Chương 30: Pháp luật và đạo đức
Ông Quốc đi trước Quang theo sau, hai người có hẹn với ông Hoàng, ông ấy chính là Thẩm phán nắm quyền xét xử chính tại phiên tòa hai ngày tới. Ông Quốc muốn đưa Quang đến gặp mặt nói chuyện thân mật trước, khi lên tòa sẽ dễ nhìn mặt nhau hơn.
Dù biết con gái trong sạch và tin tưởng Bách Quang nhưng không loại trừ khả năng cơ quan công tố sẽ đưa ra bằng chứng buộc tội con gái mình, nên với sự giúp đỡ của Thẩm phán Hoàng, ông Quốc thêm tự tin và yên tâm hơn rằng con gái sẽ được trả lại sự trong sạch.
Tống Diệu Quốc dừng bước trước phòng VIP số 98 ở tầng 3 rộng rãi. Trước khi bước vào, hai người cẩn thận quan sát xung quanh xem có kẻ khả nghi đang theo dõi hay không, sau khi xác định an toàn mới yên tâm đi vào. Sỡ dĩ phải làm vậy vì đây là thời điểm nhạy cảm, nếu ai đó nhìn thấy Quang gặp riêng Thẩm phán trước phiên tòa sẽ dấy lên nhiều dị nghị và tin đồn không hay.
Trên bàn có một chai rượu vang đỏ 1865 và vài món ăn, ông Quốc hướng tay về phía người đàn ông trước mặt giới thiệu:
“Đây là bác Hoàng, lúc trước có mặt trong tiệc sinh nhật bác, không biết con còn nhớ không.”
Quang nhìn theo hướng tay ông Quốc. Ông Hoàng vừa nhâm nhi ly rượu trên tay vừa ngắm nhìn dòng sông thơ mộng phía dưới, ngay khi nghe tiếng ông Quốc liền nhìn lại. Ông Hoàng mỉm cười lịch sự bỏ ly rượu lên bàn.
“Chắc sẽ không nhớ đâu, bác còn nhớ tối đấy cháu uống say lắm, đi không nổi nên con gái anh Quốc phải đưa về nhà.”
Quang cúi đầu cười xấu hổ thừa nhận: “Vâng, tửu lượng của cháu trước nay không tốt.”
Ông Hoàng xua tay bảo: “Không sao hết, trước lạ sau quen!” - Ông hướng tay về phía đối diện “Nào hai thầy trò ngồi xuống đi, tôi gọi trước mấy món rồi…” - Ông đưa menu về phía ông Quốc nói thêm: “Thầy trò hai người muốn ăn thêm gì cứ gọi!”
Quang và ông Quốc kéo ghế ngồi, anh lật hai chiếc ly pha lê trên bàn lên sau đó rót rượu vào, ông Quốc một ly anh một ly, khi hỏi ông Thẩm phán cần thêm rượu không thì ông ấy lắc đầu.
Ông Quốc nhận menu nhưng không mở ra mà đặt ngay lên bàn, vì hôm nay ông không có mặt ở đây để ăn uống. Thấy ông Quốc nóng lòng muốn vào chuyện chính, ông Hoàng không lãng phí thời gian nữa mà vừa lắc ly rượu trên tay vừa nói.
“Dạo này tôi hay đọc tin tức trên mạng, vụ con gái anh tôi đã xem qua, cũng đọc đơn tố cáo từ Viện kiểm sát rồi…”
Ông Quốc nôn nao buộc miệng hỏi: “Vậy anh thấy sao?”
Sắc mặt Thẩm phán chợt tối sầm, ánh mắt trầm tư nhìn đồ ăn trên bàn, môi mím chặt rồi thở dài. Ông nói hy vọng mong manh, thua là cái chắc. Hiện bên Viện kiểm sát đã liên hệ với người chụp bức ảnh để ra tòa làm chứng, bên cạnh đó có cả sự hiện diện của bà Lan, người trực tiếp hối lộ Lam. Ông tiếc lộ, trong tờ khai với cơ quan điều tra bà ta thừa nhận đã đưa Lam 100 triệu để chạy án và lúc đó cô đã chấp nhận.
