Chương 5
05
Tôi nhìn thấy những người đưa tang bên đường, cha tôi, anh trai tôi và những người đang thực hiện các nghi lễ, tất cả đều lao về phía tôi.
Tim tôi như thắt lại, không suy nghĩ được nhiều nữa mà chỉ biết lăn, lăn xuống dưới quan tài.
Cũng vào lúc này, tà khí thổi càng lúc càng mạnh, vòng hoa giấy bị thổi bay thành từng mảnh.
Chứ đừng nói đến chuyện có thể mở mắt ra được hay không, mọi người đều lảo đảo không thể đứng vững.
Tôi nhân cơ hội đó dùng cả tay cả chân, gần như là bò, lợi dụng lúc hỗn loạn để thoát ra từ đám đông leo lên cây cầu đá.
Người đàn ông mặc đồ trắng nửa nổi trên mép cầu vẫy tay ra hiệu cho tôi qua đó.
Kỳ lạ là anh ta bảo tôi chạy theo dòng nước nhưng chỗ anh đứng lại là đoạn thượng nguồn.
Nếu tôi chạy theo dòng nước, tôi sẽ phải đi dưới gầm cầu.
Nhưng bây giờ, tôi chọn tin anh ta!
Tôi dùng tay và đầu gối leo lên mép cầu, cởi sợi dây rơm buộc quanh eo cũng như chiếc đạo bào ra.
Tới khi tôi ném sợi dây rơm có mùi lạ xuống dưới cây cầu đá, các ma nữ và ma nam đều vỗ tay và mỉm cười với tôi.
Tôi thậm chí còn không có thời gian để xem nước ở dưới cây cầu đá đang ở đâu.
Chỉ biết nghiến răng nghiến lợi lao thẳng xuống!
Cũng lạ, bình thường nước không quá đầu gối, nhưng khi tôi vừa nhảy xuống thì nước như lập tức dâng lên.
Dòng nước cuốn tôi dập dềnh lên xuống.
Tôi bị sặc nước, dùng cả tay và chân muốn đứng dậy.
Chỉ nghe thấy Hồ đạo trưởng đứng ở trên cầu hét lớn: “Cô ta muốn mượn dòng nước giả chết để trốn thoát qua cầu. Hãy ném đá xuống đi, tuyệt đối không được để cô ta đi qua gầm cầu. Nếu không những thứ đó sẽ theo cô ta ra ngoài, bọn chúng sẽ quay về nhà báo thù đấy!"
Tôi đang ở dưới nước, vẫn còn chưa kịp đứng dậy thì toàn thân như có thứ gì đó vừa đập vào.
Cơ thể lại nặng nề rơi xuống nước, nhưng lần này nước có vẻ không sâu, chỉ đến đầu gối.
Tôi vươn tay định đứng dậy thì bị đánh mạnh vào sau đầu.
Mẹ tôi khóc lớn: “Miên Miên à, con đừng gây sự nữa, mau lên đây, ngoan nhé! Hãy cứu anh trai con…”
Cứu anh trai tôi?
Muốn tôi phải chôn cùng với bà nội, để cứu anh trai tôi ư?
Nhưng tôi vừa đói vừa choáng váng, lại còn bị đá ném vào người, làm thế nào cũng không dậy nổi.
Đúng lúc này, khuôn mặt của người đàn ông mặc đồ trắng hiện ra dưới nước, hình như có một đôi bàn tay nào đó đang đỡ tôi lên.
"Đi qua gầm cầu, chạy theo dòng nước, đừng nhìn lại! Nhanh lên!" Anh ta vội vàng đẩy tôi một cái.
Một làn sóng nước ập tới, dâng cả cơ thể tôi lên.
Lúc này không phải là lúc quan tâm đến những thứ đang được ném xuống dưới nữa, mà là chạy theo dòng nước.
Phía sau, cha mẹ tôi kêu khóc om sòm, thêm cả đám người chạy theo hét lớn: “Nó sắp qua cầu rồi, đập nó đi! Đánh nó đi!”
Và cả những tiếng cười khúc khích ranh mãnh của những cô gái đó: “Qua cầu, qua cầu, mau qua cầu đi!”
Tôi điên cuồng chạy dọc theo dòng nước.
Những viên sỏi vốn trơn trượt dưới sông giờ đây dường như không còn trơn nữa, mỗi bước của tôi dường như đều đi trên mặt đất vững chắc, ngay cả dòng nước dường như cũng đang hỗ trợ tôi.
Mẹ tôi vừa khóc vừa hét ở phía sau: "Miên Miên, quay lại đi, đừng chạy nữa. Nếu con còn chạy tiếp, con sẽ hại chết anh trai mình đấy. Mẹ cầu xin con, hãy mau quay lại, hãy cứu lấy anh trai con!"
Trong mắt bà ấy, việc dùng mạng sống của tôi để cứu anh trai tôi là điều đương nhiên.
Nếu tôi từ chối, có nghĩa là tôi đã hại anh ấy!
