Chương 19: Chồng giết vợ, bi kịch gia đình
Nam kiểm sát viên thực tập đi cùng Lam lên cầu thang, họ đang di chuyển lên tầng ba của trụ sở VKSND để họp. Cậu ấy tên Đức Thịnh, một chàng trai trẻ với gương mặt sáng giá trong ngành, đã thực tập tại Viện Kiểm sát Nhân dân được hai tháng. Là một sinh viên chỉ mới được học những kiến thức qua lý thuyết, khi áp dụng vào thực tiễn là hai vấn đề rất khác nhau, nên suốt quá trình thực tập của cậu ấy đều được Lam theo dõi sát sao.
Tại đây, Thịnh được hướng dẫn thực tập ở khâu thực hành quyền công tố, kiểm sát điều tra, xét xử sơ thẩm các vụ án hình sự. Thời gian ở khâu công tác này Lam luôn cố gắng tận tình hướng dẫn cách nghiên cứu và thực hiện các thao tác nghiệp vụ đối với những hồ sơ thực tế, các vụ án hình sự về nhiều loại tội phạm.
“Vụ kiện lần này anh Hùng và anh Tân nói sẽ tham gia cùng, giờ họ đang đợi trong phòng làm việc. Chị có nghe nói bên bị cáo mời Luật sư nào không?”
Bình thường cậu ta chỉ lo đến việc thực tập của mình, đột nhiên hôm nay quan tâm đến vấn đề không liên quan khiến Lam hoài nghi, hay vì cậu ta đã nghe ngóng được gì rồi hay chăng?
“Sao em hỏi vậy?” - Cô ấy hỏi nhưng mắt không nhìn Thịnh mà đang nhìn đi đâu đó ngoài trời.
“À, lúc sáng em nghe hai anh bàn với nhau về vụ kiện.”
Lúc đó cô mới dần thu lại ánh mắt đang nhìn về nơi xa, chuyển về phía Thịnh, Lam tò mò: “Họ đã nói gì?”
Thịnh nghiêng đầu cố nhớ lại những gì họ đã nói.
“Anh Tân nói vụ này khó nên đoán bên bị cáo không có tiền mời Luật sư lớn, mà anh Hùng lại nói vụ này phải mời mấy ông Luật sư có tiếng mới mong cãi thắng được. Nên em đoán chắc là người của sở tư pháp đứng ra nhận vụ này.”
Lam cúi mặt không nói, trong lòng cô đã có sẵn đáp án và biết danh tính luật sư đứng ra biện hộ cho bị cáo trong vụ án này.
____________________________
Ba người ngồi quanh một chiếc bàn gỗ dài, trên bàn chất đầy những tài liệu, hồ sơ từ những vụ kiện cũ và mới, có các loại giấy khác nhau, trong đó có cả ghi chú, sách, báo... chất cao gần đến đỉnh đầu người ngồi.
Lam ôm 6 tập tài liệu trên bàn làm việc đến đặt trước mặt hai đồng nghiệp, đó là kết quả suốt mấy tuần làm việc của cô để nghiên cứu về vụ kiện sắp diễn ra.
Anh Hùng cầm tập tài liệu về bị can lên xem, trong khi đó anh Tân đã đọc lướt qua gần hết tập tài liệu về người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan, người làm chứng trong vụ án
Lam nhìn hai đồng nghiệp hỏi: “Hai anh thấy vụ án này thế nào?”
Anh Tân rời mắt khỏi tập hồ sơ trên tay nhìn Lam.
“Ngoài mặt thì vụ án có chứng cứ đầy đủ, theo khẩu cung của sở công an thì khi còn sống bị hại hay ngược đãi bị cáo và con bị cáo. Anh nghĩ bên Luật sư bào chữa nhất sẽ lợi dụng điểm này.”
Kiểm sát viên Hùng bỏ tập tài liệu xuống bàn, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Lam và anh Tân đưa ra đề nghị:
“Nếu chúng ta đổi lại kiện mưu sát 100% nhất định sẽ thắng.”
Quá chuẩn, Lam cũng đang nghĩ như vậy.
“Chính xác, nhất cần phải kiện họ tội mưu sát, chồng giết vợ thiên lý bất dung, không được để bi kịch gia đình xảy ra nữa!”
Lam phẩy tay ra hiệu hai người họ trở về phòng làm việc.
“Chúng ta không cần phải thảo luận.”
