Chương 26: Tình yêu mọc lên từ phương Đông, lặn ở phía Tây
Trong bầu không khí này, Kỳ Xán cũng im lặng một lúc, sau đó bắt đầu nói chuyện với Tân Đàm. Đôi khi Tân Đàm nghe Kỳ Xán nói chuyện sẽ nghĩ nếu ngôn ngữ của họ giống nhau, như vậy Kỳ Xán và tên Úc Gia Trí lảm nhảm kia chắc chắn sẽ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Đương nhiên, Tân Đàm không muốn nói lung tung với Úc Gia Trí, nhưng cô bằng lòng nghe Kỳ Xán nói chuyện với cô. Bởi vì cô thích Kỳ Xán, cho nên cũng thích giọng của Kỳ Xán, thích mỗi một câu anh nói với cô.
Kỳ Xán giả vờ thần bí nói với cô: "Thật ra ấy, Đàm Đàm, từ việc cậu thi đỗ tiếng anh cấp 4 cấp 6 chỉ trong một lần vào năm thứ hai, có thể suy ra khả năng học tập của cậu rất mạnh."
Tân Đàm nhìn chằm chằm Kỳ Xán, khóe mắt hơi nhướn lên. Đương nhiên là năng lực học tập của cô rất mạnh, thành tích của cô vẫn luôn rất tốt.
"Tiếng anh cậu còn có thể giải quyết trong vài phút, huồng hồ là tiếng phổ thông cậu đã nói hơn hai mươi năm?" Kỳ Xán chém đinh chặt sắt nói: "Hơn nữa cậu có thể hiểu được lời mình nói, hiện tại chỉ là nói ra tiếng thôi, chắc chắn cậu có thể làm được."
Tân Đàm chậm rãi lắc đầu. Thật ra vào lúc cô phát hiện mình có thể từ từ hiểu ý người khác muốn nói, cô đã từng lén thử nhân lúc Úc Gia Trí không có mặt. Nhưng hình như là hệ thống ngôn ngữ của zombie không cho phép, cô chẳng nói ra được dù chỉ một chữ.
Kỳ Xán nắm lấy cổ tay của cô lắc qua lắc lại, nói không ngừng: "Thử một lần, một lần thôi mà, mình muốn nghe giọng của cậu."
Tân Đàm che miệng, không đồng ý.
"Cậu đừng ép mình dùng tuyệt chiêu."
Tân Đàm: "?"
Cô không nói lời nào, Kỳ Xán còn có thể khóc cho cô nhìn chắc? Cô thong dong nhìn chằm chằm Kỳ Xán, muốn nhìn anh khóc nhè.
Kỳ Xán cũng nhìn cô chằm chằm không dời mắt.
Tân Đàm không rõ sao anh vẫn luôn không nói gì, ngơ ngác nháy mắt với anh.
Kỳ Xán bỏ cuộc: "Đàm Đàm, mình rất nghiêm túc, cậu đừng nháy mắt với mình! Cậu không phát hiện mình không nói chuyện à?"
Đương nhiên Tân Đàm có phát hiện, hóa ra đây là tuyệt chiêu.
"Ài, nếu không thì mình chịu uất ức một chút, cậu dạy mình ngôn ngữ của zombie các cậu cũng được." Kỳ Xán hắng giọng một cái: "Mình cũng đi lại trong tận thế lâu rồi, còn thường xuyên lăn lộn giữa bầy zombie, mình còn biết bắt chước tiếng gào của zombie nữa."
Tân Đàm tò mò cực kỳ, cô chỉ vào miệng Kỳ Xán, im lặng tỏ vẻ cô muốn nghe anh gào hai tiếng.
"Dù sao mình cũng phải có một vật tham chiếu, không biết tên zombie kia đi đâu rồi, Đàm Đàm cậu làm vật tham chiếu cho mình đi. Cậu kêu một tiếng, mình học một tiếng." Kỳ Xán tiếp tục nói.
Tân Đàm nghiêng đầu lẳng lặng nhìn anh, Kỳ Xán hồi hộp nhìn lại cô. Khóe môi cô không nhịn được cong lên, sau đó nhẹ giọng mở miệng: "Kỳ Xán là tên ngốc."
Một tên ngốc vì cô mà mạng cũng không cần nữa, muốn ở trong bầy zombie.
Giọng nói của Tân Đàm cũng không khác gì so với trước kia, nhưng bây giờ lọt vào trong tai Kỳ Xán, anh lại cảm thấy giống như đã cách một đời. Không chỉ là vì những âm thanh đó rơi vào trong tai anh đã biến thành "grào grào grào", còn bởi vì âm sắc mềm mại anh quen thuộc.
Đã nửa năm rồi anh chưa được nghe.
Tân Đàm đợi một lúc không thấy Kỳ Xán mở miệng. Cô không hiểu ra sao, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huých anh một cái.
Kỳ Xán lấy lại tinh thần, Tân Đàm còn đang chờ anh lên tiếng. Anh ho khan một tiếng có điều không nói chuyện ngay. Đừng nhìn Kỳ Xán có thể khóc nhè trước mặt Tân Đàm, nhưng anh vẫn rất để ý hình tượng của bản thân.
Nhưng anh cũng không thể nuốt lời được.
Kỳ Xán nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác nhận chỉ có một mình Tân Đàm, anh bắt đầu thử bắt chước Tân Đàm nói ngôn ngữ zombie. Anh hít sâu một hơi: "Áu áu áu!"
Tân Đàm: "..."
