Chương 40: Trái tim mịt mờ còn giả vờ không đau đớn
Trung tá đi cùng Lam đến bãi giữ xe thì dừng lại, cô bỏ cặp da xuống sàn để chân của xe, lấy nón bảo hiểm đội lên.
“Anh vào trong đi, em về đây.”
Anh nhìn cô ấy, thấy rõ sự mệt mỏi của cô qua ánh mắt, khuôn mặt. Trung tá thật chẳng đành lòng chút nào.
“Em ổn không?”
Lam chợt khựng lại, ánh mắt suy tư nhìn vô định về một hướng. Đến cả bản thân cô còn không biết mình có đang ổn hay là không.
“Đừng để ý tới Luật sư Trần, khiến tâm trạng trở nên tồi tệ.”
Lam xoay người lại nhìn Trung tá, anh ấy vừa nói vừa dùng ánh mắt để sưởi ấm cô.
“Anh đừng nghĩ vậy, em không thích Luật sư Trần thì đâu cần nghĩ đến nữa. Thứ khiến em bận tâm bây giờ chỉ là vụ kiện của Châu Thị Kim Hân, lúc nãy em vừa thẩm vấn cô ấy, thái độ hợp tác dường như không có, em thấy cô ấy như đang muốn bảo vệ một ai đó nên không muốn tiết lộ quá nhiều.”
Cô ấy rõ ràng đang bận tâm về những lời Quang nói. Từng câu từng chữ trong đêm hôm đó đều như cơn mưa nhỏ giọt, chầm chậm thấm vào đất, khiến nó lưu giữ mãi trong tâm trí, làm cô chẳng thể ngừng suy nghĩ đến. Nhưng trước mặt Trung tá cô muốn che giấu điều đó, nên cố tình rẽ sang chuyện công việc. Trung tá chẳng nghi ngờ, nói cô cứ đợi phản hồi từ phía Luật sư xem sau.
“Giờ em trở về Viện kiểm sát à?”
“Phải, tiễn em đến đây được rồi, anh vào làm việc đi!”
Thành Nghị đặt tay lên xe, dặn dò Lam nếu Quang có đến quấy rầy thì gọi cho anh ấy. Lam lắc đầu, ánh mắt lóe sáng, dường như có ẩn chứa nét cười. Cô nói một cách chắc chắn: “Anh ấy không làm như vậy đâu.”
Trung tá kinh ngạc: “Sao em dám chắc như thế?”
Lam rơi vào trầm mặc, cô nhìn sang hướng khác. Kỳ thực trong cuộc đời mỗi con người đều có những điều không thể lý giải. Dường như thời gian hai người ở bên nhau đã giúp cô hiểu Quang hơn.
“Lam, em có thể cân nhắc việc đáp lại tình cảm của luật sư Trần.”
Ánh mắt Lam dần chuyển về phía Thành Nghị. Trong đôi mắt cô ấy đột nhiên bình lặng, tựa như vũng nước tù.
“Xin lỗi vì anh không là em nên không hiểu rõ suy nghĩ, tâm trạng lúc này của em. Nhưng theo cảm nhận của riêng anh, thì con người Luật sư Trần cũng không đến nỗi tệ. Em có thể thử tìm hiểu một thời gian sau đó quyết định có nên ở bên hay không.”
Lam thở dài một cái khoanh tay lại, hơi dựa người vào xe, ánh mắt trông về nơi xa, trong lòng hắt hiu buồn. Thành Nghị không hiểu rõ những lo âu, nỗi buồn cô đang mang đến từ đâu, chỉ có thể dựa vào trực giác mà đoán:
“Nếu Luật sư Trần thật sự thương em, sẽ chấp nhận được bệnh tình của em, sẽ cùng em đối mặt không để em một mình chịu đựng. Anh thấy từ lúc hai người gặp gỡ, tình hình của em có vẻ ổn hơn rất nhiều. Chính em cũng từng thừa nhận với anh, bệnh đã chuyển biến tích cực hơn mà phải không? Anh thấy có lẽ Luật sư Trần là liều thuốc tốt nhất của em lúc này.”
