Chương 4
7
"Yên Yên! Mau xuống đi thôi! Nếu không nhanh đi, ông bà sẽ không vui đó."
Tôi nhìn chiếc váy đỏ tôi đang mặc, và cảm thấy bất lực dâng trào, nên tôi buộc thêm hai quả bóng đỏ trên đầu.
"Con xuống đây!"
Khoảnh khắc tôi đi xuống, mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi.
"ha ha--"
Tôi ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Chu Cẩn Niên, anh cười cái gì mà cười!
Chắc anh ta nghĩ rằng anh ta tốt hơn tôi à
"A! Yên Yên, con thật đáng yêu nha!"
Mẹ kế chạy đến, lập tức ôm tôi vào lòng, nhìn quanh ngó nghiêng trái phải trái phải, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Về đến nhà cũ, ông bà nhìn bộ quần áo trên người tôi rồi vui vẻ cười đến mức không khép miệng lại được.
Trước mặt toàn thể mọi người, bà nội kéo tôi ra, trông có khác gì hành quyết không chứ.
"Yên Yên của chúng ta là đáng yêu nhất!"
TÔI:"……"
Miễn là bà vui là được.
Là đứa cháu gái dễ thương nhất trong nhà, tôi đã uống rất nhiều rượu đêm hôm đó.
Cuối cùng, khi đầu óc choáng váng không uống nổi nữa, tôi ngồi trên chiếc ghế đá nhỏ ở sân sau cho tỉnh táo lại.
Trong cơn say, tôi cảm thấy cơ thể mình được ôm vào lòng.
Tôi cố gắng mở mắt ra, nhìn người trước mặt, đột nhiên tôi không kìm được, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Chu Cẩm Niên."
Anh ấy nói "ừm".
Tôi đau khổ kêu lên: "Anh có biết sau khi anh rời bỏ tôi, tôi đã sống như thế nào không?"
Anh nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới nghe thấy anh nói: "Anh xin lỗi."
Tôi nghẹn ngào: “Tôi ăn lẩu hải sâm, bào ngư Malatang, đi Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông. Nơi đó cảnh thì đẹp, người ta thì nói lời dễ nghe, suýt nữa tôi liền không quay trở lại”.
"Tôi cũng đã đến quán bar của người mẫu nam và chạm vào cơ bụng của hàng chục người, cơ bụng của họ săn chắc và kích thích."
Vừa nói, tôi vừa chảy nước miếng.
Đêm đó, gió có vẻ mạnh và buốt.
“Sao đột nhiên nhiệt độ lại giảm vậy?” Tôi nói với vẻ mặt mê mang.
Ngay sau đó, tôi giống như bị cởi hết quần áo ra, và bị ôm thật chặt.
8
Lúc này,Tôi tỉnh táo, thật sự đấy.
Nhìn Chu Cẩm Niên đang ở trên giường của tôi, tôi liên tục nghĩ về những gì tôi đã làm tối qua.
Kết quả: Tôi bị ngu luôn rồi.
Tôi thận trọng đứng dậy khỏi giường, vừa định lết ra khỏi phòng trong sự tuyệt vọng.
Đột nhiên, người nằm trên giường bị thức giấc: "Muốn chạy à?"
Người tôi lập tức đông cứng tại chỗ, tôi quay đầu cười nửa miệng: “Cái kia, cái kia, anh tỉnh rồi hả?”
"Tôi vào lấy chút đồ thôi! Thấy anh ngủ rồi, nên tôi đi thôi! Thật đấy!"
Nói xong tôi định chổng mông bỏ chạy.
Một khắc sau, Chu Cẩn Niên bình tĩnh nói: "Lục Yên Yên, anh không còn trong sạch, em phải chịu trách nhiệm với anh."
"Bùm!"
Tôi lăn quay xuống sàn.
“Anh muốn gì?” Tôi ngồi ở trên giường, ôm chặt áo khoác, ngồi thẳng người.
"Tôi cảnh cáo anh, tôi không có tiền, không nhà, không xe, đây đều là-"
Chu Cẩn Niên bình tĩnh cởi đồ ngủ ra.
Nhìn những dấu vết bất thường trên đó, tôi: "..."
"Hai mươi nghìn!"
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà tôi có thể làm rồi.
Trước cái nhìn của tôi, Chu Cẩm Niên kéo ống quần của anh ta lên.
Tôi không thể tin được nói: “Tôi giống thú vậy à?”
Đến cả cái chân cũng không tha!
“Chân là bị muỗi đốt.” Chu Cẩm Niên nói.
“À.” Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi định tiếp tục mặc cả, Chu Cẩn Niên đột nhiên nói: "Anh không cần tiền của em."
Tôi che ngực: "Người tôi cũng không được!"
Chu Cẩm Niên: "..."
Thật lâu sau, anh ta mới nói: "Có thể cho anh một cơ hội không?"
Tôi chậm rãi hạ tay xuống, đau lòng nói: “Thật không nghì tới đó, vậy mà anh lại thích bố tôi.”
V~ cức, v~ cức, tôi đoán được phần mở đầu lại không đoán được kết cục.
Tôi chia tay anh ta cũng là đáng lắm.
"Nhưng mà, bố tôi ngày một già yếu, anh không tính tìm người khác sao?"
Chu Cẩn Niên khó chịu: "Lục Yên Yên, em——"
"Cẩm Niên, bên ngoài có một cô bé đang tìm con này."
