Chương 2: Hóa ra cũng có chút dịu dàng
Với việc tự nhiên bị yêu cầu làm 200 câu tiếng Anh một cách nghiêm túc thì bài thi khảo sát vào sáng hôm sau không còn quá khó khăn với Ngô Thùy Dương. Trong khi môn Toán khó nhằn với tất cả các bạn học sinh khối 12 thì cô dễ dàng có thể làm xong. Bởi vì chẳng lẽ giải Ba học sinh giỏi quốc gia lại bị một đề thi khảo sát làm khó?
Còn môn Văn thì dựa vào khả năng chém gió có cơ sở và trình độ cảm thụ văn học rất “vjp pro” thì cũng đủ để cô có thể trở thành người xin thêm giấy thi đầu tiên và cũng là người duy nhất viết đến tờ thứ 3 trong phòng thi.
“Thùy Dương điểm lần này mà ra khỏi top 3 cô sẽ nói chuyện riêng với phụ huynh vào lần họp phụ huynh cuối tuần này nhé!”
Ngô Thùy Dương:...
Ai kêu từ hôm thi học sinh giỏi xong cô không học hành chữ nào mà chỉ suốt ngày chơi game với ngủ, trên trường thì tham gia múa, hát, nhảy cho câu lạc bộ của trường suốt, tới hôm nào có bài tập thì làm còn không nhất định không đụng vào sách vở.
Chăm chỉ học tập cả năm không sao, vừa xả stress được nửa tháng đã bị phàn nàn, Ngô Thùy Dương chỉ biết thở dài.
Mặc dù vẫn có chút hơi sợ, thế nhưng buổi tối hôm đó, cô vẫn cố tình chơi game thêm hôm nữa với mục đích lên rank vàng rồi sau hôm họp phụ huynh có bị mẹ chửi và quay trở lại ngày tháng chăm chỉ học tập thì cũng không còn gì nuối tiếc.
Năn nỉ Uyên hết cả một buổi chiều nhưng cô nàng nhất định không chịu chơi game cùng cô mặc dù vừa hoàn thành kỳ thi chứng chỉ tiếng Anh hồi sáng. Cũng chỉ tại Uyên đã tìm ra tựa game mới có sức hấp dẫn hơn nên đã không còn “chạy bo” chung với cô nữa.
Bỏ nửa tháng ra chỉ để chơi game mới làm quen được tựa game này thì các bạn đã rủ nhau chơi game khác khiến Ngô Thùy Dương tức mà không làm gì được, đương nhiên cô cũng không có ý định bỏ để chơi game khác mà cũng không nỡ chơi game một mình. Lần nào chơi game cũng có bạn chơi cùng, không người này thì người kia, các bạn trong lớp hay những người bạn chơi khác lớp cũng không nỡ để gái xinh chơi game một mình. Thế nhưng các bạn cũng không nỡ chơi game khi các kỳ thi khảo sát liên tục diễn ra.
Ngô Thùy Dương quyết định chơi game một mình.
Bình thường chơi game với Uyên hay Tuấn Anh đều chơi ở 1 bản đồ khác, nơi có nhiều cao thủ game hơn, thế nên Ngô Thùy Dương vừa vào game cũng đã chọn đúng bản đồ đó vì cô không biết đổi bản đồ khác chỗ nào.
Có vẻ là vì may mắn, sau 2 phút mà cô chưa bị bắn lần nào. Bình thường mà chạy lăng quăng không có bạn hỗ trợ kiểu gì cũng nhanh chóng “chết không kịp ngáp”.
“Cậu có trang phục đẹp thế?”
Mặc dù chẳng biết người ta là ai, thế nhưng là đồng đội, xem ra vẫn có thể nói chuyện được cho đỡ chán. Ngô Thùy Dương liền bắt chuyện với bạn số 2 đang loot đồ trong căn nhà cùng với cô.
“Ừm… Cảm ơn!”
Cô hơi nhún vai một cái. Giọng hay mà lạnh lùng thế nhỉ?
Không sao, có thể là do người ta hướng nội nên không thích nói chuyện với người lạ.
Thế nhưng tới cả nước tăng lực cũng không để lại cho cô trong khi cô còn chưa thu được vật phẩm gì mà bạn số 2 kia đã có rất nhiều đồ, đều là trang bị xịn.