Lần đầu tiên Kỳ Xán gào, theo lý thuyết Tân Đàm nên cổ vũ anh, nhưng cô thật sự không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng. Nói như thế nào nhỉ, Kỳ Xán gào rất giống, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy kỳ lạ, giống như người nước ngoài nói tiếng phổ thông. Nhưng cũng đúng thôi, hiện tại cô và Kỳ Xán là hai loại sinh vật.
Tân Đàm chỉ suy nghĩ trong nháy mắt, bởi vì Kỳ Xán vừa học tiếng zombie giống cô kêu một lần, lần này giống hơn nhiều. Sau khi nhận được lời khẳng định từ Tân Đàm, Kỳ Xán bắt đầu yêu cầu học câu thứ hai.
"Kỳ Xán thích Tân Đàm." Sau khi Tân Đàm nói xong thì nhìn Kỳ Xán đầy mong đợi.
Kỳ Xán học theo: "Áu áu áu áu!"
"Kỳ áu áu thích áu áu áu!"
"Kỳ Xán thích Tân Đàm!"
Tân Đàm nhào vào lòng Kỳ Xán, vui vẻ nói: "Tân Đàm cũng thích Kỳ Xán."
Đương nhiên Kỳ Xán không nghe hiểu Tân Đàm đang nói gì, anh chỉ cảm nhận được cảm xúc vui vẻ của Tân Đàm một cách rõ ràng. Anh ôm lấy cô, trái tim sắp mềm thành một hồ nước xuân.
Thừa dịp lúc này trạng thái và tâm trạng của Tân Đàm đều rất tốt, Kỳ Xán ôm cô nói: "Đàm Đàm, bây giờ có phải là đến lượt cậu học theo mình rồi không? Thử một chút thôi."
Tân Đàm thò đầu ra khỏi lòng anh, đôi mắt hình trăng non sáng ngời. Anh quậy với cô lâu như vậy, hóa ra là đang đợi cô ở chỗ này đây.
Thật là, học thì học.
Bọn họ đã đi khắp cả hành lang hoa, bây giờ đang ngồi ở cạnh quầy bar. Tân Đàm chống một tay lên quầy bar, hai chân nhẹ nhàng đong đưa chờ Kỳ Xán lên tiếng.
Kỳ Xán ngồi bên cạnh cô, chân đạp trên mặt đất, nghiêm túc ngẫm nghĩ sau đó hỏi: "Mọi người đều nói sau khi biến thành zombie sẽ mất trí nhớ, Đàm Đàm, ngoài mình ra cậu còn nhớ rõ tên của cậu không?"
Trước kia Tân Đàm không nhớ, sau khi nhìn thấy Kỳ Xán thì đã nhớ lại cùng với những ký ức về anh. Lúc sau Kỳ Xán lại không ngừng gọi Đàm Đàm mỗi ngày, Tân Đàm muốn không nhớ cũng khó. Thế là cô gật đầu.
"Thế thì bắt đầu từ tên của cậu đi." Đôi mắt Kỳ Xán đen nhánh sáng ngời, anh nhìn cô đầy mong đợi, chờ cô lên tiếng.
Tân Đàm há to miệng, nhưng luôn cảm thấy cổ họng giống như bị chặn lại, không cho cô phát ra âm thanh thuộc về con người. Cô thử nửa ngày vẫn không thể thành công.
Cuối cùng, Tân Đàm lắc đầu với Kỳ Xán.
Kỳ Xán không thất vọng, anh phân tích cặn kẽ cho Tân Đàm nghe: "Đàm Đàm, không phải vấn đề của cậu, có lẽ cậu còn chưa quen với tên của mình. Cậu xem, người cậu nhớ đầu tiên là mình, không thì cậu bắt đầu thử từ tên của mình đi? cậu còn nhớ mình tên là gì chứ?"
Tân Đàm: "..."
Cũng chẳng có tác dụng gì.
Kỳ Xán không từ bỏ, ra sức cổ vũ cô: "Nào, mau nói đi, Kỳ Xán, Kỳ Xán, Kỳ Xán..."
Tân Đàm: "..."
Cô thử rất lâu vẫn không thể nói ra lời, thay vào đó lại không cẩn thận phát ra tiếng kêu của zombie, giọng nói mềm mại khiến trái tim Kỳ Xán run rẩy.
Người tình trong mắt biến Tây Thi, Kỳ Xán gãi đầu, cười hì hì: "Đàm Đàm nói chuyện chẳng giống zombie bên ngoài chút nào, đáng yêu quá đi mất."
Hiểu được lời Kỳ Xán, Tân Đàm nhịn nửa ngày, cuối cùng nói ra câu đầu tiên: "... Đồ ngốc."
"Hử? Ấy!" Kỳ Xán mừng rỡ: "Đây không phải là được rồi à? Nhưng sao lại là câu này... là vì tên mình không hay à?"
Tân Đàm tiếp tục mở miệng, nói với anh từng câu từng chữ: "Đồ ngốc Kỳ Xán."
"Thế còn tạm được." Kỳ Xán xoa đỉnh đầu mềm mại của Tân Đàm, vẻ mặt tươi cười: "Nhưng mình vẫn mong câu đầu tiên Đàm Đàm nói là tên của bản thân cậu."
Vạn sự khởi đầu nan, Tân Đàm đã có một mở đầu tốt, lại mở miệng nói chuyện thì đã không khó khăn như trước. Cô nghiêng đầu, tốc độ nói rất chậm: "Tại sao?"
"Bởi vì Đàm Đàm quan trọng hơn." Anh nói với cô như thể đương nhiên.
Trời sắp tối hẳn, ánh chiều tà rực rỡ bịn rịn xuyên thấu qua lớp pha lê bảy màu trên đỉnh hành lang hoa, phản xạ những tia sáng lộng lẫy, đều rơi xuống trên người Kỳ Xán. Ánh mắt của anh chăm chú như vậy, là vẻ chăm chú Tân Đàm chưa từng nhìn thấy.
