Chương 8
43.
Tôi phát hiện dạo gần đây thời gian ngủ của Chử Ương nhiều hơn. Cho dù sáng sớm hay tối muộn thì anh đều mang dáng vẻ ngái ngủ. Anh nói là do đông tới mà thôi. Tôi biết anh ấy đang lừa mình, mèo đâu có ngủ đông.
Vào một ngày tuyết rơi, tôi và anh cùng ăn lẩu. Hệ thống sưởi trong phòng bếp không tốt lắm nên tôi đặt nồi lẩu ngay trên bàn nước trong phòng khách, ngồi trên đệm vừa nấu vừa ăn.
Meo meo không ăn được đồ quá nóng nên chỉ đành ngồi sau lưng tôi, hơi co chân, tựa đầu vào vai tôi mà xem ti vi. Thỉnh thoảng tôi sẽ đút cho anh vài miếng thịt hoặc rau củ đã thổi nguội, anh ấy không thèm nhìn mà há miệng ăn hết.
Một lát sau, tôi nhận ra hô hấp của anh trở nên nhẹ hơn nên tôi vặn nhỏ tiếng ti Ii, bưng bát lên vừa ngắm anh vừa ăn. Người anh hơi giật giật, ngái ngủ nói: "Ta chưa ngủ đâu!"
"Còn muốn ăn nữa hay không?"
Anh lắc đầu: "Không đói bụng!"
Tôi nhìn nguyên liệu nấu lẩu còn khá nhiều: "Nếu không thì lát nữa em sẽ nấu cho anh một bát mì thịt bò!"
Anh ấy ngáp một cái, gật đầu rồi không nói gì thêm. Tôi ẩn bàn trà sang một bên, đi đến trước mặt anh: "Có phải kiếp số gì gì đó của anh sắp đến rồi không?"
Rốt cuộc Chử Ương cũng không giấu diếm nữa: "Còn tưởng rằng có thể ở bên cạnh em qua mùa đông này!"
"Rốt cuộc, kiếp số kia là gì vậy?"
Sắc mặt anh hơi thay đổi một chút, anh đè một ngón tay lên môi tôi, nhẹ giọng nói: "Dòm ngó truyện của thiên giới sẽ bị trừng phạt đó!"
"Em không sợ!" Dù sao thì tôi cũng chẳng có gì cả.
"Nhưng ta sợ!" Chử Ương nhìn tôi, vẻ mặt cực hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Em không phát hiện ra sao? Từ khi em đưa ta về đây, cuộc sống của em gặp rất nhiều trắc trở mà!".
Tôi chưa từng liên hệ chuyện mình gặp xui xẻo liên quan đến Chử Ương cả, tự nhiên cảm thấy khó hiểu. Anh nói tiếp: "Là yêu khí của ta ảnh hưởng đến vận khí của em!"
Thật vậy sao?
Tôi thản nhiên nói: "Có lẽ gặp được anh là em đã dùng hết vận khí của mình rồi!" Nói xong tôi nhào vào lòng anh, cười vui vẻ. Khóe mắt Chử Ương rốt cuộc cũng có ý cười, ôm tôi thật chặt và vuốt ve tóc tôi: "Cảm ơn và xin lỗi em!"
Tới gần cuối kì, chương trình học cũng dày hơn. Sau khi tan học tôi đến siêu thị mua bình sữa tươi, hâm nóng rồi mang về nhà.
Nhưng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, dưới ánh hoàng hôn, một chú mèo lông trắng như tuyết ngủ trên ghế salon. Tôi đã dần dần quen với việc về đến nhà không còn có chàng trai đợi tôi về nữa.
Đổ sữa vào chén rồi mang ra ghế salon, tôi hơi ngồi xổm xuống: "Uống ữa rồi vào phòng ngủ đi!"
