Chương 17: Xuống nước
__Kỳ Minh Nguyệt__
Úc Tử Tiêu một bên vừa đi vừa thử ước lượng người trong ngực, dần dần sinh ra một cảm giác phức tạp. Khương Nhu vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức ôm nàng vào lòng cơ hồ cũng không có chút cân nặng gì, nếu để hắn nói thì cọc gỗ khi còn nhỏ hắn dùng để luyện võ so với nàng còn nặng hơn.
Hắn ở bên ngoài tuy có danh xưng phong lưu phóng khoáng nhưng chuyện nghiêm túc ôm ngang một nữ tử như vậy vẫn là lần đầu tiên. Khương Nhu thân hình tinh tế, một cánh tay của hắn đã có thể ôm trọn nàng, xúc cảm so với ngày thường ôm nữ tử ở phường hoa liễu tựa hồ còn mềm hơn một chút, hắn cảm giác chỉ cần mình thoáng dùng lực nữ tử trong lòng ngực cũng có thể bị thương.
Hôm qua hắn cũng không làm gì nàng thế nhưng chỉ quay đầu một cái nàng liền ngất đi rồi, bất quá buổi tối chỉ để nàng ngủ ở gian ngoài một đêm liền phát sốt, sức khỏe như vậy cũng thật sự quá yếu đi.
Tốt xấu gì nàng cũng là Khương gia tiểu thư, tuy nói là thứ nữ nhưng cũng không đến mức hư nhược như vậy, cả ngày ốm yếu không có một chút sinh khí.
Úc Tử Tiêu trong lòng rất không vui nhưng cũng không cân nhắc rốt cuộc hắn không vui vì chuyện gì, cuối cùng hắn vẫn đem nguyên nhân đổ về trên người Khương Nhu, hắn làm sao biết được người này lại sinh bệnh đâu?
Vẻ mặt không vui đem Khương Nhu bế đến trên giường, thay nàng đắp một cái chăn mỏng liền thuận thế ngồi ở mép giường nhìn nàng một lát
- Hầu gia, thuốc nấu xong rồi
Úc Tử Tiêu lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thấy Phán Tình cung kính bưng khay thuốc đứng ở một bên
Hắn lạnh mặt phân phó nói: - Thuốc nấu xong thì cho phu nhân uống đi
- Dạ rõ _ Phán Tình cúi xuống động tác thuần thục đem Khương Nhu nâng dậy lấy gối đầu lót phía sau nàng, sau đó bưng chén thuốc nhẹ nhàng thổi thổi cái muỗng đưa đến bên môi Khương Nhu cho nàng uống.
Khương Nhu ngủ mê mang, không ý thức được việc phải nuốt xuống nên thường có thuốc từ khóe miệng nàng chảy ra làm cho nha hoàn đứng bên cạnh Phán Tình phải luôn dùng khăn tay lau đi
Úc Tử Tiêu đứng bên cạnh xem đến mất kiên nhẫn, ngữ khí không tốt nói: - Chỉ đút thuốc thôi nhưng lại phiền như vậy
Thấy hai người chỉ đút thuốc nhưng làm đến nửa ngày còn chưa xong, thuốc đút cho nàng hơn một nửa đều bị trào ra ngoài, Úc Tử Tiêu liền bắt đầu bực bội: - Các ngươi đều đi xuống hết đi, lại nấu thêm một chén khác lại đây
- Dạ vâng _ Phán Tình đáp ứng, vừa mới chuẩn bị đứng dậy đã nhìn thấy Khương Nhu hơi mở mắt
- Phán Tình _ Tầm mắt Khương Nhu trở nên rõ ràng, thanh âm suy yếu hỏi: - Ngươi định đi đâu?
Phán Tình dùng khăn tay lau đi một lớp mồ hôi mỏng trên trán Khương Nhu: - Mới vừa rồi thuốc bị đổ rất nhiều, nô tỳ đi phân phó người nấu thêm ấm khác, ra mồ hôi sẽ mau khỏe, phu nhân nghỉ ngơi đi.
