Chương 30: Đón giáo sư Thẩm đi dạy về
Beta bởi ૮꒰ ˶• ༝ •˶꒱ა
===
Vẻ mặt của Đặng Nhan Tịch cuối cùng đã thay đổi, "Giáo sư Thẩm, ý cô là gì?"
Đến lúc này Đặng Nhan Tịch - người mà Thẩm Chứng Ảnh không tài nào ngắt lời nổi từ nãy đến giờ - cũng nhường cho cô Thẩm một cơ hội để nói: "Tôi bảo là, tôi muốn gọi điện thoại".
Dù đã hơn bốn mươi năm tuổi đời, song Thẩm Chứng Ảnh vẫn không thể tỏ thái độ cứng rắn với những người mà mình ghét, thậm chí mở miệng từ chối ai cũng là một điều rất khó khăn. Tuy trong đầu đã nghĩ tới nghĩ lui cách chặn họng đối phương, nhưng lại không có đủ dũng khí để thốt thành lời. Về điểm này, Thẩm Chứng Ảnh thật sự bái phục Tôn Thư Tuyết và cả Hồ Lại. Có lẽ cũng bởi vì từng bắt gặp bộ dạng thê thảm không muốn nghe vẫn phải ngồi đó mà nghe của mình nên Tôn Thư Tuyết mới luôn cảm thấy mình là một cô bé đáng thương.
"Cô giáo Đặng, tôi muốn nghỉ trưa, xin mời cô ra ngoài cho".
Đặng Nhan Tịch cắn môi dưới, "Cô đuổi em".
Lại nữa rồi.
Đụng một chút là người khác xua đuổi mình, người khác khinh thường mình, người khác hãm hại mình; mà chưa bao giờ tự nhìn lại bản thân để thấy rằng việc cô ta cứ đứng lỳ ở đây rõ ràng là đang quấy rầy người khác. Có vài người là như vậy đấy, họ đối xử với người khác thế nào cũng được, nói những thứ khó nghe cỡ nào cũng được, nhưng tuyệt đối không chấp nhận việc bị cự lại.
Đối với những người như vậy, Thẩm Chứng Ảnh đành bó tay.
Tất cả những lời vừa tuôn khỏi miệng Đặng Nhan Tịch lại mang một hàm ý hoàn toàn khác. Thẩm Chứng Ảnh không thể giải thích, bởi vì người xung quanh sẽ không nghe, ngôn từ của phe kia chỉ nhắm vào một đích đến duy nhất, đó là cho đám đông thấy cô ta vô tội đến nhường nào, thánh thiện đến nhường nào, hết thảy đều là lỗi do ai đâu đâu gây ra, chứ cô ta chẳng có lỗi phải gì. Có điều nếu chỉ như thế, chắc cũng không đến mức khiến người khác ghê sợ. Những câu chuyện bịa đặt ấy sẽ được Đặng Nhan Tịch lặp lại một lần rồi lại một lần, và khi lời nói dối được lặp lại cả ngàn lần, nó có thể dễ dàng biến thành sự thật, đặc biệt là đối với những người qua đường không dính dáng đến các bên, họ không quan tâm đến chân tướng sự thật mà chỉ mong có chuyện giật gân để hóng hớt mua vui mà thôi.
Thời gian trước, Thẩm Chứng Ảnh cũng từng bị cô ta từng bước đẩy xuống vực sâu, trở thành tâm điểm chỉ trích giữa một rừng búa rìu dư luận theo cách y hệt như vậy. Tuy rằng đối với Thẩm Chứng Ảnh mà nói, có thể thoát thân đã là may mắn chán.
Lịch sử lại sắp tái diễn lần nữa, Thẩm Chứng Ảnh ngán ngẩm, "Phiền cô ra ngoài cho".
Video call vẫn còn kết nối.
"Quỷ thần ơi, làm ơn đừng diễn nữa, thật sự đấy xin cô đừng diễn nữa. Tiếc nuối năm xu lắm hay sao? Nếu không cút ngay thì năm xu cũng đừng mơ mà rớ tới. Đừng ép tôi nhảy ra khỏi màn hình hất tiền vào bản mặt của cô". Dĩ nhiên Hồ Lại sẽ không tiếp tục phung phí thời gian vô ích, đối với loại người này, cô đã đúc kết được cho mình kinh nghiệm vô cùng tâm đắc sau nhiều lần va chạm. Thẩm Chứng Ảnh còn có điều này điều kia cần phải kiêng dè chứ Hồ Lại thì không. Cô chỉ uất vì mình không có mặt tại hiện trường, nếu không nhất định Hồ Lại sẽ xé xác mụ đàn bà kia thành từng mảnh.
Bản chất của chòm sao Bạch Dương chính là, đối với loại người cứng đầu cứng cổ, dứt khoát đừng phí thời gian phân tích phải trái làm gì. Đa phần ai cũng đều khinh thiện sợ ác, nhún nhường chỉ tổ làm cho phe địch thêm phần hăng máu chiến. Đầu tiên cứ làm ra vẻ bố mày đếch sợ ai, dập tắt khí thế sừng sộ của đối phương trước đã, để bên kia phải cân nhắc lại cách hành xử.
Hồ Lại quả đúng là có năng lực này, lời đe dọa từ miệng cô nhẹ nhàng bay vào tai đối phương, đối phương sẽ thật sự cho rằng cô nói được làm được.
Cuối cùng Đặng Nhan Tịch cũng nghe hiểu vấn đề. Cô ta ngước nhìn Thẩm Chứng Ảnh vài lần, muốn tìm trong mắt giáo sư Thẩm một chút dấu hiệu mềm lòng cũng như không nỡ. Cho đến khi phát hiện giờ phút này Thẩm Chứng Ảnh không có bất kỳ sơ hở nào, Đặng Nhan Tịch mới miễn cưỡng rời đi.
