Chương 20: Tình yêu mọc lên từ phương Đông, lặn ở phía Tây
Dường như thời gian cũng đang quyến luyến cặp tình nhân xa ngày gặp lại này, không nỡ vội vàng lướt qua cái ôm thắm thiết của họ, nó thử thả chậm bước đi, nhưng không chịu nổi việc có con zombie còn tàn ác hơn thời gian.
Bụng Úc Gia Trí phát ra tiếng kêu ùng ục, anh ta sờ lên cái bụng khô quắt, hét về phía Tân Đàm: "Đừng ôm nữa, tôi đói quá à."
Tân Đàm bị giọng nói của Úc Gia Trí gọi tỉnh, cô kịp phản ứng rồi lập tức giãy giụa. Móng vuốt và răng nanh của cô đều vô cùng sắc bén, vì sợ vô tình làm người trước mặt bị thương mà biên độ giãy giụa của cô rất nhỏ.
Kỳ Xán chậm rãi buông cô ra, nhưng không buông hoàn toàn, một tay anh đang nắm lấy cổ tay Tân Đàm bằng một lực sẽ không làm đau cô, nhưng cô cũng không thể tránh thoát.
Một tay khác không bị nắm của Tân Đàm mất tự nhiên giơ lên kéo phần mũ đang che khuất hơn nửa khuôn mặt cô xuống thấp hơn, bồn chồn đứng tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Bọn họ không để ý Úc Gia Trí đang đứng bên cạnh không ngừng kêu gào. Kỳ Xán nắm chặt tay Tân Đàm, kéo cô đến bên cạnh một chiếc ghế mát xa gần khu xem phim.
Toàn thân Tân Đàm cứng đờ như một tảng băng, tay Kỳ Xán nhẹ nhàng khoác lên vai cô, muốn cô ngồi xuống. Cuối cùng Kỳ Xán bất đắc dĩ nói: "Đàm Đàm, mình có lời muốn nói với cậu, cậu ngồi xuống trước có được không?"
Tân Đàm cúi thấp đầu, nghe giọng anh, một tay cô túm mũ, cẩn thận ngước mắt nhìn Kỳ Xán một cái, lại nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt. Cô chậm rãi ngồi xuống theo lực cánh tay Kỳ Xán.
Ban đầu Kỳ Xán muốn ngồi ở bên cạnh, nhưng anh cảm thấy như vậy cách Tân Đàm quá xa, bèn ngồi xổm xuống trước mặt Tân Đàm rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Anh phát hiện bạn gái anh đang dùng một cái tay khác túm chặt phần mũ của áo hoodie, kéo vành mũ to rộng đến trước mặt, che mất hơn nửa khuôn mặt, gần như chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ đầy hoảng loạn bất an, lẳng lặng nhìn anh.
Ánh mắt cô khiến trái tim Kỳ Xán như muốn tan nát. Anh biết Tân Đàm là một cô gái thích chưng diện, cô không muốn cho anh thấy dáng vẻ mặt mũi tràn đầy thịt thối của cô. Mặc dù Kỳ Xán chưa từng để ý chuyện này.
Hai người lặng im trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng lảm nhảm không ngừng đang dần yếu đi của Úc Gia Trí. Qua nửa ngày, Kỳ Xán tháo cái khăn quàng trên cổ xuống, nhẹ nhàng quấn lên cổ Tân Đàm từng vòng một.
"Đàm Đàm, hạ tay xuống." Kỳ Xán nói rất khẽ, có vẻ vô cùng dịu dàng: "Cậu không cho mình nhìn cậu, vậy thì mình không nhìn."
Kỳ Xán cũng không biết sau khi Tân Đàm trở thành zombie thì phản ứng sẽ chậm chạp hơn, nhưng anh vẫn giữ mãi một tư thế chờ Tân Đàm thả tay xuống.
Một lúc lâu sau, Tân Đàm chậm rãi hạ cái tay đang túm mũ xuống, cô dùng sức quá lớn, gần như sắp xé rách vành mũ.
Kỳ Xán kéo khăn lên cao một chút, giúp cô che mặt, chỉ lộ ra cặp mắt đỏ xinh đẹp kia.
Trong quá trình kéo khăn, Kỳ Xán phát hiện trên cổ Tân Đàm cắm nửa cái kim, cây kim kia hơi quen mắt. Thấy Tân Đàm không có phản ứng, anh bèn nhẹ nhàng rút cây kim đó ra, tiện tay bỏ vào trong túi áo.
"Xem, vậy thì mình sẽ không nhìn thấy." Kỳ Xán lần nữa ngồi xổm trước mặt Tân Đàm, ngửa đầu chăm chú nhìn cô.
Vẻ hoảng loạn bất an trong mắt Tân Đàm dần rút đi, Kỳ Xán thấy đôi mắt cô hơi cong lên, giống như đang cười.
Kỳ Xán cũng cười theo. Anh vui vẻ cỡ nào chứ, khóe miệng nhếch lên rất cao, xán lại lại ấm áp, lóa mắt như sao trời.
