Chương 9: Đang tìm
Trong quá trình Kỳ Xán quay về hội trường lớn, anh phát hiện hình như lượng zombie trong trường nhiều hơn hôm qua một chút, hơn nữa nhìn cũng không giống đang lảng vảng không mục đích. Dường như chúng cũng đang tiến lại gần một hướng... hướng về nơi có nhiều người tụ tập nhất, cũng chính là hội trường lớn.
Kỳ Xán cẩn thận tránh né zombie, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy hội trường lớn, ở vị trí cách xa nơi đó đã bắt đầu có zombie lắc lư xung quanh.
Anh đi đến cửa hội trường lớn, hai bạn học canh cửa cản anh lại, hỏi: "Bạn học, trên mặt cậu có vết thương, là bị zombie cào à?"
"Không phải."
Thấy Kỳ Xán phủ nhận, hai sinh viên kia vẫn không dám cho anh vào. Một người gãi đầu nói: "Bạn học, nếu không thì cậu chờ ở bên ngoài nửa ngày đi, đề phòng ngoài ý muốn."
Kỳ Xán khẽ gật đầu, đi đến sân thể dục cách hội trường lớn không xa. Sân thể dục rất rộng, bên đó thậm chí còn có mấy zombie đang gặm cỏ. Anh đi đến cạnh bàn đu dây trên sân thể dục rồi ngồi xuống, bình thường lúc anh và Tân Đàm đi dạo ở sân thể dục, Tân Đàm thường ngồi trên bàn đu dây này.
Hai chân Kỳ Xán rũ xuống đất, không chút để ý đong đưa bàn đu dây. Một tay khác của anh sờ lên băng cá nhân trên mặt, thoáng cảm thấy thất vọng mất mát.
Anh chắc chắn tối hôm qua anh nhìn thấy Tân Đàm. Nhưng cô dẫn anh tới phòng y tế, dán băng cá nhân cho anh, trông chừng anh cả đêm, nhưng lại không chịu chờ anh.
"Đàm Đàm, mình vui vì cậu nhớ rõ mình, nhưng sao cậu lại phải trốn?" Trong mắt Kỳ Xán đầy vẻ cô đơn.
Kỳ Xán nghĩ, đáng mừng là chẳng những Tân Đàm nhớ rõ anh, có thể cô còn đang ở ngay trong trường. Anh vẫn có thể tìm thấy cô.
Nghĩ tới đây, hai mắt Kỳ Xán lập tức sáng lên. Nhưng trước đó, anh còn phải đến hội trường lớn một chuyến, bổ sung chút đồ ăn, tiếp đó, anh cũng không định chờ ở nơi này.
Kỳ Xán không lãng phí thời gian, anh lượn một vòng quanh hội trường lớn, đoán thời gian cũng không chênh lệch mấy, anh quay về hội trường lớn, đám Từ Diệc Thù trông thấy Kỳ Xán còn lành lặn thì kích động không thôi.
Thẩm Ưu vỗ vai Kỳ Xán, thở dài một hơi, nói: "Tối hôm qua tôi tỉnh lại zombie đã sắp giẫm lên mặt tôi rồi, đứng lên thì không thấy cậu đâu, tôi còn tưởng cậu bị zombie kéo đi!"
Kỳ Xán không nói cho Thẩm Ưu, có thể đúng là anh bị zombie hiệu Đàm Đàm kéo đi thật.
Thẩm Ưu nói xong, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, anh ta nhìn chằm chằm vào Kỳ Xán, nói: "Nhưng sao cậu tỉnh rồi mà không kéo cả tôi đi? Kỳ Xán, cậu đã đi đâu?"
Kỳ Xán nghe vậy lại cong môi lên, bởi vì anh nghĩ tới việc khi đó hẳn Thẩm Ưu đang nằm bên cạnh anh, nhưng Đàm Đàm nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Ưu một cái, tuyệt.
"Cậu cười cái gì hả?"
"Anh trai à, không phải là cậu bị zombie dọa ngốc rồi chứ?"
Kỳ Xán lấy lại tinh thần, lấy mấy bình nước và thuốc lấy được trong phòng y tế ra chia cho các bạn cùng phòng, sau đó nói: "Tôi không định chờ ở hội trường lớn nữa, cho các cậu những thứ này."
"Không chờ ở đây thì cậu định đi đâu?"
Kỳ Xán lời ít mà ý nhiều: "Tìm Đàm Đàm."
