Chương 2
3
"Yên Yên, dì làm món sườn heo hấp mận và phi lê cá cay mà con thích nhất, con xuống ăn cơm nhé?"
Một giọng nói thận trọng vang lên từ ngoài cửa phòng tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu và rũ bỏ những ký ức của quá khứ.
Tôi gọi cho ông bô già nhà tôi: “Bố ơi, bố đã đi lãnh giấy đăng ký kết hôn chưa?”
Ông già có vẻ rất bận rộn: " Lãnh rồi!"
“Ly hôn đi.” Tôi không chút do dự nói.
Bên kia giọng nói có chút qua loa: "Yên Yên, con không còn nhỏ nữa, bố không quản con nữa, con cũng không được quản bố."
Nói dứt câu, điện thoại liền bị cắt đứt.
Ahhhhhhhh.
Tôi nhấc chân đi xuống lầu, Chu Cẩm Niên mặc đồ thể thao màu trắng đang ngồi trên sofa, tay cầm máy tính, không biết đang làm gì.
Tôi đi ngang qua và tình cờ nhìn thấy tên công ty trên hợp đồng của anh ta.
Không phải tên của công ty mà anh ấy nhận được offer vào năm tốt nghiệp.
Nhưng mà, công ty này tốt hơn công ty kia, nhảy việc cũng là điều đương nhiên.
Tôi ngồi vào bàn, cơm và đũa được đưa qua.
"Yên Yên, ăn cơm."
Người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi, cô ấy cực kỳ chu đáo.
Chu Cẩm Niên cũng ngồi xuống, tôi đảo một vòng, trực tiếp gắp một đũa cà rốt vào bát anh ta.
"Anh kế, ăn đi."
Từ "anh kế" được tôi nói một cách cố ý nhấn giọng.
Chu Cẩm Niên liếc nhìn tôi, rồi nhìn miếng cà rốt trong bát, cầm đũa lên ăn.
Tay tôi siết chặt đôi đũa.
Anh ta không phải dị ứng với cà rốt sao?
Tôi ngập ngừng gắp một ít cà rốt bằng đũa và tiếp tục đưa cho anh ta, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn không thay đổi sau khi ăn chúng.
Thật là nhạt nhẽo.
Tôi ném bát đũa xuống: “Tôi không ăn nữa.”
4
Cái giá phải trả khi không ăn tối là phải đi kiếm ăn vào ban đêm.
Tôi rón rén vào bếp, lật giở mấy món ăn vặt và than thở: “Vì cái gì mà muốn nuốt miếng cơm cũng không qua được!”.
Thật vất vả mới tìm thấy một chiếc xúc xích, tôi đi về phía phòng khách trong bóng tối.
Khi tôi ngồi xuống ghế sofa, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ khe khẽ.
Tôi kinh hãi nhảy dựng lên, giọng run run: "Ai!"
“Tách."
Chiếc đèn nhỏ trên bàn bật sáng.
Chu Cẩm Niên cả người đỏ bừng nằm trên sofa nhìn tôi, bất đắc dĩ nói: “Em không biết bật đèn trước à?”
Tôi dán mắt vào cổ, cổ tay, cùng mắt cá chân của anh ta: “Anh dị ứng à?”
Khắp cơ thể anh ta nổi mẩn đỏ.
Sửng sốt trong chốc lát, anh ta cười cười, tiếp tục nằm xuống: "Không có chuyện gì, không cần lo lắng."
“Ai lo cho anh!” Tôi phản bác: “Tôi sợ anh chết trong nhà tôi thôi.”
Chu Cẩm Niên bình tĩnh nhìn tôi, không phát ra âm thanh nào.
Tôi cảm thấy chột dạ, lập tức vứt cây xúc xích lên bàn: “Tôi lên lầu trước, anh nhớ uống thuốc.”
"Đợi một chút."
Bước chân tôi khựng lại.
