Chương 19: Hồi môn
__Kỳ Minh Nguyệt__
Nàng cúi người nhặt lên, khó hiểu nhìn sang Úc Tử Tiêu
- Nhìn cái gì? Ăn đi _ Úc Tử Tiêu hất cằm, làm như không có việc gì mà nhìn nàng
Khương Nhu thu hồi ánh mắt, bao giấy trong tay có chút nóng bỏng, không biết là do độ nóng của hạnh nhân hay do nhiệt độ cơ thể trong lòng ngực của Úc Tử Tiêu.
Nàng thật cẩn thận lấy một viên bỏ vào miệng nhai, vừa ngon vừa giòn, lưu lại hương thơm trong miệng
Lúc còn ở nhà nàng rất ít khi được ăn đồ ăn vặt bên ngoài nên vốn dĩ cũng không thể hiểu được hương vị của nó vì vậy vừa rồi khi thấy Úc Tử Tiêu ăn ngon lành như vậy nàng cũng không có cảm giác gì. Lúc này ăn một viên, lại nghĩ đến khó trách vừa nảy Úc Tử Tiêu ăn một lần đến nửa bao, nhịn không được chẹp miệng, nhợt nhạt cười một chút.
Úc Tử Tiêu nhạy bén bắt được độ cong nhẹ trên môi nàng, lần đầu tiên hắn thấy nàng cười, trong lòng đột nhiên nảy sinh một chút khác thường, nhìn Khương Nhu quý trọng cầm nửa bao hạnh nhân ôm trong lòng, không khỏi cười một tiếng.
Rốt cuộc vẫn là một tiểu nha đầu mười lăm tuổi, cho nàng chút đồ ăn liền vui vẻ
Khương Nhu ăn thử mấy viên liền trả bao giấy trở về: - Hầu gia
Úc Tử Tiêu ghét bỏ liếc mắt nhìn bao giấy kia một cái, đột nhiên cảm thấy hành động này có chút chướng mắt: - Ngươi ăn rồi lại đưa cho ta, ta không ăn nữa, ngươi cầm lấy.
Khương Nhu cũng không sinh khí, yên lặng thu hồi bao giấy
Xe ngựa còn chưa đến cửa Khương gia đã ngừng lại, Úc Tử Tiêu liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, sắc mặt liền trầm xuống. Trước cửa lớn Khương gia đã đỗ một chiếc xe ngựa, trên thùng xe điêu khắc hoa mẫu đơn nở rộ, thật là phô trương. Hắn liếc một cái liền nhận ra đây là xe ngựa Thái Tử ngự dụng.
Thế nhưng so với mình còn đến sớm hơn. Thật là một người tôn sư trọng đạo, không hổ là đệ tử tốt, con rể tốt của Khương Ngạn.
Sắc thái nơi đáy mắt Úc Tử Tiêu dần lạnh xuống.
Hắn bước xuống xe ngựa trước, quay đầu lại nhìn Khương Nhu đi xuống tới bên người liền một phen kéo nàng lại gần, ở bên tai nàng cười khẽ nói: - Khương Nhu, hôm nay ngươi hồi môn như thế nào trong nhà đến một người cũng không ra tiếp đón?
Khương Nhu biết lời này của hắn là cố tình khiến nàng khó xử, yên lặng nắm chặt ngón tay, mặt không đổi sắc: - Hầu gia, chúng ta vào nhà thôi
Nàng hướng đại môn Khương gia đi đến
Sống ở nơi này lớn lên mười lăm năm, luận tình cảm không thể nào đến một chút cũng không có. Nàng quả thật từng bị khắt khe rất nhiều, nhưng mà nếu như không có Khương gia ở trên che chở, mình cũng không thể bình an vô sự mà trưởng thành.
Nhưng nàng quả thật không muốn trở về.
