Chương 1
Hôm đó là sinh nhật tôi, bạn trai đặc biệt mua bánh kem chúc mừng tôi ở phòng học.
Vừa nhắm mắt hứa nguyện thì đột nhiên có người ấn đầu tôi xuống bánh kem.
Đau đớn tột cùng.
Trong bánh kem giấu một lưỡi dao.
Ánh đèn flash chói mắt, mở mắt ra đã có người vừa cười vừa chụp lại cảnh tượng mặt tôi tràn đầy máu tươi hòa với bánh kem ngọt ngào.
Người bạn trai đã từng vô cùng yêu thương chiều chuộng tôi ngồi trên mặt bàn, cậu ta vỗ tay chúc mừng với nụ cười tươi rói:
"Mộng đẹp đã kết thúc, Nghiên Nghiên, chào mừng em đến với thế giới hiện thực."
1
Lúc tiết tự học buổi tối kết thúc thì trời đã rất khuya.
Tôi dắt xe đạp từ nhà xe ra, không ngoài dự đoán thấy xăm xe đã bị xì hơi.
"Nghiên Nghiên."
Giọng nói của Quý Uyên vang lên cách đó không xa, hắn đứng dưới ánh đèn mờ mịt của nhà xe cười với tôi rất vui vẻ: "Có muốn anh đưa em về không?"
Tôi im lặng không nói gì.
Ban đầu tôi thực sự đã tin hắn, hậu quả là sau khi tôi lên xe hắn chọn đường dốc nhất để đi, hắn càng đi càng nhanh rồi nhanh chóng nhảy khỏi xe.
Tôi không trốn kịp đã ngã từ ghế sau xuống, lăn một đường từ đầu dốc tới cuối dốc, bị cọ xát cả người đều là vết thương.
Hắn cố ý chọn đoạn đường không có camera theo dõi, dù tôi có đi báo cảnh sát cũng không có chứng cứ đây là do hắn làm.
Quý Uyên thưởng thức dáng vẻ thảm thương của tôi một cách hài lòng, ngay lúc tôi chuẩn bị rời đi thì vươn tay ngăn tôi lại:
"Cả người là vết thương như thế này, không xử lý tốt sẽ để lại sẹo mất."
Tôi không thèm để ý.
Ngày hôm sau tôi vừa vào đến phòng học đã bị mấy nữ sinh được hắn chỉ huy cầm cồn y tế vây quanh:
"Tống Nghiên, để tụi này tiêu độc vết thương cho cậu nha."
Đấu tranh, là một việc vô dụng.
Giống như thời gian tôi và Quý Uyên yêu nhau, mọi người đều biết hắn yêu tôi đến độ muốn sống muốn chết, ngày nào hắn cũng sẽ mang bữa sáng cho tôi, chép bài vở giúp tôi, tiết thể dục cũng không đi chơi bóng, chỉ ngồi làm đề với tôi ở bên sân bóng.
Có bạn học trong đội bóng rổ ném một trái bóng tới gọi hắn vào sân.
Hắn tiếp bóng dễ dàng, ném bóng lại sân rồi cũng không thèm ngẩng đầu nói: "Các cậu chơi đi, không thấy tôi đang học bài à."
Xung quanh vang lên những tiếng cười trêu chọc, cũng đều có ý cười vui sướng.
Tôi sống một cuộc sống bình thường suốt mười bảy năm, đây là lần đầu tiên trở thành tâm điểm của đám đông, tất cả đều bởi vì Quý Uyên thích tôi.
Cho nên một khi hắn thể hiện sự chán ghét đối với tôi.
Tôi cũng sẽ bị kéo xuống địa ngục ngay lập tức.
Từng lọ cồn y tế bị đổ xuống từ đỉnh đầu, bông băng dữ tợn nghiền qua lớp vảy mỏng mới kết của vết thương còn rớm máu, tôi thở hổn hển từng ngụm, gần như ngất xỉu vì cơn đau nhức giày vò toàn thân.
Quý Uyên cúi người đối diện với đôi mắt bị cồn xông đỏ bừng của tôi, khẽ cười thích thú:
"Làm vậy mới không để lại sẹo, em phải luôn xinh đẹp như vậy Nghiên Nghiên à."
"Bị tra tấn như vậy mới xinh đẹp chứ."
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giọng nói khàn khàn: "Tại sao?"