Quang nghe vậy kích động lập tức nói: “Cô ấy không có!”
Thẩm phán đặt tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Quang, hỏi anh có bằng chứng gì không. Quang cho biết, bằng chứng duy nhất là chiếc camera trong quán, nhưng nó bị hỏng cách đây vài ngày và mất hết dữ liệu.
“Đúng vậy, trừ khi hai người tìm được bằng chứng hoặc nhân chứng chứng minh cô ấy vô tội, nếu không sẽ khó thắng kiện!”
Quang không hài lòng với câu trả lời này của ông Thẩm phán chút nào, nên đã nghĩ sao nói vậy mà không cần suy nghĩ: “Cháu biết thắng kiện rất khó nên đến nhờ bác giúp đỡ, nếu dễ thì cũng không uổng phí thời gian để đến đây.”
Nghe xong Thẩm phán không nói nên lời, ánh mắt đầy ngạc nhiên và có chút khó chịu, ông không nghĩ đó là thái độ của một người cần sự giúp đỡ nên có. Thật khó chấp nhận nên đã cố tình bắt bẻ, làm khó Quang:
“Cháu hành nghề bao nhiêu năm rồi? Nếu xác định không có bằng chứng thì cháu không nên khẳng định thân chủ mình vô tội! Cháu không có căn cứ, không có cơ sở xem xét, thiếu cơ chế đảm bảo, nếu giờ cháu thuyết phục bác tin thân chủ cháu vô tội thì bác giúp.”
Quang vẫn giữ thái độ cứng rắn: “Chỉ cần tòa án chưa đưa ra phán quyết ràng buộc về mặt pháp lý, thì thân chủ cháu vẫn là người vô tội! Bác biết gia đình bác Quốc thế nào mà? Với danh tiếng và địa vị của bác ấy không lẽ để con gái mình ở ngoài chịu khổ đến nỗi phải nhận hối lộ?”
Ông Thẩm phán nhìn sang ông Quốc.
“Anh Quốc và con gái từ lâu đã không sống chung, mới có 18 tuổi đã bỏ nhà ra đi, sao biết được khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? Bần cùng thì sinh đạo tặc…”
Không ngờ Thẩm phán Hoàng lại có thể dùng lời lẽ khiếm nhã như vậy để nói về con gái của bạn mình trước mặt ông ấy, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là thái độ của ông Quốc. Ông im lặng không nói, nhưng không có nghĩa ông tán đồng với cách nghĩ của bạn của mình. Bàn tay vốn đặt trên gối đã siết chặt, ông nghiến răng cố gắng chịu đựng lời nói khó nghe chỉ vì con gái.
“Cháu về hỏi lại cô ấy một lần nữa đi! Dựa trên những bằng chứng mà bên Viện kiểm sát nắm được thì bác không thể đảm bảo điều gì, nếu bát bỏ bằng chứng của họ chỉ làm mất thanh danh của bác thôi.”
Ông nhìn sang ông Quốc chân thành khuyên nhủ: “Nếu giờ mà chịu nhận tội thì tôi có thể xem giảm án dựa trên điều kiện con gái anh là cán bộ nhà nước có công với tổ quốc.”
Nói thế nào đi nữa ông Hoàng cũng nghĩ Lam có tội, Quang vì không tìm được sự đồng cảm từ ông mà bực tức trong lòng, bề ngoài thì không dám tỏ ra thái độ, nhưng sự khó chịu đó được thể hiện qua lời nói:
“Bác Hoàng, chỉ một bức ảnh và lời khai từ một phía không thể chứng minh được điều gì!”
Ông Quốc nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Quang, sợ tình hình trở nên xấu đi ông vội đưa tay về phía Quang ra hiệu dừng lại:
“Được rồi, chúng ta đến đây là để thương lượng chứ không phải tranh chấp! Cháu mau xin lỗi bác Hoàng đi!”
