Chương 8: Miễn cưỡng thêm WeChat!
Beta bởi (。•̀ᴗ-)✧
===
Ngủ khoèo trong lớp hai lần đổi lấy một câu không ngại ăn cùng của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại cảm thấy mất mặt cũng đáng giá.
Thẩm Chứng Ảnh là một Xử Nữ điển hình, không phải chỉ mang cái danh Xử Nữ trên giấy khai sinh lòe người cho vui, mà cô cực kỳ để ý chuyện sạch sẽ. Thông tin này được mật báo từ chính điệp viên hai mang a.k.a anti-fan Vương Bao Bao.
Quả nhiên chỉ có moon sign Xử Nữ mới có thể hiểu rõ sun sign Xử Nữ.
Hầu hết mọi người nghe thấy đáp án này đều sẽ lấy đó làm bàn đạp tiếp tục tấn công, nói đôi câu thả thính, nhưng Hồ Lại thì không.
Hồ Lại tính vốn sốt ruột không chịu được bất cứ cái gì rề rà lề mề, nhưng lần này cô cực kỳ nhẫn nại. Lần đầu tiên cưa cẩm một người, mặc dù không xuất phát từ tình cảm chân thành, song cũng cần dò đá băng sông, làm đến đâu chắc đến đấy. ("Dò đá băng sông": thành ngữ Trung Quốc, khi đi đến một dòng sông lạ không thuyền không cầu, để biết được đoạn nào nông sâu ra sao có thể quan sát những phiến đá trên sông để tìm cách vượt qua)
Gái thẳng sáp vào nhau bảo mập mờ thì có mập mờ, nhưng giống như mỳ chưa chín hẳn, cố nuốt thì cũng được, có điều ăn không ngon, cũng không dễ tiêu.
Mì chín mềm ăn mới ngon, gái thẳng cũng vậy.
Muốn nấu chín đòi hỏi phải có thời gian, gái thẳng cũng vậy.
Đến khi mềm rồi, bẻ cỡ nào cũng được.
"Giáo sư Thẩm". Hồ Lại chỉ chỉ vào cặp mắt kính, "Sao đột nhiên lại tháo ra không đeo?"
"...... Kính này không phải loại chống bám hơi nước, lẩu bốc hơi lên sẽ bị mờ".
Ái chà, đúng là một lý do không thể bắt bẻ, Hồ Lại cười cười.
"Một người thì xuề xòa thế nào cũng được, nhưng ngồi chung mâm với người khác phải có ý". Đặc biệt là khi người ngồi chung mâm vô cùng đỏm dáng, lại thích săm soi mình.
"Em có một thắc mắc, có phải tròng kính của giáo sư Thẩm hơi sậm màu quá không? Tròng bình thường sẽ không đến mức che khuất cả mặt mũi thế này".
Con bé này tinh mắt đấy.
Thẩm Chứng Ảnh thản nhiên gật đầu.
Hồ Lại hiểu ngay vấn đề, ra là đồ nghề hóa trang.
"Bây giờ em đã hiểu vì sao cứ vào lớp của cô là em lại lăn ra ngủ rồi".
Thẩm Chứng Ảnh liếc Hồ Lại. Còn phải nói sao, tất cả đều tự em gây ra.
"Là bởi em quá tò mò khuôn mặt của cô nên phải căng mắt ra săm săm soi soi, nhìn tới nhìn lui một hồi chóng mặt đau đầu tới ngất xỉu. Cặp kính của cô đúng là bùa đuổi mỹ nhân linh nghiệm".
Chưa từng thấy ai mặt dày đến nỗi tận dụng mọi thứ để tự khen mình như thế này.
Thẩm Chứng Ảnh tức giận: "Là bùa xua đuổi tà ma chướng khí".
Hóa ra lúc trước linh tính đúng rồi, con bé này đúng là đến để soi mình thật, nhìn chằm chằm không nể nang ai đến nỗi mình phát nghi.
Đã có những lúc, giáo sư Thẩm nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ, lẽ nào quý tử dính sự cố "áo mưa" nên cô bé này mới đuổi cùng giết tận. Oan có đầu nợ có chủ, hòa thượng chạy kịp, mẹ hòa thượng chạy không thoát. Hai mẹ con chung một trường bất tiện thế đấy.
"Nếu là ma nữ xinh đẹp thì không sao, miễn sao giáo sư Thẩm biết em không cố tình ngủ gục chọc tức cô là được. Đơn giản là kính chiếu yêu của cô phá chiêu mỹ nhân kế của em. Em cũng cảm thấy kỳ lạ đó nha......"
Thẩm Chứng Ảnh lừ mắt, đang muốn mở miệng phê bình độ mặt dày của Hồ Lại thì phục vụ cũng vừa mang nước dùng lên. Thẩm Chứng Ảnh lập tức di dời sự chú ý, lộ ra vẻ thèm thuồng như trẻ con.
Thậm chí còn hơi dẩu dẩu miệng.
"Món lẩu này đơn giản mà giáo sư Thẩm, ở nhà cũng làm được".
"Ăn xong dọn dẹp cũng mất cả buổi. Trong nhà neo người bày biện chi cho lắm, đến bữa vào canteen trường tìm gì đó lấp bao tử là được rồi".
"Một mình cũng có thể ra ngoài ăn lẩu nha".
