Chương 8
Dần dần khi xã hội phát triển hơn, con người cũng ít tin vào những chuyện ma quỷ mà thay đổi hướng chú ý sang khoa học công nghệ và điện tử viễn thông, cho nên nơi này cũng dần dần bị lãng quên. Chỉ những người thực sự gặp phải rắc rối vì những điều mà khoa học không thể giải thích mới tự mình lặn lội tìm đến đây. Cũng vì vị thế ngày một sa sút cho nên các bậc thầy trong thị trấn cũng bỏ đi hết, khiến cho nơi này lại càng thêm hoang vắng.
Phương Nguyên lần theo địa chỉ ghi trên mảnh giấy. Cậu phải ngồi tàu hết mười hai tiếng, ngồi xe lam thêm ba tiếng nữa mới tới được thành phố giáp ranh với thị trấn đó. Cuộc hành trình vẫn còn chưa dừng lại. Bác tài xế tốt bụng cẩn thận chỉ dẫn cho cậu nơi để nghỉ ngơi và bắt xe ôm thuận tiện nhất và đáng tin cậy nhất. Dù sao thì cậu cũng là vị khách cuối cùng xuống xe, cho nên bác ấy cũng không ngần ngại mất thêm chút thời gian để giúp cậu. Theo như lời bác ấy nói thì đã lâu lắm rồi cũng chẳng có mấy người đến thị trấn này. Bác ấy tưởng rằng cậu là phóng viên đến viết bài, cho nên cũng chẳng thắc mắc gì nhiều. Ngay sau khi nhìn thấy cậu đi đúng hướng thì bác ấy thì bác mới đánh xe rời khỏi.
Cậu mệt mỏi đi vào một quán tạp hóa ven đường mua một chai nước. Mặc dù cậu cũng có mang nước theo nhưng đoạn đường dài cũng đã uống hết không còn một giọt. Nơi này mùa hè thì khô nóng, mùa đông thì lạnh giá, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm có thể lên tới ba mươi độ. Khi cậu đến đây đã là chiều tối, cho nên không thể tiếp tục di chuyển trong thời tiết chuyển lạnh này được, hơn nữa cũng sẽ chẳng có ông xe ôm nào chịu chạy xe giữa đêm để vào thị trấn hoang vu kia cả. Thế nên cậu đành thuê tạm một phòng trọ để nghỉ qua đêm, chờ sáng sớm ngày mai sẽ bắt xe ôm vào thị trấn. Phần lớn các quán nước ở khu vực này đều sẽ kết hợp kinh doanh nhà nghỉ và cho thuê xe ôm. Trước khi lên phòng nghỉ thì cậu cũng đã nói chuyện với bà chủ xong xuôi về chuyện thuê xe và giá cả. Sáng sớm ngày mai bốn giờ thì cậu sẽ lên đường.
Trước khi ngủ bà chủ quán cũng đã dặn dò cậu giữ gìn tư trang cẩn thận bởi vì khu vực này có nhiều trộm vặt, đều rình mò lúc nửa đêm để lẻn vào ăn trộm. Nơi này không giống với trong thành phố, an ninh cũng không thể nào sánh bằng, lại thêm khoảng cách địa lý xa xôi cách trở cho nên cũng chẳng mấy ai để tâm đến tình hình khu vực này. Phần lớn thời gian đều là cư dân tự trị, vài tháng thậm chí là cuối năm mới có vài đoàn tuần tra đến, cho nên trộm cắp lại càng hoành hành. Cũng may là chúng chỉ ăn cắp chứ còn chưa đến mức cướp của giết người. Thế nhưng một khi rời khỏi đây thì mọi chuyện sẽ khác. Thị trấn Vu Quan thậm chí còn đáng sợ hơn nơi này. Bởi vì nơi đó không chỉ có con người mà còn có những sinh vật khác cùng tác quái, bà chủ quán nói đến đây thì ánh mắt cũng vô thức trở nên u ám sắc lạnh.