Vì để lấy lòng ông Hoàng mà ông Quốc sẵn sàng yêu cầu Quang xin lỗi dù anh không làm gì sai. Đối diện với yêu cầu vô lý đó của ông tất nhiên anh không đời nào đồng ý.
“Cháu nói sai chỗ nào? Thân chủ của cháu vô tội thì cháu nói vô tội, đáng ra bác phải đứng về phía cháu vì đó là con gái bác!”
Ông Quốc trừng mắt nhìn, Quang liền không nói nữa. Cắn chặt răng cố kìm nén cơn giận trong mình bằng cách uống rượu, anh cầm ly rượu vang trên bàn không thèm lắc đều cũng không thưởng thức mà trực tiếp uống một hơi cạn ly. Ông Thẩm phán nhìn anh bằng ánh mắt thiếu thiện cảm, ông Quốc quay sang nói với ông Hoàng bảo ông đừng để bụng:
“Thằng Quang nó 28 tuổi đầu rồi mà còn nông nổi, nghĩ sao nói vậy anh đừng trách nó nha!”
Ông Thẩm phán cầm ly rượu lên, mắt vẫn không rời khỏi Quang.
“Vụ kiện này tôi xin anh nể mặt tôi, phải tìm cách cho con Lam trắng án, tại vì nó thật sự vô tội, nếu anh muốn biết tại sao tôi khăn khăn như vậy thì tôi có thể giải thích đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe.”
Ông Hoàng nhấp một ngụm rượu rồi cười nửa miệng nhìn ông Quốc.
“Nói như anh còn nghe được, có Luật sư nào ra tòa chỉ cần nói câu ‘thân chủ tôi vô tội’ thì tòa án sẽ xem xét lại không? Kỹ năng đàm phán và thuyết phục của cháu đâu?” - Ông đặt ly rượu xuống bàn, khoanh hai tay đặt trước ngực ngả người ra sau ghế.
“Tôi với anh quen nhau mấy năm rồi, nên có chuyện gì tôi nói thẳng…” - Ông Thẩm phán chỉ tay về phía Quang khó chịu ra mặt. “Thái độ của nó không tốt, nó gọi anh một tiếng bác, tôi với anh cũng bằng tuổi vậy mà xem cách nói chuyện của nó đi!”
Ông Quốc cười ngượng giục Quang mau xin lỗi, anh nhìn ông Thẩm phán, ông ấy lại nhướng mày khiêu khích. Quang dặn lòng phải giữ kiên nhẫn, đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng chỉ vì chưa đạt được mục tiêu ngay lập tức. Sau một tiếng thở dài, Quang miễn cưỡng nói lời xin lỗi, sau đó quay mặt nhìn đi chỗ khác, ông Hoàng không thèm chấp dứt mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Cháu theo anh Quốc học bao năm rồi mà chả ra hồn tí nào, anh ấy khen cháu trước mặt bác rất nhiều.”- Ông chép miệng, ngã người dựa ra sau ghế vắt chéo chân gõ nhịp dưới sàn bảo thêm: “Để bác nói cháu biết, ra làm việc có tài năng thôi chưa đủ! Phải nhờ bạn bè, xem sắc mặt người khác. Ví dụ như hôm nay cháu làm chú phật ý, ngày mai rất có thể lời con nói trước tòa không hiệu lực…”
Câu nói vừa thốt ra đã biến không gian trở thành một màu u tối. Ông Quốc lẫn Quang đều căng thẳng dựng mắt nhìn ông Hoàng, nội tâm vô cùng lo lắng mịt mù.
Quang có vẻ không được bình tĩnh, cảm xúc bị anh dồn nén đã không thể chịu đựng được nữa. Anh bỗng chống tay lên bàn đứng lên nhìn thẳng mặt ông Hoàng, phút đầu hai người chỉ đưa mắt nhìn không biết anh định làm gì, sau đó sắc mặt anh dần thay đổi theo hướng xấu đi.
Quang như hóa thành “Ngưu Ma Vương hung hãn” lớn tiếng tranh cãi với ông Thẩm phán một cách thiếu kiên nhẫn:
“Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, bác còn muốn sao nữa? Cháu thái độ bất nhã với bác là cháu sai, không liên quan tới cô ấy! Tại bác tức cháu nên mới lộng quyền chèn ép, bác nghĩ không có bác thì cháu sẽ thua sao?”
