Chương 58: Mẹ không sao
Beta bởi ♪(┌・。・)┌
===
Ngồi xuống bên cạnh Tạ Nhã Nhiên, nhìn mâm đồ ăn nhẹ có thêm dâu tây và cả rượu gin mà Tạ Nhã Nhiên gọi phục vụ mang lên đang tỏa ra mùi rau quả thanh mát, bất chợt Hồ Lại cảm thấy hơi hối hận.
Không biết hôm nay là ngày gì mà mình lại uống rượu cả mấy bận liền với những người mới gặp lần đầu. Nếu Vương Phương Viên biết chuyện này, chắc chắn mình sẽ bị ăn mắng.
Theo quan điểm của Vương Phương Viên, uống rượu với người lạ là một việc vô cùng nguy hiểm, bất kể là nam hay nữ.
Có lẽ chính những trải nghiệm của Lôi Đình Vũ và Tạ Nhã Nhiên đã mở toang cánh cổng dẫn đến một thế giới mới cho Hồ Lại—— thì ra con người có thể sống như vậy, thì ra con người có thể sống tự do và thoải mái đến như vậy.
Tuy nuối tiếc nhưng đồng thời Hồ Lại cũng cảm thấy phấn khích như vừa bước ra khỏi vùng an toàn. Đó là niềm vui khi phá tan những cấm đoán, bứt ra khỏi ranh giới.
Dưới ánh nến lung linh và ngọn đèn mờ ảo, đôi mắt cô gái trẻ xinh đẹp trông lấp lánh như sao, Tạ Nhã Nhiên huơ huơ tay mô phỏng camera.
"Thật sự không cân nhắc chuyện làm mẫu ảnh cho tôi sao?"
Hồ Lại che mặt, cúi đầu xuống lắc khẽ.
Tạ Nhã Nhiên xoa xoa đầu cô. "Được rồi, không ép em. Không chịu chụp thì cũng phải để tôi ngắm em thêm vài lần nữa, đừng cho rằng tôi là bà cô già quái dị nhé, tôi chỉ đơn giản là một người thích thưởng thức cái đẹp thôi".
Một Hồ Lại từ bé đến lớn từng nghe vô số lời khen lại không đủ sức chống đỡ trước lời khen vừa chân thành vừa quá mức trực tiếp này, "Chị còn nói nữa thì em sẽ đỏ mặt mất".
"Em có chắc không phải do rượu không đấy?"
"Chị cũng rất đẹp, xinh đẹp lại còn mạnh mẽ". Hồ Lại ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
Tạ Nhã Nhiên bật cười.
"Thật đấy thật đấy, đó là điều mà em luôn khao khát".
"Khao khát thường bởi em muốn làm điều đấy, nhưng tạm thời chưa làm được mà thôi".
"Chỉ là tạm thời?"
"Ái chà, độ dài ngắn của khoảng thời gian tạm thời này tùy thuộc vào mức độ của thứ mà em khao khát".
Hồ Lại đồng tình, nâng ly, "Kính chị".
Thẩm Chứng Ảnh không muốn thử, dễ dàng từ bỏ, chẳng qua là vì tình cảm không đủ lớn, không đủ khao khát mà thôi.
Hai người nhẹ nhàng chạm ly, Tạ Nhã Nhiên chưa uống ngay, hỏi ngược Hồ Lại rằng: "Sao lại kính tôi nhỉ?"
"Kiên trì dũng cảm".
Tạ Nhã Nhiên cười to, "Vậy tôi cũng kính em, một đóa hoa xinh xắn đầy gai".
Nói xong, Tạ Nhã Nhiên uống một ngụm to.
Nhìn những bức tượng Phật kiểu dáng khác nhau được đặt trong quán, Hồ Lại tò mò hỏi: "Tại sao chị lại nghĩ đến chuyện chụp tượng Phật?"
"Bởi vì tượng Phật rất đẹp".
"Còn có lý do gì nữa không?"
"Còn có... Có một khoảng thời gian tôi không cảm nhận được niềm vui sống, chưa kể còn rất tự ti. Đừng cười, lúc đó tôi còn nhỏ, lúc nào cũng mắc kẹt trong muôn vàn hoang mang bối rối, tôi luôn có cảm tưởng rằng không ai ưa mình. Cho đến một hôm tôi đi bảo tàng cùng với gia đình, tình cờ nhìn thấy một pho tượng Phật mỉm cười, nụ cười đó thật dịu dàng và vị tha, tựa như có thể thản nhiên chấp nhận mọi sự trên đời, khi đó tôi cảm thấy, wow, đẹp quá. Tôi muốn lưu lại vẻ đẹp này nên mới tìm hang động, bích họa để ngắm nghía thêm. Vừa khéo là lúc ấy tôi cũng đang để ý một người, người ấy khao khát được khám phá biển trời rộng lớn nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó lại không thể thực hiện mơ ước của mình. Thế là đột nhiên tôi nghĩ, mình có thể chụp ảnh lại để người ấy nhìn thấy thế giới ngoài kia, và cũng để cho người ấy thấy được tôi".
"Nghe như một câu chuyện lãng mạn". Nhưng những câu chuyện lãng mạn thường có kết thúc buồn.
"Sau này tôi mới vỡ lẽ là suy nghĩ này quá ngạo mạn, ngắm tượng Phật, chụp tượng Phật, đặt chân đến khắp mọi nơi, những việc ấy đều là vì bản thân tôi, không phải vì một ai khác, đúng, chính là như vậy..."