Khương Nhu nhợt nhạt cười một chút, Úc Tử Tiêu đứng một bên thấy vậy lạnh giọng nói: - Còn không mau đi
Cả hai nha hoàn đều đi ra ngoài, Khương Nhu lại khôi phục biểu tình lãnh đạm ngày xưa, nhìn về phía Úc Tử Tiêu: - Hầu gia, vòng tay của ta đâu?
Úc Tử Tiêu nghe thấy nàng vừa tỉnh liền hỏi đến vòng tay của mình, lại nhìn biểu tình gợn sóng bất kinh của nàng lại nhịn không được trầm mặt: - Ngươi lại nhớ thương đến cái vòng tay kia
Khương Nhu rũ mắt thấp giọng nói: - Khương Nhu không phải cố ý mạo phạm Hầu gia, chỉ là vòng đó do nương ta để lại nên Khương Nhu trước giờ đều rất quý trọng, mong Hầu gia có thể đem nó trả lại cho ta.
- Chiếc vòng kia ta đem tặng người khác rồi _ Úc Tử Tiêu mặt không đổi sắc nhìn nàng nói: - Còn không phải chỉ là một cái vòng tay, ta trở lại đưa ngươi một cái khác là được
- Cái gì! _ Khương Nhu nghe vậy sắc mặt tức khắc cứng đờ, thế nhưng không ngờ Niệm Đông lại nói đúng, nàng biết Úc Tử Tiêu hành động không theo lẽ thường nhưng lại không hề nghĩ tới hắn thật sự sẽ hoang đường như vậy, tùy ý đem đồ của nàng cho nữ tử khác
- Như thế nào? _ Úc Tử Tiêu vẫn hồn nhiên không thèm để ý, ung dung nhìn nàng: - Ghen tị?
- Huynh thật sự... thật sự... _ mặt Khương Nhu vốn dĩ do nóng sốt nên phiếm hồng dần trở nên tái nhợt, nàng nhìn Úc Tử Tiêu nói không nên lời, trong mắt đều là không dám tin tưởng.
Úc Tử Tiêu còn chưa thấy qua nàng biểu tình như vậy, trong lòng cảm thấy thú vị, tiếp tục nói: - Đúng vậy, ta còn có thể nói giỡn với ngươi sao?
Lời còn chưa nói xong, gương mặt hắn bỗng nhiên cứng đờ, đem lời còn chưa nói hết nuốt vào trong bụng
Khương Nhu cúi đầu, thân mình run nhè nhẹ, ngón tay trắng nõn nắm chặt chăn đệm, hai giọt nước từ hốc mắt tràn ra nhỏ giọt trên gối đầu
Úc Tử Tiêu có chút không được nhiên, đến gần nắm chặt cằm của nàng quay mặt nhìn mình hỏi: - Làm sao vậy? Không phải ta nói sẽ đưa lại ngươi một cái khác sao?
Úc Tử Tiêu cũng không dùng lực, Khương Nhu lại muốn tránh hắn nên phất tay đem tay hắn gạt ra, trở mình xoay mặt vào trong nằm trong chăn gấm đưa lưng về phía Úc Tử Tiêu không nói lời nào
Úc Tử Tiêu phát giác bản thân khi dễ người có chút tàn nhẫn liền bắt đầu chột dạ nhưng cũng không cam lòng mở miệng nói một hai câu lời hay ý đẹp nào, vừa lúc Phán Tình bưng khay thuốc tiến vào hắn liền lạnh mặt phân phó: - Đem thuốc bỏ xuống, đi ra ngoài đi
- Dạ vâng _ Phán Tình buông khay lo lắng nhìn Khương Nhu liếc mắt một cái, lặng lẽ lui ra ngoài
Úc Tử Tiêu đối với động tác của Phán Tình rất là bất mãn, có gì để xem, làm như hắn có thể ăn thịt Khương Nhu không bằng?