"Mau lên! Nó sắp chạy qua gầm cầu rồi, mau xuống đuổi theo nó, nhất định không được để nó qua cầu!" Giọng nói của Hồ đạo trưởng vô cùng gấp gáp.
Đằng sau hình như có người nào đó hét lên một tiếng, có người nhảy xuống theo sau.
Vừa lúc nước bắn lên tung tóe, tôi đạp trên mặt nước, chui xuống gầm dưới cây cầu đá, hơi thở lạnh buốt lập tức khiến toàn thân tôi ớn lạnh.
Sông không sâu, nghỉ hè có một đám trẻ con bắt cua dưới sông, người lớn trong làng dù ai nhìn thấy cũng sẽ bảo không được đi qua gầm cầu đá vì có ma ở đó.
Một số người tò mò hỏi thầy thì thầy nói dưới gầm cầu râm mát, có rắn, côn trùng ẩn náu ở đó nên không an toàn.
Vừa chạy xuống dưới gầm cầu đá, tôi có cảm giác như bước vào nhà băng, toàn thân lạnh buốt.
Những cô bé kia dường như đang cười khúc khích phía sau tôi, nhưng giữa những tiếng cười đó là tiếng khóc của trẻ sơ sinh, tiếng la hét xé lòng của phụ nữ và tiếng nức nở, rên rỉ đầy đau đớn.
Thậm chí có người còn đau lòng đến mức xé ruột xé gan mà hét lên: "Bà Bảy... Cô Bảy... tại sao bà lại hại tôi, tại sao bà lại hại con tôi!"
Giọng nói của những người đó dường như vô cùng phẫn nộ, dường như họ ở ngay sau đầu tôi, gầm thét và la hét đầy giận dữ.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao mình không thể quay đầu, tôi nghiến răng nghiến lợi đi thẳng qua gầm cầu, cố gắng chạy xuôi theo dòng nước.
Nhưng vừa bước ra khỏi gầm cầu, đèn bên ngoài bật sáng, tôi nhìn thấy khoảng mười người, ống quần ướt sũng đứng ở bên ngoài gầm cầu, đưa tay ngăn cản.
Sông không rộng nhưng bờ kè khá cao.
Bên kia cầu cũng có người đuổi theo, tôi không còn nơi nào để chạy nữa, trừ khi đứng lại dưới gầm cầu.
Cho dù là đến bây giờ, thì những người đuổi theo tôi cũng không dám đi vào gầm cầu.
Nhưng những tiếng oán giận đó vẫn vang lên sau đầu tôi, tôi không dám quay đầu lại, sợ quay đầu lại sẽ bị nuốt chửng.
Hồ đạo trưởng thậm chí còn hét lên: "Khổng Vụ Miên! Cô sắp hại chết bao nhiêu người cô có biết không?"
Lúc lão ta gầm lên như thế, còn ném thứ gì đó xuống, trúng vào chân tôi.
Vốn dĩ tôi đã bị dày vò quá mức rồi, lại còn phải chạy một lúc lâu, tôi vừa sợ hãi, vừa hoảng loạn, khi lão đáp vào như vậy, chân tôi yếu ớt khụy thẳng xuống sông.
Nhưng mấy người đó không hề bước tới kéo tôi lên, mà chỉ ngước nhìn Hồ đạo trưởng đang đứng ở trên cầu.
Lão thở dài một hơi, lạnh lùng nói: "Cô ta đã đi qua gầm cầu rồi, cứ kéo cô ta lên trước đi đã, giữ cô ta lại nói không chừng vẫn còn có ích!"
Tôi cảm thấy chân tôi đau và yếu ớt vô cùng, hoàn toàn mất hết sức lực, không còn ý thức được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì nữa.
Chính vào lúc có hai người nắm lấy tay tôi và kéo tôi lên.
Tôi chợt nghe thấy tiếng thở dài ở bên cạnh, quay đầu lại nhìn.
Tôi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ trắng dẫn đầu một nhóm những cô gái, đứng ở bên ngoài gầm cầu nhìn tôi.
Những cô gái ấy đang mỉm cười và vẫy tay với tôi.
Nhưng bên trong gầm cầu tối tăm ấy, vô số phụ nữ với mái tóc dính bết, thân dưới đầy máu, bụng dưới nhô cao, cúi đầu khóc nức nở, đứng dưới gầm cầu, nhìn tôi đầy phẫn nộ.
Ngay khi tôi nhìn qua, họ đột nhiên ngước lên nhìn tôi.
Trên khuôn mặt tái nhợt của họ hiện lên vẻ dữ tợn, đột nhiên vươn tay lao về phía tôi: "Bà Bảy..."
Nhưng người đàn ông mặc áo trắng kia lại quát lên một tiếng, những người đó dường như sợ hãi hắn, vô cùng miễn cưỡng mà lùi lại.
Tôi ngơ ngác nhìn cảnh tượng dưới cầu, lẽ nào dưới cầu thật sự có ma sao?
Mấy người khác đã kéo tôi lên, ép tôi phải đi ra bờ kè.