Ở Khương gia, Khương Ngạn, Khương phu nhân, Khương Ngưng, thúc thúc bá bá hay thẩm thẩm đều là chủ nhân, nha hoàn lẫn sai vặt đều chân chân chính chính là người Khương gia. Đông viện trước giờ vẫn luôn náo nhiệt như vậy, bất kể là chủ tử hay người hầu, đều sinh hoạt ở địa phương kia, đó mới là Khương gia, và đó cũng mới là người của Khương gia.
Chỉ có Khương Nhu nàng là không phải.
Hiện giờ mình sống ở Úc phủ tuy rằng có chút cô độc nhưng còn có Úc Tử Tiêu, nàng đến cùng vẫn có người để nhớ. So ra với nơi này còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Gã sai vặt ở cửa thấy nhị tiểu thư nhà mình cùng cô gia trở về vội vàng đem người mời vào, chạy nhanh đến tiền đường báo cho Khương Ngạn. Khương Ngạn vung tay, kêu hắn trực tiếp đem người mời đến tiền viện.
Sau khi gã sai vặt lui ra ngoài, trong nhà một nam tử cười nói: - Không nghĩ tới Úc Hầu cũng đến sớm như vậy
Nam tử trẻ tuổi kia một thân một thân trường bào màu đỏ ánh vàng, trên thân áo thêu hoa văn tứ long, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ một cổ quý khí, tuy nhiên khi đối mặt với Khương Ngạn vẫn là một bộ mười phần cung kính.
Úc Tử Tiêu vào phòng, mắt nhìn thẳng một đường đi đến chủ vị trước hướng Khương Ngạn hành lễ, sau đó giống như vừa mới nhìn thấy người này, không khách khí nói: - Không ngờ Thái Tử lại tới sớm như vậy, ngược lại là ta thất lễ
Dứt lời hắn lại hừ lạnh một tiếng: - Ta cũng thật không biết, Thái Tử trong chuyện nhỏ này cũng muốn tranh cao thấp cùng ta.
- Úc Hầu nói đùa _ Thái Tử cười gượng hai tiếng: - Thái Tử Phi nhớ mong người nhà, ta lâu rồi cũng không đến thăm hỏi lão sư, tự nhiên sẽ đến sớm một chút mới đúng.
Khương Ngạn thấy Khương Nhu còn đứng một bên, hướng nàng nói: - Trưởng tỷ cùng mẫu thân con đều ở hậu viện, con đến đó tìm bọn họ đi.
- Vâng ạ _Khương Nhu đáp xong lơ đãng liếc mắt nhìn Thái Tử một cái, do dự nói: - Phụ thân, sau khi vấn an mẫu thân, con...muốn đi từ đường thăm thắp nhan cho nương.
Khương Ngạn nói: - Nếu đã trở về, đi thăm một chút cũng tốt.
Khương Nhu lúc này mới hành lễ lui ra ngoài
Khương phu nhân không ở tiền viện chờ bọn họ, hẳn là sau khi gặp qua Thái Tử liền lôi kéo Khương Ngưng đi đến hậu viện
Nàng còn nghĩ rằng, có Úc Tử Tiêu ở đó Khương phu nhân bất kể thế nào cũng nên chừa chút mặt mũi mới đúng. Bà ở việc chính sự tuy rằng thường đối xử bất công, trên phương diện mặt mũi từ trước đến nay lại vô cùng tốt, hôm nay đến mặt của Úc Tử Tiêu cũng không thèm gặp hẳn là không đem vị Hầu gia nhàn hạ này để vào mắt.
Cũng không biết Úc Tử Tiêu có để ý hay không...
Khương Nhu đi đến cửa hậu viện liền nhìn thấy một đám cô dì vây xung quanh, ở chính giữa là Khương phu nhân lôi kéo Khương Ngưng nói gì đó, Khương Ngưng vẻ mặt ửng đỏ cười ngượng ngùng.
Khương Nhu vừa bước vào, Nhị thẩm nhìn thấy nàng liền nở nụ cười: - Nhu nhi đã về rồi, mau đến đây mọi người nhìn một cái.