“Anh ấy xuất hiện khiến cuộc đời u tối của em trở nên tươi sáng hơn, em rất biết ơn, em rất cảm kích, nhưng không vì thế mà em đáp lại tình cảm.”
Lam nhìn Trung tá, giọng cô lãnh đạm, không có điều gì khác thường. Cô ấy nói tình yêu là một thứ gì đó mà cô không hiểu nỗi, cũng không muốn rơi vào biển tình. Cuộc đời cô đã đủ sóng gió, cô ấy phải đánh đổi nhiều thứ để có được bình yên như bây giờ, nên không muốn chuốt thêm phiền muộn cho chính mình.
“Về phía Luật sư Trần, em nghĩ sẽ không được bao lâu nữa. Anh ấy là người thông minh xem trọng lợi ích, sẽ không để bản thân mình thiệt thòi, sớm muộn gì cũng quên đi sự rung động nhất thời này thôi.”
Trung tá cúi đầu, nét mặt trầm ngâm như nghiền ngẫm điều gì.
“Anh hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra như em nói.”
Điện thoại Lam đột nhiên đổ chuông, cô cúi người lấy điện thoại từ trong cặp da. Điện thoại di động hiển thị là cuộc gọi của Quang đang gọi đến, cô chần chừ hướng mắt về phía trại giam xong trực tiếp tắt máy. Thấy Lam lên xe chuẩn bị về, Trung tá dặn dò cô đi đường cẩn thận rồi xoay người vào trong, lúc định cất điện thoại lại nhận được tin nhắn của Quang.
“Anh vừa biết được một chuyện rất quan trọng, là mấu chốt của vụ kiện lần này nên muốn trao đổi với em.”
____________________________
Quang một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm cặp bước ra khỏi trại tạm giam, nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Lam. Anh nhìn cô ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc bằng lăng tím nhìn về phía mình. Khóe miệng hiện lên một nụ cười, nhanh chân đi về hướng cô ấy, đặt chiếc cặp da xuống ghế, ngồi bên cạnh cô. Lam nhít người ngồi xa anh tạo khoảng cách, anh ấy lại mặt dày ngồi sát cô hơn.
Lam khó chịu nhìn anh, kêu anh ấy nên tự trọng và giữ khoảng cách, anh phớt lờ lời nói của cô. Quang vắt chéo chân, nghiêng người về phía cô, một tay gác lên đùi, tay kia chống lên ghế tựa đầu.
“Em muốn ngồi gần hay để anh ôm em?”
Lam dựng mắt, mím môi nhìn anh, thật không biết nói gì. Lam bực mình hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn sang hướng khác.
“Lam à, nếu em cứ tiếp tục trốn tránh anh thì đừng trách anh theo đuổi em nhé.”
Quang nhân cơ hội nắm tay Lam, nhưng bị cô xua ra nhìn anh với ánh mắt căm ghét.
“Em lạnh lùng và cao xa như đỉnh Everest băng tuyết, thế thì anh cũng xin được phá kỷ lục làm người hùng leo núi chinh phục đỉnh Everest, em ơi. Em có thể chê anh và bỏ đi, nhưng em chẳng đi xa anh được, vì anh nhất định theo em đến mọi nơi tận cùng của trái đất… Anh đã chẳng được sinh ra để bỏ cuộc, nhất là trước một công chúa tuyệt đẹp mà lạnh lùng như em…”
Lam luôn tìm mọi cách từ chối tình cảm của Quang nên ngay khi anh vừa đề cập đến cô đã tỏ ra lạnh lùng chẳng muốn ân cần nói chuyện, nhìn anh ấy chỉ bằng nửa con mắt.
“Được, anh cứ làm những gì anh thích. Để xem anh kiên trì được bao lâu.”
Quang cười tự tin, trìu mến nhìn Lam tuyên bố: “Rồi em sẽ ngạc nhiên thôi nữ hoàng băng giá à.”
“Anh muốn thương lượng chuyện gì?”