Vừa nói xong Nhã Nam Lăng bên ngoài chắp tay bước vào, căn phòng thoáng cái đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của ba người. Anh ta bước vào mang theo luồng khí lạnh, trên mặt ba người chợt hiện lên vẻ cảnh giác, quan sát một lúc anh ta mới chịu mở lời, nhưng vẫn không thể xua đi sự căng thẳng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn khi hỏi:
“Nghe nói hai đồng chí muốn đồng hành cùng Kiểm sát viên Tống trong vụ kiện của Trần Gia Phong?”
Anh Tân đưa mắt cầu cứu nhìn sang bạn mình, anh ấy không thèm nhìn một cái, quay mặt chỗ khác. Anh Tân ngập ngừng, cẩn trọng đáp:
“Vâng, tôi thấy sức khỏe tinh thần Kiểm sát viên Tống dạo gần đây không tốt nên muốn cùng cô ấy bắt tay để giải quyết vụ này.”
Nhã Nam Lăng nhắm mắt lại, nhàn nhạt mỉm cười, đến khi mở mắt đã nhìn về phía Lam, ánh mắt anh ta đanh lại, giọng điệu lạnh lùng báo hiệu điềm xấu:
“Đó là trách nhiệm công việc của cô ấy. Nếu sức khỏe không đáp ứng được nhu cầu công việc thì có quyền nghỉ phép, nhưng nếu chọn tiếp tục làm việc…” Anh ta nghiến răng gằn giọng: “Thì phải hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao!”
Hai anh đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau, ai cũng biết Nhã Nam Lăng đang chèn ép Lam nhưng không ai đủ dũng khí đứng ra nói hộ cô một lời vì sợ mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo. Đây không phải lần đầu họ nhìn thấy chuyện này, nên thái độ khi đối mặt có phần bình tĩnh.
Anh ta vừa nói vừa dùng ánh mắt thăm dò Lam, chờ xem phản ứng của cô ấy.
“Tôi nghĩ Kiểm sát viên Tống thừa sức để giải quyết vụ này, nên hai đồng chí không cần bận tâm…”
Khi nói câu này, vẻ mặt hắn vô cùng thỏa mãn. Anh ta vô tình nhìn thấy Đức Thịnh âm thầm đứng một góc học hỏi, liền chuyển chủ đề sang cậu ta:
“Đúng rồi, em có thể dẫn theo cậu ấy, hai tháng học lý thuyết cũng đã đến lúc phải thực hành.”
Lam và hai đồng nghiệp hướng về phía Thịnh, cậu ta ngẩn ra trong chốc lát rồi mơ hồ gật đầu, mọi người đều đồng ý cho cậu thực tập sinh được trải nghiệm thực tế. Lam cũng không phản đối, dù có sự trợ giúp của đồng nghiệp hay không cô ấy đều tự tin mình có thể tự mình giải quyết được. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô ấy đơn phương độc mã thụ lý một vụ án.
____________________________
Tại phòng tạm giam của trại giam Hà Nam, Trần Bách Quang và Chú Dĩ đang ngồi đối diện Gia Phong. Cậu ta là anh họ Quang, người mà ông bác nhắc đến trong bữa tiệc lần trước, mái tóc thời thượng giờ đã được cắt ngắn, trên cánh tay phải có xăm hình con rồng lớn, dù bị bộ quần áo kẻ sọc trắng đen của phạm nhân che bớt, nhưng vẫn để lộ dấu tích.
Bên ngoài và phía sau họ có hai cảnh vệ đang đứng gác, không khí u uất bao trùm cả phòng giam, chú Dĩ đưa tay vào cặp lấy laptop ra chuẩn bị ghi nhận lời khai. Trước khi cậu ta bắt đầu câu hỏi của Quang, đã nhớ đến mẹ mình và muốn từ chỗ Quang biết thông tin về bà. Anh an ủi bác gái có bác trai chăm sóc, bảo cậu ta đừng có lo.
Giọng nói cậu ta nghèn nghẹn xúc động như vướng trong cổ họng, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc khi nhắc tới mẹ, rồi cậu ta tự trách bản thân mình.
“Anh đúng là vô dụng, làm việc gì cũng không xong, lúc nào cũng để mẹ lo lắng.”
Chú Dĩ nhìn thấy vậy cũng không chịu nổi, liền khuyên nhũ mấy câu:
“Phong à, cháu cũng không muốn chuyện này xảy ra như vậy mà? Bây giờ cháu hãy bình tĩnh nhớ lại chuyện xảy ra khi đó đi, như thì Luật sư Trần mới có thể giúp cháu được.”