Meo meo mở mắt, vẫn là đôi mắt màu lam quen thuộc kia, tôi sờ đầu nó, đưa sữa bò đến trước mặt nó. Một lúc sau, một bàn tay người cầm bát sữa trong tay tôi: "Em đã nghĩ xem mình muốn ước gì chưa?"
Uống xong sữa bò, Chử Ương cũng có tinh thần nói chuyện phiếm với tôi.
"Cũng chẳng có ước muốn gì đặc biệt cả!" Tôi trả lời: "Không phải tài sản thừa kế có vài trăm triệu Tệ thì có chừng mười tám vị soái ca vây quanh thôi!"
Anh ấy đưa tay ôm lấy eo tôi: "Mười tám vị soái ca?"
Tôi nhịn cười, nghiêm túc xua tay: "Em chỉ đùa vui mà thôi!"
Anh kéo tôi ngồi lên ghế salon, sát lại gần: "Đùa vui như thế nào? Cho ta thử mở rộng tầm mắt một chút nhỉ?" Tôi nhanh chóng hôn lên môi anh, cười hì hì giữ chặt khuôn mặt anh: "Mười tám vị soái ca cũng không đẹp bằng meo meo nhà em!"
Anh thấp giọng cười một tiếng, giữ chặt đầu tôi để nụ hôn kia sâu hơn. Nửa đêm tôi tỉnh lại, bên cạnh không còn bóng dáng người kia nữa và meo meo xuất hiện bằng chân thân của mình — Hồ Ly tám đuôi ngồi xổm bên bệ cửa sổ thất thần nhìn ra ngoài.
Trăm năm mới mọc một đuôi, mỗi lần mọc đuôi sẽ lại mất thời gian và sức lực hơn nữa. Nếu như những mẩu truyện thần thoại kìa là sự thật thì anh ấy đã phải trải qua mấy trăm năm rồi chứ?
44.
Thi xong môn cuối cùng, tôi và Chử Ương cũng hẹn ngày hôm sau sẽ đi leo núi. Ở thành phố này cũng chẳng có núi mấy, ngọn núi cao duy nhất chính là nơi mà lúc trước tôi nhặt đc meo meo. Vì vậy, chúng tôi đã chọn địa điểm lần này là ngọn núi này.
Mới bắt đầu mùa đông nhưng gió lạnh đến mức thấu xương, tôi mặc quần áo thật dày, ngồi trên đỉnh núi, bấm số máy bàn trong nhà.
"Tút tút!" vài tiếng thì điện thoại có người nhận: "Em ra ngoài rồi?"
Tôi hít mũi, cười nói: "Em đã lên đến đỉnh núi rồi!"
Anh ấy không để ý đến việc tôi ăn gian, chỉ bảo tôi tìm một chỗ nào tránh gió và chờ anh ấy. Lúc này, trời còn chưa sáng, tôi nhìn mỏm đá lởm chởm không dám động đẩy. Chỉ qua vài phút, Chử Ương đã xuất hiện trên đỉnh núi.
"Muốn ngắm mặt trời mọc sao?" Anh đứng trước mặt tôi, bàn tay ấm áp giữ lấy hai má tôi.
Tôi lắc đầu một cái: "Em muốn cầu nguyện!"
Trầm ngâm một lúc, anh ấy trả lời: "Được!"
Vì vậy, tôi lớn tiếng nói: "Tôi ước, Chử Ương có chín đuôi!"
Chử Ương bật cười: "Anh đã nói rồi, cái này cần..."
"Chuẩn—" Một giọng nói trang nghiêm từ trên trời vang lên như cách xa ngàn dặm vậy. Sau một cái chớp mắt, bầu trời trở nên rực rỡ, vô số ánh sáng vàng kim xuyên qua tầng mây chiếu lên đỉnh núi. Chử Ương được đắm chìm trong ánh hào quang, dường như anh đoán dược điều gì, dịu dàng vén tóc mái của tôi lên chỉ thấy một vết thương đỏ như máu. Tôi giữ tay anh lại, cười thờ ơ: "Đi một bước quỳ một bước, có lòng ắt sẽ linh mà!"