Quang nhớ lại, tường thuật những gì Kim Hân nói với anh trong trại giam ban nãy, nhưng có vẻ cô không chịu hợp tác mặc dù anh hết lời giải thích. Quang liên tục đưa ra nhiều phương án giải quyết vấn đề nhưng không thuyết phục được Lam.
“Xin lỗi luật sư Trần nhưng trong vụ kiện này, thân chủ anh cố ý giết con cô ấy.”
“Cô ấy chỉ bị trầm cảm sau sinh thôi.”
Lam tỏ ra nhàm chán và không muốn tham gia vào câu chuyện của anh nữa, cô đưa tay ra chặn lại.
“Thôi làm ơn đi Luật sư Trần! Bác sĩ kiểm tra rồi, tâm lý của cô ấy hoàn toàn bình thường mà?”
“Bác sĩ cũng không biết cô ấy đã trải qua chuyện gì đâu.” - Quang bực mình nói: “Sự thật là thân chủ của anh đã bị bạn trai của mẹ mình cưỡng bức đó!”
Cô từ đầu đến cuối hoàn toàn không xiêu lòng.
“Đỗ Hùng sẽ chịu trách nhiệm mọi việc làm của mình trước pháp luật, nhưng điều này chẳng thay đổi được điều gì cả! Sự thật là thân chủ anh đã cố ý giết một đứa trẻ.”
Quang cạn lời, nhắm mắt lại thở dài thường thượt.
“Thân chủ anh chỉ muốn có thêm một cơ hội mà thôi. Em nghĩ xem Đỗ Hùng đã cướp đi của cô ấy mọi thứ, sự trinh trắng tuổi thơ. Em muốn để ông ta sống ngoài vòng pháp luật vậy sao?”
Lam nhìn anh chằm chằm không muốn tranh luận, Quang cầm cặp đứng lên.
“Thôi được rồi, nếu em không muốn hợp tác… Vậy anh ở lại cũng vô dụng thôi.”
Trước khi quay lưng rời đi Quang không quên nhắc nhở: “Tốt nhất đừng tìm cách trốn tránh anh, vì như vậy chỉ mệt cho em thôi, đối với anh không có tác dụng đâu!”
Sao một người háo thắng như anh phải chấp nhận mình thua cuộc chứ. Chính vì sự hiếu thắng nên không bao giờ có chuyện anh ấy chịu từ bỏ tình yêu của mình. Khi chưa tán được cô anh chắc chắn sẽ khó chịu lắm.
____________________________
Mấy ngày sau đó Quang mặt dày đến tìm Lam. Anh là người chung thủy nên một khi đã yêu ai thì sẽ yêu hết mình hết dạ. Anh không bao giờ dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình, nên nói về độ dày mặt tán gái thì anh phải là người đứng số một.
Cô ấy vì tránh mặt anh mà cả ngày chủ nhật không chịu bước ra khỏi nhà. không sao, Quang tình nguyện đứng cả ngày chờ Lam lộ diện, không ngại nắng mưa, không ngại vất vả.
Trong thế giới tình cảm, nhất kiến chung tình thì dễ, cái khó là tạm biệt người lòng hướng về. “Chúng ta từng rất vui vẻ” sáu chữ nghĩ đến mà chua xót.
Chính vì sự lảng tránh của cô khiến khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, dần dần không hiểu nhau, vào lúc đó họ cách xa nhau cả thế giới. Anh rất buồn, không biết thế nào mới tốt đây. Dù cho có can đảm không ngại đến bên cạnh cô ấy đi chăng nữa, sự lạnh lùng, thờ ơ, không quan tâm đoái hoài của cô đôi khi khiến anh thấy chạnh lòng.
Sau tất cả anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thương một người nhiều đến vậy. Từ một người không thể kiên nhẫn, bản tính nóng nảy nhưng lại sẵn sàng bỏ ra thời gian để chờ đợi cô.
Anh đợi cô ấy rất lâu dưới sân chung cư, nhưng khi gặp được rồi khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng ấy nhìn thấy anh như không nhìn thấy, cứ vậy mà đi lướt qua xem như anh không tồn tại, trong khi trước đó đã từng nói với nhau rất nhiều. Liệu anh có thể bình thản đồng tình chuyện hoang đường này hay sao?