Dường như Quý Uyên không có chút ngoài ý muốn nào, thậm chí trực giác mông lung nhắc nhở tôi, hắn vẫn đang đợi tôi mở miệng hỏi câu hỏi này.
"Nói cho em biết nhanh như vậy thì trò chơi còn gì mà vui nữa hả Nghiên Nghiên?"
Hắn ghé sát vào mặt tôi, "Em thông minh như thế đương nhiên có thể tự tìm được đáp án, đúng không nào?"
2
Tôi lấy lại tinh thần từ hồi ức, không thèm để ý tới Quý Uyên, đẩy xe về nhà.
Hắn cũng không nhanh không chậm đi theo sau tôi.
Mỗi một bước đều giống như dẫm trên trái tim lo sợ của tôi.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, ép buộc mình không nên quay đầu nhìn lại, trong lòng tôi hiểu rõ, hắn muốn trêu đùa tôi khiến tôi sợ hãi đến độ trong lòng lúc nào cũng hoảng loạn, vẫn luôn cảnh giác nhưng chẳng biết khi nào tai họa sẽ ập tới.
Vốn chẳng nên nhớ lại nhưng tôi vẫn không thể ức chế mà nhớ tới những ngày trước đây.
Không biết Quý Uyên nghe từ chỗ nào mà biết tôi sợ tối, nhưng bởi vì tôi đã từ chối một lần nên hắn chỉ lặng lẽ đi đằng sau tôi, đợi cho đến khi đưa tôi tới nhà an toàn mới vòng về.
Hắn là người đầu tiên tôi quen biết khi chuyển đến trường này.
Giáo viên xếp tôi và hắn ngồi cùng bàn, ngay từ lúc bắt đầu Quý Uyên đã tỏ ra thân thiện lại nhiệt tình.
Lúc đó tôi không hiểu, rõ ràng hắn là học sinh giỏi được chào đón nhất khối, sao phải chủ động làm quen với người chẳng có ai biết đến là tôi đây.
Mãi cho đến khi chuẩn bị về nhà nghỉ tết, trong phòng học chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi im lặng sửa bài thi, Quý Uyên bỗng nhiên vươn tay giơ qua giơ lại trước mặt tôi, giọng nói có hơi bất đắc dĩ:
"Bạn học Tống Nghiên, em thật sự không nhận ra tôi đang theo đuổi em sao?"
Sau này quen nhau rồi hắn đối xử với tôi rất tốt.
Tôi không phải là học sinh thông minh hay có khiếu học tập, chỉ có thể dùng toàn bộ nỗ lực bù lại, mà Quý Uyên lại thi vào Top 3 toàn khối một cách dễ dàng.
Cho nên hắn đã dùng toàn bộ kì nghỉ viết phương pháp học tập và các đề thi tập thi mà hắn tâm đắc vào một quyển vở cho tôi.
Quý Uyên từng nhảy cấp.
Hắn nhỏ hơn tôi những hai tuổi nhưng khi đứng trước mặt tôi hắn luôn trưởng thành giống như anh trai.
Tôi và hắn đã hôn nhau.
Ở dưới gốc cây hợp hoan trong trường, lúc đó trời hơi tối nhưng tôi vẫn nhìn thấy hai tai của Quý Uyên đỏ bừng cả lên.
Hắn nói: "Nghiên Nghiên, tháng sau là tới sinh nhật em rồi."
"Anh đã lên kế hoạch xong hết, nhất định sẽ tặng cho em một sinh nhật cả đời khó quên."
Hắn không nói dối.
Tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được ngày hôm ấy.
3
Quý Uyên là một người rất thông minh.
Ở phương diện học tập không cần cố gắng quá nhiều cũng có thành tích tốt.
Nên ở vấn đề bạo lực học đường hắn cũng không thầy dạy cũng hiểu, còn làm rất tốt.
Ví dụ như sai người cầm thuốc thử hóa học từ phòng thí nghiệm ra, đứng trước mặt đổ vào ly uống nước của tôi.
Để cho nữ sinh ngồi bàn sau đè tôi lại, gọi mấy nam sinh có hút thuốc trong lớp đến, bảo bọn họ gạt tàn thuốc vào đỉnh đầu tôi: "Nghiên Nghiên ơi em đoán xem, tàn thuốc có làm tóc em cháy được không nhỉ?"
