Chương : 20
Chương 20: Tử La Lan vĩnh hằng
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Tôi không biết ai đã đưa tôi vào đây, cũng không muốn biết. Cả căn phòng trống không, bao phủ là một màu trắng lạnh lẽo. Tôi tưởng rằng, tôi chỉ là một thứ bỏ đi trong thế giới này, cho dù có chết cũng không có ai ở bên cạnh. Nhưng, Lạc Lạc thêm lần nữa lại mang đến sự cảm động cho tôi.
Vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy ánh hào quang màu vàng bên cạnh cửa sổ, trong thế giới đen tối, thứ hào quang ấy như mang lại ánh sáng rực rỡ cho tôi. Nước mắt khẽ lăn qua má, tôi nằm yên lặng ngắm nhìn cái bóng gầy gò của anh. Tại sao, tại sao anh không nhẫn tâm bỏ rơi em? Tại sao trong lúc em tuyệt vọng nhất, người luôn ở bên cạnh em lại chính là anh? Sự kiêu ngạo đáng thương của em… thấp hèn đến vậy, nhỏ bé đến vậy…
“Lạc Lạc, hãy dẫn em đi! Mãi mãi rời xa nơi này, rời xa Trung Quốc!”, Tôi khẽ nói với bóng người đang đứng bên cửa sổ.
“A, em tỉnh rồi à?”, anh quay đầu lại, trong ánh mắt toát lên sự vui mừng hiếm thấy.
“Chúng ta cùng đi nhé, rời xa nơi này, rời xa Trung Quốc!”, tôi vẫn tiếp tục nói, không để ý đến xung quanh.
“Em chắc chắn là mình không hành động theo cảm tính đấy chứ?”, anh đến bên giường, nghiêng đầu hỏi tôi. Mái tóc màu vàng ghé sát vào mặt tôi, khiến cho tôi có cảm giác mình đang được ôm ấp trong vòng tay.
Tôi thò hai tay ra, cẩn thận ôm chặt lấy anh, rồi vùi vào mặt anh thì thầm, “Em chắc chắn!”
Anh có vẻ hơi bối rối, toàn thân như đang run lên, thế nhưng chắng mấy chốc đã lấy lại được bình tĩnh, cứ để mặc tôi ôm lấy anh, không phụ họa theo, nhưng cũng chẳng nói nửa lời.
“Lạc Lạc, bị một người thần kinh đeo bám như vậy, anh có sợ không?”, tôi nhìn ta ngoài cửa sổ, nụ cười nhạt nhòa.
“Không sợ!”, anh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, “Bởi vì cả hai ta cùng cô độc, bởi vì, anh và em giống nhau, đều là những đứa con hoang trong mắt người khác…”
Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp nhưng lại khiến cho tôi như bị hàng nghìn cái gai đâm phải. Trái tim tôi, bỗng chốc trở nên nghẹt thở! Nhưng lời anh nói… nghe sao mà quen thuộc thế, dường như đã nghe thấy ở đâu đó rồi?
Đột nhiên, một thứ gì đó lướt qua trong đầu tôi, một tia sáng lóe lên trong đầu… đầu tôi đau dữ dội… trời đất như quay cuồng. Tôi mê mang như người trong giấc mộng… rồi đột ngột tôi nhận ra, thứ vụt qua trong đầu tôi, chính là kí ức đã mất bảy năm về trước! Một kí ức bên cạnh Lạc Lạc! Một chuỗi kí ức cực kì quý giá đối với tôi!
Hóa ra, Lạc Lạc trước mắt tôi, Lạc Lạc thân yêu của tôi, chính là người tôi đã quyết tâm chờ đợi cả cuộc đời!
Ánh mắt màu hổ phách nhàn nhạt bi thương, nhưng, khuôn mặt anh lại rất tĩnh lặng, chỉ có những ngón tay dài đang lướt nhẹ trên mái tóc tôi, nhẹ nhàng, dịu dàng… như tiết tấu của bản nhạc du dương…
Lạc Lạc, em nghĩ là em đã biết nên làm như thế nào rồi…
“Thanh Đằng, anh hứa với em, sẽ dẫn em rời xa thành phố này, vĩnh viễn rời xa nó…”, nói xong, anh ôm chặt lấy tôi, để tôi vùi đầu vào lồng ngực ấm nồng của anh.
Khoảnh khắc ấy, khi ngửi thấy mùi xà phòng đã lâu lắm rồi mới tìm lại được, tôi đã mỉm cười… trong nước mắt!
***
Sau hai ngày nằm viện, cuối cùng tôi cũng được xuất viện.
Những ngày tháng, vẫn cứ bình lặng trôi qua. Tôi và Hạ Thất Lăng ai có cuộc sống của người nấy, không hề đụng chạm đến nhau. Những sinh hoạt hàng ngày của anh ta đã không còn cần đến tôi, còn tôi cũng không còn mỉm cười phụ họa theo những bước chân trưởng thành của anh ta nữa. Chúng tôi cùng sát vai nhau, nhưng sau đó lại quay lưng vào nhau, ai đi đường nấy, khoảng cách ngày càng xa hơn.
Gần đến kì thi cuối kì, cuối cùng Y Tùng Lạc cũng đã tận dụng được những mối quan hệ của gia đình để xin cấp visa đi Pháp cho chúng tôi. Điều này có nghĩa là… tôi sắp phải ra đi, biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của Hạ Thất Lăng! Vĩnh viễn biến mất…
Tôi bắt đầu âm thầm thu dọn hành lí của mình, giấu giếm với tất cả mọi người trong nhà họ Hạ. Tôi không thể để cho họ phát hiện, tuyệt đối không thể! Bởi vì, thứ tôi muốn mang theo không chỉ có bản thân mình, mà còn cả món đồ chơi Hạ Thất Lăng luôn nắm giữ trong tay – Bối Nhi! Cô bé là vật cưng duy nhất mà chính tay tôi đã nặn ra cho Hạ Thất Lăng, nhưng tôi không thể để nó lại cho anh ta được! Tất cả những gì có liên quan đến tôi, tôi đều sẽ mang đi hết!
