Chương : 6
Chương 6: Trước đây cô ấy đã nắm tay ai?
Kể từ sau lần đó, tôi biến mất trước mặt Y Tùng Lạc khá lâu.
Khoảng một tháng sau, tôi lại lên lối thoát hiểm trên ban công tìm anh ta như thường lệ. Vừa leo lên đến nơi, tôi đã thấy anh ta ngồi dựa lưng vào tường, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời cao, điếu thuốc trên tay nghi ngút khói.
“Đã lâu lắm rồi cô không đến chào hỏi tôi”, Y Tùng Lạc không quay đầu lại, đôi mắt vẫn hướng về phía bầu trời cao xanh biếc.
“Tôi……tôi rất sợ! Thế nên kể từ nay, tôi sẽ nỗ lực để tìm lại Lạc Lạc của ngày xưa”, tôi cúi đầu, từ tốn nói.
“Hả?”, nghe thấy tôi nói vậy, cuối cùng anh ta cũng quay đầu lại. “Cô nói gì? Ha ha, An Thanh Đằng bắt đầu hiểu biết hơn rồi đấy…”, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Y Tùng Lạc.
“Nhưng mà…tôi không biết tìm kiếm từ đâu”, tôi nhìn chăm chăm vào Y Tùng Lạc. “Anh có thể giúp tôi được không?”
“Được thôi!”, Y Tùng Lạc thản nhiên trả lời. ‘Nhưng mà cô phải nghe theo sự sai khiến của tôi bất cứ lúc nào! Có làm được không?”
“Vâng!”, tôi đáp, ánh mắt kiên quyết.
“Tốt, thứ bảy tôi sẽ dẫn cô đến một nơi!”
“Nơi nào thế?”
“Một nơi có thể giúp cô tìm lại Lạc Lạc mà cô đã đánh mất”
“Hơ, thật sao? Tôi rất mong đợi đấy! Có lẽ đó phải là một nơi rất kì diệu…”
Thật là vui vì cuối cùng anh ấy cũng không phải là người vô tình, lạnh lùng như mọi người vẫn thường đồn đại. Hoàn toàn không giống như Hạ Thất Lăng, một năm đến tận ba trăm sáu lăm ngày đều vứt tôi vào xó xỉnh nào đó để mà lãng quên.
Vì vậy nên tôi cứ vui mừng nhảy nhót mà đến bên anh ấy lần nữa, vui vẻ tìm lại phần kí ức đã bị chôn sâu bởi thời gian…
Nơi mà Y Tùng Lạc sẽ dẫn tôi đến vào thứ sáu này sẽ là một nơi như thế nào nhỉ? Thật là háo hức quá…Nhưng cũng có chút hoang mang, không biết Lạc lạc mà tôi tìm lại được sẽ như thế nào…đối xử với tôi rất tốt, hay đối xử rất tệ với tôi? Từ trước đến giờ là tôi chờ đợi anh hay vẫn là anh đang chờ đợi tôi?
Tôi nghĩ, cho dù Lạc Lạc mà tôi tìm lại được có ra sao thì cũng vẫn tốt hơn Hạ Thất Lăng.
Dù sao thì Hạ Thất Lăng cũng vẫn là một con quỷ hung hãn, xấu xa nhất trên thế giới này!
Để thứ bảy có thể ra ngoài như đã hẹn, tôi nhờ thím Lan sắp xếp hết những việc cần phải làm vào của thứ sáu vào hai ngày nay, tối đến lại tiếp tục cắt cỏ, lau cửa kính, lau sàn nhà…từng việc từng việc một, mệt nhọc nhưng tôi không hé răng kêu nửa lời. Thỉnh thoảng lúc quỳ xuống sàn lau cửa sổ, tôi lại thò tay ra ngoài để cho ánh mặt trời dịu dàng rắc đầy vào lòng bàn tay.
Những chùm ánh sáng lung linh ấy như đang nhảy nhót, đang nhảy nhót trong lòng bàn tay khiến cho khóe môi tôi bỗng nở nụ cười.
“An Thanh Đằng, thứ bảy cô có hẹn sao?”, đang ngẩn ngơ với những tia sáng tinh nghịch ấy, giọng nói lạnh lùng của Hạ Thất Lăng như đã kéo tôi trở lại hiện thực.
“V..âng”, tôi định thần lại, nhìn thấy anh ta đang nằm trên ghế sô pha nghịch chiếc điện thoại di động của mình.
‘Nếu không sao phải dồn hết công việc vào ngày hôm nay!”, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, Hạ Thất Lăng lạnh lùng nói tiếp.
Mặc dù anh ta chưa bao giờ để ý đến sự sống chết của tôi, để mặc cho tôi sự sinh tự diệt, nhưng tất cả mọi hành động của tôi anh ta đều nắm rõ.
“Vâng…”, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu đáp lại anh ta.
Đúng như dự đoán, Hạ Thất Lăng nhảy xuống khỏi ghế sô pha, đi thẳng tới trước mặt tôi: “Cô hẹn hò với ai? Y Tùng Lạc đúng không?”
“….” Tôi cúi gằm mặt xuống, siết chặt lấy cái giẻ lau trong tay, không đáp.
“Giờ tôi chính thức cho cô biết, không được đi!”, Hạ Thất Lăng gằn giọng, đôi mắt hung dữ nhìn xoáy vào tôi.
“Chúng tôi đã hẹn nhau rồi, cùng đi tìm Lạc Lạc bị bỏ quên trong kí ức…” tôi cắn chặt môi, từ tốn đáp.
“An Thanh Đằng, hình như tôi đã cảnh cáo cô rồi thì phải? Không được phép tiếp cận Y Tùng Lạc, nhìn thấy bóng dáng của hắn là phải tránh ra xa ngay lập tức!”
‘Tại sao chứ?”
“Hắn không đơn giản, cũng chẳng đơn thuần như cô vốn nghĩ đâu! Đừng cho rằng quanh quẩn bên hắn vài ngày là cô có thể hiểu rõ hắn!”
“Tôi…Tôi thấy anh ta là người rất tốt, tôi vừa lên tiếng là anh ta đã đồng ý dẫn tôi đi tìm lại những thứ quý báu trong kí ức! Còn anh thì sao, chẳng chút động lòng trước sự cầu xin của tôi…”
“Hừ, cái gì gọi là đi tìm Lạc Lạc bị bỏ quên trong kí ức? Đó chính là cái bẫy do hắn đặt ra rồi chờ đợi cô từng bước, từng bước sa chân vào!”
‘Tôi không tin! Cho dù đúng là anh ta có đặt bẫy tôi, thậm chí cho dù tôi có bị sa chân vào cái bẫy đó thì tôi cũng cam lòng!”