Chờ đến khi trên đầu tôi đã tích một lớp tro bụi thật dày, da đầu bỏng rát vì đau đớn thì bọn họ lại đẩy tôi vào nhà vệ sinh, ra sức nhấn đầu tôi vào thùng nước lạnh, miệng thì cười cợt nói phải giúp tôi gội đầu cho sạch.
Với tư cách là bạn trai cũ, Quý Uyên biết rất rõ chu kỳ kinh nguyệt của tôi.
Cho nên hắn cố ý giúp tôi báo danh hạng mục chạy đường dài 3000m trong đại hội thể thao của trường vào đúng ngày tôi có kinh.
"Không thể xin nghỉ Nghiên Nghiên à."
Hắn vừa ghim dãy số dự thi vào lưng áo tôi vừa nói với tôi những câu nói dịu dàng đầy ác ý.
"Nếu không kỳ kinh tháng sau em phải chạy 10km rồi."
Mũi kim cứa vào da thịt tôi hết lần này tới lần khác, mãi cho đến khi trọng tài đứng ngoài sân thổi còi hắn mới ghim xong cho tôi.
Ngày hôm đó tôi chạy đến vòng thứ sáu thì té xỉu trên đường chạy.
Quý Uyên đưa tôi về nhà.
Trước đây hắn từng đến nhà tôi, chẳng qua khi ấy đến với thân phận là bạn trai.
Tôi mơ màng mở mắt, thấy hắn đứng trước bàn học của tôi lục lọi rồi cầm cái gì đó bỏ vào túi của mình.
Buổi tối lúc mẹ tôi đi làm về pha thuốc hạ sốt cho tôi uống.
Tôi cầm ly nước ấm, nghe thấy mẹ chần chờ hỏi han:
"Nghiên Nghiên, mấy hôm nay sắc mặt con kém quá, hôm trước trên mặt còn có vết thương, có phải không, có phải...."
Mẹ không nói câu tiếp theo.
Nhưng tôi đã hiểu ý của mẹ.
"Là con không cần thận mới bị vậy." giọng tôi khàn khàn, "Mấy hôm nay tiến độ dạy học khá nhanh nên thỉnh thoảng con phải thức đêm học bài, hơi thiếu ngủ thôi."
Mẹ thở phào một cái: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt...Con đã chuyển trường một lần rồi, điều kiện nhà mình thật sư không đủ sức..."
Giống như đang ám chỉ tôi, lại phảng phất đang thuyết phục chính mình.
Mẹ cầm ly không ra ngoài để tôi được nghỉ ngơi sớm một chút.
Tôi ngồi trên giường hai mắt nhắm nghiền, dùng sức cắn đầu lưỡi để đau đớn đè hết những hình ảnh vụn vỡ vừa lóe lên trong đầu.
4
Không phải chưa từng phản kháng.
Trước đây khi bị bạo lực học đường tôi đã phản kháng, sau đó thứ tôi nhận lại được là sự trả thù mãnh liệt hơn gấp bội.
Sau cơn bạo bệnh, mẹ tôi đến trường trao đổi với ban giám hiệu xong, cuối cùng quyết định rời khỏi thành phố, chuyển trường.
Mà bây giờ chuyện giống như vậy lại xảy ra.
Mẹ của tôi đã rất mệt mỏi.
Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải do mình thật sự có vấn đề không?
Nếu không thì tại sao chuyện như vậy có khi cả đời người khác cũng không gặp phải, mà tôi lại có thể trải qua hai lần.
Tôi nằm ở nhà ba ngày, hạ sốt, kinh nguyệt cũng hết, đã đến lúc phải đến trường.
Trời chưa sáng mẹ đã đi làm rồi, tôi đeo cặp ra cửa nhà liền thấy Quý Uyên đang đứng ở đầu ngõ chờ tôi.
"Anh hỏi giáo viên thì thầy nói hôm nay em sẽ đi học."
Hắn vừa cười vừa đưa cho tôi một hộp sữa đậu nành và hai cái bánh bao, "Mới khỏi bệnh phải nhớ ăn cơm sáng."
Giọng nói rất thân mật, phảng phất giữa chúng tôi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bệnh nặng vừa khỏi nên đầu óc tôi vẫn mê man chưa tỉnh táo, tôi cầm lấy hộp sữa đậu nành uống một ngụm---
"Khụ khụ!"
