Chương 5: End
12
Ngày hôm đó Quý Uyên bị một chiếc limousine màu đen lôi đi.
Không lâu sau trên mạng truyền ra tin tức nói hắn và Giang Kha giải trừ hôn ước, hợp tác làm ăn của hai nhà cũng ngưng hắn.
Ba của Quý Uyên mở họp báo trình bày rõ ràng, nói hắn vẫn còn là trẻ con, bị lừa dối nên mới hồ đồ làm ra những chuyện như vậy, sau này gia đình sẽ quản giáo hắn thật nghiêm khắc để không xảy ra chuyện tương tự thêm lần nào nữa.
Ông ta còn thành lập một quỹ hội phản đối bạo lực học đường, nói rằng nếu sau này có người gặp phải những chuyện như vậy thì sẽ ra tay trợ giúp.
Ông ta dẫn người và phóng viên tới nhà tôi công khai xin lỗi, đứng trước cửa nói năng khẩn thiết, nói rằng rất sẵn lòng giúp mẹ tôi giới thiệu một công việc lương cao hơn, để mẹ tôi nuôi tôi bớt vất vả hơn một chút.
Cho dù từ đầu đến cuối mẹ tôi ngay cả cửa nhà cũng không mở cho ông ta vào, ông ta vẫn để trước cửa một thùng tiền rất to.
Tất cả những chuyện này cuối cùng cũng khiến chuyện làm ăn nhà họ Qúy xoay chuyển lại chút dấu hiệu suy tàn.
Còn Giang Kha thì không được may mắn như thế.
Các bạn cùng lớp đại học của cô ta biết những gì cô ta đã làm, không ai muốn làm bạn với cô ta, thậm chí ngay cả ngôi trường cô ta luôn lấy làm tự hào, ngôi trường nổi tiếng với kỷ luật nghiêm khắc cũng đã thuyết phục cô ta nghỉ học.
Vì vậy vào một ngày nào đó sau khi tan học, tôi và bạn cùng phòng đi ra giảng đường, liếc mắt một cái đã thấy Giang Kha đứng ở cổng.
Ánh mắt của cô ta không còn ngọt ngào như lúc trước, cô ta cắn răng, tức hổn hển hỏi tôi: "Tống Nghiên, rốt cuộc mày muốn cái gì?"
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Sao nào, bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà cậu đã không chịu nổi rồi à?"
"Không trải qua hết những gì tôi đã phải chịu đựng một lần thì sao có thể gọi là xin lỗi được?"
"Ai thèm xin lỗi mày, mày nghĩ mày lá cái thá gì?!!"
Giang Kha vươn tay ra muốn đánh tôi.
Bạn cùng phòng lập tức nhảy tới một bước, ngăn cản trước mặt tôi: "Mày muốn làm gì? Đây là trường đại học, là xã hội pháp trị, mày thật sự nghĩ nhà mày là cung điện à?"
Cô ấy là một cô gái có tính cách thẳng thắn, ngày đầu tiên khai giảng đã nhận ra tôi, cũng vỗ ngực đảm bảo có cô ấy ở đây thì trong trường đại học này không có ai lại dám bắt nạt tôi nữa.
Bạn cùng phòng nâng cao âm lượng, các bạn học xung quanh đều nhìn về phía chúng tôi.
Cuối cùng Giang Kha bị bảo vệ mời ra khỏi trường.
Lúc chúng tôi trở về, dưới lầu kí túc xá có một bóng dáng quen thuộc đang đứng chờ.
Là Quý Uyên.
Hình như hắn không học đại học, chỉ biết đứng ở đây chờ, không nói gì cũng không chịu rời đi.
Ngày hôm qua có mấy nam sinh đi ngang qua, bóng rổ trên tay "không cẩn thận" mà đập ở trên mặt hắn, đập đến độ mặt mũi bầm dập.
Tôi xin lỗi bạn cùng phòng vài câu, chủ động đi qua đứng trước mặt hắn.
"Muốn xin lỗi, muốn bồi thường tôi đúng không?"
Tôi nói: "Thành ý của cậu tôi đã thấy, tiếp theo nên đến lượt Giang Kha."
"Cậu làm Giang Kha trải qua hết những đau khổ mà tôi phải chịu một lần đi, làm xong rồi tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Quý Uyên ngẩng đầu, môi hơi run, im lặng nhìn tôi.
Mặt trời nắng gắt, ánh nắng chiếu rọi khiến da mặt hắn đỏ bừng.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, phảng phất muốn từ đôi mắt không hề bận tâm thứ gì của tôi tìm được gì đó, để chứng minh chút mong đợi ngu xuẩn mà buồn cười trong nội tâm của hắn.