"Được rồi Đình Vũ, rượu cũng đã uống, chúng ta về nhà thôi".
"Không về, chúng ta là ai, chúng ta chỗ nào, ai chúng ta với cô".
"Vậy cô muốn thế nào mới chịu về đây?"
"Không biết, không muốn về".
Bị hấp dẫn bởi cuộc đối thoại trình độ mẫu giáo của Lôi Đình Vũ và người bạn của cô ấy, Hồ Lại lẫn Tạ Nhã Nhiên không ai bảo ai, cùng quay về phía hai người kia.
Người Hạ Bán gọi đến thu phục Lôi Đình Vũ có tên là Uông Ỷ Viện, quản lý dự án cho một công ty truyền thông. Tạ Nhã Nhiên đã thấy người phụ nữ kiệm lời và có ánh mắt thờ ơ xa cách này vài lần, cô ta tạo cho người khác cảm giác rằng mình không dính líu gì đến thế giới này. Có lẽ "sợi gân" kia là một trong số ít gắn kết của cô ta với thế giới.
Ấy vậy mà người phụ nữ thoạt trông lạnh như băng này lúc bên cạnh Lôi Đình Vũ lại tỏa ra một ít hơi ấm, giọng điệu cũng toát lên vẻ nuông chiều cực kỳ khó phát hiện ra.
Hồ Lại nhớ Chu Hoài Nghi từng kể rằng Uông Ỷ Viện là người bạn thân thiết với người bạn đời đã mất của Lôi Đình Vũ, chính bởi lý do này nên dù cả hai đều rung động nhưng lại không thể ở bên nhau. Lúc này Lôi Đình Vũ đang xả hết mọi ấm ức trong lòng, Uông Ỷ Viện cũng không nổi cáu, để yên cho Lôi Đình Vũ trút giận.
Thú thật thì Hồ Lại không hiểu kiểu thức ở bên nhau thế này lắm, nhưng trong lòng cũng sinh ra đôi ba phần ghen tỵ.
Ít nhất Uông Ỷ Viện không kiên quyết tránh mặt Lôi Đình Vũ hẳn, còn Thẩm Chứng Ảnh, Thẩm Chứng Ảnh nhẫn tâm đẩy mình ra thật xa, rất xa.
"Mọi người có đi họp lớp cấp hai không?"
Tạ Nhã Nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, giọng cũng không lớn, chủ thể được hỏi ở đây lại là "mọi người", khiến Hồ Lại hơi hoang mang.
Lôi Đình Vũ nhanh chóng quay đầu lại, đáp: "Đi chứ, hồi cấp hai em có mấy người bạn chơi khá thân. Em nghỉ học sớm nên không có bao nhiêu bạn, lúc nào rảnh sẽ tranh thủ tụ tập một phen. Ôi dào, thì ra chị đang bực mình chuyện này à".
Có vẻ Tạ Nhã Nhiên thường xuyên đặt câu hỏi đột ngột kiểu đó, ngay cả Uông Ỷ Viện cũng tự giác trả lời: "Tôi không, tôi không thân với ai cả".
Đến phiên Hồ Lại, cô đáp: "Nếu hôm đó có người chị muốn gặp thì đi đi. Giả sử em được mời mà hôm đấy chán quá không có việc gì làm thì khả năng là em sẽ đến". Ngụ ý là cũng không có ai đặc biệt muốn gặp lắm.
"Vậy bây giờ em có đang muốn gặp ai không? Thỉnh thoảng lại thấy em thất thần, giống như đang suy tư điều gì... còn hơi buồn rầu nữa".
Buồn rầu ư? Rõ đến vậy sao?
"Có".
Rượu khiến con người ta thẳng thắn.
Bình thường Hồ Lại không hay bày tỏ cảm xúc với những người mới gặp lần đầu, nhưng Lôi Đình Vũ, Tạ Nhã Nhiên, Hạ Bán và cả Hà Thi đều tạo cho Hồ Lại cảm giác rằng bọn họ có thể chấp nhận mọi thứ, cảm thông mọi thứ, đồng thời chân thành quan tâm đến cảm xúc thật của mình. Về phần Uông Ỷ Viện, phải xếp người này vào một nhóm khác, cô ta chỉ quan tâm mỗi Lôi Đình Vũ.
Hồ Lại cười, nhấp một ngụm rượu, "Nhưng có gặp thì em cũng không biết phải nói gì cả. Cứ từng ấy câu nhai đi nhai lại mãi, chỉ tổ làm người nghe khó xử hơn. Nên chắc là thôi".
"Ồ? Người em thích từ chối em sao? Chẳng lẽ người ta là phụ nữ hay đàn ông đã có gia đình, hay vì nguyên nhân nào khác mà bọn em không thể ở bên nhau?"
"Sao không phải là vì người ta không thích em?
Tạ Nhã Nhiên cười, "Vậy nếu em thích người đó, nhưng người đó lại không thích em thì sao?"
"Mù".
"Em xem, đây là nguyên nhân".
Mặc dù thừa biết mình không quý như vàng để đến nỗi người gặp người thích, nếu đối phương không thích mình, tuyệt đối Hồ Lại sẽ không rầu rĩ như bây giờ.
Ngẫm nghĩ một lúc, Hồ Lại nói: "Người nọ ly dị rồi, hiện tại đang sống một mình với con trai".