Ông Hoàng không khỏi bất ngờ khi chứng kiến cơn giận của Quang bộc phát. Nếu ông biết điểm dừng và không khích bác thì anh cũng sẽ không trở nên như thế này. Rõ ràng lúc đầu đã không phục, nhưng vì gọi ông ấy một tiếng ‘bác’ nên trăm điều nhịn, không ngờ ông ta không biết đâu là giới hạn, nên phản ứng lúc này của Quang là điều đương nhiên.
Ông Quốc thong thả nâng ly rượu uống, dường như đã quen với cơn nóng giận của Quang hoặc đã đoán trước sớm muộn cũng xảy ra nên bình thản đón nhận.
“Bác còn nhớ lời phát biểu trước Quốc hội và đồng bào, cử tri cả nước trước khi nhậm chức không? Xây dựng Tòa án nhân dân trở thành biểu tượng của công lý, lẽ phải và niềm tin như mong đợi của nhân dân.”
Quang cong tay lại thành hình nắm đấm xuống bàn, không chút do dự hay sợ hãi khi nói lên những điều bản thân cho là cần thiết:
“Giờ bác đã làm được chưa? Chỉ dựa vào việc bác là Thẩm phán thì tôi phải xem sự vui buồn của bác hay sao? Ông cho rằng ông là vua sao? Trên ông còn có chủ tọa, có chánh án, ông chỉ là cặn bã của luật pháp mà thôi!”
Ông siết chặt ly rượu trong tay đứng lên hất thẳng vào người Quang rồi quăng xuống sàn quát: “Mày đừng có lớn tiếng với tao!”
Quang gông cổ cãi lại: “Tôi thích nói thì sao?” - Ông Thẩm phán tiến lại gần một bước, trừng mắt: “Thì mày đừng trách tao.”
Cảm thấy đã đến lúc phải dừng lại, ông Quốc đứng lên kéo tay Quang.
“Quang! Chúng ta ngồi xuống đi!”
Anh không để ý đến lời ông, không rời mắt khỏi ông Thẩm phán.
“Mày nhớ những lời hôm nay đó, ra tòa đừng có nhìn mặt tao! - Ông rút tờ khăn ướt trong hộp trên bàn lau tay.
“Anh Quốc, không phải tôi không nể anh, mà anh đã sai khi hôm nay dẫn theo thằng nhãi ranh này, nếu không có nó có lẽ tôi sẽ cân nhắc.”
Dứt câu ông vứt khăn lên bàn, chiếc ghế cản đường cũng bị đá văng ra. Quang khá nóng tính và rất dễ nóng giận, cách nói chuyện hay cư xử không đúng cũng sẽ khiến anh phản ứng ngay. Quang không hối hận vì những gì mình đã nói, anh cũng bỏ đi ngay sau đó.
Ông Quốc vội vàng đuổi theo, ông thấy một số khía cạnh tiêu cực mà Quang đang trải qua đều xuất phát từ tính bốc đồng và nóng vội của anh. Thay vì cố gắng phủ nhận, phải nhìn nhận và nhận ra những thiếu sót để có thể sửa chữa.
Ra đến hành lang gọi lớn tên Quang mới chịu dừng, nhưng vẫn còn giận ông mà không chịu quay lại.
“Cháu lại làm bác thất vọng, trước khi đến đây đã nói với cháu mấy lần rằng cái gì cũng phải chịu đựng, cháu nhịn ổng một chút không được sao? Cứ thích nóng nảy hơn thua để mọi chuyện bây giờ ra nông nỗi này.”
Quang tức giận quay người cỡi chiếc cúc áo vest ra, chỉ về hướng ông ta vừa rời đi, bất mãn nói:
“Nếu cháu còn tiếp tục chịu đựng thì ổng sẽ được nước lấn tới đó, bác không thấy lúc nãy ổng quá đáng hay sao? Chuyện này là lỗi của cháu hay của ông ấy?”