Quang vùng vẫy trong vòng xoay định mệnh không có kết quả, trái tim mịt mờ còn giả vờ không đau đớn. Vẫn tìm cách tiếp cận, quan tâm cô ấy từ xa.
Có lẽ Trung tá nói đúng, giá như ngày ấy anh đừng nói ra thì có thể hai người vẫn có thể vui vẻ. Việc thích cô ấy ngay từ đầu đã sai rồi, nhưng đến lúc không thể cứu vãn anh mới chịu thừa nhận. Đời người tiếc nuối lớn nhất chính là dễ dàng từ bỏ cái không nên từ bỏ, nhưng lại cố chấp kiên trì cái không nên kiên trì.
Nhiều người nói ‘bạn yêu tôi, tôi yêu bạn mới gọi là tình yêu, tình yêu một phía không phải là tình yêu, là một bên tình nguyện’. Thế giới này tàn nhẫn biết bao, nó không cho người ta cơ hội được yêu, ngay cả danh nghĩa của tình yêu cũng muốn chiếm đoạt.
Mỗi lần đi ngang qua cô ấy, anh đều nhìn cô hơn một ánh mắt. Dốc hết sức mình bỏ ra, buông bỏ tất cả thể diện và tính khí chỉ muốn ở lại bên cạnh cô ấy. Không cần kết quả cũng không cần sự khích lệ của ai, chỉ cần có thể có được tin tức của cô ấy, chỉ cần có thể nhìn thêm vài lần dáng vẻ vui tươi của Lam, liền có thể lấy hết dũng khí một mình tiếp tục bước đi trên con đường đã chọn.
Tình yêu- chuyện vĩ đại như vậy không nên bị thế tục giới hạn đến mức hạn hẹp, cũng vì vậy anh vì ánh mắt của người khác mà cảm thấy chán nản, không cần so sánh với người khác mà đưa ra một đáp án không khách quan.
Anh có thể không kiêng nể gì thích một người, thích đến mức có thể vì cô ấy mà đối đầu với thế giới này
Trong thế giới tình cảm, tổn thương là điều khó tránh. Tạo hóa thật biết trêu ngươi, duyên phận không cho họ ở bên nhau. Nỗi khao khát và sự tuyệt vọng xâu xé anh triền miên ngày qua ngày. Khi đứng trước gương đã không còn nhận ra chính mình nữa, trên gương mặt vẫn còn đó sự nhớ nhung khắc khoải đêm ngày.
Công việc tình cảm đều gặp khó khăn trắc trở khiến anh mệt mỏi rã rời, mắt đã hằn quần thâm, anh tự cười bản thân yêu đến mức không một chút tự trọng.
Nhớ đến câu hỏi của cô. Tình yêu là gì? Tình yêu vừa khiến người ta tốt đẹp hơn vừa khiến người ta tồi tệ hơn, tồi tệ đến mức không còn nhận ra đây là bản thân khi cố gắng đấu tranh ngày đêm để yêu một người.
____________________________
Chú Dĩ bước xuống xe mở cửa cho Quang, cả đêm qua anh bận việc không ngủ đủ giấc, sáng sớm tranh thủ mấy phút di chuyển để chợp mắt. Đến nơi lúc nào cũng không hay, chú lay người gọi anh dậy. Quang mệt nhọc mỏi mắt, vươn vai một cái hướng mắt vào bên trong tòa án, nheo mắt quay qua nhìn chú Dĩ.
“Tới rồi sao, nhanh quá.”
Quang chỉnh lại cà vạt, vuốt lại tóc cho gọn gàng sau đó cầm cặp da kế bên bước xuống xe. Mới ngủ dậy còn chưa lấy lại tinh thần, vừa đứng dậy không may bị đụng trúng mui xe cái ‘cốc’, làm anh tỉnh ngủ đau đớn sờ đầu suýt xoa.
“Ôi trời… Sao không chú ý gì hết trơn vậy? Có sao không?”