Những người ở bên trên, hợp sức kéo tôi lên.
Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả gió cũng ngừng thổi, những tờ tiền bay lơ lửng trong không trung cũng từ từ rơi xuống.
Nhưng vừa hay nó lại rơi xuống sông, chỉ trong chốc lát, toàn bộ dòng sông đã bị bao phủ bởi tiền dẫn đường.
Linh hồn của những bé gái bên gầm cầu giẫm lên tờ tiền giấy, bước dọc bờ sông, đầu không ngoảnh lại.
Bọn họ vẫn đang hát: “Qua cầu, qua cầu, bé qua cầu. Vừa qua cầu Nại Hà, rồi lại qua cầu đá. Không trách cha, không oán mẹ, chỉ trách thân mình khổ. Cầu Nại Hà dưới cây cầu đá, kiếp sau không khóc cũng không đau.”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn họ đi xa, giẫm lên tờ tiền, mỉm cười với tôi rồi quay người bước vào gầm cầu.
Những người phụ nữ đầy máu và mái tóc bù xù kia dường như đã biến mất.
Ngồi trên cầu, tôi dường như mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này đầu tôi đột nhiên đau nhức.
Cha tôi nắm chặt tay đấm vào đầu tôi: “Tao đánh chết mày, xem mày có chạy được không! Cho mày chạy này, tao nuôi mày lớn bằng chừng này, mày thì lại muốn hại chết cả nhà.”
Lần này mẹ tôi không hề ngăn cản, những người khác dường như cũng im lặng, họ chỉ nói một câu tượng trưng, thậm chí cũng không có ai bước tới giúp đỡ.
Một lúc sau, đầu tôi như tê dại, nhưng tôi không còn sức lực để vùng vẫy nữa.
Cuối cùng, Hồ đạo trưởng hét lên một tiếng: "Đừng gây rối nữa!"
Sau đó lão liếc nhìn tôi một cái, lại nhìn quan tài đã hạ xuống mặt đất, trịnh trọng nói: "Quan tài đã hạ xuống đất rồi, an tâm chôn cất thôi!"
Người xưa có câu như thế này, một khi quan tài rơi xuống đất thì phải chôn ngay tại chỗ, nếu mở quan tài ra lần nữa sẽ biến thành hung thi.
Hơn nữa, bà nội lại chết một cách kỳ lạ, tôi sợ là sẽ không còn ai dám khiêng quan tài này nữa.
Nhưng chiếc quan tài này lại nằm vững vàng ngay giữa đường, lại còn ở ngay cạnh cầu.
Đừng nói là xe cộ, có khi nhiều người bình thường hay đi qua giờ cũng trở nên khó khăn hơn.
Cũng không ai nói gì về chuyện liệu nó có bị chôn giữa đường thật hay không?
Vậy thì đúng là cạn lời rồi đấy!
Trưởng thôn nhanh chóng kéo Hồ đạo trưởng sang một bên nói chuyện, những người đưa linh bên cạnh cũng trở nên căm phẫn.
Có vẻ như họ đã tốn rất nhiều công sức cho đám tang của bà tôi, thậm chí còn có người từ xa hàng nghìn dặm về, cầu xin hãy để cho bà tôi được chôn cất một cách bình yên, kết quả lúc đi chôn lại xảy ra chuyện như thế này.
Bọn họ vừa nói Hồ đạo trưởng vô dụng, không lợi hại bằng sư phụ của lão, rồi lại quay sang chỉ trích anh trai tôi, nếu hắn không gây chuyện, bà nội đã không chết thảm như vậy, cũng sẽ không xảy ra những chuyện như thế này!
Hồ đạo trưởng bị bọn họ vây quanh, nói không ngừng mà chẳng ngại rước lấy phiền phức.
Lão liếc nhìn tôi, thấy người tôi ướt sũng: “Đưa cô ta đến nhà cũ của bà Bảy, cứ nhốt lại trước đã. Còn cái quan tài thì cứ dựng tạm cái lều tang, sau đó tôi sẽ nghĩ cách giải quyết!”
Có vẻ như lão đang thực sự sợ hãi, mặt mày tối sầm như có nước đang chảy ra vậy.
Tôi bị kéo đi, quay đầu nhìn lại thì thấy linh hồn của các bé gái giẫm phải tiền dẫn đường đều đã biến mất.
Dưới gầm cầu dường như còn u ám hơn, như thể đó là một thế giới khác, khác với thế giới ở bên ngoài gầm cầu.
Cha tôi và những người khác cũng đang lo lắng cho quan tài của bà nội, không có thời gian quan tâm đến tôi.
Những người đưa tôi về nhà cũ của bà nội đều là mấy bà dì, cả đoạn đường cứ kéo lấy tôi suốt, lúc họ nhìn tôi đều là ánh mắt tò mò và đồng cảm.
Có vài tiếng thì thầm phía sau lưng, tôi có thể mơ hồ nghe thấy.
“Từ nhỏ nó đã được bà Bảy nuôi dưỡng bằng thứ đó, chính là để làm người thay thế cho bả, đi Diêm Điện chuộc tội đấy.”