Ba cậu bạn cùng phòng im lặng nhìn anh, muốn khuyên can, lại thấy anh kiên quyết không thay đổi, không biết nên khuyên từ đâu. Bọn họ cũng biết, Tân Đàm không chết thì cũng thành zombie, một con zombie không có lý trí chỉ biết ăn thịt người.
Coi như Kỳ Xán thật sự tìm được Tân Đàm, may một chút thì trở thành zombie giống cô, xui một chút thì trực tiếp biến thành món ăn trên đĩa đó!
Từ Diệc Thù nghĩ tới đây, rốt cuộc không nhịn được nói: "Cậu thích Tân Đàm thế cơ à?"
Thích đến nỗi có thể từ bỏ tính mạng.
"Thích." Kỳ Xán trả lời không chút nghĩ ngợi: "Tôi thích Đàm Đàm, giống như Đàm Đàm thích tôi."
Tình yêu từ hai phía, là trạng thái tốt nhất của một mối tình.
Ba người lại im lặng lần nữa.
Kỳ Xán vặn một chai nước ra, uống một ngụm lớn, trực tiếp uống cạn nửa bình, sau đó hỏi: "Có gì ăn không? Cho tôi một ít, cả đêm chưa ăn gì."
"Ăn đi ăn đi, bữa cuối cùng của cậu ở đây, ăn no một chút." Từ Diệc Thù lấy từ trong ba lô ra một cái bánh mì nhăn dúm dó, đưa cho Kỳ Xán rồi nói: "Ở đây nhiều người quá, chúng tôi cũng chỉ được chia cho những thứ này, chắc tới mai sẽ phải đối mặt với tình trạng cạn lương."
Kỳ Xán cắn một miếng bánh mì, uống thêm nước rồi nuốt ực một phát, sau đó hỏi: "Chờ ở đây và chờ trong trường có khác gì nhau đâu, các cậu muốn đi với tôi không?"
"Lúc sáng thầy hướng dẫn có nói với chúng tôi là thầy ấy đã liên lạc được với bên ngoài. Quốc gia đang phái quân đội đến làng đại học, nếu như có thể nhịn qua được khoảng thời gian không có đồ ăn này, chúng ta chắc chắn sẽ được cứu vớt." Từ Diệc Thù nói với Kỳ Xán chắc như đinh đóng cột.
Kỳ Xán gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng sau cùng anh vẫn nhắc nhở: "Người ở đây quá đông, khứu giác của zombie nhạy bén, tìm được tới đây chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên nhất định phải cẩn thận."
"Biết rồi, trước khi đến hội trường lớn cậu cũng đã nói vậy." Từ Diệc Thù xua tay.
"Nhưng hôm nay lúc tôi tới đây đã nhìn thấy có zombie đang lảng vảng ở xa hội trường lớn." Kỳ Xán ngừng một lát, nói: "Ngay từ đầu sẽ chỉ là rải rác vài con, có thể giết thì nhất định phải giết hết, nếu không đợi đến lúc nhiều zombie, chỗ này chính là một bàn tiệc."
Kỳ Xán nói rất nghiêm túc, ba cậu bạn cùng phòng thi nhau gật đầu, sau đó chúc anh chuyến này bình an.
Buổi chiều, Kỳ Xán đeo ba lô lên vai, rời đi hội trường lớn, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tân Đàm ở khắp các ngóc ngách trong trường.
Kỳ Xán không biết, anh cũng không thể tìm được Tân Đàm ở trong trường, bởi vì Tân Đàm và Úc Gia Trí đã quay về căn tin trong khu sinh hoạt. Trong căn tin có siêu thị mini, mấy ngày nay hai người bọn họ vẫn luôn ăn buffet trong siêu thị mini.
Bọn họ không cần ăn những đồ ăn ngửi rất thơm nhưng lại khó lòng nuốt trôi và không được dạ dày tiếp thu, mà chỉ cần nằm ngửa trên sàn siêu thị mini, là sẽ có đủ loại đồ ăn phong phú nhét đầy bao tử, những ngày tháng này quả là quá thoải mái.
Úc Gia Trí vô cùng thỏa mãn với cuộc sống "xác mặn" nằm ngửa này, điều không được hoàn mỹ là Tân Đàm quá thích ngẩn người, thường xuyên nhìn về hướng trường học với ánh mắt ảm đạm.
Thời gian mấy ngày nháy mắt trôi qua, khi Tân Đàm nhìn ra ngoài, chợt phát hiện đám zombie ở cổng chính đã biến mất, cô nghi ngờ nói một mình: "Bọn họ đi đâu rồi?"