Một mùi gay mũi của thuốc khử trùng xộc thẳng vào cổ họng, Quý Uyên hài lòng nhìn tôi ho đến độ cả mặt đều là nước mắt, nụ cười trên mặt rạng rỡ thích thú.
Không biết lấy dũng khí ở đâu, tôi cố hết sức giơ tay lên ném hộp sữa đậu nành vào người hắn.
Sữa văng khắp nơi.
Hai mắt Quý Uyên thoáng cái đã trở nên sâu thẳm, hắn vươn tay kéo tôi qua, lòng bàn tay ấn vào thái dương của tôi một cách hung bạo.
Chỗ đó có một vết sẹo gập ghềnh, chính là vết sẹo mà lần trước hắn ấn đầu tôi vào bánh kem mà để lại sẹo.
"Cuối cùng cũng không diễn nữa?"
Hắn híp mắt, "Nghiên Nghiên, em giả vờ đáng thương vô tội trước mặt tôi lâu như vậy có phải mệt muốn chết rồi không?"
Tôi không hiểu hắn đáng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Quý Uyên rồi hỏi một lần nữa: "Tại sao?"
"Nếu cậu chán ghét tôi như vậy thì từ lúc đầu đừng liên quan gì đến tôi là được, tại sao cậu phải đối xử với tôi như thế?"
Từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ chủ động đến gần bất cứ người nào, chỉ muốn im lặng học tập, thi đậu đại học mơ ước, sống một cuộc sống tốt hơn chút.
Tôi chỉ có một nguyện vọng đơn giản như thế thôi. Đọc thêⅿ ?hiề? tr?yệ? ở ~ ?rUⅿtr?y ệ?.?? ~
Rõ ràng là Quý Uyên chủ động đến gần tôi.
Hắn đánh giá biểu cảm rất ít khi được thể hiện trên mặt tôi, chậm rãi nói: "Vậy đâu còn gì thú vị nữa?"
"Nghiên Nghiên à, cách tốt nhất để khiến một người đau khổ đương nhiên là nâng cô ấy lên đám mây rồi làm cô ấy ngã xuống."
"Em thấy có đúng không?"
Lúc đến trường Quý Uyên vẫn mặc bộ đồ dính đầy sữa đậu nành bị tôi ném.
Nhìn rất nhếch nhác.
Thật ra trước khi tôi chuyển đến thì trong lớp đã có người yêu thầm hắn rồi.
Cho nên khi bọn họ thấy dáng vẻ này của Quý Uyên thì hiểu ngay là do tôi làm.
Thế mà tôi cũng dám đánh trả!
Lúc ăn cơm trưa xong tôi quay về phòng học đã thấy bàn ghế của mình đều bị quét một lớp sơn đỏ thô tục.
Thậm chí mấy chữ như đĩ điếm đã là chữ nhẹ nhất trong đống này.
Nắng trời từ cửa sổ chiều vào làm đầu óc tôi choáng váng.
Tôi đi xách một chậu nước về, đang muốn lau sạch sẽ thì Quý Uyên đột nhiên đi tới nhẹ nhàng đá đổ chậu nước.
"Sao không ngồi hả Nghiên Nghiên?"
Hắn nhìn chằm chằm vào hai chữ to nhất trên bàn, cười nhẹ: "Đo ni đóng giày làm cho em đấy, rất hợp với em đúng không?"
Tôi không trả lời.
Trong góc phòng học còn một cái bàn trống, tôi dứt khoát chuyển đồ tới chỗ đó ngồi.
Nhưng lúc thấy quyển vở kia trong cặp, tôi đã sửng sốt hồi lâu.
Quyển vở này là do Quý Uyên dùng cả một kỳ nghỉ chỉnh lí kiến thức lại cho tôi.
Đúng là nó đã giúp thành tích của tôi tăng lên một ít, nhưng bây giờ nhìn thấy tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Vì thế tôi đứng lên ném quyển vở này vào thùng rác đằng sau.
Lúc xoay người lại vừa vặn chạm vào ánh mắt của Quý Uyên.
Khó được hắn cũng có lúc trố mắt ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thùng rác có chút hoang mang lại có chút phẫn nộ buồn bực.