Những gì bà chủ kể mặc dù giống như trong tiểu thuyết kinh dị nhưng cũng khiến cho một người không mấy tin những chuyện kinh dị như cậu phải cảm thấy nổi da gà. Đêm nay cậu chỉ dám rửa mặt qua loa, thậm chí quần áo còn chẳng dám cởi ra, cứ mặc nguyên bộ quần áo bám bụi đi đường suốt mười mấy tiếng vừa qua như vậy. Sau khi kiểm tra lại chốt cửa chính và cửa sổ, cậu mới dám nằm cuộn tròn trên chiếc giường xập xệ, chiếc ba lô con cóc ôm chặt trong tay không dám rời. Trong chiếc ba lô đó là toàn bộ hành trang và lộ phí của cậu, vì biết rõ thị trấn Vu Quan là một nơi khỉ ho cò gáy ngay cả cây rút tiền tự động cũng không có, cho nên cậu mới phải đổi hết thành tiền mặt và mang theo bên người, có thể nói chiếc ba lô này quan trọng như tính mạng của cậu vậy, có chết cũng phải giữ cho thật chắc, không thể để bị trộm hay cướp mất.
Sau một đêm giấc ngủ chập chờn vì tiếng chó sủa, tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng quạ kêu bên ngoài, cuối cùng thì một ngày mới cũng bắt đầu. Khi chuông báo thức từ chiếc điện thoại kêu lên liên hồi, cậu mới giật mình bật dậy, việc đầu tiên đó chính là kiểm tra lại hành lý tư trang xem có mất mát gì không. Sau khi đảm bảo mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn cậu mới mệt mỏi bước ra khỏi giường để đi làm vệ sinh cá nhân.
Bên ngoài lúc này vẫn còn chưa sáng rõ. Từng cơn gió lạnh vẫn không ngừng rít qua khe cửa gỗ kêu lên từng tiếng lạch cạch. Phương Nguyên nhanh chóng đeo balo lên lưng rồi đi xuống nhà. Cũng may là bà chủ quán đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho vị khách duy nhất là cậu đây. Sau khi ăn xong bát cháo nóng hổi, cậu mới chính thức lên đường. Xem ra bản thân cậu cũng khá may mắn khi gặp được một bà chủ quán nhiệt tình đến như vậy, có lẽ phần cũng là vì nơi này vốn đã vắng khách, cho nên sự xuất hiện của cậu lại vô tình biến cậu thành khách quý.
Anh lái xe ôm khoảng tầm ba mươi tuổi, thân hình vạm vỡ rắn chắc, gương mặt bặm trợn lại thêm phần hung dữ với bộ râu quai nón rậm rạp. Tuy nhiên suốt dọc đường anh ta lại liên tục bắt chuyện với cậu, sự nhiệt tình thái quá lại chẳng hề phù hợp với vẻ ngoài có phần hơi đáng sợ của anh ta. Sau vài câu chuyện vu vơ thì cậu cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, hai người cũng nói chuyện ngày càng cởi mở hơn.
Chỉ còn khoảng vài cây số nữa là tới địa phận của thị trấn Vu Quan, anh lái xe cũng không quên dặn dò cậu phải vô cùng cẩn thận, thị trấn này hoang phế đã lâu, những người còn ở lại cũng chẳng mấy giao du với bên ngoài, cho nên tình hình bên trong đó thế nào cũng chẳng ai được rõ. Phần lớn đều là những nhà báo hay những nhà văn chuyên viết truyện kinh dị mới thường lui tới mà thôi.
Bây giờ các bậc thầy bắt ma trong trấn cũng đã đi khắp nơi để kiếm ăn, cho nên cũng chẳng mấy ai đến đây để tìm thầy bắt ma nữa. Vì vậy cho nên anh lái xe cũng tin rằng cậu chỉ là một nhà báo hay nhà văn vì tò mò mà tìm đến đây thôi. Nếu như anh ta biết cậu thực sự đến đây tìm thầy bắt ma thì chắc là sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn một người ngoài hành tinh.