Vì thế tôi thuận theo mong muốn của hắn, cho hắn một kích cuối cùng: "Lúc mình yêu nhau, tôi đã thực sự thích cậu Quý Uyên à."
Từ hôm đó trở đi Quý Uyên đã biến mất khỏi lầu trệt kí túc xá của chúng tôi.
Cùng biến mất còn có Giang Kha vừa đến Thượng Hải trong ngày hôm đó, vẫn chưa kịp trở về.
Nửa tháng sau cảnh sát tìm được Giang Kha ở một căn nhà cũ trong hẻm nhỏ.
Cô ta gầy đến nỗi hai hốc mắt thụt lại, cả người bẩn thỉu, trên tóc bị giấu mấy con nhện chết, cả người hôn mê bất tỉnh.
Sau khi đưa đến bệnh viện, thậm chí bác sĩ còn tìm được rất nhiều thứ đồ kì lạ trong dạ dày của cô ta.
Cảnh sát tìm đến tôi, hỏi gần đây tôi có thấy Quý Uyên không.
"Cháu không thấy."
Bọn họ nói hành vi của Quý Uyên đã cấu thành tội phạm, cho dù còn là vị thành niên cũng không cứu được hắn.
Cảnh sát nói xong, im lặng một lát mới cau mày nhìn tôi: "Cháu cười cái gì?"
Tôi cười lắc đầu: "Chú cảnh sát, cháu chỉ đột nhiên nhớ đến một chuyện vui thôi."
13
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Giang Kha là khi tôi về nhà trong kỳ nghỉ.
Bởi vì nhà cũ phải dỡ bỏ nên hàng xóm xung quanh cũng chuyển đi gần hết, mẹ tôi đã thuê nhà mới, chuẩn bị cùng tôi dọn nhà.
Chiều hôm đó lúc mẹ nấu cơm tôi mới phát hiện còn khá nhiều đồ chưa chuyển qua.
Tôi về nhà cũ lấy đồ, mới bước vào cửa đã bị một lực mạnh đánh vào đầu, loạng choạng ngã xuống đất ngất lịm đi.
Lúc tỉnh lại hai tay đã bị buộc dây để ở sau lưng, xung quang là mùi xăng gay mũi.
Tôi cố nhịn cơn đau nhức trong người, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điên cuồng của Giang Kha.
Cô ta đá mạnh vào người tôi một cái, la hét ầm ĩ hỏi tôi: "Mày đã dùng thủ đoạn gì hả? Quý Uyên yêu tao như vậy, sao có thể vì mày mà tra tấn tao?!"
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Cậu nên hỏi chính bản thân cậu."
Nếu như không có cô ta, cả đời này của tôi sẽ không có gì liên quan tới Quý Uyên.
"Mày không biết được, cậu ấy nhốt tao ở đó rồi làm những gì với tao đâu...Tao đã không thể sống một cách bình thường, đều là do mày, đều là lỗi của mày!"
Cô ta móc một cái bật lửa từ trong túi tiền ra với vẻ mặt dữ tợn, ném bật lửa xuống mặt đất đang vương vãi đầy xăng, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, làm bỏng cả ánh mắt tôi.
"Tống Nghiên, đi chết đi!"
Giang Kha quay người chạy ra ngoài, lúc gần đến cửa bỗng có một bóng dáng màu đen nhào đến đẩy Giang Kha ngã vào ngọn lửa.
Đó lại là Quý Uyên đã chạy trốn hơn một tháng bên ngoài.
Hắn đi qua dùng dao nhỏ cắt đứt sợi dây cho tôi, khẽ nói: "Nghiên Nghiên, em đi đi."
Tôi không nhìn hắn, chạy thẳng ra cửa không hề quay đầu lại.
Quý Uyên đứng phía sau, giọng nói khàn khàn: "Mấy hôm nay anh ở bên ngoài trốn chui trốn nhủi, đã trải qua rất nhiều chuyện khốn cùng, nhưng tất cả cộng lại cũng không bằng một phần mười bất lực của em khi đó phải không?"
"Nghiên Nghiên, anh biết anh sai rồi, anh sẽ chuộc tội---dùng tính mạng của anh và Giang Kha."
Tôi không quay đầu lại, từ đầu đến cuối đều không.
Đằng sau truyền đến tiếng Giang Kha thét chói tai, rồi sau đó là tiếng vang nặng trĩu của vật gì đó rơi xuống.