"Phiền lắm, giả sử muốn đi WC không có ai canh chừng giúp đồ đạc, phục vụ thấy trống chỗ lại tưởng nhầm là khách về nên dọn bàn luôn. Chưa kể người trong quán còn nhìn mình như sinh vật lạ".
Một số người trời sinh đi ăn nhất định phải có hội có phường, một số người lại thích dùng bữa một mình. Hồ Lại chính là người như vậy, ngay từ cấp hai cô đã hiên ngang bước vào quán ăn nhanh tự gọi món tự hưởng thụ. Sau này nâng cấp lên, dẫu là lẩu hay thịt nướng... không món nào Hồ Lại không thể đi ăn một mình.
"Vậy sau này cô muốn đi ăn có thể rủ em".
Lại "sau này", Thẩm Chứng Ảnh nhớ rõ mình chưa hề đồng ý, "Phải rồi, lúc còn trong xe bị cô vạch ra một loạt thông tin cá nhân mà sao trông em chẳng có vẻ gì là lo lắng thế?" Thẩm Chứng Ảnh thắc mắc, đổi thành người khác bị lộ thông tin kiểu vậy ắt hẳn phải sốt ruột vô cùng. Đằng này cô nhóc sửng sốt không được tới ba phút đã coi như không có chuyện gì, đúng thật là ngược đời.
Hồ Lại tựa lưng vào ghế, cười nói: "Lo lắng? Tại sao phải lo chứ? Cô không ngại tốn thời gian tìm hiểu em, em vui còn không kịp. Vì như vậy chỉ có thể rơi vào một trong hai khả năng: thứ nhất là gặp biến thái, còn không thì là đang có người yêu thầm. Giáo sư Thẩm đâu thể nào là biến thái phải không ạ?"
Càng nói càng sai, Thẩm Chứng Ảnh nhìn điệu bộ cười cười gợi đòn của người trước mặt, thờ ơ đáp: "Vậy chính em là biến thái". Không đợi cho Hồ Lại phản bác, cô Thẩm hớn hở nhìn phục vụ đưa đồ ăn vào, giọng nghe như reo: "Thịt tới rồi, dùng bữa thôi".
Thịt bò hồng tươi, vân mỡ trắng như tuyết, vừa cho vào miệng đã tan. Hai người ăn xong miếng đầu tiên không ai nói tiếng nào nữa mà chỉ tập trung vào việc chính: tiêu diệt nồi lẩu.
Thật ra Hồ Lại không quá tập trung vào chuyện ăn uống mà đang nhìn Thẩm Chứng Ảnh - người đang toàn tâm toàn ý hăng say với nồi lẩu. Bộ dạng chăm chú đáng yêu cực kỳ, đặc biệt là khi cô ấy đưa miếng thịt bò lên miệng, cả gương mặt sáng bừng hạnh phúc khiến Hồ Lại còn tưởng đây là miếng thịt thần, ai ăn vào là đắc đạo thành tiên ngay.
Cuộc sống của Thẩm Chứng Ảnh đơn giản, quanh đi quẩn lại chỉ đến trường về nhà, lệch khỏi quỹ đạo đó chỉ có thể là đi tham dự tọa đàm theo lời mời của cơ quan xí nghiệp. Cô Thẩm cũng hiếm khi về nhà ba mẹ ruột, càng không ham tiệc tùng gặp gỡ bạn bè, trường học tổ chức đi chơi cũng xin kiếu.
Người có quan hệ tốt nhất với Thẩm Chứng Ảnh là Tôn Thư Tuyết, nhưng Tôn Thư Tuyết có gia đình, có cuộc sống riêng. Thỉnh thoảng Tôn Thư Tuyết gọi qua ăn cơm thì cô Thẩm mới ra khỏi cửa đến nhà bạn làm khách.
Lễ tết không tính, còn thường ngày đồ ăn của canteen trường đã có thể đáp ứng nhu cầu ăn uống của Thẩm Chứng Ảnh. Do đó cô Thẩm rất ít khi ăn bên ngoài, cùng lắm là đặt cơm hộp ăn cho qua bữa. Tiệm cơm bình dân đào đâu ra lẩu, huống hồ gì Sukiyaki.
Phải nói Thẩm Chứng Ảnh khá bất ngờ khi chứng kiến sức ăn của Hồ Lại. Con gái bây giờ hở một chút là sợ béo, hở một chút là đòi giảm cân. Người như cây sậy nhưng cứ ám ảnh chuyện béo gầy. Ai mời gì cũng không dám ăn, chỉ có trà sữa là hốc nhiệt tình. Còn Hồ Lại có vẻ chẳng để ý chuyện cân nặng, thịt thà hải sản gì trên bàn cũng khoắng sạch.
"Chưa từng thấy người đẹp ăn lẩu?" Hồ Lại nhìn Thẩm Chứng Ảnh chớp chớp mắt.
"Chưa từng thấy người đẹp nào ăn lẩu như rồng cuốn".
"Giáo sư Thẩm đặt cái gương trước mặt là thấy được nha. Hay để em quay clip lại cho cô cũng được".
"......"
Thật là thật là, vừa đấm vừa xoa. Nếu mà so với con bé này thì sinh viên trong trường thành thiên thần hết.
May mà mình không phải giảng viên của nó, bằng không một ngày tăng xông đủ ba cữ.
Thẩm Chứng Ảnh thở phào nhẹ nhõm.
