Chương 61: Nếu muốn thì sẽ tìm cách, nếu không muốn sẽ tìm lý do
“Bác không muốn đánh golf cũng không muốn nghe cháu nói chuyện, vậy bác xem cái này được không? Nó không mất nhiều thời gian của bác đâu!”
Ông Lâm miễn cưỡng nhìn bức ảnh xem anh muốn cho ông xem gì.
“Chắc bác quên là chụp lúc nào rồi đúng không?”
Ông Lâm vươn tay cầm tấm ảnh vừa đi vừa nhìn.
“Nhưng bác Toàn thì nhớ rất rõ… hôm sinh nhật bác đã tới đây đánh golf, lúc bác ấy biết rất vui còn đi khắp nơi hỏi mượn máy ảnh chụp cùng với bác… Từ lâu bác ấy đã xem bác là bạn rồi. Cháu biết bác không hề quan tâm vì trong mắt của bác, bác ấy chỉ là người qua đường, chỉ là một trong số những người nhặt banh. Nhưng trong lòng của bác Toàn thì khác…. Ông là người “giàu” có đã cười với bác ấy.”
Trong bức ảnh, ông Lâm đặt tay trên vai bác Toàn, hai người cùng nhìn thẳng vào máy ảnh cười thật tươi.
“Tuy tấm ảnh đã cũ và màu sắc phai nhạt theo thời gian, nhưng kỉ niệm vẫn còn đó không bao giờ xoá nhoà theo thời gian. Cho nên bác là niềm hy vọng duy nhất của bác ấy, cháu xin bác ngày mai hãy ra tòa đi!”
Vệ sĩ bước xuống mở cửa sau xe ra. Ông Lâm đưa ảnh lại cho Quang, dập tắt mọi hy vọng còn sót lại bằng một câu nói lạnh lùng:
“Xin Lỗi, tôi thật không quen ra tòa.”
Quang hụt hẫng với câu trả lời này, nhận lại bức ảnh.
“Bác Lâm nghe cháu nói đi!
Ông Lâm ngồi vào xe, vệ sĩ đẩy Quang ra đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái khởi động xe. Quang kiên trì không bỏ cuộc chạy theo phía sau.
“Nè bác Lâm, đừng đi! Gậy đánh golf của bác cháu vẫn đang giữ. Bác không cần nữa sao?”
Chiếc xe ngột dừng lại, không phải vì ông tiếc bộ gậy nên dừng lại lấy, mà là ông nhìn thấy Trần Toàn đang đứng gần hàng rào nhìn vào trong bãi golf. Hai tay bác Toàn nắm chặt hàng rào tha thiết không nỡ buông, trong mắt hiện ra sự tiếc nuối nào đó.
Thấy ông Lâm bước xuống xe, Quang nhanh chân chạy đến bên, ông quay sang hỏi: “Cậu kêu ông ta đến à?”
Quang nhìn về phía Trần Toàn lắc đầu phủ nhận.
“Không có… nói gì thì cũng đi làm ở đây 20 năm rồi, làm sao mà không có tình cảm được?”
Trầm ngâm một lúc, ông lấy lại bộ gậy trên tay Quang, ngồi vào xe, trước khi đi bỏ lại cho Quang một lời hẹn:
“Sáng mai tôi đợi cậu ở tòa.”
Xong xe chầm chậm lăn bánh, trên gương mặt căng thẳng của Quang cũng dần hiện lên nụ cười. Anh lau mồ hôi trên trán, nhìn theo xe ông Lâm. Nói vậy là ông ấy chịu ra tòa làm chứng, xem ra nhọc công chờ đợi cũng không phải uổng phí.
*********************************************************
Những giây phút ngồi trên xe buýt, Lam vừa nóng lòng vừa háo hức được nhìn thấy gương mặt thân thương bấy lâu vẫn mong nhớ. Hết giờ hành chính là Lam về nhà tắm rửa thay đồ, không hề báo trước cho anh một tiếng, một mình đến Hà Nam trong chiều. Xe cập bến đồng hồ trên tay điểm đúng 7 giờ tối. Trước khi đến đây cô đã âm thầm liên lạc với chú Dĩ hỏi xem tung tích của anh ấy. Chú cho cô địa chỉ chung cư anh đang ở, Lam đón taxi đến địa chỉ, nhưng trên đường đi vô tình thấy Quang đang xách cặp da, trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục Luật sư, đút tay vào túi đi bộ trên vỉa hè hóng gió đêm.