Đêm hôm đó lửa cháy hừng hực thiêu đốt cả bầu trời đêm.
Sau khi xe cứu hỏa chạy tới dập lửa, phát hiện có hai người bên ở bên trong.
Là thi thể của Giang Kha cùng với Quý Uyên đã bị bỏng cháy cả người không có một chỗ lành lặn.
Cha mẹ của Giang Kha và Quý Uyên đều sắp điên rồi, bọn họ yêu cầu cảnh sát trừng trị tôi, nhưng qua điều tra đã chứng minh xăng và bật lửa đều do Giang Kha mua, không có chút liên quan gì đến tôi cả.
Quý Uyên bị đưa tới bệnh viện, cấp cứu thể nào cũng không thể ngăn cản vết thương của hắn dần dần thối rữa, cuối cùng chảy mủ trên giường bệnh rồi trút xuống hơi thở cuối cùng.
Từ đầu đến cuối tôi đều không tới nhìn hắn một lần.
Nhưng Mạnh Thanh Hoa đã gửi cho tôi một tin nhắn: "Nghe nói Giang Kha và Quý Uyên đều chết rồi."
"Ừ."
"A Nghiên, tớ còn có thể làm bạn với cậu sao?"
Tôi không trả lời, chỉ xóa kết bạn với cậu ta.
Nhưng có lẽ thật sự có luật nhân quả kỳ lạ nào đó.
Sau khi tôi xóa kết bạn với cậu ta vài ngày mới nhìn thấy tin tức của Mạnh Thanh Hoa trên thời sự---
Trên đường đạp xe đến chỗ làm thêm gia sư, cậu ta bị một chiếc xe đâm phải, đôi mắt đập vào một góc bồn hoa, từ nay không thể nhìn thấy mặt trời.
Tôi im lặng trong chốc lát, tắt ti vi đi.
Không thể mãi chìm đắm ở ngày hôm qua.
Những vướng mắc trong quá khứ của tôi, những gánh nặng đè trên vai khiến tôi không thở nổi, ngay tại giờ phút này cuối cùng đã có thể hoàn toàn rũ bỏ.
Cuộc sống sau này, nhất định sẽ là những ngày bình thường nhưng tuyệt vời nhất như trong những giấc mơ của tôi.
END.
Ngày hôm đó Quý Uyên bị một chiếc limousine màu đen lôi đi.
Không lâu sau trên mạng truyền ra tin tức nói hắn và Giang Kha giải trừ hôn ước, hợp tác làm ăn của hai nhà cũng ngưng hắn.
Ba của Quý Uyên mở họp báo trình bày rõ ràng, nói hắn vẫn còn là trẻ con, bị lừa dối nên mới hồ đồ làm ra những chuyện như vậy, sau này gia đình sẽ quản giáo hắn thật nghiêm khắc để không xảy ra chuyện tương tự thêm lần nào nữa.
Ông ta còn thành lập một quỹ hội phản đối bạo lực học đường, nói rằng nếu sau này có người gặp phải những chuyện như vậy thì sẽ ra tay trợ giúp.
Ông ta dẫn người và phóng viên tới nhà tôi công khai xin lỗi, đứng trước cửa nói năng khẩn thiết, nói rằng rất sẵn lòng giúp mẹ tôi giới thiệu một công việc lương cao hơn, để mẹ tôi nuôi tôi bớt vất vả hơn một chút.
Cho dù từ đầu đến cuối mẹ tôi ngay cả cửa nhà cũng không mở cho ông ta vào, ông ta vẫn để trước cửa một thùng tiền rất to.
Tất cả những chuyện này cuối cùng cũng khiến chuyện làm ăn nhà họ Qúy xoay chuyển lại chút dấu hiệu suy tàn.
Còn Giang Kha thì không được may mắn như thế.
Các bạn cùng lớp đại học của cô ta biết những gì cô ta đã làm, không ai muốn làm bạn với cô ta, thậm chí ngay cả ngôi trường cô ta luôn lấy làm tự hào, ngôi trường nổi tiếng với kỷ luật nghiêm khắc cũng đã thuyết phục cô ta nghỉ học.
Vì vậy vào một ngày nào đó sau khi tan học, tôi và bạn cùng phòng đi ra giảng đường, liếc mắt một cái đã thấy Giang Kha đứng ở cổng.
Ánh mắt của cô ta không còn ngọt ngào như lúc trước, cô ta cắn răng, tức hổn hển hỏi tôi: "Tống Nghiên, rốt cuộc mày muốn cái gì?"