Dùng xong bữa, Hồ Lại lẫn Thẩm Chứng Ảnh đều no căng bụng. Nhìn chín cái khay đựng thịt sạch bách nằm trơ trọi trên bàn, hai người đồng thanh cười phá lên.
"Đồ ăn ở đây rất ngon, cảm ơn em đã dẫn cô đến. Lần khác có dịp chắc chắn cô sẽ quay lại".
"Lần sau em sẽ dẫn cô đến một tiệm khác còn ngon hơn".
Mỗi khi nhắc đến "lần sau" Thẩm Chứng Ảnh đều làm lơ không đáp, cho dù Hồ Lại có ngốc cũng nhận ra giáo sư Thẩm không có ý định đi cùng mình thêm lần nào nữa.
Nhưng đây là chuyện Thẩm Chứng Ảnh có thể tự mình quyết định sao?
Hồ Lại gọi phục vụ mang lên hai phần kem matcha, Thẩm Chứng Ảnh xắn một miếng nhỏ ăn thử, "Hơi ngọt".
"Em cũng thấy vậy, cô muốn ăn thử vị cà phê không?"
"Thôi khỏi".
Thẩm Chứng Ảnh huơ huơ cái muỗng, nghiêng đầu âm thầm đánh giá người trước mặt: dáng lông mày sáng sủa, chóp mũi thanh tú, môi không dày không mỏng, mái tóc mềm mại, vành tai đầy dặn.
"Con trai giáo sư Thẩm cũng học tại Đại học H ạ?"
Hồ Lại chỉ thuận miệng hỏi, đâu biết rằng chuông cảnh báo trong lòng Thẩm Chứng Ảnh đã bắt đầu gióng lên từng hồi.
Quả nhiên. Đến rồi.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn luôn cảm thấy Hồ Lại tiếp cận mình là có mục đích. Cô cảm thấy bản thân mình không có gì đáng giá để cho Hồ Lại phải nhòm ngó, tài sản quý nhất của cô chỉ có cậu con trai Giang Ngữ Minh.
Một cô gái xinh đẹp như vậy vì sao lại để ý con trai mình? Cũng không phải Giang Ngữ Minh tệ hại gì cho cam, nhưng mà hiện tại thằng bé đã có người yêu. Mình không thể ép nó thay lòng đổi dạ chạy theo người mới tốt hơn, phải không?
"Đúng vậy. Hiện nó đang là nghiên cứu sinh".
Hồ Lại đon đả tiếp lời: "Ồ, lớn vậy sao? Nhìn cô em cứ nghĩ con của cô chỉ mới vào đại học chứ".
Dễ dàng nhận ra vẻ ngạc nhiên này diễn quá sượng. Cũng không thể trách Hồ Lại, cô dở nhất khoản khen đãi bôi, bảo khen thú cưng còn cố được, khen con nít thì bó tay.
Hồ Lại đang định mở miệng nói tiếp: "Cậu ta..."
"Thằng bé có người yêu rồi". Thẩm Chứng Ảnh vội vàng ngắt lời Hồ Lại, "Thật ra nó không có gì nổi trội, không quá cao, không quá thông minh, tính cách cũng không tinh tế, cùng lắm được cái mặt dễ nhìn. Điều kiện của em tốt hơn con trai cô nhiều. Nó không xứng với em, cái này cô nói thật".
Hồ Lại cũng cảm thấy vậy, nhưng những lời này do chính miệng mẹ Giang Ngữ Minh nói ra cứ thấy kỳ quặc thế nào ấy.
"Cô vẫn cho rằng em thích con trai cô?"
Thẩm Chứng Ảnh cười gượng.
Chẳng lẽ không phải?
"Em đã nói em không thích con trai cô mà, tại sao em phải thích cậu ta cơ chứ?"
Bởi vì không có lý do nào nữa cả! Gạt bỏ hết những giả thuyết vô nghĩa, chỉ còn duy nhất một khả năng!
Trong lòng Thẩm Chứng Ảnh bão táp mưa sa, ngoài mặt lại tỏ ra thản nhiên như không, "Là cô nghĩ vớ nghĩ vẩn, xin lỗi em".
"Giáo sư Thẩm, em mò đến lớp của cô, bây giờ hai chúng ta còn cùng đi ăn tối. Nghĩ thế nào cũng thấy khả năng em thích cô còn nhiều hơn thích con trai cưng của cô nha".
Đấy đấy, lại bắt đầu nói hươu nói vượn.
Bữa ăn này Thẩm Chứng Ảnh nhất quyết cưa đôi tiền, còn đòi Hồ Lại cho xem hóa đơn để quét mã thanh toán.
Nhưng vẫn nhất quyết không chịu thêm WeChat.
Hồ Lại bất đắc dĩ nói: "Không thì để lần sau cô mời em cũng được mà".
"Còn phải đi thêm lần nữa à?"
???!!!
"Em tưởng rằng chúng ta dùng bữa cùng nhau rất vui vẻ, hóa ra chỉ có một mình em cảm thấy như vậy......".
Lần này không cần phải giả vờ, Hồ Lại nhăn mặt thút thít thút thít.
"Không phải chỉ có một mình em nghĩ vậy. Chỉ là, đâu có lý do nào để lại đi ăn cùng nhau, đúng không?"
"Đi ăn còn cần lý do?"
"Nhưng tại sao phải đi cùng?"