Tân Đàm bỗng ngẩn ngơ.
Trong ánh sáng rực rỡ, Kỳ Xán hơi nghiêng người, xích lại gần Tân Đàm một chút, trêu ghẹo cô: "Đàm Đàm còn đứng đó làm gì? Có phải bị mình mê hoặc rồi không?"
Tân Đàm lấy lại tinh thần, bĩnh tĩnh gật đầu.
Kỳ Xán: "..." Hơi ngượng ngùng.
...
Sau khi trời tối, lúc Kỳ Xán chuẩn cơm tối Úc Gia Trí mới quay về. Vì tỏ ra mình không đi ăn chùa, anh ta cố ý ra ngoài kiếm ăn. Suy cho cùng thì sinh hoạt không dễ, anh ta phải làm gì đó mới không bị đuổi đi.
Chẳng qua sau khi vất vả tìm được đường về, Úc Gia Trí luôn cảm thấy bầu không khí giữa Tân Đàm và Kỳ Xán là lạ. Cụ thể lạ ở chỗ nào thì anh ta không biết, vừa cảm thấy hồng hồng, lại còn nổi bong bóng.
Úc Gia Trí không chịu cô đơn xen vào cuộc nói chuyện giữa Tân Đàm và Kỳ Xán, nói: "Hai người xem tôi mang thịt về này!"
Bên chân Úc Gia Trí là một cái túi bóng to, bên trong đựng gà vịt thịt cá đang dần giã đông.
Kỳ Xán rất nể tình hỏi những thứ này lấy được từ đâu. Ba ngày qua Kỳ Xán vẫn luôn ở cạnh Tân Đàm, Tân Đàm cũng không chơi với anh ta, rất lâu rồi Úc Gia Trí không có dịp nói chuyện, giờ phút này nghe thấy Kỳ Xán hỏi vậy thì lập tức tuôn một mạch.
Mặc dù Kỳ Xán có thể giao lưu cơ bản với anh ta mà không gặp trở ngại, nhưng cũng không chịu nổi một chuỗi dài như vậy. Cho nên lời Úc Gia Trí nói ngay cả một dấu chấm câu anh cũng nghe không hiểu.
Tân Đàm cũng đang nghe. Chờ sau khi Úc Gia Trí nói xong, cô lời ít ý nhiều, tóm tắt chuyện Úc Gia Trí tiến hành liều chết đấu tranh với con người cũng đang tìm kiếm vật tư, đồng thời vì vậy mà bị rụng mất ba sợi tóc cho Kỳ Xán nghe: "Anh ta tìm được trong một kho lạnh của một nhà hàng lớn."
Ngoài cung cấp nước, có những nơi vẫn luôn không ngừng được cung cấp điện, lại thêm thời tiết lúc này đang lạnh dần, cho nên thịt có thể bảo quản trong một quãng thời gian khá dài.
Kỳ Xán mở ra, hỏi Tân Đàm: "Đàm Đàm muốn ăn thịt lợn hay thịt vịt?"
"Muốn uống canh gà." Tân Đàm nghĩ một lúc rồi nói.
"Được~"
Vào lúc Kỳ Xán xách gà đi xử lý, Tân Đàm vừa định theo sau, Úc Gia Trí lập tức không nhịn được.
"Lúc nãy là cô nói chuyện với Thê Thảm à?"
"Kỳ Xán!" Tân Đàm sửa lời anh ta.
"Cái gì?"
Lúc này Tân Đàm mới kịp phản ứng, dùng ngôn ngữ zombie trả lời anh ta: "Nói bao nhiêu lần rồi, không phải Thê Thảm, là Kỳ Xán."
"Nhưng anh ta khá hợp với cái tên Thê Thảm, tôi gọi quen rồi, hơn nữa anh ta cũng rất thảm."
Tân Đàm hỏi: "Thảm chỗ nào?"
"Tôi chưa nói với cô à?" Úc Gia Trí thừa nước đục thả câu, cố ý hỏi ngược lại.
"Trong khoảng thời gian này hình như tôi không nói chuyện với anh mấy."
"Cô cũng biết à." Úc Gia Trí nhìn bầu trời đen như mực, nói: "Cho nên tôi rất chán. Nếu không phải tôi rộng lượng thì tình đồng đội của chúng ta đã toang từ lâu rồi!"
"Anh mau nói đi."
"Ồ." Úc Gia Trí nhớ lại: "Anh ta đi nhặt chỗ tóc cô cắt đi, đội mưa đi dán thông báo tìm cô, còn bắt mấy zombie có lý trí như chúng ta để tôi chuyển lời giúp anh ta hỏi Đàm Đàm ở đâu, có từng nhìn thấy cô ấy không. Cười chết, tôi cũng không biết Đàm Đàm là ai."
Sau một hồi im lặng, Tân Đàm khẽ nói: "Đàm Đàm là tôi. Úc Gia Trí, tôi là Tân Đàm."
"Cô nhớ ra tên của mình rồi á!"
"Ừ." Tân Đàm gật đầu.
"Móa, Thê Thảm còn có chức năng này nữa." Úc Gia Trí không ngừng hâm mộ nói: "Nếu như tôi cũng có một Thê Thảm, nói không chừng tôi cũng có thể nhớ ra những chuyện khác ngoài việc tôi là một anh đẹp trai. Cô nhìn cô bây giờ đi, hoàn toàn khác với lúc không có Thê Thảm ở bên cạnh!"