Buổi tối, sau khi kiểm tra hết số hành lí, tôi âm thầm đi tìm Bối Nhi! Lúc ấy, con bé vừa mới trở về phòng từ phòng vẽ tranh, thế là tôi liền gọi nó lại.
“A, chị Đằng!”, ngoảnh lại nhìn thấy tôi, nó liền nhoẻn miệng cười, vui vẻ chạy lại bên tôi.
Tôi quỳ xuống bên cạnh Bối Nhi, xoa xoa mái tóc vàng hoe và mềm mại của nó: “Lúc nào cũng chạy nhảy, nghịch ngợm, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế này này!”
Nó ôm lấy cổ tôi, mắt chớp chớp rồi cười ha ha: “Bởi vì em ngửi thấy trên người chị Đằng có mùi hương rất đặc biệt! Giống như anh Lăng vậy, thế nên em mới háo hức chạy đến!”
Nụ cười trên khuôn mặt tôi từ từ thu lại, khuôn mặt lập tức không chút biểu cảm, nháy mắt nói với Bối Nhi: “Bối Nhi tinh ranh lắm rồi nhé! Cứ thế này chị Đằng sẽ không thích em nữa đâu!”
“Chị Đằng ơi, chị đừng giận mà! Vì những gì em nói đều là sự thật!”, Bối Nhi mím môi, cúi đầu buồn bã, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói: “Chị biết không? Mỗi lần chị Đằng nằm bò lên bàn ngủ gật vì mệt mỏi, anh Lăng đều vào đắp áo cho chị đấy!”
Tôi mở to mắt ngạc nhiên: “Thế sao trước đây em nói là thím Lan vào khoác áo cho chị?”
“Đấy là bởi vì anh Lăng không cho em nói…”, con bé cúi đầu nhưng miệng còn lí nhí: “Có nhiều khi em thấy anh Lăng ngồi bên cạnh chị Đằng, nhẹ nhàng ôm lấy chị nữa”.
Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khiến cho tôi không biết làm gì ngoài việc mở to mắt kinh ngạc.
“Bởi vì lúc chị Đằng ngủ say là lúc chị ngoan nhất, nồng nàn nhất”, Bối Nhi nhìn tôi, ánh mắt hồn nhiên.
Bất chợt nước mắt tôi trào ra khỏi khéo mắt. Tôi ngoảnh đầu về hướng khác, lấy lại bình tĩnh rồi nắm lấy tay của Bối Nhi: “Bối Nhi, nếu có một ngày, chỉ Đằng khiến cho em không có thạch hoa quả để ăn, không có quần áo đẹp để mặc, không có gấu bông để ôm, em có trách chị không?”
Bối Nhi không nói gì, chỉ nhìn tôi mỉm cười thật ngọt ngào, sau đó con bé nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đâu! Chẳng phải em nói với chị rồi sao, cho dù có chuyện gì xảy ra, Bối Nhi mãi mãi tôn trọng quyết định của chị Đằng!”
“Bối Nhi…”, tôi dang hai tay ôm chặt lấy con bé vào lòng, hít một hơi thật sâu để cố gắng nén chặt những giọt nước mắt vào trong lòng.
Con bé vẫn còn nhỏ như vậy mà đã rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người ta phải đau lòng. Hạ Thất Lăng là một người thông minh, đứa bé mang trong mình dòng máu của anh ta cũng thật là thông minh, không hề thua kém anh ta!
Bối Nhi thân yêu của chị, hãy tin tưởng chị Đằng! Ngoài việc không thể cho em tiền bạc, chị sẽ cho em tất cả những gì chị có, để cho em tự do trưởng thành.
“Bối Nhi, em cầm lấy cái này!”, lau sạch nước mắt, tôi đưa cho con bé một chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo, “Ngày mai, khi nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức này kêu, em hãy thức dậy nhé! Sau đó đi ra cây ngô đồng bên ngoài cổng, chị Đằng sẽ ở đó đợi em!”
“Vâng ạ!”, Bối Nhi mỉm cười, gật đầu không hỏi thêm điều gì.
“Ngày mai khi chiếc đồng hồ kêu, có thể trời vẫn còn tối, nhưng em nhất định phải thức dậy đấy! Đừng sợ, chị Đằng sẽ đứng bên cạnh cây ngô đồng chờ em”, tôi cẩn thận dằn dò lại Bối Nhi thêm lần nữa.
“Vâng ạ, em sẽ thức dậy đúng giờ!”
“Nhớ kĩ là không được nói cho bất kì ai! Bao gồm cả anh Lăng nghe chưa?”
“Vâng ạ, đây là bí mật của hai chị em mình, em sẽ không nói với ai đâu!”
“Chị Đằng biết là Bối Nhi rất ngoan, rất nghe lời mà!”, tôi xoa xoa đầu Bối Nhi, mặc dù miệng vẫn nở nụ cười nhưng nước mắt lại chỉ chực trào ra, “được rồi, bây giờ em về phòng ngủ đi, nếu không mai lại không dậy được đâu!”
“Vâng, chúc chị ngủ ngon!”, cô bé thơm nhẹ lên má tôi, sau đó ôm chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo về phòng, cái bóng vừa đi vừa nhảy nhót ấy khuất dần ở cuối cầu thang.
Khoảnh khắc cái bóng của Bối Nhi tan biến ở đầu hành lang, tôi lập tức cắn chặt răng quay đầu lại, không nhìn thấy bất kì thứ gì. Nhưng tôi biết, đôi mắt u tối ấy lại xuất hiện ở phía sau lưng tôi. Tôi âm thầm bước đi trong hành lang, tâm trạng vô cùng bất an! Đôi mắt tà ác ấy không xuất hiện lúc nào khác mà lại chính là lúc này! Tôi đã chỉnh giờ báo thức trên chiếc đồng hồ đưa cho Bối Nhi là năm giờ sáng, hi vọng sẽ không có sự cố nào xảy ra, hi vọng ngày mai tôi thực sự có thể ra đi, mãi mãi ra đi! Tôi ngẩng đầu lên, âm thầm cầu xin ông trời cho mọi việc diễn ra suôn sẻ. Sau đó tôi sải bước về phòng.