Tạ Nhã Nhiên hơi ngạc nhiên, "Bất ngờ thật, em còn trẻ thế mà đã muốn nhảy vào làm mẹ kế".
Thật vậy, nếu Thẩm Chứng Ảnh và mình ở bên nhau, vai vế của mình sẽ cao hơn Giang Ngữ Minh một bậc, không chịu gọi mẹ thì chắc chắn cũng không thoát nổi tiếng "dì".
Hồ Lại bật cười, "Em chưa nghĩ đến mức đó. Thật ra con trai người ta chỉ kém em vài tuổi, chưa kể còn là người yêu cũ của em".
Sau một hồi im lặng, Hồ Lại lại cười, nói tiếp, "Rất cẩu huyết, em biết. Ngay từ đầu em tiếp cận người ta là bởi con trai cô ấy bỗng dưng đề nghị chia tay khiến em nuốt không trôi cục tức. Chậc, nhưng đó không phải là nguyên nhân để người ta từ chối em. Em thật không hiểu nổi, vì sao những người thích nhau lại không thể ở bên nhau, nếu do cô ấy là một phụ nữ đang ở với chồng thì em chấp nhận, nhưng mà không phải thế. Cô ấy không muốn ở bên em, ngay cả một chút nỗ lực cũng không muốn bỏ ra. Thừa nhận mình có tình cảm với em xong là ruồng bỏ em luôn".
Ai nấy nghe xong đều hiểu người được nhắc đến trong câu chuyện – người mà cô gái xinh đẹp này cầu mà không được chính là một người phụ nữ đã lập gia đình, chưa kể còn lớn hơn Hồ Lại rất nhiều.
"Đúng vậy, tôi cũng không hiểu. Uông Ỷ Viện, cô có hiểu không?" Lôi Đình Vũ đột nhiên hỏi ngược lại.
Uông Ỷ Viện thờ ơ đáp, như thể đã trả lời câu hỏi này rất nhiều lần. "Bởi vì đơn giản đó là chuyện không thể".
Tạ Nhã Nhiên nói: "Có thể đối với nhiều người mà nói, họ còn nhiều nỗi băn khoăn khác bên cạnh việc mình có thích đối phương hay không, chẳng hạn như bạn bè, chẳng hạn như gia đình".
"Thế thì em càng không hiểu nổi, thứ em tìm kiếm là niềm vui và hạnh phúc, nếu gia đình hay bạn bè của em cảm thấy khó chịu thì sao có thể gọi là gia đình hay bạn bè được. Không phải gia đình nên vui chung một niềm vui với em sao, em có chơi ma túy hay vung tiền bao dưỡng mấy cô cậu vô danh trong showbiz đâu, đấy chỉ là một tình yêu hết sức bình thường, vậy thì ảnh hưởng gì đến bọn họ. Bạn bè cũng vậy, sướng khổ thế nào mỗi người tự biết. Giả sử em có một người bạn muốn dấn thân vào một mối tình mà cô ấy cảm thấy xứng đáng, cho dù có đoán rằng nó sẽ kết thúc thật thê thảm thì em vẫn sẽ bên cạnh để cho bạn mình lời khuyên và làm chỗ dựa cho cô ấy đến phút chót. Chẳng phải đó mới là ý nghĩa của bạn bè và gia đình ư?"
Sự thẳng thắn và bướng bỉnh chỉ có ở những người trẻ tuổi rất dễ gây thiện cảm với người khác, lần này ngay cả Uông Ỷ Viện cũng chú ý đến Hồ Lại.
Lôi Đình Vũ vỗ tay bôm bốp, "Nói hay lắm Hồ Lại. Làm một ly đi, tôi muốn mời cô một ly".
Lôi Đình Vũ vừa mới nhỏm người ngồi dậy đã bị Uông Ỷ Viện kéo ngược trở về, "Cô uống nhiều rồi, bây giờ chỉ được uống nước thôi".
Một người cầm ly nước, một người cầm ly rượu, hai người cụng ly từ đằng xa.
Tạ Nhã Nhiên nói: "Em có hai phụ huynh tốt đấy".
"Đúng vậy, bọn họ là khách của chị, rất cật lực đề cử em đến quán". Hồ Lại nghĩ thầm, may mà mình không bỏ nhỡ.
"Tôi nhớ mình có một vị khách tên là ông Hồ, thường đi cùng với bà Vương đến đây, hai người còn đặt tôi vài hộp rượu". Tạ Nhã Nhiên lại nhìn cô lần nữa, "Em trông rất giống bà Vương".
Hồ Lại bất ngờ, "... Em cứ tưởng mình giống cha hơn".
Bốn người ngồi trong góc tán gẫu thêm một lúc lâu, Tạ Nhã Nhiên cầm ly lên uống cạn chỗ rượu còn lại, quay sang nói với Hồ Lại: "Đi thôi, tôi đưa em về".
Hồ Lại không tin nổi, "Chị uống rượu mà".
"Ồ, đúng nhỉ, tôi lỡ uống rượu mất rồi".
"Lên xe đi". Nãy giờ Uông Ỷ Viện là người duy nhất không đụng vào một giọt rượu, là người bình thường và lý trí nhất trong bốn người, "Tôi đưa các cô về".
Nhà Hồ Lại gần quán nhất, vừa đến nơi, Tạ Nhã Nhiên đã hạ cửa xe xuống nói với Hồ Lại: "Có lẽ đối với người nọ mà nói, việc thừa nhận thích em đã vắt kiệt mọi nỗ lực và cố gắng của cô ấy".