Úc Gia Trí có thể nhận thấy được sự thay đổi của Tân Đàm một cách trực quan nhất, bởi vì anh ta là zombie ở bên cạnh Tân Đàm lâu nhất. Anh ta nhìn Tân Đàm rơi vào tận thế, khép kín bản thân, biến mình thành một cái xác không hồn, từ chối nước sạch, từ chối xử lý chính mình... Mãi đến khi cô gặp lại Kỳ Xán, tất cả đều thay đổi. Cô được ăn đồ ăn nóng hổi, thay quần áo sạch sẽ đẹp đẽ, xử lý bản thân sạch sẽ, tính cách cũng dần trở nên hoạt bát, không còn như dĩ vãng.
Tân Đàm nghe lời Úc Gia Trí nói thì khẽ giật mình. Theo lời Úc Gia Trí nói, lúc này cô mới nhớ tới, nói ra thì thật xấu hổ, hình như đúng là vì Kỳ Xán nên cô mới nhớ ra tên của mình. Là anh giúp cô, là anh thay đổi cô sau tận thế, anh giúp cô tìm lại chính mình.
...
Nấu canh tốn một chút thời gian, Kỳ Xán muốn nhân dịp lúc này nói chuyện với Tân Đàm tiếp. Anh còn muốn hỏi Tân Đàm còn nhớ được bao nhiêu kỷ niệm giữa họ, lại không ngờ rằng luôn có một con zombie thích phát sáng tỏa nhiệt, mạnh mẽ gia nhập.
Hỏi là không hỏi được, ba người bọn họ chỉ có thể mở ra hình thức giao lưu vượt giống loài. Có tên Úc Gia Trí lảm nhảm ở đây, cũng không có lúc nào tẻ nhạt.
Không lâu sau đó, một nồi canh gà hầm hạt dẻ đã hầm chín. Canh gà vàng óng mùi thơm nức mũi, thịt gà và hạt dẻ hút đủ nước canh mềm nhừ ngon miệng, cắn một ngụm, nước canh ngập tràn khoang miệng.
Úc Gia Trí còn nhớ rõ buổi tối mấy ngày trước mình bóc hạt dẻ nhưng không được ăn miếng nào, đêm nay chuyên môn chọn hạt dẻ để ăn.
Tân Đàm càng thích uống canh, cô thích thức ăn lỏng. Cô uống canh, cảm nhận được toàn thân được canh gà sưởi ấm, hai mắt cong thành hình trăng non.
...
Bóng đêm dần thâm.
Sau khi kết thúc bữa tối, bọn họ định đi ngủ. Chẳng bao lâu sau khi Tân Đàm quay về nhà gỗ nhỏ, Kỳ Xán lại tới gõ cửa.
"Úc Gia Trí ngủ ngáy, ở cùng phòng với anh ta mình không ngủ được. Đàm Đàm, làm sao bây giờ?" Kỳ Xán vô cùng đáng thương hỏi, đã có lần một thì sẽ có lần hai, so với ngủ trong một phòng với Úc Gia Trí, Kỳ Xán càng muốn ở cùng Tân Đàm.
Đương nhiên Tân Đàm biết rõ ý của Kỳ Xán, cô cũng muốn ở bên anh nhiều hơn. Cho nên đêm nay Kỳ Xán lại lần nữa thành công ngủ chung chăn với cô.
Bọn họ nói chuyện một lúc, Kỳ Xán thấy cô sắp ngủ thiếp đi, nói: "Đàm Đàm, mình muốn hỏi cậu một chuyện."
Tân Đàm nhìn sang anh, chờ câu sau của anh.
"Mình muốn biết chuyện xảy ra với cậu ở nhà tù Bắc Sơn." Thật ra không chỉ nhà tù Bắc Sơn, tất cả những chuyện xảy ra với Tân Đàm trong quãng đường này Kỳ Xán đều muốn biết. Có lẽ đối với Tân Đàm đoạn ký ức này không phải những ký ức tốt đẹp, nên anh vẫn luôn tránh nhắc tới.
Nhưng chuyện ở nhà tù Bắc Sơn thì khác, bởi vì Kỳ Xán xác định những thay đổi xảy ra trên người Tân Đàm đến từ chuyện xảy ra trong nhà tù Bắc Sơn, đến từ Lương Thiên.
Tân Đàm lại im lặng rất lâu.
Hôm nay sau khi cô được Kỳ Xán dỗ dành thì vẫn luôn tránh nghĩ tới chuyện này, cô sợ những điều không biết, sợ hãi cái chết. Cô không muốn nói ra, khiến Kỳ Xán cùng lo lắng hãi hùng với cô. Nhưng nghĩ lại, Kỳ Xán sẽ sợ ư?
Tân Đàm xác định, Kỳ Xán sẽ không sợ, anh chỉ sợ không thể gánh vác cùng cô. Nhưng cô có nên nói với anh không?
Sau khi gặp lại Kỳ Xán đã làm rất nhiều chuyện vì cô, mà hình như cô lại chưa làm gì cả, điều này khiến cô hơi khó chịu, tựa như sau khi cô biến thành zombie thì chẳng làm được tích sự gì.
Một mối tình cần cả hai bên cố gắng mới có thể dài lâu, Tân Đàm không muốn khiến Kỳ Xán gánh chịu những áp lực vốn không nên thuộc về anh nữa. Cô nghĩ, cô có thể tự gánh chịu và giải quyết chuyện này, điều này có thể chứng minh không phải cô không làm được gì, cho nên không cần để cho Kỳ Xán biết.
Tân Đàm trầm mặc, do dự.