Cô ta vừa rời khỏi phòng, Thẩm Chứng Ảnh đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người mềm oặt đi.
"Cô sao rồi? Nếu còn sức thì quay camera lại để em xem thử cô thế nào rồi. Sốt ruột chết mất".
Vài phút trước còn buông lời hung hăng cộc cằn, Đặng Nhan Tịch vừa rời đi, sự lo lắng đã hiện rõ trên khuôn mặt.
Chờ cho camera vừa quay lại, Hồ Lại vội cúi người nhìn vào máy ngó nghiêng ngang dọc, tư thế không khác gì đang kiểm tra đồ sành sứ mới mua có vết nứt chỗ nào hay không.
Thẩm Chứng Ảnh không có thói quen video call với người khác, hôm nay cô hành động như vậy hoàn toàn là bởi bất đắc dĩ, lúc này hồi chuông cảnh báo trong lòng dần dần dịu xuống, cảm giác bối rối mới bắt đầu ùa ra.
"Em chưa ăn xong bữa trưa đắt đỏ của mình kìa".
Hồ Lại sửng sốt, quay đầu nhìn thố cơm ba chỉ lưỡi bò lạnh tanh và phần mai cua phô mai đang ăn dở, gãi gãi đầu, nói: "Em quên khuấy mất, một lát lại ăn sau, không việc gì phải vội. Còn cô thế nào rồi? Gửi địa chỉ bên đó qua cho em ngay đi, khi nào xong việc đừng tự về, cứ để em đến đón".
Thẩm Chứng Ảnh cảm động, "Hẳn là không có vấn đề gì nữa đâu, đã bị dạy dỗ đến nước này, thể diện cũng rách nát, còn đến quấy rầy cô làm chi".
"Cứ đưa địa chỉ cho em". Hồ Lại không cho phép Thẩm Chứng Ảnh từ chối, "Nếu có thể hiểu được suy nghĩ của người bệnh tâm thần, thì còn gọi là bệnh tâm thần nữa sao? Con mụ kia là ai vậy, gọi cô bằng giáo sư, lại còn đã lâu không gặp, chẳng lẽ là sinh viên cũ của cô ư? Sẽ không trùng hợp đến độ chính là người mà cô mới vừa nằm mơ thấy mấy ngày trước chứ?"
Thẩm Chứng Ảnh ừ khẽ, "Chính là cô ta. Cô ta là nhân viên ở trung tâm giáo dục mà hôm nay cô tập huấn".
"Sao cô không báo với cán bộ phụ trách rằng con mụ mất trí kia quấy rầy mình?"
"Cô bị bất ngờ, hơn nữa cũng sợ bên kia phản đòn, tố ngược rằng cô mới là người quấy rối". Cảm giác bị người khác vu vạ đến mức không thể biện minh, đến giờ Thẩm Chứng Ảnh vẫn không sao quên được.
"Ngay cả em mà cô còn không kiếm chuyện được, làm sao có thể quấy rầy kiếm chuyện với mụ đàn bà đó".
Xem ra người nọ chắc chắn có tiền án, video call khó mà hỏi cặn kẽ được, Hồ Lại dự định một lát nữa sẽ hỏi Vương Bao Bao thử xem thế nào. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc tru?ệ? tại — TrU mtru?ệ?.?? —
"Chứng Ảnh, à nhầm, giáo sư Thẩm".
Đây không phải lần đầu Hồ Lại gọi tên Thẩm Chứng Ảnh, nhưng bởi vì lúc đó quá tập trung giằng co với Đặng Nhan Tịch, đầu óc lộn xộn không để ý thấy, bây giờ nghe đầu dây bên kia nghiêm túc gọi mình, Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy có chút xấu hổ.
Hiển nhiên Hồ Lại cũng không thoải mái. Cô khẽ tằng hắng, "Lúc đó em gọi tên là bởi vì không muốn con mụ điên kia tưởng rằng em là sinh viên của cô, như vậy mới có thể áp đảo được khí thế phe kia".
"Ừ, muốn gọi thì cứ gọi thôi".
"Vâng ạ, nhưng mà vẫn còn hơi ngượng mồm. Để em lẩm nhẩm trong bụng vài lần cho quen đã rồi hãy lại gọi tên cô".
Đáng lẽ là chuyện hết sức bình thường, chỉ là cái tên mà thôi, tên vốn dĩ là để cho người khác gọi, nhưng khi qua miệng của Hồ Lại, dường như câu chuyện lại trở nên mờ ám không rõ nguyên nhân.
"Em ăn trưa đi, cơm canh nguội hết cả rồi".
"Đồ Nhật mà, nên ăn lạnh".
"Lại nói nhăng nói cuội".
Hồ Lại cười, thản nhiên nói: "Em họ Hồ, đương nhiên phải hay khua môi múa mép rồi, nếu sinh vào thời Tiền Tần không khéo em lại trở thành danh sĩ cũng nên, trong tác phẩm "Nói về râu ria" có nhắc đến chi tiết này, cô có thể kiểm tra. Cô biết không, ngày trước mẹ định đổi tên cho em thành Hồ Thuyết (ăn nói xằng bậy). Thế là cha em bảo, vậy chi bằng đổi thành Hồ Bát Đạo đi, hơn đứt "lục đạo luân hồi" hai nẻo, thoải mái tự do phiêu bồng". (Nói về râu ria: một tác phẩm của Lỗ Tấn)
Thẩm Chứng Ảnh nghe xong không thể nhịn cười.
"Gia đình em thật dễ thương".