Ngay lập tức Lam kêu bác tài dừng lại, Quang đang đi nghe điện thoại đổ chuông, lấy ra xem thấy Lam gọi đến, chỉ cần nhìn thấy cái tên này, bao muộn phiền mệt mỏi như tan biến, trên môi như được ai vẽ thêm nụ cười.
“Anh nghe đây.”
“Này anh yêu, em nhớ anh.”
Lam nghe được tiếng anh cười, chợt anh thấy lòng mình chùng xuống, thấy nao nao trong lòng khi nghe cô nói thế mà anh chẳng có cách nào khiến cô cảm thấy khá hơn.
“Anh cũng nhớ em.”
“Anh đang ở đâu?”
“Anh vừa ăn tối với khách hàng, giờ đang đi tản bộ.”
“Vừa ăn xong à, đồ ăn thế nào?”
“Trông rất đẹp mắt, rất ngon miệng, nhưng chẳng thể bằng những món em nấu cho anh.”
“Ồ, thế giờ anh muốn ăn món em nấu không nào?”
“Hở, nhưng bằng cách nào?”
Đột nhiên Lam tắt điện thoại, Quang ngơ ngác không hiểu gì, định gọi lại đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nữ ngọt ngào thân thuộc: “Anh Quang! Em ở đây!”
Anh giật mình quay phắt ra sau nhìn, thấy Lam bước ra từ chiếc taxi gần đó, tay cầm theo một đóa hoa hướng dương vàng tươi. Ngay khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng, đó là một khoảng thời gian kéo dài vô tận. Nhìn Lam bước đi trong gió, từng bước tiến về phía mình, Quang nghẹn ngào nói không thành lời, cất điện thoại vào túi. Sao phút bần thần, anh nhanh chóng cảm nhận được sự vui sướng lan tỏa khắp người. Đáp lại những lần Quang từ thành phố khác tới thăm, lần này, cô muốn tạo bất ngờ nên đã đến chỗ anh ấy, khiến trái tim Quang như vỡ tung vì hạnh phúc.
Anh chạy thật nhanh đến chỗ cô, hai người lao vào nhau, ôm chặt lấy nhau, Quang vui sướng nhất bỗng Lam lên xoay một vòng trên không trung. Họ ôm và hôn nhau mãnh liệt, nụ hôn nồng cháy… hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, bất chấp ánh nhìn của những người xung quanh, họ cứ đắm chìm trong nụ hôn thương nhớ chẳng chịu dứt. Chỉ những người yêu xa mới thấu hiểu hết cảm xúc khó tả khi lâu ngày gặp lại người mình thương nhớ.
Vì lâu ngày không gặp nên cuộc hội ngộ này có ý nghĩa rất lớn với hai người. Với hai người bây giờ từng phút, từng giờ trôi qua cũng ý nghĩa vô cùng. Chúng khiến Quang cảm thấy ấm áp và muốn lưu giữ những khoảnh khắc đó mãi mãi.
Hai người dứt nụ hôn, im lặng và nhìn người mình yêu bằng ánh mắt trìu mến. Bình thường họ chỉ nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại, trao gửi yêu thương bằng những lời nhắn. Lúc được ở cạnh nhau, những cử chỉ yêu thương, ánh mắt trao nhau cũng đủ khiến đối phương hạnh phúc và ấm áp trong lòng.
Lam vừa đưa tay sờ lên môi, Quang đã lo lắng bước đến gần xoa ngay vị trí mà cô đang đặt tay hỏi: “Anh làm em đau à?”