"Thích em khó đến vậy sao?"
"Không, thích em không khó, thừa nhận thích em mới khó". Tạ Nhã Nhiên vẫy vẫy tay với Hồ Lại, "Khi nào rảnh thì cứ đến chơi nhé, cô bé xinh đẹp".
Kỳ nghỉ đông là khoảng thời gian khốn khổ nhất đối với Thẩm Chứng Ảnh, đã kẹt cứng trong nhà với ông con trai, cứ đi ra đi vào là lại đụng mặt, chưa kể mỗi ngày còn phải chịu đựng cảnh không có canteen. Mấy năm trước còn được thư thái đi du lịch ngắm sông ngắm núi, không phải lo vấn đề ăn uống, nhưng năm nay thì khác.
Để ngăn chặn sự bùng phát trở lại của virus trong mùa đông, nhà nước quy định giáo viên và học sinh sinh viên tuyệt đối không được ra khỏi thành phố.
Kỳ nghỉ đông hàng năm là lúc Thẩm Chứng Ảnh ít việc nhất. Gần đến Tết Nguyên Đán, các công ty xí nghiệp đều bận rộn với việc quyết toán cuối năm cũng như lo sắp xếp các đầu việc, vì thế ít ai tổ chức tập huấn vào thời điểm này.
Không được đi xa, không có khoản thu nhập thêm, chưa kể cũng lười làm nghiên cứu khoa học, sinh viên về nhà hoặc đi thực tập cả nên không có em nào cần hướng dẫn làm luận văn. Đêm cũng như ngày, Thẩm Chứng Ảnh chỉ rúc trong nhà, không cơm tiệm thì cũng sống dựa vào thực phẩm đông lạnh, thỉnh thoảng cải thiện bữa ăn bằng cơm Giang Ngữ Minh nấu.
Thú thật thì, sau một tuần ru rú trong nhà, cô bắt đầu nhớ đồ ăn ở Côn Luân và Real Fantasy Land.
Về việc có nhớ Hồ Lại hay không, cô vờ như không có.
Nhưng Giang Ngữ Minh không thể nào giả vờ. Mẹ nghỉ thì cậu ta cũng nghỉ, nếu không đi chơi đâu, mỗi lần ở nhà là Giang Ngữ Minh chỉ thấy mẹ nhốt mình trong phòng hoặc thở dài thườn thượt—— vậy mà Thẩm Chứng Ảnh còn chối bay chối biến, biện bạch rằng cậu ta bị ảo giác.
Sự thay đổi rõ ràng nhất ở mẹ chính là, lúc trước mẹ còn ra ngoài đi đó đi đây, thử cái này thử cái nọ, nhưng bây giờ tất cả những nụ cười đều biến mất cùng với chiếc điện thoại im lìm.
Nói thế cũng có nghĩa là, trước đây Hồ Lại chính là người dẫn mẹ đi ngắm sao, dẫn mẹ đi xem sứa, ngày nào Hồ Lại cũng nhắn tin cho mẹ khiến điện thoại kêu ting ting, và cũng chính Hồ Lại là người khiến mẹ trông rạng rỡ và cười nhiều hơn.
Sau lần chạm trán bất ngờ với Hồ Lại hôm Tết Dương lịch, Giang Ngữ Minh dần bình tĩnh lại, đã mấy lần cậu ta muốn nói chuyện với mẹ mình về Hồ Lại nhưng đều bị Thẩm Chứng Ảnh gạt phắt đi.
"Không có gì để nói cả".
Lòng hiếu thảo và chút cảm giác cắn rứt khiến Giang Ngữ Minh chỉ có thể tìm nhiều cách khác nhau để làm cho mẹ vui lên, nghe Du Tử Toàn nói có một tiệm bánh đang nổi rần rần trên mạng nên Giang Ngữ Minh liền đề nghị Thẩm Chứng Ảnh đi cùng.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn từ chối như mọi lần: "Mẹ từng này tuổi rồi còn đến mấy chỗ đó làm gì, con dẫn bạn gái đi đi. Đi mau đi, hay là hết tiền rồi? Để mẹ chuyển khoản phí hẹn hò thêm cho nhé".
Giang Ngữ Minh không biết nên khóc hay nên cười sau khi nhận được chuyển khoản của mẹ, "Vậy còn mẹ, không đi đâu ra ngoài chơi à?"
"Trường không cho".
"Thế thì đi ăn tối với giảng viên Tôn?"
"Nhà cô ấy có việc".
"Hay là đi xem phim?"
"Ở nhà cũng xem được".
"Đi test trò chơi cho đối tác?"
"Không đi".
"Ăn lẩu?"
"Không ăn".
"Mẹ, chúng ta nói chuyện được không?"
"Mẹ không sao, con lo việc của con đi, đừng để ý đến mẹ".
"Mẹ không sao, đừng để ý đến mẹ" là câu trả lời chuẩn mực mới của Thẩm Chứng Ảnh. Cho dù nói cái gì đi chăng nữa, cô Thẩm luôn kết thúc bằng câu này, thể hiện rằng mình không muốn nói tiếp.
Nhìn đôi mắt còn đâu vẻ lấp lánh sáng ngời ngày nào, Giang Ngữ Minh nghĩ thầm trong bụng: Không, mẹ không ổn, không ổn một chút nào hết.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Giang Ngữ Minh vẫn rất có ích.