"Chủ yếu là nhờ có em kéo cao chỉ số bình quân. Những lúc mẹ kiểm soát em là những lúc bà khó ưa nhất, còn ba em thì khó ưa nhất mỗi lần bênh vực mẹ, chỉ có em là dễ thương mọi lúc mọi nơi, bất kể mọi hoàn cảnh".
"Phải phải phải".
Kỹ năng khoe khoang của con bé này đúng là có một không hai. Hiếm mới gặp một người hay bốc phét tới mức này nhưng lại không khiến cho ai phản cảm, ngược lại chỉ cảm thấy buồn cười, âu cũng là một loại bản lĩnh.
Thẩm Chứng Ảnh không kết thúc cuộc gọi, Hồ Lại cũng không nhắc gì đến việc đó, hai người cứ thế ngồi tán dóc hết phần thời gian nghỉ trưa còn lại. Chờ đến khi cô giáo Vương gõ cửa nhắc rằng đã đến giờ vào tiết, lúc này Thẩm Chứng Ảnh mới giật mình phát hiện, nỗi bực dọc vì bị Đặng Nhan Tịch làm phiền đã tan biến tự lúc nào.
Sau khi quay lại bục giảng, giáo sư Thẩm lại trở về là một giáo sư Thẩm ung dung thường ngày, dù cho đôi lúc vô tình chạm phải ánh mắt đờ đẫn của Đặng Nhan Tịch, Thẩm Chứng Ảnh vẫn bình tĩnh đối mặt.
Bây giờ đã không còn giống như xưa.
Thường thì cuối mỗi buổi tập huấn sẽ là thời gian giải đáp thắc mắc. Rất nhiều giáo viên ngồi trong hội trường đang có con nhỏ, nên hầu hết các vấn đề đều tập trung trên con cái của họ. Đa phần Thẩm Chứng Ảnh sẽ cố hết sức để giải đáp, nếu có thầy cô giáo nào hỏi về cách thức liên lạc, giáo sư Thẩm luôn thống nhất một đáp án chung: chỉ vào địa chỉ email viết sẵn trên bảng trắng.
Trải qua một buổi trưa đầy bức bối như vậy, nếu là người khác, ắt hẳn sẽ tự giác rút lui, nhưng Đặng Nhan Tịch thì không. Cô ta đeo giỏ đứng đằng sau một nhóm các giáo viên đang vây xung quanh chờ Thẩm Chứng Ảnh giải đáp câu hỏi của mình. Khi nghe thấy đồng nghiệp của mình nhắc đến vấn đề đồng tính, trên mặt Đặng Nhan Tịch hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Những giáo viên nhận được câu trả lời lần lượt rời đi, Đặng Nhan Tịch tận dụng cơ hội, hỏi: "Giáo sư Thẩm, nếu như con em chúng tôi là người đồng tính thì chúng tôi nên làm thế nào?"
"Nhắc nhở con mình chú ý thực hiện các biện pháp phòng tránh bệnh lây qua đường tình dục khi quan hệ; đồng tính, dị tính, hay bất cứ cá nhân nào thuộc nhóm LGBTQ cũng vậy, đều phải lưu ý điều này".
"Nếu chẳng may mấy đứa nhỏ học hư từ giáo viên trong trường thì sao?"
"Không có sự phân chia "hư" hay "không hư" giữa các xu hướng tính dục. Nếu phát hiện thầy cô nào vi phạm đạo đức nhà giáo, có hành vi dụ dỗ lạm dụng người học, hãy thông báo ngay để nhà trường nhanh chóng xử lý. Trong trường hợp đối tượng bị lạm dụng dưới 18 tuổi thì có thể báo thẳng cho cảnh sát".
Đối với những vấn đề này, đáp án của Thẩm Chứng Ảnh luôn đúng theo khuôn mẫu, không phải vì người hỏi khác đi mà cô sẽ có một đáp án khác đi.
Trước khi Đặng Nhan Tịch kịp đặt câu hỏi mà nãy giờ cô ta ấp ủ, Thẩm Chứng Ảnh đã nói với những thầy cô giáo đang đứng túm tụm trước mặt mình: "Hôm nay tới đây thôi, nếu có vấn đề gì cần trao đổi thì cứ gửi email cho tôi". Thẩm Chứng Ảnh đã trông thấy Hồ Lại đứng lấp ló ngoài cửa, đang ngó nghiêng thăm dò xung quanh. Có thể là vì trưa nay nhờ có con bé này xuất hiện kịp thời, hỗ trợ giải vây cho mình ngay tại thời điểm bản thân rơi vào tình huống oái oăm và bế tắc nhất, nên bây giờ khi nhìn thấy Hồ Lại, trong lòng giáo sư Thẩm dâng lên một cảm giác thân thiết lạ thường.
Trong hội trường, mọi người tụ tập thành từng tốp nói chuyện, nhóm các thầy cô giáo vây quanh giáo sư Thẩm ban nãy cũng thưa thớt dần, duy chỉ còn một người phụ nữ gần hàng ghế thứ hai cứ đứng một chỗ nhìn Thẩm Chứng Ảnh chằm chằm, như đang có ý đồ gì không rõ.
Khách quan mà nói, nhan sắc của người phụ nữ này cũng thuộc tầm trung, tuy rằng hơi sưng một chút, chẳng qua là không dám mở miệng khen cách ăn vận của cô ta. Dù cho hàng hiệu phủ kín từ đầu đến chân, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác đây là bà thím quê kệch đi mượn quần áo ai đó khá giả mặc vào để học đòi làm sang, ra vẻ ta đây là nhà giàu mới nổi. Và phải nói, điểm khó ưa nhất chính là nét mặt của cô ta, trông nó giả tạo không thể tả.