“Con nha đầu chết tiệt! Tôi nói không được đi là không được đi!”, trước sự ương ngạnh của tôi, cơn thịnh nổ của Hạ Thất Lăng bùng lên dữ dội, cứ như thể ngọn lửa hung hãn thiêu đốt mọi thứ sẵn sàng bùng ra từ đôi mắt sắc lẻm ấy.
Nhưng mặc kệ, tôi vẫn quyết không từ bỏ: “Anh ngăn cản không cho tôi đi như vậy là bởi vì không muốn tôi tìm thấy phần kí ức đã bị anh làm tổn thương đúng không?”
“Hừ, hóa ra trong thâm tâm của cô tôi lại là một người tồi tệ đến vậy!”. Nằm ngoài dự đoán của tôi, anh ta không hề cho tôi một đấm cho lời nói khích bác kia, mà ngược lại chỉ cười lạnh lùng.
Ánh sáng màu vàng nhạt nhảy nhót trên mái tóc màu bạc óng ả của Hạ Thất Lăng, đẹp đến nỗi khiến cho người ta như lạc vào cõi mộng, Hạ Thất Lăng chẳng khác gì một hoàng tử phép thuật hiện ra dưới bút vẽ của các tác giả truyện tranh Nhật Bản.
“An Thanh Đằng, cô sẽ bị tổn thương mất…”
Tại sao Hạ Thất Lăng lại nói như vậy? Hôm nay, người đứng trước cửa sổ than thở ấy dường như là một nhà tiên tri vĩ đại, trong lòng tràn đầy sự thương cảm về số phận bi thảm của tôi.
Lúc đó, tôi thực sự đã cảm thấy rất cảm động, cảm động bởi sự quan tâm của anh ta dành cho tôi.
Tuy nhiên, tại sao Hạ Thất Lăng kiên quyết phủ nhận mọi hành động của Y Tùng Lạc? Lẽ nào họ đã từng quen biết nhau, có khi nào họ đang ở hai phía đối lập không nhỉ?
Một Y Tùng Lạc với đôi mắt như phủ sương mù khi tôi lịch sự gọi ra cả họ tên anh ta, còn một người lại kiên trì phản đối việc tôi ra ngoài hẹn hò. Giữa hai người đó, ai mới là kẻ nói dối?
Mà lừa gạt một kẻ giúp việc thấp hèn như tôi liệu có lợi gì, có thể mang lại niềm vui gì cho họ cơ chứ?
Một loạt các câu hỏi nảy ra trong đầu tôi, khiến cho đầu óc tôi không sao yên ổn được. Trằn trọc trên giường, tôi không sao đi vào giấc ngủ.
Ngày mai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Y Tùng Lạc sẽ dẫn tôi đi đâu? Một thứ cảm giác mạo hiểm khiến cho tôi cảm thấy hoảng hốt.
Mặc kệ, cho dù ngày mai có phải đi vào hang hùm miệng cọp, hay xuống núi đao biển lửa thì tôi cũng sẽ cố gắng thản nhiên đón nhận. Ai bảo thường ngày tôi vẫn là một An Thanh Đằng cứng đầu và đê hèn chứ!
Mặt trời ngày hôm sau vẫn lên cao rực rỡ như mong đợi của tôi.
Tôi thức dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi nhanh chân đến trường, bởi vì chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở trường.
Vừa đến cổng tôi đã nhìn thấy Y Tùng Lạc đứng chờ ở đó rồi. Hai tay anh đút vào túi, người dựa vào cây đa già bên đường, thái độ có vẻ dửng dưng, duy chỉ có vẻ đẹp vẫn khiến cho người khác ngạt thở. Tôi đột nhiên cảm thấy, cảnh tượng này thật quen thuộc…
Đúng rồi, đó là một chiều hoàng hôn lạnh buốt, ở dưới gốc cây cổ thụ, Hạ Thất Lăng đã nói dẽ dẫn tôi đi xem một cảnh tượng đẹp đẽ, cảnh tượng ấy chính là Liêu Vi Nhi.
Không biết bây giờ Hạ Thất Lăng có còn nhớ đến cô ấy không? Anh ta đã quên được cô ấy chưa? Liêu Vi Nhi là hoa khôi của trường Yên Đằng, là cô gái đầu tiên mà Hạ Thất Lăng theo đuổi. Mối tình “truyền kì” của họ đã làm cảm động biết bao nhiêu tâm hồn nhưng cũng đồng thời bị đeo lên một chiếc xiềng xích nặng nề.
Họ nắm tay nhau cùng bước qua tất cả, mỗi dấu chân của họ đều nở ra những bông hoa tươi đẹp, mỹ miều, tỏa ra một mùi hương kì lạ.
Đó là những bông hoa được tưới tắm bởi máu và nước mắt của cô ấy.
Tuy nhiên, cô ấy đã biến mất hai năm về trước, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Cho đến ngày hôm nay, không biết Hạ Thất Lăng có còn như trước đây, chân trần ngồi trước cửa sổ nhớ về cô ấy…
Hài…hôm nay mình làm sao vậy nhỉ? Chuyện của anh ta nghĩ nhiều làm gì? Hôm nay là ngày tôi toàn tâm toàn ý đến tìm Y Tùng Lạc, nhờ anh ấy giúp tôi đi tìm lại hồi ức đã mất của mình, vì vậy tuyệt đối không được xao nhãng, tuyệt đối không được phân tâm, không thể được…
“Chào anh”, tôi bước về phía Y Tùng Lạc, cất tiếng chào hỏi anh.
“Ừ, cầm lấy!”, vừa dứt lời, Y Tùng Lạc ném cho tôi một lon nước uống.
“Hơ…”, chưa kịp phản ứng gì thì lon nước đã bay vèo vào người tôi, may mà cuối cùng tôi cũng chộp được nó.
Là một lon nước cam! Là loại nước cam Khang Sư Phụ mà tôi ưa thích nhất! Anh ấy sao lại…
Nếu là nước cam,tôi chỉ uống loại nước cam nhãn hiệu Khang Sư Phụ này, còn tất cả những loại nước cam khác tôi đều không thích. Sở thích này của tôi chỉ có Hạ Thất Lăng biết mà thôi, thế nhưng anh ta chưa bao giờ mua cho tôi, dù chỉ là một lần.
“Cám ơn anh!”, bỗng nhiên trước mắt có cái gì đó đang chuyển động, cái bóng của anh ấy dần dần như tỏa sáng long lanh trong con ngươi của tôi.
“Ừ”, anh gật đầu, vẫn lạnh nhạt như vậy.
“À đúng rồi, lát nữa anh sẽ đưa em đi đâu?”, để thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình, tôi bắt đầu đi vào chủ đề.