===
Ngồi xuống bên cạnh Tạ Nhã Nhiên, nhìn mâm đồ ăn nhẹ có thêm dâu tây và cả rượu gin mà Tạ Nhã Nhiên gọi phục vụ mang lên đang tỏa ra mùi rau quả thanh mát, bất chợt Hồ Lại cảm thấy hơi hối hận.
Không biết hôm nay là ngày gì mà mình lại uống rượu cả mấy bận liền với những người mới gặp lần đầu. Nếu Vương Phương Viên biết chuyện này, chắc chắn mình sẽ bị ăn mắng.
Theo quan điểm của Vương Phương Viên, uống rượu với người lạ là một việc vô cùng nguy hiểm, bất kể là nam hay nữ.
Có lẽ chính những trải nghiệm của Lôi Đình Vũ và Tạ Nhã Nhiên đã mở toang cánh cổng dẫn đến một thế giới mới cho Hồ Lại—— thì ra con người có thể sống như vậy, thì ra con người có thể sống tự do và thoải mái đến như vậy.
Tuy nuối tiếc nhưng đồng thời Hồ Lại cũng cảm thấy phấn khích như vừa bước ra khỏi vùng an toàn. Đó là niềm vui khi phá tan những cấm đoán, bứt ra khỏi ranh giới.
Dưới ánh nến lung linh và ngọn đèn mờ ảo, đôi mắt cô gái trẻ xinh đẹp trông lấp lánh như sao, Tạ Nhã Nhiên huơ huơ tay mô phỏng camera.
"Thật sự không cân nhắc chuyện làm mẫu ảnh cho tôi sao?"
Hồ Lại che mặt, cúi đầu xuống lắc khẽ.
Tạ Nhã Nhiên xoa xoa đầu cô. "Được rồi, không ép em. Không chịu chụp thì cũng phải để tôi ngắm em thêm vài lần nữa, đừng cho rằng tôi là bà cô già quái dị nhé, tôi chỉ đơn giản là một người thích thưởng thức cái đẹp thôi".
Một Hồ Lại từ bé đến lớn từng nghe vô số lời khen lại không đủ sức chống đỡ trước lời khen vừa chân thành vừa quá mức trực tiếp này, "Chị còn nói nữa thì em sẽ đỏ mặt mất".
"Em có chắc không phải do rượu không đấy?"
"Chị cũng rất đẹp, xinh đẹp lại còn mạnh mẽ". Hồ Lại ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
Tạ Nhã Nhiên bật cười.
"Thật đấy thật đấy, đó là điều mà em luôn khao khát".
"Khao khát thường bởi em muốn làm điều đấy, nhưng tạm thời chưa làm được mà thôi".
"Chỉ là tạm thời?"
"Ái chà, độ dài ngắn của khoảng thời gian tạm thời này tùy thuộc vào mức độ của thứ mà em khao khát".
Hồ Lại đồng tình, nâng ly, "Kính chị".
Thẩm Chứng Ảnh không muốn thử, dễ dàng từ bỏ, chẳng qua là vì tình cảm không đủ lớn, không đủ khao khát mà thôi.
Hai người nhẹ nhàng chạm ly, Tạ Nhã Nhiên chưa uống ngay, hỏi ngược Hồ Lại rằng: "Sao lại kính tôi nhỉ?"
"Kiên trì dũng cảm".
Tạ Nhã Nhiên cười to, "Vậy tôi cũng kính em, một đóa hoa xinh xắn đầy gai".
Nói xong, Tạ Nhã Nhiên uống một ngụm to.
Nhìn những bức tượng Phật kiểu dáng khác nhau được đặt trong quán, Hồ Lại tò mò hỏi: "Tại sao chị lại nghĩ đến chuyện chụp tượng Phật?"
"Bởi vì tượng Phật rất đẹp".
"Còn có lý do gì nữa không?"
"Còn có... Có một khoảng thời gian tôi không cảm nhận được niềm vui sống, chưa kể còn rất tự ti. Đừng cười, lúc đó tôi còn nhỏ, lúc nào cũng mắc kẹt trong muôn vàn hoang mang bối rối, tôi luôn có cảm tưởng rằng không ai ưa mình. Cho đến một hôm tôi đi bảo tàng cùng với gia đình, tình cờ nhìn thấy một pho tượng Phật mỉm cười, nụ cười đó thật dịu dàng và vị tha, tựa như có thể thản nhiên chấp nhận mọi sự trên đời, khi đó tôi cảm thấy, wow, đẹp quá. Tôi muốn lưu lại vẻ đẹp này nên mới tìm hang động, bích họa để ngắm nghía thêm. Vừa khéo là lúc ấy tôi cũng đang để ý một người, người ấy khao khát được khám phá biển trời rộng lớn nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó lại không thể thực hiện mơ ước của mình. Thế là đột nhiên tôi nghĩ, mình có thể chụp ảnh lại để người ấy nhìn thấy thế giới ngoài kia, và cũng để cho người ấy thấy được tôi".
"Nghe như một câu chuyện lãng mạn". Nhưng những câu chuyện lãng mạn thường có kết thúc buồn.
"Sau này tôi mới vỡ lẽ là suy nghĩ này quá ngạo mạn, ngắm tượng Phật, chụp tượng Phật, đặt chân đến khắp mọi nơi, những việc ấy đều là vì bản thân tôi, không phải vì một ai khác, đúng, chính là như vậy..."