Tôi vùi vào lòng anh, cơ thể đươc bao phủ bởi mùi vị ấm áp quen thuộc, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống: "Sau này có phải sẽ không còn được gặp..."
Bàn tay Chử Ương run rẩy vẫn vuốt ve tóc tôi như cũ, anh nói: "Ngủ một giâc s, mai sẽ tốt hơn thôi!"
45.
Mưa lạnh, tuyết tan, xuân qua hạ tới. Những ngày này cực kỳ nóng, tôi đang sắp xếp lại kệ hàng trong siêu thị lại thuận tay đút cho Tiểu Toàn Phong một miếng thịt hun khói.
"Em đừng đút cho một mình nó ăn nữa. Nó béo gần bằng Tống Toàn Phong rồi đấy!"
Chu Vọng sau khi đi tập lại đến đây trêu chọc mèo. Tôi cất ghế vào trong tiệm thì cậu ta đi vào mua chai nước rồi tiến lại gần tôi: "Nói chuyện nghiêm túc nào, em không hề suy nghĩ đến tôi một chút à?"
Tôi lùi về sau một bước, lạnh lùng từ chối cậu ta: "Cậu không phải là gu thẩm mỹ của tôi!"
"Tôi còn không phải sao? Em nhìn mặt tôi một cái đi? Rồi nhìn chân tôi này, nếu vẫn chưa ổn thì em sờ cơ bụng đi!" Chu Vọng khó tin mạnh mẽ kéo tay tôi sờ lên cơ bụng cậu ta.
Móa nó, tổn thọ rồi! Tôi không muốn bị ép đùa giỡn lưu manh như thế đâu.
Bạn tốt: "Ái ui! Mắt tui mù rồi, mù rồi!" Sau khi Chu Vọng rời đi, bạn thân giúp tôi tiếp tục cho mèo ăn, cô ấy nghiêng người buôn chuyện: "Cậu có biết Lục Tuần và Tô Miểu chia tay rồi không?"
Đây đúng là chuyện mới mẻ, tôi còn tưởng rằng hai người họ có thể ở bên cạnh nhau mãi mãi đấy: "Tại sao vậy?"
Bạn tốt ‘Chậc chậc’: "Hình như nữ sinh học trường đại học bên cạnh đã đăng một đoạn video mà Tô Miểu bắt nạt bạn học khi còn học cấp hai. Nhà trường đã cố gắng đè ép chuyện này xuống, tớ cũng vừa mới nghe kể lại thôi!"
Tôi còn nghĩ rằng lúc trước cô ta ghét tôi là vì Lục Tuần nhưng không ngờ, Lục Tuần chỉ là cái cớ mà thôi. Bạn tốt thấy tôi chẳng quan tâm lắm, hỏi tôi: "Nói thật đi, Chu Vọng theo đuổi cậu như vậy mà cậu không hề có chút cảm động à?"
"Không hề!"
"Đừng nói với tớ là cậu còn đang chờ Sở Dương nhé? Tỉnh lại đi người chị em, cậu ta cũng đã về nước nửa năm rồi, thậm chí cách thức liên lạc cậu ta cũng chẳng để lại cho cậu!"
Tôi bật cười: "Tớ không chờ cậu ấy!" Tôi làm sao có thể chờ được anh ấy chứ?
"Chẳng qua tớ không thích Chu Vọng mà thôi! Cậu ta rất tốt nhưng tớ không thích!"
46.
Lúc tan làm đột nhiên trời đổ cơn mưa, tôi che ô đi về nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu yếu ớt ở gầm xe ô tô gần đó. Ngồi xổm xuống nhìn, là một chú mèo con trắng muốt nhưng cực kỳ bẩn thịu. Trái tim tôi không khỏi sợ hãi. Mèo con vẫn khàn giọng kêu, không hề sợ hãi khi thấy người lạ mà còn thất thểu đi về phía tôi. Nó rất nhỏ, dường như có thể nằm gọn trong lòng bàn tay tôi vậy.