Hai tai Úc Gia Trí dựng thẳng lên, cuối cùng cũng đợi được Tân Đàm mở miệng nói chuyện, anh ta lập tức trả lời: "Đám đần không hiểu sự kỳ diệu của siêu thị đó đều đi vào trong trường cả rồi, dạo này bọn họ đã ăn hết đồ ăn, khẳng định là phải tìm đồ ăn mới."
Tân Đàm nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: "Cậu ấy cũng ở trong trường, cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm."
"Cô đi đâu đấy?" Úc Gia Trí nhìn Tân Đàm đứng bật dậy đi ra ngoài, vội vàng đi theo hỏi.
"Tôi muốn đi tìm cậu ấy." Tân Đàm trả lời không chút nghĩ ngợi: "Tôi phải bảo vệ cậu ấy."
Khả năng tự lành của zombie rất mạnh, mới qua vài ngày mà những vết thương họ chịu khi ở phòng y tế đã lành lại, nhưng Úc Gia Trí không muốn bị thương nữa.
Úc Gia Trí giữ chặt Tân Đàm, nói: "Đừng tìm, đã tìm một lần rồi, cô còn trốn tránh anh ta. Lần này tìm được thì có thể làm gì chứ?"
Tân Đàm không nghe, chỉ cố chấp nói: "Tôi muốn tìm cậu ấy."
Úc Gia Trí bị Tân Đàm hất ra, anh ta đứng tại chỗ, phân tích một lượt... Nếu như Tân Đàm đi, có khả năng anh ta sẽ không gặp được đồng loại cùng chung chí hướng, suy cho cùng những đồng loại khác chỉ biết la hét "đồ ăn". Mặc dù Tân Đàm phản ứng chậm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nói với anh ta một hai câu.
Cho nên, vì không mất đi đồng loại, Úc Gia Trí quả quyết đi theo Tân Đàm.
Bọn họ cũng không phát hiện, ở một cánh cửa khác ít được sử dụng trong khu sinh hoạt, có một nhóm quân nhân mặc đồ ngụy trang, tay cầm súng, đang bước vào. Sau khi họ đi vào thì lập tức tìm kiếm trong khu sinh hoạt xem có người may mắn còn sống không, bất kể là trong ký túc xá hay căn tin đều không buông tha, trên đường gặp phải đám tang thi đang lảng vảng rải rác khắp nơi, đều bị bắn thành cái sàng.
Zombie ở khu sinh hoạt nhanh chóng bị giết sạch, những học sinh vẫn luôn trốn trong ký túc xá được cứu ra, ngồi lên xe tải ấm áp, ăn đồ ăn nóng hổi, bọn họ chưa từng bị bỏ rơi.
Người dẫn đầu quân cứu viện đứng ở cổng khu sinh hoạt, nhìn về phía trường học cách đó không xa, loáng thoáng nhìn thấy được zombie đang tụ lại, không nhịn được nắm chặt khẩu súng trong tay.
Tất cả bọn họ đều biết rõ, tiếp theo sẽ là một trận chiến ác liệt, nhưng bọn họ tuyệt đối không lùi bước, bọn họ chỉ có thể dũng cảm tiến tới.
...
Giờ phút này, ở trong hội trường lớn.
Mấy ngày nay công trình kiến trúc to lớn này vẫn luôn cực kỳ không yên ổn. Zombie đến từ bốn phương tám hướng đều muốn tiến vào nơi này ăn no nê, cho nên chúng bắt đầu tìm cách tiến vào hội trường lớn bất kể ngày đêm.
Ngay từ đầu đúng là sinh viên và các giáo viên có giải quyết tang thi lảng vảng bên ngoài, nhưng cũng không lâu lắm, số lượng zombie lập tức tăng thêm. Bọn họ hết cách, chỉ có thể lùi về hội trường lớn, đóng chặt cửa, dọn sạch zombie xâm nhập vào đó theo từng nhóm.
Dù vậy, số lượng thương vong trong hội trường lớn cũng khó lòng tính toán, có lẽ người bạn giờ phút này đang chuyện trò vui vẻ với bạn, một giây sau sẽ biến thành xác chết máu thịt nhầy nhụa.
Điểm chết người là, bọn họ đã hết lương thực từ hai ngày trước, chỉ có thể bổ sung thể lực bằng một chút nước máy.
Bọn họ còn có thể kiên trì bao lâu?
Nhất là giờ phút này, bọn họ đã bắt đầu thiếu nước.