***
Ngày hôm sau, mới bốn giờ sáng tôi đã tỉnh giấc, vội vàng đánh răng rửa mặt và xách hành lí đi ra đứng cạnh cây ngô đồng bên ngoài cổng. Sương vẫn rất dày, thỉnh thoảng có những cơn gió lạnh thổi qua khiến cho tôi run rẩy. Nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh Bối Nhi hai mắt vẫn còn ngái ngủ, nhảy nhót chân sáo chạy ra là tôi lại cảm thấy tất cả những điều này lại không có gì đáng kể.
Tôi thổi vào bàn tay mình, xoa xoa cho ấm hơn, mỉm cười tưởng tượng ra cuộc sống mới của chúng tôi… Thế nhưng, đợi đến khi mặt trời đã le lói ở phía đằng đông mà vẫn không thấy Bối Nhi xuất hiện. Điều này khiến cho tôi cảm thấy lo lắng, là Bối Nhi không dậy nổi hay là có chuyện gì xảy ra rồi? Bối Nhi của chị, nhanh lên đi em! Nếu muộn sẽ không kịp nữa đâu! Người nhà họ Hạ sáu giờ là đã tỉnh giấc hết cả rồi, nếu như đến lúc ấy chúng ta mới đi thì sẽ bị bọn họ phát giác mất.
Năm giờ năm mươi phút rồi, cái bóng bé nhỏ của Bối Nhi vẫn không thấy xuất hiện, tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Cảm giác bất an này chỉ xuất hiện khi có đôi mắt tà ác ấy xuất hiện sau lưng tôi, thế nhưng bây giờ cảm giác ấy lại đang bao trùm lấy tôi, bóp nghẹt trái tim tôi.
Không thể tiếp tục đợi được nữa! Tôi giấu hành lí trong khóm hoa bên cạnh rồi xuyên qua con đường nhỏ trong vườn hoa, chạy về hướng phòng của Bối Nhi.
“Không thấy tiểu thư Bối Nhi đâu cả!”, tôi mới chạy lên tầng hai đã nghe thấy thím Lan chạy từ phòng của Bối Nhi ra, hốt hoảng nói.
“Sao lại không thấy? Sao có thể thế được? Tối qua mọi chuyện vẫn ổn cả mà! Thím đã tìm kĩ chưa?”, tôi tóm lấy hai tay thím Lan hỏi dồn.
“Tìm khắp trong nhà rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng tiểu thư đâu cả! Lúc sáng, khi tôi mở cửa phòng của tiểu thư đã không thấy cô bé trong đó rồi. Ban đầu còn tưởng cô ấy chạy sang phòng thiếu gia ngủ, nhưng tôi vừa từ bên đó về, không có! Tôi tìm hết trong các phòng rồi mà không thấy, ngay cả phòng của lão phu nhân cũng vào tìm rồi…”
Sao có thể như thế được? Rõ ràng tôi đã bảo con bé năm giờ phải thức dậy, đi ra phía cây ngô đồng ngoài cổng mà! Thế nhưng, tôi chờ mãi mà không thấy Bối Nhi xuất hiện, tồi tệ hơn là, lúc quay lại tìm Bối Nhi đã thấy thím Lan bảo là Bối Nhi mất tích rồi!
Rốt cuộc là con bé đã đi đâu rồi? Chẳng lẽ con bé sợ hãi trước nhưng gì tôi nói với nó ngày hôm qua sao? Tại sao một đứa bé ngoan ngoãn tự dưng lại mất tích được cơ chứ?
“Thanh Đằng, cô đã không bảo vệ chu đáo thứ quý giá nhất của mình!”, trong lúc mông lung không biết phải làm gì, giọng nói của thím Lan vang lên bên tai, “Không dốc hết sức bảo vệ…”
“Thím Lan… Thím đã biết điều gì đó, đúng không?”, tôi ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn thím.
“Rất nhiều chuyện, tôi còn chưa hoàn toàn chắc chắn!”, thím Lan cúi đầu nói, “Giờ tôi đi điều động tất cả mọi người trong nhà họ Hạ đi tìm, có thể tìm thấy hay không tôi cũng không dám chắc!”, dứt lời, thím Lan vội vã xuống lầu.
Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến việc này từ sớm, đôi mắt ấy lúc nào cũng dõi theo từng cử động của tôi, Tối hôm qua, rõ ràng đôi mắt ấy đã xuất hiện, nhưng tôi lại ngốc nghếch không đề phòng. Tôi thật là đáng chết!
Chắc chắn thím Lan sẽ không tìm thấy Bối Nhi… Bởi vì, con ác quỷ từ trong bóng tối của nhà họ Hạ đã bắt đầu bước ra, nó đang giơ những móng vuốt sắc nhọn ấy vào nhà họ Hạ chúng tôi!
Tôi nắm chặt tay lại, tìm kiếm trong từng ngõ ngách của nhà họ Hạ.
Buổi sáng trong lành, vạn vật như vẫn còn chìm trong giấc ngủ, không gian vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng những bông hoa đang nở. Càng đến gần phòng của lão phu nhân, hơi thở của tôi càng trở nên nặng nề. Tiếng gõ lốc cốc vào con cá gỗ vang vọng bên tai.
Phòng của lão phu nhân không khóa, tôi gõ hai cái vào cửa rồi đi thẳng vào phòng.
“Phòng của tôi mà cô cũng dám tự tiện xông vào à?”, tiếng gõ lốc cốc tạm dừng, thay vào đó là tiếng quát đanh thép của lão phu nhân.
“Cháu xin lỗi, cháu biết như thế này là rất thất lễ, nhưng mà cháu bắt buộc phải vào!”, tôi cúi đầu, dừng chân trước mặt lão phu nhân: “Xin hãy trả Bối Nhi lại cho cháu!”