Ông Quốc không hề suy nghĩ, lập tức khẳng định cả hai người đều sai. Quang càng không phục, nới lỏng cà vạt bước tới gần.
Dù biết con gái trong sạch và tin tưởng Bách Quang nhưng không loại trừ khả năng cơ quan công tố sẽ đưa ra bằng chứng buộc tội con gái mình, nên với sự giúp đỡ của Thẩm phán Hoàng, ông Quốc thêm tự tin và yên tâm hơn rằng con gái sẽ được trả lại sự trong sạch.
Tống Diệu Quốc dừng bước trước phòng VIP số 98 ở tầng 3 rộng rãi. Trước khi bước vào, hai người cẩn thận quan sát xung quanh xem có kẻ khả nghi đang theo dõi hay không, sau khi xác định an toàn mới yên tâm đi vào. Sỡ dĩ phải làm vậy vì đây là thời điểm nhạy cảm, nếu ai đó nhìn thấy Quang gặp riêng Thẩm phán trước phiên tòa sẽ dấy lên nhiều dị nghị và tin đồn không hay.
Trên bàn có một chai rượu vang đỏ 1865 và vài món ăn, ông Quốc hướng tay về phía người đàn ông trước mặt giới thiệu:
“Đây là bác Hoàng, lúc trước có mặt trong tiệc sinh nhật bác, không biết con còn nhớ không.”
Quang nhìn theo hướng tay ông Quốc. Ông Hoàng vừa nhâm nhi ly rượu trên tay vừa ngắm nhìn dòng sông thơ mộng phía dưới, ngay khi nghe tiếng ông Quốc liền nhìn lại. Ông Hoàng mỉm cười lịch sự bỏ ly rượu lên bàn.
“Chắc sẽ không nhớ đâu, bác còn nhớ tối đấy cháu uống say lắm, đi không nổi nên con gái anh Quốc phải đưa về nhà.”
Quang cúi đầu cười xấu hổ thừa nhận: “Vâng, tửu lượng của cháu trước nay không tốt.”
Ông Hoàng xua tay bảo: “Không sao hết, trước lạ sau quen!” - Ông hướng tay về phía đối diện “Nào hai thầy trò ngồi xuống đi, tôi gọi trước mấy món rồi…” - Ông đưa menu về phía ông Quốc nói thêm: “Thầy trò hai người muốn ăn thêm gì cứ gọi!”
Quang và ông Quốc kéo ghế ngồi, anh lật hai chiếc ly pha lê trên bàn lên sau đó rót rượu vào, ông Quốc một ly anh một ly, khi hỏi ông Thẩm phán cần thêm rượu không thì ông ấy lắc đầu.
Ông Quốc nhận menu nhưng không mở ra mà đặt ngay lên bàn, vì hôm nay ông không có mặt ở đây để ăn uống. Thấy ông Quốc nóng lòng muốn vào chuyện chính, ông Hoàng không lãng phí thời gian nữa mà vừa lắc ly rượu trên tay vừa nói.
“Dạo này tôi hay đọc tin tức trên mạng, vụ con gái anh tôi đã xem qua, cũng đọc đơn tố cáo từ Viện kiểm sát rồi…”
Ông Quốc nôn nao buộc miệng hỏi: “Vậy anh thấy sao?”
Sắc mặt Thẩm phán chợt tối sầm, ánh mắt trầm tư nhìn đồ ăn trên bàn, môi mím chặt rồi thở dài. Ông nói hy vọng mong manh, thua là cái chắc. Hiện bên Viện kiểm sát đã liên hệ với người chụp bức ảnh để ra tòa làm chứng, bên cạnh đó có cả sự hiện diện của bà Lan, người trực tiếp hối lộ Lam. Ông tiếc lộ, trong tờ khai với cơ quan điều tra bà ta thừa nhận đã đưa Lam 100 triệu để chạy án và lúc đó cô đã chấp nhận.
Quang nghe vậy kích động lập tức nói: “Cô ấy không có!”