Tận mắt trông thấy người thật việc thật xong, Hồ Lại hoàn toàn yên tâm. Cho dù giáo sư Thẩm có mù cả hai mắt, nổi lên căn bệnh thánh mẫu thì cũng sẽ không bao giờ phải lòng người phụ nữ kia.
Chiều nay trong lúc Thẩm Chứng Ảnh đang tập huấn, Hồ Lại đã liên lạc với Vương Bao Bao, gửi ảnh chụp màn hình có Đặng Nhan Tịch trên đó qua cho Vương Bao Bao xem.
Cái người tên Vương Bao Bao này, tự nhận là anti-fan cũng không sai, cậu ta có hẳn một thư mục riêng cho Thẩm Chứng Ảnh, bên trong là toàn bộ tin vỉa hè về giáo sư Thẩm.
Hồ Lại thẳng thừng phê phán Vương Bao Bao là đồ biến thái.
"Thứ nhất, mình không bám đuôi; thứ hai, mình không chụp ảnh lén; chỉ bỏ công sức sưu tầm tiểu sử, biến thái ở chỗ nào. Đừng tưởng mình không biết ý đồ nham hiểm của cậu đối với giáo sư Thẩm. Thế nào, còn muốn biết nữa hay là nghỉ đây?"
"Mau nói đi!"
Căn cứ vào thông tin trong tay Vương Bao Bao, có một người phụ nữ đã từng là sinh viên của Thẩm Chứng Ảnh, yêu đơn phương Thẩm Chứng Ảnh nhưng không được đáp lại, vì thế đã quậy một trận ra trò làm cả trường phải xôn xao, khiến cho giáo sư Thẩm rất khó xử.
Cả hai đều đoán rằng người phụ nữ trong video chính là cô sinh viên năm đó yêu đơn phương giáo sư Thẩm, mà sự việc năm đó chắc chắn còn phức tạp hơn so với những gì truyền thuyết kể lại.
Bàn tới bàn lui một hồi, Hồ Lại cảm thấy hành động của mình cũng không thỏa đáng. Đáng lý ra nếu muốn biết điều gì, tốt nhất phải hỏi thăm chính chủ, chứ xầm xì sau lưng chuyện riêng tư của người khác như vậy là không quân tử. Sợ rằng Vương Bao Bao ai hỏi gì cũng tiết lộ sạch sành sanh, Hồ Lại bèn cẩn thận dặn dò Vương Bao Bao không được phát tán thông tin lung tung loạn xạ.
"Cậu cho rằng mình là cái loa phóng thanh đấy à. Nếu không phải vì cậu có ngoại hình xinh đẹp, hơn nữa mình còn phát hiện mưu đồ xấu xa đối với giáo sư Thẩm của cậu nên mới tò mò muốn biết chuyện hai người sẽ đi về đâu, chứ ai rỗi hơi mà thèm quan tâm đến cậu làm gì cho mệt".
"Vậy nếu có ai xấu hơn mình một chút, cũng đang nuôi ý định lăm le giáo sư Thẩm, chẳng lẽ cậu cũng xì tin tức ra cho người nọ biết sao? Có thích ai thì vẫn nên tôn trọng quyền riêng tư và giữ thể diện cho họ đi. Chuyện hôm nay mình sẽ tìm cơ hội thích hợp để xin lỗi cô ấy. Sau này cậu nhớ hạn chế dò la nghe ngóng đi nhé".
Vương Bao Bao vừa bực vừa buồn cười, "Vậy nếu giáo sư Thẩm hỏi mình về cậu thì sao? Lần trước cô ấy dùng điện thoại của mình để xem vòng bạn bè bên cậu đó".
"Cái này còn phải hỏi sao, nếu giáo sư Thẩm muốn biết chuyện gì, đương nhiên phải kể cho cô nghe cặn kẽ từ A đến Z rồi".
Thẩm Chứng Ảnh cất bình giữ nhiệt vào trong túi xách, kiểm tra lại xem có để quên thứ gì trên bàn không, thuận miệng hỏi Hồ Lại: "Em đến khi nào vậy?"
"Giờ tan lớp của các cô đều giông giống nhau nhỉ, thường cứ bốn giờ là tập huấn xong".
Hôm nay Hồ Lại mặc một chiếc áo khoác da biker bên ngoài áo len cashmere sẫm màu, tóc đuôi ngựa buộc cao, vừa năng động lại vừa ngầu.
Đặng Nhan Tịch nhìn Hồ Lại một lúc, nhất thời không nhận ra bất kỳ điểm chung nào giữa cô gái trước mặt và người phụ nữ mắng mình xa xả trong video call.
Trông chẳng giống hai mẹ con tí nào.
Ai cũng biết Thẩm Chứng Ảnh có một đứa con trai, xét về tuổi thì cũng sắp đến lúc lập gia đình rồi.
Do đó, Đặng Nhan Tịch khúc khích cười, tiến lên hỏi: "Giáo sư Thẩm, đây là con dâu của cô sao?"
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Lai Lai: 凸
Tôi nghĩ đối phó với Bạch liên hoa thật sự không phải dễ, nhất là giai đoạn mọi người chưa biết bộ mặt thật của cô ta.
Đáng sợ. Sợ nhất kiểu người như thế.
===
Mẹ muốn đổi tên cho Hồ Lại thành Hồ Thuyết, còn cha lại đòi lấy tên Bát Đạo. Ghép lại là ra thành ngữ "Hồ thuyết bát đạo", mình tra thì câu này nghĩa nôm na là "nói hươu nói vượn" =)) đúng là quay đi quay lại vẫn đặt tên cho con gái mấy cái tên bá đạo dã man =)) cặp vợ chồng tinh nghịch =))
===
Vẻ mặt của Đặng Nhan Tịch cuối cùng đã thay đổi, "Giáo sư Thẩm, ý cô là gì?"