"Được rồi Đình Vũ, rượu cũng đã uống, chúng ta về nhà thôi".
"Không về, chúng ta là ai, chúng ta chỗ nào, ai chúng ta với cô".
"Vậy cô muốn thế nào mới chịu về đây?"
"Không biết, không muốn về".
Bị hấp dẫn bởi cuộc đối thoại trình độ mẫu giáo của Lôi Đình Vũ và người bạn của cô ấy, Hồ Lại lẫn Tạ Nhã Nhiên không ai bảo ai, cùng quay về phía hai người kia.
Người Hạ Bán gọi đến thu phục Lôi Đình Vũ có tên là Uông Ỷ Viện, quản lý dự án cho một công ty truyền thông. Tạ Nhã Nhiên đã thấy người phụ nữ kiệm lời và có ánh mắt thờ ơ xa cách này vài lần, cô ta tạo cho người khác cảm giác rằng mình không dính líu gì đến thế giới này. Có lẽ "sợi gân" kia là một trong số ít gắn kết của cô ta với thế giới.
Ấy vậy mà người phụ nữ thoạt trông lạnh như băng này lúc bên cạnh Lôi Đình Vũ lại tỏa ra một ít hơi ấm, giọng điệu cũng toát lên vẻ nuông chiều cực kỳ khó phát hiện ra.
Hồ Lại nhớ Chu Hoài Nghi từng kể rằng Uông Ỷ Viện là người bạn thân thiết với người bạn đời đã mất của Lôi Đình Vũ, chính bởi lý do này nên dù cả hai đều rung động nhưng lại không thể ở bên nhau. Lúc này Lôi Đình Vũ đang xả hết mọi ấm ức trong lòng, Uông Ỷ Viện cũng không nổi cáu, để yên cho Lôi Đình Vũ trút giận.
Thú thật thì Hồ Lại không hiểu kiểu thức ở bên nhau thế này lắm, nhưng trong lòng cũng sinh ra đôi ba phần ghen tỵ.
Ít nhất Uông Ỷ Viện không kiên quyết tránh mặt Lôi Đình Vũ hẳn, còn Thẩm Chứng Ảnh, Thẩm Chứng Ảnh nhẫn tâm đẩy mình ra thật xa, rất xa.
"Mọi người có đi họp lớp cấp hai không?"
Tạ Nhã Nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, giọng cũng không lớn, chủ thể được hỏi ở đây lại là "mọi người", khiến Hồ Lại hơi hoang mang.
Lôi Đình Vũ nhanh chóng quay đầu lại, đáp: "Đi chứ, hồi cấp hai em có mấy người bạn chơi khá thân. Em nghỉ học sớm nên không có bao nhiêu bạn, lúc nào rảnh sẽ tranh thủ tụ tập một phen. Ôi dào, thì ra chị đang bực mình chuyện này à".
Có vẻ Tạ Nhã Nhiên thường xuyên đặt câu hỏi đột ngột kiểu đó, ngay cả Uông Ỷ Viện cũng tự giác trả lời: "Tôi không, tôi không thân với ai cả".
Đến phiên Hồ Lại, cô đáp: "Nếu hôm đó có người chị muốn gặp thì đi đi. Giả sử em được mời mà hôm đấy chán quá không có việc gì làm thì khả năng là em sẽ đến". Ngụ ý là cũng không có ai đặc biệt muốn gặp lắm.
"Vậy bây giờ em có đang muốn gặp ai không? Thỉnh thoảng lại thấy em thất thần, giống như đang suy tư điều gì... còn hơi buồn rầu nữa".
Buồn rầu ư? Rõ đến vậy sao?
"Có".
Rượu khiến con người ta thẳng thắn.
Bình thường Hồ Lại không hay bày tỏ cảm xúc với những người mới gặp lần đầu, nhưng Lôi Đình Vũ, Tạ Nhã Nhiên, Hạ Bán và cả Hà Thi đều tạo cho Hồ Lại cảm giác rằng bọn họ có thể chấp nhận mọi thứ, cảm thông mọi thứ, đồng thời chân thành quan tâm đến cảm xúc thật của mình. Về phần Uông Ỷ Viện, phải xếp người này vào một nhóm khác, cô ta chỉ quan tâm mỗi Lôi Đình Vũ.
Hồ Lại cười, nhấp một ngụm rượu, "Nhưng có gặp thì em cũng không biết phải nói gì cả. Cứ từng ấy câu nhai đi nhai lại mãi, chỉ tổ làm người nghe khó xử hơn. Nên chắc là thôi".
"Ồ? Người em thích từ chối em sao? Chẳng lẽ người ta là phụ nữ hay đàn ông đã có gia đình, hay vì nguyên nhân nào khác mà bọn em không thể ở bên nhau?"
"Sao không phải là vì người ta không thích em?
Tạ Nhã Nhiên cười, "Vậy nếu em thích người đó, nhưng người đó lại không thích em thì sao?"
"Mù".
"Em xem, đây là nguyên nhân".
Mặc dù thừa biết mình không quý như vàng để đến nỗi người gặp người thích, nếu đối phương không thích mình, tuyệt đối Hồ Lại sẽ không rầu rĩ như bây giờ.
Ngẫm nghĩ một lúc, Hồ Lại nói: "Người nọ ly dị rồi, hiện tại đang sống một mình với con trai".