Tôi ôm nó vào lòng, để nó từ từ bình tĩnh hơn. Mãi một lúc sau nó mới mở mắt, là một đôi mắt màu vàng kim, trong suốt.
47.
Tôi bế mèo con về nhà, nó không chỉ bẩn thỉu mà còn ướt nhẹp vì mắc mưa. Tôi tắm qua cho nó rồi lấy máy sấy, sấy lông cho nó.
Mèo con giãy giụa, kêu gào như muốn rách cổ họng, thấy tôi không nhúc nhích gì thì nó bắt đầu quậy phá, không để tôi sấy khô cho nó.
Tôi bị chọc cười, xoa đầu nó: "Bắt đầu từ hôm nay, mày chị là mèo của tao nhé!"
Đây là lần thứ hai tôi nói những lời này nhưng bây giờ cảnh còn người mất. Sấy khô lông cho meo meo, quần áo của tôi cũng vinh quang hi sinh nên tôi dứt khoát cởi đồ đi tắm.
Tắm được một nửa thì nghe thấy tiếng gào thảm thiết của mèo con khiến tôi sợ hết hồn, vội vàng bọc khăn tắm đi ra ngoài. Hơi nước vẫn chưa tan hết, trong mông lung chỉ thấy một bóng người, thân hình cao lớn, mái tóc dài màu bạch kim xõa tung như tháng nước, sau lưng người này còn có chín cái đuôi lớn màu trắng muốt, mềm mịn. Anh xách con mèo nhỏ tỏng tay, nhoẻn miệng cười với tôi. Đôi mắt màu lam sáng ngời.
Dù cho thế giới vẫn quay, thế sự xoay vần, dù cho đã ngắm nhìn đủ mọi thứ cũng không thể nào khắc cốt ghi tâm bằng giờ phút này.
Tôi phát hiện dạo gần đây thời gian ngủ của Chử Ương nhiều hơn. Cho dù sáng sớm hay tối muộn thì anh đều mang dáng vẻ ngái ngủ. Anh nói là do đông tới mà thôi. Tôi biết anh ấy đang lừa mình, mèo đâu có ngủ đông.
Vào một ngày tuyết rơi, tôi và anh cùng ăn lẩu. Hệ thống sưởi trong phòng bếp không tốt lắm nên tôi đặt nồi lẩu ngay trên bàn nước trong phòng khách, ngồi trên đệm vừa nấu vừa ăn.
Meo meo không ăn được đồ quá nóng nên chỉ đành ngồi sau lưng tôi, hơi co chân, tựa đầu vào vai tôi mà xem ti vi. Thỉnh thoảng tôi sẽ đút cho anh vài miếng thịt hoặc rau củ đã thổi nguội, anh ấy không thèm nhìn mà há miệng ăn hết.
Một lát sau, tôi nhận ra hô hấp của anh trở nên nhẹ hơn nên tôi vặn nhỏ tiếng ti Ii, bưng bát lên vừa ngắm anh vừa ăn. Người anh hơi giật giật, ngái ngủ nói: "Ta chưa ngủ đâu!"
"Còn muốn ăn nữa hay không?"
Anh lắc đầu: "Không đói bụng!"
Tôi nhìn nguyên liệu nấu lẩu còn khá nhiều: "Nếu không thì lát nữa em sẽ nấu cho anh một bát mì thịt bò!"
Anh ấy ngáp một cái, gật đầu rồi không nói gì thêm. Tôi ẩn bàn trà sang một bên, đi đến trước mặt anh: "Có phải kiếp số gì gì đó của anh sắp đến rồi không?"
Rốt cuộc Chử Ương cũng không giấu diếm nữa: "Còn tưởng rằng có thể ở bên cạnh em qua mùa đông này!"