Hắn không quá tình nguyện bưng chén thuốc đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn Khương Nhu nói: - Uống thuốc
Khương Nhu không để ý hắn, ở trong chăn buồn bã không nói lời nào
'Uy' _ Úc Tử Tiêu từ trước đến nay không phải loại người hay e lệ gì, đột nhiên xốc chăn ra cầm một tay Khương Nhu kéo ra: - Dậy uống thuốc
Khương Nhu cũng không biết là giận dỗi hắn hay thế nào, một tay bị hắn kéo qua nàng liền đem mặt chôn ở gối đầu, không chịu nhìn hắn một cái.
Úc Tử Tiêu hết cách, nữ nhân khác ngẫu nhiên nổi lên tính tình hắn đều sẽ vui vẻ dỗ dành, thường nói vài câu dễ nghe liền sẽ không có chuyện gì nữa mà kéo ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng.
Chính là khi nhìn Khương Nhu trước mắt, vốn nên làm chuyện mà hắn thành thạo nhất lại đột nhiên trở nên khó giải quyết.
Úc Tử Tiêu nhìn chằm chằm Khương Nhu một lát, cảm giác được thuốc trong tay ngày một lạnh đi hết cách đành hòa hoãn ngữ khí, khó chịu nói: - Được rồi, ta lấy về cho ngươi là được, trước hết đem thuốc uống đi
Khương Nhu quay đầu lại, khóe mắt còn chút hồng hồng: - Hầu gia nói câu này sẽ giữ lời?
- Bản Hầu nói đương nhiên giữ lời _ Úc Tử Tiêu sầm mặt, đem chén thuốc đưa qua: - Mau đem thuốc uống hết, mới vừa gả đến đây liền ngã bệnh, còn ra thể thống gì!
Khương Nhu lúc này mới ngồi dậy, tiếp nhận chén một hơi uống hết
__Kỳ Minh Nguyệt__
Úc Tử Tiêu một bên vừa đi vừa thử ước lượng người trong ngực, dần dần sinh ra một cảm giác phức tạp. Khương Nhu vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức ôm nàng vào lòng cơ hồ cũng không có chút cân nặng gì, nếu để hắn nói thì cọc gỗ khi còn nhỏ hắn dùng để luyện võ so với nàng còn nặng hơn.
Hắn ở bên ngoài tuy có danh xưng phong lưu phóng khoáng nhưng chuyện nghiêm túc ôm ngang một nữ tử như vậy vẫn là lần đầu tiên. Khương Nhu thân hình tinh tế, một cánh tay của hắn đã có thể ôm trọn nàng, xúc cảm so với ngày thường ôm nữ tử ở phường hoa liễu tựa hồ còn mềm hơn một chút, hắn cảm giác chỉ cần mình thoáng dùng lực nữ tử trong lòng ngực cũng có thể bị thương.
Hôm qua hắn cũng không làm gì nàng thế nhưng chỉ quay đầu một cái nàng liền ngất đi rồi, bất quá buổi tối chỉ để nàng ngủ ở gian ngoài một đêm liền phát sốt, sức khỏe như vậy cũng thật sự quá yếu đi.
Tốt xấu gì nàng cũng là Khương gia tiểu thư, tuy nói là thứ nữ nhưng cũng không đến mức hư nhược như vậy, cả ngày ốm yếu không có một chút sinh khí.
Úc Tử Tiêu trong lòng rất không vui nhưng cũng không cân nhắc rốt cuộc hắn không vui vì chuyện gì, cuối cùng hắn vẫn đem nguyên nhân đổ về trên người Khương Nhu, hắn làm sao biết được người này lại sinh bệnh đâu?