"Đàm Đàm, xin lỗi." Kỳ Xán nắm chặt tay Tân Đàm, anh ngắm nhìn cô bạn gái yêu dấu, những cảm xúc áy náy và nhớ nhung khó lòng đè nén buột miệng mà ra.
"Chúng ta bắt đầu lạc nhau từ đại học Vân Thành, mình vẫn luôn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm cậu, nhưng mãi chẳng thể tìm được. Ngược lại là cậu, cậu tìm được mình và cứu mình ở phòng an ninh trước cổng chính trường học, sau đó lại đi không từ giã."
"Sau lần đó mình vẫn không từ bỏ, tiếp tục tìm cậu, nhưng dường như chúng ta vẫn luôn thiếu một chút duyên phận. Mình từng đi qua cầu Khóa, từng đến cửa hàng trang sức cậu để tóc lại. Sau đó… chính là một quãng đường dài đằng đẵng."
"Lúc đó từ đầu đến cuối mình đều cảm thấy cậu đang ở ngay trước mặt mình, bước chân cậu chưa từng dừng lại. Ngay từ đầu mình nghĩ cậu có thể đợi mình thì tốt rồi, sau này lại nghĩ chỉ cần mình nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa, như vậy thì mình có thể tìm được cậu."
"Nhưng cuối cùng mình vẫn lướt qua cậu ở nhà tù Bắc Sơn... Thậm chí ngay cả con zombie chỉ biết ăn kia cũng gặp được cậu ở Bắc Sơn, nhưng mình lại cứ không được."
"Suốt dọc đường trước khi đến trung tâm thương mại Hưng Long, mình từng nghi ngờ bản thân vô số lần. Có phải duyên nhận giữa chúng ta thật sự phải ngừng lại như vậy không? Có phải cả đời này mình đều không thể tìm thấy cậu hay không..."
"Nhưng mình không muốn bỏ cuộc, bởi vì mình thật sự rất thích cậu, thật sự yêu cậu."
Sau khi Kỳ Xán nói đến đây thì ngừng lại.
Tân Đàm vẫn luôn nhìn anh, nhìn gương mặt cô vô cùng quen thuộc, nhìn cặp mắt chan chứa dịu dàng kia. Chậm rãi, cô thấy khóe mắt anh ngày càng đỏ hơn.
Tân Đàm không hiểu sao Kỳ Xán lại ngừng lại. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn anh đầy thắc mắc. Anh đang nghĩ gì vậy? Là đang nghĩ nên nói gì tiếp theo à?
Qua một lúc lâu, Kỳ Xán chậm rãi nói tiếp: "Cho nên mình tới trung tâm thương mại Hưng Long, đây là địa điểm ước hẹn đơn phương của mình với cậu, cũng là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Mình nghĩ, nếu như mình không thể nắm chặt mối duyên phận với cậu, vậy thì duyên phận của mình có thể chủ động tới tìm mình không? Trong lòng ấp ủ kỳ vọng này, nên mình chờ cậu ở đây, một mực chờ cậu."
"Mình không cần đi làm gì hay nghĩ gì nữa, mình chỉ cần chờ đợi, chờ người yêu của mình tới tìm mình. Mình biết, chờ đợi là một từ vô cùng đẹp, nó sẽ không khiến mình thất vọng."
Tân Đàm ngẩn ra, trong thoáng chốc cô cảm thấy câu này của Kỳ Xán rất quen thuộc. Là ai từng nói với cô à? Tân Đàm đã không nhớ nữa.
"Đàm Đàm, cảm ơn cậu, không khiến mình thất vọng." Kỳ Xán dùng một tay khác xoa hai mắt, tiếp tục nói: "Mặc dù ban đầu mình không thể chờ được cậu ở đây, nhưng giờ đây thời gian và duyên phận vẫn đưa cậu đến bên cạnh mình. Cuối cùng mình vẫn chờ được cậu."
Kỳ Xán nhìn Tân Đàm nở một nụ cười rất to, ánh mắt lại chua xót. Anh vui mừng không ngớt nói với Tân Đàm: "Đàm Đàm, là cậu khiến mình tin chắc rằng mình là người may mắn."
Kỳ Xán nói một đoạn rất dài rất dài, thậm chí Tân Đàm cũng không kịp phản ứng. Nhưng cô không nỡ bỏ sót mỗi một từ Kỳ Xán nói, cho nên cô nghiêm túc ghi nhớ mỗi một câu anh nói trong lòng, chậm rãi nghĩ.
Tân Đàm đang định nghiêm túc suy nghĩ những lời Kỳ Xán nói, lại thấy Kỳ Xán đang ngơ ngác nhìn mình, cô không hiểu hành động của Kỳ Xán. Qua nửa ngày, cô chậm rãi nâng cái tay không bị Kỳ Xán nắm lấy, cẩn thận tới gần đôi mắt anh.