“Dẫn em đi đến một nơi mà…Lạc Lạc và Đằng Nhi cùng lớn lên”. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt đẹp đến mức khiến cho tôi cảm thấy bối rối.
“Hả? Chúng ta…”, tôi há hốc mồm vì kinh ngạc.
Chúng tôi từng cùng lớn lên sao? Tôi và Hạ Thất Lăng cùng lưu giữ một thời thơ ấu lớn lên bên nhau, chẳng nhẽ thời thơ ấu ấy lại còn có thêm cả một Y Tùng Lạc nữa hay sao? Những kí ức thời thơ ấu ấy chẳng phải là do hai người mà là do ba người cùng tạo nên hay sao?
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào hết? Tôi đã trải qua những gì trong những năm này? Tại sao bức tranh kí ức của tôi lại nhạt nhòa như vậy…
Tôi nhìn Y Tùng Lạc, ánh mắt kiên định như muốn xuyên qua lớp sương mù của quá khứ.
“Anh sẽ không nói cho em biết bất kì điều gì về quá khứ!”, anh ấy nhìn tôi, kiêu ngạo nói.
Tôi mím môi, cúi đầu, một cảm giác hụt hẫng và thất vọng từ từ len lỏi vào trái tim tôi.
‘Nhưng anh sẽ dắt tay em bước vào hành trình tìm lại quá khứ!”
“Hả?”, giọng nói nhẹ nhàng của anh thoảng qua khiến cho một kẻ vừa rơi vào vực thẳm tuyệt vọng là tôi bỗng chốc ngạc nhiên đến mức mở to đôi mắt.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy Y Tùng Lạc đang nhoẻn miệng cười, nụ cười ấm áp quá, ấm áp đến nỗi có thể làm tan băng tuyết.
Tôi nghĩ, một chàng trai với nụ cười có thể khiến cho thế giới của tôi như ấm áp như vậy, liệu có thể xấu xa được đến đâu?
Tôi tin rằng, Y Tùng Lạc lạnh lùng và kiêu ngạo không phải là một người xấu xa!
‘Đi thôi!”, trong khi tôi vẫn còn đang hoang mang, Y Tùng Lạc đã đút tay vào túi quần và đi về phía trạm xe buýt.
Tôi vội vàng vỗ vỗ vào đầu mình để chấn tĩnh lại rồi lật đật chạy theo Y Tùng Lạc chen lên xe buýt.
Tôi không nói gì suốt cả chặng đường, chỉ cúi đầu ngồi yên lặng bên cạnh Y Tùng Lạc. Y Tùng Lạc chống tay lên kính cửa sổ, yên lặng quan sát những cảnh vật lướt nhanh qua kính cửa sổ.
Cuối cùng, chúng tôi xuống xe ở trường tiểu học Hoa Điền.
Tiểu học Hoa Điền? Sao lại có cảm thấy như đã từng biết vậy nhỉ? Vừa nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng tôi đã dâng lên một cảm giác hết sức quen thuộc, hình như tôi đã nghe qua ở đâu đó…Nhưng một chút ấn tượng cũng không có, trong khoảnh khắc hốt hoảng, tôi chợt nghe thấy như có tiếng chuông gió từ đâu vang vọng lại. tôi ôm chặt lấy đầu, thận trọng suy nghĩ, nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng, trống rỗng như một tờ giấy trắng.
“Lạc Lạc…đây là đâu?”, tôi ngẩng đầu, hốt hoảng nhìn Y Tùng Lạc.
Anh ấy nhìn tôi chăm chú. Rồi ánh mắt ấy lại hướng ra xa, nơi có con đường ngoằn nghoèo uốn lượn với hai hàng cây râm mát dẫn vào trường.
“Đây chính là nơi Đằng Nhi và Lạc Lạc từng tay trong tay bước qua”
“Hả?”, tay trong tay với Lạc Lạc…lẽ nào chúng tôi từng có quan hệ tốt đến vậy, hơn nữa lại đã từng học ở đây?
Đưa mắt quan sát cả ngôi trường, tôi chợt hoảng hốt nhận ra rằng mỗi vườn cỏ, mỗi bóng cây ở đây đều ánh lên nụ cười rạng rỡ của những thiếu nữ năm đó.
“Thanh Đằng, hãy hứa với anh, cho dù có gặp phải chuyện gì cũng không được sợ hãi!”, đột nhiên, Y Tùng Lạc nắm chắc vào vai tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Tôi mở to mắt nhìn chăm chăm vào Y Tùng Lạc, lập tức nhoẻn miệng cười. “Bên cạnh em còn có một thiên thần làm bạn, sao em có thể sợ hãi cơ chứ? Em vẫn luôn mỉm cười bình yên như vậy mà…”
Thế nhưng, sự bi thương đang dần dần hiện rõ trên khuôn mặt lạnh băng của anh.
“Thanh Đằng, anh sẽ không còn là thiên sứ của em nữa…nếu như em không thể nhớ lại anh”, anh đưa mắt hướng ra xa, hững hờ nói.
“Vậy thì anh sẽ là ai?”, tôi nhìn Y Tùng Lạc, hoang mang hỏi.
“Ác quỷ!”, giọng nói lạnh tanh, Y Tùng Lạc không quay lại nhìn tôi.
Tôi há hốc miệng, ngây người nhìn Y Tùng Lạc, không thể nói lên lời.
“Hãy nhớ kĩ những điều mà anh nói hôm nay!”, nói xong, anh kéo tay tôi đi vào vườn hoa. Tôi cố vùng ra nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được bước chân của Y Tùng Lạc.
Cứ như vậy, tôi để mặc cho Y Tùng Lạc kéo mình đi như vậy.
Đi đến bậc thềm trồng toàn hoa đỗ quyên, tôi đột nhiên cảm thấy dưới chân có thứ gì đó nhỏ nhưng sần sùi nhô lên, “Á!”
“Sao thế?”, nghe thấy tiếng kêu của tôi, Y Tùng Lạc quay đầu lại hỏi.
“Ở đó, ở đó có cái gì…”, tôi chỉ vào cái bóng đen giữa vườn hoa đỗ quyên, run rẩy nói không ra lời. Trên cái bóng đen đó, có hai đốm sáng phát ra ánh sáng sắc nhọn chẳng khác gì mắt của loài sói.
“Đó là một người”, Y Tùng Lạc nhìn về phía bóng đen, từ tốn nói.