Đến lúc này Đặng Nhan Tịch - người mà Thẩm Chứng Ảnh không tài nào ngắt lời nổi từ nãy đến giờ - cũng nhường cho cô Thẩm một cơ hội để nói: "Tôi bảo là, tôi muốn gọi điện thoại".
Dù đã hơn bốn mươi năm tuổi đời, song Thẩm Chứng Ảnh vẫn không thể tỏ thái độ cứng rắn với những người mà mình ghét, thậm chí mở miệng từ chối ai cũng là một điều rất khó khăn. Tuy trong đầu đã nghĩ tới nghĩ lui cách chặn họng đối phương, nhưng lại không có đủ dũng khí để thốt thành lời. Về điểm này, Thẩm Chứng Ảnh thật sự bái phục Tôn Thư Tuyết và cả Hồ Lại. Có lẽ cũng bởi vì từng bắt gặp bộ dạng thê thảm không muốn nghe vẫn phải ngồi đó mà nghe của mình nên Tôn Thư Tuyết mới luôn cảm thấy mình là một cô bé đáng thương.
"Cô giáo Đặng, tôi muốn nghỉ trưa, xin mời cô ra ngoài cho".
Đặng Nhan Tịch cắn môi dưới, "Cô đuổi em".
Lại nữa rồi.
Đụng một chút là người khác xua đuổi mình, người khác khinh thường mình, người khác hãm hại mình; mà chưa bao giờ tự nhìn lại bản thân để thấy rằng việc cô ta cứ đứng lỳ ở đây rõ ràng là đang quấy rầy người khác. Có vài người là như vậy đấy, họ đối xử với người khác thế nào cũng được, nói những thứ khó nghe cỡ nào cũng được, nhưng tuyệt đối không chấp nhận việc bị cự lại.
Đối với những người như vậy, Thẩm Chứng Ảnh đành bó tay.
Tất cả những lời vừa tuôn khỏi miệng Đặng Nhan Tịch lại mang một hàm ý hoàn toàn khác. Thẩm Chứng Ảnh không thể giải thích, bởi vì người xung quanh sẽ không nghe, ngôn từ của phe kia chỉ nhắm vào một đích đến duy nhất, đó là cho đám đông thấy cô ta vô tội đến nhường nào, thánh thiện đến nhường nào, hết thảy đều là lỗi do ai đâu đâu gây ra, chứ cô ta chẳng có lỗi phải gì. Có điều nếu chỉ như thế, chắc cũng không đến mức khiến người khác ghê sợ. Những câu chuyện bịa đặt ấy sẽ được Đặng Nhan Tịch lặp lại một lần rồi lại một lần, và khi lời nói dối được lặp lại cả ngàn lần, nó có thể dễ dàng biến thành sự thật, đặc biệt là đối với những người qua đường không dính dáng đến các bên, họ không quan tâm đến chân tướng sự thật mà chỉ mong có chuyện giật gân để hóng hớt mua vui mà thôi.
Thời gian trước, Thẩm Chứng Ảnh cũng từng bị cô ta từng bước đẩy xuống vực sâu, trở thành tâm điểm chỉ trích giữa một rừng búa rìu dư luận theo cách y hệt như vậy. Tuy rằng đối với Thẩm Chứng Ảnh mà nói, có thể thoát thân đã là may mắn chán.
Lịch sử lại sắp tái diễn lần nữa, Thẩm Chứng Ảnh ngán ngẩm, "Phiền cô ra ngoài cho".
Video call vẫn còn kết nối.
"Quỷ thần ơi, làm ơn đừng diễn nữa, thật sự đấy xin cô đừng diễn nữa. Tiếc nuối năm xu lắm hay sao? Nếu không cút ngay thì năm xu cũng đừng mơ mà rớ tới. Đừng ép tôi nhảy ra khỏi màn hình hất tiền vào bản mặt của cô". Dĩ nhiên Hồ Lại sẽ không tiếp tục phung phí thời gian vô ích, đối với loại người này, cô đã đúc kết được cho mình kinh nghiệm vô cùng tâm đắc sau nhiều lần va chạm. Thẩm Chứng Ảnh còn có điều này điều kia cần phải kiêng dè chứ Hồ Lại thì không. Cô chỉ uất vì mình không có mặt tại hiện trường, nếu không nhất định Hồ Lại sẽ xé xác mụ đàn bà kia thành từng mảnh.
Bản chất của chòm sao Bạch Dương chính là, đối với loại người cứng đầu cứng cổ, dứt khoát đừng phí thời gian phân tích phải trái làm gì. Đa phần ai cũng đều khinh thiện sợ ác, nhún nhường chỉ tổ làm cho phe địch thêm phần hăng máu chiến. Đầu tiên cứ làm ra vẻ bố mày đếch sợ ai, dập tắt khí thế sừng sộ của đối phương trước đã, để bên kia phải cân nhắc lại cách hành xử.
Hồ Lại quả đúng là có năng lực này, lời đe dọa từ miệng cô nhẹ nhàng bay vào tai đối phương, đối phương sẽ thật sự cho rằng cô nói được làm được.
Cuối cùng Đặng Nhan Tịch cũng nghe hiểu vấn đề. Cô ta ngước nhìn Thẩm Chứng Ảnh vài lần, muốn tìm trong mắt giáo sư Thẩm một chút dấu hiệu mềm lòng cũng như không nỡ. Cho đến khi phát hiện giờ phút này Thẩm Chứng Ảnh không có bất kỳ sơ hở nào, Đặng Nhan Tịch mới miễn cưỡng rời đi.