Hồ Lại cúi đầu, biết mình phải nặn cho ra được một lý do hợp lý.
Hồ Lại bận vắt óc suy nghĩ, Thẩm Chứng Ảnh bận khoanh tay ngồi đợi.
Có lẽ giáo sư Thẩm đang chờ đợi một câu chuyện cực kỳ lâm ly bi đát.
Kiểu như: mâu thuẫn với gia đình; lại còn mới bị người yêu bỏ; không có bạn bè thân thiết để tâm sự; hơn nữa nhìn cô rất giống với một người quan trọng đối với em; nếu cần thì bịa luôn người đó chính là mẹ. Bởi vì quan hệ giữa hai mẹ con vốn đã không tốt, nên mỗi khi gặp giáo sư Thẩm em bất giác lại nhớ tới bà...
Xem ra con bé rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, hàng mi khẽ run lên, như cánh bướm chao nhẹ khi gặp gió.
Khó trách hiệu ứng cánh bướm bảo rằng "chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil là có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas".
Được một lúc, người nọ ngẩng đầu, nét mặt đầy vẻ bối rối xen lẫn ấm ức.
"Em không biết," cô bé nói, "Em không tìm được lý do".
"Nhưng mà, chẳng lẽ không có lý do thì không thể cùng nhau đi ăn lẩu sao?"
"Giáo sư Thẩm, nể tình chúng ta quen biết mấy chục năm nay..."
Đừng có nói quá được không, mấy chục ngày còn không tới!
Biết rõ con nhóc này giả bộ đáng thương, Thẩm Chứng Ảnh vẫn cảm thấy mình sẽ dính chiêu.
Miệng cười ngọt như mật, tóc dài mềm mượt như tơ, bình thường trông bản lĩnh đáng tin cậy, lúc ăn lại thoải mái vui vẻ khiến người khác cũng dễ chịu lây.
Thẩm Chứng Ảnh đành thoái thác: "Thư thư đã, hôm nay ăn lẩu ngán rồi".
"Vậy thêm thông tin liên hệ để lần sau hẹn gặp dễ hơn thì sao ạ? Em không thể cứ tuần nào cũng lẻn vào lớp hỏi cô có muốn đi ăn lẩu được đâu đúng không? Sẽ ảnh hưởng đến công việc của giáo sư Thẩm".
"Cũng đừng bảo em gửi email cho cô. Từ lúc tan học tới giờ em để ý cô không mở điện thoại kiểm tra hộp thư. Nếu chờ cô trả lời, khéo bữa cơm tân niên thành cơm tất niên luôn mất".
"Nói nhăng nói cuội".
Thẩm Chứng Ảnh vẫn vô cùng lưỡng lự.
Có lẽ trong suy nghĩ của cô Thẩm, mình là khách không mời từ đâu nhảy đến phá nát đạo hạnh tu luyện của cô ấy. Hồ Lại cũng tự thấy mình giống như sói xám gian xảo dụ dỗ con gái nhà lành, vừa xấu xa vừa không có liêm sỉ.
"Cô không tương tác gì trong vòng bạn bè đâu nhé". Cuối cùng, giáo-sư-Thẩm-nhất-quyết-không-thêm-WeChat đành phải thêm WeChat.
Hồ Lại quả quyết: "Cô yên tâm, nếu không có việc gì quan trọng em chắc chắn sẽ không làm phiền cô".
Nghĩa là chỉ cần có việc thì không bị coi là làm phiền, hè hè.
"Có phải bình thường bất kể em yêu cầu cái gì cũng rất ít người từ chối, nên em mới không thể chịu được cảm giác bị chối từ phải không?"
Trong lúc Thẩm Chứng Ảnh đang nói, vẻ mặt của Hồ Lại có vẻ muốn cãi, nhưng chờ Thẩm Chứng Ảnh nói xong, Hồ Lại mới từ tốn đáp: "Làm gì được như cô nghĩ, nhân dân tệ còn có người chê, huống chi là em, nào có thơm tho bằng nhân dân tệ. Ai từ chối ai chối từ thì kệ họ, em không có cái tư duy bệnh tâm thần tự ngược kiểu: Á à cậu không thích tôi đúng không, vậy tôi nhất định phải làm mọi cách để cậu thích tôi mới thôi".
Ngoại trừ việc một hai đòi thông tin liên lạc của Thẩm Chứng Ảnh thì Hồ Lại rất có chừng mực, đưa Thẩm Chứng Ảnh tới cổng khu tập thể xong là vòng về, không nhằng nhẵng bám theo vào trong. Một lát sau mới nhắn tin qua báo mình đã tới nhà an toàn, tiện thể hỏi thăm Thẩm Chứng Ảnh vào nhà chưa.
Nói suông thôi chưa đủ, còn vẽ ra trò trả lời bằng ám hiệu riêng chỉ hai người hiểu để chắc rằng không có ai giả mạo giáo sư Thẩm.
Rõ ràng con bé phát hiện mình cố tình mang cặp kính lạ đời, lúc đó quả thật nó muốn hỏi nhưng cuối cùng lại thôi, giống như đã đoán ra thứ gì.
Thật sự không đoán nổi suy nghĩ trong đầu cô nàng.
Thẩm Chứng Ảnh khẽ lắc đầu.
Nhưng mà, những chuyện này không liên quan tới mình, cả người kia cũng vậy.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Lại: Dù sao thì, tốt xấu gì cũng có phương thức liên lạc rồi đúng không???