Nhắc tới những chuyện đã xảy ra, những hình ảnh tàn khốc và cái chết bi thảm của người vợ hiện lên trong đầu, Phong buồn bã lẫn tuyệt vọng khi nói:
“Cháu còn có thể nói gì đây? Cháu đã giết người rồi… Dù nói thế nào đi nữa cũng không thể nào trốn khỏi tội danh này.”
Quang không mấy hài lòng khi thấy anh họ mình như vậy, anh chán nản khi nhìn thấy dáng vẻ chưa bắt đầu đã sợ thất bại của Phong, tòa còn chưa xử anh ta đã vội nhận mình có tội rồi.
“Anh biết mình giết người là được rồi sao? Anh không được bỏ cuộc như vậy! Nếu bỏ cuộc thì phải ngồi tù cả đời đó biết không, anh cũng đâu có muốn bố mẹ phải sống một mình? Nói em nghe, hai vợ chồng anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chú Dĩ cảm thấy phía sau một Gia Phong im lặng, có những ủy khuất xót xa không thể diễn đạt thành lời, nên đã khích lệ Phong nói ra sự thật:
“Phong à, chú biết cháu là đứa con hiếu thảo, mọi thứ giờ đây đang chống đối lại cháu, bây giờ chỉ có Luật sư Trần mới giúp được con thôi, có gì cứ kể hết ra rồi chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.”
Âm thanh 'sụt sịt' vang lên, đó là tiếng thở mạnh khi mũi có nước, Gia Phong đột nhiên bật khóc, hai mắt cậu ta long lên sòng sọc gào thét trong vô thức:
“Anh không muốn giết cô ấy, cũng không có ý định muốn giết cô ta từ trước, anh chỉ vô ý mà thôi…”
Phong đưa hai tay úp lên mặt, những giọt nước mắt hối hận muộn màng cứ thế rơi rơi xuống, lăng dài trên khuôn mặt phờ phạc, mệt mỏi. Phong càng nói càng kích động:
“Anh không cố ý giết người!” Anh ta nhấn mạnh: “Anh không cố ý, sao không ai tin hết vậy hả?
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, mà chất chứa biết bao nỗi xót xa trong đó.
“Chính bản thân anh hiểu mình chỉ ngộ sát thôi, nhưng bọn người ngoài kia có nghĩ giống anh hay là không? Họ không nghĩ như vậy, toàn bộ những người ngoài kia đang cho rằng anh mưu sát, cố ý muốn giết vợ vậy nên phải nói tất cả sự thật ra cho em biết, có như vậy thì em mới biết cách giúp anh như thế nào mới là đúng."
____________________________
30 phút sau Quang và chú Dĩ rời khỏi phòng tạm giam, trên đường di chuyển ra ngoài đã gặp Lam đi cùng Trung tá Thành Nghị.
Những vụ kiện cô nhận, đều chú trọng vào việc tiếp xúc với bị can ít nhất hai lần, thông qua việc tham gia cùng điều tra viên hoặc trực tiếp tiến hành hỏi cung bị can từ giai đoạn xét phê chuẩn khởi tố bị can, đến khi chuẩn bị kết thúc điều tra vụ án. Từ đó, nắm bắt được đầy đủ diễn biến tâm lý của bị can, xác định có hay không có dấu hiệu chối tội hoặc thay đổi một phần lời khai.
Quang cũng đoán được họ đến gặp Gia Phong để hỏi cung, nhưng hai người họ dường như đang nói đến chuyện gì đó rất vui mà không liên quan đến vụ án. Quang thấy Lam vừa nói vừa cười với Trung tá, nụ cười của cô rất tươi, nó khác hẳn với thái độ của cô đối với anh.
“Quang à, chú thấy con thảo luận lại với bác con đi, vụ này nguy hiểm lắm! Lúc trước chú còn nghĩ tỷ lệ thắng kiện cao, nhưng sau khi nghe lời khai của cậu ấy thì những dự định, tính toán ban đầu bỗng dưng cảm thấy vô dụng hẳn.”
Chú nói nhưng không thấy Quang đáp lại liền nhìn qua anh, thấy anh đang nhìn về một hướng khác, chú tò mò nhìn theo, bắt gặp hình ảnh nói chuyện thân mật của Lam và Trung tá Nghi, bỗng ông nhìn Quang với ánh mắt kì lạ.