“Có hơi đau một chút, nhưng nó sẽ qua nhanh thôi.”
Anh xoa mấy cái rồi vào trong.
“Anh vào trong đi, em về đây.”
Anh nhìn cô ấy, thấy rõ sự mệt mỏi của cô qua ánh mắt, khuôn mặt. Trung tá thật chẳng đành lòng chút nào.
“Em ổn không?”
Lam chợt khựng lại, ánh mắt suy tư nhìn vô định về một hướng. Đến cả bản thân cô còn không biết mình có đang ổn hay là không.
“Đừng để ý tới Luật sư Trần, khiến tâm trạng trở nên tồi tệ.”
Lam xoay người lại nhìn Trung tá, anh ấy vừa nói vừa dùng ánh mắt để sưởi ấm cô.
“Anh đừng nghĩ vậy, em không thích Luật sư Trần thì đâu cần nghĩ đến nữa. Thứ khiến em bận tâm bây giờ chỉ là vụ kiện của Châu Thị Kim Hân, lúc nãy em vừa thẩm vấn cô ấy, thái độ hợp tác dường như không có, em thấy cô ấy như đang muốn bảo vệ một ai đó nên không muốn tiết lộ quá nhiều.”
Cô ấy rõ ràng đang bận tâm về những lời Quang nói. Từng câu từng chữ trong đêm hôm đó đều như cơn mưa nhỏ giọt, chầm chậm thấm vào đất, khiến nó lưu giữ mãi trong tâm trí, làm cô chẳng thể ngừng suy nghĩ đến. Nhưng trước mặt Trung tá cô muốn che giấu điều đó, nên cố tình rẽ sang chuyện công việc. Trung tá chẳng nghi ngờ, nói cô cứ đợi phản hồi từ phía Luật sư xem sau.
“Giờ em trở về Viện kiểm sát à?”
“Phải, tiễn em đến đây được rồi, anh vào làm việc đi!”
Thành Nghị đặt tay lên xe, dặn dò Lam nếu Quang có đến quấy rầy thì gọi cho anh ấy. Lam lắc đầu, ánh mắt lóe sáng, dường như có ẩn chứa nét cười. Cô nói một cách chắc chắn: “Anh ấy không làm như vậy đâu.”
Trung tá kinh ngạc: “Sao em dám chắc như thế?”
Lam rơi vào trầm mặc, cô nhìn sang hướng khác. Kỳ thực trong cuộc đời mỗi con người đều có những điều không thể lý giải. Dường như thời gian hai người ở bên nhau đã giúp cô hiểu Quang hơn.
“Lam, em có thể cân nhắc việc đáp lại tình cảm của luật sư Trần.”
Ánh mắt Lam dần chuyển về phía Thành Nghị. Trong đôi mắt cô ấy đột nhiên bình lặng, tựa như vũng nước tù.
“Xin lỗi vì anh không là em nên không hiểu rõ suy nghĩ, tâm trạng lúc này của em. Nhưng theo cảm nhận của riêng anh, thì con người Luật sư Trần cũng không đến nỗi tệ. Em có thể thử tìm hiểu một thời gian sau đó quyết định có nên ở bên hay không.”
Lam thở dài một cái khoanh tay lại, hơi dựa người vào xe, ánh mắt trông về nơi xa, trong lòng hắt hiu buồn. Thành Nghị không hiểu rõ những lo âu, nỗi buồn cô đang mang đến từ đâu, chỉ có thể dựa vào trực giác mà đoán:
“Nếu Luật sư Trần thật sự thương em, sẽ chấp nhận được bệnh tình của em, sẽ cùng em đối mặt không để em một mình chịu đựng. Anh thấy từ lúc hai người gặp gỡ, tình hình của em có vẻ ổn hơn rất nhiều. Chính em cũng từng thừa nhận với anh, bệnh đã chuyển biến tích cực hơn mà phải không? Anh thấy có lẽ Luật sư Trần là liều thuốc tốt nhất của em lúc này.”