Lần nào chơi game các bạn cũng tự nguyện nhường đồ cho cô, và câu nói nghe nhiều nhất trong game sẽ là kiểu “Bắp ơi, có cái này chưa qua đây lấy này?”
Nhưng mà…
Bạn nam này thật là vô tình! Cô sẽ chạy lên tầng trên chứ không ở dưới so đo với tên này nữa.
Một lúc sau…
Không ai may mắn được mãi, cũng giống như việc không ai sống sót trong game được lâu nếu chơi dở tệ. Thế nên Ngô Thùy Dương chưa kịp làm gì thì “Bụp”... cô vừa bị một tên nào đó hoặc nhiều tên nào đó ngắm bắn trúng. Cột máu đang đỏ và bắt đầu tụt không phanh. Cô cố gắng bò vào căn nhà bên cạnh sơ cứu để tránh bị bắn thêm lần nữa và bị đăng xuất khỏi bản đồ.
Rõ ràng không muốn bám theo, nhưng vừa chạy vào căn nhà để tìm chỗ núp thì cũng đã thấy bạn nam có cái tên “Estella” mà cô cũng không biết nó có ý nghĩa gì đang ở bên trong núp và bắn trả lại cái tên nào đó vừa bắn trúng cô. Đương nhiên là không phải trả thù giúp, chỉ là nếu không bắn người ta thì mình sẽ bị bắn, có thế thôi.
Và khi bạn gì đấy tên “Estella” vừa hạ gục được một tên thì cũng là lúc bị một tên nào đó bắn trúng. Cũng không khác “Cornsocute” là bao nhiêu, bạn nam đó cũng đang hiện chấm đỏ, nếu như không kịp cấp cứu thì cũng sẽ chết.
Có điều, hình như bạn số 2 kia không hề có bộ cấp cứu để hồi máu.
“Đứng yên đi tớ cứu cậu!”
Dù có vừa bị phũ phàng sau lần nói chuyện đầu tiên và nhiều lần bị người ta lấy hết trang bị nhưng Ngô Thùy Dương vẫn rất tốt bụng muốn giúp bạn.
Nhưng mà…
“Không cần đâu. Cảm ơn!”
Vừa nói xong thì bạn nam đó đang dần hồi máu dần, sau 10 giây lại còn hồi đến 100% chứ không phải 75% của First Aid Kit - vật phẩm hồi máu, có khả năng hồi máu tối đa 75% trong 7 giây giống cô. Tức là người ta có trang bị Med kit - vật phẩm hồi máu rất khó kiếm ở trong game, có khả năng hồi máu 100% trong 10 giây.
Ngô Thùy Dương cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Tại sao trên đời này lại có người nỡ lòng phũ phàng với cố như thế?
Nhưng rồi suy cho cùng, cũng tại cô lo chuyện bao đồng quá, dù sao tên kia có sống hay chết cũng đâu có liên quan gì đến cô đâu.
Thôi được rồi! Cô sẽ cố gắng ghim cái tên này và hy vọng đừng bao giờ gặp lại nhau một lần nào nữa.
Vì không muốn ở gần chỗ với cái tên đáng ghét kia, “Cornsocute” đã quyết định chạy ra ngoài đi kiếm thêm vật phẩm trang bị và cố gắng hạ gục vài tên cho bỏ tức, dù sao số kill của cô vẫn là số 0 tròn trĩnh.
Bo thu ngày càng bé, tức là vùng an toàn ngày càng thu hẹp lại. Trên bản đồ chỉ còn lại 4 người, tức là ngoài cô núp nhiều may mắn sống sót thì trong team còn lại tên “Estella” đáng ghét kia và 2 người của team nào đó.
“Cornsocute” đang cố tình một nơi ẩn nấp an toàn với mong muốn sống sót, cô vừa mới ngồi xuống thì lại bị một tên nào đấy bắn trúng.
Tứccc!
“Đứng yên xem nào!”
Trong khi Ngô Thùy Dương đang di tay trên màn hình định thoát game thì có tiếng nói của một bạn nam nào đó, chắc chắn không phải là 2 tên đối thủ, thì chỉ có thể là bạn nam cùng team, Estella?