“Này, con có nghe chú nói gì không?”
Quang vẫn không phản ứng, chú bực mình lớn giọng gọi: “Trần Bách Quang!”
Không chỉ có anh giật mình, ngay cả Lam và Trung tá bên này cũng bị giọng chú làm cho kinh diễm, lần lượt nhìn bọn họ. Bị Lam phát hiện, Quang nhanh chóng quay mặt, tiếp tục câu chuyện dang dở của chú Dĩ. Lam và Trung tá nhìn thoáng qua rồi tiếp tục vào phòng giam.
“Chú muốn con nói gì với bác ấy?”
Chí Dĩ thoáng ngạc nhiên vì Quang vẫn để ý đến lời ông nói, chú cũng không tiếp tục chấm dứt, thở dài một hơi, đặt một tay ra sau lưng, tay kia cầm cặp thong thả bước đi.
“Haizz, không những ông ấy mà cả Gia Phong nữa! Theo kinh nghiệm làm việc tại tòa án mấy chục năm của chú, nó không được giảm nhẹ án đâu, ngược lại nếu Viện kiểm sát biết nó thường xuyên đánh đập vợ con, thì có thể sẽ trở thành bằng chứng bất lợi để buộc cậu ta thêm tội bạo lực gia đình, tới chừng đó bị tăng án là cái chắc.”
Ông thao thao bất tuyệt một hồi cuối cùng vẫn không vào trọng tâm, nhưng Quang rất nhạy bén, anh biết chú muốn nói gì.
“Chú định kêu con đi khuyên Trần Gia Phong tự thú để được nhẹ tội?”
Chú gật đầu, đó đúng như những gì chú đang nghĩ.
“Đúng, đây là biện pháp duy nhất để giảm nhẹ tội, chúng ta cứ giả vờ phối hợp với Viện kiểm sát, sau đó đọc lời kết án xin tội sau!”
Kế hoạch của chú có vẻ hoàn hảo nhưng Quang không đồng tình, anh ấy là một Luật sư, khi quyết định ký hợp đồng để bào chữa cho thân chủ- khách hàng của mình thì phải có nghĩa vụ trung thành tuyệt đối, không thể làm bất cứ điều gì bất lợi cho thân chủ của mình.
Anh nói với chú nhất định sẽ cố gắng tối đa tìm kiếm các chứng cứ, tình tiết để giảm thấp nhất trách nhiệm pháp lý cho thân chủ của họ.
Tại đây, Thịnh được hướng dẫn thực tập ở khâu thực hành quyền công tố, kiểm sát điều tra, xét xử sơ thẩm các vụ án hình sự. Thời gian ở khâu công tác này Lam luôn cố gắng tận tình hướng dẫn cách nghiên cứu và thực hiện các thao tác nghiệp vụ đối với những hồ sơ thực tế, các vụ án hình sự về nhiều loại tội phạm.
“Vụ kiện lần này anh Hùng và anh Tân nói sẽ tham gia cùng, giờ họ đang đợi trong phòng làm việc. Chị có nghe nói bên bị cáo mời Luật sư nào không?”
Bình thường cậu ta chỉ lo đến việc thực tập của mình, đột nhiên hôm nay quan tâm đến vấn đề không liên quan khiến Lam hoài nghi, hay vì cậu ta đã nghe ngóng được gì rồi hay chăng?
“Sao em hỏi vậy?” - Cô ấy hỏi nhưng mắt không nhìn Thịnh mà đang nhìn đi đâu đó ngoài trời.
“À, lúc sáng em nghe hai anh bàn với nhau về vụ kiện.”
Lúc đó cô mới dần thu lại ánh mắt đang nhìn về nơi xa, chuyển về phía Thịnh, Lam tò mò: “Họ đã nói gì?”
Thịnh nghiêng đầu cố nhớ lại những gì họ đã nói.
“Anh Tân nói vụ này khó nên đoán bên bị cáo không có tiền mời Luật sư lớn, mà anh Hùng lại nói vụ này phải mời mấy ông Luật sư có tiếng mới mong cãi thắng được. Nên em đoán chắc là người của sở tư pháp đứng ra nhận vụ này.”
Lam cúi mặt không nói, trong lòng cô đã có sẵn đáp án và biết danh tính luật sư đứng ra biện hộ cho bị cáo trong vụ án này.