Tạ Nhã Nhiên hơi ngạc nhiên, "Bất ngờ thật, em còn trẻ thế mà đã muốn nhảy vào làm mẹ kế".
Thật vậy, nếu Thẩm Chứng Ảnh và mình ở bên nhau, vai vế của mình sẽ cao hơn Giang Ngữ Minh một bậc, không chịu gọi mẹ thì chắc chắn cũng không thoát nổi tiếng "dì".
Hồ Lại bật cười, "Em chưa nghĩ đến mức đó. Thật ra con trai người ta chỉ kém em vài tuổi, chưa kể còn là người yêu cũ của em".
Sau một hồi im lặng, Hồ Lại lại cười, nói tiếp, "Rất cẩu huyết, em biết. Ngay từ đầu em tiếp cận người ta là bởi con trai cô ấy bỗng dưng đề nghị chia tay khiến em nuốt không trôi cục tức. Chậc, nhưng đó không phải là nguyên nhân để người ta từ chối em. Em thật không hiểu nổi, vì sao những người thích nhau lại không thể ở bên nhau, nếu do cô ấy là một phụ nữ đang ở với chồng thì em chấp nhận, nhưng mà không phải thế. Cô ấy không muốn ở bên em, ngay cả một chút nỗ lực cũng không muốn bỏ ra. Thừa nhận mình có tình cảm với em xong là ruồng bỏ em luôn".
Ai nấy nghe xong đều hiểu người được nhắc đến trong câu chuyện – người mà cô gái xinh đẹp này cầu mà không được chính là một người phụ nữ đã lập gia đình, chưa kể còn lớn hơn Hồ Lại rất nhiều.
"Đúng vậy, tôi cũng không hiểu. Uông Ỷ Viện, cô có hiểu không?" Lôi Đình Vũ đột nhiên hỏi ngược lại.
Uông Ỷ Viện thờ ơ đáp, như thể đã trả lời câu hỏi này rất nhiều lần. "Bởi vì đơn giản đó là chuyện không thể".
Tạ Nhã Nhiên nói: "Có thể đối với nhiều người mà nói, họ còn nhiều nỗi băn khoăn khác bên cạnh việc mình có thích đối phương hay không, chẳng hạn như bạn bè, chẳng hạn như gia đình".
"Thế thì em càng không hiểu nổi, thứ em tìm kiếm là niềm vui và hạnh phúc, nếu gia đình hay bạn bè của em cảm thấy khó chịu thì sao có thể gọi là gia đình hay bạn bè được. Không phải gia đình nên vui chung một niềm vui với em sao, em có chơi ma túy hay vung tiền bao dưỡng mấy cô cậu vô danh trong showbiz đâu, đấy chỉ là một tình yêu hết sức bình thường, vậy thì ảnh hưởng gì đến bọn họ. Bạn bè cũng vậy, sướng khổ thế nào mỗi người tự biết. Giả sử em có một người bạn muốn dấn thân vào một mối tình mà cô ấy cảm thấy xứng đáng, cho dù có đoán rằng nó sẽ kết thúc thật thê thảm thì em vẫn sẽ bên cạnh để cho bạn mình lời khuyên và làm chỗ dựa cho cô ấy đến phút chót. Chẳng phải đó mới là ý nghĩa của bạn bè và gia đình ư?"
Sự thẳng thắn và bướng bỉnh chỉ có ở những người trẻ tuổi rất dễ gây thiện cảm với người khác, lần này ngay cả Uông Ỷ Viện cũng chú ý đến Hồ Lại.
Lôi Đình Vũ vỗ tay bôm bốp, "Nói hay lắm Hồ Lại. Làm một ly đi, tôi muốn mời cô một ly".
Lôi Đình Vũ vừa mới nhỏm người ngồi dậy đã bị Uông Ỷ Viện kéo ngược trở về, "Cô uống nhiều rồi, bây giờ chỉ được uống nước thôi".
Một người cầm ly nước, một người cầm ly rượu, hai người cụng ly từ đằng xa.
Tạ Nhã Nhiên nói: "Em có hai phụ huynh tốt đấy".
"Đúng vậy, bọn họ là khách của chị, rất cật lực đề cử em đến quán". Hồ Lại nghĩ thầm, may mà mình không bỏ nhỡ.
"Tôi nhớ mình có một vị khách tên là ông Hồ, thường đi cùng với bà Vương đến đây, hai người còn đặt tôi vài hộp rượu". Tạ Nhã Nhiên lại nhìn cô lần nữa, "Em trông rất giống bà Vương".
Hồ Lại bất ngờ, "... Em cứ tưởng mình giống cha hơn".
Bốn người ngồi trong góc tán gẫu thêm một lúc lâu, Tạ Nhã Nhiên cầm ly lên uống cạn chỗ rượu còn lại, quay sang nói với Hồ Lại: "Đi thôi, tôi đưa em về".
Hồ Lại không tin nổi, "Chị uống rượu mà".
"Ồ, đúng nhỉ, tôi lỡ uống rượu mất rồi".
"Lên xe đi". Nãy giờ Uông Ỷ Viện là người duy nhất không đụng vào một giọt rượu, là người bình thường và lý trí nhất trong bốn người, "Tôi đưa các cô về".
Nhà Hồ Lại gần quán nhất, vừa đến nơi, Tạ Nhã Nhiên đã hạ cửa xe xuống nói với Hồ Lại: "Có lẽ đối với người nọ mà nói, việc thừa nhận thích em đã vắt kiệt mọi nỗ lực và cố gắng của cô ấy".