Tôi rũ mắt ngồi xuống chỗ ngồi mới, cầm ra một quyển vở mới bắt đầu viết bài tập.
Vừa nhắm mắt hứa nguyện thì đột nhiên có người ấn đầu tôi xuống bánh kem.
Đau đớn tột cùng.
Trong bánh kem giấu một lưỡi dao.
Ánh đèn flash chói mắt, mở mắt ra đã có người vừa cười vừa chụp lại cảnh tượng mặt tôi tràn đầy máu tươi hòa với bánh kem ngọt ngào.
Người bạn trai đã từng vô cùng yêu thương chiều chuộng tôi ngồi trên mặt bàn, cậu ta vỗ tay chúc mừng với nụ cười tươi rói:
"Mộng đẹp đã kết thúc, Nghiên Nghiên, chào mừng em đến với thế giới hiện thực."
1
Lúc tiết tự học buổi tối kết thúc thì trời đã rất khuya.
Tôi dắt xe đạp từ nhà xe ra, không ngoài dự đoán thấy xăm xe đã bị xì hơi.
"Nghiên Nghiên."
Giọng nói của Quý Uyên vang lên cách đó không xa, hắn đứng dưới ánh đèn mờ mịt của nhà xe cười với tôi rất vui vẻ: "Có muốn anh đưa em về không?"
Tôi im lặng không nói gì.
Ban đầu tôi thực sự đã tin hắn, hậu quả là sau khi tôi lên xe hắn chọn đường dốc nhất để đi, hắn càng đi càng nhanh rồi nhanh chóng nhảy khỏi xe.
Tôi không trốn kịp đã ngã từ ghế sau xuống, lăn một đường từ đầu dốc tới cuối dốc, bị cọ xát cả người đều là vết thương.
Hắn cố ý chọn đoạn đường không có camera theo dõi, dù tôi có đi báo cảnh sát cũng không có chứng cứ đây là do hắn làm.
Quý Uyên thưởng thức dáng vẻ thảm thương của tôi một cách hài lòng, ngay lúc tôi chuẩn bị rời đi thì vươn tay ngăn tôi lại:
"Cả người là vết thương như thế này, không xử lý tốt sẽ để lại sẹo mất."
Tôi không thèm để ý.
Ngày hôm sau tôi vừa vào đến phòng học đã bị mấy nữ sinh được hắn chỉ huy cầm cồn y tế vây quanh:
"Tống Nghiên, để tụi này tiêu độc vết thương cho cậu nha."
Đấu tranh, là một việc vô dụng.
Giống như thời gian tôi và Quý Uyên yêu nhau, mọi người đều biết hắn yêu tôi đến độ muốn sống muốn chết, ngày nào hắn cũng sẽ mang bữa sáng cho tôi, chép bài vở giúp tôi, tiết thể dục cũng không đi chơi bóng, chỉ ngồi làm đề với tôi ở bên sân bóng.
Có bạn học trong đội bóng rổ ném một trái bóng tới gọi hắn vào sân.
Hắn tiếp bóng dễ dàng, ném bóng lại sân rồi cũng không thèm ngẩng đầu nói: "Các cậu chơi đi, không thấy tôi đang học bài à."
Xung quanh vang lên những tiếng cười trêu chọc, cũng đều có ý cười vui sướng.
Tôi sống một cuộc sống bình thường suốt mười bảy năm, đây là lần đầu tiên trở thành tâm điểm của đám đông, tất cả đều bởi vì Quý Uyên thích tôi.
Cho nên một khi hắn thể hiện sự chán ghét đối với tôi.
Tôi cũng sẽ bị kéo xuống địa ngục ngay lập tức.
Từng lọ cồn y tế bị đổ xuống từ đỉnh đầu, bông băng dữ tợn nghiền qua lớp vảy mỏng mới kết của vết thương còn rớm máu, tôi thở hổn hển từng ngụm, gần như ngất xỉu vì cơn đau nhức giày vò toàn thân.
Quý Uyên cúi người đối diện với đôi mắt bị cồn xông đỏ bừng của tôi, khẽ cười thích thú:
"Làm vậy mới không để lại sẹo, em phải luôn xinh đẹp như vậy Nghiên Nghiên à."
"Bị tra tấn như vậy mới xinh đẹp chứ."
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giọng nói khàn khàn: "Tại sao?"