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Sao nào, bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà cậu đã không chịu nổi rồi à?"
"Không trải qua hết những gì tôi đã phải chịu đựng một lần thì sao có thể gọi là xin lỗi được?"
"Ai thèm xin lỗi mày, mày nghĩ mày lá cái thá gì?!!"
Giang Kha vươn tay ra muốn đánh tôi.
Bạn cùng phòng lập tức nhảy tới một bước, ngăn cản trước mặt tôi: "Mày muốn làm gì? Đây là trường đại học, là xã hội pháp trị, mày thật sự nghĩ nhà mày là cung điện à?"
Cô ấy là một cô gái có tính cách thẳng thắn, ngày đầu tiên khai giảng đã nhận ra tôi, cũng vỗ ngực đảm bảo có cô ấy ở đây thì trong trường đại học này không có ai lại dám bắt nạt tôi nữa.
Bạn cùng phòng nâng cao âm lượng, các bạn học xung quanh đều nhìn về phía chúng tôi.
Cuối cùng Giang Kha bị bảo vệ mời ra khỏi trường.
Lúc chúng tôi trở về, dưới lầu kí túc xá có một bóng dáng quen thuộc đang đứng chờ.
Là Quý Uyên.
Hình như hắn không học đại học, chỉ biết đứng ở đây chờ, không nói gì cũng không chịu rời đi.
Ngày hôm qua có mấy nam sinh đi ngang qua, bóng rổ trên tay "không cẩn thận" mà đập ở trên mặt hắn, đập đến độ mặt mũi bầm dập.
Tôi xin lỗi bạn cùng phòng vài câu, chủ động đi qua đứng trước mặt hắn.
"Muốn xin lỗi, muốn bồi thường tôi đúng không?"
Tôi nói: "Thành ý của cậu tôi đã thấy, tiếp theo nên đến lượt Giang Kha."
"Cậu làm Giang Kha trải qua hết những đau khổ mà tôi phải chịu một lần đi, làm xong rồi tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Quý Uyên ngẩng đầu, môi hơi run, im lặng nhìn tôi.
Mặt trời nắng gắt, ánh nắng chiếu rọi khiến da mặt hắn đỏ bừng.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, phảng phất muốn từ đôi mắt không hề bận tâm thứ gì của tôi tìm được gì đó, để chứng minh chút mong đợi ngu xuẩn mà buồn cười trong nội tâm của hắn.
Vì thế tôi thuận theo mong muốn của hắn, cho hắn một kích cuối cùng: "Lúc mình yêu nhau, tôi đã thực sự thích cậu Quý Uyên à."
Từ hôm đó trở đi Quý Uyên đã biến mất khỏi lầu trệt kí túc xá của chúng tôi.
Cùng biến mất còn có Giang Kha vừa đến Thượng Hải trong ngày hôm đó, vẫn chưa kịp trở về.
Nửa tháng sau cảnh sát tìm được Giang Kha ở một căn nhà cũ trong hẻm nhỏ.
Cô ta gầy đến nỗi hai hốc mắt thụt lại, cả người bẩn thỉu, trên tóc bị giấu mấy con nhện chết, cả người hôn mê bất tỉnh.
Sau khi đưa đến bệnh viện, thậm chí bác sĩ còn tìm được rất nhiều thứ đồ kì lạ trong dạ dày của cô ta.
Cảnh sát tìm đến tôi, hỏi gần đây tôi có thấy Quý Uyên không.
"Cháu không thấy."
Bọn họ nói hành vi của Quý Uyên đã cấu thành tội phạm, cho dù còn là vị thành niên cũng không cứu được hắn.
Cảnh sát nói xong, im lặng một lát mới cau mày nhìn tôi: "Cháu cười cái gì?"
Tôi cười lắc đầu: "Chú cảnh sát, cháu chỉ đột nhiên nhớ đến một chuyện vui thôi."
13
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Giang Kha là khi tôi về nhà trong kỳ nghỉ.
Bởi vì nhà cũ phải dỡ bỏ nên hàng xóm xung quanh cũng chuyển đi gần hết, mẹ tôi đã thuê nhà mới, chuẩn bị cùng tôi dọn nhà.
Chiều hôm đó lúc mẹ nấu cơm tôi mới phát hiện còn khá nhiều đồ chưa chuyển qua.
Tôi về nhà cũ lấy đồ, mới bước vào cửa đã bị một lực mạnh đánh vào đầu, loạng choạng ngã xuống đất ngất lịm đi.