Thẩm phán đặt tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Quang, hỏi anh có bằng chứng gì không. Quang cho biết, bằng chứng duy nhất là chiếc camera trong quán, nhưng nó bị hỏng cách đây vài ngày và mất hết dữ liệu.
“Đúng vậy, trừ khi hai người tìm được bằng chứng hoặc nhân chứng chứng minh cô ấy vô tội, nếu không sẽ khó thắng kiện!”
Quang không hài lòng với câu trả lời này của ông Thẩm phán chút nào, nên đã nghĩ sao nói vậy mà không cần suy nghĩ: “Cháu biết thắng kiện rất khó nên đến nhờ bác giúp đỡ, nếu dễ thì cũng không uổng phí thời gian để đến đây.”
Nghe xong Thẩm phán không nói nên lời, ánh mắt đầy ngạc nhiên và có chút khó chịu, ông không nghĩ đó là thái độ của một người cần sự giúp đỡ nên có. Thật khó chấp nhận nên đã cố tình bắt bẻ, làm khó Quang:
“Cháu hành nghề bao nhiêu năm rồi? Nếu xác định không có bằng chứng thì cháu không nên khẳng định thân chủ mình vô tội! Cháu không có căn cứ, không có cơ sở xem xét, thiếu cơ chế đảm bảo, nếu giờ cháu thuyết phục bác tin thân chủ cháu vô tội thì bác giúp.”
Quang vẫn giữ thái độ cứng rắn: “Chỉ cần tòa án chưa đưa ra phán quyết ràng buộc về mặt pháp lý, thì thân chủ cháu vẫn là người vô tội! Bác biết gia đình bác Quốc thế nào mà? Với danh tiếng và địa vị của bác ấy không lẽ để con gái mình ở ngoài chịu khổ đến nỗi phải nhận hối lộ?”
Ông Thẩm phán nhìn sang ông Quốc.
“Anh Quốc và con gái từ lâu đã không sống chung, mới có 18 tuổi đã bỏ nhà ra đi, sao biết được khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? Bần cùng thì sinh đạo tặc…”
Không ngờ Thẩm phán Hoàng lại có thể dùng lời lẽ khiếm nhã như vậy để nói về con gái của bạn mình trước mặt ông ấy, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là thái độ của ông Quốc. Ông im lặng không nói, nhưng không có nghĩa ông tán đồng với cách nghĩ của bạn của mình. Bàn tay vốn đặt trên gối đã siết chặt, ông nghiến răng cố gắng chịu đựng lời nói khó nghe chỉ vì con gái.
“Cháu về hỏi lại cô ấy một lần nữa đi! Dựa trên những bằng chứng mà bên Viện kiểm sát nắm được thì bác không thể đảm bảo điều gì, nếu bát bỏ bằng chứng của họ chỉ làm mất thanh danh của bác thôi.”
Ông nhìn sang ông Quốc chân thành khuyên nhủ: “Nếu giờ mà chịu nhận tội thì tôi có thể xem giảm án dựa trên điều kiện con gái anh là cán bộ nhà nước có công với tổ quốc.”
Nói thế nào đi nữa ông Hoàng cũng nghĩ Lam có tội, Quang vì không tìm được sự đồng cảm từ ông mà bực tức trong lòng, bề ngoài thì không dám tỏ ra thái độ, nhưng sự khó chịu đó được thể hiện qua lời nói:
“Bác Hoàng, chỉ một bức ảnh và lời khai từ một phía không thể chứng minh được điều gì!”
Ông Quốc nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Quang, sợ tình hình trở nên xấu đi ông vội đưa tay về phía Quang ra hiệu dừng lại:
“Được rồi, chúng ta đến đây là để thương lượng chứ không phải tranh chấp! Cháu mau xin lỗi bác Hoàng đi!”
Vì để lấy lòng ông Hoàng mà ông Quốc sẵn sàng yêu cầu Quang xin lỗi dù anh không làm gì sai. Đối diện với yêu cầu vô lý đó của ông tất nhiên anh không đời nào đồng ý.