"Thật hay giả vậy? Đây là cháu gái ruột của bà ta đấy? Lại còn một tay nuôi nấng nữa, bà ta đúng là tàn nhẫn."
"Cháu gái ruột á? Bà ấy tiễn cháu gái của người khác qua cầu cũng đâu có ít? Không qua cầu thì bà ta nuôi một người thay thế làm cái gì."
"Chậc! Tôi không biết bà Bảy lại làm ra những chuyện như thế nữa đấy, thật là thất đức."
"Vào thời điểm đó, cũng chẳng còn cách nào khác."
"Bà ta không chỉ làm vậy đâu, nghe nói lúc bà ta đỡ đẻ, cũng lén lút xuống tay mấy lần, hại không ít người trở thành bà mẹ sinh khó".
"Này! Chẳng phải trước đó tôi có nghe nói Tiểu Hiên nhà bà ta cặp kè với con nhỏ ngốc nhà Trần mù hay sao."
"Chuyện này có nhiều người nhìn thấy lắm, có khi ở dưới gầm cầu, có khi thì ở con dốc phía sau. Này, ức hiếp Trần mù không nhìn được, có hai viên kẹo thôi là đã lừa được cô vợ ngốc ngủ với hắn ta một lần rồi, cũng không chê..."
“Sau đó làm cho người vợ ngốc đó mang thai, cô ấy bị ngốc mà, đâu có biết. Người ta cũng không muốn làm ác, cũng không dám đắc tội với bà Bảy, cho nên cũng không có ai chịu vạch mặt.”
“Trần mù cũng không nhìn thấy, đợi đến khi sắp sinh con rồi, người vợ ngốc kêu đau bụng, lúc này Trần mù mới biết. Hắn một mực khẳng định đứa trẻ không phải của mình, trưởng thôn sợ gây ra rắc rối, nên đã gọi bà Bảy đến đỡ đẻ, dù sao đó cũng là con của Tiểu Hiên mà. Nghe nói đứa bé sắp chào đời rồi, bà Bảy lại…” Bà dì đó vỗ tay đánh bốp một cái.
Nắm chặt tay phải của mình, duỗi thẳng về phía trước: “Lại nhét đứa trẻ đó vào lại, người vợ ngốc đó đang sống sờ sờ mà lại bị tra tấn đến chết.”
Nghe vậy, tôi chợt quay đầu lại nhìn dì.
Quả thực trong làng có một người đàn ông tên là Trần mù, cưới về một cô vợ ngốc.
Cô vợ ngốc đó kỳ thực cũng không ngốc lắm đâu, chỉ là có một người mẹ thiểu năng và một người cha mắc bệnh tâm thần, thường xuyên đánh đập cô ấy, cho nên cô ấy mới luôn rụt rè như vậy.
Nhà nghèo, cô ấy chưa bao giờ được đến trường, mười mấy tuổi, cha cô đã bán cô cho Trần mù với giá vài triệu bạc.
Tôi chợt nhớ ra vào dịp Tết Nguyên đán, Khổng Vụ Hiên đã lén bỏ hai hộp cháo hạt sen mà tôi mua cho bà nội vào túi, bị tôi bắt được, anh ta còn trừng mắt nhìn tôi.
Có một lần tôi từ thành phố trở về, trông thấy anh ta lén lút lôi người phụ nữ ngốc ấy từ dưới gầm cầu ra.
Khi đó, quần áo của người phụ nữ ngốc đều ướt đẫm.
Khổng Vụ Hiên còn nói rằng anh ta đã cứu cô ấy, nhờ tôi tìm một ít quần áo cũ để cho cô ấy thay.
Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, bây giờ lại nghe các dì nói như vậy.
Không ngờ Khổng Vụ Hiên lại dùng hộp cháo sen ấy để lừa người phụ nữ ngốc kia, ở trong gầm cầu…
Nghĩ lại cũng phải, dưới cầu có một mặt phẳng rộng hơn một mét ở hai bên trái và phải, được bao phủ bởi cỏ và ở bên dòng nước.
Với cả trong làng luôn có người nói rằng có ma ở dưới đó để dọa nạt người ta, cho nên hầu hết mọi người đều sẽ không nhìn vào bên trong.
Cho dù có nhìn vào thì ánh sáng vẫn mờ mịt, không thể nhìn thấy gì cả.
Mà nhìn thấy thì đã sao?
Mọi người đều biết những điều kinh tởm đang diễn ra trong làng, nhưng họ sẽ không bao giờ tiết lộ.
Nhưng cho dù Trần mù không chịu thừa nhận đứa trẻ là của mình, thì người vợ ngốc ấy cũng sẽ sinh ra nó.
Tại sao bà lại đẩy đứa trẻ sắp ra đời vào lại?
Không biết tại sao, tôi chợt nghĩ đến đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của bà.
Khi chết, mỗi ngón tay đều bị gãy và cong cong như một chiếc chân gà bị bẻ nát vậy.