Lúc tỉnh lại hai tay đã bị buộc dây để ở sau lưng, xung quang là mùi xăng gay mũi.
Tôi cố nhịn cơn đau nhức trong người, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điên cuồng của Giang Kha.
Cô ta đá mạnh vào người tôi một cái, la hét ầm ĩ hỏi tôi: "Mày đã dùng thủ đoạn gì hả? Quý Uyên yêu tao như vậy, sao có thể vì mày mà tra tấn tao?!"
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Cậu nên hỏi chính bản thân cậu."
Nếu như không có cô ta, cả đời này của tôi sẽ không có gì liên quan tới Quý Uyên.
"Mày không biết được, cậu ấy nhốt tao ở đó rồi làm những gì với tao đâu...Tao đã không thể sống một cách bình thường, đều là do mày, đều là lỗi của mày!"
Cô ta móc một cái bật lửa từ trong túi tiền ra với vẻ mặt dữ tợn, ném bật lửa xuống mặt đất đang vương vãi đầy xăng, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, làm bỏng cả ánh mắt tôi.
"Tống Nghiên, đi chết đi!"
Giang Kha quay người chạy ra ngoài, lúc gần đến cửa bỗng có một bóng dáng màu đen nhào đến đẩy Giang Kha ngã vào ngọn lửa.
Đó lại là Quý Uyên đã chạy trốn hơn một tháng bên ngoài.
Hắn đi qua dùng dao nhỏ cắt đứt sợi dây cho tôi, khẽ nói: "Nghiên Nghiên, em đi đi."
Tôi không nhìn hắn, chạy thẳng ra cửa không hề quay đầu lại.
Quý Uyên đứng phía sau, giọng nói khàn khàn: "Mấy hôm nay anh ở bên ngoài trốn chui trốn nhủi, đã trải qua rất nhiều chuyện khốn cùng, nhưng tất cả cộng lại cũng không bằng một phần mười bất lực của em khi đó phải không?"
"Nghiên Nghiên, anh biết anh sai rồi, anh sẽ chuộc tội---dùng tính mạng của anh và Giang Kha."
Tôi không quay đầu lại, từ đầu đến cuối đều không.
Đằng sau truyền đến tiếng Giang Kha thét chói tai, rồi sau đó là tiếng vang nặng trĩu của vật gì đó rơi xuống.
Đêm hôm đó lửa cháy hừng hực thiêu đốt cả bầu trời đêm.
Sau khi xe cứu hỏa chạy tới dập lửa, phát hiện có hai người bên ở bên trong.
Là thi thể của Giang Kha cùng với Quý Uyên đã bị bỏng cháy cả người không có một chỗ lành lặn.
Cha mẹ của Giang Kha và Quý Uyên đều sắp điên rồi, bọn họ yêu cầu cảnh sát trừng trị tôi, nhưng qua điều tra đã chứng minh xăng và bật lửa đều do Giang Kha mua, không có chút liên quan gì đến tôi cả.
Quý Uyên bị đưa tới bệnh viện, cấp cứu thể nào cũng không thể ngăn cản vết thương của hắn dần dần thối rữa, cuối cùng chảy mủ trên giường bệnh rồi trút xuống hơi thở cuối cùng.
Từ đầu đến cuối tôi đều không tới nhìn hắn một lần.
Nhưng Mạnh Thanh Hoa đã gửi cho tôi một tin nhắn: "Nghe nói Giang Kha và Quý Uyên đều chết rồi."
"Ừ."
"A Nghiên, tớ còn có thể làm bạn với cậu sao?"
Tôi không trả lời, chỉ xóa kết bạn với cậu ta.
Nhưng có lẽ thật sự có luật nhân quả kỳ lạ nào đó.
Sau khi tôi xóa kết bạn với cậu ta vài ngày mới nhìn thấy tin tức của Mạnh Thanh Hoa trên thời sự---
Trên đường đạp xe đến chỗ làm thêm gia sư, cậu ta bị một chiếc xe đâm phải, đôi mắt đập vào một góc bồn hoa, từ nay không thể nhìn thấy mặt trời.
Tôi im lặng trong chốc lát, tắt ti vi đi.
Không thể mãi chìm đắm ở ngày hôm qua.
Những vướng mắc trong quá khứ của tôi, những gánh nặng đè trên vai khiến tôi không thở nổi, ngay tại giờ phút này cuối cùng đã có thể hoàn toàn rũ bỏ.
Cuộc sống sau này, nhất định sẽ là những ngày bình thường nhưng tuyệt vời nhất như trong những giấc mơ của tôi.
END.