“Cháu nói sai chỗ nào? Thân chủ của cháu vô tội thì cháu nói vô tội, đáng ra bác phải đứng về phía cháu vì đó là con gái bác!”
Ông Quốc trừng mắt nhìn, Quang liền không nói nữa. Cắn chặt răng cố kìm nén cơn giận trong mình bằng cách uống rượu, anh cầm ly rượu vang trên bàn không thèm lắc đều cũng không thưởng thức mà trực tiếp uống một hơi cạn ly. Ông Thẩm phán nhìn anh bằng ánh mắt thiếu thiện cảm, ông Quốc quay sang nói với ông Hoàng bảo ông đừng để bụng:
“Thằng Quang nó 28 tuổi đầu rồi mà còn nông nổi, nghĩ sao nói vậy anh đừng trách nó nha!”
Ông Thẩm phán cầm ly rượu lên, mắt vẫn không rời khỏi Quang.
“Vụ kiện này tôi xin anh nể mặt tôi, phải tìm cách cho con Lam trắng án, tại vì nó thật sự vô tội, nếu anh muốn biết tại sao tôi khăn khăn như vậy thì tôi có thể giải thích đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe.”
Ông Hoàng nhấp một ngụm rượu rồi cười nửa miệng nhìn ông Quốc.
“Nói như anh còn nghe được, có Luật sư nào ra tòa chỉ cần nói câu ‘thân chủ tôi vô tội’ thì tòa án sẽ xem xét lại không? Kỹ năng đàm phán và thuyết phục của cháu đâu?” - Ông đặt ly rượu xuống bàn, khoanh hai tay đặt trước ngực ngả người ra sau ghế.
“Tôi với anh quen nhau mấy năm rồi, nên có chuyện gì tôi nói thẳng…” - Ông Thẩm phán chỉ tay về phía Quang khó chịu ra mặt. “Thái độ của nó không tốt, nó gọi anh một tiếng bác, tôi với anh cũng bằng tuổi vậy mà xem cách nói chuyện của nó đi!”
Ông Quốc cười ngượng giục Quang mau xin lỗi, anh nhìn ông Thẩm phán, ông ấy lại nhướng mày khiêu khích. Quang dặn lòng phải giữ kiên nhẫn, đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng chỉ vì chưa đạt được mục tiêu ngay lập tức. Sau một tiếng thở dài, Quang miễn cưỡng nói lời xin lỗi, sau đó quay mặt nhìn đi chỗ khác, ông Hoàng không thèm chấp dứt mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Cháu theo anh Quốc học bao năm rồi mà chả ra hồn tí nào, anh ấy khen cháu trước mặt bác rất nhiều.”- Ông chép miệng, ngã người dựa ra sau ghế vắt chéo chân gõ nhịp dưới sàn bảo thêm: “Để bác nói cháu biết, ra làm việc có tài năng thôi chưa đủ! Phải nhờ bạn bè, xem sắc mặt người khác. Ví dụ như hôm nay cháu làm chú phật ý, ngày mai rất có thể lời con nói trước tòa không hiệu lực…”
Câu nói vừa thốt ra đã biến không gian trở thành một màu u tối. Ông Quốc lẫn Quang đều căng thẳng dựng mắt nhìn ông Hoàng, nội tâm vô cùng lo lắng mịt mù.
Quang có vẻ không được bình tĩnh, cảm xúc bị anh dồn nén đã không thể chịu đựng được nữa. Anh bỗng chống tay lên bàn đứng lên nhìn thẳng mặt ông Hoàng, phút đầu hai người chỉ đưa mắt nhìn không biết anh định làm gì, sau đó sắc mặt anh dần thay đổi theo hướng xấu đi.
Quang như hóa thành “Ngưu Ma Vương hung hãn” lớn tiếng tranh cãi với ông Thẩm phán một cách thiếu kiên nhẫn:
“Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, bác còn muốn sao nữa? Cháu thái độ bất nhã với bác là cháu sai, không liên quan tới cô ấy! Tại bác tức cháu nên mới lộng quyền chèn ép, bác nghĩ không có bác thì cháu sẽ thua sao?”