Anh ta bất ngờ dừng lại ở một quán nước, nhiệt tình hỏi cậu có muốn đi vệ sinh hay là nghỉ ngơi một chút hay không? Tuy nhiên nghĩ đến thị trấn chỉ còn cách vài cây số, cho nên cậu mới từ chối, dù sao thì cậu cũng muốn nhanh chóng vào thị trấn tìm người, không cần thiết phải mất thời gian vào những chuyện nhỏ nhặt. Lại thêm lần này cậu chỉ xin nghỉ phép vài ngày với lý do là về quê thăm người nhà ốm, nếu như đi quá lâu chắc chắn sẽ khiến cho kẻ khác sinh nghi, nhất là hai kẻ xấu xa kia, cậu không muốn bọn họ biết được là cậu có ý định điều tra vụ án Nhã An bị sát hại.
Mặc dù cậu không muốn dừng lại, nhưng anh lái xe cuối cùng vẫn dừng lại vì anh ta muốn đi vệ sinh. Hóa ra là vì 'muốn ăn gắp bỏ cho người', bản thân anh ta muốn dừng lại nhưng vì ngại cậu là khách hàng cho nên mới hỏi cậu một câu, nếu cậu cũng có ý định dừng lại nghỉ ngơi thì anh ta cũng đỡ ngại hơn một chút. Thế là cậu đành phải ngồi lại trong quán nước chờ anh ta đi giải quyết. Ông chủ quán thấy cậu không có ý định mua gì cũng hơi khó chịu, thế nhưng vẫn gợi ý cho cậu nếu khát thì uống một cốc trà cũng được, trà là thức uống rẻ nhất rồi, vì vào trong trấn thì e là không thể tìm được quán nước nào nữa đâu. Nói hết nước hết cái mà cậu vẫn từ chối, ông ta lườm nguýt một cái rồi quay đi không thèm đến xỉa đến cậu nữa.
Trước đó cậu vì không muốn mất thời gian cho nên mới không dừng lại chứ không phải vì bản thân không thấy khát không thấy mệt, nhưng bây giờ dừng lại ngồi xuống rồi mới thực sự cảm thấy khát. Nhìn thấy bình trà để sẵn trên bàn, lại thêm anh lái xe cũng chưa quay trở lại, có lẽ là anh ta cũng nhịn lâu lắm rồi, cho nên cậu mới ngập ngừng một chút rồi cuối cùng cũng rót một cốc trà rồi uống một hơi.
Cốc trà ấm nóng cho một buổi sáng lạnh lẽo thế này lại khiến cậu cảm thấy khoan khoái dễ chịu, chẳng bao lâu sau thì cơn buồn ngủ ập đến. Cả đêm qua cậu đã chẳng được ngủ ngon giấc, hay nói cách khác là cậu thực sự chẳng dám ngủ. Cứ mỗi lần có tiếng chó sủa hay quạ kêu là cậu lại giật mình mở to mắt ra nhìn về phía cửa sổ. Vậy nên bây giờ sau khi uống được một cốc trà ấm thì cơn buồn ngủ mới kéo đến bất ngờ như vậy. Cậu còn chẳng kịp suy nghĩ gì thêm thì bản thân đã ngủ gục từ lúc nào.
Đến khi cậu tỉnh lại mới phát hiện ra là mình đang nằm ngửa trên một khoảng đất trống. Cậu mở mắt ra thì thứ nhìn thấy đầu tiên chính là một tán lá cây. Cậu hoảng hốt ngồi bật dậy và nhìn quanh. Ngoài bộ quần áo trên người ra thì xung quanh cậu chẳng còn lại gì cả. Cậu vò đầu bứt tai cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra nhưng ký ức của cậu chỉ tồn tại trước khi cậu uống cốc trà ấm đó trong quán nước, rồi sau đó cậu đã ngủ gục đi và chẳng biết gì cả, đến khi tỉnh lại thì bản thân đã nằm ở đây rồi.