"Rốt cuộc, kiếp số kia là gì vậy?"
Sắc mặt anh hơi thay đổi một chút, anh đè một ngón tay lên môi tôi, nhẹ giọng nói: "Dòm ngó truyện của thiên giới sẽ bị trừng phạt đó!"
"Em không sợ!" Dù sao thì tôi cũng chẳng có gì cả.
"Nhưng ta sợ!" Chử Ương nhìn tôi, vẻ mặt cực hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Em không phát hiện ra sao? Từ khi em đưa ta về đây, cuộc sống của em gặp rất nhiều trắc trở mà!".
Tôi chưa từng liên hệ chuyện mình gặp xui xẻo liên quan đến Chử Ương cả, tự nhiên cảm thấy khó hiểu. Anh nói tiếp: "Là yêu khí của ta ảnh hưởng đến vận khí của em!"
Thật vậy sao?
Tôi thản nhiên nói: "Có lẽ gặp được anh là em đã dùng hết vận khí của mình rồi!" Nói xong tôi nhào vào lòng anh, cười vui vẻ. Khóe mắt Chử Ương rốt cuộc cũng có ý cười, ôm tôi thật chặt và vuốt ve tóc tôi: "Cảm ơn và xin lỗi em!"
Tới gần cuối kì, chương trình học cũng dày hơn. Sau khi tan học tôi đến siêu thị mua bình sữa tươi, hâm nóng rồi mang về nhà.
Nhưng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, dưới ánh hoàng hôn, một chú mèo lông trắng như tuyết ngủ trên ghế salon. Tôi đã dần dần quen với việc về đến nhà không còn có chàng trai đợi tôi về nữa.
Đổ sữa vào chén rồi mang ra ghế salon, tôi hơi ngồi xổm xuống: "Uống ữa rồi vào phòng ngủ đi!"
Meo meo mở mắt, vẫn là đôi mắt màu lam quen thuộc kia, tôi sờ đầu nó, đưa sữa bò đến trước mặt nó. Một lúc sau, một bàn tay người cầm bát sữa trong tay tôi: "Em đã nghĩ xem mình muốn ước gì chưa?"
Uống xong sữa bò, Chử Ương cũng có tinh thần nói chuyện phiếm với tôi.
"Cũng chẳng có ước muốn gì đặc biệt cả!" Tôi trả lời: "Không phải tài sản thừa kế có vài trăm triệu Tệ thì có chừng mười tám vị soái ca vây quanh thôi!"
Anh ấy đưa tay ôm lấy eo tôi: "Mười tám vị soái ca?"
Tôi nhịn cười, nghiêm túc xua tay: "Em chỉ đùa vui mà thôi!"
Anh kéo tôi ngồi lên ghế salon, sát lại gần: "Đùa vui như thế nào? Cho ta thử mở rộng tầm mắt một chút nhỉ?" Tôi nhanh chóng hôn lên môi anh, cười hì hì giữ chặt khuôn mặt anh: "Mười tám vị soái ca cũng không đẹp bằng meo meo nhà em!"
Anh thấp giọng cười một tiếng, giữ chặt đầu tôi để nụ hôn kia sâu hơn. Nửa đêm tôi tỉnh lại, bên cạnh không còn bóng dáng người kia nữa và meo meo xuất hiện bằng chân thân của mình — Hồ Ly tám đuôi ngồi xổm bên bệ cửa sổ thất thần nhìn ra ngoài.
Trăm năm mới mọc một đuôi, mỗi lần mọc đuôi sẽ lại mất thời gian và sức lực hơn nữa. Nếu như những mẩu truyện thần thoại kìa là sự thật thì anh ấy đã phải trải qua mấy trăm năm rồi chứ?
44.
Thi xong môn cuối cùng, tôi và Chử Ương cũng hẹn ngày hôm sau sẽ đi leo núi. Ở thành phố này cũng chẳng có núi mấy, ngọn núi cao duy nhất chính là nơi mà lúc trước tôi nhặt đc meo meo. Vì vậy, chúng tôi đã chọn địa điểm lần này là ngọn núi này.