Lam im lặng không nói, từ từ đưa tay lên sờ mặt Quang, lướt theo đường xương quai hàm đến cằm, cô dùng tay mình nâng cằm Quang lên, vân vê một hồi, ánh mắt nhìn anh thì phức tạp. Cô chú ý đến bộ râu lởm chởm, không đều trên gương mặt anh ấy.
Một anh chàng để râu và một anh chàng mặt mũi nhẵn nhụi luôn có sự khác biệt khá rõ ràng. Khi có râu anh trông đứng đắn, nghiêm túc và nam tính hơn hẳn. Dù hơi già dặn một chút nhưng trông “chất lượng” hơn nhiều khi có thêm bộ râu quai nón, khác xa khuôn mặt nhẵn nhụi kia.
“Anh bận đến không có thời gian chăm sóc bản thân à? Râu còn không cạo nữa này… sao anh phải làm thế hả? Anh không hài lòng với những gì mình đang có sao? Tại sao nhất thiết phải đi Hà Nam công tác chứ, rốt cuộc chuyến đi này quan trọng thế nào mà khiến anh bất chấp như vậy?”
Quang xoa tay Lam ngậm ngùi gật đầu.
“Quang trọng.”
“Quang trọng hơn em ư?”
Lam hỏi vặn lại khiến Quang chẳng biết đối đáp ra sao, anh liền nhanh trí chuyển sang chuyện khác:
“Em bắt đầu đi từ lúc mấy giờ, trên đường đến đây đã ăn tối chưa?”
“Anh đoán xem.”
“Được, vậy anh sẽ đưa em đi ăn ngay đây.”
Quang nắm tay Lam dẫn cô đi nhưng bị ngăn lại: “Này, chẳng phải lúc nãy anh bảo nhớ những món em nấu à?”
Quang dựng mắt kinh ngạc.
“Em định sẽ nấu thật đấy sao? Chịu đựng suốt hai tháng rồi, một thời gian ngắn nữa không lẽ anh không chịu được? Nào, chúng ta sẽ ăn tối ở nhà hàng đối diện bên kia, ăn tối dưới ánh nến lãng mạn và hoa hồng trải khắp sàn.”
“Không nên phô trương thế đâu!”
“Được rồi, có thể không có hoa hồng và nến, nhưng bữa tối sang trọng thì không thể thiếu. Sau khi ăn xong anh đưa em về chung cư, đến sáng mai anh đưa em đi chơi.”
*********************************************************
Ông Quốc thay đôi giày tây ra bỏ lên tủ để giày ngoài cửa, mang đôi dép bông vào, thấy Nghi Xuân đang nằm dài trên sofa phòng khách xem tivi, Dương Nghị thì nằm đu đưa trên võng mắt nhìn trần nhà đến nhàm chán vì bị bà Lam Yên tịch thu điện thoại.
“Bố về rồi ạ?”
“Phải, mẹ và chị Lam đâu sao bố không thấy xe hai người họ bên ngoài?”
Dương Nghị dừng võng, ngồi dậy đàng hoàng đáp: “Mẹ đến nhà vợ bác Vĩnh đánh mạt chược rồi ạ, còn chị Lam lúc nãy thấy chị về nhà, nhưng sau khi thay đồ đã đi ngay.”
Ông ngạc nhiên hỏi rõ: “Chị Lam đi đâu?”
Thằng bé lắc đầu nhún vai đáp: “Chị không nói ạ.”
Nghi Xuân gác tay lên ghế quay lại nhìn bố nói: “Bố đợi mẹ về hỏi thử xem bố!”
“Được rồi, hai đứa nằm giữ nhà đấy, bố lên lầu tắm rửa rồi xuống ăn cơm.”
“Vâng ạ.”
Nằm đu đưa khoảng nửa tiếng đợi mẹ về, ấy mà khi bà Lam Yên về không nhắc đến chuyện sẽ trả lại điện thoại như những gì bà đã hứa trước đó mà lạnh lùng đi lên lầu. Điệu bộ này chắc thua mạt chược rồi nên không vui. Dương Nghị còn nhỏ nhưng hiểu chuyện, không dám chạy đến hỏi mượn điện thoại ngay mà đợi mẹ ngủ mới dám lén vào phòng lấy điện thoại.
