Chương 12: Thẳng thắn bày tỏ
__Kỳ Minh Nguyệt__
Trong phòng chỉ còn lại hai người Khương Nhu và Úc Tử Tiêu
Tay của Khương Nhu vẫn còn bị hắn nắm chặt, máu trên cổ tay cũng đều bị ứ đọng một chỗ, nàng cố nén đau xót đem thanh âm bình tĩnh xuống nói: - Hầu gia, còn chưa vén khăn hỉ
Úc Tử Tiêu không có ý định buông tay, đứng trước mặt từ trên cao nhìn xuống nàng thật kỹ càng. Người trước mắt một thân hỉ phục đỏ thẫm càng làm cho cánh tay nhỏ nhắn trông càng thêm trắng nõn yếu ớt, tay nàng bị hắn dùng sức nắm trong một khoản thời gian đã hơi run rẩy nhưng từ đầu đến cuối đều không hề phản kháng
Úc Tử Tiêu cười nhạo một tiếng, buông nàng ra
Khương Nhu tức khắc thở nhẹ một hơi, mới vừa rồi nơi bị bàn tay hắn nắm truyền đến từng trận đau nhói, nàng còn chưa kịp làm gì trước mắt bỗng trở nên sáng ngời, khăn hỉ che trên đầu cả một ngày bị xốc lên
Nàng theo bản năng nhắm chặt hai mắt đồng thời cảm nhận có một bàn tay nâng cằm nàng lên, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt Úc Tử Tiêu cười như không cười nhìn nàng
Người hắn đều là mùi rượu, trên mặt bao phủ ý cười nhợt nhạt nhưng trong mắt lại là một mảng thanh minh mang theo ánh nhìn lạnh băng cùng sắc bén khóa chặt vào người nàng
Khuôn mặt hắn đã sớm trở nên mơ hồ trong kí ức của nàng nhưng khi Khương Nhu gặp lại người trước mắt này vẫn nhớ đến thời điểm dưới gốc cây cầu nguyện cùng thiếu niên với gương mặt vô cùng đẹp đẽ, chỉ là hiện giờ hắn so với trước kia có thêm vài nét phong lưu càng khiến người khác nhìn không thấu
- Nữ nhi của Khương thái phó, Khương gia nhị tiểu thư Khương Nhu _ ngón tay Úc Tử Tiêu đặt ở cằm nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi nàng hai cái, khóe miệng hắn cong cong, ngữ khí không rõ nói: - Khôi tư diễm dật, nhu tình xước thái, quả nhiên là một mỹ nhân
*Khôi tư diễm dật, Nhu tình xước thái: hai câu trong Lạc Thần Phú về chuyện tình giữa Tào Thực cùng tẩu tử mang ý nghĩa Phong tư kiều diễm phiêu dật, dáng vẻ nhu mì khoan thai
Khương Nhu không được thoải mái muốn cúi đầu lại bị tay Úc Tử Tiêu giam cầm không thể nhúc nhích. Ánh mắt đối phương chăm chú dừng ở trên mặt nàng, Khương Nhu chỉ cảm thấy ánh nhìn giống như bị bỏng khiến nàng muốn mạnh mẽ thoát ra. Nàng nhắm mắt lại, tựa như thỏa hiệp nhẹ nhàng kêu một tiếng: - Hầu gia
- Sao vẫn còn gọi như thế? _ Úc Tử Tiêu 'chật' một tiếng, trong lời nói mang theo ý cười: - Thanh âm dễ nghe như vậy, nên nói vài câu giúp bản Hầu vui vẻ mới đúng
Hắn chậm rãi tới gần, hơi thở dừng trên đỉnh đầu nàng, đôi môi dường như chạm vào vầng trán trơn bóng: - Như thế thì sau này cuộc sống ở Úc phủ cũng sẽ tốt hơn, ngươi nói đúng hay không?
Khương Nhu im lặng không nói.