Tôi nhìn thấy những người đưa tang bên đường, cha tôi, anh trai tôi và những người đang thực hiện các nghi lễ, tất cả đều lao về phía tôi.
Tim tôi như thắt lại, không suy nghĩ được nhiều nữa mà chỉ biết lăn, lăn xuống dưới quan tài.
Cũng vào lúc này, tà khí thổi càng lúc càng mạnh, vòng hoa giấy bị thổi bay thành từng mảnh.
Chứ đừng nói đến chuyện có thể mở mắt ra được hay không, mọi người đều lảo đảo không thể đứng vững.
Tôi nhân cơ hội đó dùng cả tay cả chân, gần như là bò, lợi dụng lúc hỗn loạn để thoát ra từ đám đông leo lên cây cầu đá.
Người đàn ông mặc đồ trắng nửa nổi trên mép cầu vẫy tay ra hiệu cho tôi qua đó.
Kỳ lạ là anh ta bảo tôi chạy theo dòng nước nhưng chỗ anh đứng lại là đoạn thượng nguồn.
Nếu tôi chạy theo dòng nước, tôi sẽ phải đi dưới gầm cầu.
Nhưng bây giờ, tôi chọn tin anh ta!
Tôi dùng tay và đầu gối leo lên mép cầu, cởi sợi dây rơm buộc quanh eo cũng như chiếc đạo bào ra.
Tới khi tôi ném sợi dây rơm có mùi lạ xuống dưới cây cầu đá, các ma nữ và ma nam đều vỗ tay và mỉm cười với tôi.
Tôi thậm chí còn không có thời gian để xem nước ở dưới cây cầu đá đang ở đâu.
Chỉ biết nghiến răng nghiến lợi lao thẳng xuống!
Cũng lạ, bình thường nước không quá đầu gối, nhưng khi tôi vừa nhảy xuống thì nước như lập tức dâng lên.
Dòng nước cuốn tôi dập dềnh lên xuống.
Tôi bị sặc nước, dùng cả tay và chân muốn đứng dậy.
Chỉ nghe thấy Hồ đạo trưởng đứng ở trên cầu hét lớn: “Cô ta muốn mượn dòng nước giả chết để trốn thoát qua cầu. Hãy ném đá xuống đi, tuyệt đối không được để cô ta đi qua gầm cầu. Nếu không những thứ đó sẽ theo cô ta ra ngoài, bọn chúng sẽ quay về nhà báo thù đấy!"
Tôi đang ở dưới nước, vẫn còn chưa kịp đứng dậy thì toàn thân như có thứ gì đó vừa đập vào.
Cơ thể lại nặng nề rơi xuống nước, nhưng lần này nước có vẻ không sâu, chỉ đến đầu gối.
Tôi vươn tay định đứng dậy thì bị đánh mạnh vào sau đầu.
Mẹ tôi khóc lớn: “Miên Miên à, con đừng gây sự nữa, mau lên đây, ngoan nhé! Hãy cứu anh trai con…”
Cứu anh trai tôi?
Muốn tôi phải chôn cùng với bà nội, để cứu anh trai tôi ư?
Nhưng tôi vừa đói vừa choáng váng, lại còn bị đá ném vào người, làm thế nào cũng không dậy nổi.
Đúng lúc này, khuôn mặt của người đàn ông mặc đồ trắng hiện ra dưới nước, hình như có một đôi bàn tay nào đó đang đỡ tôi lên.
"Đi qua gầm cầu, chạy theo dòng nước, đừng nhìn lại! Nhanh lên!" Anh ta vội vàng đẩy tôi một cái.
Một làn sóng nước ập tới, dâng cả cơ thể tôi lên.
Lúc này không phải là lúc quan tâm đến những thứ đang được ném xuống dưới nữa, mà là chạy theo dòng nước.
Phía sau, cha mẹ tôi kêu khóc om sòm, thêm cả đám người chạy theo hét lớn: “Nó sắp qua cầu rồi, đập nó đi! Đánh nó đi!”
Và cả những tiếng cười khúc khích ranh mãnh của những cô gái đó: “Qua cầu, qua cầu, mau qua cầu đi!”
Tôi điên cuồng chạy dọc theo dòng nước.
Những viên sỏi vốn trơn trượt dưới sông giờ đây dường như không còn trơn nữa, mỗi bước của tôi dường như đều đi trên mặt đất vững chắc, ngay cả dòng nước dường như cũng đang hỗ trợ tôi.
Mẹ tôi vừa khóc vừa hét ở phía sau: "Miên Miên, quay lại đi, đừng chạy nữa. Nếu con còn chạy tiếp, con sẽ hại chết anh trai mình đấy. Mẹ cầu xin con, hãy mau quay lại, hãy cứu lấy anh trai con!"
Trong mắt bà ấy, việc dùng mạng sống của tôi để cứu anh trai tôi là điều đương nhiên.
Nếu tôi từ chối, có nghĩa là tôi đã hại anh ấy!