“Người á?”, tôi định thần lại, tỉ mỉ quan sát, sau đó tôi phát hiện ra đó đúng là một con người, một cô gái đầu tóc rối bù. Tuy nhiên, cô gái này hình như không giống với người bình thường. Hai chân cuộn tròn, cô gái giấu mình vào trong bụi dây leo giữa vườn hoa, hai mắt nhìn chăm chăm về phía chúng tôi. Đôi mắt hung dữ như thể chúng tôi đã xâm phạm vào lãnh thổ của bộ tộc cô ấy vậy.
“Cô ấy, là người nhái!”, Y Tùng Lạc nhìn cô gái trong vườn hoa, quả quyết nói.
“Hả?”, nghe Y Tùng Lạc nói vậy, tôi cảm thấy có chút hoảng sợ. Nhìn thật kĩ, tôi phát hiện thấy hai tay cô gái ấy đang đặt giữa hai chân cuộn tròn, thực sự không khác mấy so với một con ếch. Chỉ có điều, cô gái ấy được sinh ra dưới diện mạo của một con người.
“Khi còn nhỏ, cô ấy rất thích nhảy nhót sau lưng em, mân mê đôi giày vải cũ của em, vuốt ve chiếc váy bay bay trong gió của em…”, Y Tùng Lạc chậm rãi nói, khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ lúc không gợn sóng, không biết anh ấy đang nghĩ gì.
“A…”, tôi cảm thấy mình như đã bị bịt chặt mắt rồi, không thể nào bám lấy một ngọn cỏ dập dềnh trong kí ức. Tất cả những điều Y Tùng Lạc nói đều không có chút ấn tượng nào đối với tôi.
“Oạp…oạp…”, khi tôi cảm thấy cực kì bối tối, cô gái ấy nhảy ra khỏi khóm hoa, nhảy vọt đến bên cạnh tôi.
Không hiểu tại sao cô ấy tỏ ra rất thân thiện với tôi, đôi mắt dưới làn tóc rối bời như phát ra những ánh sáng hoang dại khiến cho tôi hoảng sợ, đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn tôi.
“Á…” một cơn đau từ chân dội đến, tôi cúi đầu nhìn, trên chân của tôi là một mười vết cào đang rớm máu.
Cô gái ấy đã giơ những móng vuốt sắc nhọn của mình, hung hãn tóm lấy chân tôi. Trong khi tôi vẫn còn chưa hết đau đớn, cô gái ấy đã cuộn tròn hai chân, dùng mông làm bàn đạp nhảy ra xa.
Cho dù cô gái ấy có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì bước đi của cô vẫn rất chậm chạp.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những khóm lá, nhẹ nhàng hắt xuống tấm lưng cong cong của cô gái. Hào quang, ánh mắt long lanh càng khiến cho cô gái này trở nên thê lương hơn, dương như cô ấy chính là một dị nhân hoang dại bị người đời lãng quên. Tất cả những phồn hoa đều là của người khác, còn cô gái này, chỉ có thể duy trì sự sinh tồn của bản thân trên mảnh đất xinh đẹp này với lòng thù hận không sao nguôi ngoai được…
“Cô ấy…Tại sao cô ấy không giống như những cô gái khác?”, tôi nhìn Y Tùng Lạc, rụt rè hỏi.
“Đâu phải cô ấy không muốn làm một người bình thường, nhưng liệu có thể không?”, Y Tùng Lạc lạnh lùng trả lời, tuy nhiên giọng điệu vẫn có đôi chút tức giận, hình như có ý nhằm vào tôi thì phải.
“Em…em không có ý kì thị cô ấy…”, tôi ngại ngùng cúi đầu. “Nghe giọng điệu của anh có vẻ như tất cả những thứ này đều là do em gây ra”
Nghe tôi nói vậ Tùng Lạc hung hãn lao đến, định hét lên điều gì đó, nhưng sau đó lại thôi. Cuối cùng anh xua xua tay: “Anh dẫn em đến một nơi khác”.
Lẽ nào, chuyện này quả thực có liên quan đến tôi? Tại sao Y Tùng Lạc lại có thái độ như vậy…tôi trầm ngâm rất lâu mà vẫn không hiểu được. Vì vậy tôi lại đành cắm đầu đi theo Y Tùng Lạc.
“Mày là đứa con gái độc ác! Cuối cùng mày cũng quay lại! Hừ…”, đi thêm vài bước, bỗng nhiên trước mặt tôi xuất hiện một bà lão khoảng sáu, bảy mươi tuổi. Bà lão tóm chặt lấy cánh tay rồi và bắt đầu chửi bới.
Đôi mắt oán hận ấy dường như chỉ mong xé xác tôi ra ngay lập tức vậy.
“Bà ơi, xin bà hãy thả tay cháu ra…cháu không phải là người xấu! Thả cháu ra…!”, tôi vừa nói vừa cố gắng gỡ bàn tay gầy guộc, già nua của bà cụ ra. Nhưng hình như cơn giận dữ đã khiến cho tay bà cụ tóm chặt lấy tay tôi không chịu buông ra.
Tại sao lại như vậy? Tại sao những người ở đây lại giống như những bóng ma bay qua bay lại trước mặt tôi? Tại sao họ đều tỏ ra hung hãn với sự xuất hiện của tôi? Chẳng nhẽ trước đây tôi đã từng làm gì có lỗi với họ sao?
Không thể nào, tôi yếu đuối và hiền lành như vậy, sao có thể…
“Mày, đứa con gái ác độc! Tao chờ mày đã bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay. Mày sẽ bị báo ứng! Báo ứng…”, bà cụ trợn to đôi mắt, những ngón tay run rẩy chỉ vào mặt tôi và không ngừng chửi mắng.
“Cháu…cháu không phải là người xấu! Bà nhận lầm người rồi! Chắc chắn lầm người rồi!”, tôi cắn chặt môi, lắc đầu lia lịa, nước mắt chỉ chực trào ra.
“Bà ơi, bà đừ
ng như vậy! Bà hãy thả tay ra trước đã!”, không biết từ lúc nào Y Tùng Lạc đã đứng trước mặt tôi. Ánh mắt kiên định, đôi tay dài khỏe mạnh cố gắng gỡ bàn tay bà lão ra khỏi người tôi.
“Mẹ, sao mẹ lại chạy ra đây! Con tìm mẹ lâu lắm rồi đấy!”, đúng vào lúc chúng tôi đang không biết phải làm thế nào để gỡ bàn tay bà lão ra thì bỗng nhiên một phụ nữ trung niên, khoảng hơn 40 tuổi chạy đến, trông có vẻ rất lo lắng, chắc là đang đi tìm bà lão đứng trước mặt chúng tôi đây.
“Đợi bao nhiêu năm rồi, đứa con gái ác độc này…đã khiến cho ta phải đợi…chờ đợi…”, đôi bàn tay gầy guộc của bà lão không ngừng run rẩy.