"Yên Yên! Mau xuống đi thôi! Nếu không nhanh đi, ông bà sẽ không vui đó."
Tôi nhìn chiếc váy đỏ tôi đang mặc, và cảm thấy bất lực dâng trào, nên tôi buộc thêm hai quả bóng đỏ trên đầu.
"Con xuống đây!"
Khoảnh khắc tôi đi xuống, mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi.
"ha ha--"
Tôi ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Chu Cẩn Niên, anh cười cái gì mà cười!
Chắc anh ta nghĩ rằng anh ta tốt hơn tôi à
"A! Yên Yên, con thật đáng yêu nha!"
Mẹ kế chạy đến, lập tức ôm tôi vào lòng, nhìn quanh ngó nghiêng trái phải trái phải, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Về đến nhà cũ, ông bà nhìn bộ quần áo trên người tôi rồi vui vẻ cười đến mức không khép miệng lại được.
Trước mặt toàn thể mọi người, bà nội kéo tôi ra, trông có khác gì hành quyết không chứ.
"Yên Yên của chúng ta là đáng yêu nhất!"
TÔI:"……"
Miễn là bà vui là được.
Là đứa cháu gái dễ thương nhất trong nhà, tôi đã uống rất nhiều rượu đêm hôm đó.
Cuối cùng, khi đầu óc choáng váng không uống nổi nữa, tôi ngồi trên chiếc ghế đá nhỏ ở sân sau cho tỉnh táo lại.
Trong cơn say, tôi cảm thấy cơ thể mình được ôm vào lòng.
Tôi cố gắng mở mắt ra, nhìn người trước mặt, đột nhiên tôi không kìm được, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Chu Cẩm Niên."
Anh ấy nói "ừm".
Tôi đau khổ kêu lên: "Anh có biết sau khi anh rời bỏ tôi, tôi đã sống như thế nào không?"
Anh nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới nghe thấy anh nói: "Anh xin lỗi."
Tôi nghẹn ngào: “Tôi ăn lẩu hải sâm, bào ngư Malatang, đi Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông. Nơi đó cảnh thì đẹp, người ta thì nói lời dễ nghe, suýt nữa tôi liền không quay trở lại”.
"Tôi cũng đã đến quán bar của người mẫu nam và chạm vào cơ bụng của hàng chục người, cơ bụng của họ săn chắc và kích thích."
Vừa nói, tôi vừa chảy nước miếng.
Đêm đó, gió có vẻ mạnh và buốt.
“Sao đột nhiên nhiệt độ lại giảm vậy?” Tôi nói với vẻ mặt mê mang.
Ngay sau đó, tôi giống như bị cởi hết quần áo ra, và bị ôm thật chặt.
8
Lúc này,Tôi tỉnh táo, thật sự đấy.
Nhìn Chu Cẩm Niên đang ở trên giường của tôi, tôi liên tục nghĩ về những gì tôi đã làm tối qua.
Kết quả: Tôi bị ngu luôn rồi.
Tôi thận trọng đứng dậy khỏi giường, vừa định lết ra khỏi phòng trong sự tuyệt vọng.
Đột nhiên, người nằm trên giường bị thức giấc: "Muốn chạy à?"
Người tôi lập tức đông cứng tại chỗ, tôi quay đầu cười nửa miệng: “Cái kia, cái kia, anh tỉnh rồi hả?”
"Tôi vào lấy chút đồ thôi! Thấy anh ngủ rồi, nên tôi đi thôi! Thật đấy!"
Nói xong tôi định chổng mông bỏ chạy.
Một khắc sau, Chu Cẩn Niên bình tĩnh nói: "Lục Yên Yên, anh không còn trong sạch, em phải chịu trách nhiệm với anh."
"Bùm!"
Tôi lăn quay xuống sàn.
“Anh muốn gì?” Tôi ngồi ở trên giường, ôm chặt áo khoác, ngồi thẳng người.
"Tôi cảnh cáo anh, tôi không có tiền, không nhà, không xe, đây đều là-"
Chu Cẩn Niên bình tĩnh cởi đồ ngủ ra.
Nhìn những dấu vết bất thường trên đó, tôi: "..."
"Hai mươi nghìn!"
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà tôi có thể làm rồi.
Trước cái nhìn của tôi, Chu Cẩm Niên kéo ống quần của anh ta lên.
Tôi không thể tin được nói: “Tôi giống thú vậy à?”
Đến cả cái chân cũng không tha!
“Chân là bị muỗi đốt.” Chu Cẩm Niên nói.
“À.” Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi định tiếp tục mặc cả, Chu Cẩn Niên đột nhiên nói: "Anh không cần tiền của em."
Tôi che ngực: "Người tôi cũng không được!"
Chu Cẩm Niên: "..."
Thật lâu sau, anh ta mới nói: "Có thể cho anh một cơ hội không?"
Tôi chậm rãi hạ tay xuống, đau lòng nói: “Thật không nghì tới đó, vậy mà anh lại thích bố tôi.”
V~ cức, v~ cức, tôi đoán được phần mở đầu lại không đoán được kết cục.
Tôi chia tay anh ta cũng là đáng lắm.
"Nhưng mà, bố tôi ngày một già yếu, anh không tính tìm người khác sao?"
Chu Cẩn Niên khó chịu: "Lục Yên Yên, em——"
"Cẩm Niên, bên ngoài có một cô bé đang tìm con này."