“Cô đang nói chuyện với tôi đấy à?” Lão phu nhân xoay chiếc xe lăn lại, đối mặt với tôi. Động tác vô cùng dứt khoát, hoàn toàn không giống với một người đã hơn chín mươi tuổi, “Đây là chỗ tịnh tu của ta, cô mau ra ngoài đi! Đừng có ở đây mà kêu gào!”
Tôi cúi đầu, yên lặng đứng ở chỗ cũ, rất lâu…
“Bà đã liên tiếp hủy hoại ba đời nhà họ An chúng tôi, lẽ nào còn chưa đủ sao? Nó chỉ là một đứa bé, một đứa bé mang trong mình dòng máu của nhà họ Hạ”, tôi nhìn xuống đất, chậm rãi nói.
Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy tấm chăn màu vàng đậy trên đầu gối của lão phu nhân như đang run lên, rõ ràng là lão phu nhân đã cảm thấy bối rối. Nhưng rất nhanh bà ấy đã trấn tĩnh lại được, trên môi lại xuất hiện nụ cười hiền dịu. Nụ cười ấy khiến cho không ai hoài nghi rằng bà ấy là một người phụ nữ hiền hậu nhất trên đời. Tuy nhiên, không phải như vậy! Bà ta là một con ác quỷ, con ác quỷ đã ẩn nấp sau lưng nhà họ An chúng tôi bấy lâu nay! nguồn truyện truyenfull.vn
“Cô hình như là người mắc bệnh tưởng tượng! Nhưng đáng tiếc, nhà họ Hạ không cần một người giúp việc giàu tưởng tượng như vậy!”
“Đừng chụp lên đầu tôi cái mũ bệnh hoạn! Đến bây giờ mà bà còn định che đậy bản thân sao? Như vậy chỉ càng khiến cho tôi cảm thấy khinh thường bà!”, tôi ngẩng đầu, nhìn xoáy vào mặt bà ta, “Bà chính là đôi mắt lén lút theo dõi tôi, dõi theo nhất cử nhất động của tôi! Tôi vẫn cứ không biết được đôi mắt ấy rốt cuộc là của ai. Cho đến tối hôm qua, khi tôi nhặt được những sợi lông màu vàng đó… Chúng chính là những sợi lông rơi ra từ tấm chăn mà bà đắp trên đầu gối!”
Bà ta ngồi yên trên xe lăn, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tối hôm qua, bà đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của tôi và Bối Nhi. Bà biết hôm nay tôi sẽ lén dẫn con bé bỏ trốn, vì vậy bà đã nhốt nó lại, nhốt ở một nơi mà chúng tôi không thể nào tìm thấy!”
“Hừ…”, bà ta nhếch mép, cười đắc chí: “Không phải nhốt, mà là bán!”
“Bà nói cái gì?”, tôi mở to mắt, cả người cứng đờ ra, “Rốt cuộc bà đã làm gì với con bé? Bán à?”
“Đừng có hét lên như vậy trước mặt ta! Cô không có tư cách này!”, đột nhiên, mặt của bà ta thất sắc, đôi mắt trở nên vô cùng dữ tợn, mái tóc màu bạc phơ ấy đang tỏa ra ánh hào quang sắc lạnh khiến cho người khác phải rùng mình.
“Tại sao bà lại nhẫn tâm đến vậy… nó chỉ là một đứa bé thôi mà!”, tôi lúc này đã hoàn toàn mất đi lí trí. Tôi lao đến bên cạnh bà ta, lắc mạnh người bà ta như lắc một con búp bê vô tri vậy: “Bà bán nó đi đâu rồi? Nói mau! Bà mau nói cho tôi biết đi!”
Bà ta không thèm đếm xỉa gì đến thái độ điên cuồng của tôi, đôi mắt bà ta hướng ra phía xa, chậm rãi nói: “Có khi nó được bán làm con dâu cho mấy lão già ở khu miền núi nghèo nàn phía tây bắc rồi cũng nên! Hoặc cũng có thể nó sẽ trở thành đứa bán thuốc phiện ở đâu đó, hoặc cũng có thể nó đã bị đám buôn người sang châu Mỹ như đám nô lệ châu Phi ở thế kỉ XIX rồi…”
“Bà là con quỷ độc ác! Không có nhân tính!”, đã đến bước này, tôi cũng như hóa điên, thật sự điên rồi! Tôi lao vào lấy hết sức bóp cổ bà ta, “Bà sẽ không được chết dễ dàng đâu!”
Bà ta tóm lấy tay tôi, không ngừng ho sặc sụa, thế nhưng một bà già yếu ớt với cơ thể tàn tật thì làm sao mà chống lại tôi được, giãy giụa chỉ càng khiến cho khuôn mặt ác độc của bà ta thêm tím tái.
“An Thanh Đằng, cô điên rồi!”, đột nhiên, một đôi bàn tay khỏe mạnh chắn ngang trước mặt tôi, tay tôi bị gỡ ra khỏi cổ bà ta. Người đó hất tôi ngã vào tường.
Tôi quay đầu lại, lấy tay gạt những lọn tóc che trên mặt, nhìn thấy trước mặt là một đám người nghe thấy tiếng ồn đã kéo nhau chạy đến, có thím Lan, có chú Minh, còn có cả Hạ Thất Lăng! Người vừa lôi tôi ra và đẩy tôi ngã xuống đất không ai khác, chính là anh ta.
“Cái con a đầu chết tiệt! Thường ngày đi quyến rũ đàn ông tôi không thèm nói thì thôi, thế mà giờ còn dám ra tay với một bà già chói gà không chặt! Cô có còn là con người không hả?”, anh ta đắp chăn lên chân cho bà ta rồi quay lại quát nạt tôi.
Tôi cúi đầu, những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, âm thầm tuôn rơi.