Người phụ nữ trung niên kia nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự bi thương và bối rối: “Mẹ ơi, mọi thứ đã qua rồi…chúng ta về nhà thôi!”, không nói nhiều lời, người phụ nữ ấy liền dìu bà lão bỏ đi.
Bóng của hai người khuất dần, thế nhưng, đôi bàn tay gầy guốc cùng ánh mắt oán hận ấy vẫn cứ hiện rõ trong đầu tôi.
“bà cụ ấy ngày xưa là người dọn vệ sinh ở đây”, sau khi những tiếng giằng co đã chấm dứt hẳn, Y Tùng Lạc mới bắt đầu lên tiếng.
“Anh quen bà cụ sao? Thế còn em, em cũng quen phải không?”, tình hình càng lúc càng trở nên tồi tệ, càng ngày những khúc mắc trong kí ức của tôi càng nhiều.
Y Tùng Lạc đưa tay vuốt ve chiếc lá cây vươn ra ở bên đường, rất lâu sau mới lên tiếng: “Muốn tìm lại Đằng Nhi của ngày xưa bắt buộc phải giẫm lên phần sinh mệnh ướt đầm máu tươi này của cô ấy!”
Á! Tại sao? Lẽ nào ngày xưa tôi đã từng là một kẻ ác độc đến vậy? Tôi yếu đuối như vậy, ngay cả một thứ gì đó có mùi máu cũng không dám đến gần, làm sao có thể…
Đột nhiên tôi cảm thấy mọi thứ trong ngôi trường này đều vô cùng đáng sợ, đâu đâu cũng có hơi thở của sự chết chóc, ngay cả tiếng gió thổi qua những nhành cây cũng khiến cho người khác sởn gai ốc.
“Chúng ta đi gặp hiệu trưởng, đã lâu lắm mới quay lại, không biết hiện giờ thầy ấy thế nào rồi?”
“Đi gặp thầy hiệu trưởng?”, thôi kệ đi, anh ấy đi đến đâu tôi sẽ đi theo đến đó. Bây giờ tôi chẳng khác gì một con chim sợ cành cong, không thể rời xa anh ấy dù chỉ nửa bước.
Tôi rụt rè đi theo sau Y Tùng Lạc, chẳng mấy chốc đã lên đến khu lớp học. Y Tùng Lạc dừng lại ở đầu hành lang phía lên phải lầu hai. Ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt mình là một tấm biển màu vàng, hình vuông, bên trên có viết ba từ “Phòng hiệu trưởng”.
Y Tùng Lạc gõ cửa phòng, khoảng 5 phút sau, một người đàn ông khoảng 50 tuổi ra mở cửa. Ông ấy có lẽ là thầy hiệu trưởng mà chúng tôi cần gặp.
“A…”, trong khoảng khắc ngẩng đầu lên, tôi tóm chặt lấy cánh tay của Y Tùng Lạc và thốt lên.
“Thanh Đằng, sao vậy?”, Y Tùng Lạc lo lắng hỏi.
Tôi nép người sau lưng anh, mặc dù lắc đầu nguầy nguậy không nói gì nhưng mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Cái nốt ruồi kia, cái nốt ruồi đáng sợ kia lại lần nữa xuất hiện trong đời tôi!
Chỉ có điều, lần này, cái nốt ruồi ấy nằm ở trên mép trái.
“Xin hỏi, các em là…”, thấy chúng tôi mãi mà không có ý giải thích, người đàn ông kia bèn lên tiếng.
Y Tùng Lạc điềm đạm nói: “Thưa thầy, thầy không nhớ em sao? Em thật là đau lòng quá, ngay cả đứa học trò yêu quý nhất của mình mà thầy cũng quên sao?”, Y Tùng Lạc cúi đầu, lộ rõ sự buồn bã.
“A, Lạc Lạc! Em là Lạc Lạc sao?”, người đàn ông được gọi là hiệu trưởng ấy đột nhiên bừng tỉnh, cái nốt ruồi trên miệng ấy cũng chuyển động theo mỗi lời nói, mỗi biểu cảm trên mặt của ông.
“Vâng ạ!”, Y Tùng Lạc gật gật đầu.
“Nào, vào đây, vào đây nào!”, thầy hiệu trưởng kéo ghế ra bảo chúng tôi ngồi xuống. “Sau khi em đi Pháp, thầy không nghĩ là em sẽ còn về thăm lão già này nữa đấy! Ha ha…”
“Anh, anh vào đi, em không vào đâu, em sẽ đứng ngoài chờ anh!”, lúc Y Tùng Lạc chuẩn bị kéo tay tôi vào, tôi liền bỏ tay anh ra.
“Thanh Đằng…”, Y Tùng Lạc ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nhưng tôi cắn chặt môi không nói gì. Do dự trong khoảnh khắc, Y Tùng Lạc từ tốn nói: “Thanh Đằng của chúng ta rất dũng cảm, phải không nào?”
Tôi bắt đầu bẻ những ngón tay, vẫn im lặng không nói. Nhưng Y Tùng Lạc đã kéo lấy tay tôi bước vào, tôi không vùng vẫy nữa, liền ngoan ngoãn đi theo anh.
Phòng hiệu trưởng không lộng lẫy như trong tưởng tượng, ngược lại nên dùng từ mộc mạc để hình dung, ngoài chiếc bàn tròn và những chiếc ghế dùng cho các cuộc họp thì các đồ dùng khác cũng giống như đồ đạc trong nhà.
“Ngồi đi! Lạc Lạc, bao nhiêu năm không gặp, càng ngày em càng đẹp trai hơn đấy!”, thầy hiệu trưởng vừa nói vừa với tay lấy ấm pha trà. Tôi không chú ý đến cuộc nói chuyện của họ, chỉ để ý đến hai ngón tay bị cụt trên bàn tay phải của thầy. Ngón chỏ và ngón cái đều bị cụt mất một nửa.
“Hiệu trưởng của chúng ta cũng càng ngày càng trẻ ra đấy!”, Y Tùng Lạc nói chuyện với thầy hiệu trưởng rất thân mật, quả không hổ danh là học trò cưng của thầy.
“Ha ha, Lạc Lạc của chúng ta ngày càng biết nói ngọt hơn rồi! À, đây là…”, đặt cốc trà trước mặt, thầy hiệu trưởng chỉ vào tôi hỏi.
Tôi vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào thầy. Rất lâu sau, Y Tùng Lạc mới lên tiếng: “Cô ấy chính là…An Thanh Đằng, là An Thanh Đằng học lớp 1b năm đó!”.
“…” chiếc tách trong tay thầy hiệu trưởng đột nhiên rơi xuống đất, vỡ tan tành: “Hả…An…An Thanh Đằng?”