- Thôi _ Úc Tử Tiêu cùng nàng giằng co một lát, buông tay đi đến bên cạnh bàn: - Khương Ngạn làm người từ trước đến nay nghiêm túc lãnh khốc không nói đến nhân tình, có lẽ ngươi từ nhỏ cũng đều sống trong quy củ lớn lên chưa từng lĩnh giáo qua phong hoa tuyết nguyệt, khó trách như vậy...
- Tính cách không thú vị
Hắn bưng bình rượu đổ đầy hai ly, đi đến bên người Khương Nhu dựa vào mép giường của nàng ngồi xuống
Khương Nhu vừa định tiếp nhận một ly rượu thì tay hắn lại đột nhiên thu lại, cười nói: - Rượu này cũng không phải uống như vậy
- Ta biết _ Khương Nhu rũ mắt: - Rượu giao bôi, cần mỗi người uống nửa ly, sau đó đan tay cùng nhau uống
Úc Tử Tiêu lại giống như nghe được chuyện cười, nở nụ cười bỡn cợt: - Cũng không phải, ý nghĩa của giao bôi nằm ở chỗ đổi rượu, ta thấy thật thừa thãi, chỉ cần hai người trực tiếp uống rượu sau đó đối miệng cùng uống không phải sẽ càng bớt việc?
Khương Nhu hiểu hắn đang nói cái gì nên chỉ một thoáng liền đỏ rần cả mặt, mặc dù nàng đã sớm nghe qua người này vô cùng phong lưu nhưng khi đối mặt với lời nói hoang đường của hắn vẫn không cách nào bình tĩnh
- Bất quá từ trước đến nay đều là người khác hầu hạ bản Hầu, ngươi biết nên làm như thế nào chắc không cần gia tới dạy nhỉ? _ Úc Tử Tiêu đem một ly rượu để bên môi Khương Nhu, biểu cảm có một tia nghiền ngẫm: - Uống hết đi
Khương Nhu muốn nhấc tay cầm ly rượu, nhưng đến khi nàng giơ tay lên thì Úc Tử Tiêu lại rút tay lại một chút, nói rõ muốn cho nàng uống giống như trêu đùa một con sủng vật.
Khương Nhu cho dù không hiểu những việc mua vui nơi tường hoa ngõ liễu cũng nhìn ra được Úc Tử Tiêu cố ý trêu đùa nàng, nàng nắm chặt ngón tay cúi đầu không nói lời nào.
Đối phương đại khái chính là chờ nàng phản ứng như vậy liền thu hồi tay, cười một tiếng: - Như thế nào, không muốn?
Khương Nhu trầm ngâm không nói.
(Bộ truyện Bản Hầu gia sẽ không bị vả mặt được edit trực tiếp và sớm nhất trên wattpad minh_nguyet_gia hoặc __Kỳ Minh Nguyệt__, mọi bản khác đều là reup và chưa được cho phép của Editor)
Trước khi xuất giá, Khương Nhu chỉ nghĩ nếu gặp phải chuyện gì không hay liền tùy cơ ứng biến, nàng nếu đã gả cho Úc Tử Tiêu thì mặc kệ tình huống như nào nàng cũng đều phải nghĩ được biện pháp ứng đối, nhưng khi trực tiếp đối mặt với Úc Tử Tiêu, nàng lại căn bản không nhìn ra được đối phương đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
Là đơn giản như người ngoài nói vừa phong lưu lại vô lý hay đang cố ý làm khó dễ nàng.
- Không muốn cũng được, miễn cưỡng thì thật không thú vị _ Úc Tử Tiêu thấy nàng sau một lúc lâu không nói một lời cũng không tiếp tục bức nàng nữa, hắn ngã lưng dựa vào phía sau một chân đạp lên mép giường, một tay còn cầm bình rượu: - Ngươi biết khiêu vũ hay không? Đi đến giữa nhà nhảy một điệu cấp gia trợ hứng
Khương Nhu vẫn ngồi yên không động đậy, lắc lắc đầu: - Ta không biết
- Nga? _ Úc Tử Tiêu lười biếng nhìn nàng, không nhanh không chậm lấy tay ở bên hông nàng ước lượng một chút, trêu đùa: - Dáng người như vậy lại không biết khiêu vũ, thực sự đáng tiếc. Có cần ta đem hoa khôi của thanh lâu ngày khác đến dạy ngươi hay không?