Đang ngồi thoa kem trong phòng, cậu con trai bên ngoài len lén mở cửa, rón rén đẩy cửa đi vào, âm thanh rất khẽ, đi được vài bước nó đứng khựng lại như trời trồng khi thấy bà Yên còn thức và đang nhìn về hướng nó.
“Mẹ?”
“Chuyện gì đấy? Đến tìm điện thoại sao?”
Thằng bé cười giả lả giấu hai tay sau lưng rụt rè, thẹn thùng và có vẻ ngượng ngập bước đến bàn trang điểm.
“Con tìm mẹ mà.”
Bà cười nửa miệng như đã hiểu được ý đồ của con trai nhưng không muốn vạch trần, thuận miệng bà trêu: “Chà, không còn thích bố nữa à?”
Nó sà vào lòng bà, dang tay ôm bà thủ thỉ: “Mẹ làm việc cả ngày chắc mệt lắm…”- Thằng bé ngước đầu nhìn bà, mắt chớp chớp hỏi: “Hay con bóp vai đấm lưng cho mẹ nhé?”
Bà đã nhận ra “âm mưu” gì đó vì bình thường thằng bé không bao giờ ngọt ngào với mẹ như vậy. Dù biết Dương Nghị đang cố lấy lòng để được chơi điện thoại, nhưng có người mẹ nào lại không tan chảy khi được con quan tâm. Bà có vẻ rất mãn nguyện trước câu nói quan tâm của con trai nên đã đứng dậy, nắm tay Dương Nghị đi qua giường. Bà ngồi lên giường, xoay lưng về phía nó bảo:
“Mẹ đang mỏi vai, con đấm bóp dùm mẹ chút đi!”
Thằng bé gật đầu ngoan ngoãn ngồi xổm lên giường đấm vai cho mẹ, chưa được mấy phút đã mỏi tay, nó quay mặt qua hỏi: “Mẹ hết mỏi chưa ạ?”
Bà mỉm cười nói: “Được đó, không tệ!”- Nhưng không có ý bảo dừng, ngược lại còn run bàn chân nói thêm: “Chân có chút mỏi.”
Bà dựa vào đầu giường, thẳng chân ra chờ đợi con trai đến đấm bóp. Dương Nghị
nhanh chóng di chuyển xuống dưới bóp chân cho mẹ. Bà âu yếm nhìn con trai đang cật lực xoa bóp, cuối cùng cũng mềm lòng, thẳng thừng nói với con:
“Tự dưng hôm nay tốt với mẹ đúng là chuyện lạ, thôi lại muốn xin gì thì nói luôn đi!
Như bị “trúng tim đen”, thằng bé cười bẽn lẽn hỏi lại: “Bình thường con cũng tốt mà mẹ?”
Không muốn giày vò nó thêm nữa liền trực tiếp vào vấn đề: “Con muốn chơi điện thoại phải không?”
Thằng bé khăn khăn chối: “Con không hề! Không muốn chơi.”
Bà khoanh tay lại, nghiêng đầu quan sát biểu cảm, nét mặt của con trai, xem nó sẽ diễn tới bao giờ.
“Oh, nhưng mẹ nhìn ra được con rất muốn chơi…”- Bà nghiêng người chồm lấy cái điện thoại bỏ trên bàn nhỏ kế bên giường, quăng xuống cho Dương Nghi nói: “Cho con chơi một lát đấy.”
Ánh mắt nó dựng sáng lên, giơ cao ngón cái vẻ mặt hào hứng nói to: “Yes, cảm ơn hoàng hậu nương nương.”
Lúc này Lam Yên đổi ngay sang sắc mặt kiểu “biết ngay mà” được con trai khen mà không biết nên cười hay nên khóc đây, vô cùng bất lực.
Vừa nói dứt câu Dương Nghị đã cầm máy phóng xuống giường chạy ra khỏi phòng, Lam Yên phì cười nói theo: “Hai tiếng thôi đó! Không hơn không kém!”