Khương phu nhân nhìn sang nàng, trên mặt hiếm có mang theo chút ý cười
Khương Nhu bất động thanh sắc đi qua hành lễ liền nghe được nhị thẩm ở một bên nói: - Nhu nhi gả đến Hầu phủ có chỗ nào không quen hay không?
Khương Nhu rất ít khi được nghe thẩm thẩm trong nhà nói chuyện với nàng, khi trả lời cũng mang theo vài phần xa cách: - Đa tạ thẩm thẩm quan tâm, Nhu nhi tất cả đều tốt.
- Phải không? Ta như thế nào lại nghe nói tân hôn ngày thứ hai của các con Hầu gia liền đến Xuân Hầu Các? _ Dứt lời, bà liền không khách khí che miệng cười, những người khác theo đó cũng cười vang lên.
Khương Ngưng nghe thấy lời này sắc mặt có chút khó xử, muốn trấn an nàng vài câu nhưng lại không cách nào ra thốt ra khỏi miệng.
Khương Nhu cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ cuối đầu nghe các nàng nghị luận qua lại. Những người đó đại khái là không thấy được phản ứng mà mình muốn thấy, nói được vài câu liền cảm thấy không thú vị, lại lần nữa đem câu chuyện chuyển dời đến trên người Khương Ngưng, trong lời nói đều tỏ vẻ quan tâm từ ái.
Khương Nhu vốn cũng không tính toán ở lại lâu, liền hướng Khương phu nhân xin phép đi đến từ đường.
Hiện giờ nàng đã trở thành phu nhân Úc phủ, Khương phu nhân cũng không có lý do bó buộc nàng, liền tùy ý để nàng đi.
Khương Nhu một mình đi đến từ đường, trước bài vị của mẫu thân thân sinh lạy ba cái, không lâu sau liền nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến.
Nàng quay đầu, nhìn thấy rốt cuộc không phải là vạt áo màu đỏ ánh vàng trong dự đoán mà lại là Khương Ngưng
__Kỳ Minh Nguyệt__
Nàng cúi người nhặt lên, khó hiểu nhìn sang Úc Tử Tiêu
- Nhìn cái gì? Ăn đi _ Úc Tử Tiêu hất cằm, làm như không có việc gì mà nhìn nàng
Khương Nhu thu hồi ánh mắt, bao giấy trong tay có chút nóng bỏng, không biết là do độ nóng của hạnh nhân hay do nhiệt độ cơ thể trong lòng ngực của Úc Tử Tiêu.
Nàng thật cẩn thận lấy một viên bỏ vào miệng nhai, vừa ngon vừa giòn, lưu lại hương thơm trong miệng
Lúc còn ở nhà nàng rất ít khi được ăn đồ ăn vặt bên ngoài nên vốn dĩ cũng không thể hiểu được hương vị của nó vì vậy vừa rồi khi thấy Úc Tử Tiêu ăn ngon lành như vậy nàng cũng không có cảm giác gì. Lúc này ăn một viên, lại nghĩ đến khó trách vừa nảy Úc Tử Tiêu ăn một lần đến nửa bao, nhịn không được chẹp miệng, nhợt nhạt cười một chút.
Úc Tử Tiêu nhạy bén bắt được độ cong nhẹ trên môi nàng, lần đầu tiên hắn thấy nàng cười, trong lòng đột nhiên nảy sinh một chút khác thường, nhìn Khương Nhu quý trọng cầm nửa bao hạnh nhân ôm trong lòng, không khỏi cười một tiếng.
Rốt cuộc vẫn là một tiểu nha đầu mười lăm tuổi, cho nàng chút đồ ăn liền vui vẻ
Khương Nhu ăn thử mấy viên liền trả bao giấy trở về: - Hầu gia
Úc Tử Tiêu ghét bỏ liếc mắt nhìn bao giấy kia một cái, đột nhiên cảm thấy hành động này có chút chướng mắt: - Ngươi ăn rồi lại đưa cho ta, ta không ăn nữa, ngươi cầm lấy.