Tôi không hiểu tại sao thầy hiệu trưởng lại có phản ứng như vậy, chỉ biết rằng mặt Y Tùng Lạc không hề biến sắc, chỉ nắm chặt lấy tay tôi mà thôi.
“Tôi nghĩ…những chuyện trong quá khứ đều qua hết rồi…qua hết rồi…”, dường như thầy giáo đang nói với chúng tôi, nhưng thực chất lại là lẩm bẩm một mình. Rồi ngay lập tức, thầy lấy lại nụ cười tươi tắn lúc trước: “Các em chắc là khát lắm rồi hả? Mau, mau uống trà đi!”
Nói đoạn, thầy đưa cốc nước đến trước mặt Y Tùng Lạc, sau đó lại đưa một cốc cho tôi.
Tôi mở to đôi mắt mơ hồ, ngây ngô nhìn thầy, hoàn toàn không nghĩ đến việc phải đưa tay ra nhận lấ Tùng Lạc lấy tay huých nhẹ vào người tôi, tôi giật mình vội vàng đưa đôi bàn tay run rẩy ra đỡ lấy.
“Á…”, nào ngờ đôi bàn tay run rẩy ấy vừa chạm vào thành cốc đã khiến cho nước trong cốc đổ ra ngoài, nước trà nóng đổ ra làm bỏng tay thầy hiệu trưởng. Hai ngón tay bị cụt ấy trở nên đỏ lựng. “Em xin lỗi, em không cố ý đâu!”
Thầy hiệu trưởng không vì đau đớn mà cau mày, ngược lại, thầy bần thần nhìn vào những ngón tay xấu xí của mình: “Không sao…không sao đâu! Dù sao thì chúng cũng tàn phế rồi, có xấu thêm chút nữa, tàn phế thêm chút nữa cũng không sao…”
Đầu tôi bắt đầu đau dữ đội, tất cả mọi thứ xung quanh đều khiến cho tôi cảm thấy bất an. Tôi kéo tay Y Tùng Lạc: “Chúng ta đi thôi!”
‘Muốn đi cũng không dễ thế đâu!”. Đôi mắt sâu thẳm đến đáng sợ đột nhiên xuất hiện sau bức rèm cửa màu xám cách đó hai mét. Tôi đưa mắt nhìn ra, đôi mắt ấy đang hung hãn nhìn chằm chằm vào tôi.
Chính là bà cụ sáng này chúng tôi đã gặp trên con đường nhỏ dẫn vào trường.
Tôi giật mình, hoảng loạn núp vào sau cánh tay của Y Tùng Lạc, đợi đến khi hơi thở dần dần ổn định lại mới dám thò đầu ra. Lúc này, tôi nhìn thấy có ba bóng người đang từ từ bước ra khỏi tấm rèm cửa, và tất cả bọn họ đều đang nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa sự thù hận.
Họ chính là bà cụ già, người phụ nữ trung niên và cô gái người nhái chúng tôi đã gặp ở vườn hoa lúc sáng.
“Mày lần nào cũng vậy, làm tổn thương chúng tao rồi lại định bỏ chạy!”, bà cụ già vẫn hung hãn nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt ấy chưa từng nhìn đi nơi khác.
“Cháu…cháu đâu có…Cháu xưa nay chưa từng làm hại ai cả…”, tôi cắn chặt môi, lắc đầu nguầy nguậy. Họ càng tiến lại gần thì tôi càng hoảng loạn. Ánh mắt thù hận của họ chẳng khác gì trăm nghìn mũi dao đâm vào da thịt tôi. Cuối cùng, tôi kéo tay của Y Tùng Lạc và chạy ra cửa.
Thế nhưng, rầm một tiếng, cánh cửa đóng sập lại trước mặt tôi. Ngoài cửa không có người, dường như bọn họ đã dùng sự oán hận tích tụ để khiến cho cánh cửa đóng sầm lại chỉ trong tích tắc.
“Á…”, tôi quay đầu lại, phát hiện ra bọn họ chỉ còn cách tôi có một mét. Điều đáng sợ hơn là người đàn ông với cái nốt ruồi đen trên miệng ấy cũng gia nhập vào đám người kia, hung hãn tiến về phía tôi. Tôi bị họ dồn vào chân tường: “Cầu xin các người, hãy thả cháu ra! Cháu muốn về nhà…về nhà…Cháu hứa là cháu sẽ không bao giờ đặt chân lên lãnh thổ của mọi người nữa…Cháu chỉ muốn về nhà!”
“Mày cũng có lúc sợ hãi ư? Sao khi làm chuyện xấu xa, mày không nghĩ rằng sẽ có báo ứng ngày hôm nay…”
“Không có, cháu không làm chuyện xấu! Cháu là người lương thiện, yếu đuối, cháu rất nhát gan…Chẳng may dẫm phải một con kiến cháu có nằm mơ cũng phải siêu độ cho nó, làm sao cháu có thể làm ra những chuyện hại người như vậy…”, tôi nép mình vào góc tường, nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt.
“Mày hãy nhìn những ngón tay của thầy hiệu trưởng đi! Mày hãy nhìn cô gái này đi, cả đời này cô ta chỉ có thể đi bằng mông…Bây giờ chúng ta sống thê thảm, nhếch nhác như thế này đều phải nhờ ơn của mày cả đấy!”. Cơn giận dữ của bà cụ thật đáng sợ, tôi gần như tê liệt hoàn toàn trước sự hung hãn ấy.
“Lạc Lạc, dẫn em về nhà…mau cho em về nhà!”. Tôi vươn tay ra, lay lay cánh tay Y Tùng Lạc một cách yếu ớt, đôi mắt cầu xin Y Tùng Lạc lúc ấy đang đứng trong góc.
“Đằng Nhi, đây là những thứ mà em phải đối mặt…”, Y Tùng Lạc không nhìn tôi, yên lặng nhìn lên cuốn lịch treo trên tường. “Anh không thể làm gì cho em được!”
“Lạc Lạc, cả thế giới này đều có thể làm hại em, nhưng anh thì không thể! Không thể!”, trong đám người hung dữ như ma quỷ ấy, tiếng gào thét thất thanh của tôi vang lên đầy tuyệt vọng: “Em tin tưởng anh như vậy…”
“Cuối cùng thì mày cũng đã bị báo ứng! Bị báo ứng rồi! Ha ha ha…”, trong tiếng cười ma quái của bà cụ già, tôi cảm thấy đôi mắt của bà ấy như sâu hơn, đáng sợ hơn.