Ông Quốc vừa vào phòng, thấy con trai chạy lướt qua mình như một cơn gió, tay cầm điện thoại, vẻ mặt hồ hởi háo hức vô cùng, không thèm nhìn bố một cái.
Ông Lâm miễn cưỡng nhìn bức ảnh xem anh muốn cho ông xem gì.
“Chắc bác quên là chụp lúc nào rồi đúng không?”
Ông Lâm vươn tay cầm tấm ảnh vừa đi vừa nhìn.
“Nhưng bác Toàn thì nhớ rất rõ… hôm sinh nhật bác đã tới đây đánh golf, lúc bác ấy biết rất vui còn đi khắp nơi hỏi mượn máy ảnh chụp cùng với bác… Từ lâu bác ấy đã xem bác là bạn rồi. Cháu biết bác không hề quan tâm vì trong mắt của bác, bác ấy chỉ là người qua đường, chỉ là một trong số những người nhặt banh. Nhưng trong lòng của bác Toàn thì khác…. Ông là người “giàu” có đã cười với bác ấy.”
Trong bức ảnh, ông Lâm đặt tay trên vai bác Toàn, hai người cùng nhìn thẳng vào máy ảnh cười thật tươi.
“Tuy tấm ảnh đã cũ và màu sắc phai nhạt theo thời gian, nhưng kỉ niệm vẫn còn đó không bao giờ xoá nhoà theo thời gian. Cho nên bác là niềm hy vọng duy nhất của bác ấy, cháu xin bác ngày mai hãy ra tòa đi!”
Vệ sĩ bước xuống mở cửa sau xe ra. Ông Lâm đưa ảnh lại cho Quang, dập tắt mọi hy vọng còn sót lại bằng một câu nói lạnh lùng:
“Xin Lỗi, tôi thật không quen ra tòa.”
Quang hụt hẫng với câu trả lời này, nhận lại bức ảnh.
“Bác Lâm nghe cháu nói đi!
Ông Lâm ngồi vào xe, vệ sĩ đẩy Quang ra đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái khởi động xe. Quang kiên trì không bỏ cuộc chạy theo phía sau.
“Nè bác Lâm, đừng đi! Gậy đánh golf của bác cháu vẫn đang giữ. Bác không cần nữa sao?”
Chiếc xe ngột dừng lại, không phải vì ông tiếc bộ gậy nên dừng lại lấy, mà là ông nhìn thấy Trần Toàn đang đứng gần hàng rào nhìn vào trong bãi golf. Hai tay bác Toàn nắm chặt hàng rào tha thiết không nỡ buông, trong mắt hiện ra sự tiếc nuối nào đó.
Thấy ông Lâm bước xuống xe, Quang nhanh chân chạy đến bên, ông quay sang hỏi: “Cậu kêu ông ta đến à?”
Quang nhìn về phía Trần Toàn lắc đầu phủ nhận.
“Không có… nói gì thì cũng đi làm ở đây 20 năm rồi, làm sao mà không có tình cảm được?”
Trầm ngâm một lúc, ông lấy lại bộ gậy trên tay Quang, ngồi vào xe, trước khi đi bỏ lại cho Quang một lời hẹn:
“Sáng mai tôi đợi cậu ở tòa.”
Xong xe chầm chậm lăn bánh, trên gương mặt căng thẳng của Quang cũng dần hiện lên nụ cười. Anh lau mồ hôi trên trán, nhìn theo xe ông Lâm. Nói vậy là ông ấy chịu ra tòa làm chứng, xem ra nhọc công chờ đợi cũng không phải uổng phí.
*********************************************************
Những giây phút ngồi trên xe buýt, Lam vừa nóng lòng vừa háo hức được nhìn thấy gương mặt thân thương bấy lâu vẫn mong nhớ. Hết giờ hành chính là Lam về nhà tắm rửa thay đồ, không hề báo trước cho anh một tiếng, một mình đến Hà Nam trong chiều. Xe cập bến đồng hồ trên tay điểm đúng 7 giờ tối. Trước khi đến đây cô đã âm thầm liên lạc với chú Dĩ hỏi xem tung tích của anh ấy. Chú cho cô địa chỉ chung cư anh đang ở, Lam đón taxi đến địa chỉ, nhưng trên đường đi vô tình thấy Quang đang xách cặp da, trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục Luật sư, đút tay vào túi đi bộ trên vỉa hè hóng gió đêm.