Sau khi ba người Từ Diệc Thù, Thẩm Ưu, Trịnh Quân thay ca và rời đi cửa hội trường lớn, họ cực kỳ mệt mỏi ngồi xuống ghế thở hổn hển.
"Chúng ta có thể đợi được cứu viện không?" Trịnh Quân nhìn quần áo bị móng vuốt của zombie xé rách trên người, vẫn chưa hoàn hồn.
Từ Diệc Thù liếm bờ môi khô khốc, nói: "Đừng bỏ cuộc, chúng ta không thể từ bỏ bản thân trước được!"
Hà Xuất Vân ngồi cách bọn họ không xa bỗng đứng dậy, đeo ba lô lên, bò thẳng lên trên lầu. Cặp kính gọng vàng của Thẩm Ưu đã vỡ mất một bên, nhưng vẫn phản chiếu bóng lưng cô ấy một cách rõ ràng, anh ta nhìn thấy dáng vẻ lén lút của Hà Xuất Vân thì nghi ngờ cô ấy bị zombie làm bị thương, thế là, anh ta đi theo.
Hà Xuất Vân leo một mạch lên tận sân thượng trên lầu ba mới dừng lại. Cô ấy đã sớm ăn hết số đồ ăn mang từ căn tin tới, cho nên cô ấy cũng đã cạn lương mấy ngày rồi, bò một mạch lên lầu ba khiến cô ấy mệt bở hơi tai.
"Đừng đi theo tôi nữa, mau ra đi."
Thẩm Ưu thấy vậy thì đi ra: "Cô ở đây làm gì? Cô bị thương rồi à?"
"Không phải." Hà Xuất Vân vừa định nói tiếp, bỗng nghe thấy những tiếng động không bình thường vang lên, cô vội vàng chạy đến sát rìa sân thượng, sau đó sợ ngây người.
Thẩm Ưu nhìn xuống theo ánh mắt cô, cũng không nhịn được giật mình hoảng sợ... Trên vách tường hội trường lớn, thậm chí cả mấy công trình kiến trúc cách đó không xa, đều bò đầy zombie. Cơ thể cứng rắn của bọn chúng xếp thành một vách tường vững chắc như sắt thép, bao vây bọn họ trong lồng giam.
Thậm chí còn có zombie trông thấy hai người họ, giẫm lên cơ thể của đồng loại ra sức bò lên sân thượng.
Hà Xuất Vân xách ba lô lên nện lên người một con zombie, giọng vội vàng: "Bất kể là zombie bò lên sân thượng, hay là vách tường không chịu nổi gánh nặng, chúng ta cũng không thể lại nhốt mình ở chỗ này! Cậu đi nói với các bạn học, chúng ta phải xông ra!"
Thẩm Ưu cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của việc này, gật đầu rồi vội vàng bước xuống lầu.
Hà Xuất Vân ngồi xổm xuống, mở ba lô ra, lấy ra một lá cờ đỏ được gấp gọn gàng.
Trong hội trường lớn, động vật bị nhốt thì trong lúc tuyệt vọng cũng sẽ chó cùng rứt giậu, huống hồ bọn họ là người sống sờ sờ? Bọn họ đã sớm khó lòng kìm nén nỗi tuyệt vọng khi bị nhốt, dưới sự động viên của nhóm Thẩm Ưu, không ít người đã định thử xông ra vòng vây. Dù thế nào đi nữa, kết quả cũng không thể kém hơn hiện tại được.
Hội trường lớn có mấy cửa, bọn họ chọn một cánh cửa ít zombie hơn để xông ra, mặc dù ngay sau đó đã nghênh đón đám zombie đang lảng vảng cách đó không xa.
Bọn họ lấy ra các loại "vũ khí" nhặt trong hội trường lớn, cắn răng lao về phía zombie.
Cùng lúc đó, cái cửa to nhất của hội trường lớn cũng hoàn toàn sụp đổ, zombie chen nhau lách vào, số lượng nhiều khiến tòa nhà này lung lay sắp đổ.
Ngay sau đó, bỗng nghe thấy một tiếng vang "ầm ầm", hội trường lớn không chịu nổi gánh nặng bắt đầu sụp đổ từ tầng thứ nhất, cuối cùng trở thành một mảnh phế tích.
Trong đống đổ nát, có bạn học, giáo viên của bọn họ, có zombie... hình như thứ mai táng cùng họ... bao gồm cả hi vọng.
Hiện tại là giữa trưa, ánh nắng ấm áp chói mắt, ánh sáng sáng ngời soi ra từng hạt bụi trong không khí. Trong phế tích, có một lá cờ đỏ từ từ bay lên, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, giờ khắc này, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên ảm đạm.