Cô trông thấy Kỳ Xán khóc, muốn lau nước mắt giúp anh, nhưng đến cuối cùng đầu ngón tay vẫn không hạ xuống, bởi vì móng vuốt cô quá sắc nhọn, cô sợ sẽ khiến Kỳ Xán bị thương.
Kỳ Xán nhắm chặt hai mắt, muốn ép hơi nước đang tràn ngập trong hốc mắt trở về, nhưng chỉ tốn công vô ích. Chẳng qua là anh quá vui mừng, không phải muốn khóc thật, anh lại sợ Tân Đàm sẽ lo lắng cho mình, bèn chủ động nói sang chuyện khác, hỏi cô: "Đàm Đàm, vừa rồi cậu muốn đưa cho mình thứ gì à?"
Bởi vì lúc ấy Kỳ Xán nhìn thấy Tân Đàm, quá mức kích động, chỉ lo ôm cô bạn gái lâu ngày gặp lại của mình, hoàn toàn không để ý tới thứ trong tay Tân Đàm.
Tân Đàm đang chậm rãi hiểu những lời Kỳ Xán nói. Kỳ Xán cố chấp chờ phản ứng của cô. Qua nửa ngày, Tân Đàm giật giật cái tay đang bị Kỳ Xán nắm lấy.
Cô không rút ra được, chỉ có thể nhìn Kỳ Xán.
Kỳ Xán không muốn buông tay, vẫn cố chấp nhìn cô.
Tân Đàm không làm gì được anh, chỉ có thể dùng một tay khác, rút tờ giấy nhăn dúm dó từ trong túi áo hoodie ra. Kỳ Xán nhận lấy, vừa nhìn đã bật cười.
Cuối cùng Úc Gia Trí cũng tìm được cơ hội kiếm cảm giác tồn tại, anh ta giơ cái ba lô đựng một chồng giấy A4 dày trong tay lên, chạy về phía Tân Đàm và Kỳ Xán. Nhưng chạy được một nửa thì chân mềm nhũn lảo đảo ngã một phát, sau đó không đứng lên được nữa.
Mặc dù anh ta không đưa ba lô qua được nhưng Kỳ Xán vẫn nhìn thấy. Anh bất ngờ đứng dậy, ôm lấy Tân Đàm. Nhưng do anh đã ngồi xổm quá lâu, tê chân rồi, vừa đứng lên thì lập tức mất trọng tâm té xuống. Tân Đàm bị anh đè trên ghế mát xa.
Kỳ Xán chỉ ôm cô, nhắc mãi: "Đàm Đàm, mình rất vui, thực sự rất vui."
Hai tay Tân Đàm nâng lên lại thả xuống, cuối cùng vẫn không ôm lại Kỳ Xán.
Úc Gia Trí nằm trên mặt đất xoay người, nhắm mắt lại, anh ta muốn xem xem đến bao giờ họ mới chú ý tới anh ta.
Chẳng mấy chốc sắc trời đã dần trở tối, hình như dưới lầu vẫn có tiếng zombie đi lại. Kỳ Xán biết không thể ngừng lại ở nơi này, bèn dẫn Tân Đàm đi lên sân thượng.
Lúc đi ngang qua Úc Gia Trí, Tân Đàm dừng bước, vừa mới nhớ tới Úc Gia Trí, muốn qua xem anh ta thế nào, nhưng lại bị Kỳ Xán giữ lấy. Kỳ Xán vỗ về Tân Đàm, sau đó nói: "Tân Đàm, chúng ta về nhà, mình làm đồ ăn ngon cho cậu lấp đầy bụng."
Úc Gia Trí sắp chết bật dậy, hấp tấp đi theo Kỳ Xán và Tân Đàm.
Tân Đàm: "..."
Còn chưa đi được hai bước, Kỳ Xán bỗng ngừng lại, bởi vì anh nhìn thấy đôi chân trần của Tân Đàm.
Tân Đàm cảm nhận được ánh mắt của anh thì mất tự nhiên rụt rụt chân. Trên chân cô bị một lớp thịt thối bao phủ, cũng không dễ nhìn.
Kỳ Xán đứng trước mặt Kỳ Xán xoay người, quay lưng về phía cô rồi nói: "Đàm Đàm, cậu không có giày, đi đường sẽ bị thương mất, mình cõng cậu đi."
Tân Đàm cảm thấy mùi trên người mình không dễ ngửi, ngại ngùng không chịu nhúc nhích.
Úc Gia Trí đứng bên cạnh sốt ruột, nếu không phải sợ Kỳ Xán bỏ rơi anh ta thì anh ta đã nhảy lên lưng Kỳ Xán thay Tân Đàm rồi. Cuối cùng anh ta không nhịn được gào về phía Tân Đàm hai tiếng, thúc giục cô nhanh lên, đừng làm chậm trễ anh ta lấp đầy bụng.
Kỳ Xán lập tức nhíu mày, quay sang nói với Úc Gia Trí, giọng hơi lạnh: "Không được quát Đàm Đàm."
Úc Gia Trí nghe không hiểu, nhưng dục vọng sống sót khiến anh ta ngậm miệng.