“Tôi không có! Tôi không làm những chuyện không có tính người như vậy! Không có! Không thể nào!...”, đến lúc này thì tôi tin rằng tôi đã điên rồi, chẳng biết làm thế nào ngoài việc kêu gào.
“Không làm hại chúng tao, vậy mày nghĩ xem mày đã đối xử với chúng tao như thế nào?”, bà cụ già tóm chặt lấy tay tôi, áp sát đến trước mặt tôi. Lúc này, ánh mắt bà cụ không còn hung hãn, sắc nhọn như trước mà trở nên tha thiết hi vọng tôi có thể nhớ lại những chuyện trước đây.
“Trước đây tôi đã đối xử với các người như thế nào…?”, tay của bà ta càng siết chặt lấy tôi, cô gái người nhái dưới chân thì không ngừng dùng những móng vuốt sắc nhọn để cào vào da thịt tôi…mạch suy nghĩ của tôi bị dẫn đến một nơi rất xa, rất xa, trong đầu tôi mơ hồ hiện ra một cái bóng trắng lắc lư, nhưng mặc cho tôi có lắc đầu như điên cuồng cũng không sao nhìn rõ được.
“Hãy nghĩ kĩ lại xem, trước đây cô đã đối xử với chúng tôi ra sao…”, đột nhiên, khi tôi đang vô cùng hoảng hốt, một nụ cười từ cái miệng có cái nốt ruồi đen như đang lay động trước mắt.
“Á…”, vừa nhìn thấy cái nốt ruồi này là tôi lại phát điên lên như một con bò hoang, vẫy vùng thoát khỏi tất cả những bàn tay kìm kẹp tôi rồi liều mạng lao ra cửa nhằm bỏ chạy thoát thân.
Tôi cứ chạy như điên như cuồng, chẳng biết chạy được bao xa, chạy được bao lâu…
Cuối cùng, tôi đổ phịch xuống đất, bên cạnh một cây ngô đồng ven đường, ôm chặt lấy hai đầu gối mà khóc, khóc lóc thảm thiết.
Ánh mắt đờ đẫn như người điên, không biết tôi đã lang thang trên phố bao lâu, mãi đến nửa đêm tôi mới về đến nhà.
Khi tôi về đến nhà họ Hạ, đèn ở các phòng gần như đã tắt gần hết, chỉ còn lại ngọn đèn lạnh lẽo nơi hành lang men theo con đường nhỏ trong vườn hoa.
Tôi cúi đầu, âm thầm bước đi trong vườn hoa, đi về căn phòng không xa dưới tầng hầm của mình.
“Hôm nay chơi có vui không?”, khi chuẩn bị đi qua chỗ rẽ ở cuối hành lang, bỗng nhiên, một giọng nói đầy ma lực vang lên. Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cái bóng đang lướt nhanh về phía mình. Khóe môi anh ta khé nhếch lên, gương mặt trắng ngần hiện ra dưới mái tóc màu bạc lấp lánh.
Không cần nói chắc bạn cũng biết đó chính là Hạ Thất Lăng
Tôi cúi đầu, không nói nửa lời, chỉ im lặng lắng nghe tiếng bước chân của anh ta đang tiến lại gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh tôi.
“Chắc là cô chơi vui vẻ lắm nhỉ! Sao đầu tóc lại rối bời, mặt mũi lại còn lem nhem thế kia?”, anh ta nâng cằm tôi lên, giọng điệu mỉa mai, châm chọc.
Tôi ngẩng cao đầu, gỡ bàn tay anh ta ra, nhìn về phía hành lang u tịch, tôi điềm đạm đáp: “Mọi thứ đúng như anh mong muốn! Tôi đã đi vào cái bẫy mà người ta đã đặt sẵn cho tôi, bị tổn thương đến thê thảm, toàn thân đầy những thương tích…”
Tôi tưởng rằng anh ta sẽ tiếp tục cười nhạo tôi, nhưng không hề. Anh ta đút hai tay vào túi, yên lặng nhìn tôi.
Tôi vẫn không chịu buông tha, đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh ta cười nhạt: “Tiếp tục cười nhạo tôi đi, gọi tất cả mọi cười tỉnh dậy cùng cười nhạo tôi đi! Qua đêm nay sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn cơ hội đâu…”
Nói xong, tôi im lặng bỏ đi.
Nhưng Hạ Thất Lăng đã tóm chặt lấy cánh tay tôi và đặt lên vai anh.
“Tôi mệt rồi, tôi muốn về tắm rửa rồi đi ngủ!”, nói đoạn, tôi gạt tay anh ta ra, đi thẳng về phòng mình.
Trong nhà tắm, nước từ vòi hoa sen phun ra xối xả, tôi ngâm mình trong nước rất lâu, mãi cho đến khi cảm thấy không thể thở nổi bởi lớp hơi nước dày đặc mới tắt vòi nước đi, lau khô cơ thể.
Khi tôi đi ra ngoài, nhìn thấy Hạ Thất Lăng đang yên lặng ngồi bên mép giường của mình. Tôi đã quên mất là anh ta có chìa khóa của tất cả các phòng trong căn nhà này.
“An Thanh Đằng, cô qua đây cho tôi!”, Hạ Thất Lăng nhìn tôi, lạnh lùng ra lệnh.
Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn ở một mình, một mình liếm láp những vết thương đang rớm máu. Thế nên mặc cho anh ta ra lệnh, tôi vẫn ngồi gục mặt vào hai đầu gối ở một góc rất xa anh ta.
“Cái con nhóc này, đôi cánh đã cứng cáp lắm rồi đấy nhỉ! Dám không nghe lời tôi à!”, sự phản kháng của tôi khiến cho anh ta nổi điên lên. Anh ta cầm lấy một cái khăn bông mềm, kéo ghế ngồi trước mặt tôi.
“Cô quỳ xuống cho tôi!”, anh ta chỉ vào mặt tôi và quát. Thế nhưng, trong đôi mắt của tôi vẫn vô cùng mơ hồ, dường như mọi thứ đang xảy ra xung quanh chẳng liên quan gì đến mình. “Cô có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào nếu để cho Hạ Thất Lăng này nổi giận không hả?”
Nhìn bộ dạng có vẻ như khả năng chịu đựng của anh ta đã đi đến giới hạn. Dưới những hàng mi đang phát ra những tia sáng có thể giết chết người. Còn tiếp tục phớt lờ sự tồn tại của anh ta thì anh ta sẽ cho tôi sống dở chết dở là chắc.
Vì vậy, tôi quỳ xuống đất, đi bằng hai đầu gối đến chỗ anh ta. Cho dù có bị chửi mắng, có bị chế giễu, thậm chí bị đánh thì tôi cũng đều chấp nhận. Ai bảo anh ta là người bề trên tôn quý cơ chứ, còn tôi, một kẻ thấp hèn chỉ có thể ngồi dưới thấp mà ngước nhìn một quý công tử như anh ta mà thôi.