Ngay lập tức Lam kêu bác tài dừng lại, Quang đang đi nghe điện thoại đổ chuông, lấy ra xem thấy Lam gọi đến, chỉ cần nhìn thấy cái tên này, bao muộn phiền mệt mỏi như tan biến, trên môi như được ai vẽ thêm nụ cười.
“Anh nghe đây.”
“Này anh yêu, em nhớ anh.”
Lam nghe được tiếng anh cười, chợt anh thấy lòng mình chùng xuống, thấy nao nao trong lòng khi nghe cô nói thế mà anh chẳng có cách nào khiến cô cảm thấy khá hơn.
“Anh cũng nhớ em.”
“Anh đang ở đâu?”
“Anh vừa ăn tối với khách hàng, giờ đang đi tản bộ.”
“Vừa ăn xong à, đồ ăn thế nào?”
“Trông rất đẹp mắt, rất ngon miệng, nhưng chẳng thể bằng những món em nấu cho anh.”
“Ồ, thế giờ anh muốn ăn món em nấu không nào?”
“Hở, nhưng bằng cách nào?”
Đột nhiên Lam tắt điện thoại, Quang ngơ ngác không hiểu gì, định gọi lại đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nữ ngọt ngào thân thuộc: “Anh Quang! Em ở đây!”
Anh giật mình quay phắt ra sau nhìn, thấy Lam bước ra từ chiếc taxi gần đó, tay cầm theo một đóa hoa hướng dương vàng tươi. Ngay khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng, đó là một khoảng thời gian kéo dài vô tận. Nhìn Lam bước đi trong gió, từng bước tiến về phía mình, Quang nghẹn ngào nói không thành lời, cất điện thoại vào túi. Sao phút bần thần, anh nhanh chóng cảm nhận được sự vui sướng lan tỏa khắp người. Đáp lại những lần Quang từ thành phố khác tới thăm, lần này, cô muốn tạo bất ngờ nên đã đến chỗ anh ấy, khiến trái tim Quang như vỡ tung vì hạnh phúc.
Anh chạy thật nhanh đến chỗ cô, hai người lao vào nhau, ôm chặt lấy nhau, Quang vui sướng nhất bỗng Lam lên xoay một vòng trên không trung. Họ ôm và hôn nhau mãnh liệt, nụ hôn nồng cháy… hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, bất chấp ánh nhìn của những người xung quanh, họ cứ đắm chìm trong nụ hôn thương nhớ chẳng chịu dứt. Chỉ những người yêu xa mới thấu hiểu hết cảm xúc khó tả khi lâu ngày gặp lại người mình thương nhớ.
Vì lâu ngày không gặp nên cuộc hội ngộ này có ý nghĩa rất lớn với hai người. Với hai người bây giờ từng phút, từng giờ trôi qua cũng ý nghĩa vô cùng. Chúng khiến Quang cảm thấy ấm áp và muốn lưu giữ những khoảnh khắc đó mãi mãi.
Hai người dứt nụ hôn, im lặng và nhìn người mình yêu bằng ánh mắt trìu mến. Bình thường họ chỉ nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại, trao gửi yêu thương bằng những lời nhắn. Lúc được ở cạnh nhau, những cử chỉ yêu thương, ánh mắt trao nhau cũng đủ khiến đối phương hạnh phúc và ấm áp trong lòng.
Lam vừa đưa tay sờ lên môi, Quang đã lo lắng bước đến gần xoa ngay vị trí mà cô đang đặt tay hỏi: “Anh làm em đau à?”
Lam im lặng không nói, từ từ đưa tay lên sờ mặt Quang, lướt theo đường xương quai hàm đến cằm, cô dùng tay mình nâng cằm Quang lên, vân vê một hồi, ánh mắt nhìn anh thì phức tạp. Cô chú ý đến bộ râu lởm chởm, không đều trên gương mặt anh ấy.