____________________________
Ba người ngồi quanh một chiếc bàn gỗ dài, trên bàn chất đầy những tài liệu, hồ sơ từ những vụ kiện cũ và mới, có các loại giấy khác nhau, trong đó có cả ghi chú, sách, báo... chất cao gần đến đỉnh đầu người ngồi.
Lam ôm 6 tập tài liệu trên bàn làm việc đến đặt trước mặt hai đồng nghiệp, đó là kết quả suốt mấy tuần làm việc của cô để nghiên cứu về vụ kiện sắp diễn ra.
Anh Hùng cầm tập tài liệu về bị can lên xem, trong khi đó anh Tân đã đọc lướt qua gần hết tập tài liệu về người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan, người làm chứng trong vụ án
Lam nhìn hai đồng nghiệp hỏi: “Hai anh thấy vụ án này thế nào?”
Anh Tân rời mắt khỏi tập hồ sơ trên tay nhìn Lam.
“Ngoài mặt thì vụ án có chứng cứ đầy đủ, theo khẩu cung của sở công an thì khi còn sống bị hại hay ngược đãi bị cáo và con bị cáo. Anh nghĩ bên Luật sư bào chữa nhất sẽ lợi dụng điểm này.”
Kiểm sát viên Hùng bỏ tập tài liệu xuống bàn, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Lam và anh Tân đưa ra đề nghị:
“Nếu chúng ta đổi lại kiện mưu sát 100% nhất định sẽ thắng.”
Quá chuẩn, Lam cũng đang nghĩ như vậy.
“Chính xác, nhất cần phải kiện họ tội mưu sát, chồng giết vợ thiên lý bất dung, không được để bi kịch gia đình xảy ra nữa!”
Lam phẩy tay ra hiệu hai người họ trở về phòng làm việc.
“Chúng ta không cần phải thảo luận.”
Vừa nói xong Nhã Nam Lăng bên ngoài chắp tay bước vào, căn phòng thoáng cái đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của ba người. Anh ta bước vào mang theo luồng khí lạnh, trên mặt ba người chợt hiện lên vẻ cảnh giác, quan sát một lúc anh ta mới chịu mở lời, nhưng vẫn không thể xua đi sự căng thẳng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn khi hỏi:
“Nghe nói hai đồng chí muốn đồng hành cùng Kiểm sát viên Tống trong vụ kiện của Trần Gia Phong?”
Anh Tân đưa mắt cầu cứu nhìn sang bạn mình, anh ấy không thèm nhìn một cái, quay mặt chỗ khác. Anh Tân ngập ngừng, cẩn trọng đáp:
“Vâng, tôi thấy sức khỏe tinh thần Kiểm sát viên Tống dạo gần đây không tốt nên muốn cùng cô ấy bắt tay để giải quyết vụ này.”
Nhã Nam Lăng nhắm mắt lại, nhàn nhạt mỉm cười, đến khi mở mắt đã nhìn về phía Lam, ánh mắt anh ta đanh lại, giọng điệu lạnh lùng báo hiệu điềm xấu:
“Đó là trách nhiệm công việc của cô ấy. Nếu sức khỏe không đáp ứng được nhu cầu công việc thì có quyền nghỉ phép, nhưng nếu chọn tiếp tục làm việc…” Anh ta nghiến răng gằn giọng: “Thì phải hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao!”
Hai anh đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau, ai cũng biết Nhã Nam Lăng đang chèn ép Lam nhưng không ai đủ dũng khí đứng ra nói hộ cô một lời vì sợ mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo. Đây không phải lần đầu họ nhìn thấy chuyện này, nên thái độ khi đối mặt có phần bình tĩnh.
Anh ta vừa nói vừa dùng ánh mắt thăm dò Lam, chờ xem phản ứng của cô ấy.
“Tôi nghĩ Kiểm sát viên Tống thừa sức để giải quyết vụ này, nên hai đồng chí không cần bận tâm…”
Khi nói câu này, vẻ mặt hắn vô cùng thỏa mãn. Anh ta vô tình nhìn thấy Đức Thịnh âm thầm đứng một góc học hỏi, liền chuyển chủ đề sang cậu ta:
“Đúng rồi, em có thể dẫn theo cậu ấy, hai tháng học lý thuyết cũng đã đến lúc phải thực hành.”