"Mau lên! Nó sắp chạy qua gầm cầu rồi, mau xuống đuổi theo nó, nhất định không được để nó qua cầu!" Giọng nói của Hồ đạo trưởng vô cùng gấp gáp.
Đằng sau hình như có người nào đó hét lên một tiếng, có người nhảy xuống theo sau.
Vừa lúc nước bắn lên tung tóe, tôi đạp trên mặt nước, chui xuống gầm dưới cây cầu đá, hơi thở lạnh buốt lập tức khiến toàn thân tôi ớn lạnh.
Sông không sâu, nghỉ hè có một đám trẻ con bắt cua dưới sông, người lớn trong làng dù ai nhìn thấy cũng sẽ bảo không được đi qua gầm cầu đá vì có ma ở đó.
Một số người tò mò hỏi thầy thì thầy nói dưới gầm cầu râm mát, có rắn, côn trùng ẩn náu ở đó nên không an toàn.
Vừa chạy xuống dưới gầm cầu đá, tôi có cảm giác như bước vào nhà băng, toàn thân lạnh buốt.
Những cô bé kia dường như đang cười khúc khích phía sau tôi, nhưng giữa những tiếng cười đó là tiếng khóc của trẻ sơ sinh, tiếng la hét xé lòng của phụ nữ và tiếng nức nở, rên rỉ đầy đau đớn.
Thậm chí có người còn đau lòng đến mức xé ruột xé gan mà hét lên: "Bà Bảy... Cô Bảy... tại sao bà lại hại tôi, tại sao bà lại hại con tôi!"
Giọng nói của những người đó dường như vô cùng phẫn nộ, dường như họ ở ngay sau đầu tôi, gầm thét và la hét đầy giận dữ.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao mình không thể quay đầu, tôi nghiến răng nghiến lợi đi thẳng qua gầm cầu, cố gắng chạy xuôi theo dòng nước.
Nhưng vừa bước ra khỏi gầm cầu, đèn bên ngoài bật sáng, tôi nhìn thấy khoảng mười người, ống quần ướt sũng đứng ở bên ngoài gầm cầu, đưa tay ngăn cản.
Sông không rộng nhưng bờ kè khá cao.
Bên kia cầu cũng có người đuổi theo, tôi không còn nơi nào để chạy nữa, trừ khi đứng lại dưới gầm cầu.
Cho dù là đến bây giờ, thì những người đuổi theo tôi cũng không dám đi vào gầm cầu.
Nhưng những tiếng oán giận đó vẫn vang lên sau đầu tôi, tôi không dám quay đầu lại, sợ quay đầu lại sẽ bị nuốt chửng.
Hồ đạo trưởng thậm chí còn hét lên: "Khổng Vụ Miên! Cô sắp hại chết bao nhiêu người cô có biết không?"
Lúc lão ta gầm lên như thế, còn ném thứ gì đó xuống, trúng vào chân tôi.
Vốn dĩ tôi đã bị dày vò quá mức rồi, lại còn phải chạy một lúc lâu, tôi vừa sợ hãi, vừa hoảng loạn, khi lão đáp vào như vậy, chân tôi yếu ớt khụy thẳng xuống sông.
Nhưng mấy người đó không hề bước tới kéo tôi lên, mà chỉ ngước nhìn Hồ đạo trưởng đang đứng ở trên cầu.
Lão thở dài một hơi, lạnh lùng nói: "Cô ta đã đi qua gầm cầu rồi, cứ kéo cô ta lên trước đi đã, giữ cô ta lại nói không chừng vẫn còn có ích!"
Tôi cảm thấy chân tôi đau và yếu ớt vô cùng, hoàn toàn mất hết sức lực, không còn ý thức được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì nữa.
Chính vào lúc có hai người nắm lấy tay tôi và kéo tôi lên.
Tôi chợt nghe thấy tiếng thở dài ở bên cạnh, quay đầu lại nhìn.
Tôi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ trắng dẫn đầu một nhóm những cô gái, đứng ở bên ngoài gầm cầu nhìn tôi.
Những cô gái ấy đang mỉm cười và vẫy tay với tôi.
Nhưng bên trong gầm cầu tối tăm ấy, vô số phụ nữ với mái tóc dính bết, thân dưới đầy máu, bụng dưới nhô cao, cúi đầu khóc nức nở, đứng dưới gầm cầu, nhìn tôi đầy phẫn nộ.
Ngay khi tôi nhìn qua, họ đột nhiên ngước lên nhìn tôi.
Trên khuôn mặt tái nhợt của họ hiện lên vẻ dữ tợn, đột nhiên vươn tay lao về phía tôi: "Bà Bảy..."
Nhưng người đàn ông mặc áo trắng kia lại quát lên một tiếng, những người đó dường như sợ hãi hắn, vô cùng miễn cưỡng mà lùi lại.
Tôi ngơ ngác nhìn cảnh tượng dưới cầu, lẽ nào dưới cầu thật sự có ma sao?
Mấy người khác đã kéo tôi lên, ép tôi phải đi ra bờ kè.
