra những chuyện không phải con người, nếu phải chết thì cả nhà họ Khổng phải chết chứ, trời ơi tại sao lại hại mẹ của tôi!”
Bà nội là một bà đỡ, tay nghề khéo léo của bà nổi tiếng khắp nơi, tất cả đều phải cảm ơn bà nội.
Bà tạo nghiệp gì cơ chứ?
Dường như Hồ đạo trưởng sợ tôi nghe thấy, vội vàng bật máy ghi âm lên, vặn âm lượng tối đa.
Tiếng la hét bên ngoài dường như ngày càng lớn hơn, nhưng lại không thể nghe thấy được.
Xem ra, đúng như lão đạo trưởng đã nói, tôi không được biết tại sao bà lại chết.
Giống như khi tôi nhìn thấy cách bà tôi được khâm liệm, cho nên bà Tư cũng chết như thế.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?
Còn cây cầu đá đó nữa, người đàn ông tối qua bảo tôi nhảy ra khỏi cầu đá, hôm nay bà Tư lại nhảy từ cầu đá đó xuống mà chết.
Vậy thì tôi có nên nhảy không?
Suy nghĩ mãi như vậy, tôi liền nằm lên quan tài mơ hồ ngủ thiếp đi.
Đến khi tôi tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối.
Người ở trong linh đường ngược lại còn đông hơn cả ban ngày, lão đạo trưởng dẫn theo một nhóm người, canh gác hai bên quan tài, chuẩn bị làm lễ suốt đêm.
Tôi đói đến mức muốn uống một chút nước, nhưng khi vừa mở miệng thì lại hít phải một đống khói.
Khi cổ họng tôi đang khó chịu thì một bàn tay nhỏ bỗng chạm vào mặt tôi.
Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, khuôn mặt đỏ bừng đã trèo lên quan tài từ lúc nào.
Nó đưa đồ cúng tế đặt trước quan tài vào miệng tôi, mỉm cười ra hiệu cho tôi ăn.
Nhưng từ bao giờ trong thôn lại có một cô bé như thế này nhỉ?
Tôi còn đang ngây ra, thì một người khác lại trèo lên bên cạnh tôi, bưng ít nước dâng trước linh đường đưa lên miệng của tôi.
Thậm chí có hai người còn đưa tay giúp tôi cởi sợi dây quấn quanh eo ra.
Mấy đứa bé này đang bận rộn tháo dây, nhưng lão đạo trưởng và những người khác đang thực hiện các nghi lễ dường như không nhìn thấy điều đó.
Một bé gái lớn hơn, khoảng năm, sáu tuổi, còn rít lên với tôi rằng: "Mau chạy đi! Bọn họ sẽ bỏ đói mày và chôn mày cùng với bà nội đấy. Mau chạy đi!"