Lam và hai đồng nghiệp hướng về phía Thịnh, cậu ta ngẩn ra trong chốc lát rồi mơ hồ gật đầu, mọi người đều đồng ý cho cậu thực tập sinh được trải nghiệm thực tế. Lam cũng không phản đối, dù có sự trợ giúp của đồng nghiệp hay không cô ấy đều tự tin mình có thể tự mình giải quyết được. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô ấy đơn phương độc mã thụ lý một vụ án.
____________________________
Tại phòng tạm giam của trại giam Hà Nam, Trần Bách Quang và Chú Dĩ đang ngồi đối diện Gia Phong. Cậu ta là anh họ Quang, người mà ông bác nhắc đến trong bữa tiệc lần trước, mái tóc thời thượng giờ đã được cắt ngắn, trên cánh tay phải có xăm hình con rồng lớn, dù bị bộ quần áo kẻ sọc trắng đen của phạm nhân che bớt, nhưng vẫn để lộ dấu tích.
Bên ngoài và phía sau họ có hai cảnh vệ đang đứng gác, không khí u uất bao trùm cả phòng giam, chú Dĩ đưa tay vào cặp lấy laptop ra chuẩn bị ghi nhận lời khai. Trước khi cậu ta bắt đầu câu hỏi của Quang, đã nhớ đến mẹ mình và muốn từ chỗ Quang biết thông tin về bà. Anh an ủi bác gái có bác trai chăm sóc, bảo cậu ta đừng có lo.
Giọng nói cậu ta nghèn nghẹn xúc động như vướng trong cổ họng, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc khi nhắc tới mẹ, rồi cậu ta tự trách bản thân mình.
“Anh đúng là vô dụng, làm việc gì cũng không xong, lúc nào cũng để mẹ lo lắng.”
Chú Dĩ nhìn thấy vậy cũng không chịu nổi, liền khuyên nhũ mấy câu:
“Phong à, cháu cũng không muốn chuyện này xảy ra như vậy mà? Bây giờ cháu hãy bình tĩnh nhớ lại chuyện xảy ra khi đó đi, như thì Luật sư Trần mới có thể giúp cháu được.”
Nhắc tới những chuyện đã xảy ra, những hình ảnh tàn khốc và cái chết bi thảm của người vợ hiện lên trong đầu, Phong buồn bã lẫn tuyệt vọng khi nói:
“Cháu còn có thể nói gì đây? Cháu đã giết người rồi… Dù nói thế nào đi nữa cũng không thể nào trốn khỏi tội danh này.”
Quang không mấy hài lòng khi thấy anh họ mình như vậy, anh chán nản khi nhìn thấy dáng vẻ chưa bắt đầu đã sợ thất bại của Phong, tòa còn chưa xử anh ta đã vội nhận mình có tội rồi.
“Anh biết mình giết người là được rồi sao? Anh không được bỏ cuộc như vậy! Nếu bỏ cuộc thì phải ngồi tù cả đời đó biết không, anh cũng đâu có muốn bố mẹ phải sống một mình? Nói em nghe, hai vợ chồng anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chú Dĩ cảm thấy phía sau một Gia Phong im lặng, có những ủy khuất xót xa không thể diễn đạt thành lời, nên đã khích lệ Phong nói ra sự thật:
“Phong à, chú biết cháu là đứa con hiếu thảo, mọi thứ giờ đây đang chống đối lại cháu, bây giờ chỉ có Luật sư Trần mới giúp được con thôi, có gì cứ kể hết ra rồi chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.”
Âm thanh 'sụt sịt' vang lên, đó là tiếng thở mạnh khi mũi có nước, Gia Phong đột nhiên bật khóc, hai mắt cậu ta long lên sòng sọc gào thét trong vô thức:
“Anh không muốn giết cô ấy, cũng không có ý định muốn giết cô ta từ trước, anh chỉ vô ý mà thôi…”
Phong đưa hai tay úp lên mặt, những giọt nước mắt hối hận muộn màng cứ thế rơi rơi xuống, lăng dài trên khuôn mặt phờ phạc, mệt mỏi. Phong càng nói càng kích động:
“Anh không cố ý giết người!” Anh ta nhấn mạnh: “Anh không cố ý, sao không ai tin hết vậy hả?
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, mà chất chứa biết bao nỗi xót xa trong đó.