Đẩy một bịch đồ ăn vặt qua, anh nói: “Của em đây”.
Tôi cúi đầu, trong đó đầy những món ăn vặt yêu thích của tôi.
"Sao em vẫn như trước thế, cứ tức giận là không ăn uống gì cả, có đói bụng không—"
Tim tôi như bị kim đâm mạnh, tôi vội xoay người lại cắt ngang lời anh ta.
"Chu Cẩm Niên, anh M* N* có phải có bệnh hay không! Chúng ta đã chia tay rồi! Anh có ý gì!"
"Tôi nhớ tới lúc chúng ta chia tay có nói qua, chúng ta nói cả đời này sẽ không cần gặp lại, anh có phải hay không cố ý!"
"Anh có một cái công việc tốt, còn muốn ở trước mặt tôi diễu võ dương oai, anh không xứng!"
"Anh cho rằng có thể dùng những thứ này liền để cho tôi quên mất trước kia? Nằm mơ đi!"
"Ta không biết hai mẹ con anh tới nhà của tôi có mục đích gì, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để cho các ngươi thực hiện nó đâu!"
Thấy anh ta trong nháy mắt trầm mặc, tôi quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ làm ba tôi và mẹ anh ly hôn!"
Mới vừa đi được hai bước, tôi nhìn thấy một bóng người đang đứng ở đầu cầu thang.
Người phụ nữ với khuôn mặt dịu dàng mở to mắt kinh ngạc.
Tôi bước qua đang định giải thích.
Người phụ nữ này cảnh giác nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ vô tội: “Yên Yên, mắng nó xong thì đừng mắng mẹ nữa nha.”
TÔI:"?"
Tôi chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đã vội vàng ném lọ thuốc trên tay cho người ngồi trên sofa.
"Mẹ chỉ mang theo một hộp, hình như đã hết hạn, con mau uống đi, mẹ đi trước!"
Tôi nhìn theo, hình như cô ấy chạy nhầm phòng.
?
"Yên Yên, dì làm món sườn heo hấp mận và phi lê cá cay mà con thích nhất, con xuống ăn cơm nhé?"
Một giọng nói thận trọng vang lên từ ngoài cửa phòng tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu và rũ bỏ những ký ức của quá khứ.
Tôi gọi cho ông bô già nhà tôi: “Bố ơi, bố đã đi lãnh giấy đăng ký kết hôn chưa?”
Ông già có vẻ rất bận rộn: " Lãnh rồi!"
“Ly hôn đi.” Tôi không chút do dự nói.
Bên kia giọng nói có chút qua loa: "Yên Yên, con không còn nhỏ nữa, bố không quản con nữa, con cũng không được quản bố."
Nói dứt câu, điện thoại liền bị cắt đứt.
Ahhhhhhhh.
Tôi nhấc chân đi xuống lầu, Chu Cẩm Niên mặc đồ thể thao màu trắng đang ngồi trên sofa, tay cầm máy tính, không biết đang làm gì.
Tôi đi ngang qua và tình cờ nhìn thấy tên công ty trên hợp đồng của anh ta.
Không phải tên của công ty mà anh ấy nhận được offer vào năm tốt nghiệp.
Nhưng mà, công ty này tốt hơn công ty kia, nhảy việc cũng là điều đương nhiên.
Tôi ngồi vào bàn, cơm và đũa được đưa qua.
"Yên Yên, ăn cơm."
Người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi, cô ấy cực kỳ chu đáo.
Chu Cẩm Niên cũng ngồi xuống, tôi đảo một vòng, trực tiếp gắp một đũa cà rốt vào bát anh ta.
"Anh kế, ăn đi."
Từ "anh kế" được tôi nói một cách cố ý nhấn giọng.
Chu Cẩm Niên liếc nhìn tôi, rồi nhìn miếng cà rốt trong bát, cầm đũa lên ăn.
Tay tôi siết chặt đôi đũa.