Kỳ Xán dịu dàng nói với Tân Đàm: "Đàm Đàm, mình cõng cậu."
Úc Gia Trí vẫn nghe không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong giọng điệu của Kỳ Xán.
Tân Đàm luôn luôn không thắng nổi Kỳ Xán. Cô cảm giác được có zombie đang tới gần, cô không thể giằng co với Kỳ Xán ở đây, thế là cô chậm rãi bò lên tấm lưng vững chãi của Kỳ Xán.
Kỳ Xán vững vàng cõng cô lên, bước đi như bay: "Đi thôi!"
Tầng cao nhất của trung tâm thương mại Hưng Long là một sân thượng rất lớn, ngay từ đầu nhà đầu tư định xây thành hành lang hoa, năm nay mới khởi công, còn chưa xây xong thì tận thế đã tới. Trong khoảng thời gian này Kỳ Xán vẫn luôn ở tạm ở nơi này.
Kỳ Xán mở cửa sắt sân thượng ra, trên cửa được bôi một lớp máu zombie rất dày, đủ để ngăn cản zombie cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Tuy tầng này vẫn chưa được xây dựng hoàn thành nhưng nên có thì đều có cả. Kỳ Xán cõng Tân Đàm đến nhà gỗ nhỏ được xây dựng để nghỉ ngơi sau hành lang hoa. Diện tích nhà gỗ nhỏ cũng không lớn nhưng rất sạch sẽ, trên giường phủ một lớp đệm mềm. Hiển nhiên đây là căn phòng Kỳ Xán vẫn luôn ở trong khoảng thời gian này.
Kỳ Xán đặt Tân Đàm lên giường, nói: "Cậu ở đây chờ mình một lát, mình đi chuẩn bị cơm tối, sẽ về nhanh thôi."
Tân Đàm không phản ứng.
Kỳ Xán lại hỏi một lần: "Được không?"
Lúc này Tân Đàm mới chậm rãi gật đầu.
Kỳ Xán xoay người, nhìn thấy Úc Gia Trí thò đầu ngó dáo dác trước cửa ra vào, anh trực tiếp kéo Úc Gia Trí ra ngoài, để không gian lại cho một mình Tân Đàm.
Tân Đàm ngồi trên chiếc giường mềm mại, cảm nhận được hơi ấm xa cách đã lâu trong phòng. Cô không nhịn được lăn một vòng, sau đó kéo lấy chiếc khăn ấm áp trên cổ, không nhịn được ngẩn người rất lâu.
Kỳ Xán, Kỳ Xán. Bạn trai, của cô.
...
Kỳ Xán nhanh chóng chuẩn bị xong cơm tối. Anh đưa Tân Đàm đến cạnh quầy bar dùng để ngắm cảnh trên hành lang hoa, đỡ cô ngồi lên, sau đó đẩy mì tôm về phía Tân Đàm, nói với cô: "Hôm nay ăn thế này trước đã, ngày mai mình ra ngoài tìm kiếm vật tư thì không phải ăn những thứ này nữa."
Trong khoảng thời gian này Kỳ Xán vẫn luôn ăn những thực phẩm ăn liền này qua ngày, nhưng bây giờ tìm được Tân Đàm, chắc chắn là anh không thể để cô sống tạm bợ theo mình được. Qua mấy tháng mà cô bạn gái đáng thương của anh đã gầy như vậy. Anh nhất định phải nuôi cô thành trắng trẻo mập mạp đáng yêu, bằng không thì sẽ uổng phí tài nghệ và công sức anh học nấu ăn từ bữa sáng, bữa trưa, bữa tối vì theo đuổi Tân Đàm hồi cấp ba.
Tân Đàm chậm rãi gật đầu, vụng về cầm lấy nĩa, cô vừa định ăn thì phát hiện bát của mình nhiều hơn Kỳ Xán và Úc Gia Trí. Cô dùng nĩa quấy quấy, quấy ra một đống đồ ăn kèm. Lạp xưởng trứng muối chân gà, khiến bát mì tôm này không còn tầm thường nữa.
Úc Gia Trí vừa điên cuồng hút mì tôm, vừa trợn mắt nhìn bát mì tôm trước mặt Tân Đàm.
Lúc này, Úc Gia Trí phát hiện Tân Đàm vụng về xiên chân gà, đưa tới trước mặt anh ta. Úc Gia Trí mừng rỡ khôn xiết, suy cho cùng từ lâu anh ta đã biết Tân Đàm sẽ không dễ dàng chia sẻ đồ ăn với kẻ khác, bây giờ lại muốn chia sẻ cho anh ta! Quả nhiên trong khoảng thời gian này bọn họ đã có tình hữu nghị cách mạng nồng hậu!
Sau đó Úc Gia Trí đang vui vẻ trơ mắt nhìn chân gà rơi vào trong bát của Kỳ Xán. Vào khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy mình lại không vui.