Vẻ mặt không vui đem Khương Nhu bế đến trên giường, thay nàng đắp một cái chăn mỏng liền thuận thế ngồi ở mép giường nhìn nàng một lát
- Hầu gia, thuốc nấu xong rồi
Úc Tử Tiêu lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thấy Phán Tình cung kính bưng khay thuốc đứng ở một bên
Hắn lạnh mặt phân phó nói: - Thuốc nấu xong thì cho phu nhân uống đi
- Dạ rõ _ Phán Tình cúi xuống động tác thuần thục đem Khương Nhu nâng dậy lấy gối đầu lót phía sau nàng, sau đó bưng chén thuốc nhẹ nhàng thổi thổi cái muỗng đưa đến bên môi Khương Nhu cho nàng uống.
Khương Nhu ngủ mê mang, không ý thức được việc phải nuốt xuống nên thường có thuốc từ khóe miệng nàng chảy ra làm cho nha hoàn đứng bên cạnh Phán Tình phải luôn dùng khăn tay lau đi
Úc Tử Tiêu đứng bên cạnh xem đến mất kiên nhẫn, ngữ khí không tốt nói: - Chỉ đút thuốc thôi nhưng lại phiền như vậy
Thấy hai người chỉ đút thuốc nhưng làm đến nửa ngày còn chưa xong, thuốc đút cho nàng hơn một nửa đều bị trào ra ngoài, Úc Tử Tiêu liền bắt đầu bực bội: - Các ngươi đều đi xuống hết đi, lại nấu thêm một chén khác lại đây
- Dạ vâng _ Phán Tình đáp ứng, vừa mới chuẩn bị đứng dậy đã nhìn thấy Khương Nhu hơi mở mắt
- Phán Tình _ Tầm mắt Khương Nhu trở nên rõ ràng, thanh âm suy yếu hỏi: - Ngươi định đi đâu?
Phán Tình dùng khăn tay lau đi một lớp mồ hôi mỏng trên trán Khương Nhu: - Mới vừa rồi thuốc bị đổ rất nhiều, nô tỳ đi phân phó người nấu thêm ấm khác, ra mồ hôi sẽ mau khỏe, phu nhân nghỉ ngơi đi.
Khương Nhu nhợt nhạt cười một chút, Úc Tử Tiêu đứng một bên thấy vậy lạnh giọng nói: - Còn không mau đi
Cả hai nha hoàn đều đi ra ngoài, Khương Nhu lại khôi phục biểu tình lãnh đạm ngày xưa, nhìn về phía Úc Tử Tiêu: - Hầu gia, vòng tay của ta đâu?
Úc Tử Tiêu nghe thấy nàng vừa tỉnh liền hỏi đến vòng tay của mình, lại nhìn biểu tình gợn sóng bất kinh của nàng lại nhịn không được trầm mặt: - Ngươi lại nhớ thương đến cái vòng tay kia
Khương Nhu rũ mắt thấp giọng nói: - Khương Nhu không phải cố ý mạo phạm Hầu gia, chỉ là vòng đó do nương ta để lại nên Khương Nhu trước giờ đều rất quý trọng, mong Hầu gia có thể đem nó trả lại cho ta.
- Chiếc vòng kia ta đem tặng người khác rồi _ Úc Tử Tiêu mặt không đổi sắc nhìn nàng nói: - Còn không phải chỉ là một cái vòng tay, ta trở lại đưa ngươi một cái khác là được
- Cái gì! _ Khương Nhu nghe vậy sắc mặt tức khắc cứng đờ, thế nhưng không ngờ Niệm Đông lại nói đúng, nàng biết Úc Tử Tiêu hành động không theo lẽ thường nhưng lại không hề nghĩ tới hắn thật sự sẽ hoang đường như vậy, tùy ý đem đồ của nàng cho nữ tử khác
- Như thế nào? _ Úc Tử Tiêu vẫn hồn nhiên không thèm để ý, ung dung nhìn nàng: - Ghen tị?