Bởi vì nếu cô cứ chạy chạy thì bạn nam sẽ không cứu cô được, nên ngay khi cô vừa đứng yên thì liền được bạn nam dùng bộ cấp cứu để cứu nhân vật của cô không chết nữa, sau đó thì mới hạ gục được hai tên đối thủ còn lại.
Còn môn Văn thì dựa vào khả năng chém gió có cơ sở và trình độ cảm thụ văn học rất “vjp pro” thì cũng đủ để cô có thể trở thành người xin thêm giấy thi đầu tiên và cũng là người duy nhất viết đến tờ thứ 3 trong phòng thi.
“Thùy Dương điểm lần này mà ra khỏi top 3 cô sẽ nói chuyện riêng với phụ huynh vào lần họp phụ huynh cuối tuần này nhé!”
Ngô Thùy Dương:...
Ai kêu từ hôm thi học sinh giỏi xong cô không học hành chữ nào mà chỉ suốt ngày chơi game với ngủ, trên trường thì tham gia múa, hát, nhảy cho câu lạc bộ của trường suốt, tới hôm nào có bài tập thì làm còn không nhất định không đụng vào sách vở.
Chăm chỉ học tập cả năm không sao, vừa xả stress được nửa tháng đã bị phàn nàn, Ngô Thùy Dương chỉ biết thở dài.
Mặc dù vẫn có chút hơi sợ, thế nhưng buổi tối hôm đó, cô vẫn cố tình chơi game thêm hôm nữa với mục đích lên rank vàng rồi sau hôm họp phụ huynh có bị mẹ chửi và quay trở lại ngày tháng chăm chỉ học tập thì cũng không còn gì nuối tiếc.
Năn nỉ Uyên hết cả một buổi chiều nhưng cô nàng nhất định không chịu chơi game cùng cô mặc dù vừa hoàn thành kỳ thi chứng chỉ tiếng Anh hồi sáng. Cũng chỉ tại Uyên đã tìm ra tựa game mới có sức hấp dẫn hơn nên đã không còn “chạy bo” chung với cô nữa.
Bỏ nửa tháng ra chỉ để chơi game mới làm quen được tựa game này thì các bạn đã rủ nhau chơi game khác khiến Ngô Thùy Dương tức mà không làm gì được, đương nhiên cô cũng không có ý định bỏ để chơi game khác mà cũng không nỡ chơi game một mình. Lần nào chơi game cũng có bạn chơi cùng, không người này thì người kia, các bạn trong lớp hay những người bạn chơi khác lớp cũng không nỡ để gái xinh chơi game một mình. Thế nhưng các bạn cũng không nỡ chơi game khi các kỳ thi khảo sát liên tục diễn ra.
Ngô Thùy Dương quyết định chơi game một mình.
Bình thường chơi game với Uyên hay Tuấn Anh đều chơi ở 1 bản đồ khác, nơi có nhiều cao thủ game hơn, thế nên Ngô Thùy Dương vừa vào game cũng đã chọn đúng bản đồ đó vì cô không biết đổi bản đồ khác chỗ nào.
Có vẻ là vì may mắn, sau 2 phút mà cô chưa bị bắn lần nào. Bình thường mà chạy lăng quăng không có bạn hỗ trợ kiểu gì cũng nhanh chóng “chết không kịp ngáp”.
“Cậu có trang phục đẹp thế?”
Mặc dù chẳng biết người ta là ai, thế nhưng là đồng đội, xem ra vẫn có thể nói chuyện được cho đỡ chán. Ngô Thùy Dương liền bắt chuyện với bạn số 2 đang loot đồ trong căn nhà cùng với cô.
“Ừm… Cảm ơn!”
Cô hơi nhún vai một cái. Giọng hay mà lạnh lùng thế nhỉ?
Không sao, có thể là do người ta hướng nội nên không thích nói chuyện với người lạ.
Thế nhưng tới cả nước tăng lực cũng không để lại cho cô trong khi cô còn chưa thu được vật phẩm gì mà bạn số 2 kia đã có rất nhiều đồ, đều là trang bị xịn.
Lần nào chơi game các bạn cũng tự nguyện nhường đồ cho cô, và câu nói nghe nhiều nhất trong game sẽ là kiểu “Bắp ơi, có cái này chưa qua đây lấy này?”