Dường như Quý Uyên không có chút ngoài ý muốn nào, thậm chí trực giác mông lung nhắc nhở tôi, hắn vẫn đang đợi tôi mở miệng hỏi câu hỏi này.
"Nói cho em biết nhanh như vậy thì trò chơi còn gì mà vui nữa hả Nghiên Nghiên?"
Hắn ghé sát vào mặt tôi, "Em thông minh như thế đương nhiên có thể tự tìm được đáp án, đúng không nào?"
2
Tôi lấy lại tinh thần từ hồi ức, không thèm để ý tới Quý Uyên, đẩy xe về nhà.
Hắn cũng không nhanh không chậm đi theo sau tôi.
Mỗi một bước đều giống như dẫm trên trái tim lo sợ của tôi.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, ép buộc mình không nên quay đầu nhìn lại, trong lòng tôi hiểu rõ, hắn muốn trêu đùa tôi khiến tôi sợ hãi đến độ trong lòng lúc nào cũng hoảng loạn, vẫn luôn cảnh giác nhưng chẳng biết khi nào tai họa sẽ ập tới.
Vốn chẳng nên nhớ lại nhưng tôi vẫn không thể ức chế mà nhớ tới những ngày trước đây.
Không biết Quý Uyên nghe từ chỗ nào mà biết tôi sợ tối, nhưng bởi vì tôi đã từ chối một lần nên hắn chỉ lặng lẽ đi đằng sau tôi, đợi cho đến khi đưa tôi tới nhà an toàn mới vòng về.
Hắn là người đầu tiên tôi quen biết khi chuyển đến trường này.
Giáo viên xếp tôi và hắn ngồi cùng bàn, ngay từ lúc bắt đầu Quý Uyên đã tỏ ra thân thiện lại nhiệt tình.
Lúc đó tôi không hiểu, rõ ràng hắn là học sinh giỏi được chào đón nhất khối, sao phải chủ động làm quen với người chẳng có ai biết đến là tôi đây.
Mãi cho đến khi chuẩn bị về nhà nghỉ tết, trong phòng học chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi im lặng sửa bài thi, Quý Uyên bỗng nhiên vươn tay giơ qua giơ lại trước mặt tôi, giọng nói có hơi bất đắc dĩ:
"Bạn học Tống Nghiên, em thật sự không nhận ra tôi đang theo đuổi em sao?"
Sau này quen nhau rồi hắn đối xử với tôi rất tốt.
Tôi không phải là học sinh thông minh hay có khiếu học tập, chỉ có thể dùng toàn bộ nỗ lực bù lại, mà Quý Uyên lại thi vào Top 3 toàn khối một cách dễ dàng.
Cho nên hắn đã dùng toàn bộ kì nghỉ viết phương pháp học tập và các đề thi tập thi mà hắn tâm đắc vào một quyển vở cho tôi.
Quý Uyên từng nhảy cấp.
Hắn nhỏ hơn tôi những hai tuổi nhưng khi đứng trước mặt tôi hắn luôn trưởng thành giống như anh trai.
Tôi và hắn đã hôn nhau.
Ở dưới gốc cây hợp hoan trong trường, lúc đó trời hơi tối nhưng tôi vẫn nhìn thấy hai tai của Quý Uyên đỏ bừng cả lên.
Hắn nói: "Nghiên Nghiên, tháng sau là tới sinh nhật em rồi."
"Anh đã lên kế hoạch xong hết, nhất định sẽ tặng cho em một sinh nhật cả đời khó quên."
Hắn không nói dối.
Tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được ngày hôm ấy.
3
Quý Uyên là một người rất thông minh.
Ở phương diện học tập không cần cố gắng quá nhiều cũng có thành tích tốt.
Nên ở vấn đề bạo lực học đường hắn cũng không thầy dạy cũng hiểu, còn làm rất tốt.
Ví dụ như sai người cầm thuốc thử hóa học từ phòng thí nghiệm ra, đứng trước mặt đổ vào ly uống nước của tôi.
Để cho nữ sinh ngồi bàn sau đè tôi lại, gọi mấy nam sinh có hút thuốc trong lớp đến, bảo bọn họ gạt tàn thuốc vào đỉnh đầu tôi: "Nghiên Nghiên ơi em đoán xem, tàn thuốc có làm tóc em cháy được không nhỉ?"