Cô ta vừa rời khỏi phòng, Thẩm Chứng Ảnh đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người mềm oặt đi.
"Cô sao rồi? Nếu còn sức thì quay camera lại để em xem thử cô thế nào rồi. Sốt ruột chết mất".
Vài phút trước còn buông lời hung hăng cộc cằn, Đặng Nhan Tịch vừa rời đi, sự lo lắng đã hiện rõ trên khuôn mặt.
Chờ cho camera vừa quay lại, Hồ Lại vội cúi người nhìn vào máy ngó nghiêng ngang dọc, tư thế không khác gì đang kiểm tra đồ sành sứ mới mua có vết nứt chỗ nào hay không.
Thẩm Chứng Ảnh không có thói quen video call với người khác, hôm nay cô hành động như vậy hoàn toàn là bởi bất đắc dĩ, lúc này hồi chuông cảnh báo trong lòng dần dần dịu xuống, cảm giác bối rối mới bắt đầu ùa ra.
"Em chưa ăn xong bữa trưa đắt đỏ của mình kìa".
Hồ Lại sửng sốt, quay đầu nhìn thố cơm ba chỉ lưỡi bò lạnh tanh và phần mai cua phô mai đang ăn dở, gãi gãi đầu, nói: "Em quên khuấy mất, một lát lại ăn sau, không việc gì phải vội. Còn cô thế nào rồi? Gửi địa chỉ bên đó qua cho em ngay đi, khi nào xong việc đừng tự về, cứ để em đến đón".
Thẩm Chứng Ảnh cảm động, "Hẳn là không có vấn đề gì nữa đâu, đã bị dạy dỗ đến nước này, thể diện cũng rách nát, còn đến quấy rầy cô làm chi".
"Cứ đưa địa chỉ cho em". Hồ Lại không cho phép Thẩm Chứng Ảnh từ chối, "Nếu có thể hiểu được suy nghĩ của người bệnh tâm thần, thì còn gọi là bệnh tâm thần nữa sao? Con mụ kia là ai vậy, gọi cô bằng giáo sư, lại còn đã lâu không gặp, chẳng lẽ là sinh viên cũ của cô ư? Sẽ không trùng hợp đến độ chính là người mà cô mới vừa nằm mơ thấy mấy ngày trước chứ?"
Thẩm Chứng Ảnh ừ khẽ, "Chính là cô ta. Cô ta là nhân viên ở trung tâm giáo dục mà hôm nay cô tập huấn".
"Sao cô không báo với cán bộ phụ trách rằng con mụ mất trí kia quấy rầy mình?"
"Cô bị bất ngờ, hơn nữa cũng sợ bên kia phản đòn, tố ngược rằng cô mới là người quấy rối". Cảm giác bị người khác vu vạ đến mức không thể biện minh, đến giờ Thẩm Chứng Ảnh vẫn không sao quên được.
"Ngay cả em mà cô còn không kiếm chuyện được, làm sao có thể quấy rầy kiếm chuyện với mụ đàn bà đó".
Xem ra người nọ chắc chắn có tiền án, video call khó mà hỏi cặn kẽ được, Hồ Lại dự định một lát nữa sẽ hỏi Vương Bao Bao thử xem thế nào. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc tru?ệ? tại — TrU mtru?ệ?.?? —
"Chứng Ảnh, à nhầm, giáo sư Thẩm".
Đây không phải lần đầu Hồ Lại gọi tên Thẩm Chứng Ảnh, nhưng bởi vì lúc đó quá tập trung giằng co với Đặng Nhan Tịch, đầu óc lộn xộn không để ý thấy, bây giờ nghe đầu dây bên kia nghiêm túc gọi mình, Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy có chút xấu hổ.
Hiển nhiên Hồ Lại cũng không thoải mái. Cô khẽ tằng hắng, "Lúc đó em gọi tên là bởi vì không muốn con mụ điên kia tưởng rằng em là sinh viên của cô, như vậy mới có thể áp đảo được khí thế phe kia".
"Ừ, muốn gọi thì cứ gọi thôi".
"Vâng ạ, nhưng mà vẫn còn hơi ngượng mồm. Để em lẩm nhẩm trong bụng vài lần cho quen đã rồi hãy lại gọi tên cô".
Đáng lẽ là chuyện hết sức bình thường, chỉ là cái tên mà thôi, tên vốn dĩ là để cho người khác gọi, nhưng khi qua miệng của Hồ Lại, dường như câu chuyện lại trở nên mờ ám không rõ nguyên nhân.
"Em ăn trưa đi, cơm canh nguội hết cả rồi".
"Đồ Nhật mà, nên ăn lạnh".
"Lại nói nhăng nói cuội".
Hồ Lại cười, thản nhiên nói: "Em họ Hồ, đương nhiên phải hay khua môi múa mép rồi, nếu sinh vào thời Tiền Tần không khéo em lại trở thành danh sĩ cũng nên, trong tác phẩm "Nói về râu ria" có nhắc đến chi tiết này, cô có thể kiểm tra. Cô biết không, ngày trước mẹ định đổi tên cho em thành Hồ Thuyết (ăn nói xằng bậy). Thế là cha em bảo, vậy chi bằng đổi thành Hồ Bát Đạo đi, hơn đứt "lục đạo luân hồi" hai nẻo, thoải mái tự do phiêu bồng". (Nói về râu ria: một tác phẩm của Lỗ Tấn)
Thẩm Chứng Ảnh nghe xong không thể nhịn cười.
"Gia đình em thật dễ thương".