===
Ngủ khoèo trong lớp hai lần đổi lấy một câu không ngại ăn cùng của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại cảm thấy mất mặt cũng đáng giá.
Thẩm Chứng Ảnh là một Xử Nữ điển hình, không phải chỉ mang cái danh Xử Nữ trên giấy khai sinh lòe người cho vui, mà cô cực kỳ để ý chuyện sạch sẽ. Thông tin này được mật báo từ chính điệp viên hai mang a.k.a anti-fan Vương Bao Bao.
Quả nhiên chỉ có moon sign Xử Nữ mới có thể hiểu rõ sun sign Xử Nữ.
Hầu hết mọi người nghe thấy đáp án này đều sẽ lấy đó làm bàn đạp tiếp tục tấn công, nói đôi câu thả thính, nhưng Hồ Lại thì không.
Hồ Lại tính vốn sốt ruột không chịu được bất cứ cái gì rề rà lề mề, nhưng lần này cô cực kỳ nhẫn nại. Lần đầu tiên cưa cẩm một người, mặc dù không xuất phát từ tình cảm chân thành, song cũng cần dò đá băng sông, làm đến đâu chắc đến đấy. ("Dò đá băng sông": thành ngữ Trung Quốc, khi đi đến một dòng sông lạ không thuyền không cầu, để biết được đoạn nào nông sâu ra sao có thể quan sát những phiến đá trên sông để tìm cách vượt qua)
Gái thẳng sáp vào nhau bảo mập mờ thì có mập mờ, nhưng giống như mỳ chưa chín hẳn, cố nuốt thì cũng được, có điều ăn không ngon, cũng không dễ tiêu.
Mì chín mềm ăn mới ngon, gái thẳng cũng vậy.
Muốn nấu chín đòi hỏi phải có thời gian, gái thẳng cũng vậy.
Đến khi mềm rồi, bẻ cỡ nào cũng được.
"Giáo sư Thẩm". Hồ Lại chỉ chỉ vào cặp mắt kính, "Sao đột nhiên lại tháo ra không đeo?"
"...... Kính này không phải loại chống bám hơi nước, lẩu bốc hơi lên sẽ bị mờ".
Ái chà, đúng là một lý do không thể bắt bẻ, Hồ Lại cười cười.
"Một người thì xuề xòa thế nào cũng được, nhưng ngồi chung mâm với người khác phải có ý". Đặc biệt là khi người ngồi chung mâm vô cùng đỏm dáng, lại thích săm soi mình.
"Em có một thắc mắc, có phải tròng kính của giáo sư Thẩm hơi sậm màu quá không? Tròng bình thường sẽ không đến mức che khuất cả mặt mũi thế này".
Con bé này tinh mắt đấy.
Thẩm Chứng Ảnh thản nhiên gật đầu.
Hồ Lại hiểu ngay vấn đề, ra là đồ nghề hóa trang.
"Bây giờ em đã hiểu vì sao cứ vào lớp của cô là em lại lăn ra ngủ rồi".
Thẩm Chứng Ảnh liếc Hồ Lại. Còn phải nói sao, tất cả đều tự em gây ra.
"Là bởi em quá tò mò khuôn mặt của cô nên phải căng mắt ra săm săm soi soi, nhìn tới nhìn lui một hồi chóng mặt đau đầu tới ngất xỉu. Cặp kính của cô đúng là bùa đuổi mỹ nhân linh nghiệm".
Chưa từng thấy ai mặt dày đến nỗi tận dụng mọi thứ để tự khen mình như thế này.
Thẩm Chứng Ảnh tức giận: "Là bùa xua đuổi tà ma chướng khí".
Hóa ra lúc trước linh tính đúng rồi, con bé này đúng là đến để soi mình thật, nhìn chằm chằm không nể nang ai đến nỗi mình phát nghi.
Đã có những lúc, giáo sư Thẩm nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ, lẽ nào quý tử dính sự cố "áo mưa" nên cô bé này mới đuổi cùng giết tận. Oan có đầu nợ có chủ, hòa thượng chạy kịp, mẹ hòa thượng chạy không thoát. Hai mẹ con chung một trường bất tiện thế đấy.
"Nếu là ma nữ xinh đẹp thì không sao, miễn sao giáo sư Thẩm biết em không cố tình ngủ gục chọc tức cô là được. Đơn giản là kính chiếu yêu của cô phá chiêu mỹ nhân kế của em. Em cũng cảm thấy kỳ lạ đó nha......"
Thẩm Chứng Ảnh lừ mắt, đang muốn mở miệng phê bình độ mặt dày của Hồ Lại thì phục vụ cũng vừa mang nước dùng lên. Thẩm Chứng Ảnh lập tức di dời sự chú ý, lộ ra vẻ thèm thuồng như trẻ con.
Thậm chí còn hơi dẩu dẩu miệng.
"Món lẩu này đơn giản mà giáo sư Thẩm, ở nhà cũng làm được".
"Ăn xong dọn dẹp cũng mất cả buổi. Trong nhà neo người bày biện chi cho lắm, đến bữa vào canteen trường tìm gì đó lấp bao tử là được rồi".
"Một mình cũng có thể ra ngoài ăn lẩu nha".