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
[Màn kịch nhỏ]
Lớp học yêu đương của Kỳ Xán:
Bạn gái zombie từ chối học tiếng phổ thông với tôi làm sao bây giờ?
Tuyệt chiêu thứ hai của Xán Xán thông minh... vậy thì tôi chỉ có thể học gào trước thôi QAQ.
Đương nhiên, Tân Đàm không muốn nói lung tung với Úc Gia Trí, nhưng cô bằng lòng nghe Kỳ Xán nói chuyện với cô. Bởi vì cô thích Kỳ Xán, cho nên cũng thích giọng của Kỳ Xán, thích mỗi một câu anh nói với cô.
Kỳ Xán giả vờ thần bí nói với cô: "Thật ra ấy, Đàm Đàm, từ việc cậu thi đỗ tiếng anh cấp 4 cấp 6 chỉ trong một lần vào năm thứ hai, có thể suy ra khả năng học tập của cậu rất mạnh."
Tân Đàm nhìn chằm chằm Kỳ Xán, khóe mắt hơi nhướn lên. Đương nhiên là năng lực học tập của cô rất mạnh, thành tích của cô vẫn luôn rất tốt.
"Tiếng anh cậu còn có thể giải quyết trong vài phút, huồng hồ là tiếng phổ thông cậu đã nói hơn hai mươi năm?" Kỳ Xán chém đinh chặt sắt nói: "Hơn nữa cậu có thể hiểu được lời mình nói, hiện tại chỉ là nói ra tiếng thôi, chắc chắn cậu có thể làm được."
Tân Đàm chậm rãi lắc đầu. Thật ra vào lúc cô phát hiện mình có thể từ từ hiểu ý người khác muốn nói, cô đã từng lén thử nhân lúc Úc Gia Trí không có mặt. Nhưng hình như là hệ thống ngôn ngữ của zombie không cho phép, cô chẳng nói ra được dù chỉ một chữ.
Kỳ Xán nắm lấy cổ tay của cô lắc qua lắc lại, nói không ngừng: "Thử một lần, một lần thôi mà, mình muốn nghe giọng của cậu."
Tân Đàm che miệng, không đồng ý.
"Cậu đừng ép mình dùng tuyệt chiêu."
Tân Đàm: "?"
Cô không nói lời nào, Kỳ Xán còn có thể khóc cho cô nhìn chắc? Cô thong dong nhìn chằm chằm Kỳ Xán, muốn nhìn anh khóc nhè.
Kỳ Xán cũng nhìn cô chằm chằm không dời mắt.
Tân Đàm không rõ sao anh vẫn luôn không nói gì, ngơ ngác nháy mắt với anh.
Kỳ Xán bỏ cuộc: "Đàm Đàm, mình rất nghiêm túc, cậu đừng nháy mắt với mình! Cậu không phát hiện mình không nói chuyện à?"
Đương nhiên Tân Đàm có phát hiện, hóa ra đây là tuyệt chiêu.
"Ài, nếu không thì mình chịu uất ức một chút, cậu dạy mình ngôn ngữ của zombie các cậu cũng được." Kỳ Xán hắng giọng một cái: "Mình cũng đi lại trong tận thế lâu rồi, còn thường xuyên lăn lộn giữa bầy zombie, mình còn biết bắt chước tiếng gào của zombie nữa."
Tân Đàm tò mò cực kỳ, cô chỉ vào miệng Kỳ Xán, im lặng tỏ vẻ cô muốn nghe anh gào hai tiếng.
"Dù sao mình cũng phải có một vật tham chiếu, không biết tên zombie kia đi đâu rồi, Đàm Đàm cậu làm vật tham chiếu cho mình đi. Cậu kêu một tiếng, mình học một tiếng." Kỳ Xán tiếp tục nói.
Tân Đàm nghiêng đầu lẳng lặng nhìn anh, Kỳ Xán hồi hộp nhìn lại cô. Khóe môi cô không nhịn được cong lên, sau đó nhẹ giọng mở miệng: "Kỳ Xán là tên ngốc."
Một tên ngốc vì cô mà mạng cũng không cần nữa, muốn ở trong bầy zombie.
Giọng nói của Tân Đàm cũng không khác gì so với trước kia, nhưng bây giờ lọt vào trong tai Kỳ Xán, anh lại cảm thấy giống như đã cách một đời. Không chỉ là vì những âm thanh đó rơi vào trong tai anh đã biến thành "grào grào grào", còn bởi vì âm sắc mềm mại anh quen thuộc.
Đã nửa năm rồi anh chưa được nghe.
Tân Đàm đợi một lúc không thấy Kỳ Xán mở miệng. Cô không hiểu ra sao, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huých anh một cái.
Kỳ Xán lấy lại tinh thần, Tân Đàm còn đang chờ anh lên tiếng. Anh ho khan một tiếng có điều không nói chuyện ngay. Đừng nhìn Kỳ Xán có thể khóc nhè trước mặt Tân Đàm, nhưng anh vẫn rất để ý hình tượng của bản thân.
Nhưng anh cũng không thể nuốt lời được.
Kỳ Xán nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác nhận chỉ có một mình Tân Đàm, anh bắt đầu thử bắt chước Tân Đàm nói ngôn ngữ zombie. Anh hít sâu một hơi: "Áu áu áu!"
Tân Đàm: "..."
Lần đầu tiên Kỳ Xán gào, theo lý thuyết Tân Đàm nên cổ vũ anh, nhưng cô thật sự không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng. Nói như thế nào nhỉ, Kỳ Xán gào rất giống, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy kỳ lạ, giống như người nước ngoài nói tiếng phổ thông. Nhưng cũng đúng thôi, hiện tại cô và Kỳ Xán là hai loại sinh vật.