“Anh sẽ không bao giờ hiểu được tâm tư của tôi, tâm tư của một người mẹ!”, gạt nước mắt, tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh ta bằng cái nhìn thách thức và tuyệt vọng, “Người họ Hạ các người đều là một lũ ác quỷ! Những con ác quỷ dám ra tay với cả cốt nhục của mình! Ác quỷ…”, tiếng gào thét xé lòng, tiếng khóc lóc thảm thiết. Tôi cũng không biết làm sao để trút hết những đau khổ và căm hận trong lòng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô nói rõ ràng cho tôi xem nào!”, Hạ Thất Lăng quỳ xuống bên cạnh tôi, lắc mạnh vai tôi. Nhưng một con người có trái tim đã chết ngoài nước mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng. “Lão phu nhân, bà nói đi! Hôm nay không nói cho rõ ràng thì đừng hòng có ai được sống yên ổn!”, Hạ Thất Lăng quay sang hỏi lão phu nhân.
Thế nhưng, khuôn mặt đầy những vết chân chim, những vết đồi mồi kia ngoài việc cười thì không hề có chút hành động nào khác. Nụ cười ấy… khiến cho người ta ghê sợ… dường như tất cả tội ác ngày hôm nay đều do bà ấy gây ra.
“Bối Nhi mất tích rồi…”, trong khi Hạ Thất Lăng như điên lên vì không biết có chuyện gì đang xảy ra thì thím Lan lên tiếng.
“Sáng nay, cô bé dường như đã bốc hơi mất, tìm khắp cả nhà rồi mà không thấy bóng dáng cô bé đâu!”
“Cái gì? Bối Nhi mất tích?”, đôi mắt trong veo, kiêu ngạo của Hạ Thất Lăng bỗng nhiên như bị mây mù bao phủ, mất dần đi ánh sáng và trở nên vô cùng ảm đạm. Thế nhưng, dường như anh ta đã nghĩ ra điều gì đó, liền quay lại gọi giật: “Lão phu nhân, tất cả là do cụ làm đúng không? Đừng tưởng rằng cụ chỉ cười không nói gì là cháu sẽ bỏ qua cho cụ! Đừng có mơ!”, Hạ Thất Lăng không ngừng gầm thét như một con sư tử bị thương. Hạ Thất Lăng đã đẩy lão phu nhân đập đầu vào bức tượng bồ Tát mà chính bà đã dựng thờ bấy lâu nay.
“Choang…”, bức tượng Quan Âm rơi xuống nền đất và vỡ tan, giống như khuôn mặt cười bị vỡ nát trong kí ức thời gian.
Bao nhiêu ngày đêm, bà ta đã quỳ trước bức tượng này, tụng kinh niệm phật. Cuối cùng, cây quyền trượng độc ác cất giấu ở nơi sâu nhất trong trái tim đã bị chặt gẫy.
Bà ta không còn có thể giương những móng vuốt ác độc hại người.
Bà ta không còn có thể dùng nó để triệu tập những linh hồn xấu xa đi gây điều ác.
“Lão phu nhân!”, chú Minh và thím Lan chạy đến, chú Minh ôm lấy bà như ôm một báu vật trong tay.
Một dòng máu tươi chảy từ trên đầu bà ta, những giọt máu không ngừng tí tách rơi, lướt qua mặt và hòa vào dòng nước mắt đang chan hòa trên khuôn mặt.
Mặc dù rơi nước mắt, nhưng bà ta vẫn cười, cười ấm áp.
Bà ngẩng đầu cười, khuôn mặt không chút sợ hãi, cứ như thể những người xung quanh lúc này đều sẽ tận trung với bà cho đến chết.
“Mối thù giữa nhà họ An và nhà họ Hạ rốt cuộc sâu sắc đến mức nào?” Tôi ôm chặt lấy hai đầu gối, miệng lẩm bẩm như chất vấn cả thế giới này, “Tại sao bà lại hủy hoại mẹ tôi, hủy hoại cả tôi mà còn chưa đủ…”
“Muốn trách thì hãy trách mẹ của mày ấy! Đáng lẽ ra lịch sử đổ máu và nước mắt của nhà họ An các người đã kết thúc từ đời cô ta, thế nhưng cô ta lại kiên quyết sinh ra mày…”
“Im miệng! Bà không có tư cách gì mắng mẹ tôi!”, tôi ngoảnh đầu lại, gào lên với bà ta, “Nếu như không phải là bà thì mẹ tôi đã không chết vì u uất. Nếu như không phải tại bà, tôi đã không bị người khác gọi là đứa con hoang. Đừng tưởng rằng tôi không biết, thực ra cuộc hôn nhân của mẹ tôi là do một tay bà sắp đặt, rồi sau đó lại dùng tiền bạc để ông ấy phải đi biển ngay trong đêm tân hôn, rồi vĩnh viễn không bao giờ quay trở về, khiến cho mẹ tôi phải cô quả một đời!”
Bà ta nhìn tôi, cười rạng rỡ như một đứa trẻ hồn nhiên, cứ như thể việc tôi không có đất dung thân, phải sống chịu tội như bây giờ hoàn toàn không có liên quan gì đến bà ta: “Hình như cô biết hơi nhiều thì phải…”
“Tôi còn biết người thủy thủ đó tên là Diệp Bồi Minh! Hiện nay sống ở Mehico!”, tôi trợn mắt hung dữ nhìn bà ta.
“À, thế hả… Thế cô có nhớ ông ta không?”, bà ta mỉm cười, tò mò hỏi.
“Hừ, một người bố dẽ dàng bị tà ác đánh đổ như vậy, dễ dàng đầu hàng trước tiền bạc như vậy thì cho dù có cả đời bị gọi là đứa con hoang tôi cũng không cần! Không cần!”, tôi nuốt nước mắt, gào lên với bà ta.
“Quả nhiên, cô thông minh hơn mẹ cô nhiều, nhưng lại không chịu an phận như mẹ cô, điên cuồng hơn mẹ cô!”, bà ta ngồi im trên xe lăn nhìn tôi.
“Đương nhiên rồi! Đó chính là thiên chức mà thù hận đã ban cho tôi!”, tôi nhếch môi, thể hiện sự kiêu ngạo xưa nay chưa từng có.