“Anh ấy xuất hiện khiến cuộc đời u tối của em trở nên tươi sáng hơn, em rất biết ơn, em rất cảm kích, nhưng không vì thế mà em đáp lại tình cảm.”
Lam nhìn Trung tá, giọng cô lãnh đạm, không có điều gì khác thường. Cô ấy nói tình yêu là một thứ gì đó mà cô không hiểu nỗi, cũng không muốn rơi vào biển tình. Cuộc đời cô đã đủ sóng gió, cô ấy phải đánh đổi nhiều thứ để có được bình yên như bây giờ, nên không muốn chuốt thêm phiền muộn cho chính mình.
“Về phía Luật sư Trần, em nghĩ sẽ không được bao lâu nữa. Anh ấy là người thông minh xem trọng lợi ích, sẽ không để bản thân mình thiệt thòi, sớm muộn gì cũng quên đi sự rung động nhất thời này thôi.”
Trung tá cúi đầu, nét mặt trầm ngâm như nghiền ngẫm điều gì.
“Anh hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra như em nói.”
Điện thoại Lam đột nhiên đổ chuông, cô cúi người lấy điện thoại từ trong cặp da. Điện thoại di động hiển thị là cuộc gọi của Quang đang gọi đến, cô chần chừ hướng mắt về phía trại giam xong trực tiếp tắt máy. Thấy Lam lên xe chuẩn bị về, Trung tá dặn dò cô đi đường cẩn thận rồi xoay người vào trong, lúc định cất điện thoại lại nhận được tin nhắn của Quang.
“Anh vừa biết được một chuyện rất quan trọng, là mấu chốt của vụ kiện lần này nên muốn trao đổi với em.”
____________________________
Quang một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm cặp bước ra khỏi trại tạm giam, nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Lam. Anh nhìn cô ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc bằng lăng tím nhìn về phía mình. Khóe miệng hiện lên một nụ cười, nhanh chân đi về hướng cô ấy, đặt chiếc cặp da xuống ghế, ngồi bên cạnh cô. Lam nhít người ngồi xa anh tạo khoảng cách, anh ấy lại mặt dày ngồi sát cô hơn.
Lam khó chịu nhìn anh, kêu anh ấy nên tự trọng và giữ khoảng cách, anh phớt lờ lời nói của cô. Quang vắt chéo chân, nghiêng người về phía cô, một tay gác lên đùi, tay kia chống lên ghế tựa đầu.
“Em muốn ngồi gần hay để anh ôm em?”
Lam dựng mắt, mím môi nhìn anh, thật không biết nói gì. Lam bực mình hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn sang hướng khác.
“Lam à, nếu em cứ tiếp tục trốn tránh anh thì đừng trách anh theo đuổi em nhé.”
Quang nhân cơ hội nắm tay Lam, nhưng bị cô xua ra nhìn anh với ánh mắt căm ghét.
“Em lạnh lùng và cao xa như đỉnh Everest băng tuyết, thế thì anh cũng xin được phá kỷ lục làm người hùng leo núi chinh phục đỉnh Everest, em ơi. Em có thể chê anh và bỏ đi, nhưng em chẳng đi xa anh được, vì anh nhất định theo em đến mọi nơi tận cùng của trái đất… Anh đã chẳng được sinh ra để bỏ cuộc, nhất là trước một công chúa tuyệt đẹp mà lạnh lùng như em…”
Lam luôn tìm mọi cách từ chối tình cảm của Quang nên ngay khi anh vừa đề cập đến cô đã tỏ ra lạnh lùng chẳng muốn ân cần nói chuyện, nhìn anh ấy chỉ bằng nửa con mắt.
“Được, anh cứ làm những gì anh thích. Để xem anh kiên trì được bao lâu.”
Quang cười tự tin, trìu mến nhìn Lam tuyên bố: “Rồi em sẽ ngạc nhiên thôi nữ hoàng băng giá à.”
“Anh muốn thương lượng chuyện gì?”
Quang nhớ lại, tường thuật những gì Kim Hân nói với anh trong trại giam ban nãy, nhưng có vẻ cô không chịu hợp tác mặc dù anh hết lời giải thích. Quang liên tục đưa ra nhiều phương án giải quyết vấn đề nhưng không thuyết phục được Lam.