Tân Đàm chỉ suy nghĩ trong nháy mắt, bởi vì Kỳ Xán vừa học tiếng zombie giống cô kêu một lần, lần này giống hơn nhiều. Sau khi nhận được lời khẳng định từ Tân Đàm, Kỳ Xán bắt đầu yêu cầu học câu thứ hai.
"Kỳ Xán thích Tân Đàm." Sau khi Tân Đàm nói xong thì nhìn Kỳ Xán đầy mong đợi.
Kỳ Xán học theo: "Áu áu áu áu!"
"Kỳ áu áu thích áu áu áu!"
"Kỳ Xán thích Tân Đàm!"
Tân Đàm nhào vào lòng Kỳ Xán, vui vẻ nói: "Tân Đàm cũng thích Kỳ Xán."
Đương nhiên Kỳ Xán không nghe hiểu Tân Đàm đang nói gì, anh chỉ cảm nhận được cảm xúc vui vẻ của Tân Đàm một cách rõ ràng. Anh ôm lấy cô, trái tim sắp mềm thành một hồ nước xuân.
Thừa dịp lúc này trạng thái và tâm trạng của Tân Đàm đều rất tốt, Kỳ Xán ôm cô nói: "Đàm Đàm, bây giờ có phải là đến lượt cậu học theo mình rồi không? Thử một chút thôi."
Tân Đàm thò đầu ra khỏi lòng anh, đôi mắt hình trăng non sáng ngời. Anh quậy với cô lâu như vậy, hóa ra là đang đợi cô ở chỗ này đây.
Thật là, học thì học.
Bọn họ đã đi khắp cả hành lang hoa, bây giờ đang ngồi ở cạnh quầy bar. Tân Đàm chống một tay lên quầy bar, hai chân nhẹ nhàng đong đưa chờ Kỳ Xán lên tiếng.
Kỳ Xán ngồi bên cạnh cô, chân đạp trên mặt đất, nghiêm túc ngẫm nghĩ sau đó hỏi: "Mọi người đều nói sau khi biến thành zombie sẽ mất trí nhớ, Đàm Đàm, ngoài mình ra cậu còn nhớ rõ tên của cậu không?"
Trước kia Tân Đàm không nhớ, sau khi nhìn thấy Kỳ Xán thì đã nhớ lại cùng với những ký ức về anh. Lúc sau Kỳ Xán lại không ngừng gọi Đàm Đàm mỗi ngày, Tân Đàm muốn không nhớ cũng khó. Thế là cô gật đầu.
"Thế thì bắt đầu từ tên của cậu đi." Đôi mắt Kỳ Xán đen nhánh sáng ngời, anh nhìn cô đầy mong đợi, chờ cô lên tiếng.
Tân Đàm há to miệng, nhưng luôn cảm thấy cổ họng giống như bị chặn lại, không cho cô phát ra âm thanh thuộc về con người. Cô thử nửa ngày vẫn không thể thành công.
Cuối cùng, Tân Đàm lắc đầu với Kỳ Xán.
Kỳ Xán không thất vọng, anh phân tích cặn kẽ cho Tân Đàm nghe: "Đàm Đàm, không phải vấn đề của cậu, có lẽ cậu còn chưa quen với tên của mình. Cậu xem, người cậu nhớ đầu tiên là mình, không thì cậu bắt đầu thử từ tên của mình đi? cậu còn nhớ mình tên là gì chứ?"
Tân Đàm: "..."
Cũng chẳng có tác dụng gì.
Kỳ Xán không từ bỏ, ra sức cổ vũ cô: "Nào, mau nói đi, Kỳ Xán, Kỳ Xán, Kỳ Xán..."
Tân Đàm: "..."
Cô thử rất lâu vẫn không thể nói ra lời, thay vào đó lại không cẩn thận phát ra tiếng kêu của zombie, giọng nói mềm mại khiến trái tim Kỳ Xán run rẩy.
Người tình trong mắt biến Tây Thi, Kỳ Xán gãi đầu, cười hì hì: "Đàm Đàm nói chuyện chẳng giống zombie bên ngoài chút nào, đáng yêu quá đi mất."
Hiểu được lời Kỳ Xán, Tân Đàm nhịn nửa ngày, cuối cùng nói ra câu đầu tiên: "... Đồ ngốc."
"Hử? Ấy!" Kỳ Xán mừng rỡ: "Đây không phải là được rồi à? Nhưng sao lại là câu này... là vì tên mình không hay à?"
Tân Đàm tiếp tục mở miệng, nói với anh từng câu từng chữ: "Đồ ngốc Kỳ Xán."
"Thế còn tạm được." Kỳ Xán xoa đỉnh đầu mềm mại của Tân Đàm, vẻ mặt tươi cười: "Nhưng mình vẫn mong câu đầu tiên Đàm Đàm nói là tên của bản thân cậu."
Vạn sự khởi đầu nan, Tân Đàm đã có một mở đầu tốt, lại mở miệng nói chuyện thì đã không khó khăn như trước. Cô nghiêng đầu, tốc độ nói rất chậm: "Tại sao?"
"Bởi vì Đàm Đàm quan trọng hơn." Anh nói với cô như thể đương nhiên.
Trời sắp tối hẳn, ánh chiều tà rực rỡ bịn rịn xuyên thấu qua lớp pha lê bảy màu trên đỉnh hành lang hoa, phản xạ những tia sáng lộng lẫy, đều rơi xuống trên người Kỳ Xán. Ánh mắt của anh chăm chú như vậy, là vẻ chăm chú Tân Đàm chưa từng nhìn thấy.
Tân Đàm bỗng ngẩn ngơ.