Đám học sinh tuổi trẻ chừng hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, giống như lại một lần nữa nhìn thấy hi vọng bất khuất.
Kỳ Xán cẩn thận tránh né zombie, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy hội trường lớn, ở vị trí cách xa nơi đó đã bắt đầu có zombie lắc lư xung quanh.
Anh đi đến cửa hội trường lớn, hai bạn học canh cửa cản anh lại, hỏi: "Bạn học, trên mặt cậu có vết thương, là bị zombie cào à?"
"Không phải."
Thấy Kỳ Xán phủ nhận, hai sinh viên kia vẫn không dám cho anh vào. Một người gãi đầu nói: "Bạn học, nếu không thì cậu chờ ở bên ngoài nửa ngày đi, đề phòng ngoài ý muốn."
Kỳ Xán khẽ gật đầu, đi đến sân thể dục cách hội trường lớn không xa. Sân thể dục rất rộng, bên đó thậm chí còn có mấy zombie đang gặm cỏ. Anh đi đến cạnh bàn đu dây trên sân thể dục rồi ngồi xuống, bình thường lúc anh và Tân Đàm đi dạo ở sân thể dục, Tân Đàm thường ngồi trên bàn đu dây này.
Hai chân Kỳ Xán rũ xuống đất, không chút để ý đong đưa bàn đu dây. Một tay khác của anh sờ lên băng cá nhân trên mặt, thoáng cảm thấy thất vọng mất mát.
Anh chắc chắn tối hôm qua anh nhìn thấy Tân Đàm. Nhưng cô dẫn anh tới phòng y tế, dán băng cá nhân cho anh, trông chừng anh cả đêm, nhưng lại không chịu chờ anh.
"Đàm Đàm, mình vui vì cậu nhớ rõ mình, nhưng sao cậu lại phải trốn?" Trong mắt Kỳ Xán đầy vẻ cô đơn.
Kỳ Xán nghĩ, đáng mừng là chẳng những Tân Đàm nhớ rõ anh, có thể cô còn đang ở ngay trong trường. Anh vẫn có thể tìm thấy cô.
Nghĩ tới đây, hai mắt Kỳ Xán lập tức sáng lên. Nhưng trước đó, anh còn phải đến hội trường lớn một chuyến, bổ sung chút đồ ăn, tiếp đó, anh cũng không định chờ ở nơi này.
Kỳ Xán không lãng phí thời gian, anh lượn một vòng quanh hội trường lớn, đoán thời gian cũng không chênh lệch mấy, anh quay về hội trường lớn, đám Từ Diệc Thù trông thấy Kỳ Xán còn lành lặn thì kích động không thôi.
Thẩm Ưu vỗ vai Kỳ Xán, thở dài một hơi, nói: "Tối hôm qua tôi tỉnh lại zombie đã sắp giẫm lên mặt tôi rồi, đứng lên thì không thấy cậu đâu, tôi còn tưởng cậu bị zombie kéo đi!"
Kỳ Xán không nói cho Thẩm Ưu, có thể đúng là anh bị zombie hiệu Đàm Đàm kéo đi thật.
Thẩm Ưu nói xong, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, anh ta nhìn chằm chằm vào Kỳ Xán, nói: "Nhưng sao cậu tỉnh rồi mà không kéo cả tôi đi? Kỳ Xán, cậu đã đi đâu?"
Kỳ Xán nghe vậy lại cong môi lên, bởi vì anh nghĩ tới việc khi đó hẳn Thẩm Ưu đang nằm bên cạnh anh, nhưng Đàm Đàm nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Ưu một cái, tuyệt.
"Cậu cười cái gì hả?"
"Anh trai à, không phải là cậu bị zombie dọa ngốc rồi chứ?"
Kỳ Xán lấy lại tinh thần, lấy mấy bình nước và thuốc lấy được trong phòng y tế ra chia cho các bạn cùng phòng, sau đó nói: "Tôi không định chờ ở hội trường lớn nữa, cho các cậu những thứ này."
"Không chờ ở đây thì cậu định đi đâu?"
Kỳ Xán lời ít mà ý nhiều: "Tìm Đàm Đàm."
Ba cậu bạn cùng phòng im lặng nhìn anh, muốn khuyên can, lại thấy anh kiên quyết không thay đổi, không biết nên khuyên từ đâu. Bọn họ cũng biết, Tân Đàm không chết thì cũng thành zombie, một con zombie không có lý trí chỉ biết ăn thịt người.