Hắn lại hỏi: - Vậy thì biết hát sao? Thanh âm của ngươi dễ nghe như vậy, nếu hát những ca khúc kiều diễm thật không biết muốn hay hơn thanh lâu nữ tử bao nhiêu lần, giọng nói như vậy lại không hát, chẳng phải là phí phạm của trời...
Khương Nhu nhắm mắt: - Hầu gia
- Ân? _ Úc Tử Tiêu ngừng lại, nhướng mày nhìn nàng.
- Hầu gia không cần tiếp tục nhục nhã Khương Nhu _ Khương Nhu giương mắt nhìn hắn, gằn từng chữ một nói: - Khương Nhu nếu có điều gì làm Hầu gia bất mãn huynh liền nói thẳng cùng ta, hà tất phải lấy ta cùng thanh lâu nữ tử so sánh. Hay trong mắt của Hầu gia người, nề nếp gia quy của Khương gia ta cũng chỉ có như thế, dạy dỗ ra đều là những nữ tử như vậy sao?
Nàng nói xong một hơi trong lòng bàn tay đều đã lạnh ngắt, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Úc Tử Tiêu không hề rụt rè.
- Vậy xem ra là bản Hầu đã quên _ Thấy thỏ con lộ ra nanh vuốt Úc Tử Tiêu liền thu hồi bộ dạng lười nhác của mình, rất có hứng thú nhìn nàng: - Đây là hôn chỉ mà gia phụ vì ta khẩn cầu Hoàng thượng, sao có thể cùng những nữ tử bên ngoài so sánh?
Hắn tiếp tục nói: - Chỉ là ta thấy ngươi trừ bỏ gương mặt này cũng không còn chỗ nào hơn người. Không biết hát khúc cũng không biết khiêu vũ, không biết cách làm bản Hầu vui vẻ thì gương mặt này cũng không có gì giá trị, không biết ta cưới ngươi về để làm gì nữa?
Khương Nhu nhàn nhạt nói: - Khương Nhu đã gả cho Hầu gia, tự nhiên sẽ không vô dụng
Úc Tử Tiêu phì cười: - Ngươi thử nói xem, có thể làm được gì?
- Trước khi ta xuất giá, trong cung từng tới ban thưởng _ Khương Nhu đúng sự thật bẩm báo: - Ta tìm thấy ở trong rương thư tín của Thái tử
Úc Tử Tiêu sắc mặt không thay đổi, lười biếng nói: - Sau đó thì sao?
- Phụ thân ta trước nay không tham dự vào tranh đấu trong triều, Thái tử truyền tin cho ta chính là muốn dùng ta cùng Khương Ngưng buộc phụ thân phải tỏ thái độ _ Khương Nhu đem suy nghĩ trong lòng mình chỉnh tề nói ra - Chỉ là hắn đánh giá cao vị trí của ta cùng Khương Ngưng trong lòng phụ thân, cho dù phải buông tha hai người chúng ta, phụ thân cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của ông ấy
- Hầu gia, hiện giờ ta đã gả cho huynh, đối với Thái tử mà nói có ta làm nội gián chính không thể tốt hơn, nhưng Thái tử lại đặt tâm tư trên người huynh nhiều như vậy đã chứng tỏ Hầu gia không phải vật trong ao. Khương Nhu nếu gả cho Hầu gia tất nhiên sẽ một lòng với người
Úc Tử Tiêu ghé sát vào: - Nếu ngươi muốn giúp ta chi bằng giả dạng đồng ý với Thái tử, sau đó truyền tin giả cho hắn chẳng phải sẽ càng hữu dụng?
Khương Nhu bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt đều là chất vấn: - Nếu lúc trước ta đáp ứng hắn vậy hiện giờ ta lại cùng Hầu gia nói những chuyện này, Hầu gia sẽ tin ta sao?