Khương Nhu cũng không sinh khí, yên lặng thu hồi bao giấy
Xe ngựa còn chưa đến cửa Khương gia đã ngừng lại, Úc Tử Tiêu liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, sắc mặt liền trầm xuống. Trước cửa lớn Khương gia đã đỗ một chiếc xe ngựa, trên thùng xe điêu khắc hoa mẫu đơn nở rộ, thật là phô trương. Hắn liếc một cái liền nhận ra đây là xe ngựa Thái Tử ngự dụng.
Thế nhưng so với mình còn đến sớm hơn. Thật là một người tôn sư trọng đạo, không hổ là đệ tử tốt, con rể tốt của Khương Ngạn.
Sắc thái nơi đáy mắt Úc Tử Tiêu dần lạnh xuống.
Hắn bước xuống xe ngựa trước, quay đầu lại nhìn Khương Nhu đi xuống tới bên người liền một phen kéo nàng lại gần, ở bên tai nàng cười khẽ nói: - Khương Nhu, hôm nay ngươi hồi môn như thế nào trong nhà đến một người cũng không ra tiếp đón?
Khương Nhu biết lời này của hắn là cố tình khiến nàng khó xử, yên lặng nắm chặt ngón tay, mặt không đổi sắc: - Hầu gia, chúng ta vào nhà thôi
Nàng hướng đại môn Khương gia đi đến
Sống ở nơi này lớn lên mười lăm năm, luận tình cảm không thể nào đến một chút cũng không có. Nàng quả thật từng bị khắt khe rất nhiều, nhưng mà nếu như không có Khương gia ở trên che chở, mình cũng không thể bình an vô sự mà trưởng thành.
Nhưng nàng quả thật không muốn trở về.
Ở Khương gia, Khương Ngạn, Khương phu nhân, Khương Ngưng, thúc thúc bá bá hay thẩm thẩm đều là chủ nhân, nha hoàn lẫn sai vặt đều chân chân chính chính là người Khương gia. Đông viện trước giờ vẫn luôn náo nhiệt như vậy, bất kể là chủ tử hay người hầu, đều sinh hoạt ở địa phương kia, đó mới là Khương gia, và đó cũng mới là người của Khương gia.
Chỉ có Khương Nhu nàng là không phải.
Hiện giờ mình sống ở Úc phủ tuy rằng có chút cô độc nhưng còn có Úc Tử Tiêu, nàng đến cùng vẫn có người để nhớ. So ra với nơi này còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Gã sai vặt ở cửa thấy nhị tiểu thư nhà mình cùng cô gia trở về vội vàng đem người mời vào, chạy nhanh đến tiền đường báo cho Khương Ngạn. Khương Ngạn vung tay, kêu hắn trực tiếp đem người mời đến tiền viện.
Sau khi gã sai vặt lui ra ngoài, trong nhà một nam tử cười nói: - Không nghĩ tới Úc Hầu cũng đến sớm như vậy
Nam tử trẻ tuổi kia một thân một thân trường bào màu đỏ ánh vàng, trên thân áo thêu hoa văn tứ long, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ một cổ quý khí, tuy nhiên khi đối mặt với Khương Ngạn vẫn là một bộ mười phần cung kính.
Úc Tử Tiêu vào phòng, mắt nhìn thẳng một đường đi đến chủ vị trước hướng Khương Ngạn hành lễ, sau đó giống như vừa mới nhìn thấy người này, không khách khí nói: - Không ngờ Thái Tử lại tới sớm như vậy, ngược lại là ta thất lễ
Dứt lời hắn lại hừ lạnh một tiếng: - Ta cũng thật không biết, Thái Tử trong chuyện nhỏ này cũng muốn tranh cao thấp cùng ta.
- Úc Hầu nói đùa _ Thái Tử cười gượng hai tiếng: - Thái Tử Phi nhớ mong người nhà, ta lâu rồi cũng không đến thăm hỏi lão sư, tự nhiên sẽ đến sớm một chút mới đúng.