"Thích em khó đến vậy sao?"
"Không, thích em không khó, thừa nhận thích em mới khó". Tạ Nhã Nhiên vẫy vẫy tay với Hồ Lại, "Khi nào rảnh thì cứ đến chơi nhé, cô bé xinh đẹp".
Kỳ nghỉ đông là khoảng thời gian khốn khổ nhất đối với Thẩm Chứng Ảnh, đã kẹt cứng trong nhà với ông con trai, cứ đi ra đi vào là lại đụng mặt, chưa kể mỗi ngày còn phải chịu đựng cảnh không có canteen. Mấy năm trước còn được thư thái đi du lịch ngắm sông ngắm núi, không phải lo vấn đề ăn uống, nhưng năm nay thì khác.
Để ngăn chặn sự bùng phát trở lại của virus trong mùa đông, nhà nước quy định giáo viên và học sinh sinh viên tuyệt đối không được ra khỏi thành phố.
Kỳ nghỉ đông hàng năm là lúc Thẩm Chứng Ảnh ít việc nhất. Gần đến Tết Nguyên Đán, các công ty xí nghiệp đều bận rộn với việc quyết toán cuối năm cũng như lo sắp xếp các đầu việc, vì thế ít ai tổ chức tập huấn vào thời điểm này.
Không được đi xa, không có khoản thu nhập thêm, chưa kể cũng lười làm nghiên cứu khoa học, sinh viên về nhà hoặc đi thực tập cả nên không có em nào cần hướng dẫn làm luận văn. Đêm cũng như ngày, Thẩm Chứng Ảnh chỉ rúc trong nhà, không cơm tiệm thì cũng sống dựa vào thực phẩm đông lạnh, thỉnh thoảng cải thiện bữa ăn bằng cơm Giang Ngữ Minh nấu.
Thú thật thì, sau một tuần ru rú trong nhà, cô bắt đầu nhớ đồ ăn ở Côn Luân và Real Fantasy Land.
Về việc có nhớ Hồ Lại hay không, cô vờ như không có.
Nhưng Giang Ngữ Minh không thể nào giả vờ. Mẹ nghỉ thì cậu ta cũng nghỉ, nếu không đi chơi đâu, mỗi lần ở nhà là Giang Ngữ Minh chỉ thấy mẹ nhốt mình trong phòng hoặc thở dài thườn thượt—— vậy mà Thẩm Chứng Ảnh còn chối bay chối biến, biện bạch rằng cậu ta bị ảo giác.
Sự thay đổi rõ ràng nhất ở mẹ chính là, lúc trước mẹ còn ra ngoài đi đó đi đây, thử cái này thử cái nọ, nhưng bây giờ tất cả những nụ cười đều biến mất cùng với chiếc điện thoại im lìm.
Nói thế cũng có nghĩa là, trước đây Hồ Lại chính là người dẫn mẹ đi ngắm sao, dẫn mẹ đi xem sứa, ngày nào Hồ Lại cũng nhắn tin cho mẹ khiến điện thoại kêu ting ting, và cũng chính Hồ Lại là người khiến mẹ trông rạng rỡ và cười nhiều hơn.
Sau lần chạm trán bất ngờ với Hồ Lại hôm Tết Dương lịch, Giang Ngữ Minh dần bình tĩnh lại, đã mấy lần cậu ta muốn nói chuyện với mẹ mình về Hồ Lại nhưng đều bị Thẩm Chứng Ảnh gạt phắt đi.
"Không có gì để nói cả".
Lòng hiếu thảo và chút cảm giác cắn rứt khiến Giang Ngữ Minh chỉ có thể tìm nhiều cách khác nhau để làm cho mẹ vui lên, nghe Du Tử Toàn nói có một tiệm bánh đang nổi rần rần trên mạng nên Giang Ngữ Minh liền đề nghị Thẩm Chứng Ảnh đi cùng.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn từ chối như mọi lần: "Mẹ từng này tuổi rồi còn đến mấy chỗ đó làm gì, con dẫn bạn gái đi đi. Đi mau đi, hay là hết tiền rồi? Để mẹ chuyển khoản phí hẹn hò thêm cho nhé".
Giang Ngữ Minh không biết nên khóc hay nên cười sau khi nhận được chuyển khoản của mẹ, "Vậy còn mẹ, không đi đâu ra ngoài chơi à?"
"Trường không cho".
"Thế thì đi ăn tối với giảng viên Tôn?"
"Nhà cô ấy có việc".
"Hay là đi xem phim?"
"Ở nhà cũng xem được".
"Đi test trò chơi cho đối tác?"
"Không đi".
"Ăn lẩu?"
"Không ăn".
"Mẹ, chúng ta nói chuyện được không?"
"Mẹ không sao, con lo việc của con đi, đừng để ý đến mẹ".
"Mẹ không sao, đừng để ý đến mẹ" là câu trả lời chuẩn mực mới của Thẩm Chứng Ảnh. Cho dù nói cái gì đi chăng nữa, cô Thẩm luôn kết thúc bằng câu này, thể hiện rằng mình không muốn nói tiếp.
Nhìn đôi mắt còn đâu vẻ lấp lánh sáng ngời ngày nào, Giang Ngữ Minh nghĩ thầm trong bụng: Không, mẹ không ổn, không ổn một chút nào hết.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Giang Ngữ Minh vẫn rất có ích.