Những người ở bên trên, hợp sức kéo tôi lên.
Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả gió cũng ngừng thổi, những tờ tiền bay lơ lửng trong không trung cũng từ từ rơi xuống.
Nhưng vừa hay nó lại rơi xuống sông, chỉ trong chốc lát, toàn bộ dòng sông đã bị bao phủ bởi tiền dẫn đường.
Linh hồn của những bé gái bên gầm cầu giẫm lên tờ tiền giấy, bước dọc bờ sông, đầu không ngoảnh lại.
Bọn họ vẫn đang hát: “Qua cầu, qua cầu, bé qua cầu. Vừa qua cầu Nại Hà, rồi lại qua cầu đá. Không trách cha, không oán mẹ, chỉ trách thân mình khổ. Cầu Nại Hà dưới cây cầu đá, kiếp sau không khóc cũng không đau.”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn họ đi xa, giẫm lên tờ tiền, mỉm cười với tôi rồi quay người bước vào gầm cầu.
Những người phụ nữ đầy máu và mái tóc bù xù kia dường như đã biến mất.
Ngồi trên cầu, tôi dường như mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này đầu tôi đột nhiên đau nhức.
Cha tôi nắm chặt tay đấm vào đầu tôi: “Tao đánh chết mày, xem mày có chạy được không! Cho mày chạy này, tao nuôi mày lớn bằng chừng này, mày thì lại muốn hại chết cả nhà.”
Lần này mẹ tôi không hề ngăn cản, những người khác dường như cũng im lặng, họ chỉ nói một câu tượng trưng, thậm chí cũng không có ai bước tới giúp đỡ.
Một lúc sau, đầu tôi như tê dại, nhưng tôi không còn sức lực để vùng vẫy nữa.
Cuối cùng, Hồ đạo trưởng hét lên một tiếng: "Đừng gây rối nữa!"
Sau đó lão liếc nhìn tôi một cái, lại nhìn quan tài đã hạ xuống mặt đất, trịnh trọng nói: "Quan tài đã hạ xuống đất rồi, an tâm chôn cất thôi!"
Người xưa có câu như thế này, một khi quan tài rơi xuống đất thì phải chôn ngay tại chỗ, nếu mở quan tài ra lần nữa sẽ biến thành hung thi.
Hơn nữa, bà nội lại chết một cách kỳ lạ, tôi sợ là sẽ không còn ai dám khiêng quan tài này nữa.
Nhưng chiếc quan tài này lại nằm vững vàng ngay giữa đường, lại còn ở ngay cạnh cầu.
Đừng nói là xe cộ, có khi nhiều người bình thường hay đi qua giờ cũng trở nên khó khăn hơn.
Cũng không ai nói gì về chuyện liệu nó có bị chôn giữa đường thật hay không?
Vậy thì đúng là cạn lời rồi đấy!
Trưởng thôn nhanh chóng kéo Hồ đạo trưởng sang một bên nói chuyện, những người đưa linh bên cạnh cũng trở nên căm phẫn.
Có vẻ như họ đã tốn rất nhiều công sức cho đám tang của bà tôi, thậm chí còn có người từ xa hàng nghìn dặm về, cầu xin hãy để cho bà tôi được chôn cất một cách bình yên, kết quả lúc đi chôn lại xảy ra chuyện như thế này.
Bọn họ vừa nói Hồ đạo trưởng vô dụng, không lợi hại bằng sư phụ của lão, rồi lại quay sang chỉ trích anh trai tôi, nếu hắn không gây chuyện, bà nội đã không chết thảm như vậy, cũng sẽ không xảy ra những chuyện như thế này!
Hồ đạo trưởng bị bọn họ vây quanh, nói không ngừng mà chẳng ngại rước lấy phiền phức.
Lão liếc nhìn tôi, thấy người tôi ướt sũng: “Đưa cô ta đến nhà cũ của bà Bảy, cứ nhốt lại trước đã. Còn cái quan tài thì cứ dựng tạm cái lều tang, sau đó tôi sẽ nghĩ cách giải quyết!”
Có vẻ như lão đang thực sự sợ hãi, mặt mày tối sầm như có nước đang chảy ra vậy.
Tôi bị kéo đi, quay đầu nhìn lại thì thấy linh hồn của các bé gái giẫm phải tiền dẫn đường đều đã biến mất.
Dưới gầm cầu dường như còn u ám hơn, như thể đó là một thế giới khác, khác với thế giới ở bên ngoài gầm cầu.
Cha tôi và những người khác cũng đang lo lắng cho quan tài của bà nội, không có thời gian quan tâm đến tôi.
Những người đưa tôi về nhà cũ của bà nội đều là mấy bà dì, cả đoạn đường cứ kéo lấy tôi suốt, lúc họ nhìn tôi đều là ánh mắt tò mò và đồng cảm.
Có vài tiếng thì thầm phía sau lưng, tôi có thể mơ hồ nghe thấy.
“Từ nhỏ nó đã được bà Bảy nuôi dưỡng bằng thứ đó, chính là để làm người thay thế cho bả, đi Diêm Điện chuộc tội đấy.”