Khương Ngạn thấy Khương Nhu còn đứng một bên, hướng nàng nói: - Trưởng tỷ cùng mẫu thân con đều ở hậu viện, con đến đó tìm bọn họ đi.
- Vâng ạ _Khương Nhu đáp xong lơ đãng liếc mắt nhìn Thái Tử một cái, do dự nói: - Phụ thân, sau khi vấn an mẫu thân, con...muốn đi từ đường thăm thắp nhan cho nương.
Khương Ngạn nói: - Nếu đã trở về, đi thăm một chút cũng tốt.
Khương Nhu lúc này mới hành lễ lui ra ngoài
Khương phu nhân không ở tiền viện chờ bọn họ, hẳn là sau khi gặp qua Thái Tử liền lôi kéo Khương Ngưng đi đến hậu viện
Nàng còn nghĩ rằng, có Úc Tử Tiêu ở đó Khương phu nhân bất kể thế nào cũng nên chừa chút mặt mũi mới đúng. Bà ở việc chính sự tuy rằng thường đối xử bất công, trên phương diện mặt mũi từ trước đến nay lại vô cùng tốt, hôm nay đến mặt của Úc Tử Tiêu cũng không thèm gặp hẳn là không đem vị Hầu gia nhàn hạ này để vào mắt.
Cũng không biết Úc Tử Tiêu có để ý hay không...
Khương Nhu đi đến cửa hậu viện liền nhìn thấy một đám cô dì vây xung quanh, ở chính giữa là Khương phu nhân lôi kéo Khương Ngưng nói gì đó, Khương Ngưng vẻ mặt ửng đỏ cười ngượng ngùng.
Khương Nhu vừa bước vào, Nhị thẩm nhìn thấy nàng liền nở nụ cười: - Nhu nhi đã về rồi, mau đến đây mọi người nhìn một cái.
Khương phu nhân nhìn sang nàng, trên mặt hiếm có mang theo chút ý cười
Khương Nhu bất động thanh sắc đi qua hành lễ liền nghe được nhị thẩm ở một bên nói: - Nhu nhi gả đến Hầu phủ có chỗ nào không quen hay không?
Khương Nhu rất ít khi được nghe thẩm thẩm trong nhà nói chuyện với nàng, khi trả lời cũng mang theo vài phần xa cách: - Đa tạ thẩm thẩm quan tâm, Nhu nhi tất cả đều tốt.
- Phải không? Ta như thế nào lại nghe nói tân hôn ngày thứ hai của các con Hầu gia liền đến Xuân Hầu Các? _ Dứt lời, bà liền không khách khí che miệng cười, những người khác theo đó cũng cười vang lên.
Khương Ngưng nghe thấy lời này sắc mặt có chút khó xử, muốn trấn an nàng vài câu nhưng lại không cách nào ra thốt ra khỏi miệng.
Khương Nhu cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ cuối đầu nghe các nàng nghị luận qua lại. Những người đó đại khái là không thấy được phản ứng mà mình muốn thấy, nói được vài câu liền cảm thấy không thú vị, lại lần nữa đem câu chuyện chuyển dời đến trên người Khương Ngưng, trong lời nói đều tỏ vẻ quan tâm từ ái.
Khương Nhu vốn cũng không tính toán ở lại lâu, liền hướng Khương phu nhân xin phép đi đến từ đường.
Hiện giờ nàng đã trở thành phu nhân Úc phủ, Khương phu nhân cũng không có lý do bó buộc nàng, liền tùy ý để nàng đi.
Khương Nhu một mình đi đến từ đường, trước bài vị của mẫu thân thân sinh lạy ba cái, không lâu sau liền nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến.
Nàng quay đầu, nhìn thấy rốt cuộc không phải là vạt áo màu đỏ ánh vàng trong dự đoán mà lại là Khương Ngưng
__Kỳ Minh Nguyệt__