Một anh chàng để râu và một anh chàng mặt mũi nhẵn nhụi luôn có sự khác biệt khá rõ ràng. Khi có râu anh trông đứng đắn, nghiêm túc và nam tính hơn hẳn. Dù hơi già dặn một chút nhưng trông “chất lượng” hơn nhiều khi có thêm bộ râu quai nón, khác xa khuôn mặt nhẵn nhụi kia.
“Anh bận đến không có thời gian chăm sóc bản thân à? Râu còn không cạo nữa này… sao anh phải làm thế hả? Anh không hài lòng với những gì mình đang có sao? Tại sao nhất thiết phải đi Hà Nam công tác chứ, rốt cuộc chuyến đi này quan trọng thế nào mà khiến anh bất chấp như vậy?”
Quang xoa tay Lam ngậm ngùi gật đầu.
“Quang trọng.”
“Quang trọng hơn em ư?”
Lam hỏi vặn lại khiến Quang chẳng biết đối đáp ra sao, anh liền nhanh trí chuyển sang chuyện khác:
“Em bắt đầu đi từ lúc mấy giờ, trên đường đến đây đã ăn tối chưa?”
“Anh đoán xem.”
“Được, vậy anh sẽ đưa em đi ăn ngay đây.”
Quang nắm tay Lam dẫn cô đi nhưng bị ngăn lại: “Này, chẳng phải lúc nãy anh bảo nhớ những món em nấu à?”
Quang dựng mắt kinh ngạc.
“Em định sẽ nấu thật đấy sao? Chịu đựng suốt hai tháng rồi, một thời gian ngắn nữa không lẽ anh không chịu được? Nào, chúng ta sẽ ăn tối ở nhà hàng đối diện bên kia, ăn tối dưới ánh nến lãng mạn và hoa hồng trải khắp sàn.”
“Không nên phô trương thế đâu!”
“Được rồi, có thể không có hoa hồng và nến, nhưng bữa tối sang trọng thì không thể thiếu. Sau khi ăn xong anh đưa em về chung cư, đến sáng mai anh đưa em đi chơi.”
*********************************************************
Ông Quốc thay đôi giày tây ra bỏ lên tủ để giày ngoài cửa, mang đôi dép bông vào, thấy Nghi Xuân đang nằm dài trên sofa phòng khách xem tivi, Dương Nghị thì nằm đu đưa trên võng mắt nhìn trần nhà đến nhàm chán vì bị bà Lam Yên tịch thu điện thoại.
“Bố về rồi ạ?”
“Phải, mẹ và chị Lam đâu sao bố không thấy xe hai người họ bên ngoài?”
Dương Nghị dừng võng, ngồi dậy đàng hoàng đáp: “Mẹ đến nhà vợ bác Vĩnh đánh mạt chược rồi ạ, còn chị Lam lúc nãy thấy chị về nhà, nhưng sau khi thay đồ đã đi ngay.”
Ông ngạc nhiên hỏi rõ: “Chị Lam đi đâu?”
Thằng bé lắc đầu nhún vai đáp: “Chị không nói ạ.”
Nghi Xuân gác tay lên ghế quay lại nhìn bố nói: “Bố đợi mẹ về hỏi thử xem bố!”
“Được rồi, hai đứa nằm giữ nhà đấy, bố lên lầu tắm rửa rồi xuống ăn cơm.”
“Vâng ạ.”
Nằm đu đưa khoảng nửa tiếng đợi mẹ về, ấy mà khi bà Lam Yên về không nhắc đến chuyện sẽ trả lại điện thoại như những gì bà đã hứa trước đó mà lạnh lùng đi lên lầu. Điệu bộ này chắc thua mạt chược rồi nên không vui. Dương Nghị còn nhỏ nhưng hiểu chuyện, không dám chạy đến hỏi mượn điện thoại ngay mà đợi mẹ ngủ mới dám lén vào phòng lấy điện thoại.