"Phiền lắm, giả sử muốn đi WC không có ai canh chừng giúp đồ đạc, phục vụ thấy trống chỗ lại tưởng nhầm là khách về nên dọn bàn luôn. Chưa kể người trong quán còn nhìn mình như sinh vật lạ".
Một số người trời sinh đi ăn nhất định phải có hội có phường, một số người lại thích dùng bữa một mình. Hồ Lại chính là người như vậy, ngay từ cấp hai cô đã hiên ngang bước vào quán ăn nhanh tự gọi món tự hưởng thụ. Sau này nâng cấp lên, dẫu là lẩu hay thịt nướng... không món nào Hồ Lại không thể đi ăn một mình.
"Vậy sau này cô muốn đi ăn có thể rủ em".
Lại "sau này", Thẩm Chứng Ảnh nhớ rõ mình chưa hề đồng ý, "Phải rồi, lúc còn trong xe bị cô vạch ra một loạt thông tin cá nhân mà sao trông em chẳng có vẻ gì là lo lắng thế?" Thẩm Chứng Ảnh thắc mắc, đổi thành người khác bị lộ thông tin kiểu vậy ắt hẳn phải sốt ruột vô cùng. Đằng này cô nhóc sửng sốt không được tới ba phút đã coi như không có chuyện gì, đúng thật là ngược đời.
Hồ Lại tựa lưng vào ghế, cười nói: "Lo lắng? Tại sao phải lo chứ? Cô không ngại tốn thời gian tìm hiểu em, em vui còn không kịp. Vì như vậy chỉ có thể rơi vào một trong hai khả năng: thứ nhất là gặp biến thái, còn không thì là đang có người yêu thầm. Giáo sư Thẩm đâu thể nào là biến thái phải không ạ?"
Càng nói càng sai, Thẩm Chứng Ảnh nhìn điệu bộ cười cười gợi đòn của người trước mặt, thờ ơ đáp: "Vậy chính em là biến thái". Không đợi cho Hồ Lại phản bác, cô Thẩm hớn hở nhìn phục vụ đưa đồ ăn vào, giọng nghe như reo: "Thịt tới rồi, dùng bữa thôi".
Thịt bò hồng tươi, vân mỡ trắng như tuyết, vừa cho vào miệng đã tan. Hai người ăn xong miếng đầu tiên không ai nói tiếng nào nữa mà chỉ tập trung vào việc chính: tiêu diệt nồi lẩu.
Thật ra Hồ Lại không quá tập trung vào chuyện ăn uống mà đang nhìn Thẩm Chứng Ảnh - người đang toàn tâm toàn ý hăng say với nồi lẩu. Bộ dạng chăm chú đáng yêu cực kỳ, đặc biệt là khi cô ấy đưa miếng thịt bò lên miệng, cả gương mặt sáng bừng hạnh phúc khiến Hồ Lại còn tưởng đây là miếng thịt thần, ai ăn vào là đắc đạo thành tiên ngay.
Cuộc sống của Thẩm Chứng Ảnh đơn giản, quanh đi quẩn lại chỉ đến trường về nhà, lệch khỏi quỹ đạo đó chỉ có thể là đi tham dự tọa đàm theo lời mời của cơ quan xí nghiệp. Cô Thẩm cũng hiếm khi về nhà ba mẹ ruột, càng không ham tiệc tùng gặp gỡ bạn bè, trường học tổ chức đi chơi cũng xin kiếu.
Người có quan hệ tốt nhất với Thẩm Chứng Ảnh là Tôn Thư Tuyết, nhưng Tôn Thư Tuyết có gia đình, có cuộc sống riêng. Thỉnh thoảng Tôn Thư Tuyết gọi qua ăn cơm thì cô Thẩm mới ra khỏi cửa đến nhà bạn làm khách.
Lễ tết không tính, còn thường ngày đồ ăn của canteen trường đã có thể đáp ứng nhu cầu ăn uống của Thẩm Chứng Ảnh. Do đó cô Thẩm rất ít khi ăn bên ngoài, cùng lắm là đặt cơm hộp ăn cho qua bữa. Tiệm cơm bình dân đào đâu ra lẩu, huống hồ gì Sukiyaki.
Phải nói Thẩm Chứng Ảnh khá bất ngờ khi chứng kiến sức ăn của Hồ Lại. Con gái bây giờ hở một chút là sợ béo, hở một chút là đòi giảm cân. Người như cây sậy nhưng cứ ám ảnh chuyện béo gầy. Ai mời gì cũng không dám ăn, chỉ có trà sữa là hốc nhiệt tình. Còn Hồ Lại có vẻ chẳng để ý chuyện cân nặng, thịt thà hải sản gì trên bàn cũng khoắng sạch.
"Chưa từng thấy người đẹp ăn lẩu?" Hồ Lại nhìn Thẩm Chứng Ảnh chớp chớp mắt.
"Chưa từng thấy người đẹp nào ăn lẩu như rồng cuốn".
"Giáo sư Thẩm đặt cái gương trước mặt là thấy được nha. Hay để em quay clip lại cho cô cũng được".
"......"
Thật là thật là, vừa đấm vừa xoa. Nếu mà so với con bé này thì sinh viên trong trường thành thiên thần hết.
May mà mình không phải giảng viên của nó, bằng không một ngày tăng xông đủ ba cữ.
Thẩm Chứng Ảnh thở phào nhẹ nhõm.