“Thế nên… vận mệnh của cô sẽ càng bi thảm hơn mẹ cô!”, bà ta hung hãn nói, đôi mắt đỏ vằn lên vì oán hận chẳng khác gì đôi mắt của loài cầm thú, đôi mắt không chút sóng gợn bỗng nhiên trở nên hung dữ vạn phần.
Tất cả những thứ này, dường như là cuộc đọ sức giữa tôi và bà ta, một cuộc đọ sức giữa một con búp bê không có con người với chủ nhân của thế lực hắc ám. Tình hình trước mặt khiến cho mọi người đều ngây người kinh ngạc.
“Đủ rồi, cụ hại cô ấy như vậy còn chưa đủ sao?”, Hạ Thất Lăng vốn đứng yên bên cạnh nghe câu chuyện nay không kiềm chế được nữa, lại lần nữa gào lên tức tối: “Cụ ơi, buông tay ra đi… sự tổn thương mà cụ gây ra cho cô ấy mười năm trước cũng đủ khiến cô ấy phải đau khổ cả đời rồi!”
“Mười năm trước ta đã làm gì với cô ta chứ? Cháu nói ta xem nào!”, bà ta nhìn Hạ Thất Lăng, mỉm cười.
“Đã làm gì thì bản thân cụ rõ hơn ai hết! Đừng tưởng rằng người khác không biết, chuyện xảy ra ngày hôm đó toàn bộ do cụ sắp đặt!”, Hạ Thất Lăng lại gào lên.
“Lăng Nhi thân yêu của ta, cháu qua đây!”, bà ta vẫy vẫy tay bảo Hạ Thất Lăng đến bên. Thế nhưng trong cơn tức giận, Hạ Thất Lăng vẫn đứng yên ở chỗ ấy, nhìn chăm chăm vào bà ta. “Lăng Nhi, hãy tin ta! Tất cả những gì ta làm đều là vì cháu!”
“Cụ im đi!”, tất cả những gì bà ta nói vào giờ phút này, anh đều không thể chấp nhận.
“Ta đã từng nói, sự trong trắng cả đời này của An Thanh Đằng chỉ để dành cho một người! Người đó chính là… là cháu đấy!”, bà mỉm cười nhìn Hạ Thất Lăng, khuôn mặt dịu dàng, “Điều này thì An Thanh Đằng rõ hơn ai hết! Khi còn nhỏ nó không hiểu biết, nhưng bây giờ đã lớn thế này rồi, nó hiểu rõ hơn bất kì người nào!”
“Tất cả những chuyện này là sao?”, Hạ Thất Lăng quy đầu lại nhìn tôi, thế nhưng tôi không nói gì, chỉ nhắm chặt mắt lại, để yên cho những giọt nước mắt trào ra.
“Thôi để ta nói cho cháu biết vậy… Năm đó, cô ta không hề bị làm nhục, cô ta vẫn nguyên vẹn, thuần khiết. Tất cả những gì thuộc về sinh mệnh của mình, cô ta đều dâng cho cháu cả rồi! Năm đó, cái mà cháu nhìn thấy ở trong ngõ hẻm kia chẳng qua là nước tương cà chua mà thôi…”, bà ta chậm rãi nói. Nhưng cái tin này đã khiến cho Hạ Thất Lăng kinh ngạc đến ngây người ra.
Tôi vùi đầu vào hai đầu gối, nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn, không hiểu là vì sao.
“Nhưng mà, bao nhiêu năm nay, cô ta cứ ngoan ngoãn ở bên cháu, chấp nhận sự uy hiếp của cháu, chấp nhận sự hành hạ của cháu. Lăng Nhi, tất cả những điều này có nghĩa là gì cháu biết không?”
“Không có nghĩa gì cả!”, tôi đẩy Hạ Thất Lăng đang chầm chậm tiến tới định ôm lấy tôi, sau đó giận dữ gào lên, “Tất cả chỉ trách bản thân tôi vô tri, bản thân tôi thấp hèn! Thế nên mới ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, để cho anh hành hạ! Để rồi sau đó phải quay mặt đi, lén lau nước mắt và âm thầm lớn lên…”
“Đằng Nhi…”
“Tránh ra! Đừng lại gần tôi! Tôi rất dơ bẩn, từ đầu đến chân đều dơ bẩn! Chẳng phải trước nay anh đều chê bai tôi sao. Nếu đến gần tôi, e rằng sự cao quý của anh sẽ bị tôi làm cho dơ bẩn đấy!”, tôi lấy tay đẩy Hạ Thất Lăng ra xa, thật xa… cho đến khi không còn nhìn rõ khuôn mặt anh ta nữa.
“Hừ, cô nhìn thấy rồi chứ?”, đột nhiên, lão phu nhân ngẩng đầu nhìn lên trời, cười một cách đầy tự hào: “Thế hệ sau của nhà họ An sẽ phải sống thê thảm như vậy đấy!”
“Tôi có thê thảm thế nào cũng không thê thảm bằng bà đâu!”, tôi ngẩng đầu lên cười nhạt, “Đồ mặt dày, chạy đi cướp chồng của người ta, cuối cùng tự làm cho gia đình mình tan nát! Đáng đời!”
“Câm miệng!”, như bị người ta chạm đúng vào vết thương, bà ta cầm lấy cây nến màu đỏ trên bàn ném về phía tôi, “Kẻ mặt dày chính là con tiện nhân nhà họ An các người! Nói cho mày biết, tao mới là người vợ chính thức của ông ấy! Tao đã tin tưởng cô ta như vậy, thế mà cô ta lại phản bội tao, tư thông với ông ấy…”, vừa nói toàn thân bà ta vừa run lên vì tức tối, đôi mắt thất thần, hoảng loạn…
Tôi biết, tôi đã chạm phải nỗi đau sâu thẳm trong lòng bà ta. Vết thương vốn đã lành nhưng lại bị những lời nói của tôi làm cho chảy máu.