Trong ánh sáng rực rỡ, Kỳ Xán hơi nghiêng người, xích lại gần Tân Đàm một chút, trêu ghẹo cô: "Đàm Đàm còn đứng đó làm gì? Có phải bị mình mê hoặc rồi không?"
Tân Đàm lấy lại tinh thần, bĩnh tĩnh gật đầu.
Kỳ Xán: "..." Hơi ngượng ngùng.
...
Sau khi trời tối, lúc Kỳ Xán chuẩn cơm tối Úc Gia Trí mới quay về. Vì tỏ ra mình không đi ăn chùa, anh ta cố ý ra ngoài kiếm ăn. Suy cho cùng thì sinh hoạt không dễ, anh ta phải làm gì đó mới không bị đuổi đi.
Chẳng qua sau khi vất vả tìm được đường về, Úc Gia Trí luôn cảm thấy bầu không khí giữa Tân Đàm và Kỳ Xán là lạ. Cụ thể lạ ở chỗ nào thì anh ta không biết, vừa cảm thấy hồng hồng, lại còn nổi bong bóng.
Úc Gia Trí không chịu cô đơn xen vào cuộc nói chuyện giữa Tân Đàm và Kỳ Xán, nói: "Hai người xem tôi mang thịt về này!"
Bên chân Úc Gia Trí là một cái túi bóng to, bên trong đựng gà vịt thịt cá đang dần giã đông.
Kỳ Xán rất nể tình hỏi những thứ này lấy được từ đâu. Ba ngày qua Kỳ Xán vẫn luôn ở cạnh Tân Đàm, Tân Đàm cũng không chơi với anh ta, rất lâu rồi Úc Gia Trí không có dịp nói chuyện, giờ phút này nghe thấy Kỳ Xán hỏi vậy thì lập tức tuôn một mạch.
Mặc dù Kỳ Xán có thể giao lưu cơ bản với anh ta mà không gặp trở ngại, nhưng cũng không chịu nổi một chuỗi dài như vậy. Cho nên lời Úc Gia Trí nói ngay cả một dấu chấm câu anh cũng nghe không hiểu.
Tân Đàm cũng đang nghe. Chờ sau khi Úc Gia Trí nói xong, cô lời ít ý nhiều, tóm tắt chuyện Úc Gia Trí tiến hành liều chết đấu tranh với con người cũng đang tìm kiếm vật tư, đồng thời vì vậy mà bị rụng mất ba sợi tóc cho Kỳ Xán nghe: "Anh ta tìm được trong một kho lạnh của một nhà hàng lớn."
Ngoài cung cấp nước, có những nơi vẫn luôn không ngừng được cung cấp điện, lại thêm thời tiết lúc này đang lạnh dần, cho nên thịt có thể bảo quản trong một quãng thời gian khá dài.
Kỳ Xán mở ra, hỏi Tân Đàm: "Đàm Đàm muốn ăn thịt lợn hay thịt vịt?"
"Muốn uống canh gà." Tân Đàm nghĩ một lúc rồi nói.
"Được~"
Vào lúc Kỳ Xán xách gà đi xử lý, Tân Đàm vừa định theo sau, Úc Gia Trí lập tức không nhịn được.
"Lúc nãy là cô nói chuyện với Thê Thảm à?"
"Kỳ Xán!" Tân Đàm sửa lời anh ta.
"Cái gì?"
Lúc này Tân Đàm mới kịp phản ứng, dùng ngôn ngữ zombie trả lời anh ta: "Nói bao nhiêu lần rồi, không phải Thê Thảm, là Kỳ Xán."
"Nhưng anh ta khá hợp với cái tên Thê Thảm, tôi gọi quen rồi, hơn nữa anh ta cũng rất thảm."
Tân Đàm hỏi: "Thảm chỗ nào?"
"Tôi chưa nói với cô à?" Úc Gia Trí thừa nước đục thả câu, cố ý hỏi ngược lại.
"Trong khoảng thời gian này hình như tôi không nói chuyện với anh mấy."
"Cô cũng biết à." Úc Gia Trí nhìn bầu trời đen như mực, nói: "Cho nên tôi rất chán. Nếu không phải tôi rộng lượng thì tình đồng đội của chúng ta đã toang từ lâu rồi!"
"Anh mau nói đi."
"Ồ." Úc Gia Trí nhớ lại: "Anh ta đi nhặt chỗ tóc cô cắt đi, đội mưa đi dán thông báo tìm cô, còn bắt mấy zombie có lý trí như chúng ta để tôi chuyển lời giúp anh ta hỏi Đàm Đàm ở đâu, có từng nhìn thấy cô ấy không. Cười chết, tôi cũng không biết Đàm Đàm là ai."
Sau một hồi im lặng, Tân Đàm khẽ nói: "Đàm Đàm là tôi. Úc Gia Trí, tôi là Tân Đàm."
"Cô nhớ ra tên của mình rồi á!"
"Ừ." Tân Đàm gật đầu.
"Móa, Thê Thảm còn có chức năng này nữa." Úc Gia Trí không ngừng hâm mộ nói: "Nếu như tôi cũng có một Thê Thảm, nói không chừng tôi cũng có thể nhớ ra những chuyện khác ngoài việc tôi là một anh đẹp trai. Cô nhìn cô bây giờ đi, hoàn toàn khác với lúc không có Thê Thảm ở bên cạnh!"
