Chương : 8
Kỳ thật Lâm Dực hiểu rất rõ ý tứ của Tô Âm. Y bất quá cũng chỉ là một công dân nhỏ nhoi mà thôi.
Y đã sớm không còn là một thằng nhóc sẽ vì cảm tình mà phấn đấu quên mình rồi. Y vốn băn khoăn lo lắng nhiều thứ lắm, ít nhất y hiện tại chưa có chút chuẩn bị gì cho việc come out của mình cả. Mà Ôn Kỳ nhất định không phải là loại người sẽ giấu diếm tính hướng, lén lút qua lại cả đời với một người đàn ông.
Đương nhiên, nói như vậy thì hơi có chút tự mình đa tình, cho dù Lâm Dực có quyết tâm come out đi chăng nữa, thì Ôn Kỳ người ta cũng không nhất định sẽ cam tâm tình nguyện để ý tới y.
“Thầy Lâm?”
Trong một lớp đại học nào đó, một nữ sinh viên ngồi ở hàng ghế trước đang cẩn thận từng li từng tí lên tiếng hỏi thăm y.
Lâm Dực thì đang xuất thần nhìn chằm chằm vào một ví dụ mẫu trên cuốn tài liệu ảnh chụp giữa giờ học, trong tấm ảnh là một chiếc khung tam giác thuần trắng trông vừa cứng cáp vừa oai vệ.
Chương trình học của môn mỹ thuật này, Lâm Dực đã dạy qua không biết bao nhiều lần ở trường đại học, còn những nội dung trong giáo án cũng đều đã được y chuẩn bị từ thật lâu trước đây, nhưng mặc dù đây là tư liệu mà y đã tự mình sưu tập, thì chiếc piano trong tấm ảnh vẫn cứ thu hút ánh mắt của y như lần đầu tiên mới trong thấy vậy.
Y cơ hồ không thể nào ngừng nghĩ đến nếu như Ôn Kỳ ngồi ngay ngắn vào chiếc piano đẹp đẽ quý giá này, rồi ở trước mặt y đánh đàn thì sẽ là một phen cảnh sắc kiều diễm đến bao nhiêu. Khi đó, hắn sẽ biến thành một gã vương tử đẹp trai kiêu ngạo, cô độc ở trên vị trí cao cao tại thượng nhìn sang mình.
Mà vào lúc này, theo hướng dễ nghe mà nói, Lâm Dực chính là đương suy tưởng về tình cảm lãng mạn không cách nào nói rõ của mình, rồi tự mình dung nhập vào khái niệm nghệ thuật cao thượng, đến nổi không thể tìm được đường thoát ra ngoài luôn. Nhưng trên thực tế —— đây rõ ràng là đang lén tư xuân giữa giờ lên lớp mà.
Nháy mắt mấy cái, Lâm Dực đột nhiên hoàn hồn, hiền như ông bụt mà đão mắt nhìn chúng đệ tử của mình ở dưới giảng đường, không tới một giây sau y liền khôi phục sự trấn định, ho nhẹ nói: “Vấn đế vừa nãy các em đã nghĩ ra rồi chưa”
Chúng đệ tử vô cùng kinh ngạc đáp lời – vấn đề gì vậy thầy?
Lâm Dực giả trang bực tức: “Không nghe thấy sao? Vậy thầy sẽ hỏi các em lại một lần nữa. Em nào có thể vừa kết hợp một tác phậm nghệ thuật nào đó rồi nói một chút về ý nghĩa của nghệ thuật đối với cuộc sống cho thầy nghe xem?”
Chúng đệ tử hút khí, mãnh liệt cúi đầu lật mở sách giáo khoa.
Không có người nào chú ý đến Lâm Dực khẽ mím môi và đằng sau cái đích chai của y là vẻ hèn mọn bỉ ổi hiện ra ở…các nếp nhăn nơi khoé mắt.
Vì vậy đợi đến lúc kết thúc buổi học, Lâm Dực trở lại văn phòng một bên thu dọn đồ đạc một bên rất chân thành mà cân nhắc, y có phải không nên do dự nữa chăng?
Từ lần trước sau khi tạm biệt Tô Âm ra về, Lâm Dực đã liên tục vài ngày chưa được ngủ ngon. Vừa nhắm mắt lại, cảnh tượng Ôn Kỳ ngồi xổm trong góc hẽm tối tăm lại sẽ hiện ra trong não y, dù xua thế nào nó vẫn không chịu biến mất, cứ như là trúng tà vậy.
Cho nên ngay lúc này đây, y cũng không còn khí lực để mà tính toán cái gọi là được mất nữa. Sau khi ở trên xe ăn hết sạch một hộp kem lớn, Lâm Dực liền tỉnh táo lái xe đến nhà hàng Tây mà Ôn Kỳ đang công tác.