Coi như Kỳ Xán thật sự tìm được Tân Đàm, may một chút thì trở thành zombie giống cô, xui một chút thì trực tiếp biến thành món ăn trên đĩa đó!
Từ Diệc Thù nghĩ tới đây, rốt cuộc không nhịn được nói: "Cậu thích Tân Đàm thế cơ à?"
Thích đến nỗi có thể từ bỏ tính mạng.
"Thích." Kỳ Xán trả lời không chút nghĩ ngợi: "Tôi thích Đàm Đàm, giống như Đàm Đàm thích tôi."
Tình yêu từ hai phía, là trạng thái tốt nhất của một mối tình.
Ba người lại im lặng lần nữa.
Kỳ Xán vặn một chai nước ra, uống một ngụm lớn, trực tiếp uống cạn nửa bình, sau đó hỏi: "Có gì ăn không? Cho tôi một ít, cả đêm chưa ăn gì."
"Ăn đi ăn đi, bữa cuối cùng của cậu ở đây, ăn no một chút." Từ Diệc Thù lấy từ trong ba lô ra một cái bánh mì nhăn dúm dó, đưa cho Kỳ Xán rồi nói: "Ở đây nhiều người quá, chúng tôi cũng chỉ được chia cho những thứ này, chắc tới mai sẽ phải đối mặt với tình trạng cạn lương."
Kỳ Xán cắn một miếng bánh mì, uống thêm nước rồi nuốt ực một phát, sau đó hỏi: "Chờ ở đây và chờ trong trường có khác gì nhau đâu, các cậu muốn đi với tôi không?"
"Lúc sáng thầy hướng dẫn có nói với chúng tôi là thầy ấy đã liên lạc được với bên ngoài. Quốc gia đang phái quân đội đến làng đại học, nếu như có thể nhịn qua được khoảng thời gian không có đồ ăn này, chúng ta chắc chắn sẽ được cứu vớt." Từ Diệc Thù nói với Kỳ Xán chắc như đinh đóng cột.
Kỳ Xán gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng sau cùng anh vẫn nhắc nhở: "Người ở đây quá đông, khứu giác của zombie nhạy bén, tìm được tới đây chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên nhất định phải cẩn thận."
"Biết rồi, trước khi đến hội trường lớn cậu cũng đã nói vậy." Từ Diệc Thù xua tay.
"Nhưng hôm nay lúc tôi tới đây đã nhìn thấy có zombie đang lảng vảng ở xa hội trường lớn." Kỳ Xán ngừng một lát, nói: "Ngay từ đầu sẽ chỉ là rải rác vài con, có thể giết thì nhất định phải giết hết, nếu không đợi đến lúc nhiều zombie, chỗ này chính là một bàn tiệc."
Kỳ Xán nói rất nghiêm túc, ba cậu bạn cùng phòng thi nhau gật đầu, sau đó chúc anh chuyến này bình an.
Buổi chiều, Kỳ Xán đeo ba lô lên vai, rời đi hội trường lớn, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tân Đàm ở khắp các ngóc ngách trong trường.
Kỳ Xán không biết, anh cũng không thể tìm được Tân Đàm ở trong trường, bởi vì Tân Đàm và Úc Gia Trí đã quay về căn tin trong khu sinh hoạt. Trong căn tin có siêu thị mini, mấy ngày nay hai người bọn họ vẫn luôn ăn buffet trong siêu thị mini.
Bọn họ không cần ăn những đồ ăn ngửi rất thơm nhưng lại khó lòng nuốt trôi và không được dạ dày tiếp thu, mà chỉ cần nằm ngửa trên sàn siêu thị mini, là sẽ có đủ loại đồ ăn phong phú nhét đầy bao tử, những ngày tháng này quả là quá thoải mái.
Úc Gia Trí vô cùng thỏa mãn với cuộc sống "xác mặn" nằm ngửa này, điều không được hoàn mỹ là Tân Đàm quá thích ngẩn người, thường xuyên nhìn về hướng trường học với ánh mắt ảm đạm.
Thời gian mấy ngày nháy mắt trôi qua, khi Tân Đàm nhìn ra ngoài, chợt phát hiện đám zombie ở cổng chính đã biến mất, cô nghi ngờ nói một mình: "Bọn họ đi đâu rồi?"
Hai tai Úc Gia Trí dựng thẳng lên, cuối cùng cũng đợi được Tân Đàm mở miệng nói chuyện, anh ta lập tức trả lời: "Đám đần không hiểu sự kỳ diệu của siêu thị đó đều đi vào trong trường cả rồi, dạo này bọn họ đã ăn hết đồ ăn, khẳng định là phải tìm đồ ăn mới."