“Chính bản thân anh hiểu mình chỉ ngộ sát thôi, nhưng bọn người ngoài kia có nghĩ giống anh hay là không? Họ không nghĩ như vậy, toàn bộ những người ngoài kia đang cho rằng anh mưu sát, cố ý muốn giết vợ vậy nên phải nói tất cả sự thật ra cho em biết, có như vậy thì em mới biết cách giúp anh như thế nào mới là đúng."
____________________________
30 phút sau Quang và chú Dĩ rời khỏi phòng tạm giam, trên đường di chuyển ra ngoài đã gặp Lam đi cùng Trung tá Thành Nghị.
Những vụ kiện cô nhận, đều chú trọng vào việc tiếp xúc với bị can ít nhất hai lần, thông qua việc tham gia cùng điều tra viên hoặc trực tiếp tiến hành hỏi cung bị can từ giai đoạn xét phê chuẩn khởi tố bị can, đến khi chuẩn bị kết thúc điều tra vụ án. Từ đó, nắm bắt được đầy đủ diễn biến tâm lý của bị can, xác định có hay không có dấu hiệu chối tội hoặc thay đổi một phần lời khai.
Quang cũng đoán được họ đến gặp Gia Phong để hỏi cung, nhưng hai người họ dường như đang nói đến chuyện gì đó rất vui mà không liên quan đến vụ án. Quang thấy Lam vừa nói vừa cười với Trung tá, nụ cười của cô rất tươi, nó khác hẳn với thái độ của cô đối với anh.
“Quang à, chú thấy con thảo luận lại với bác con đi, vụ này nguy hiểm lắm! Lúc trước chú còn nghĩ tỷ lệ thắng kiện cao, nhưng sau khi nghe lời khai của cậu ấy thì những dự định, tính toán ban đầu bỗng dưng cảm thấy vô dụng hẳn.”
Chú nói nhưng không thấy Quang đáp lại liền nhìn qua anh, thấy anh đang nhìn về một hướng khác, chú tò mò nhìn theo, bắt gặp hình ảnh nói chuyện thân mật của Lam và Trung tá Nghi, bỗng ông nhìn Quang với ánh mắt kì lạ.
“Này, con có nghe chú nói gì không?”
Quang vẫn không phản ứng, chú bực mình lớn giọng gọi: “Trần Bách Quang!”
Không chỉ có anh giật mình, ngay cả Lam và Trung tá bên này cũng bị giọng chú làm cho kinh diễm, lần lượt nhìn bọn họ. Bị Lam phát hiện, Quang nhanh chóng quay mặt, tiếp tục câu chuyện dang dở của chú Dĩ. Lam và Trung tá nhìn thoáng qua rồi tiếp tục vào phòng giam.
“Chú muốn con nói gì với bác ấy?”
Chí Dĩ thoáng ngạc nhiên vì Quang vẫn để ý đến lời ông nói, chú cũng không tiếp tục chấm dứt, thở dài một hơi, đặt một tay ra sau lưng, tay kia cầm cặp thong thả bước đi.
“Haizz, không những ông ấy mà cả Gia Phong nữa! Theo kinh nghiệm làm việc tại tòa án mấy chục năm của chú, nó không được giảm nhẹ án đâu, ngược lại nếu Viện kiểm sát biết nó thường xuyên đánh đập vợ con, thì có thể sẽ trở thành bằng chứng bất lợi để buộc cậu ta thêm tội bạo lực gia đình, tới chừng đó bị tăng án là cái chắc.”
Ông thao thao bất tuyệt một hồi cuối cùng vẫn không vào trọng tâm, nhưng Quang rất nhạy bén, anh biết chú muốn nói gì.
“Chú định kêu con đi khuyên Trần Gia Phong tự thú để được nhẹ tội?”
Chú gật đầu, đó đúng như những gì chú đang nghĩ.
“Đúng, đây là biện pháp duy nhất để giảm nhẹ tội, chúng ta cứ giả vờ phối hợp với Viện kiểm sát, sau đó đọc lời kết án xin tội sau!”
Kế hoạch của chú có vẻ hoàn hảo nhưng Quang không đồng tình, anh ấy là một Luật sư, khi quyết định ký hợp đồng để bào chữa cho thân chủ- khách hàng của mình thì phải có nghĩa vụ trung thành tuyệt đối, không thể làm bất cứ điều gì bất lợi cho thân chủ của mình.
Anh nói với chú nhất định sẽ cố gắng tối đa tìm kiếm các chứng cứ, tình tiết để giảm thấp nhất trách nhiệm pháp lý cho thân chủ của họ.