“Xin lỗi luật sư Trần nhưng trong vụ kiện này, thân chủ anh cố ý giết con cô ấy.”
“Cô ấy chỉ bị trầm cảm sau sinh thôi.”
Lam tỏ ra nhàm chán và không muốn tham gia vào câu chuyện của anh nữa, cô đưa tay ra chặn lại.
“Thôi làm ơn đi Luật sư Trần! Bác sĩ kiểm tra rồi, tâm lý của cô ấy hoàn toàn bình thường mà?”
“Bác sĩ cũng không biết cô ấy đã trải qua chuyện gì đâu.” - Quang bực mình nói: “Sự thật là thân chủ của anh đã bị bạn trai của mẹ mình cưỡng bức đó!”
Cô từ đầu đến cuối hoàn toàn không xiêu lòng.
“Đỗ Hùng sẽ chịu trách nhiệm mọi việc làm của mình trước pháp luật, nhưng điều này chẳng thay đổi được điều gì cả! Sự thật là thân chủ anh đã cố ý giết một đứa trẻ.”
Quang cạn lời, nhắm mắt lại thở dài thường thượt.
“Thân chủ anh chỉ muốn có thêm một cơ hội mà thôi. Em nghĩ xem Đỗ Hùng đã cướp đi của cô ấy mọi thứ, sự trinh trắng tuổi thơ. Em muốn để ông ta sống ngoài vòng pháp luật vậy sao?”
Lam nhìn anh chằm chằm không muốn tranh luận, Quang cầm cặp đứng lên.
“Thôi được rồi, nếu em không muốn hợp tác… Vậy anh ở lại cũng vô dụng thôi.”
Trước khi quay lưng rời đi Quang không quên nhắc nhở: “Tốt nhất đừng tìm cách trốn tránh anh, vì như vậy chỉ mệt cho em thôi, đối với anh không có tác dụng đâu!”
Sao một người háo thắng như anh phải chấp nhận mình thua cuộc chứ. Chính vì sự hiếu thắng nên không bao giờ có chuyện anh ấy chịu từ bỏ tình yêu của mình. Khi chưa tán được cô anh chắc chắn sẽ khó chịu lắm.
____________________________
Mấy ngày sau đó Quang mặt dày đến tìm Lam. Anh là người chung thủy nên một khi đã yêu ai thì sẽ yêu hết mình hết dạ. Anh không bao giờ dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình, nên nói về độ dày mặt tán gái thì anh phải là người đứng số một.
Cô ấy vì tránh mặt anh mà cả ngày chủ nhật không chịu bước ra khỏi nhà. không sao, Quang tình nguyện đứng cả ngày chờ Lam lộ diện, không ngại nắng mưa, không ngại vất vả.
Trong thế giới tình cảm, nhất kiến chung tình thì dễ, cái khó là tạm biệt người lòng hướng về. “Chúng ta từng rất vui vẻ” sáu chữ nghĩ đến mà chua xót.
Chính vì sự lảng tránh của cô khiến khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, dần dần không hiểu nhau, vào lúc đó họ cách xa nhau cả thế giới. Anh rất buồn, không biết thế nào mới tốt đây. Dù cho có can đảm không ngại đến bên cạnh cô ấy đi chăng nữa, sự lạnh lùng, thờ ơ, không quan tâm đoái hoài của cô đôi khi khiến anh thấy chạnh lòng.
Sau tất cả anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thương một người nhiều đến vậy. Từ một người không thể kiên nhẫn, bản tính nóng nảy nhưng lại sẵn sàng bỏ ra thời gian để chờ đợi cô.
Anh đợi cô ấy rất lâu dưới sân chung cư, nhưng khi gặp được rồi khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng ấy nhìn thấy anh như không nhìn thấy, cứ vậy mà đi lướt qua xem như anh không tồn tại, trong khi trước đó đã từng nói với nhau rất nhiều. Liệu anh có thể bình thản đồng tình chuyện hoang đường này hay sao?