Tân Đàm nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: "Cậu ấy cũng ở trong trường, cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm."
"Cô đi đâu đấy?" Úc Gia Trí nhìn Tân Đàm đứng bật dậy đi ra ngoài, vội vàng đi theo hỏi.
"Tôi muốn đi tìm cậu ấy." Tân Đàm trả lời không chút nghĩ ngợi: "Tôi phải bảo vệ cậu ấy."
Khả năng tự lành của zombie rất mạnh, mới qua vài ngày mà những vết thương họ chịu khi ở phòng y tế đã lành lại, nhưng Úc Gia Trí không muốn bị thương nữa.
Úc Gia Trí giữ chặt Tân Đàm, nói: "Đừng tìm, đã tìm một lần rồi, cô còn trốn tránh anh ta. Lần này tìm được thì có thể làm gì chứ?"
Tân Đàm không nghe, chỉ cố chấp nói: "Tôi muốn tìm cậu ấy."
Úc Gia Trí bị Tân Đàm hất ra, anh ta đứng tại chỗ, phân tích một lượt... Nếu như Tân Đàm đi, có khả năng anh ta sẽ không gặp được đồng loại cùng chung chí hướng, suy cho cùng những đồng loại khác chỉ biết la hét "đồ ăn". Mặc dù Tân Đàm phản ứng chậm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nói với anh ta một hai câu.
Cho nên, vì không mất đi đồng loại, Úc Gia Trí quả quyết đi theo Tân Đàm.
Bọn họ cũng không phát hiện, ở một cánh cửa khác ít được sử dụng trong khu sinh hoạt, có một nhóm quân nhân mặc đồ ngụy trang, tay cầm súng, đang bước vào. Sau khi họ đi vào thì lập tức tìm kiếm trong khu sinh hoạt xem có người may mắn còn sống không, bất kể là trong ký túc xá hay căn tin đều không buông tha, trên đường gặp phải đám tang thi đang lảng vảng rải rác khắp nơi, đều bị bắn thành cái sàng.
Zombie ở khu sinh hoạt nhanh chóng bị giết sạch, những học sinh vẫn luôn trốn trong ký túc xá được cứu ra, ngồi lên xe tải ấm áp, ăn đồ ăn nóng hổi, bọn họ chưa từng bị bỏ rơi.
Người dẫn đầu quân cứu viện đứng ở cổng khu sinh hoạt, nhìn về phía trường học cách đó không xa, loáng thoáng nhìn thấy được zombie đang tụ lại, không nhịn được nắm chặt khẩu súng trong tay.
Tất cả bọn họ đều biết rõ, tiếp theo sẽ là một trận chiến ác liệt, nhưng bọn họ tuyệt đối không lùi bước, bọn họ chỉ có thể dũng cảm tiến tới.
...
Giờ phút này, ở trong hội trường lớn.
Mấy ngày nay công trình kiến trúc to lớn này vẫn luôn cực kỳ không yên ổn. Zombie đến từ bốn phương tám hướng đều muốn tiến vào nơi này ăn no nê, cho nên chúng bắt đầu tìm cách tiến vào hội trường lớn bất kể ngày đêm.
Ngay từ đầu đúng là sinh viên và các giáo viên có giải quyết tang thi lảng vảng bên ngoài, nhưng cũng không lâu lắm, số lượng zombie lập tức tăng thêm. Bọn họ hết cách, chỉ có thể lùi về hội trường lớn, đóng chặt cửa, dọn sạch zombie xâm nhập vào đó theo từng nhóm.
Dù vậy, số lượng thương vong trong hội trường lớn cũng khó lòng tính toán, có lẽ người bạn giờ phút này đang chuyện trò vui vẻ với bạn, một giây sau sẽ biến thành xác chết máu thịt nhầy nhụa.
Điểm chết người là, bọn họ đã hết lương thực từ hai ngày trước, chỉ có thể bổ sung thể lực bằng một chút nước máy.
Bọn họ còn có thể kiên trì bao lâu?
Nhất là giờ phút này, bọn họ đã bắt đầu thiếu nước.
Sau khi ba người Từ Diệc Thù, Thẩm Ưu, Trịnh Quân thay ca và rời đi cửa hội trường lớn, họ cực kỳ mệt mỏi ngồi xuống ghế thở hổn hển.