Chờ đến khi trên đầu tôi đã tích một lớp tro bụi thật dày, da đầu bỏng rát vì đau đớn thì bọn họ lại đẩy tôi vào nhà vệ sinh, ra sức nhấn đầu tôi vào thùng nước lạnh, miệng thì cười cợt nói phải giúp tôi gội đầu cho sạch.
Với tư cách là bạn trai cũ, Quý Uyên biết rất rõ chu kỳ kinh nguyệt của tôi.
Cho nên hắn cố ý giúp tôi báo danh hạng mục chạy đường dài 3000m trong đại hội thể thao của trường vào đúng ngày tôi có kinh.
"Không thể xin nghỉ Nghiên Nghiên à."
Hắn vừa ghim dãy số dự thi vào lưng áo tôi vừa nói với tôi những câu nói dịu dàng đầy ác ý.
"Nếu không kỳ kinh tháng sau em phải chạy 10km rồi."
Mũi kim cứa vào da thịt tôi hết lần này tới lần khác, mãi cho đến khi trọng tài đứng ngoài sân thổi còi hắn mới ghim xong cho tôi.
Ngày hôm đó tôi chạy đến vòng thứ sáu thì té xỉu trên đường chạy.
Quý Uyên đưa tôi về nhà.
Trước đây hắn từng đến nhà tôi, chẳng qua khi ấy đến với thân phận là bạn trai.
Tôi mơ màng mở mắt, thấy hắn đứng trước bàn học của tôi lục lọi rồi cầm cái gì đó bỏ vào túi của mình.
Buổi tối lúc mẹ tôi đi làm về pha thuốc hạ sốt cho tôi uống.
Tôi cầm ly nước ấm, nghe thấy mẹ chần chờ hỏi han:
"Nghiên Nghiên, mấy hôm nay sắc mặt con kém quá, hôm trước trên mặt còn có vết thương, có phải không, có phải...."
Mẹ không nói câu tiếp theo.
Nhưng tôi đã hiểu ý của mẹ.
"Là con không cần thận mới bị vậy." giọng tôi khàn khàn, "Mấy hôm nay tiến độ dạy học khá nhanh nên thỉnh thoảng con phải thức đêm học bài, hơi thiếu ngủ thôi."
Mẹ thở phào một cái: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt...Con đã chuyển trường một lần rồi, điều kiện nhà mình thật sư không đủ sức..."
Giống như đang ám chỉ tôi, lại phảng phất đang thuyết phục chính mình.
Mẹ cầm ly không ra ngoài để tôi được nghỉ ngơi sớm một chút.
Tôi ngồi trên giường hai mắt nhắm nghiền, dùng sức cắn đầu lưỡi để đau đớn đè hết những hình ảnh vụn vỡ vừa lóe lên trong đầu.
4
Không phải chưa từng phản kháng.
Trước đây khi bị bạo lực học đường tôi đã phản kháng, sau đó thứ tôi nhận lại được là sự trả thù mãnh liệt hơn gấp bội.
Sau cơn bạo bệnh, mẹ tôi đến trường trao đổi với ban giám hiệu xong, cuối cùng quyết định rời khỏi thành phố, chuyển trường.
Mà bây giờ chuyện giống như vậy lại xảy ra.
Mẹ của tôi đã rất mệt mỏi.
Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải do mình thật sự có vấn đề không?
Nếu không thì tại sao chuyện như vậy có khi cả đời người khác cũng không gặp phải, mà tôi lại có thể trải qua hai lần.
Tôi nằm ở nhà ba ngày, hạ sốt, kinh nguyệt cũng hết, đã đến lúc phải đến trường.
Trời chưa sáng mẹ đã đi làm rồi, tôi đeo cặp ra cửa nhà liền thấy Quý Uyên đang đứng ở đầu ngõ chờ tôi.
"Anh hỏi giáo viên thì thầy nói hôm nay em sẽ đi học."
Hắn vừa cười vừa đưa cho tôi một hộp sữa đậu nành và hai cái bánh bao, "Mới khỏi bệnh phải nhớ ăn cơm sáng."
Giọng nói rất thân mật, phảng phất giữa chúng tôi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bệnh nặng vừa khỏi nên đầu óc tôi vẫn mê man chưa tỉnh táo, tôi cầm lấy hộp sữa đậu nành uống một ngụm---
"Khụ khụ!"