Ông Hoàng không khỏi bất ngờ khi chứng kiến cơn giận của Quang bộc phát. Nếu ông biết điểm dừng và không khích bác thì anh cũng sẽ không trở nên như thế này. Rõ ràng lúc đầu đã không phục, nhưng vì gọi ông ấy một tiếng ‘bác’ nên trăm điều nhịn, không ngờ ông ta không biết đâu là giới hạn, nên phản ứng lúc này của Quang là điều đương nhiên.
Ông Quốc thong thả nâng ly rượu uống, dường như đã quen với cơn nóng giận của Quang hoặc đã đoán trước sớm muộn cũng xảy ra nên bình thản đón nhận.
“Bác còn nhớ lời phát biểu trước Quốc hội và đồng bào, cử tri cả nước trước khi nhậm chức không? Xây dựng Tòa án nhân dân trở thành biểu tượng của công lý, lẽ phải và niềm tin như mong đợi của nhân dân.”
Quang cong tay lại thành hình nắm đấm xuống bàn, không chút do dự hay sợ hãi khi nói lên những điều bản thân cho là cần thiết:
“Giờ bác đã làm được chưa? Chỉ dựa vào việc bác là Thẩm phán thì tôi phải xem sự vui buồn của bác hay sao? Ông cho rằng ông là vua sao? Trên ông còn có chủ tọa, có chánh án, ông chỉ là cặn bã của luật pháp mà thôi!”
Ông siết chặt ly rượu trong tay đứng lên hất thẳng vào người Quang rồi quăng xuống sàn quát: “Mày đừng có lớn tiếng với tao!”
Quang gông cổ cãi lại: “Tôi thích nói thì sao?” - Ông Thẩm phán tiến lại gần một bước, trừng mắt: “Thì mày đừng trách tao.”
Cảm thấy đã đến lúc phải dừng lại, ông Quốc đứng lên kéo tay Quang.
“Quang! Chúng ta ngồi xuống đi!”
Anh không để ý đến lời ông, không rời mắt khỏi ông Thẩm phán.
“Mày nhớ những lời hôm nay đó, ra tòa đừng có nhìn mặt tao! - Ông rút tờ khăn ướt trong hộp trên bàn lau tay.
“Anh Quốc, không phải tôi không nể anh, mà anh đã sai khi hôm nay dẫn theo thằng nhãi ranh này, nếu không có nó có lẽ tôi sẽ cân nhắc.”
Dứt câu ông vứt khăn lên bàn, chiếc ghế cản đường cũng bị đá văng ra. Quang khá nóng tính và rất dễ nóng giận, cách nói chuyện hay cư xử không đúng cũng sẽ khiến anh phản ứng ngay. Quang không hối hận vì những gì mình đã nói, anh cũng bỏ đi ngay sau đó.
Ông Quốc vội vàng đuổi theo, ông thấy một số khía cạnh tiêu cực mà Quang đang trải qua đều xuất phát từ tính bốc đồng và nóng vội của anh. Thay vì cố gắng phủ nhận, phải nhìn nhận và nhận ra những thiếu sót để có thể sửa chữa.
Ra đến hành lang gọi lớn tên Quang mới chịu dừng, nhưng vẫn còn giận ông mà không chịu quay lại.
“Cháu lại làm bác thất vọng, trước khi đến đây đã nói với cháu mấy lần rằng cái gì cũng phải chịu đựng, cháu nhịn ổng một chút không được sao? Cứ thích nóng nảy hơn thua để mọi chuyện bây giờ ra nông nỗi này.”
Quang tức giận quay người cỡi chiếc cúc áo vest ra, chỉ về hướng ông ta vừa rời đi, bất mãn nói:
“Nếu cháu còn tiếp tục chịu đựng thì ổng sẽ được nước lấn tới đó, bác không thấy lúc nãy ổng quá đáng hay sao? Chuyện này là lỗi của cháu hay của ông ấy?”
Ông Quốc không hề suy nghĩ, lập tức khẳng định cả hai người đều sai. Quang càng không phục, nới lỏng cà vạt bước tới gần.