Mới bắt đầu mùa đông nhưng gió lạnh đến mức thấu xương, tôi mặc quần áo thật dày, ngồi trên đỉnh núi, bấm số máy bàn trong nhà.
"Tút tút!" vài tiếng thì điện thoại có người nhận: "Em ra ngoài rồi?"
Tôi hít mũi, cười nói: "Em đã lên đến đỉnh núi rồi!"
Anh ấy không để ý đến việc tôi ăn gian, chỉ bảo tôi tìm một chỗ nào tránh gió và chờ anh ấy. Lúc này, trời còn chưa sáng, tôi nhìn mỏm đá lởm chởm không dám động đẩy. Chỉ qua vài phút, Chử Ương đã xuất hiện trên đỉnh núi.
"Muốn ngắm mặt trời mọc sao?" Anh đứng trước mặt tôi, bàn tay ấm áp giữ lấy hai má tôi.
Tôi lắc đầu một cái: "Em muốn cầu nguyện!"
Trầm ngâm một lúc, anh ấy trả lời: "Được!"
Vì vậy, tôi lớn tiếng nói: "Tôi ước, Chử Ương có chín đuôi!"
Chử Ương bật cười: "Anh đã nói rồi, cái này cần..."
"Chuẩn—" Một giọng nói trang nghiêm từ trên trời vang lên như cách xa ngàn dặm vậy. Sau một cái chớp mắt, bầu trời trở nên rực rỡ, vô số ánh sáng vàng kim xuyên qua tầng mây chiếu lên đỉnh núi. Chử Ương được đắm chìm trong ánh hào quang, dường như anh đoán dược điều gì, dịu dàng vén tóc mái của tôi lên chỉ thấy một vết thương đỏ như máu. Tôi giữ tay anh lại, cười thờ ơ: "Đi một bước quỳ một bước, có lòng ắt sẽ linh mà!"
Tôi vùi vào lòng anh, cơ thể đươc bao phủ bởi mùi vị ấm áp quen thuộc, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống: "Sau này có phải sẽ không còn được gặp..."
Bàn tay Chử Ương run rẩy vẫn vuốt ve tóc tôi như cũ, anh nói: "Ngủ một giâc s, mai sẽ tốt hơn thôi!"
45.
Mưa lạnh, tuyết tan, xuân qua hạ tới. Những ngày này cực kỳ nóng, tôi đang sắp xếp lại kệ hàng trong siêu thị lại thuận tay đút cho Tiểu Toàn Phong một miếng thịt hun khói.
"Em đừng đút cho một mình nó ăn nữa. Nó béo gần bằng Tống Toàn Phong rồi đấy!"
Chu Vọng sau khi đi tập lại đến đây trêu chọc mèo. Tôi cất ghế vào trong tiệm thì cậu ta đi vào mua chai nước rồi tiến lại gần tôi: "Nói chuyện nghiêm túc nào, em không hề suy nghĩ đến tôi một chút à?"
Tôi lùi về sau một bước, lạnh lùng từ chối cậu ta: "Cậu không phải là gu thẩm mỹ của tôi!"
"Tôi còn không phải sao? Em nhìn mặt tôi một cái đi? Rồi nhìn chân tôi này, nếu vẫn chưa ổn thì em sờ cơ bụng đi!" Chu Vọng khó tin mạnh mẽ kéo tay tôi sờ lên cơ bụng cậu ta.
Móa nó, tổn thọ rồi! Tôi không muốn bị ép đùa giỡn lưu manh như thế đâu.
Bạn tốt: "Ái ui! Mắt tui mù rồi, mù rồi!" Sau khi Chu Vọng rời đi, bạn thân giúp tôi tiếp tục cho mèo ăn, cô ấy nghiêng người buôn chuyện: "Cậu có biết Lục Tuần và Tô Miểu chia tay rồi không?"