Phương Nguyên lần theo địa chỉ ghi trên mảnh giấy. Cậu phải ngồi tàu hết mười hai tiếng, ngồi xe lam thêm ba tiếng nữa mới tới được thành phố giáp ranh với thị trấn đó. Cuộc hành trình vẫn còn chưa dừng lại. Bác tài xế tốt bụng cẩn thận chỉ dẫn cho cậu nơi để nghỉ ngơi và bắt xe ôm thuận tiện nhất và đáng tin cậy nhất. Dù sao thì cậu cũng là vị khách cuối cùng xuống xe, cho nên bác ấy cũng không ngần ngại mất thêm chút thời gian để giúp cậu. Theo như lời bác ấy nói thì đã lâu lắm rồi cũng chẳng có mấy người đến thị trấn này. Bác ấy tưởng rằng cậu là phóng viên đến viết bài, cho nên cũng chẳng thắc mắc gì nhiều. Ngay sau khi nhìn thấy cậu đi đúng hướng thì bác ấy thì bác mới đánh xe rời khỏi.
Cậu mệt mỏi đi vào một quán tạp hóa ven đường mua một chai nước. Mặc dù cậu cũng có mang nước theo nhưng đoạn đường dài cũng đã uống hết không còn một giọt. Nơi này mùa hè thì khô nóng, mùa đông thì lạnh giá, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm có thể lên tới ba mươi độ. Khi cậu đến đây đã là chiều tối, cho nên không thể tiếp tục di chuyển trong thời tiết chuyển lạnh này được, hơn nữa cũng sẽ chẳng có ông xe ôm nào chịu chạy xe giữa đêm để vào thị trấn hoang vu kia cả. Thế nên cậu đành thuê tạm một phòng trọ để nghỉ qua đêm, chờ sáng sớm ngày mai sẽ bắt xe ôm vào thị trấn. Phần lớn các quán nước ở khu vực này đều sẽ kết hợp kinh doanh nhà nghỉ và cho thuê xe ôm. Trước khi lên phòng nghỉ thì cậu cũng đã nói chuyện với bà chủ xong xuôi về chuyện thuê xe và giá cả. Sáng sớm ngày mai bốn giờ thì cậu sẽ lên đường.
Trước khi ngủ bà chủ quán cũng đã dặn dò cậu giữ gìn tư trang cẩn thận bởi vì khu vực này có nhiều trộm vặt, đều rình mò lúc nửa đêm để lẻn vào ăn trộm. Nơi này không giống với trong thành phố, an ninh cũng không thể nào sánh bằng, lại thêm khoảng cách địa lý xa xôi cách trở cho nên cũng chẳng mấy ai để tâm đến tình hình khu vực này. Phần lớn thời gian đều là cư dân tự trị, vài tháng thậm chí là cuối năm mới có vài đoàn tuần tra đến, cho nên trộm cắp lại càng hoành hành. Cũng may là chúng chỉ ăn cắp chứ còn chưa đến mức cướp của giết người. Thế nhưng một khi rời khỏi đây thì mọi chuyện sẽ khác. Thị trấn Vu Quan thậm chí còn đáng sợ hơn nơi này. Bởi vì nơi đó không chỉ có con người mà còn có những sinh vật khác cùng tác quái, bà chủ quán nói đến đây thì ánh mắt cũng vô thức trở nên u ám sắc lạnh.