Kỳ Xán thoải mái tiếp nhận sự san sẻ của bạn gái, bởi vì lúc trước anh thả vào bát Tân Đàm hai cái chân gà. Anh một cái, Tân Đàm một cái, vừa hay.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Dùng thức ăn cho chó đâm chết nhà tiên tri!
Bụng Úc Gia Trí phát ra tiếng kêu ùng ục, anh ta sờ lên cái bụng khô quắt, hét về phía Tân Đàm: "Đừng ôm nữa, tôi đói quá à."
Tân Đàm bị giọng nói của Úc Gia Trí gọi tỉnh, cô kịp phản ứng rồi lập tức giãy giụa. Móng vuốt và răng nanh của cô đều vô cùng sắc bén, vì sợ vô tình làm người trước mặt bị thương mà biên độ giãy giụa của cô rất nhỏ.
Kỳ Xán chậm rãi buông cô ra, nhưng không buông hoàn toàn, một tay anh đang nắm lấy cổ tay Tân Đàm bằng một lực sẽ không làm đau cô, nhưng cô cũng không thể tránh thoát.
Một tay khác không bị nắm của Tân Đàm mất tự nhiên giơ lên kéo phần mũ đang che khuất hơn nửa khuôn mặt cô xuống thấp hơn, bồn chồn đứng tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Bọn họ không để ý Úc Gia Trí đang đứng bên cạnh không ngừng kêu gào. Kỳ Xán nắm chặt tay Tân Đàm, kéo cô đến bên cạnh một chiếc ghế mát xa gần khu xem phim.
Toàn thân Tân Đàm cứng đờ như một tảng băng, tay Kỳ Xán nhẹ nhàng khoác lên vai cô, muốn cô ngồi xuống. Cuối cùng Kỳ Xán bất đắc dĩ nói: "Đàm Đàm, mình có lời muốn nói với cậu, cậu ngồi xuống trước có được không?"
Tân Đàm cúi thấp đầu, nghe giọng anh, một tay cô túm mũ, cẩn thận ngước mắt nhìn Kỳ Xán một cái, lại nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt. Cô chậm rãi ngồi xuống theo lực cánh tay Kỳ Xán.
Ban đầu Kỳ Xán muốn ngồi ở bên cạnh, nhưng anh cảm thấy như vậy cách Tân Đàm quá xa, bèn ngồi xổm xuống trước mặt Tân Đàm rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Anh phát hiện bạn gái anh đang dùng một cái tay khác túm chặt phần mũ của áo hoodie, kéo vành mũ to rộng đến trước mặt, che mất hơn nửa khuôn mặt, gần như chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ đầy hoảng loạn bất an, lẳng lặng nhìn anh.
Ánh mắt cô khiến trái tim Kỳ Xán như muốn tan nát. Anh biết Tân Đàm là một cô gái thích chưng diện, cô không muốn cho anh thấy dáng vẻ mặt mũi tràn đầy thịt thối của cô. Mặc dù Kỳ Xán chưa từng để ý chuyện này.
Hai người lặng im trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng lảm nhảm không ngừng đang dần yếu đi của Úc Gia Trí. Qua nửa ngày, Kỳ Xán tháo cái khăn quàng trên cổ xuống, nhẹ nhàng quấn lên cổ Tân Đàm từng vòng một.
"Đàm Đàm, hạ tay xuống." Kỳ Xán nói rất khẽ, có vẻ vô cùng dịu dàng: "Cậu không cho mình nhìn cậu, vậy thì mình không nhìn."
Kỳ Xán cũng không biết sau khi Tân Đàm trở thành zombie thì phản ứng sẽ chậm chạp hơn, nhưng anh vẫn giữ mãi một tư thế chờ Tân Đàm thả tay xuống.
Một lúc lâu sau, Tân Đàm chậm rãi hạ cái tay đang túm mũ xuống, cô dùng sức quá lớn, gần như sắp xé rách vành mũ.
Kỳ Xán kéo khăn lên cao một chút, giúp cô che mặt, chỉ lộ ra cặp mắt đỏ xinh đẹp kia.
Trong quá trình kéo khăn, Kỳ Xán phát hiện trên cổ Tân Đàm cắm nửa cái kim, cây kim kia hơi quen mắt. Thấy Tân Đàm không có phản ứng, anh bèn nhẹ nhàng rút cây kim đó ra, tiện tay bỏ vào trong túi áo.
"Xem, vậy thì mình sẽ không nhìn thấy." Kỳ Xán lần nữa ngồi xổm trước mặt Tân Đàm, ngửa đầu chăm chú nhìn cô.
Vẻ hoảng loạn bất an trong mắt Tân Đàm dần rút đi, Kỳ Xán thấy đôi mắt cô hơi cong lên, giống như đang cười.
Kỳ Xán cũng cười theo. Anh vui vẻ cỡ nào chứ, khóe miệng nhếch lên rất cao, xán lại lại ấm áp, lóa mắt như sao trời.
"Đàm Đàm, xin lỗi." Kỳ Xán nắm chặt tay Tân Đàm, anh ngắm nhìn cô bạn gái yêu dấu, những cảm xúc áy náy và nhớ nhung khó lòng đè nén buột miệng mà ra.