"Chủ yếu là nhờ có em kéo cao chỉ số bình quân. Những lúc mẹ kiểm soát em là những lúc bà khó ưa nhất, còn ba em thì khó ưa nhất mỗi lần bênh vực mẹ, chỉ có em là dễ thương mọi lúc mọi nơi, bất kể mọi hoàn cảnh".
"Phải phải phải".
Kỹ năng khoe khoang của con bé này đúng là có một không hai. Hiếm mới gặp một người hay bốc phét tới mức này nhưng lại không khiến cho ai phản cảm, ngược lại chỉ cảm thấy buồn cười, âu cũng là một loại bản lĩnh.
Thẩm Chứng Ảnh không kết thúc cuộc gọi, Hồ Lại cũng không nhắc gì đến việc đó, hai người cứ thế ngồi tán dóc hết phần thời gian nghỉ trưa còn lại. Chờ đến khi cô giáo Vương gõ cửa nhắc rằng đã đến giờ vào tiết, lúc này Thẩm Chứng Ảnh mới giật mình phát hiện, nỗi bực dọc vì bị Đặng Nhan Tịch làm phiền đã tan biến tự lúc nào.
Sau khi quay lại bục giảng, giáo sư Thẩm lại trở về là một giáo sư Thẩm ung dung thường ngày, dù cho đôi lúc vô tình chạm phải ánh mắt đờ đẫn của Đặng Nhan Tịch, Thẩm Chứng Ảnh vẫn bình tĩnh đối mặt.
Bây giờ đã không còn giống như xưa.
Thường thì cuối mỗi buổi tập huấn sẽ là thời gian giải đáp thắc mắc. Rất nhiều giáo viên ngồi trong hội trường đang có con nhỏ, nên hầu hết các vấn đề đều tập trung trên con cái của họ. Đa phần Thẩm Chứng Ảnh sẽ cố hết sức để giải đáp, nếu có thầy cô giáo nào hỏi về cách thức liên lạc, giáo sư Thẩm luôn thống nhất một đáp án chung: chỉ vào địa chỉ email viết sẵn trên bảng trắng.
Trải qua một buổi trưa đầy bức bối như vậy, nếu là người khác, ắt hẳn sẽ tự giác rút lui, nhưng Đặng Nhan Tịch thì không. Cô ta đeo giỏ đứng đằng sau một nhóm các giáo viên đang vây xung quanh chờ Thẩm Chứng Ảnh giải đáp câu hỏi của mình. Khi nghe thấy đồng nghiệp của mình nhắc đến vấn đề đồng tính, trên mặt Đặng Nhan Tịch hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Những giáo viên nhận được câu trả lời lần lượt rời đi, Đặng Nhan Tịch tận dụng cơ hội, hỏi: "Giáo sư Thẩm, nếu như con em chúng tôi là người đồng tính thì chúng tôi nên làm thế nào?"
"Nhắc nhở con mình chú ý thực hiện các biện pháp phòng tránh bệnh lây qua đường tình dục khi quan hệ; đồng tính, dị tính, hay bất cứ cá nhân nào thuộc nhóm LGBTQ cũng vậy, đều phải lưu ý điều này".
"Nếu chẳng may mấy đứa nhỏ học hư từ giáo viên trong trường thì sao?"
"Không có sự phân chia "hư" hay "không hư" giữa các xu hướng tính dục. Nếu phát hiện thầy cô nào vi phạm đạo đức nhà giáo, có hành vi dụ dỗ lạm dụng người học, hãy thông báo ngay để nhà trường nhanh chóng xử lý. Trong trường hợp đối tượng bị lạm dụng dưới 18 tuổi thì có thể báo thẳng cho cảnh sát".
Đối với những vấn đề này, đáp án của Thẩm Chứng Ảnh luôn đúng theo khuôn mẫu, không phải vì người hỏi khác đi mà cô sẽ có một đáp án khác đi.
Trước khi Đặng Nhan Tịch kịp đặt câu hỏi mà nãy giờ cô ta ấp ủ, Thẩm Chứng Ảnh đã nói với những thầy cô giáo đang đứng túm tụm trước mặt mình: "Hôm nay tới đây thôi, nếu có vấn đề gì cần trao đổi thì cứ gửi email cho tôi". Thẩm Chứng Ảnh đã trông thấy Hồ Lại đứng lấp ló ngoài cửa, đang ngó nghiêng thăm dò xung quanh. Có thể là vì trưa nay nhờ có con bé này xuất hiện kịp thời, hỗ trợ giải vây cho mình ngay tại thời điểm bản thân rơi vào tình huống oái oăm và bế tắc nhất, nên bây giờ khi nhìn thấy Hồ Lại, trong lòng giáo sư Thẩm dâng lên một cảm giác thân thiết lạ thường.
Trong hội trường, mọi người tụ tập thành từng tốp nói chuyện, nhóm các thầy cô giáo vây quanh giáo sư Thẩm ban nãy cũng thưa thớt dần, duy chỉ còn một người phụ nữ gần hàng ghế thứ hai cứ đứng một chỗ nhìn Thẩm Chứng Ảnh chằm chằm, như đang có ý đồ gì không rõ.
Khách quan mà nói, nhan sắc của người phụ nữ này cũng thuộc tầm trung, tuy rằng hơi sưng một chút, chẳng qua là không dám mở miệng khen cách ăn vận của cô ta. Dù cho hàng hiệu phủ kín từ đầu đến chân, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác đây là bà thím quê kệch đi mượn quần áo ai đó khá giả mặc vào để học đòi làm sang, ra vẻ ta đây là nhà giàu mới nổi. Và phải nói, điểm khó ưa nhất chính là nét mặt của cô ta, trông nó giả tạo không thể tả.