Quang vùng vẫy trong vòng xoay định mệnh không có kết quả, trái tim mịt mờ còn giả vờ không đau đớn. Vẫn tìm cách tiếp cận, quan tâm cô ấy từ xa.
Có lẽ Trung tá nói đúng, giá như ngày ấy anh đừng nói ra thì có thể hai người vẫn có thể vui vẻ. Việc thích cô ấy ngay từ đầu đã sai rồi, nhưng đến lúc không thể cứu vãn anh mới chịu thừa nhận. Đời người tiếc nuối lớn nhất chính là dễ dàng từ bỏ cái không nên từ bỏ, nhưng lại cố chấp kiên trì cái không nên kiên trì.
Nhiều người nói ‘bạn yêu tôi, tôi yêu bạn mới gọi là tình yêu, tình yêu một phía không phải là tình yêu, là một bên tình nguyện’. Thế giới này tàn nhẫn biết bao, nó không cho người ta cơ hội được yêu, ngay cả danh nghĩa của tình yêu cũng muốn chiếm đoạt.
Mỗi lần đi ngang qua cô ấy, anh đều nhìn cô hơn một ánh mắt. Dốc hết sức mình bỏ ra, buông bỏ tất cả thể diện và tính khí chỉ muốn ở lại bên cạnh cô ấy. Không cần kết quả cũng không cần sự khích lệ của ai, chỉ cần có thể có được tin tức của cô ấy, chỉ cần có thể nhìn thêm vài lần dáng vẻ vui tươi của Lam, liền có thể lấy hết dũng khí một mình tiếp tục bước đi trên con đường đã chọn.
Tình yêu- chuyện vĩ đại như vậy không nên bị thế tục giới hạn đến mức hạn hẹp, cũng vì vậy anh vì ánh mắt của người khác mà cảm thấy chán nản, không cần so sánh với người khác mà đưa ra một đáp án không khách quan.
Anh có thể không kiêng nể gì thích một người, thích đến mức có thể vì cô ấy mà đối đầu với thế giới này
Trong thế giới tình cảm, tổn thương là điều khó tránh. Tạo hóa thật biết trêu ngươi, duyên phận không cho họ ở bên nhau. Nỗi khao khát và sự tuyệt vọng xâu xé anh triền miên ngày qua ngày. Khi đứng trước gương đã không còn nhận ra chính mình nữa, trên gương mặt vẫn còn đó sự nhớ nhung khắc khoải đêm ngày.
Công việc tình cảm đều gặp khó khăn trắc trở khiến anh mệt mỏi rã rời, mắt đã hằn quần thâm, anh tự cười bản thân yêu đến mức không một chút tự trọng.
Nhớ đến câu hỏi của cô. Tình yêu là gì? Tình yêu vừa khiến người ta tốt đẹp hơn vừa khiến người ta tồi tệ hơn, tồi tệ đến mức không còn nhận ra đây là bản thân khi cố gắng đấu tranh ngày đêm để yêu một người.
____________________________
Chú Dĩ bước xuống xe mở cửa cho Quang, cả đêm qua anh bận việc không ngủ đủ giấc, sáng sớm tranh thủ mấy phút di chuyển để chợp mắt. Đến nơi lúc nào cũng không hay, chú lay người gọi anh dậy. Quang mệt nhọc mỏi mắt, vươn vai một cái hướng mắt vào bên trong tòa án, nheo mắt quay qua nhìn chú Dĩ.
“Tới rồi sao, nhanh quá.”
Quang chỉnh lại cà vạt, vuốt lại tóc cho gọn gàng sau đó cầm cặp da kế bên bước xuống xe. Mới ngủ dậy còn chưa lấy lại tinh thần, vừa đứng dậy không may bị đụng trúng mui xe cái ‘cốc’, làm anh tỉnh ngủ đau đớn sờ đầu suýt xoa.
“Ôi trời… Sao không chú ý gì hết trơn vậy? Có sao không?”
“Có hơi đau một chút, nhưng nó sẽ qua nhanh thôi.”
Anh xoa mấy cái rồi vào trong.