Thế nhưng, anh ta đặt cái khăn bông lên đầu tôi, nhẹ nhàng lau tóc cho tôi: “cái con nha đầu chết tiệt, tôi nói cho cô hay, tóc tai ướt nhẹp dính bết vào đầu nhìn trông đến kinh!...”
Bất giác, nước mắt của tôi lại trào ra, rơi vào những ngón tay lạnh băng của tôi…tôi yên lặng quỳ dưới chân Hạ Thất Lăng, để mặc cho anh ta xoa xoa tóc mình như xoa một quả trứng gà…
Một lúc sau, tóc tôi đã được lau khô. “Ngoan, giờ mau leo lên giường mà ngủ đi!”, Hạ Thất Lăng vừa gấp lại chiếc khăn trong tay vừa nói.
“Tối nay chắc chắn tôi sẽ không ngủ được!”, tôi ngồi tựa cằm vào đầu gối, chậm rãi nói. “Vì thế, tôi không muốn ngủ!”
“Bảo cô ngủ thì mau ngủ đi, nói nhiều lời thế làm gì?”, anh ta lại bắt đầu nổi giận.
“Không muốn ngủ là không muốn ngủ!”, nói dứt lời, tôi lại dùng đầu gối bò về hướng khác như một đứa trẻ con.
“Đã nửa đêm rồi, còn muốn bò đi đâu chơi hả?”. Ôi mẹ ơi, anh ta tóm lấy mông tôi từ phía sau! Chẳng khác gì ngày xưa lúc chơi trò trốn tìm, tôi cứ nghĩ là mình đã trốn kĩ lắm rồi, nào ngờ vẫn bị Hạ Thất Lăng tóm được phần mông lộ ra ngoài. Tôi định chơi ăn gian liền bị anh ta đánh cho tơi tả. Nghĩ lại cảnh tượng lúc đó mà giờ tôi vẫn còn sợ hãi.
“Xin anh đấy, đừng đánh tôi có được không?”, tôi ôm chặt lấy đầu, khẩn thiết van nài.
“Tôi không đánh cô đâu, nhưng cô phải ngoan ngoãn đi ngủ!”, nói đoạn, tôi cảm thấy cơ thể mình như được nhấc bổng lên. Hạ Thất Lăng bế bổng tôi lên, đi về phía giường ngủ.
Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì Hạ Thất Lăng đã đặt tôi xuống giường.
“Hôm nay tâm trạng của tôi không tồi! Hi sinh một chút ở lại đây làm ấm chăn cho cô!”, anh ta kiêu ngạo nhìn tôi.
“Ớ…”, tôi mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng gì thì anh ta kéo chăn ra và lặng lẽ nằm xuống bên cạnh tôi.
Từ trước đến nay vẫn vậy, Hạ Thất Lăng đã muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản nổi! Vì vậy, tôi không nói thêm điều gì.
Anh đã mở rộng vòng tay sưởi ấm cho biết bao nhiêu cô gái, nhưng mỗi lần anh đều tìm cách đuổi tôi ra xa, để mặc tôi co ro trong cái giá lạnh, run rẩy trong gió mưa. Anh chạy ra ngoài chơi với người khác, bỏ mặc tôi ở lại một mình cô độc, một mình ngồi khóc trong góc tối…
Tôi xoay lưng về phía Hạ Thất Lăng, ngẩn người nhìn vào bức tường trắng trước mặt.
Thế nhưng, Hạ Thất Lăng xoay người tôi lại, ôm tôi vào lòng. Hai tay anh siết chặt, dường như chỉ sợ nếu lỡ thả tay ra là tôi sẽ tan biến ngay tức khắc như bong bóng xà phòng…
Những ngón tay lạnh như băng của tôi chạm vào ngực anh: “Vòng tay của anh thật ấm áp! Nhưng có mùi hương của rất nhiều cô gái…vì vậy, tôi cũng chẳng thèm!”
“Nhưng nhịp đập trái tim tôi chỉ có một mình cô biết rõ…chỉ để một mình cô biết được…”, Hạ Thất Lăng tì cằm lên mái tóc rối tung của tôi, khuôn mặt đầy bi thương.
“Thất Thất…”, lúc này, mọi lời nói đều là thừa thãi. Thứ duy nhất có thể bộc lộ được sự đau thương trong lòng chỉ có thể là nước mắt.
“An Thanh Đằng, cô thật là bẩn…”. Hạ Thất Lăng búng vào mũi tôi, từ tốn nói. Trong mắt anh có ánh hào quang phát ra, thứ ánh sáng vấn vương, lấp lánh.
Đúng vậy, quả thực tôi rất bẩn! Từ mười năm trước, cả cái thân xác của tôi đã rất bẩn thỉu rồi. Cho dù có cố gắng gột rửa đến đâu cũng không thể nào lấp liếm được những hơi thở dơ bẩn ấy…
“An Thanh Đằng, cô bẩn như vậy, bẩn như thế…nhưng tôi vẫn thích đươc ôm cô đi ngủ…”, giọng nói ấy vừa phát ra, tôi thấy có một thứ gì đó rớt trên sống mũi của mình…
Đó chính là nước mắt của anh sao? Không, không thể nào, một Hạ Thất Lăng cao quý, ngạo mạn sao có thể rơi nước mắt vì người khác cơ chứ?
Anh ta là một con thú hoang, cái mà anh ta cần là một dòng máu nóng, cần một ánh mắt yếu đuối bẩm sinh, như vậy anh mới có thể ngủ yên.
Vì vậy, anh ta cố sống cố chết buộc chặt tôi vào cái bóng hiu quạnh của mình, gặm nhấm tâm hồn tôi từng chút, từng chút một khiến cho hơi thở tâm hồn tôi trở nên mỏng manh, nhỏ bé. Anh ta tàn ác như vậy, chỉ biết chiếm đoạt, ngay cả một con búp bê đã bị mất con ngươi cũng không chịu bỏ qua.
Những màu sắc rực rỡ, những chồi non đang nhú lên trên cành, những cơn gió nhẹ thổi qua, những cảnh tượng mê đắm lòng người…đã tan biến vào trong không gian…
Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim quen thuộc, hít hít mùi thơm xà phòng quen thuộc của anh, cuộn tròn trong vòng tay ấm áp ấy và yên bình chìm vào giấc ngủ.
“Thất Thất, làm sao bây giờ, em không tìm thấy thiên sứ của mình…em đã vất vả tìm kiếm suốt mười bảy năm nay mà vẫn không tìm thấy thiên sứ của mình…”