Vào khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu, linh hồn quanh năm không nhìn thấy mặt trời của bà ta lại nhỏ bé đến thế, chỉ cần liếc nhìn ánh mắt khinh bỉ là dễ dàng bị đánh gục.
Thực ra tôi hoàn toàn không biết giữa cụ ông và cụ bà của tôi rốt cuộc có quan hệ thế nào với bà ta, đó chẳng qua là những điều tôi suy đoán khi nhìn thấy bức ảnh của bà ta trên tường lần trước. Tôi đoán rằng cụ ông của tôi đã từng lấy hai người phụ nữ, một người là cụ bà tôi, một người là bà ta! Vì vậy, tôi đã cố tình lợi dụng sự đau khổ của bà ta để tìm hiểu mối hận thù phức tạp giữa hai nhà họ An và họ Hạ.
“Giải thích chính là lấp liếm, tất cả những gì bà ta nói đều chỉ là tự đề cao bản thân! Giờ họ đã không còn trên đời, bà nói thế nào chẳng được!”, tôi quyết không chịu buông tha, bắt đầu lên tiếng mỉa mai để tìm ra thêm càng nhiều bí mật.
“Ta không hề lấp liếm! Tất cả những gì ta nói đều là sự thật!”, nghe tôi nói vậy, lí trí của bà ta lại lần nữa mất kiểm soát, bà ta ném tất cả những thứ gì ở bên cạnh mình về phía tôi. Cuối cùng, ngay cả tấm chăn đắp trên chân cũng bị bà ta ném vào đầu tôi!
“Thanh Đằng, đừng nói nữa!, thím Lan chạy đến bên cạnh tôi, lấy tay bịt chặt miệng tôi lại, “Cháu đừng bức ép bà ấy nữa… Thực ra bà ấy đáng thương hơn bất kì ai!”
“Thím Lan…”, tôi ngẩn người ra, một người xưa nay luôn thận trọng, nghiêm túc như thím Lan bỗng nhiên khóc không ra tiếng trước mặt tôi.
“Các cháu đều lớn cả rồi, đã đến lúc nên biết sự thật…”, thím Lan lau nước mắt trên mặt, sau đó nhìn về phía xa xa, dường như đang xuyên qua một tấm màn lịch sử dày cộp để trở lại với quá khứ.
“Ở quê hương Tô Hàng, có hai cô gái tên là An Nhan Nhan và Hạ Diệc Hân. Họ lớn lên bên nhau, cùng đi học, cùng đi dạo phố, cùng vui đùa, cùng lên trận tiền làm nhân viên cứu hộ trong chiến tranh… Bất cứ khi nào, bất kể tình hình có nguy hiểm đến đâu, nơi nào có An Nhan Nhan thì nơi đó có Hạ Diệc Hân. Họ cứ ở bên nhau như hình với bóng, cùng phấn đấu cho lí tưởng chung. Đến năm mười tám tuổi, họ cùng quen một người đàn ông học cao hiểu rộng ở một huyện nhỏ thuộc tỉnh Giang Nam. Đó là một huyện xinh đẹp, ngập tràn hoa tử la lan. Trai tài gái sắc, tài tử giai nhân gặp nhau, ắt nảy sinh những câu chuyện tình cảm đẹp. Cả hai cô gái đều thầm yêu chàng trai, trong khi ấy cái mà chàng trai theo đuổi lại là lí tưởng, vì lí tưởng mà từ bỏ An Nhan Nhan của đời mình.
Về sau, An Nhan Nhan ra nước ngoài để thực hiện lí tưởng của mình. Anh ta vô cùng đau thương nhưng vẫn buông tay tán thành cho cô. Trong những ngày tháng An Nhan Nhan ra đi, Hạ Diệc Hân ngày đêm túc trực bên cạnh anh ta, động viên anh ta. Cho dù cô ấy biết rằng, người con gái trong trái tim anh trước nay chỉ có một mình An Nhan Nhan. Nhưng dần dần, anh ta đã bị Hạ Diệc Hân làm cho cảm động, dần dần chấp nhận cô ấy… Sau đó họ kết hôn và sinh con, sống một cuộc sống gia đình bốn người đầm ấm bên nhau. Anh ta cho rằng, cuộc sống bình dị như vậy sẽ kéo dài đến suốt cuộc đời…
Cho đến năm năm sau, An Nhan Nhan lại lần nữa xuất hiện trước mặt anh. Lúc ấy anh mới biết, hóa ra anh vẫn không thể nào quên được cô ấy! Người mà anh ta yêu từ trước đến nay vẫn là cô, cho dù là quá khứ hay hiện ta. Điều này khiến cho anh ta đau khổ, một bên là gia đình mà anh ta phải lao tâm khổ tứ xây dựng và vun đắp, một bên là người con gái anh ta yêu sâu sắc và vĩnh viễn không thể buông tay ra. Anh ta là một người có trách nhiệm, không hề từ bỏ gia đình vì tình yêu mới tìm lại được, nhưng đằng sau lưng Hạ Diệc Hân, anh ta vẫn âm thầm yêu thương An Nhan Nhan.
Năm 1937, chiến tranh chống Nhật bùng nổ. Thành phố nơi họ sống vì bị quân Nhật chiếm đóng nên thường xuyên bị tập kích trên không. Lúc ấy, các cư dân thành phố đều thu dọn đồ đạc chạy đến tô giới của Anh để ẩn náu, họ cũng không phải là ngoại lệ. Thế nhưng, vào lúc Hạ Diệc Hân thu dọn xong hành lí, chuẩn bị dẫn những đứa con đến tô giới tạm lánh thì anh ta lại cả nhà tạm thời khoan hãy đi, bởi vì mình phải đi ra một trường tiểu học ngoài thành để đón An Nhan Nhan. Hai đứa trẻ vô tư quấn lấy chân cô, Diệc Hân ngẩn người nhìn theo người chồng đang bất chấp sinh mạng của cô và hai đứa trẻ, lái xe đi thẳng, đến một thành phố mưa bom bão đạn, liều mạng vì một người phụ nữ khác… Cô lo lắng trông chờ, đứng ngồi không yên, quân Nhật đã vào thành, cũng không thấy anh ta trở lại. Thế rồi trái tim cô như đã chết, nhưng nhìn hai đứa trẻ ngây thơ, cuối cùng cô vẫn xách hành lí và dẫn theo hai đứa trẻ, hòa vào dòng người hoảng loạn đang bỏ chạy. Một người phụ nữ, bản thân mình còn khó mà tránh khỏi bị dòng người hỗn loạn giẫm chết, huống hồ lại còn mang theo hành lí và hai con…”
“Vậy sau này thì sao… Họ có chạy thoát không?”, thấy thím Lan chìm sâu vào nỗi đau khổ không sao nói lên lời, tôi vội nắm lấy tay thím, sốt ruột hỏi.