"Chúng ta bắt đầu lạc nhau từ đại học Vân Thành, mình vẫn luôn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm cậu, nhưng mãi chẳng thể tìm được. Ngược lại là cậu, cậu tìm được mình và cứu mình ở phòng an ninh trước cổng chính trường học, sau đó lại đi không từ giã."
"Sau lần đó mình vẫn không từ bỏ, tiếp tục tìm cậu, nhưng dường như chúng ta vẫn luôn thiếu một chút duyên phận. Mình từng đi qua cầu Khóa, từng đến cửa hàng trang sức cậu để tóc lại. Sau đó… chính là một quãng đường dài đằng đẵng."
"Lúc đó từ đầu đến cuối mình đều cảm thấy cậu đang ở ngay trước mặt mình, bước chân cậu chưa từng dừng lại. Ngay từ đầu mình nghĩ cậu có thể đợi mình thì tốt rồi, sau này lại nghĩ chỉ cần mình nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa, như vậy thì mình có thể tìm được cậu."
"Nhưng cuối cùng mình vẫn lướt qua cậu ở nhà tù Bắc Sơn... Thậm chí ngay cả con zombie chỉ biết ăn kia cũng gặp được cậu ở Bắc Sơn, nhưng mình lại cứ không được."
"Suốt dọc đường trước khi đến trung tâm thương mại Hưng Long, mình từng nghi ngờ bản thân vô số lần. Có phải duyên nhận giữa chúng ta thật sự phải ngừng lại như vậy không? Có phải cả đời này mình đều không thể tìm thấy cậu hay không..."
"Nhưng mình không muốn bỏ cuộc, bởi vì mình thật sự rất thích cậu, thật sự yêu cậu."
Sau khi Kỳ Xán nói đến đây thì ngừng lại.
Tân Đàm vẫn luôn nhìn anh, nhìn gương mặt cô vô cùng quen thuộc, nhìn cặp mắt chan chứa dịu dàng kia. Chậm rãi, cô thấy khóe mắt anh ngày càng đỏ hơn.
Tân Đàm không hiểu sao Kỳ Xán lại ngừng lại. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn anh đầy thắc mắc. Anh đang nghĩ gì vậy? Là đang nghĩ nên nói gì tiếp theo à?
Qua một lúc lâu, Kỳ Xán chậm rãi nói tiếp: "Cho nên mình tới trung tâm thương mại Hưng Long, đây là địa điểm ước hẹn đơn phương của mình với cậu, cũng là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Mình nghĩ, nếu như mình không thể nắm chặt mối duyên phận với cậu, vậy thì duyên phận của mình có thể chủ động tới tìm mình không? Trong lòng ấp ủ kỳ vọng này, nên mình chờ cậu ở đây, một mực chờ cậu."
"Mình không cần đi làm gì hay nghĩ gì nữa, mình chỉ cần chờ đợi, chờ người yêu của mình tới tìm mình. Mình biết, chờ đợi là một từ vô cùng đẹp, nó sẽ không khiến mình thất vọng."
Tân Đàm ngẩn ra, trong thoáng chốc cô cảm thấy câu này của Kỳ Xán rất quen thuộc. Là ai từng nói với cô à? Tân Đàm đã không nhớ nữa.
"Đàm Đàm, cảm ơn cậu, không khiến mình thất vọng." Kỳ Xán dùng một tay khác xoa hai mắt, tiếp tục nói: "Mặc dù ban đầu mình không thể chờ được cậu ở đây, nhưng giờ đây thời gian và duyên phận vẫn đưa cậu đến bên cạnh mình. Cuối cùng mình vẫn chờ được cậu."
Kỳ Xán nhìn Tân Đàm nở một nụ cười rất to, ánh mắt lại chua xót. Anh vui mừng không ngớt nói với Tân Đàm: "Đàm Đàm, là cậu khiến mình tin chắc rằng mình là người may mắn."
Kỳ Xán nói một đoạn rất dài rất dài, thậm chí Tân Đàm cũng không kịp phản ứng. Nhưng cô không nỡ bỏ sót mỗi một từ Kỳ Xán nói, cho nên cô nghiêm túc ghi nhớ mỗi một câu anh nói trong lòng, chậm rãi nghĩ.
Tân Đàm đang định nghiêm túc suy nghĩ những lời Kỳ Xán nói, lại thấy Kỳ Xán đang ngơ ngác nhìn mình, cô không hiểu hành động của Kỳ Xán. Qua nửa ngày, cô chậm rãi nâng cái tay không bị Kỳ Xán nắm lấy, cẩn thận tới gần đôi mắt anh.
Cô trông thấy Kỳ Xán khóc, muốn lau nước mắt giúp anh, nhưng đến cuối cùng đầu ngón tay vẫn không hạ xuống, bởi vì móng vuốt cô quá sắc nhọn, cô sợ sẽ khiến Kỳ Xán bị thương.