- Ngươi làm sao khẳng định ngươi nói với ta chuyện này ta lập tức sẽ tin tưởng ngươi?
- Mặc kệ Hầu gia tin hay không, Khương Nhu vẫn nói cho Hầu gia biết phụ thân ta không thuộc phe phái của Thái tử, ta cũng sẽ không giúp hắn làm việc, chuyện Khương Nhu có thể làm là thật hay là giả, đều tùy vào Hầu gia cân nhắc
Úc Tử Tiêu nhìn Khương Nhu, nheo lại mắt.
Bất quá chỉ là một nha đầu mười lăm tuổi, trên mặt vẫn còn mang nét trẻ con lại hiếu thắng giả vờ trấn định nói với hắn những lời này, chắc là nàng không biết bộ dạng lúc nàng tỏ ra trưởng thành nói lời đó có bao nhiêu buồn cười.
Ở độ tuổi tươi đẹp như vậy, có được một đôi mắt hạnh to tròn nhưng lại không có nửa điểm thần thái linh động
Thật sự là không thấy thú vị
Nhưng không hổ là nữ nhi của Khương Ngạn, về phần thông minh lại rất giống phụ thân nàng, cũng không yêu thích thú vui trên đời. Chẳng lẽ Thái tử thấy trước kia đưa tới nữ tử tư sắc kiều diễm chưa từng có hiệu quả thì lần này cố tình làm theo cách trái ngược sao?
Tuy nhiên Khương Nhu xác thực là một nữ tử mồm miệng lanh lợi, hắn thật ra muốn nhìn nàng có thể nói đến cỡ nào sự tình
Vì thế Úc Tử Tiêu dù bận vẫn ung dung mà nhìn nàng: - Mặc kệ bản Hầu tin hay không chỉ cần ngươi tránh ta xa một chút là được
- Dù sao tính cách ngươi nhạt nhẽo không thú vị _ hắn ác ý mà cười cười: - Ta thấy cũng phiền chán
__Kỳ Minh Nguyệt__
Trong phòng chỉ còn lại hai người Khương Nhu và Úc Tử Tiêu
Tay của Khương Nhu vẫn còn bị hắn nắm chặt, máu trên cổ tay cũng đều bị ứ đọng một chỗ, nàng cố nén đau xót đem thanh âm bình tĩnh xuống nói: - Hầu gia, còn chưa vén khăn hỉ
Úc Tử Tiêu không có ý định buông tay, đứng trước mặt từ trên cao nhìn xuống nàng thật kỹ càng. Người trước mắt một thân hỉ phục đỏ thẫm càng làm cho cánh tay nhỏ nhắn trông càng thêm trắng nõn yếu ớt, tay nàng bị hắn dùng sức nắm trong một khoản thời gian đã hơi run rẩy nhưng từ đầu đến cuối đều không hề phản kháng
Úc Tử Tiêu cười nhạo một tiếng, buông nàng ra
Khương Nhu tức khắc thở nhẹ một hơi, mới vừa rồi nơi bị bàn tay hắn nắm truyền đến từng trận đau nhói, nàng còn chưa kịp làm gì trước mắt bỗng trở nên sáng ngời, khăn hỉ che trên đầu cả một ngày bị xốc lên
Nàng theo bản năng nhắm chặt hai mắt đồng thời cảm nhận có một bàn tay nâng cằm nàng lên, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt Úc Tử Tiêu cười như không cười nhìn nàng
Người hắn đều là mùi rượu, trên mặt bao phủ ý cười nhợt nhạt nhưng trong mắt lại là một mảng thanh minh mang theo ánh nhìn lạnh băng cùng sắc bén khóa chặt vào người nàng
Khuôn mặt hắn đã sớm trở nên mơ hồ trong kí ức của nàng nhưng khi Khương Nhu gặp lại người trước mắt này vẫn nhớ đến thời điểm dưới gốc cây cầu nguyện cùng thiếu niên với gương mặt vô cùng đẹp đẽ, chỉ là hiện giờ hắn so với trước kia có thêm vài nét phong lưu càng khiến người khác nhìn không thấu