Một mùi gay mũi của thuốc khử trùng xộc thẳng vào cổ họng, Quý Uyên hài lòng nhìn tôi ho đến độ cả mặt đều là nước mắt, nụ cười trên mặt rạng rỡ thích thú.
Không biết lấy dũng khí ở đâu, tôi cố hết sức giơ tay lên ném hộp sữa đậu nành vào người hắn.
Sữa văng khắp nơi.
Hai mắt Quý Uyên thoáng cái đã trở nên sâu thẳm, hắn vươn tay kéo tôi qua, lòng bàn tay ấn vào thái dương của tôi một cách hung bạo.
Chỗ đó có một vết sẹo gập ghềnh, chính là vết sẹo mà lần trước hắn ấn đầu tôi vào bánh kem mà để lại sẹo.
"Cuối cùng cũng không diễn nữa?"
Hắn híp mắt, "Nghiên Nghiên, em giả vờ đáng thương vô tội trước mặt tôi lâu như vậy có phải mệt muốn chết rồi không?"
Tôi không hiểu hắn đáng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Quý Uyên rồi hỏi một lần nữa: "Tại sao?"
"Nếu cậu chán ghét tôi như vậy thì từ lúc đầu đừng liên quan gì đến tôi là được, tại sao cậu phải đối xử với tôi như thế?"
Từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ chủ động đến gần bất cứ người nào, chỉ muốn im lặng học tập, thi đậu đại học mơ ước, sống một cuộc sống tốt hơn chút.
Tôi chỉ có một nguyện vọng đơn giản như thế thôi. Đọc thêⅿ ?hiề? tr?yệ? ở ~ ?rUⅿtr?y ệ?.?? ~
Rõ ràng là Quý Uyên chủ động đến gần tôi.
Hắn đánh giá biểu cảm rất ít khi được thể hiện trên mặt tôi, chậm rãi nói: "Vậy đâu còn gì thú vị nữa?"
"Nghiên Nghiên à, cách tốt nhất để khiến một người đau khổ đương nhiên là nâng cô ấy lên đám mây rồi làm cô ấy ngã xuống."
"Em thấy có đúng không?"
Lúc đến trường Quý Uyên vẫn mặc bộ đồ dính đầy sữa đậu nành bị tôi ném.
Nhìn rất nhếch nhác.
Thật ra trước khi tôi chuyển đến thì trong lớp đã có người yêu thầm hắn rồi.
Cho nên khi bọn họ thấy dáng vẻ này của Quý Uyên thì hiểu ngay là do tôi làm.
Thế mà tôi cũng dám đánh trả!
Lúc ăn cơm trưa xong tôi quay về phòng học đã thấy bàn ghế của mình đều bị quét một lớp sơn đỏ thô tục.
Thậm chí mấy chữ như đĩ điếm đã là chữ nhẹ nhất trong đống này.
Nắng trời từ cửa sổ chiều vào làm đầu óc tôi choáng váng.
Tôi đi xách một chậu nước về, đang muốn lau sạch sẽ thì Quý Uyên đột nhiên đi tới nhẹ nhàng đá đổ chậu nước.
"Sao không ngồi hả Nghiên Nghiên?"
Hắn nhìn chằm chằm vào hai chữ to nhất trên bàn, cười nhẹ: "Đo ni đóng giày làm cho em đấy, rất hợp với em đúng không?"
Tôi không trả lời.
Trong góc phòng học còn một cái bàn trống, tôi dứt khoát chuyển đồ tới chỗ đó ngồi.
Nhưng lúc thấy quyển vở kia trong cặp, tôi đã sửng sốt hồi lâu.
Quyển vở này là do Quý Uyên dùng cả một kỳ nghỉ chỉnh lí kiến thức lại cho tôi.
Đúng là nó đã giúp thành tích của tôi tăng lên một ít, nhưng bây giờ nhìn thấy tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Vì thế tôi đứng lên ném quyển vở này vào thùng rác đằng sau.
Lúc xoay người lại vừa vặn chạm vào ánh mắt của Quý Uyên.
Khó được hắn cũng có lúc trố mắt ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thùng rác có chút hoang mang lại có chút phẫn nộ buồn bực.
Tôi rũ mắt ngồi xuống chỗ ngồi mới, cầm ra một quyển vở mới bắt đầu viết bài tập.