Đang ngồi thoa kem trong phòng, cậu con trai bên ngoài len lén mở cửa, rón rén đẩy cửa đi vào, âm thanh rất khẽ, đi được vài bước nó đứng khựng lại như trời trồng khi thấy bà Yên còn thức và đang nhìn về hướng nó.
“Mẹ?”
“Chuyện gì đấy? Đến tìm điện thoại sao?”
Thằng bé cười giả lả giấu hai tay sau lưng rụt rè, thẹn thùng và có vẻ ngượng ngập bước đến bàn trang điểm.
“Con tìm mẹ mà.”
Bà cười nửa miệng như đã hiểu được ý đồ của con trai nhưng không muốn vạch trần, thuận miệng bà trêu: “Chà, không còn thích bố nữa à?”
Nó sà vào lòng bà, dang tay ôm bà thủ thỉ: “Mẹ làm việc cả ngày chắc mệt lắm…”- Thằng bé ngước đầu nhìn bà, mắt chớp chớp hỏi: “Hay con bóp vai đấm lưng cho mẹ nhé?”
Bà đã nhận ra “âm mưu” gì đó vì bình thường thằng bé không bao giờ ngọt ngào với mẹ như vậy. Dù biết Dương Nghị đang cố lấy lòng để được chơi điện thoại, nhưng có người mẹ nào lại không tan chảy khi được con quan tâm. Bà có vẻ rất mãn nguyện trước câu nói quan tâm của con trai nên đã đứng dậy, nắm tay Dương Nghị đi qua giường. Bà ngồi lên giường, xoay lưng về phía nó bảo:
“Mẹ đang mỏi vai, con đấm bóp dùm mẹ chút đi!”
Thằng bé gật đầu ngoan ngoãn ngồi xổm lên giường đấm vai cho mẹ, chưa được mấy phút đã mỏi tay, nó quay mặt qua hỏi: “Mẹ hết mỏi chưa ạ?”
Bà mỉm cười nói: “Được đó, không tệ!”- Nhưng không có ý bảo dừng, ngược lại còn run bàn chân nói thêm: “Chân có chút mỏi.”
Bà dựa vào đầu giường, thẳng chân ra chờ đợi con trai đến đấm bóp. Dương Nghị
nhanh chóng di chuyển xuống dưới bóp chân cho mẹ. Bà âu yếm nhìn con trai đang cật lực xoa bóp, cuối cùng cũng mềm lòng, thẳng thừng nói với con:
“Tự dưng hôm nay tốt với mẹ đúng là chuyện lạ, thôi lại muốn xin gì thì nói luôn đi!
Như bị “trúng tim đen”, thằng bé cười bẽn lẽn hỏi lại: “Bình thường con cũng tốt mà mẹ?”
Không muốn giày vò nó thêm nữa liền trực tiếp vào vấn đề: “Con muốn chơi điện thoại phải không?”
Thằng bé khăn khăn chối: “Con không hề! Không muốn chơi.”
Bà khoanh tay lại, nghiêng đầu quan sát biểu cảm, nét mặt của con trai, xem nó sẽ diễn tới bao giờ.
“Oh, nhưng mẹ nhìn ra được con rất muốn chơi…”- Bà nghiêng người chồm lấy cái điện thoại bỏ trên bàn nhỏ kế bên giường, quăng xuống cho Dương Nghi nói: “Cho con chơi một lát đấy.”
Ánh mắt nó dựng sáng lên, giơ cao ngón cái vẻ mặt hào hứng nói to: “Yes, cảm ơn hoàng hậu nương nương.”
Lúc này Lam Yên đổi ngay sang sắc mặt kiểu “biết ngay mà” được con trai khen mà không biết nên cười hay nên khóc đây, vô cùng bất lực.
Vừa nói dứt câu Dương Nghị đã cầm máy phóng xuống giường chạy ra khỏi phòng, Lam Yên phì cười nói theo: “Hai tiếng thôi đó! Không hơn không kém!”
Ông Quốc vừa vào phòng, thấy con trai chạy lướt qua mình như một cơn gió, tay cầm điện thoại, vẻ mặt hồ hởi háo hức vô cùng, không thèm nhìn bố một cái.