Kỳ Xán nhắm chặt hai mắt, muốn ép hơi nước đang tràn ngập trong hốc mắt trở về, nhưng chỉ tốn công vô ích. Chẳng qua là anh quá vui mừng, không phải muốn khóc thật, anh lại sợ Tân Đàm sẽ lo lắng cho mình, bèn chủ động nói sang chuyện khác, hỏi cô: "Đàm Đàm, vừa rồi cậu muốn đưa cho mình thứ gì à?"
Bởi vì lúc ấy Kỳ Xán nhìn thấy Tân Đàm, quá mức kích động, chỉ lo ôm cô bạn gái lâu ngày gặp lại của mình, hoàn toàn không để ý tới thứ trong tay Tân Đàm.
Tân Đàm đang chậm rãi hiểu những lời Kỳ Xán nói. Kỳ Xán cố chấp chờ phản ứng của cô. Qua nửa ngày, Tân Đàm giật giật cái tay đang bị Kỳ Xán nắm lấy.
Cô không rút ra được, chỉ có thể nhìn Kỳ Xán.
Kỳ Xán không muốn buông tay, vẫn cố chấp nhìn cô.
Tân Đàm không làm gì được anh, chỉ có thể dùng một tay khác, rút tờ giấy nhăn dúm dó từ trong túi áo hoodie ra. Kỳ Xán nhận lấy, vừa nhìn đã bật cười.
Cuối cùng Úc Gia Trí cũng tìm được cơ hội kiếm cảm giác tồn tại, anh ta giơ cái ba lô đựng một chồng giấy A4 dày trong tay lên, chạy về phía Tân Đàm và Kỳ Xán. Nhưng chạy được một nửa thì chân mềm nhũn lảo đảo ngã một phát, sau đó không đứng lên được nữa.
Mặc dù anh ta không đưa ba lô qua được nhưng Kỳ Xán vẫn nhìn thấy. Anh bất ngờ đứng dậy, ôm lấy Tân Đàm. Nhưng do anh đã ngồi xổm quá lâu, tê chân rồi, vừa đứng lên thì lập tức mất trọng tâm té xuống. Tân Đàm bị anh đè trên ghế mát xa.
Kỳ Xán chỉ ôm cô, nhắc mãi: "Đàm Đàm, mình rất vui, thực sự rất vui."
Hai tay Tân Đàm nâng lên lại thả xuống, cuối cùng vẫn không ôm lại Kỳ Xán.
Úc Gia Trí nằm trên mặt đất xoay người, nhắm mắt lại, anh ta muốn xem xem đến bao giờ họ mới chú ý tới anh ta.
Chẳng mấy chốc sắc trời đã dần trở tối, hình như dưới lầu vẫn có tiếng zombie đi lại. Kỳ Xán biết không thể ngừng lại ở nơi này, bèn dẫn Tân Đàm đi lên sân thượng.
Lúc đi ngang qua Úc Gia Trí, Tân Đàm dừng bước, vừa mới nhớ tới Úc Gia Trí, muốn qua xem anh ta thế nào, nhưng lại bị Kỳ Xán giữ lấy. Kỳ Xán vỗ về Tân Đàm, sau đó nói: "Tân Đàm, chúng ta về nhà, mình làm đồ ăn ngon cho cậu lấp đầy bụng."
Úc Gia Trí sắp chết bật dậy, hấp tấp đi theo Kỳ Xán và Tân Đàm.
Tân Đàm: "..."
Còn chưa đi được hai bước, Kỳ Xán bỗng ngừng lại, bởi vì anh nhìn thấy đôi chân trần của Tân Đàm.
Tân Đàm cảm nhận được ánh mắt của anh thì mất tự nhiên rụt rụt chân. Trên chân cô bị một lớp thịt thối bao phủ, cũng không dễ nhìn.
Kỳ Xán đứng trước mặt Kỳ Xán xoay người, quay lưng về phía cô rồi nói: "Đàm Đàm, cậu không có giày, đi đường sẽ bị thương mất, mình cõng cậu đi."
Tân Đàm cảm thấy mùi trên người mình không dễ ngửi, ngại ngùng không chịu nhúc nhích.
Úc Gia Trí đứng bên cạnh sốt ruột, nếu không phải sợ Kỳ Xán bỏ rơi anh ta thì anh ta đã nhảy lên lưng Kỳ Xán thay Tân Đàm rồi. Cuối cùng anh ta không nhịn được gào về phía Tân Đàm hai tiếng, thúc giục cô nhanh lên, đừng làm chậm trễ anh ta lấp đầy bụng.
Kỳ Xán lập tức nhíu mày, quay sang nói với Úc Gia Trí, giọng hơi lạnh: "Không được quát Đàm Đàm."
Úc Gia Trí nghe không hiểu, nhưng dục vọng sống sót khiến anh ta ngậm miệng.
Kỳ Xán dịu dàng nói với Tân Đàm: "Đàm Đàm, mình cõng cậu."
Úc Gia Trí vẫn nghe không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong giọng điệu của Kỳ Xán.