Những gì bà chủ kể mặc dù giống như trong tiểu thuyết kinh dị nhưng cũng khiến cho một người không mấy tin những chuyện kinh dị như cậu phải cảm thấy nổi da gà. Đêm nay cậu chỉ dám rửa mặt qua loa, thậm chí quần áo còn chẳng dám cởi ra, cứ mặc nguyên bộ quần áo bám bụi đi đường suốt mười mấy tiếng vừa qua như vậy. Sau khi kiểm tra lại chốt cửa chính và cửa sổ, cậu mới dám nằm cuộn tròn trên chiếc giường xập xệ, chiếc ba lô con cóc ôm chặt trong tay không dám rời. Trong chiếc ba lô đó là toàn bộ hành trang và lộ phí của cậu, vì biết rõ thị trấn Vu Quan là một nơi khỉ ho cò gáy ngay cả cây rút tiền tự động cũng không có, cho nên cậu mới phải đổi hết thành tiền mặt và mang theo bên người, có thể nói chiếc ba lô này quan trọng như tính mạng của cậu vậy, có chết cũng phải giữ cho thật chắc, không thể để bị trộm hay cướp mất.
Sau một đêm giấc ngủ chập chờn vì tiếng chó sủa, tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng quạ kêu bên ngoài, cuối cùng thì một ngày mới cũng bắt đầu. Khi chuông báo thức từ chiếc điện thoại kêu lên liên hồi, cậu mới giật mình bật dậy, việc đầu tiên đó chính là kiểm tra lại hành lý tư trang xem có mất mát gì không. Sau khi đảm bảo mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn cậu mới mệt mỏi bước ra khỏi giường để đi làm vệ sinh cá nhân.
Bên ngoài lúc này vẫn còn chưa sáng rõ. Từng cơn gió lạnh vẫn không ngừng rít qua khe cửa gỗ kêu lên từng tiếng lạch cạch. Phương Nguyên nhanh chóng đeo balo lên lưng rồi đi xuống nhà. Cũng may là bà chủ quán đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho vị khách duy nhất là cậu đây. Sau khi ăn xong bát cháo nóng hổi, cậu mới chính thức lên đường. Xem ra bản thân cậu cũng khá may mắn khi gặp được một bà chủ quán nhiệt tình đến như vậy, có lẽ phần cũng là vì nơi này vốn đã vắng khách, cho nên sự xuất hiện của cậu lại vô tình biến cậu thành khách quý.
Anh lái xe ôm khoảng tầm ba mươi tuổi, thân hình vạm vỡ rắn chắc, gương mặt bặm trợn lại thêm phần hung dữ với bộ râu quai nón rậm rạp. Tuy nhiên suốt dọc đường anh ta lại liên tục bắt chuyện với cậu, sự nhiệt tình thái quá lại chẳng hề phù hợp với vẻ ngoài có phần hơi đáng sợ của anh ta. Sau vài câu chuyện vu vơ thì cậu cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, hai người cũng nói chuyện ngày càng cởi mở hơn.
Chỉ còn khoảng vài cây số nữa là tới địa phận của thị trấn Vu Quan, anh lái xe cũng không quên dặn dò cậu phải vô cùng cẩn thận, thị trấn này hoang phế đã lâu, những người còn ở lại cũng chẳng mấy giao du với bên ngoài, cho nên tình hình bên trong đó thế nào cũng chẳng ai được rõ. Phần lớn đều là những nhà báo hay những nhà văn chuyên viết truyện kinh dị mới thường lui tới mà thôi.
Bây giờ các bậc thầy bắt ma trong trấn cũng đã đi khắp nơi để kiếm ăn, cho nên cũng chẳng mấy ai đến đây để tìm thầy bắt ma nữa. Vì vậy cho nên anh lái xe cũng tin rằng cậu chỉ là một nhà báo hay nhà văn vì tò mò mà tìm đến đây thôi. Nếu như anh ta biết cậu thực sự đến đây tìm thầy bắt ma thì chắc là sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn một người ngoài hành tinh.