"Chúng ta có thể đợi được cứu viện không?" Trịnh Quân nhìn quần áo bị móng vuốt của zombie xé rách trên người, vẫn chưa hoàn hồn.
Từ Diệc Thù liếm bờ môi khô khốc, nói: "Đừng bỏ cuộc, chúng ta không thể từ bỏ bản thân trước được!"
Hà Xuất Vân ngồi cách bọn họ không xa bỗng đứng dậy, đeo ba lô lên, bò thẳng lên trên lầu. Cặp kính gọng vàng của Thẩm Ưu đã vỡ mất một bên, nhưng vẫn phản chiếu bóng lưng cô ấy một cách rõ ràng, anh ta nhìn thấy dáng vẻ lén lút của Hà Xuất Vân thì nghi ngờ cô ấy bị zombie làm bị thương, thế là, anh ta đi theo.
Hà Xuất Vân leo một mạch lên tận sân thượng trên lầu ba mới dừng lại. Cô ấy đã sớm ăn hết số đồ ăn mang từ căn tin tới, cho nên cô ấy cũng đã cạn lương mấy ngày rồi, bò một mạch lên lầu ba khiến cô ấy mệt bở hơi tai.
"Đừng đi theo tôi nữa, mau ra đi."
Thẩm Ưu thấy vậy thì đi ra: "Cô ở đây làm gì? Cô bị thương rồi à?"
"Không phải." Hà Xuất Vân vừa định nói tiếp, bỗng nghe thấy những tiếng động không bình thường vang lên, cô vội vàng chạy đến sát rìa sân thượng, sau đó sợ ngây người.
Thẩm Ưu nhìn xuống theo ánh mắt cô, cũng không nhịn được giật mình hoảng sợ... Trên vách tường hội trường lớn, thậm chí cả mấy công trình kiến trúc cách đó không xa, đều bò đầy zombie. Cơ thể cứng rắn của bọn chúng xếp thành một vách tường vững chắc như sắt thép, bao vây bọn họ trong lồng giam.
Thậm chí còn có zombie trông thấy hai người họ, giẫm lên cơ thể của đồng loại ra sức bò lên sân thượng.
Hà Xuất Vân xách ba lô lên nện lên người một con zombie, giọng vội vàng: "Bất kể là zombie bò lên sân thượng, hay là vách tường không chịu nổi gánh nặng, chúng ta cũng không thể lại nhốt mình ở chỗ này! Cậu đi nói với các bạn học, chúng ta phải xông ra!"
Thẩm Ưu cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của việc này, gật đầu rồi vội vàng bước xuống lầu.
Hà Xuất Vân ngồi xổm xuống, mở ba lô ra, lấy ra một lá cờ đỏ được gấp gọn gàng.
Trong hội trường lớn, động vật bị nhốt thì trong lúc tuyệt vọng cũng sẽ chó cùng rứt giậu, huống hồ bọn họ là người sống sờ sờ? Bọn họ đã sớm khó lòng kìm nén nỗi tuyệt vọng khi bị nhốt, dưới sự động viên của nhóm Thẩm Ưu, không ít người đã định thử xông ra vòng vây. Dù thế nào đi nữa, kết quả cũng không thể kém hơn hiện tại được.
Hội trường lớn có mấy cửa, bọn họ chọn một cánh cửa ít zombie hơn để xông ra, mặc dù ngay sau đó đã nghênh đón đám zombie đang lảng vảng cách đó không xa.
Bọn họ lấy ra các loại "vũ khí" nhặt trong hội trường lớn, cắn răng lao về phía zombie.
Cùng lúc đó, cái cửa to nhất của hội trường lớn cũng hoàn toàn sụp đổ, zombie chen nhau lách vào, số lượng nhiều khiến tòa nhà này lung lay sắp đổ.
Ngay sau đó, bỗng nghe thấy một tiếng vang "ầm ầm", hội trường lớn không chịu nổi gánh nặng bắt đầu sụp đổ từ tầng thứ nhất, cuối cùng trở thành một mảnh phế tích.
Trong đống đổ nát, có bạn học, giáo viên của bọn họ, có zombie... hình như thứ mai táng cùng họ... bao gồm cả hi vọng.
Hiện tại là giữa trưa, ánh nắng ấm áp chói mắt, ánh sáng sáng ngời soi ra từng hạt bụi trong không khí. Trong phế tích, có một lá cờ đỏ từ từ bay lên, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, giờ khắc này, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên ảm đạm.
Đám học sinh tuổi trẻ chừng hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, giống như lại một lần nữa nhìn thấy hi vọng bất khuất.