- Nữ nhi của Khương thái phó, Khương gia nhị tiểu thư Khương Nhu _ ngón tay Úc Tử Tiêu đặt ở cằm nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi nàng hai cái, khóe miệng hắn cong cong, ngữ khí không rõ nói: - Khôi tư diễm dật, nhu tình xước thái, quả nhiên là một mỹ nhân
*Khôi tư diễm dật, Nhu tình xước thái: hai câu trong Lạc Thần Phú về chuyện tình giữa Tào Thực cùng tẩu tử mang ý nghĩa Phong tư kiều diễm phiêu dật, dáng vẻ nhu mì khoan thai
Khương Nhu không được thoải mái muốn cúi đầu lại bị tay Úc Tử Tiêu giam cầm không thể nhúc nhích. Ánh mắt đối phương chăm chú dừng ở trên mặt nàng, Khương Nhu chỉ cảm thấy ánh nhìn giống như bị bỏng khiến nàng muốn mạnh mẽ thoát ra. Nàng nhắm mắt lại, tựa như thỏa hiệp nhẹ nhàng kêu một tiếng: - Hầu gia
- Sao vẫn còn gọi như thế? _ Úc Tử Tiêu 'chật' một tiếng, trong lời nói mang theo ý cười: - Thanh âm dễ nghe như vậy, nên nói vài câu giúp bản Hầu vui vẻ mới đúng
Hắn chậm rãi tới gần, hơi thở dừng trên đỉnh đầu nàng, đôi môi dường như chạm vào vầng trán trơn bóng: - Như thế thì sau này cuộc sống ở Úc phủ cũng sẽ tốt hơn, ngươi nói đúng hay không?
Khương Nhu im lặng không nói.
- Thôi _ Úc Tử Tiêu cùng nàng giằng co một lát, buông tay đi đến bên cạnh bàn: - Khương Ngạn làm người từ trước đến nay nghiêm túc lãnh khốc không nói đến nhân tình, có lẽ ngươi từ nhỏ cũng đều sống trong quy củ lớn lên chưa từng lĩnh giáo qua phong hoa tuyết nguyệt, khó trách như vậy...
- Tính cách không thú vị
Hắn bưng bình rượu đổ đầy hai ly, đi đến bên người Khương Nhu dựa vào mép giường của nàng ngồi xuống
Khương Nhu vừa định tiếp nhận một ly rượu thì tay hắn lại đột nhiên thu lại, cười nói: - Rượu này cũng không phải uống như vậy
- Ta biết _ Khương Nhu rũ mắt: - Rượu giao bôi, cần mỗi người uống nửa ly, sau đó đan tay cùng nhau uống
Úc Tử Tiêu lại giống như nghe được chuyện cười, nở nụ cười bỡn cợt: - Cũng không phải, ý nghĩa của giao bôi nằm ở chỗ đổi rượu, ta thấy thật thừa thãi, chỉ cần hai người trực tiếp uống rượu sau đó đối miệng cùng uống không phải sẽ càng bớt việc?
Khương Nhu hiểu hắn đang nói cái gì nên chỉ một thoáng liền đỏ rần cả mặt, mặc dù nàng đã sớm nghe qua người này vô cùng phong lưu nhưng khi đối mặt với lời nói hoang đường của hắn vẫn không cách nào bình tĩnh
- Bất quá từ trước đến nay đều là người khác hầu hạ bản Hầu, ngươi biết nên làm như thế nào chắc không cần gia tới dạy nhỉ? _ Úc Tử Tiêu đem một ly rượu để bên môi Khương Nhu, biểu cảm có một tia nghiền ngẫm: - Uống hết đi
Khương Nhu muốn nhấc tay cầm ly rượu, nhưng đến khi nàng giơ tay lên thì Úc Tử Tiêu lại rút tay lại một chút, nói rõ muốn cho nàng uống giống như trêu đùa một con sủng vật.