Tận mắt trông thấy người thật việc thật xong, Hồ Lại hoàn toàn yên tâm. Cho dù giáo sư Thẩm có mù cả hai mắt, nổi lên căn bệnh thánh mẫu thì cũng sẽ không bao giờ phải lòng người phụ nữ kia.
Chiều nay trong lúc Thẩm Chứng Ảnh đang tập huấn, Hồ Lại đã liên lạc với Vương Bao Bao, gửi ảnh chụp màn hình có Đặng Nhan Tịch trên đó qua cho Vương Bao Bao xem.
Cái người tên Vương Bao Bao này, tự nhận là anti-fan cũng không sai, cậu ta có hẳn một thư mục riêng cho Thẩm Chứng Ảnh, bên trong là toàn bộ tin vỉa hè về giáo sư Thẩm.
Hồ Lại thẳng thừng phê phán Vương Bao Bao là đồ biến thái.
"Thứ nhất, mình không bám đuôi; thứ hai, mình không chụp ảnh lén; chỉ bỏ công sức sưu tầm tiểu sử, biến thái ở chỗ nào. Đừng tưởng mình không biết ý đồ nham hiểm của cậu đối với giáo sư Thẩm. Thế nào, còn muốn biết nữa hay là nghỉ đây?"
"Mau nói đi!"
Căn cứ vào thông tin trong tay Vương Bao Bao, có một người phụ nữ đã từng là sinh viên của Thẩm Chứng Ảnh, yêu đơn phương Thẩm Chứng Ảnh nhưng không được đáp lại, vì thế đã quậy một trận ra trò làm cả trường phải xôn xao, khiến cho giáo sư Thẩm rất khó xử.
Cả hai đều đoán rằng người phụ nữ trong video chính là cô sinh viên năm đó yêu đơn phương giáo sư Thẩm, mà sự việc năm đó chắc chắn còn phức tạp hơn so với những gì truyền thuyết kể lại.
Bàn tới bàn lui một hồi, Hồ Lại cảm thấy hành động của mình cũng không thỏa đáng. Đáng lý ra nếu muốn biết điều gì, tốt nhất phải hỏi thăm chính chủ, chứ xầm xì sau lưng chuyện riêng tư của người khác như vậy là không quân tử. Sợ rằng Vương Bao Bao ai hỏi gì cũng tiết lộ sạch sành sanh, Hồ Lại bèn cẩn thận dặn dò Vương Bao Bao không được phát tán thông tin lung tung loạn xạ.
"Cậu cho rằng mình là cái loa phóng thanh đấy à. Nếu không phải vì cậu có ngoại hình xinh đẹp, hơn nữa mình còn phát hiện mưu đồ xấu xa đối với giáo sư Thẩm của cậu nên mới tò mò muốn biết chuyện hai người sẽ đi về đâu, chứ ai rỗi hơi mà thèm quan tâm đến cậu làm gì cho mệt".
"Vậy nếu có ai xấu hơn mình một chút, cũng đang nuôi ý định lăm le giáo sư Thẩm, chẳng lẽ cậu cũng xì tin tức ra cho người nọ biết sao? Có thích ai thì vẫn nên tôn trọng quyền riêng tư và giữ thể diện cho họ đi. Chuyện hôm nay mình sẽ tìm cơ hội thích hợp để xin lỗi cô ấy. Sau này cậu nhớ hạn chế dò la nghe ngóng đi nhé".
Vương Bao Bao vừa bực vừa buồn cười, "Vậy nếu giáo sư Thẩm hỏi mình về cậu thì sao? Lần trước cô ấy dùng điện thoại của mình để xem vòng bạn bè bên cậu đó".
"Cái này còn phải hỏi sao, nếu giáo sư Thẩm muốn biết chuyện gì, đương nhiên phải kể cho cô nghe cặn kẽ từ A đến Z rồi".
Thẩm Chứng Ảnh cất bình giữ nhiệt vào trong túi xách, kiểm tra lại xem có để quên thứ gì trên bàn không, thuận miệng hỏi Hồ Lại: "Em đến khi nào vậy?"
"Giờ tan lớp của các cô đều giông giống nhau nhỉ, thường cứ bốn giờ là tập huấn xong".
Hôm nay Hồ Lại mặc một chiếc áo khoác da biker bên ngoài áo len cashmere sẫm màu, tóc đuôi ngựa buộc cao, vừa năng động lại vừa ngầu.
Đặng Nhan Tịch nhìn Hồ Lại một lúc, nhất thời không nhận ra bất kỳ điểm chung nào giữa cô gái trước mặt và người phụ nữ mắng mình xa xả trong video call.
Trông chẳng giống hai mẹ con tí nào.
Ai cũng biết Thẩm Chứng Ảnh có một đứa con trai, xét về tuổi thì cũng sắp đến lúc lập gia đình rồi.
Do đó, Đặng Nhan Tịch khúc khích cười, tiến lên hỏi: "Giáo sư Thẩm, đây là con dâu của cô sao?"
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Lai Lai: 凸
Tôi nghĩ đối phó với Bạch liên hoa thật sự không phải dễ, nhất là giai đoạn mọi người chưa biết bộ mặt thật của cô ta.
Đáng sợ. Sợ nhất kiểu người như thế.
===
Mẹ muốn đổi tên cho Hồ Lại thành Hồ Thuyết, còn cha lại đòi lấy tên Bát Đạo. Ghép lại là ra thành ngữ "Hồ thuyết bát đạo", mình tra thì câu này nghĩa nôm na là "nói hươu nói vượn" =)) đúng là quay đi quay lại vẫn đặt tên cho con gái mấy cái tên bá đạo dã man =)) cặp vợ chồng tinh nghịch =))