Anh ta không phải dị ứng với cà rốt sao?
Tôi ngập ngừng gắp một ít cà rốt bằng đũa và tiếp tục đưa cho anh ta, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn không thay đổi sau khi ăn chúng.
Thật là nhạt nhẽo.
Tôi ném bát đũa xuống: “Tôi không ăn nữa.”
4
Cái giá phải trả khi không ăn tối là phải đi kiếm ăn vào ban đêm.
Tôi rón rén vào bếp, lật giở mấy món ăn vặt và than thở: “Vì cái gì mà muốn nuốt miếng cơm cũng không qua được!”.
Thật vất vả mới tìm thấy một chiếc xúc xích, tôi đi về phía phòng khách trong bóng tối.
Khi tôi ngồi xuống ghế sofa, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ khe khẽ.
Tôi kinh hãi nhảy dựng lên, giọng run run: "Ai!"
“Tách."
Chiếc đèn nhỏ trên bàn bật sáng.
Chu Cẩm Niên cả người đỏ bừng nằm trên sofa nhìn tôi, bất đắc dĩ nói: “Em không biết bật đèn trước à?”
Tôi dán mắt vào cổ, cổ tay, cùng mắt cá chân của anh ta: “Anh dị ứng à?”
Khắp cơ thể anh ta nổi mẩn đỏ.
Sửng sốt trong chốc lát, anh ta cười cười, tiếp tục nằm xuống: "Không có chuyện gì, không cần lo lắng."
“Ai lo cho anh!” Tôi phản bác: “Tôi sợ anh chết trong nhà tôi thôi.”
Chu Cẩm Niên bình tĩnh nhìn tôi, không phát ra âm thanh nào.
Tôi cảm thấy chột dạ, lập tức vứt cây xúc xích lên bàn: “Tôi lên lầu trước, anh nhớ uống thuốc.”
"Đợi một chút."
Bước chân tôi khựng lại.
Đẩy một bịch đồ ăn vặt qua, anh nói: “Của em đây”.
Tôi cúi đầu, trong đó đầy những món ăn vặt yêu thích của tôi.
"Sao em vẫn như trước thế, cứ tức giận là không ăn uống gì cả, có đói bụng không—"
Tim tôi như bị kim đâm mạnh, tôi vội xoay người lại cắt ngang lời anh ta.
"Chu Cẩm Niên, anh M* N* có phải có bệnh hay không! Chúng ta đã chia tay rồi! Anh có ý gì!"
"Tôi nhớ tới lúc chúng ta chia tay có nói qua, chúng ta nói cả đời này sẽ không cần gặp lại, anh có phải hay không cố ý!"
"Anh có một cái công việc tốt, còn muốn ở trước mặt tôi diễu võ dương oai, anh không xứng!"
"Anh cho rằng có thể dùng những thứ này liền để cho tôi quên mất trước kia? Nằm mơ đi!"
"Ta không biết hai mẹ con anh tới nhà của tôi có mục đích gì, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để cho các ngươi thực hiện nó đâu!"
Thấy anh ta trong nháy mắt trầm mặc, tôi quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ làm ba tôi và mẹ anh ly hôn!"
Mới vừa đi được hai bước, tôi nhìn thấy một bóng người đang đứng ở đầu cầu thang.
Người phụ nữ với khuôn mặt dịu dàng mở to mắt kinh ngạc.
Tôi bước qua đang định giải thích.
Người phụ nữ này cảnh giác nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ vô tội: “Yên Yên, mắng nó xong thì đừng mắng mẹ nữa nha.”
TÔI:"?"
Tôi chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đã vội vàng ném lọ thuốc trên tay cho người ngồi trên sofa.
"Mẹ chỉ mang theo một hộp, hình như đã hết hạn, con mau uống đi, mẹ đi trước!"
Tôi nhìn theo, hình như cô ấy chạy nhầm phòng.
?