Nhưng mà…
Bạn nam này thật là vô tình! Cô sẽ chạy lên tầng trên chứ không ở dưới so đo với tên này nữa.
Một lúc sau…
Không ai may mắn được mãi, cũng giống như việc không ai sống sót trong game được lâu nếu chơi dở tệ. Thế nên Ngô Thùy Dương chưa kịp làm gì thì “Bụp”... cô vừa bị một tên nào đó hoặc nhiều tên nào đó ngắm bắn trúng. Cột máu đang đỏ và bắt đầu tụt không phanh. Cô cố gắng bò vào căn nhà bên cạnh sơ cứu để tránh bị bắn thêm lần nữa và bị đăng xuất khỏi bản đồ.
Rõ ràng không muốn bám theo, nhưng vừa chạy vào căn nhà để tìm chỗ núp thì cũng đã thấy bạn nam có cái tên “Estella” mà cô cũng không biết nó có ý nghĩa gì đang ở bên trong núp và bắn trả lại cái tên nào đó vừa bắn trúng cô. Đương nhiên là không phải trả thù giúp, chỉ là nếu không bắn người ta thì mình sẽ bị bắn, có thế thôi.
Và khi bạn gì đấy tên “Estella” vừa hạ gục được một tên thì cũng là lúc bị một tên nào đó bắn trúng. Cũng không khác “Cornsocute” là bao nhiêu, bạn nam đó cũng đang hiện chấm đỏ, nếu như không kịp cấp cứu thì cũng sẽ chết.
Có điều, hình như bạn số 2 kia không hề có bộ cấp cứu để hồi máu.
“Đứng yên đi tớ cứu cậu!”
Dù có vừa bị phũ phàng sau lần nói chuyện đầu tiên và nhiều lần bị người ta lấy hết trang bị nhưng Ngô Thùy Dương vẫn rất tốt bụng muốn giúp bạn.
Nhưng mà…
“Không cần đâu. Cảm ơn!”
Vừa nói xong thì bạn nam đó đang dần hồi máu dần, sau 10 giây lại còn hồi đến 100% chứ không phải 75% của First Aid Kit - vật phẩm hồi máu, có khả năng hồi máu tối đa 75% trong 7 giây giống cô. Tức là người ta có trang bị Med kit - vật phẩm hồi máu rất khó kiếm ở trong game, có khả năng hồi máu 100% trong 10 giây.
Ngô Thùy Dương cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Tại sao trên đời này lại có người nỡ lòng phũ phàng với cố như thế?
Nhưng rồi suy cho cùng, cũng tại cô lo chuyện bao đồng quá, dù sao tên kia có sống hay chết cũng đâu có liên quan gì đến cô đâu.
Thôi được rồi! Cô sẽ cố gắng ghim cái tên này và hy vọng đừng bao giờ gặp lại nhau một lần nào nữa.
Vì không muốn ở gần chỗ với cái tên đáng ghét kia, “Cornsocute” đã quyết định chạy ra ngoài đi kiếm thêm vật phẩm trang bị và cố gắng hạ gục vài tên cho bỏ tức, dù sao số kill của cô vẫn là số 0 tròn trĩnh.
Bo thu ngày càng bé, tức là vùng an toàn ngày càng thu hẹp lại. Trên bản đồ chỉ còn lại 4 người, tức là ngoài cô núp nhiều may mắn sống sót thì trong team còn lại tên “Estella” đáng ghét kia và 2 người của team nào đó.
“Cornsocute” đang cố tình một nơi ẩn nấp an toàn với mong muốn sống sót, cô vừa mới ngồi xuống thì lại bị một tên nào đấy bắn trúng.
Tứccc!
“Đứng yên xem nào!”
Trong khi Ngô Thùy Dương đang di tay trên màn hình định thoát game thì có tiếng nói của một bạn nam nào đó, chắc chắn không phải là 2 tên đối thủ, thì chỉ có thể là bạn nam cùng team, Estella?
Bởi vì nếu cô cứ chạy chạy thì bạn nam sẽ không cứu cô được, nên ngay khi cô vừa đứng yên thì liền được bạn nam dùng bộ cấp cứu để cứu nhân vật của cô không chết nữa, sau đó thì mới hạ gục được hai tên đối thủ còn lại.