Trên đường đi, Lâm Dực đã nghĩ ra rất nhiều phương thức chào hỏi cùng với lý do gặp mặt, thậm chí y còn lợi dụng cả những lúc dừng xe khi đèn đỏ, tưởng tượng đến khả năng mình sẽ đưa ra được câu trả lời thuyết phục khi đã đứng trước mặt Ôn Kỳ, cho cái việc ‘trùng hợp gặp mặt’ nhưng thực chất lại là do mình tự biên tự diễn này.
Nhưng mà, phi thường đáng tiếc chính là, vào lúc Lâm Dực cố lấy hết dũng khí đi vào nhà hàng Tây, thì lại ngoài ý muốn phát hiện ra Ôn Kỳ căn bản không có ở đây. Hỏi thăm qua nhân viên phục vụ mới biết được, người nọ đã nghĩ làm từ ba ngày trước rồi.
Thoáng cái, Lâm Dực không biết nên thở ra một hơi nhẹ nhõm hay là uể oải đây nữa.
Trở lại trong xe, cúi đầu nhìn qua dãy số chưa một lần được gọi đến trong sổ danh bạ, hơi chút do dự vài giây, Lâm Dực nhấn xuống nút call.
Không ngoài sở liệu, tắt máy.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Lâm Dực thậm chí cảm thấy được, cứ như vậy kết thúc cũng không tệ, bọn họ cũng không phải là những người có thể ở cùng một chổ với nhau. Y sẽ tiếp tục làm người cha độc thân, làm đứa con hiếu thuận của Nam đại ca nhà y, ngẫu nhiên sẽ theo tâm nguyện của Nam đại ca đi xem mắt ăn bữa cơm, nhưng tuyệt đối sẽ không chà đạp lên tình cảm của bất kì cô gái nào nữa.
Cuộc sống như vậy đối với một gay mà nói, tất nhiên không phải là hạnh phúc nhất, nhưng tối thiểu sẽ là an toàn nhất.
Nếu như, Lâm Dực không có ôm suy nghĩ may mắn mà ma xui quỷ khiến ngừng xe ngay dưới nhà Ôn Kỳ. Nếu như Lâm Dực bị kẹt xe trên đường muộn đi vài giây, rồi không gặp được Ôn Kỳ đang kéo hành ly phía sau. Nếu như y lúc ấy chịu làm đà điểu thêm một lần nữa, lễ phép cùng đối phương nói lời tạm biệt sau đó rời đi. Có lẽ, y đã an toàn mà ở lại trong cái vòng bảo hộ vững chắc của mình rồi.
Đương nhiên, trong cuộc sống này không có nếu như.
Y đã sớm không còn là một thằng nhóc sẽ vì cảm tình mà phấn đấu quên mình rồi. Y vốn băn khoăn lo lắng nhiều thứ lắm, ít nhất y hiện tại chưa có chút chuẩn bị gì cho việc come out của mình cả. Mà Ôn Kỳ nhất định không phải là loại người sẽ giấu diếm tính hướng, lén lút qua lại cả đời với một người đàn ông.
Đương nhiên, nói như vậy thì hơi có chút tự mình đa tình, cho dù Lâm Dực có quyết tâm come out đi chăng nữa, thì Ôn Kỳ người ta cũng không nhất định sẽ cam tâm tình nguyện để ý tới y.
“Thầy Lâm?”
Trong một lớp đại học nào đó, một nữ sinh viên ngồi ở hàng ghế trước đang cẩn thận từng li từng tí lên tiếng hỏi thăm y.
Lâm Dực thì đang xuất thần nhìn chằm chằm vào một ví dụ mẫu trên cuốn tài liệu ảnh chụp giữa giờ học, trong tấm ảnh là một chiếc khung tam giác thuần trắng trông vừa cứng cáp vừa oai vệ.
Chương trình học của môn mỹ thuật này, Lâm Dực đã dạy qua không biết bao nhiều lần ở trường đại học, còn những nội dung trong giáo án cũng đều đã được y chuẩn bị từ thật lâu trước đây, nhưng mặc dù đây là tư liệu mà y đã tự mình sưu tập, thì chiếc piano trong tấm ảnh vẫn cứ thu hút ánh mắt của y như lần đầu tiên mới trong thấy vậy.
Y cơ hồ không thể nào ngừng nghĩ đến nếu như Ôn Kỳ ngồi ngay ngắn vào chiếc piano đẹp đẽ quý giá này, rồi ở trước mặt y đánh đàn thì sẽ là một phen cảnh sắc kiều diễm đến bao nhiêu. Khi đó, hắn sẽ biến thành một gã vương tử đẹp trai kiêu ngạo, cô độc ở trên vị trí cao cao tại thượng nhìn sang mình.
Mà vào lúc này, theo hướng dễ nghe mà nói, Lâm Dực chính là đương suy tưởng về tình cảm lãng mạn không cách nào nói rõ của mình, rồi tự mình dung nhập vào khái niệm nghệ thuật cao thượng, đến nổi không thể tìm được đường thoát ra ngoài luôn. Nhưng trên thực tế —— đây rõ ràng là đang lén tư xuân giữa giờ lên lớp mà.