- Huynh thật sự... thật sự... _ mặt Khương Nhu vốn dĩ do nóng sốt nên phiếm hồng dần trở nên tái nhợt, nàng nhìn Úc Tử Tiêu nói không nên lời, trong mắt đều là không dám tin tưởng.
Úc Tử Tiêu còn chưa thấy qua nàng biểu tình như vậy, trong lòng cảm thấy thú vị, tiếp tục nói: - Đúng vậy, ta còn có thể nói giỡn với ngươi sao?
Lời còn chưa nói xong, gương mặt hắn bỗng nhiên cứng đờ, đem lời còn chưa nói hết nuốt vào trong bụng
Khương Nhu cúi đầu, thân mình run nhè nhẹ, ngón tay trắng nõn nắm chặt chăn đệm, hai giọt nước từ hốc mắt tràn ra nhỏ giọt trên gối đầu
Úc Tử Tiêu có chút không được nhiên, đến gần nắm chặt cằm của nàng quay mặt nhìn mình hỏi: - Làm sao vậy? Không phải ta nói sẽ đưa lại ngươi một cái khác sao?
Úc Tử Tiêu cũng không dùng lực, Khương Nhu lại muốn tránh hắn nên phất tay đem tay hắn gạt ra, trở mình xoay mặt vào trong nằm trong chăn gấm đưa lưng về phía Úc Tử Tiêu không nói lời nào
Úc Tử Tiêu phát giác bản thân khi dễ người có chút tàn nhẫn liền bắt đầu chột dạ nhưng cũng không cam lòng mở miệng nói một hai câu lời hay ý đẹp nào, vừa lúc Phán Tình bưng khay thuốc tiến vào hắn liền lạnh mặt phân phó: - Đem thuốc bỏ xuống, đi ra ngoài đi
- Dạ vâng _ Phán Tình buông khay lo lắng nhìn Khương Nhu liếc mắt một cái, lặng lẽ lui ra ngoài
Úc Tử Tiêu đối với động tác của Phán Tình rất là bất mãn, có gì để xem, làm như hắn có thể ăn thịt Khương Nhu không bằng?
Hắn không quá tình nguyện bưng chén thuốc đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn Khương Nhu nói: - Uống thuốc
Khương Nhu không để ý hắn, ở trong chăn buồn bã không nói lời nào
'Uy' _ Úc Tử Tiêu từ trước đến nay không phải loại người hay e lệ gì, đột nhiên xốc chăn ra cầm một tay Khương Nhu kéo ra: - Dậy uống thuốc
Khương Nhu cũng không biết là giận dỗi hắn hay thế nào, một tay bị hắn kéo qua nàng liền đem mặt chôn ở gối đầu, không chịu nhìn hắn một cái.
Úc Tử Tiêu hết cách, nữ nhân khác ngẫu nhiên nổi lên tính tình hắn đều sẽ vui vẻ dỗ dành, thường nói vài câu dễ nghe liền sẽ không có chuyện gì nữa mà kéo ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng.
Chính là khi nhìn Khương Nhu trước mắt, vốn nên làm chuyện mà hắn thành thạo nhất lại đột nhiên trở nên khó giải quyết.
Úc Tử Tiêu nhìn chằm chằm Khương Nhu một lát, cảm giác được thuốc trong tay ngày một lạnh đi hết cách đành hòa hoãn ngữ khí, khó chịu nói: - Được rồi, ta lấy về cho ngươi là được, trước hết đem thuốc uống đi
Khương Nhu quay đầu lại, khóe mắt còn chút hồng hồng: - Hầu gia nói câu này sẽ giữ lời?
- Bản Hầu nói đương nhiên giữ lời _ Úc Tử Tiêu sầm mặt, đem chén thuốc đưa qua: - Mau đem thuốc uống hết, mới vừa gả đến đây liền ngã bệnh, còn ra thể thống gì!
Khương Nhu lúc này mới ngồi dậy, tiếp nhận chén một hơi uống hết
__Kỳ Minh Nguyệt__