"Thật hay giả vậy? Đây là cháu gái ruột của bà ta đấy? Lại còn một tay nuôi nấng nữa, bà ta đúng là tàn nhẫn."
"Cháu gái ruột á? Bà ấy tiễn cháu gái của người khác qua cầu cũng đâu có ít? Không qua cầu thì bà ta nuôi một người thay thế làm cái gì."
"Chậc! Tôi không biết bà Bảy lại làm ra những chuyện như thế nữa đấy, thật là thất đức."
"Vào thời điểm đó, cũng chẳng còn cách nào khác."
"Bà ta không chỉ làm vậy đâu, nghe nói lúc bà ta đỡ đẻ, cũng lén lút xuống tay mấy lần, hại không ít người trở thành bà mẹ sinh khó".
"Này! Chẳng phải trước đó tôi có nghe nói Tiểu Hiên nhà bà ta cặp kè với con nhỏ ngốc nhà Trần mù hay sao."
"Chuyện này có nhiều người nhìn thấy lắm, có khi ở dưới gầm cầu, có khi thì ở con dốc phía sau. Này, ức hiếp Trần mù không nhìn được, có hai viên kẹo thôi là đã lừa được cô vợ ngốc ngủ với hắn ta một lần rồi, cũng không chê..."
“Sau đó làm cho người vợ ngốc đó mang thai, cô ấy bị ngốc mà, đâu có biết. Người ta cũng không muốn làm ác, cũng không dám đắc tội với bà Bảy, cho nên cũng không có ai chịu vạch mặt.”
“Trần mù cũng không nhìn thấy, đợi đến khi sắp sinh con rồi, người vợ ngốc kêu đau bụng, lúc này Trần mù mới biết. Hắn một mực khẳng định đứa trẻ không phải của mình, trưởng thôn sợ gây ra rắc rối, nên đã gọi bà Bảy đến đỡ đẻ, dù sao đó cũng là con của Tiểu Hiên mà. Nghe nói đứa bé sắp chào đời rồi, bà Bảy lại…” Bà dì đó vỗ tay đánh bốp một cái.
Nắm chặt tay phải của mình, duỗi thẳng về phía trước: “Lại nhét đứa trẻ đó vào lại, người vợ ngốc đó đang sống sờ sờ mà lại bị tra tấn đến chết.”
Nghe vậy, tôi chợt quay đầu lại nhìn dì.
Quả thực trong làng có một người đàn ông tên là Trần mù, cưới về một cô vợ ngốc.
Cô vợ ngốc đó kỳ thực cũng không ngốc lắm đâu, chỉ là có một người mẹ thiểu năng và một người cha mắc bệnh tâm thần, thường xuyên đánh đập cô ấy, cho nên cô ấy mới luôn rụt rè như vậy.
Nhà nghèo, cô ấy chưa bao giờ được đến trường, mười mấy tuổi, cha cô đã bán cô cho Trần mù với giá vài triệu bạc.
Tôi chợt nhớ ra vào dịp Tết Nguyên đán, Khổng Vụ Hiên đã lén bỏ hai hộp cháo hạt sen mà tôi mua cho bà nội vào túi, bị tôi bắt được, anh ta còn trừng mắt nhìn tôi.
Có một lần tôi từ thành phố trở về, trông thấy anh ta lén lút lôi người phụ nữ ngốc ấy từ dưới gầm cầu ra.
Khi đó, quần áo của người phụ nữ ngốc đều ướt đẫm.
Khổng Vụ Hiên còn nói rằng anh ta đã cứu cô ấy, nhờ tôi tìm một ít quần áo cũ để cho cô ấy thay.
Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, bây giờ lại nghe các dì nói như vậy.
Không ngờ Khổng Vụ Hiên lại dùng hộp cháo sen ấy để lừa người phụ nữ ngốc kia, ở trong gầm cầu…
Nghĩ lại cũng phải, dưới cầu có một mặt phẳng rộng hơn một mét ở hai bên trái và phải, được bao phủ bởi cỏ và ở bên dòng nước.
Với cả trong làng luôn có người nói rằng có ma ở dưới đó để dọa nạt người ta, cho nên hầu hết mọi người đều sẽ không nhìn vào bên trong.
Cho dù có nhìn vào thì ánh sáng vẫn mờ mịt, không thể nhìn thấy gì cả.
Mà nhìn thấy thì đã sao?
Mọi người đều biết những điều kinh tởm đang diễn ra trong làng, nhưng họ sẽ không bao giờ tiết lộ.
Nhưng cho dù Trần mù không chịu thừa nhận đứa trẻ là của mình, thì người vợ ngốc ấy cũng sẽ sinh ra nó.
Tại sao bà lại đẩy đứa trẻ sắp ra đời vào lại?
Không biết tại sao, tôi chợt nghĩ đến đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của bà.
Khi chết, mỗi ngón tay đều bị gãy và cong cong như một chiếc chân gà bị bẻ nát vậy.