Khương Nhu cho dù không hiểu những việc mua vui nơi tường hoa ngõ liễu cũng nhìn ra được Úc Tử Tiêu cố ý trêu đùa nàng, nàng nắm chặt ngón tay cúi đầu không nói lời nào.
Đối phương đại khái chính là chờ nàng phản ứng như vậy liền thu hồi tay, cười một tiếng: - Như thế nào, không muốn?
Khương Nhu trầm ngâm không nói.
(Bộ truyện Bản Hầu gia sẽ không bị vả mặt được edit trực tiếp và sớm nhất trên wattpad minh_nguyet_gia hoặc __Kỳ Minh Nguyệt__, mọi bản khác đều là reup và chưa được cho phép của Editor)
Trước khi xuất giá, Khương Nhu chỉ nghĩ nếu gặp phải chuyện gì không hay liền tùy cơ ứng biến, nàng nếu đã gả cho Úc Tử Tiêu thì mặc kệ tình huống như nào nàng cũng đều phải nghĩ được biện pháp ứng đối, nhưng khi trực tiếp đối mặt với Úc Tử Tiêu, nàng lại căn bản không nhìn ra được đối phương đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
Là đơn giản như người ngoài nói vừa phong lưu lại vô lý hay đang cố ý làm khó dễ nàng.
- Không muốn cũng được, miễn cưỡng thì thật không thú vị _ Úc Tử Tiêu thấy nàng sau một lúc lâu không nói một lời cũng không tiếp tục bức nàng nữa, hắn ngã lưng dựa vào phía sau một chân đạp lên mép giường, một tay còn cầm bình rượu: - Ngươi biết khiêu vũ hay không? Đi đến giữa nhà nhảy một điệu cấp gia trợ hứng
Khương Nhu vẫn ngồi yên không động đậy, lắc lắc đầu: - Ta không biết
- Nga? _ Úc Tử Tiêu lười biếng nhìn nàng, không nhanh không chậm lấy tay ở bên hông nàng ước lượng một chút, trêu đùa: - Dáng người như vậy lại không biết khiêu vũ, thực sự đáng tiếc. Có cần ta đem hoa khôi của thanh lâu ngày khác đến dạy ngươi hay không?
Hắn lại hỏi: - Vậy thì biết hát sao? Thanh âm của ngươi dễ nghe như vậy, nếu hát những ca khúc kiều diễm thật không biết muốn hay hơn thanh lâu nữ tử bao nhiêu lần, giọng nói như vậy lại không hát, chẳng phải là phí phạm của trời...
Khương Nhu nhắm mắt: - Hầu gia
- Ân? _ Úc Tử Tiêu ngừng lại, nhướng mày nhìn nàng.
- Hầu gia không cần tiếp tục nhục nhã Khương Nhu _ Khương Nhu giương mắt nhìn hắn, gằn từng chữ một nói: - Khương Nhu nếu có điều gì làm Hầu gia bất mãn huynh liền nói thẳng cùng ta, hà tất phải lấy ta cùng thanh lâu nữ tử so sánh. Hay trong mắt của Hầu gia người, nề nếp gia quy của Khương gia ta cũng chỉ có như thế, dạy dỗ ra đều là những nữ tử như vậy sao?
Nàng nói xong một hơi trong lòng bàn tay đều đã lạnh ngắt, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Úc Tử Tiêu không hề rụt rè.
- Vậy xem ra là bản Hầu đã quên _ Thấy thỏ con lộ ra nanh vuốt Úc Tử Tiêu liền thu hồi bộ dạng lười nhác của mình, rất có hứng thú nhìn nàng: - Đây là hôn chỉ mà gia phụ vì ta khẩn cầu Hoàng thượng, sao có thể cùng những nữ tử bên ngoài so sánh?
Hắn tiếp tục nói: - Chỉ là ta thấy ngươi trừ bỏ gương mặt này cũng không còn chỗ nào hơn người. Không biết hát khúc cũng không biết khiêu vũ, không biết cách làm bản Hầu vui vẻ thì gương mặt này cũng không có gì giá trị, không biết ta cưới ngươi về để làm gì nữa?