Dùng xong bữa, Hồ Lại lẫn Thẩm Chứng Ảnh đều no căng bụng. Nhìn chín cái khay đựng thịt sạch bách nằm trơ trọi trên bàn, hai người đồng thanh cười phá lên.
"Đồ ăn ở đây rất ngon, cảm ơn em đã dẫn cô đến. Lần khác có dịp chắc chắn cô sẽ quay lại".
"Lần sau em sẽ dẫn cô đến một tiệm khác còn ngon hơn".
Mỗi khi nhắc đến "lần sau" Thẩm Chứng Ảnh đều làm lơ không đáp, cho dù Hồ Lại có ngốc cũng nhận ra giáo sư Thẩm không có ý định đi cùng mình thêm lần nào nữa.
Nhưng đây là chuyện Thẩm Chứng Ảnh có thể tự mình quyết định sao?
Hồ Lại gọi phục vụ mang lên hai phần kem matcha, Thẩm Chứng Ảnh xắn một miếng nhỏ ăn thử, "Hơi ngọt".
"Em cũng thấy vậy, cô muốn ăn thử vị cà phê không?"
"Thôi khỏi".
Thẩm Chứng Ảnh huơ huơ cái muỗng, nghiêng đầu âm thầm đánh giá người trước mặt: dáng lông mày sáng sủa, chóp mũi thanh tú, môi không dày không mỏng, mái tóc mềm mại, vành tai đầy dặn.
"Con trai giáo sư Thẩm cũng học tại Đại học H ạ?"
Hồ Lại chỉ thuận miệng hỏi, đâu biết rằng chuông cảnh báo trong lòng Thẩm Chứng Ảnh đã bắt đầu gióng lên từng hồi.
Quả nhiên. Đến rồi.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn luôn cảm thấy Hồ Lại tiếp cận mình là có mục đích. Cô cảm thấy bản thân mình không có gì đáng giá để cho Hồ Lại phải nhòm ngó, tài sản quý nhất của cô chỉ có cậu con trai Giang Ngữ Minh.
Một cô gái xinh đẹp như vậy vì sao lại để ý con trai mình? Cũng không phải Giang Ngữ Minh tệ hại gì cho cam, nhưng mà hiện tại thằng bé đã có người yêu. Mình không thể ép nó thay lòng đổi dạ chạy theo người mới tốt hơn, phải không?
"Đúng vậy. Hiện nó đang là nghiên cứu sinh".
Hồ Lại đon đả tiếp lời: "Ồ, lớn vậy sao? Nhìn cô em cứ nghĩ con của cô chỉ mới vào đại học chứ".
Dễ dàng nhận ra vẻ ngạc nhiên này diễn quá sượng. Cũng không thể trách Hồ Lại, cô dở nhất khoản khen đãi bôi, bảo khen thú cưng còn cố được, khen con nít thì bó tay.
Hồ Lại đang định mở miệng nói tiếp: "Cậu ta..."
"Thằng bé có người yêu rồi". Thẩm Chứng Ảnh vội vàng ngắt lời Hồ Lại, "Thật ra nó không có gì nổi trội, không quá cao, không quá thông minh, tính cách cũng không tinh tế, cùng lắm được cái mặt dễ nhìn. Điều kiện của em tốt hơn con trai cô nhiều. Nó không xứng với em, cái này cô nói thật".
Hồ Lại cũng cảm thấy vậy, nhưng những lời này do chính miệng mẹ Giang Ngữ Minh nói ra cứ thấy kỳ quặc thế nào ấy.
"Cô vẫn cho rằng em thích con trai cô?"
Thẩm Chứng Ảnh cười gượng.
Chẳng lẽ không phải?
"Em đã nói em không thích con trai cô mà, tại sao em phải thích cậu ta cơ chứ?"
Bởi vì không có lý do nào nữa cả! Gạt bỏ hết những giả thuyết vô nghĩa, chỉ còn duy nhất một khả năng!
Trong lòng Thẩm Chứng Ảnh bão táp mưa sa, ngoài mặt lại tỏ ra thản nhiên như không, "Là cô nghĩ vớ nghĩ vẩn, xin lỗi em".
"Giáo sư Thẩm, em mò đến lớp của cô, bây giờ hai chúng ta còn cùng đi ăn tối. Nghĩ thế nào cũng thấy khả năng em thích cô còn nhiều hơn thích con trai cưng của cô nha".
Đấy đấy, lại bắt đầu nói hươu nói vượn.
Bữa ăn này Thẩm Chứng Ảnh nhất quyết cưa đôi tiền, còn đòi Hồ Lại cho xem hóa đơn để quét mã thanh toán.
Nhưng vẫn nhất quyết không chịu thêm WeChat.
Hồ Lại bất đắc dĩ nói: "Không thì để lần sau cô mời em cũng được mà".
"Còn phải đi thêm lần nữa à?"
???!!!
"Em tưởng rằng chúng ta dùng bữa cùng nhau rất vui vẻ, hóa ra chỉ có một mình em cảm thấy như vậy......".
Lần này không cần phải giả vờ, Hồ Lại nhăn mặt thút thít thút thít.
"Không phải chỉ có một mình em nghĩ vậy. Chỉ là, đâu có lý do nào để lại đi ăn cùng nhau, đúng không?"
"Đi ăn còn cần lý do?"
"Nhưng tại sao phải đi cùng?"
Hồ Lại cúi đầu, biết mình phải nặn cho ra được một lý do hợp lý.