Nháy mắt mấy cái, Lâm Dực đột nhiên hoàn hồn, hiền như ông bụt mà đão mắt nhìn chúng đệ tử của mình ở dưới giảng đường, không tới một giây sau y liền khôi phục sự trấn định, ho nhẹ nói: “Vấn đế vừa nãy các em đã nghĩ ra rồi chưa”
Chúng đệ tử vô cùng kinh ngạc đáp lời – vấn đề gì vậy thầy?
Lâm Dực giả trang bực tức: “Không nghe thấy sao? Vậy thầy sẽ hỏi các em lại một lần nữa. Em nào có thể vừa kết hợp một tác phậm nghệ thuật nào đó rồi nói một chút về ý nghĩa của nghệ thuật đối với cuộc sống cho thầy nghe xem?”
Chúng đệ tử hút khí, mãnh liệt cúi đầu lật mở sách giáo khoa.
Không có người nào chú ý đến Lâm Dực khẽ mím môi và đằng sau cái đích chai của y là vẻ hèn mọn bỉ ổi hiện ra ở…các nếp nhăn nơi khoé mắt.
Vì vậy đợi đến lúc kết thúc buổi học, Lâm Dực trở lại văn phòng một bên thu dọn đồ đạc một bên rất chân thành mà cân nhắc, y có phải không nên do dự nữa chăng?
Từ lần trước sau khi tạm biệt Tô Âm ra về, Lâm Dực đã liên tục vài ngày chưa được ngủ ngon. Vừa nhắm mắt lại, cảnh tượng Ôn Kỳ ngồi xổm trong góc hẽm tối tăm lại sẽ hiện ra trong não y, dù xua thế nào nó vẫn không chịu biến mất, cứ như là trúng tà vậy.
Cho nên ngay lúc này đây, y cũng không còn khí lực để mà tính toán cái gọi là được mất nữa. Sau khi ở trên xe ăn hết sạch một hộp kem lớn, Lâm Dực liền tỉnh táo lái xe đến nhà hàng Tây mà Ôn Kỳ đang công tác.
Trên đường đi, Lâm Dực đã nghĩ ra rất nhiều phương thức chào hỏi cùng với lý do gặp mặt, thậm chí y còn lợi dụng cả những lúc dừng xe khi đèn đỏ, tưởng tượng đến khả năng mình sẽ đưa ra được câu trả lời thuyết phục khi đã đứng trước mặt Ôn Kỳ, cho cái việc ‘trùng hợp gặp mặt’ nhưng thực chất lại là do mình tự biên tự diễn này.
Nhưng mà, phi thường đáng tiếc chính là, vào lúc Lâm Dực cố lấy hết dũng khí đi vào nhà hàng Tây, thì lại ngoài ý muốn phát hiện ra Ôn Kỳ căn bản không có ở đây. Hỏi thăm qua nhân viên phục vụ mới biết được, người nọ đã nghĩ làm từ ba ngày trước rồi.
Thoáng cái, Lâm Dực không biết nên thở ra một hơi nhẹ nhõm hay là uể oải đây nữa.
Trở lại trong xe, cúi đầu nhìn qua dãy số chưa một lần được gọi đến trong sổ danh bạ, hơi chút do dự vài giây, Lâm Dực nhấn xuống nút call.
Không ngoài sở liệu, tắt máy.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Lâm Dực thậm chí cảm thấy được, cứ như vậy kết thúc cũng không tệ, bọn họ cũng không phải là những người có thể ở cùng một chổ với nhau. Y sẽ tiếp tục làm người cha độc thân, làm đứa con hiếu thuận của Nam đại ca nhà y, ngẫu nhiên sẽ theo tâm nguyện của Nam đại ca đi xem mắt ăn bữa cơm, nhưng tuyệt đối sẽ không chà đạp lên tình cảm của bất kì cô gái nào nữa.
Cuộc sống như vậy đối với một gay mà nói, tất nhiên không phải là hạnh phúc nhất, nhưng tối thiểu sẽ là an toàn nhất.
Nếu như, Lâm Dực không có ôm suy nghĩ may mắn mà ma xui quỷ khiến ngừng xe ngay dưới nhà Ôn Kỳ. Nếu như Lâm Dực bị kẹt xe trên đường muộn đi vài giây, rồi không gặp được Ôn Kỳ đang kéo hành ly phía sau. Nếu như y lúc ấy chịu làm đà điểu thêm một lần nữa, lễ phép cùng đối phương nói lời tạm biệt sau đó rời đi. Có lẽ, y đã an toàn mà ở lại trong cái vòng bảo hộ vững chắc của mình rồi.
Đương nhiên, trong cuộc sống này không có nếu như.