“Không…”, thím Lan mắt đã đỏ hoe, nhẹ nhàng nói, “Những người đó ai ai cũng chỉ lo tháo chạy, hai đứa trẻ chẳng mấy chốc thất tán trong dòng người hỗn loạn… kết quả, cả hai đều chết! Một đứa chết dưới bánh xe tăng của quân Nhật… Đứa trẻ ấy, vừa mới biết nói, còn chưa biết gọi mẹ thì đã bị chết thảm dưới bánh xe tăng. Một đứa nữa bị bắt trói treo lên giá treo ở ngoại ô, bị quân Nhật dùng làm đồ chơi rồi bị đâm chết dưới lưỡi dao của chúng. Tội ác… vẫn không dừng lại đó, máu tươi đã tràn ngập trên khắp mảnh đất Hoa Hạ. Người đàn ông đó cùng An Nhan Nhan cuối cùng lại thoát ra được tô giới, còn cô ấy, cuối cùng bị quân Nhật bắt giữ suốt tám năm ròng!”
“Trời ơi…”, nghe xong, tôi thất thanh kêu lên. Tất cả những chuyện này thật đáng sợ! Tôi không dám tin rằng một câu chuyện như trên phim lại đang diễn ra ngay trước mắt mình.
“Con ơi, con của mẹ… đừng rời bỏ mẹ…”, bà cụ nghe thấy hai chữ “đứa trẻ” thì đột nhiên mở to hai mắt, vùng vẫy muốn đứng dậy khỏi xe lăn, “Con của mẹ, đừng khóc… đừng sợ! Cho dù mẹ chỉ còn lại một mình cũng sẽ bảo vệ các con! Con ơi, các con của mẹ!”
“Cụ ơi!”, Hạ Thất Lăng chạy lại, ôm chặt lấy bà cụ. Lúc này, ngoài việc ôm lấy bà, cho bà chút hơi ấm thì anh chẳng biết phải làm gì để xoa dịu trái tim rớm máu của bà.
“Lẽ nào sau đó họ không tìm bà ấy?”
“Có! Xét cho cùng thì họ không phải cố ý bỏ lại người phụ nữ đáng thương ấy. Ngày hôm ấy, sau khi đón được An Nhan Nhan, người đàn ông ấy định quay lại đón vợ và con mình, nhưng nơi ấy đã bị quân Nhật chiếm đóng, vì vậy anh ta đành phải nén nỗi đau thương, dẫn An Nhan Nhan chạy đến tô giới của Pháp. Sau khi kháng chiến thắng lợi, cô ấy được giải phóng từ trong doanh trại của Nhật nhưng rồi lập tức biến mất trong thế gian này. Anh ta không gặp lại cô nữa. Về sau, hai người họ thiệt mạng trong một tai nạn máy bay trên đường đến Pháp, chỉ để lại một cô con gái mới năm tuổi đầu. Khi đứa bé đó được đưa vào cô nhi viện, có một người phụ nữ giàu có và bí ẩn đã nhận nuôi dưỡng nó!”
“Đứa bé đó chính là bà ngoại của cháu? Còn người phụ nữ giàu có và bí ẩn kia chính là lão phu nhân?”, tôi hỏi thím Lan.
“Ừ”, thím Lan gật đầu.
“Vì thế, các thế hệ sau của gia đình họ An chúng tôi đều lần lượt rơi vào vòng xoáy thù hận không có lối thoát này? Hơn nữa, thế hệ sau của hai nhà họ An và họ Hạ nhất định phải là con gái để so sánh và tôn vinh địa vị?”
“Thanh Đằng, cô quả là thông minh!”, thím Lan nở nụ cười buồn bã rồi nói tiếp: “Thế hệ sau của nhà họ Hạ đều rất cao quý, trong khi đó thế hệ sau của nhà họ An vô cùng thấp hèn, vĩnh viễn bị nhà họ Hạ chà đạp dưới gót giày! Đó chính là trung tâm toàn bộ kế hoạch trả thù của lão phu nhân!”
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, tôi chỉ biết cười nhạt, một cảm giác đắng chát ở trong miệng. Nhìn người phụ nữ già nua đang điên dại trong vòng tay của Hạ Thất Lăng, tôi phát hiện ra rằng bản thân mình không còn hận bà ta nữa! Những bất hạnh mà bà ta chịu đựng trong suốt cuộc đời còn nhiều hơn gấp nghìn, gấp vạn lần so với bất kì người nào trong nhà họ An…
Bà ấy chỉ là một con ếch đội vương miện, bị giam cầm trong nỗi thù hận, cố chấp chiếm giữ một bầu trời u ám và thê lương.
Bà ấy chỉ là một người bị hại bởi chiến tranh, cuộc sống không phải của con người trong suốt tám năm ấy đã khiến cho nhân tính của bà ta bị bẻ cong.
Thực ra, thế giới của bà ấy đã hoàn toàn sụp đổ… chỉ có điều, bà ấy không chịu tin vào điều đó mà thôi!
Hóa ra, lịch sử đẫm máu và nước mắt của bốn đời nhà họ An lại bắt nguồn từ ân oán của hai người phụ nữ trong suốt hơn bảy mươi năm.