Tân Đàm luôn luôn không thắng nổi Kỳ Xán. Cô cảm giác được có zombie đang tới gần, cô không thể giằng co với Kỳ Xán ở đây, thế là cô chậm rãi bò lên tấm lưng vững chãi của Kỳ Xán.
Kỳ Xán vững vàng cõng cô lên, bước đi như bay: "Đi thôi!"
Tầng cao nhất của trung tâm thương mại Hưng Long là một sân thượng rất lớn, ngay từ đầu nhà đầu tư định xây thành hành lang hoa, năm nay mới khởi công, còn chưa xây xong thì tận thế đã tới. Trong khoảng thời gian này Kỳ Xán vẫn luôn ở tạm ở nơi này.
Kỳ Xán mở cửa sắt sân thượng ra, trên cửa được bôi một lớp máu zombie rất dày, đủ để ngăn cản zombie cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Tuy tầng này vẫn chưa được xây dựng hoàn thành nhưng nên có thì đều có cả. Kỳ Xán cõng Tân Đàm đến nhà gỗ nhỏ được xây dựng để nghỉ ngơi sau hành lang hoa. Diện tích nhà gỗ nhỏ cũng không lớn nhưng rất sạch sẽ, trên giường phủ một lớp đệm mềm. Hiển nhiên đây là căn phòng Kỳ Xán vẫn luôn ở trong khoảng thời gian này.
Kỳ Xán đặt Tân Đàm lên giường, nói: "Cậu ở đây chờ mình một lát, mình đi chuẩn bị cơm tối, sẽ về nhanh thôi."
Tân Đàm không phản ứng.
Kỳ Xán lại hỏi một lần: "Được không?"
Lúc này Tân Đàm mới chậm rãi gật đầu.
Kỳ Xán xoay người, nhìn thấy Úc Gia Trí thò đầu ngó dáo dác trước cửa ra vào, anh trực tiếp kéo Úc Gia Trí ra ngoài, để không gian lại cho một mình Tân Đàm.
Tân Đàm ngồi trên chiếc giường mềm mại, cảm nhận được hơi ấm xa cách đã lâu trong phòng. Cô không nhịn được lăn một vòng, sau đó kéo lấy chiếc khăn ấm áp trên cổ, không nhịn được ngẩn người rất lâu.
Kỳ Xán, Kỳ Xán. Bạn trai, của cô.
...
Kỳ Xán nhanh chóng chuẩn bị xong cơm tối. Anh đưa Tân Đàm đến cạnh quầy bar dùng để ngắm cảnh trên hành lang hoa, đỡ cô ngồi lên, sau đó đẩy mì tôm về phía Tân Đàm, nói với cô: "Hôm nay ăn thế này trước đã, ngày mai mình ra ngoài tìm kiếm vật tư thì không phải ăn những thứ này nữa."
Trong khoảng thời gian này Kỳ Xán vẫn luôn ăn những thực phẩm ăn liền này qua ngày, nhưng bây giờ tìm được Tân Đàm, chắc chắn là anh không thể để cô sống tạm bợ theo mình được. Qua mấy tháng mà cô bạn gái đáng thương của anh đã gầy như vậy. Anh nhất định phải nuôi cô thành trắng trẻo mập mạp đáng yêu, bằng không thì sẽ uổng phí tài nghệ và công sức anh học nấu ăn từ bữa sáng, bữa trưa, bữa tối vì theo đuổi Tân Đàm hồi cấp ba.
Tân Đàm chậm rãi gật đầu, vụng về cầm lấy nĩa, cô vừa định ăn thì phát hiện bát của mình nhiều hơn Kỳ Xán và Úc Gia Trí. Cô dùng nĩa quấy quấy, quấy ra một đống đồ ăn kèm. Lạp xưởng trứng muối chân gà, khiến bát mì tôm này không còn tầm thường nữa.
Úc Gia Trí vừa điên cuồng hút mì tôm, vừa trợn mắt nhìn bát mì tôm trước mặt Tân Đàm.
Lúc này, Úc Gia Trí phát hiện Tân Đàm vụng về xiên chân gà, đưa tới trước mặt anh ta. Úc Gia Trí mừng rỡ khôn xiết, suy cho cùng từ lâu anh ta đã biết Tân Đàm sẽ không dễ dàng chia sẻ đồ ăn với kẻ khác, bây giờ lại muốn chia sẻ cho anh ta! Quả nhiên trong khoảng thời gian này bọn họ đã có tình hữu nghị cách mạng nồng hậu!
Sau đó Úc Gia Trí đang vui vẻ trơ mắt nhìn chân gà rơi vào trong bát của Kỳ Xán. Vào khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy mình lại không vui.
Kỳ Xán thoải mái tiếp nhận sự san sẻ của bạn gái, bởi vì lúc trước anh thả vào bát Tân Đàm hai cái chân gà. Anh một cái, Tân Đàm một cái, vừa hay.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Dùng thức ăn cho chó đâm chết nhà tiên tri!