Khương Nhu nhàn nhạt nói: - Khương Nhu đã gả cho Hầu gia, tự nhiên sẽ không vô dụng
Úc Tử Tiêu phì cười: - Ngươi thử nói xem, có thể làm được gì?
- Trước khi ta xuất giá, trong cung từng tới ban thưởng _ Khương Nhu đúng sự thật bẩm báo: - Ta tìm thấy ở trong rương thư tín của Thái tử
Úc Tử Tiêu sắc mặt không thay đổi, lười biếng nói: - Sau đó thì sao?
- Phụ thân ta trước nay không tham dự vào tranh đấu trong triều, Thái tử truyền tin cho ta chính là muốn dùng ta cùng Khương Ngưng buộc phụ thân phải tỏ thái độ _ Khương Nhu đem suy nghĩ trong lòng mình chỉnh tề nói ra - Chỉ là hắn đánh giá cao vị trí của ta cùng Khương Ngưng trong lòng phụ thân, cho dù phải buông tha hai người chúng ta, phụ thân cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của ông ấy
- Hầu gia, hiện giờ ta đã gả cho huynh, đối với Thái tử mà nói có ta làm nội gián chính không thể tốt hơn, nhưng Thái tử lại đặt tâm tư trên người huynh nhiều như vậy đã chứng tỏ Hầu gia không phải vật trong ao. Khương Nhu nếu gả cho Hầu gia tất nhiên sẽ một lòng với người
Úc Tử Tiêu ghé sát vào: - Nếu ngươi muốn giúp ta chi bằng giả dạng đồng ý với Thái tử, sau đó truyền tin giả cho hắn chẳng phải sẽ càng hữu dụng?
Khương Nhu bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt đều là chất vấn: - Nếu lúc trước ta đáp ứng hắn vậy hiện giờ ta lại cùng Hầu gia nói những chuyện này, Hầu gia sẽ tin ta sao?
- Ngươi làm sao khẳng định ngươi nói với ta chuyện này ta lập tức sẽ tin tưởng ngươi?
- Mặc kệ Hầu gia tin hay không, Khương Nhu vẫn nói cho Hầu gia biết phụ thân ta không thuộc phe phái của Thái tử, ta cũng sẽ không giúp hắn làm việc, chuyện Khương Nhu có thể làm là thật hay là giả, đều tùy vào Hầu gia cân nhắc
Úc Tử Tiêu nhìn Khương Nhu, nheo lại mắt.
Bất quá chỉ là một nha đầu mười lăm tuổi, trên mặt vẫn còn mang nét trẻ con lại hiếu thắng giả vờ trấn định nói với hắn những lời này, chắc là nàng không biết bộ dạng lúc nàng tỏ ra trưởng thành nói lời đó có bao nhiêu buồn cười.
Ở độ tuổi tươi đẹp như vậy, có được một đôi mắt hạnh to tròn nhưng lại không có nửa điểm thần thái linh động
Thật sự là không thấy thú vị
Nhưng không hổ là nữ nhi của Khương Ngạn, về phần thông minh lại rất giống phụ thân nàng, cũng không yêu thích thú vui trên đời. Chẳng lẽ Thái tử thấy trước kia đưa tới nữ tử tư sắc kiều diễm chưa từng có hiệu quả thì lần này cố tình làm theo cách trái ngược sao?
Tuy nhiên Khương Nhu xác thực là một nữ tử mồm miệng lanh lợi, hắn thật ra muốn nhìn nàng có thể nói đến cỡ nào sự tình
Vì thế Úc Tử Tiêu dù bận vẫn ung dung mà nhìn nàng: - Mặc kệ bản Hầu tin hay không chỉ cần ngươi tránh ta xa một chút là được
- Dù sao tính cách ngươi nhạt nhẽo không thú vị _ hắn ác ý mà cười cười: - Ta thấy cũng phiền chán
__Kỳ Minh Nguyệt__