Đây đúng là chuyện mới mẻ, tôi còn tưởng rằng hai người họ có thể ở bên cạnh nhau mãi mãi đấy: "Tại sao vậy?"
Bạn tốt ‘Chậc chậc’: "Hình như nữ sinh học trường đại học bên cạnh đã đăng một đoạn video mà Tô Miểu bắt nạt bạn học khi còn học cấp hai. Nhà trường đã cố gắng đè ép chuyện này xuống, tớ cũng vừa mới nghe kể lại thôi!"
Tôi còn nghĩ rằng lúc trước cô ta ghét tôi là vì Lục Tuần nhưng không ngờ, Lục Tuần chỉ là cái cớ mà thôi. Bạn tốt thấy tôi chẳng quan tâm lắm, hỏi tôi: "Nói thật đi, Chu Vọng theo đuổi cậu như vậy mà cậu không hề có chút cảm động à?"
"Không hề!"
"Đừng nói với tớ là cậu còn đang chờ Sở Dương nhé? Tỉnh lại đi người chị em, cậu ta cũng đã về nước nửa năm rồi, thậm chí cách thức liên lạc cậu ta cũng chẳng để lại cho cậu!"
Tôi bật cười: "Tớ không chờ cậu ấy!" Tôi làm sao có thể chờ được anh ấy chứ?
"Chẳng qua tớ không thích Chu Vọng mà thôi! Cậu ta rất tốt nhưng tớ không thích!"
46.
Lúc tan làm đột nhiên trời đổ cơn mưa, tôi che ô đi về nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu yếu ớt ở gầm xe ô tô gần đó. Ngồi xổm xuống nhìn, là một chú mèo con trắng muốt nhưng cực kỳ bẩn thịu. Trái tim tôi không khỏi sợ hãi. Mèo con vẫn khàn giọng kêu, không hề sợ hãi khi thấy người lạ mà còn thất thểu đi về phía tôi. Nó rất nhỏ, dường như có thể nằm gọn trong lòng bàn tay tôi vậy.
Tôi ôm nó vào lòng, để nó từ từ bình tĩnh hơn. Mãi một lúc sau nó mới mở mắt, là một đôi mắt màu vàng kim, trong suốt.
47.
Tôi bế mèo con về nhà, nó không chỉ bẩn thỉu mà còn ướt nhẹp vì mắc mưa. Tôi tắm qua cho nó rồi lấy máy sấy, sấy lông cho nó.
Mèo con giãy giụa, kêu gào như muốn rách cổ họng, thấy tôi không nhúc nhích gì thì nó bắt đầu quậy phá, không để tôi sấy khô cho nó.
Tôi bị chọc cười, xoa đầu nó: "Bắt đầu từ hôm nay, mày chị là mèo của tao nhé!"
Đây là lần thứ hai tôi nói những lời này nhưng bây giờ cảnh còn người mất. Sấy khô lông cho meo meo, quần áo của tôi cũng vinh quang hi sinh nên tôi dứt khoát cởi đồ đi tắm.
Tắm được một nửa thì nghe thấy tiếng gào thảm thiết của mèo con khiến tôi sợ hết hồn, vội vàng bọc khăn tắm đi ra ngoài. Hơi nước vẫn chưa tan hết, trong mông lung chỉ thấy một bóng người, thân hình cao lớn, mái tóc dài màu bạch kim xõa tung như tháng nước, sau lưng người này còn có chín cái đuôi lớn màu trắng muốt, mềm mịn. Anh xách con mèo nhỏ tỏng tay, nhoẻn miệng cười với tôi. Đôi mắt màu lam sáng ngời.
Dù cho thế giới vẫn quay, thế sự xoay vần, dù cho đã ngắm nhìn đủ mọi thứ cũng không thể nào khắc cốt ghi tâm bằng giờ phút này.