Anh ta bất ngờ dừng lại ở một quán nước, nhiệt tình hỏi cậu có muốn đi vệ sinh hay là nghỉ ngơi một chút hay không? Tuy nhiên nghĩ đến thị trấn chỉ còn cách vài cây số, cho nên cậu mới từ chối, dù sao thì cậu cũng muốn nhanh chóng vào thị trấn tìm người, không cần thiết phải mất thời gian vào những chuyện nhỏ nhặt. Lại thêm lần này cậu chỉ xin nghỉ phép vài ngày với lý do là về quê thăm người nhà ốm, nếu như đi quá lâu chắc chắn sẽ khiến cho kẻ khác sinh nghi, nhất là hai kẻ xấu xa kia, cậu không muốn bọn họ biết được là cậu có ý định điều tra vụ án Nhã An bị sát hại.
Mặc dù cậu không muốn dừng lại, nhưng anh lái xe cuối cùng vẫn dừng lại vì anh ta muốn đi vệ sinh. Hóa ra là vì 'muốn ăn gắp bỏ cho người', bản thân anh ta muốn dừng lại nhưng vì ngại cậu là khách hàng cho nên mới hỏi cậu một câu, nếu cậu cũng có ý định dừng lại nghỉ ngơi thì anh ta cũng đỡ ngại hơn một chút. Thế là cậu đành phải ngồi lại trong quán nước chờ anh ta đi giải quyết. Ông chủ quán thấy cậu không có ý định mua gì cũng hơi khó chịu, thế nhưng vẫn gợi ý cho cậu nếu khát thì uống một cốc trà cũng được, trà là thức uống rẻ nhất rồi, vì vào trong trấn thì e là không thể tìm được quán nước nào nữa đâu. Nói hết nước hết cái mà cậu vẫn từ chối, ông ta lườm nguýt một cái rồi quay đi không thèm đến xỉa đến cậu nữa.
Trước đó cậu vì không muốn mất thời gian cho nên mới không dừng lại chứ không phải vì bản thân không thấy khát không thấy mệt, nhưng bây giờ dừng lại ngồi xuống rồi mới thực sự cảm thấy khát. Nhìn thấy bình trà để sẵn trên bàn, lại thêm anh lái xe cũng chưa quay trở lại, có lẽ là anh ta cũng nhịn lâu lắm rồi, cho nên cậu mới ngập ngừng một chút rồi cuối cùng cũng rót một cốc trà rồi uống một hơi.
Cốc trà ấm nóng cho một buổi sáng lạnh lẽo thế này lại khiến cậu cảm thấy khoan khoái dễ chịu, chẳng bao lâu sau thì cơn buồn ngủ ập đến. Cả đêm qua cậu đã chẳng được ngủ ngon giấc, hay nói cách khác là cậu thực sự chẳng dám ngủ. Cứ mỗi lần có tiếng chó sủa hay quạ kêu là cậu lại giật mình mở to mắt ra nhìn về phía cửa sổ. Vậy nên bây giờ sau khi uống được một cốc trà ấm thì cơn buồn ngủ mới kéo đến bất ngờ như vậy. Cậu còn chẳng kịp suy nghĩ gì thêm thì bản thân đã ngủ gục từ lúc nào.
Đến khi cậu tỉnh lại mới phát hiện ra là mình đang nằm ngửa trên một khoảng đất trống. Cậu mở mắt ra thì thứ nhìn thấy đầu tiên chính là một tán lá cây. Cậu hoảng hốt ngồi bật dậy và nhìn quanh. Ngoài bộ quần áo trên người ra thì xung quanh cậu chẳng còn lại gì cả. Cậu vò đầu bứt tai cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra nhưng ký ức của cậu chỉ tồn tại trước khi cậu uống cốc trà ấm đó trong quán nước, rồi sau đó cậu đã ngủ gục đi và chẳng biết gì cả, đến khi tỉnh lại thì bản thân đã nằm ở đây rồi.