Úc Gia Trí có thể nhận thấy được sự thay đổi của Tân Đàm một cách trực quan nhất, bởi vì anh ta là zombie ở bên cạnh Tân Đàm lâu nhất. Anh ta nhìn Tân Đàm rơi vào tận thế, khép kín bản thân, biến mình thành một cái xác không hồn, từ chối nước sạch, từ chối xử lý chính mình... Mãi đến khi cô gặp lại Kỳ Xán, tất cả đều thay đổi. Cô được ăn đồ ăn nóng hổi, thay quần áo sạch sẽ đẹp đẽ, xử lý bản thân sạch sẽ, tính cách cũng dần trở nên hoạt bát, không còn như dĩ vãng.
Tân Đàm nghe lời Úc Gia Trí nói thì khẽ giật mình. Theo lời Úc Gia Trí nói, lúc này cô mới nhớ tới, nói ra thì thật xấu hổ, hình như đúng là vì Kỳ Xán nên cô mới nhớ ra tên của mình. Là anh giúp cô, là anh thay đổi cô sau tận thế, anh giúp cô tìm lại chính mình.
...
Nấu canh tốn một chút thời gian, Kỳ Xán muốn nhân dịp lúc này nói chuyện với Tân Đàm tiếp. Anh còn muốn hỏi Tân Đàm còn nhớ được bao nhiêu kỷ niệm giữa họ, lại không ngờ rằng luôn có một con zombie thích phát sáng tỏa nhiệt, mạnh mẽ gia nhập.
Hỏi là không hỏi được, ba người bọn họ chỉ có thể mở ra hình thức giao lưu vượt giống loài. Có tên Úc Gia Trí lảm nhảm ở đây, cũng không có lúc nào tẻ nhạt.
Không lâu sau đó, một nồi canh gà hầm hạt dẻ đã hầm chín. Canh gà vàng óng mùi thơm nức mũi, thịt gà và hạt dẻ hút đủ nước canh mềm nhừ ngon miệng, cắn một ngụm, nước canh ngập tràn khoang miệng.
Úc Gia Trí còn nhớ rõ buổi tối mấy ngày trước mình bóc hạt dẻ nhưng không được ăn miếng nào, đêm nay chuyên môn chọn hạt dẻ để ăn.
Tân Đàm càng thích uống canh, cô thích thức ăn lỏng. Cô uống canh, cảm nhận được toàn thân được canh gà sưởi ấm, hai mắt cong thành hình trăng non.
...
Bóng đêm dần thâm.
Sau khi kết thúc bữa tối, bọn họ định đi ngủ. Chẳng bao lâu sau khi Tân Đàm quay về nhà gỗ nhỏ, Kỳ Xán lại tới gõ cửa.
"Úc Gia Trí ngủ ngáy, ở cùng phòng với anh ta mình không ngủ được. Đàm Đàm, làm sao bây giờ?" Kỳ Xán vô cùng đáng thương hỏi, đã có lần một thì sẽ có lần hai, so với ngủ trong một phòng với Úc Gia Trí, Kỳ Xán càng muốn ở cùng Tân Đàm.
Đương nhiên Tân Đàm biết rõ ý của Kỳ Xán, cô cũng muốn ở bên anh nhiều hơn. Cho nên đêm nay Kỳ Xán lại lần nữa thành công ngủ chung chăn với cô.
Bọn họ nói chuyện một lúc, Kỳ Xán thấy cô sắp ngủ thiếp đi, nói: "Đàm Đàm, mình muốn hỏi cậu một chuyện."
Tân Đàm nhìn sang anh, chờ câu sau của anh.
"Mình muốn biết chuyện xảy ra với cậu ở nhà tù Bắc Sơn." Thật ra không chỉ nhà tù Bắc Sơn, tất cả những chuyện xảy ra với Tân Đàm trong quãng đường này Kỳ Xán đều muốn biết. Có lẽ đối với Tân Đàm đoạn ký ức này không phải những ký ức tốt đẹp, nên anh vẫn luôn tránh nhắc tới.
Nhưng chuyện ở nhà tù Bắc Sơn thì khác, bởi vì Kỳ Xán xác định những thay đổi xảy ra trên người Tân Đàm đến từ chuyện xảy ra trong nhà tù Bắc Sơn, đến từ Lương Thiên.
Tân Đàm lại im lặng rất lâu.
Hôm nay sau khi cô được Kỳ Xán dỗ dành thì vẫn luôn tránh nghĩ tới chuyện này, cô sợ những điều không biết, sợ hãi cái chết. Cô không muốn nói ra, khiến Kỳ Xán cùng lo lắng hãi hùng với cô. Nhưng nghĩ lại, Kỳ Xán sẽ sợ ư?
Tân Đàm xác định, Kỳ Xán sẽ không sợ, anh chỉ sợ không thể gánh vác cùng cô. Nhưng cô có nên nói với anh không?
Sau khi gặp lại Kỳ Xán đã làm rất nhiều chuyện vì cô, mà hình như cô lại chưa làm gì cả, điều này khiến cô hơi khó chịu, tựa như sau khi cô biến thành zombie thì chẳng làm được tích sự gì.
Một mối tình cần cả hai bên cố gắng mới có thể dài lâu, Tân Đàm không muốn khiến Kỳ Xán gánh chịu những áp lực vốn không nên thuộc về anh nữa. Cô nghĩ, cô có thể tự gánh chịu và giải quyết chuyện này, điều này có thể chứng minh không phải cô không làm được gì, cho nên không cần để cho Kỳ Xán biết.
Tân Đàm trầm mặc, do dự.
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
[Màn kịch nhỏ]
Lớp học yêu đương của Kỳ Xán:
Bạn gái zombie từ chối học tiếng phổ thông với tôi làm sao bây giờ?
Tuyệt chiêu thứ hai của Xán Xán thông minh... vậy thì tôi chỉ có thể học gào trước thôi QAQ.