Hồ Lại bận vắt óc suy nghĩ, Thẩm Chứng Ảnh bận khoanh tay ngồi đợi.
Có lẽ giáo sư Thẩm đang chờ đợi một câu chuyện cực kỳ lâm ly bi đát.
Kiểu như: mâu thuẫn với gia đình; lại còn mới bị người yêu bỏ; không có bạn bè thân thiết để tâm sự; hơn nữa nhìn cô rất giống với một người quan trọng đối với em; nếu cần thì bịa luôn người đó chính là mẹ. Bởi vì quan hệ giữa hai mẹ con vốn đã không tốt, nên mỗi khi gặp giáo sư Thẩm em bất giác lại nhớ tới bà...
Xem ra con bé rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, hàng mi khẽ run lên, như cánh bướm chao nhẹ khi gặp gió.
Khó trách hiệu ứng cánh bướm bảo rằng "chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil là có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas".
Được một lúc, người nọ ngẩng đầu, nét mặt đầy vẻ bối rối xen lẫn ấm ức.
"Em không biết," cô bé nói, "Em không tìm được lý do".
"Nhưng mà, chẳng lẽ không có lý do thì không thể cùng nhau đi ăn lẩu sao?"
"Giáo sư Thẩm, nể tình chúng ta quen biết mấy chục năm nay..."
Đừng có nói quá được không, mấy chục ngày còn không tới!
Biết rõ con nhóc này giả bộ đáng thương, Thẩm Chứng Ảnh vẫn cảm thấy mình sẽ dính chiêu.
Miệng cười ngọt như mật, tóc dài mềm mượt như tơ, bình thường trông bản lĩnh đáng tin cậy, lúc ăn lại thoải mái vui vẻ khiến người khác cũng dễ chịu lây.
Thẩm Chứng Ảnh đành thoái thác: "Thư thư đã, hôm nay ăn lẩu ngán rồi".
"Vậy thêm thông tin liên hệ để lần sau hẹn gặp dễ hơn thì sao ạ? Em không thể cứ tuần nào cũng lẻn vào lớp hỏi cô có muốn đi ăn lẩu được đâu đúng không? Sẽ ảnh hưởng đến công việc của giáo sư Thẩm".
"Cũng đừng bảo em gửi email cho cô. Từ lúc tan học tới giờ em để ý cô không mở điện thoại kiểm tra hộp thư. Nếu chờ cô trả lời, khéo bữa cơm tân niên thành cơm tất niên luôn mất".
"Nói nhăng nói cuội".
Thẩm Chứng Ảnh vẫn vô cùng lưỡng lự.
Có lẽ trong suy nghĩ của cô Thẩm, mình là khách không mời từ đâu nhảy đến phá nát đạo hạnh tu luyện của cô ấy. Hồ Lại cũng tự thấy mình giống như sói xám gian xảo dụ dỗ con gái nhà lành, vừa xấu xa vừa không có liêm sỉ.
"Cô không tương tác gì trong vòng bạn bè đâu nhé". Cuối cùng, giáo-sư-Thẩm-nhất-quyết-không-thêm-WeChat đành phải thêm WeChat.
Hồ Lại quả quyết: "Cô yên tâm, nếu không có việc gì quan trọng em chắc chắn sẽ không làm phiền cô".
Nghĩa là chỉ cần có việc thì không bị coi là làm phiền, hè hè.
"Có phải bình thường bất kể em yêu cầu cái gì cũng rất ít người từ chối, nên em mới không thể chịu được cảm giác bị chối từ phải không?"
Trong lúc Thẩm Chứng Ảnh đang nói, vẻ mặt của Hồ Lại có vẻ muốn cãi, nhưng chờ Thẩm Chứng Ảnh nói xong, Hồ Lại mới từ tốn đáp: "Làm gì được như cô nghĩ, nhân dân tệ còn có người chê, huống chi là em, nào có thơm tho bằng nhân dân tệ. Ai từ chối ai chối từ thì kệ họ, em không có cái tư duy bệnh tâm thần tự ngược kiểu: Á à cậu không thích tôi đúng không, vậy tôi nhất định phải làm mọi cách để cậu thích tôi mới thôi".
Ngoại trừ việc một hai đòi thông tin liên lạc của Thẩm Chứng Ảnh thì Hồ Lại rất có chừng mực, đưa Thẩm Chứng Ảnh tới cổng khu tập thể xong là vòng về, không nhằng nhẵng bám theo vào trong. Một lát sau mới nhắn tin qua báo mình đã tới nhà an toàn, tiện thể hỏi thăm Thẩm Chứng Ảnh vào nhà chưa.
Nói suông thôi chưa đủ, còn vẽ ra trò trả lời bằng ám hiệu riêng chỉ hai người hiểu để chắc rằng không có ai giả mạo giáo sư Thẩm.
Rõ ràng con bé phát hiện mình cố tình mang cặp kính lạ đời, lúc đó quả thật nó muốn hỏi nhưng cuối cùng lại thôi, giống như đã đoán ra thứ gì.
Thật sự không đoán nổi suy nghĩ trong đầu cô nàng.
Thẩm Chứng Ảnh khẽ lắc đầu.
Nhưng mà, những chuyện này không liên quan tới mình, cả người kia cũng vậy.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Lại: Dù sao thì, tốt xấu gì cũng có phương thức liên lạc rồi đúng không???